Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Shuree_eels
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết - Xuất Bản] Hoàng Đế Và Giai Nhân | Sơn Táp

[Lấy địa chỉ]
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2011 00:09:59 | Xem tất
Chapter 9

Nô lệ được các chiến binh bảo vệ đi phía trước. Họ ngày đêm đốn cây xây đường không ngưng nghỉ. Trên những con đường đó, thành đô Nữ Hoàng, một thành phố du mục mênh mông, theo dấu chân Alexandre, cứ mở rộng ra mãi, xuyên qua những cánh rừng Ấn Độ.

Mỗi chặng, binh lính lại cắm cọc dựng tường. Trong khu phố của đàn ông, Plolémé làm quản lý. Ông nhận nhu yếu phẩm và tiếp tế cho Đức Vua. Ông đón nhận những người bị thương từ tiền tuyến trở về và đón chào viện binh từ Hy Lạp và các vùng đất quy hàng gửi sang. Các đoàn quân tiến về phía trước không ngừng nghỉ. Hòa vào là tiếng ngựa hí vang trời và tiếng tù và vang vang là tiếng những người chăn nuôi gia súc đang phối giống những loài ngựa với nhau, những người thợ xoay khung cửi lọc cọc và những đầu bếp chọc tiết bò dê.

Trong khu phố của đàn bà phụ nữ, Alestria thức dậy từ trước khi mặt trời mọc để chào đón thần dân của mình. Đàn ông và đàn bà xếp thành hai hàng dài trước lều của Người. Người này nối đuôi kẻ khác, họ đến quỳ rạp dưới chân Nữ hoàng, ngoại trừ những chiến binh Macédonie đã nhận đặc quyền được cúi chào Hoàng hậu.

Để cưới Alestria, Alexandre đã yêu cầu Alestria nhận Tổng đốc Oxyartès làm cha và mang một cái tên Ba Tư: Roxane. Ghen tuông điên cuồng, hắn ra lệnh cho Nữ hoàng đeo mạng khi gặp tất cả những gã đàn ông khác. Ta, Ania, đứng bên Nữ hoàng mỗi sáng, ta nhai nghiến lòng thù hận cái gã đàn ông đó, căm ghét vì mình phải trang hoàng thêm cái danh dự của hắn bằng cách vờ tôn kính hắn mỗi ngày.

Alestria nhìn những kẻ viếng thăm bằng ánh mắt đen. Thủ lĩnh quân đội kể lại cho Người những tin tức từ tiền tuyến. Những thầy thuốc đến trình bày với Người những phương thuốc chữa trị cho người bị thương. Những học giả giải thích cho Người những phát minh của họ. Binh lính và vợ con họ đến kể cho nàng những cuộc mưu phản chống lại Đại đế. Người điên, những kẻ tố giác và những tù binh quỳ bò dưới chân Người. Những thương nhân, nịnh thần và gái điếm thay nhau hát lời ca tụng khuôn mặt đẹp của Người. Tất cả tìm cách tiếp cận Alexandre thông qua Alestria. Tất cả muốn làm hài lòng Đại Đế bằng cách tôn vinh Hoàng Hậu.

Ngày qua ngày. Tiếng đốn cây ầm ầm, những tiếng the thé của lũ ngựa con, tiếng hô của những nô lệ giặt đồ bên sông len vào trong lều. Thêm vào những âm thanh ồn ào đó là tiếng những người vừa đi vào lều vừa cãi cọ. Tiếng đàn bà đánh nhau, bứt tóc. Tiếng khóc thét của những đứa trẻ trên cổ họ.

Alestria bình tĩnh và vô cảm đón nhận tất cả những lời xì xào bàn tán, những lời rên rỉ, những giọng nói lớn tiếng kết tội Người, những oán than thất vọng. Người ta nói với Người bằng mọi thứ tiếng: tiếng Macédoine, tiếng Hy Lạp, tiếng Ba Tư, tiếng thổ ngữ của các bộ tộc. Không phải lúc nào Người cũng hiểu hết. Còn mọi người thì ai cũng nghĩ Người hiểu tất cả. Họ chia sẻ với Người mọi nỗi lo toan, mọi cơn giận dữ gặm nhấm trong lòng. Họ đến với Người để Người gánh lấy cho họ những nỗi khổ đau, ghen tuông và thù hận. Alestria nhận hết những bó hoa độc và những chiếc gai hung tợn đó mà không một lời than thở. Người nghe họ nói mà không nói một lời nào. Sự im lặng của Người làm mọi người nguôi giận. Đôi mắt chăm chú của Người là nguồn an ủi cho những vết thương đang ngoác miệng của họ. Sự hiện diện rực rỡ của Người thanh lọc mọi thứ.

Đàn ông và đàn bà ra đi, hài lòng và mệt rã. Alestria là mặt hồ sâu thẳm và trong veo, những người hầu kẻ hạ của Alexandre quỳ sụp tôn vinh bên bờ hồ đó trước khi ném xuống vô vàn rác thải. Người không nói gì. Người không bao giờ

nói với ta về điều đó. Người thầm lặng chịu đựng những rác rến trần gian này và biến chúng thành những loài cá đỏ như son, thành những tia sang lóng lánh, thành những gợn sóng, thành những đài hoa súng hoa sen.

Khi mặt trời lên chóp đỉnh, buổi gặp cũng kết thúc. Một khi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, Nữ hoàng lại lên lưng ngựa. Người phi đến tận cổng vào thành đô. Dưới bóng râm của chiếc dù mà binh lính đã dựng lên cho Người, Người chờ đợi Đức vua trở về. Mắt nhìn chăm chăm về phía đường chân trời, người đứng yên bất động. Cơ thể Người căng lên như một cung tên hướng về phía Alexandre, hướng về một hồng tâm không bao giờ thấy bóng.

Những kỵ binh xuất hiện. Thân thể Người run rẩy. Người toan phóng ngựa lao đi. Nhưng Alexandre không có trong số họ. Những kỵ binh mang về cho Người quà quý của Đức Vua. Buồn rầu và thất vọng. Người lại trở về lều. Người cầm lên một con dao nhỏ mà hắn đã tặng cho Người và cẩn thận gỡ ra những mẩu dây leo, những chiếc lá chuối, những chiếc lá vàng, những chiếc lá bạc, những cánh hoa. Một đồ trang sức, một loài côn trùng, một chiếc hộp hay một chiếc lông chim lộ ra. Người vuốt ve chúng và nhìn ngắm chúng mãi nhiều ngày sau đó.

Ở chỗ đám đông tụ họp, đôi mắt Người biết cười. Đôi mắt Người phát ra ánh sáng. Nhưng ta, Ania, đứa hầu trung thành của Người, ta đọc được qua tầm mạng của Người. Thể xác Người ở đây giữa chúng ta, nhưng tâm hồn Người đã bay đi tới những vùng miền xa thẳm nơi Alexandre đang chiến đấu. Cơ thể Người ở đây, câm lặng, lạnh lẽo, là tù binh của những người đàn ông và đàn bà cần có một hoàng hậu, còn linh hồn của Người thì ở đó, bên cạnh hắn, ở nơi mà Người tìm thấy niềm vui, sự sống và tiếng nói của mình.

Alestria, Nữ hoàng của ta, đa trở thành một pho tượng đá rồi.

***

Tất cả những châu báu mà chàng tặng ta đều chỉ là đất đá.

Tất cả những vải vóc rực rỡ chất chồng trong lều của ta chỉ là vải niệm.

Không có gì bằng đôi mắt của chàng, đôi mặt quý hơn bảo ngọc.

Không có gì quý giá như làn da của chàng, làn da đẹp nhất trần gian.

Khi Alexandre biết những món quà của chàng không làm ta lóa mắt và không làm ta vui, khi chàng hiểu rằng những đồ vật vô hồn này không thể lấp đầy chỗ trống của chàng, chàng đã gửi cho ta một con vẹt, chàng gửi cho ta một con ếch, chàng gửi cho ta một bé gái lông lá mà chàng bắt được trên chiến trường.

Những loài thú mà ta chăm sóc này không thể nói thay chàng được. Đứa con gái mang trong mắt một khối băng lạnh lẽo của một kẻ sống sót qua cuộc thảm sát. Ta đặt tên cho nó là Alestriès, nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết dang dở của ta.

Alestriès bắt đầu tập đi. Nó bập bẹ nói tiếng Amazone. Giọng nói làm ta rầu rĩ hơn. Ngoài kia mùa hè đang kéo dài. Ở đây, trong lòng ta mùa đông ứ đọng kết tràn. Chỉ riêng Alexandre là mùa xuân của ta, một mùa xuân chợt trở về rồi lại ra đi biệt tích.

Ta không muốn học tiếng Macédoine. Ta không muốn học tiếng Hy Lạp. Ta không phải là Roxane, Nữ hoàng của toàn cõi Á châu. Ta thuộc về loài châu chấu, thuộc về gió và hương hoa, thuộc về tất cả những gì bay được và bay không ngừng nghỉ. Ta là Alestria, kẻ đã dừng vó ngựa tung hoành vì một người đàn ông trong đời.

Vì một người đàn ông, Alestria đã trở thành Roxane. Nàng đã quay lưng lại với những thảo nguyên để trở thành một bông hoa cá chậu chim lồng trong một chậu bạc có xe ngựa vàng chở lại chở qua.

Tất cả những mài lều phủ lá vàng, tất cả những chiến binh gập mình dưới chân ta, tất cả những cô gái trẻ trung xinh xắn phục tùng, tất cả những vó ngựa phi nhanh và những cánh chim nghìn màu rực rỡ, tất cả chỉ là bóng tối. Ta chỉ muốn có chàng, đôi chân chàng, bàn tay chàng, hơi thở của chàng.

Cuộc đời ta là chờ đợi hoài mong.

Cuộc đời ta là cô đơn giá lạnh.

Cuộc đời ta là chuỗi dài hân hoan và sầu khổ, mê man và tỉnh thức.

Chàng có bị thương không?

Hay là chàng đã trúng một mũi tên tẩm thuốc độc? Vì một kẻ dã man phóng xuống từ ngọn cây?

Ta chờ đợi mỏi mòn.

Ta không còn đoái hoài đến chuyện ăn uống, không thích vui chơi và cũng chẳng còn biết niềm vui là gì.

Ta không mơ mộng nữa. Ta không hát ca nữa. Ta câm lặng.

Ta không biết mình đang chờ đợi điều gì. Chờ chàng trở về, chờ chàng ra đi, chờ chàng bị thương hay chờ ngày chàng nằm xuống.

Ta tự ép mình ăn uống, trang điểm áo quần, thoa da vấn tóc. Trước những người đàn ông và đàn bà của Alexandre,ta che giấu nỗi thất vọng và cố đứng thẳng, để ra lệnh, để tỏa sáng. Với mỗi người trong số họ, ta đều thầm ban phúc, thầm cầu nguyện cho họ. Binh lính, vợ con họ, gái điếm, thương nhân, công nhân, nô lệ, ngựa, chó, ta yêu tất cả bởi vì ta yêu Đức Vua của họ.

Chỉ riêng với Ania, ta phải tìm cách né tránh ánh mắt nó. Ta sợ nó phát hiện ra bí mật của ta: ta đã chấp nhận làm Roxane, Hoàng hậu toàn Á châu vì vẻ đẹp của người tình. Phía sau vẻ bề ngoài trang nghiêm, nỗi đau khổ đã đánh bại ta. Ta trở nên yếu đuối. Không còn sức mạnh, ta không còn xứng đáng với sự trung thành của Ania. Ania và những cô gái phải rời xa một nữ hoàng không biết chống chọi lại nỗi buồn rầu. Nhưng nếu không có Ania, làm sao ta sống nổi?

Đó là hình phạt dành cho kẻ đã từ chối tự do.

***

Ta nhớ thảo nguyên. Ta nhớ tiếng chim bay di cư từng đàn. Ta nghĩ tới những cô gái bé bỏng, tới những chú ngựa non và những con dê núi. Ta nhớ mùi thức ăn của bộ tộc. Ta nhớ tiếng hát của thảo nguyên. Ta không còn là Tania, cô gái u sầu thích nhấm nháp niềm vui trong bí mật.

Ta bị thế giới đàn ông chế ngự, nổi giận trước những cuộc tàn sát, những mưu đồ và tố giác của chúng. Ta mệt mỏi vì phải sống giữa những mụ đàn bà không biết tận hưởng niềm vui sống, những kẻ suốt ngày chỉ biết cãi nhau ỏm tỏi vì một mẩu vải, vì một cái nhăn mặt của đứa trẻ hay giá cả của một chiếc nhẫn.

Đàn ông và đàn bà vây quanh Ania, người hầu của Hoàng hậu. Chúng tung hô những lời tán thán, mang cho ta những đặc sản vùng miền của chúng, tặng quà và cầu hôn ta. Ta đáp trả chúng bằng một khuôn mặt cau có.

Thật dễ đọc được những toan tính của chúng. Chúng muốn mua chuộc ta để có được ân sủng của Nữ hoàng. Chúng muốn biết bí mật nguồn gốc chúng ta, quá khứ của chúng ta, tập tục của chúng ta. Chúng muốn biết tính khí Nữ hoàng, ngôn ngữ của Người và nỗi lo toan của Người để đồn ầm ĩ lên trong thành đô và lấy đó làm vinh dự lắm.

Những người đàn ông và đàn bà này, những kẻ mang đôi mắt cú vọ và đôi tai linh cẩu, chúng sẽ bắt đầu nói xấu chúng ta ngay khi trở về khu phố của chúng. Tên của Nữ hoàng và của những người hầu xứ lạ của Người nằm trên môi của những kẻ bội bạc này, những kẻ bồn chồn chờ tin thắng trận của Đức Vua. Tin đồn chạy quanh từ mái lều này qua mái lều nọ. Một tên nô lệ, một công nhân, một người lính bí mật đến báo lại cho ta những lời lẽ mắm muối trong các cuộc nói chuyện. Ta, Ania, ta nghe những mẩu chuyện này như bị hàng ngàn con ong châm chích. Giận điên người, ta lao đến lều của Nữ hoàng và kể một mạch những lời đặt điều ta vừa nghe được.

Chúng nói Nữ hoàng của ta là một mụ phù thủy xấu xa đã giết chết Roxane, con gái Oxyartès rồi cướp bộ da và danh tính của nó. Chúng nói tên Tổng đốc đã chấp nhận làm cha để được điều khiển quân đội. Chúng nói chúng ta đến từ một vùng xa xôi, tăm tối, nơi những phụ nữ trò chuyện với linh hồn, rằng Nữ hoàng chế thuốc ma thuật để cướp trái tim Alexandre. Chúng nói rằng ta, Ania, kẻ lạnh lung và hung dữ, ta giật dây Nữ hoàng. Rằng chính ta là kẻ điều khiển Người và chế ngự Alexandre thông qua Người.

Nước mắt chảy tràn trên má ta. Ta quỳ sụp xuống dưới chân Nữ hoàng.

- Hãy trở về nhà của chúng ta! Xứ sở này đã bị điên rồi! Những kẻ này đã bị nguyền rủa! Những chiến binh thảo nguyên giết kẻ thù bằng vũ khí, ở đây đàn ông và đàn bà của Alexandre hủy diệt tất cả bằng miệng lưỡi của mình!

Alestria vuốt tóc ta và nói mọi chuyện không có gì trầm trọng. Người nóinhững con chim sếu trắng biết bay cao bên trên ngọn lửa.

- Người đã bị Alexandre phù phép rồi! Hắn nấp sau lưng Người để điều khiển dân chúng của mình, những kẻ cần có một hoàng hậu. Chúng tung hô Người, vu khống cho Người, rồi sẽ làm Người kiệt sức!

- Em biết rõ ta không phải là Roxane, - Người trả lời. -

Người gì họ nói về Roxane không liên quan gì đến ta cả.

- Người phi ngựa đi trong thảo nguyên, Người đánh bại những gã đàn ông hung tợn, làm sao Người có thể để cho những kẻ ngu đần này làm vấy bẩn lên mình? Chúng coi Người là phù thủy ngay khi chúng vừa nhận được từ Người những gì chúng cần: lòng khoan dung của Người, sự tinh khiết của Người. Alestria, hãy đi thôi! Hãy rời bỏ chiếc tổ của loài ong độc! Hãy bỏ Alexandre, thủ lĩnh của đám đàn ông và đàn bà phản bội!

- Họ không trung thành vì họ yếu đuối. Hãy tha thứ và thương hại họ. Đừng khóc.

- Ta không thể tin vào tai mình những gì ta vừa nghe. Ta nổi giận với Người.

- Đừng khóc, đó là tất cả những gì Người nói được với em sao? Em khóc mỗi ngày vì thân phận Nữ hoàng của em! Alexandre, chẳng yêu thương gì Người đâu! Hắn lấy Người để có một đứa con. Hắn muốn có một kẻ nối dõi để đế chế của hắn khỏi bị diệt vong. Giống như Darius, giống như tất cả những gã đàn ông trước đó, hắn muốn có một đứa con với Nữ hoàng của các cô gái Amazone! Đó là lý do vì sao hắn trở về, ngủ với Người rồi đi mất!

Alestria run rẩy. Những lời lẽ của ta đã đâm trúng tim Người. Sau một hồi im lặng, Người nói với ta:

- Em không hiểu gì về tình yêu cả, Ania. Một tình yêu được yêu bởi một tình yêu.

Một tia sáng đen ngòm và hạnh phúc lóe lên trong mắt Nữ hoàng. Trong ánh sáng, của những ngọn nến, Người bỏ đi, bước ngang qua ta và để lại ta trong lều.

Nữ hoàng của ta phát điên rồi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2011 00:11:50 | Xem tất
Ania chưa bao giờ yêu một người đàn ông. Nó không hiểu tình yêu là gì cả. Nó không biết niềm hạnh phúc khi hai người tình gặp lại nhau, khi tay chân họ quyện vào nhau và họ ngủ với nhau để hòa vào nhau trong giấc mơ. Nó không biết nỗi lòng tan nát khi những người tình phải xa nhau, khi đó những than thể như bị què cụt. Nó không biết sức mạnh này đã cho ta sự vô cảm trước những lời đặt điều vu khống, trước những dối trá, trước những lời kết tội, trước những thủ đoạn. Nó không hiểu cơn điên này: Alexandre có thể lấy đi của ta tất cả, ta đã dành cho chàng tất cả, nhiều đến mức ta có thể chịu đựng việc phải xa cách chàng.

Tình yêu ở bên trong thân thể, ở nơi nào đó trong lồng ngực. Tình yêu không bao giờ mất và không thể bị cướp đi. Tình yêu cấu xé ta và làm ta thêm đẹp. Tình yêu làm ta thất vọng và mang cho ta vô vàn hy vọng. Ta yêu Alexandre! Câu nói này ném ta vào băng lạnh và lửa hồng, đem đến cho ta niềm vui và đau khổ. Cái công thức ma thuật này làm ta lớn hơn và làm ta khốn đốn. Nó làm nên bầu trời trong xanh đầy giông bão!

Làm sao những lời đồn đại chạm được vào ta? Làm sao những lời nói xấu có thể làm ta khổ? Ta là bông hoa giữa vườn treo của đau khổ và hạnh phúc, những lời bình phẩm về ta có hề gì!

Ta căm ghét chờ đợi, ta yêu chờ đợi! Không được chạm vào chàng, không được nghe giọng chàng, ta bật khóc. Khi ta chạm vào chàng rồi, khi ta nghe giọng chàng rồi, ta chợt nghĩ đến lúc chàng sắp sửa bỏ đi, không cho tay ta chạm vào chàng nữa, không cho tai ta nghe những lời chàng thầm thì nữa. Vì vậy ta thích chàng vắng mặt hơn. Ta sẽ đi ngủ và gặp chàng trong đầu óc ta. Trên những thảo nguyên trong lòng ta, chàng sẽ hôn ta, sẽ thì thầm với ta, sẽ làm ta cười, rồi chúng ta sẽ phi ngựa dọc qua những ngọn sóng xanh rờn.

Tình yêu là niềm âu yếm. Tình yêu là cơn hãi sợ. Tình yêu là chiếc gối êm đềm và cũng là lưỡi gươm cận kề nơi cổ. Không thấy người ta yêu nữa, không được chờ đợi nhau nữa, không được chạm vào nhau nữa, nghĩa là đã lấy đi cuộc sống của ta.

Khi Alexandre thức dậy và khoác lên người chiếc áo giáp để ra đi, chàng không hứa hẹn gì với ta, ta cũng không đòi hỏi gì ở chàng. Những chiến binh biết rằng mỗi ngày có thể là ngày cuối. Những chiến binh biết rằng hứa hẹn chỉ là lừa dối mà thôi. Những chiến binh thà chết còn hơn buông vũ khí trốn chạy. Giữa Alexandre và ta, chỉ có một tình yêu. Không bao giờ từ “chết” được hiện diện. Chàng không nói gì với ta. Ta không nói gì với chàng. Ta giúp chàng mặc đồ. Ta mang dép cho chàng. Ta chải tóc chàng bằng chính đôi tay mình. Ta chạm vào những lọn tóc của chàng và hít thở mùi thơm tho của chàng. Mỗi lần đều có thể là lần cuối. Cái chết ở đó, ngay bên cạnh, nhưng chúng ta làm như đã quên nó rồi. Chúng ta đến từ những phương trời xa xôi, chúng ta đã vượt qua những thảo nguyên, những mùa màng, nối tiếp, những bão tố và những cuộc chiến tranh tàn khốc để được gặp nhau, lẽ nào chúng ta có thể bỏ nhau được?

A, nỗi sợ, bông hoa trắng trong suốt rạng ngời thơm mùi hương cay đắng! Đó là phần thưởng cho những anh hùng dũng cảm!

Nỗi sợ hãi là chị em sinh đôi với tình yêu. Nỗi sợ hãi là thanh kiếm của tình yêu.

Ta thấy sợ từ sang sớm khi theo bóng người yêu xa dần, đến khi chàng chỉ còn là một hạt bụi li ti. Ta thấy sợ suốt cả ngày: sợ một mũi tên tẩm độc sẽ bắn trúng vai chàng, sợ một con rắn bò vào áo giáp chàng. Đêm đêm ta thấy sợ khi nghe tiếng những loài dã thú bụng đói gầm gào vọng lại từ rừng thẳm. Ta sợ những kẻ phản bội và những kẻ nổi loạn!

Ai dám nói trước rằng chúng ta sẽ còn gặp nhau nơi đời sống mai hậu? Vị thần của ta im lặng, con người nào dám hứa, bởi tất cả những hứa hẹn của một con người hữu hạn chỉ là lừa dối mà thôi.

Ta đã mất tất cả: vũ khí của ta, áo và nón giáp của ta. Không có những cuộc phi nước đại trên thảo nguyên, con ngựa của ta héo hon. Ania đã trở nên hay gây gổ. Nó nóng nảy hơn, lầm lì hơn, động chân động tay hơn, nó khóc nức nở bỏ đi và quay lại để trút xối xả những lời trách móc. Hãy tha thứ cho ta, em ạ, ta nói với nó, hãy bỏ ta đi và lấy lại tự do của mình

Ta đã mất những con sếu trắng của mình, ta đã mất những vì sao của mình. Ta chỉ còn tình yêu, một ngọn lửa yếu ớt chìm trong bóng đêm của đồng bằng sâu thẳm. Ta chỉ còn ngọn lửa trò chuyện cùng ta, sưởi ấm cho ta, yểm trợ ta đánh trả bóng đêm, chống chọi trước niềm sợ hãi.

Hoa ly ly là ngọn lửa. Màu trắng là ngọn lửa. Nỗi sợ là tình yêu. Đó, đó là tất cả những gì ta còn lại, tất cả những gì ta sở hữu, tất cả những gì làm ta, đó là cuộc sống yêu đương của ta, nơi chẳng có chỗ nào cho sự hối tiếc.

Alexandre trở về! Chàng vứt vũ khí, cởi hết đồ đạc. Không nói lời nào, chàng ôm ta lên giường. Da thịt chàng bốc lửa. Cơ bắp của chàng dường như vẫn còn căng cứng sau nhiều ngày chinh chiến. Những vết sẹo mới đè lên vết sẹo cũ. Chàng cáu gắt, Alexandre đã thay đổi. Ta đọc được trên khuôn mặt chàng niềm đau khổ, quyết tâm và giận dữ. Mắt chàng nhìn ta chằm chằm. Những võ ngựa đẫm máu nhảy ra từ đồng tử của chàng, những đám mọi rợ lõa lồ đu cây nhảy xuống và nhảy lên ta. Alexandre bóp ngực ta và làm bụng ta dập nát. Chàng làm ta đau. Ta nín thở. Ta cố mở to mắt để nói với chàng rằng chàng đang cưỡng bức chính Alestria, người yêu dấu của chàng. Bất thình lình, giống như vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng, chàng bất động, chăm chú dó xét ta và lấy tay che mắt ta. Cơ bắp của chàng duỗi ra. Tay còn lại của chàng, cũng đầy những vết sẹo và chai sần, ve vuốt ta dịu dàng. Cơ thể của chúng ta cuộn tròn trên vải. Mồ hôi của chúng ta rũ rưỡi quyện vào nhau. Hơi thở của chúng ta không còn kể chuyện chiến tranh nữa mà chỉ còn một chuyến đi dài hạnh phúc nơi chúng ta không phải chia xa. Giọng chàng thầm thì bên tai ta:

- Alestria, đừng từ chối ta. Hãy giữu cuộc đời ta nơi bụng nàng. Hãy cho ta một đứa con.

Tim ta đập thình thịch. Có phải chàng đã phát hiện ra loại nước cất làm các cô gái Amazone không mang thai? Có phải đó là lý do chàng nhìn ta lạ lùng và nổi giận với ta?

- Ta muốn nàng sinh hạ cho ta một đứa con, nơi dòng máu của hai ta hòa vào nhau, linh hồn hai ta và cơ thể hai ta hòa hợp.

Lời chàng như búa bổ vào đầu óc ta. Alexandre không biết lời nguyền của Đại Nữ hoàng. Alexandre không biết cái chết khủng khiếp sẽ tóm lấy những người phụ nữ mang thai. Chàng không biết rằng Alestria có thể thất bại trong cuộc chiến này.

- Nàng sợ ta đau đớn phải không? - Giọng chàng lại tiếp tục ám lấy ta. - Nàng sợ chết phải không?

Ta rùng mình. Làm sao chàng có thể đọc được những gì ta nghĩ trong đầu?

- Ta sẽ ở bên nàng. Ta sẽ đỡ đứa con ra khỏi bụng nàng. Ta sẽ băng vết thương cho nàng và chăm sóc nàng. Rồi ba chúng ta sẽ ngủ cùng nhau sau khi đã thắng cuộc chiến này.

Ta không biết phải trốn vào đâu. Ta không biết giấu bí mật của mình ở đâu được nữa. Alexandre ở trong cơ thể ta, ở trong đầu óc ta. Chàng động viên ta:

- Hãy dũng cảm lên. Không có áo giáp và vũ khí, nàng vẫn là chiến binh. Sinh hạ cho ta một đứa con, nàng sẽ chiến thắng cái chết, nàng sẽ quét sạch mọi kẻ mưu phản, nàng sẽ tiêu diệt hết quân đội của kẻ thù. Chỉ một mình nàng trên thế giới là có thể mang về cho ta chiến thắng này. Đừng sợ hãi! Thế giới này là của nàng. Cái đẹp chính là nàng!

***

Tin tức về những cuộc nổi dậy đưa đến tiền tuyến. Người ta đưa tin những ý đồ ám sát vua, người ta báo tin những kẻ mưu phản. Người ta nói Bagoas truy tìm không mệt mỏi những kẻ phản bội và những kẻ giết người. Người ta nói rắng Đức vua không tham khảo ý kiến bạn bè nữa, rằng Đức vua buộc đoàn quân tiến lên.

Đức vua trở về, Alexandre, không biết mệt mỏi, phi ngựa về phía Hoàng hậu và Hoàng hậu chạy về phía Alexandre. Alestria tìm lại được nụ cười của mình. Người giam mình trong lều với hắn. Người từ chối gặp bất cứ ai. Người quên ăn quên uống. Vì ăn uống sẽ làm Người mất thì giờ. Người muốn ở cạnh hắn, muốn say sưa bên hắn.

Nhưng Alexandre có thực sự yêu Nữ hoàng không?

Hắn trở về để điều tra hậu cung. Hắn bỏ cả buổi sáng để đọc thư tín từ khắp các thành đô Alexandrie gửi về và viết thư phúc đáp. Những kẻ đưa tin vừa vội vã ra đi, hắn đã gọi những tướng lĩnh thống soái quản lý hàng tiếp tế đến. Trong lều của hắn, bên một tấm bản đồ các vùng đất Ấn căng trên bàn, hắn thảo luận với Ptolémée về những cuộc tiến quân. Buổi chiều, hắn đi quanh các khu phố. Hắn kiểm tra kho áo giáp, xem qua các mũi lao và bắn thử cung tên. Hắn tới các khu chuồng và nói chuyện với những người chăn nuôi. Hắn đem về cho thợ dệt những mảnh vải lạ lùng và bày cho họ cách dệt những bộ đồ bền bỉ. Hắn hỏi han nông phu. Hắn đến thăm các nhà khoa học và nghe đọc một vài trang trong công trình của họ. Hắn mang những giống cây mới, côn trùng lạ, động vật chưa từng gặp và những mẩu đất đá làm quà cho họ và mê say nói chuyện với họ về sự phong phú của thiên nhiên. Hắn đến thăm hỏi những kẻ bị thương, dịu dàng tử tế nói chuyện với họ. Cũng vẫn là những lời dối trá như những gì hắn gửi về cho Nữ hoàng để làm Người yên lòng trong lúc bắt Người chờ đợi mỏi mòn. Được an ủi, những gã đàn ông này sẽ bình phục và theo hắn ra chiến trường để nằm xuống nơi đó mãi mãi.

Trên hết, hắn trở về để sinh con với Nữ hoàng của ta. Hắn say mê gieo vào bụng Người để sinh ra nhiều hậu duệ. Hắn muốn có ba con trai, ba con gái, rồi từ ba đứa con trai và ba đứa con gái sẽ sinh ra sáu mươi hoàng tử cai trị vương quốc của hắn. Giống như Darius ngày xưa, hắn muốn ngự trị vĩnh viễn thế giới loài người.

Alexandre biết rằng ta không ưa hắn. Hắn khen ngợi ta và tặng quà cho ta. Hắn ưu tiên trên hết việc tìm cho ta một tấm chồng và đề nghị ta chọn một người trong số những thống soái của hắn. Ta phát cuồng vì bực tức và nhục nhã, ta, Ania, người hầu không bao giờ bị khuất phục của Nữ hoàng. Ta không ưa hắn. Ta căm ghét hắn vì hắn đã bắt chúng ta bỏ vào lồng, chúng ta, những cô gái Amazone.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2011 00:13:02 | Xem tất
Ta bí mật trả thù hắn. Ta lấy đó làm tự hào dù ta không nói. Khi Đức Vua rời khỏi giường của Nữ hoàng để đi nói chuyện với quân lính, ta mang cho Alestria hai lọ nước cất để làm Người không thể sinh con. Nữ hoàng của các chiến binh Amazone sẽ không sinh con cho Đức Vua của những chiến binh. Cơ thể của chúng ta không phải là công cụ cho những gã đàn ông thống trị thế giới. Chúng ta đã được dạy về sự bất tử. Dòng máu của chúng ta không hòa vào dòng máu của những bộ tộc khác. Linh hồn chúng ta sẽ biến đổi những dòng máu khác.

Alexandre trở về. Hắn nghỉ ngơi trên bụng Alestria, cướp lấy sức mạnh của Người rồi bỏ đi. Nữ hoàng của chúng ta ngày càng ốm yếu. Những lời đồn đại về những chướng ngại mà vị hôn phu của Người gặp phải đã làm tổ trong đầu Người và sinh sôi nảy nở. Người ngoan cố che dấu nỗi lo lắng của mình. Người không than phiền cuộc đời bị giam cầm của Người. Nỗi đau đớn đốt cháy Người và sức mạnh mà Người bí mật huy động để chống lại cơn bão lửa này lại làm Người rực rỡ hơn. Chưa bao giờ ta thấy Nữ hoàng của ta tập trung như vậy, chưa bao giờ Người lại có vẻ ngoài bình thản như vậy. Vẻ đẹp này, khắc sâu nỗi đau và phẩm hạnh, những tên nịnh thần của Alexandre không bao giờ hiểu nổi. Người ta xì xào rằng Hoàng hậu có một người tình. Người ta đồn đại rằng một chiến binh trẻ tuổi người Lưỡng Hà, mới gia nhập quân đoàn trong số lính viện binh Hy Lạp, đã quyến rũ Hoàng hậu bằng nét tươi trẻ trên khuôn mặt và trên than thể chưa bị chiến tranh hủy hoại. Người ta nói rằng kẻ quý tộc Lưỡng Hà này, đờ đẫn vì tình yêu với Hoàng hậu, muốn loại bỏ Alexandre và bỏ trốn cùng Người.

Mới nghe tin đồn phong thanh, Alexandre bỏ ngay quân đội và tức tốc phi nước đại về. Vừa đến trại, tên bạo chưa ghen tuông đòi gặp người tình của Hoàng hậu. Người ta tìm hắn nhiều ngày trời. Rồi người ta báo lại rằng, gã thanh niên vì quá sợ hãi trước cơn giận của Alexandre nên đã bỏ trốn cùng binh lính của mình . Điên cuồng và bị nỗi ghen tuông gặm nhấm, Alexandre gọi Alestria vào lều và đòi giải thích.

Đôi mắt sáng rực, cổ họng thét gào, những cử chỉ hung dữ của hắn không làm Alestria sợ hãi, Người đã từng giết chết những chiến binh hung tợn nhất trong các chiến binh. Người nghe những lời oán thán và những lời trách móc của hắn mà không nói lời nào. Sự im lặng đó làm Alexandre không còn làm chủ được mình nữa. Hắn vừa khóc than vừa chỉ những món quà mà hắn đã gửi tặng cho Người rồi hét lên:

- Alestria, ta yêu nàng! Tất cả những đồ vật này là bằng chứng cho điều đó. Bất cứ nơi nào mà Alexandre đi qua, những viên ngọc đẹp nhất, những con thú đẹp nhất, những bông hoa thơm nhất và những đồ trang sức khác thường là của nàng, hoàng hậu của ta. Đêm trước mỗi cuộc chiến, ta co ro trong lều để lựa chọn, sắp xếp, lựa chọn lần nữa rooifmowis tự tay đóng gói những món quà cho nàng! Trong thành đô của các chiến binh, nàng là một ốc đảo an bình. Chỉ cần nghĩ về nàng là đủ để ta quên đi những xáo động ồn ào trên chiến trường, đủ để ta tìm lại được niềm vui và ngơi nghỉ.

Alestria, ta đặt vào mỗi món quà những suy nghĩ của ta, những giấc mơ của ta, nụ cười của nàng và hạnh phúc của nàng! Đây, đây là một đôi dế mèn ta đã bắt để hát cho nàng nghe. Đêm đêm những giai điệu của chúng sẽ đi vào giấc ngủ của nàng và nói lại những lời âu yếm mà ta đã viết ra cho chúng. Còn đây là một chiếc lông vũ để viết và nhận những bài thơ của nàng. Ta muốn ngủ bên giọng nàng, nó sẽ thì thầm với ta rằng bất chấp mọi khoảng cách nàng sẽ yêu ta mãi mãi. Còn đây là một ngôi sao pha lê hứa hẹn cho chúng ta một cuộc đời bất tử. Đây là một viên ngọc hình trái tim, đó là trái tim ta cần đập bên cạnh trái tim nàng. Dù chúng có vẻ buồn cười với nàng đi nữa, những món quà này cũng là ta đó! Chính là ta ở trong lều của nàng, chính là ta, dù ta không ở đây, chính ta canh giữ than thể nàng. Nàng không cô đơn, Alestria. Khi nàng đeo những đồ trang sức này, khi nàng mặc những chiếc áo này, chính là ta đang ôm hôn nàng, chính ta đang âu yếm nàng đó.

Một ngày kia khi ta chết, khi thần linh quyết định mang ta đi khỏi nàng, ta sẽ biết rằng tất cả những đồ vật này chứa bên trong nó một phần của ta. Và nàng sẽ có báu vật của ta: mắt ta, môi ta, tóc ta, nước mắt ta. Nàng sẽ thấy rằng ta sẽ tiếp tục sống cùng nàng, quanh quẩn bên nàng, bảo vệ nàng, yêu nàng hơn cả khi ta còn sống. Vì, khi chết đi, ta không còn là một chiến binh nữa. Thoát khỏi những trách nhiệm trần gian của mình, ta sẽ dành cả ngày lẫn đêm để yêu nàng, hít thở mùi hương của nàng và được nàng hít thở, để nằm ngủ với nàng, để thức dậy cùng nàng, sống trong đôi mắt nàng, trên mối nàng, trong thân thể nàng, trong tâm hồn nàng.

Ta, Ania, dù ta căm thù Alexandre, ta vẫn thấy cảm động trước những lời hắn nói. Ở ngoài cửa lều hoàng gia nơi ta nghe lén cuộc nói chuyện, ta bật khóc.

Nhưng, Alestria, thản nhiên, vẫn giữ im lặng.

Alexandre quỳ dưới chân Người. Hắn thấm đẫm người yêu bằng những giọt nước mắt đắng cay.

- Rồi nàng đã không còn yêu ta như thế đó! Rồi nàng bỏ ta vì một gã thanh niên không còn sống như thế đó! Alestria, hay tha thứ cho ta vì đã đi vắng. Đừng bỏ rơi ta!

Người Nữ hoàng khẽ rung động. Người ôm khuôn mặt Alexandre và nhìn thẳng vào hắn.

- Em muôn chiến đấu! Em muốn chiến đấu bên cạnh chàng. Em không muốn làm Hoàng hậu Á châu. Em muốn bảo vệ chàng và chết vì chàng!

Câu nói của Alestria làm ta run lên vui mừng. Nữ hoàng của ta không còn muốn sống thui thủi trong góc thành đô của Người nữa. Người cố tình làm Alexandre ghen tuông vì một gã thanh niên, đó chính là cách Người ép nguoi yêu của mình mang Người ra chiến trận.

Đức Vua nhảy dựng. Hắn hét lên:

- Không được! Không được!

Alestria đẩy hắn ra thật mạnh. Người hét lên còn to hơn hắn:

- Tại sao lại không được? Tại sao không phải là Alestria, cô gái chiến đấu còn giỏi hơn những gã đàn ông của chàng?

- Vì nàng là hoàng hậu của ta! Hoàng hậu là trái tim của vương quốc. Nàng phải sinh hạ hậu duệ cho Đức Vua, - Alexandre gầm lên như sấm. - Hoàng hậu là người phải được tôn sùng. Đó phải là một nữ thần, người ta thì thầm tên của nàng dù không biết mặt nàng. Nàng phải là Athéna của phương Đông, người truyền sức mạnh, lòng dũng cảm và sự hòa thuận đến mọi người dân.

- Em không phải là vị nữ thần đó! - Alestria lại hét lên lần nữa để người yêu mình, kẻ đang giả điếc trước ước muốn của nàng, phải nghe thấy. - Em là một nữ chiến binh phi ngựa còn nhanh hơn một gã đàn ông. Hãy mang em theo, Alexandre! Hãy cải trang em thành đàn ông. Ania sẽ chấp nhận thế chỗ của em và sẽ mang mạng che mặt của em. Sẽ không ai nhận ra đó không phải là em. Em sẽ ra đi với chàng, em sẽ ở bên chàng ngày và đêm. Em muốn bảo vệ chàng khỏi những mũi tên từ đằng sau tới, em muốn bảo vệ chàng khỏi những mũi tên trước mặt, từ bên trái, từ bên phải. Em muốn chiến đấu cùng chàng. Cùng nhau, chúng ta sẽ phá tan mây mù và tiến về phía mặt trời.

Tim ta đập thình thịch. Ta, Ania, ta cũng sẽ không mang mạng hoàng gia đâu. Ta là một nữ chiến binh và ta kiêu hãnh là một cô gái Amazone. Ta sẽ không chết ở đây, trong một thành đô nuôi sống những gã hoạn quan và những người đàn bà không có cơ bắp, nhạt nhẽo, mưu đồ và xấu xa. Ta cũng biết khát khao mùi máu, sự tinh khiết và chiến thắng vinh quang. Ta sẽ đi theo Alestria và đánh nhau với những tên nửa người nửa khỉ, với rắn rít, với cá sấu. Không bao giờ ta chịu làm một hoàng hậu đeo mạng che mặt!

Nhưng Alexandre chẳng đoái hoài tới những người đàn bà. Alexandre, đầu óc chỉ biết tin vào sức mạnh đàn ông, không muốn có một người đàn bà bên cạnh. Hắn không muốn hoàng hậu của mình chiến thắng nới hắn từng thất bại. Hắn không muốn cho Alestria một cơ hội nào để chinh phục thế giới cùng hắn, vì hắn. Hắn không yêu Nữ hoàng của ta. Hắn xem thường những người đàn bà và xem chúng ta như những con vật nuôi làm cảnh trong nhà. Hắn lao tới bên Alestria và ôm Người vào lòng. Hắn nói với Người hãy dừng trò trẻ con của Người lại. Hắn coi Người như một cô gái nhỏ bé và hứa hẹn với Người sẽ luôn trở về. Hắn toan cởi trang phục của Người, vừa cười vừa hỏi Người có yêu hắn không, rằng Người không cần phải chết vì hắn, mà chỉ phải sinh con cho hắn.

Ta, Ania, phẫn nộ. Đó mà là tình yêu hay sao: ngăn cản một người phụ nữ có đầy đủ khả năng chiến đấu chống lại những loài quái vật? Đó mà là tình yêu hay sao: làm một cô gái Amazone chết trong lo lắng, già sang, trong quyền lực bất lực? Đó là tình yêu của Alexandre hay sao: bắt nhốt một con chim băng giá, bỏ mặc nó xanh xao vàng vọt?

Alestria vốn vô cùng hiểu biết, vô cùng bình thản bỗng trở nên giận dữ. Lúc đầu, Alexandre còn coi cơn giận dữ này như sự yếu đuối nhất thời, nên cư xử như một người cha bình tĩnh và độ lượng khoan dung. Nhưng những từ ngữ của hắn, thay vì an ủi được Người, lại làm Người nổi giận. Cơn giận của một nữ chiến binh Amazone thật là khủng khiếp. Người la hét, Người khóc, Người ném hết mọi món quà xuống đất. Người muốn quay trở lại thảo nguyên. Hết từ ngữ khéo léo để nói với Người, Alexandre cũng bắt đầu giận dữ. Hắn gầm lên, chắn ngang đường Nữ hoàng. Người túm lấy tay hắn, đánh cùi trỏ vào bụng hắn và quật hắn ngã xuống đất. Hắn nắm lấy cổ chân Người và kéo Người ngã xuống. Hắn vừa nhảy chồm lên Người vừa la hét. Người bóp cổ họng hắn. Đầu hắn đập xuống đầu Người một cú chí tử.

Ta, Ania, ta vui mừng nghĩ rằng họ dã không còn yêu nhau nữa và họ sẽ bỏ nhau. Nhưng rồi cơn giận của họ nguôi dần. Cơn giông bão tiêu tan. Sau cơn bão, đêm bình yên và mát mẻ. Alexandre quấn lấy Alestria và thì thầm vào tai Người những bài thơ tình đắm đuối.

Ta lang thang trong khu rừng, lòng đầy sầu não như cảnh rừng tan tác sau mưa. Trên trời, mặt trăng đã treo cao và những vì sao bị xóa tan vì ánh sáng của nó. Nữ hoàng của ta cũng giống như vầng trăng này, trong trắng và vô tư. Người đã tha thứ. Người lấp lánh. Người tỏa sáng vì Alexandre và dâng cho hắn tia sáng cuối cùng của mình trước khi tắt hẳn.

Ta đá vào một gốc cây. Một cơn mưa những hạt nước nhỏ xíu vung vãi khắp nơi. Hàng nghìn mặt trăng trôi tuột đi trên lá và vỡ tung trên mặt đất.

***

Người tình của ta thở trên trán ta. Ta vuốt ve hai gò má dạn dày chiến binh của chàng. Ánh mắt chàng xuyên thấu hồn ta.

- Alestria, nàng biết chiến đấu, - chàng vừa nói vừa thở dài, - nhưng nàng có biết chiến tranh là gì không? Nàng biết sử dụng vũ khí, nàng đã quen mùi máu và đã nghe tiếng ngựa bị thương gầm rống, nhưng nàng không biết chiến tranh là gì cả. Ta không muốn nàng biết điều đó. Ta không muốn nàng biết cơn điên của đàn ông. Nàng trong trắng và ngây thơ như những viên bảo ngọc mà buổi Bình Minh của thế giới đã gieo rắc xuống mặt đất này, ta sẽ mang nàng theo trong suốt cuộc hành trình của ta, nhưng nàng không được bước vào thế giới của ta. Nàng không được biết cái thế giới của ta đi ra từ đó.

Ta im lặng. Ta lắng nghe chàng.

- Chiến tranh, đó là nơi hàng trăm hàng nghìn đàn ông và ngựa chiến nối tiếp nhau trong im lặng giá băng. Khi tiếng tù và nổi lên, họ lao vào nhau hết người này đến kẻ khác. Lông chim, tên, giáo, khiên va vào nhau. Những cánh tay bay lên trời, những bộ đùi bị chém lìa, những bàn chân bị cắt cụt. Thủ cấp rơi xuống đất và thân hình phọt máu. Cuộc chiến của con người còn khốc liệt hơn cuộc chiến của những loài dã thú đói bụng cồn cào xâu xé lẫn nhau. Bằng một đường lao, một nhát rìu, một cú nện búa bổ, một nhát kiếm, họ cắt xẻo nhau và tiễn nhau về bóng tối. Người này ngã xuống, kẻ khác lại bước lên xác họ và tiếp tục đanh nhau. Rồi chỉ còn độc lặng im. Một mặt đất phủ đầy xác người, trên đấy những dòng máu nóng tưới lên những bãi máu đã khô. Ngựa bị thương run rẩy và răng đánh lập cập. Những kẻ còn sống lang thang thu lượm những đồ vật giá trị từ kẻ đã chết. Những con vật ăn xác thối từ xa kéo đến say sưa yến tiệc, chúng sống nhờ vào những yến tiệc như thế. Ruồi bay ngợp trời, chúng đậu xuống nơi nào mà sự sống đã bỏ đi: chất nhầy trắng từ những chiếc sọ người vỡ toang; những mật xanh mật vàng chảy tràn trên bụng, máu đỏ rỉ ra từ lồng ngực. Lũ ruồi bâu chặt những cánh tay không còn động đậy mà vẫn nắm chặt gươm đao. Chúng bu đầy những ngón chân móng nứt nẻ vì hành quân quá nhiều. Chúng mút một xương mắt cá chân lông lá, một chiếc đùi còn đang bị cắm mũi tên, một thân thể không đầu, và những chiếc đầu không thân thể mắt mở trợn ngược. Đau đớn khi phải nhìn những khuôn mặt tái nhợt như vậy đó. Phải nhắm mắt nín thở đâm vào tim bạn bè mình để giải thoát anh ta khỏi cái chết từ từ gặm nhấm. Rồi hối tiếc vì đã là Alexandre, kẻ duy nhất còn sống giữa những người đã chết…

Trong bóng tối, ta không động đậy. Ta nín thở. Những điều Alexandre nói ra làm ta không chịu nổi. Một đợt im lặng kéo dài làm chân tay ta lạnh cóng.

Giọng nói bi thảm của chàng lại vang lên:

- Chiến tranh là cơn điên của con người! Và ta, Alexandre, ta là ngọn lửa của cơn điên đó. Chính tay ta đã viết nên bi kịch này, vở kịch nghìn năm sau nữa loài người sẽ còn hát vang ca ngợi. Ta là một gã điên phải chịu đựng từng cơn căn bệnh mãn tính. Ta là một kẻ điên do con người, những kẻ điên như ta, sùng bái tôn lên. Chiến tranh là cuộc hẹn nơi những gã đàn ông khát thú tính dã man bị kích động…Ở tuổi hai mươi, sau một cuộc chiến, ta đã ra lệnh mời yến tiệc suốt nhiều ngày. Ta muốn uống say để quên đi cái chết và cái mùi buồn nôn của nó. Ta đắm chìm trong hoan lạc để tìm lại cuộc đời. Ở tuổi ba mươi, những bữa tiệc, thay vì làm ta say, lại làm ta chìm sâu trong nỗi buồn hơn nữa. Ta thích được ở một mình trong lều, cách xa khỏi loài người mù quáng say sưa…

Không nói một lời, ta dẫn người yêu đến bên giường. Chàng cởi đồ và thù mình trong vòng tay của ta. Ta nhẹ nhàng ve vuốt lưng chàng, tấm lưng đầy sẹo như một chiếc mai rùa.

- Ta không muốn nàng biết chiến tranh, - chàng rên rỉ. - Nàng là phần đẹp nhất của ta. Khi ta ở bên nàng, ta quên mình là ai, ta chỉ còn nghĩ đến nàng. Chiến tranh cũng không còn nữa. Ta lại trở thành một Alexandre an bình và mơ mộng như chính ta.

Ta hôn tóc chàng, trán chàng, mắt chàng.

- Nàng không được biết những kẻ đã chết. Họ mang dáng hình những ngọn lửa. Họ ngảy mứa và cười đùa. Nàng phải nhắm mắt lại trước cơn điên của thế giới thấp hèn này. Đàn ông gây chiến giống như đàn bà sinh con. Ta sẽ mang nàng đến tận mặt trời mà không để chân tay nàng vấy bẩn. Đôi lúc ta giam mình trong lều. Không ai được gặp ta, đó là những tháng ngày đen tối và lạnh lẽo mà ta sợ hãi. Ta run lập cập chờ đợi nỗi thất vọng đi qua, chờ đợi niềm hy vọng tái sinh, chờ đợi lòng dũng cảm trở về. Alestria, ta van xin nàng, hãy để ta là kẻ ra đi chinh phục và trở về là kẻ chiến thắng. Hãy để ta đóng vai một chiến binh không mệt mỏi và buồn rầu. Hãy để ta đóng vai một ông vua được các tộc người trên mặt đất này sùng kính, đóng vai một kẻ được các nhà điêu khắc khắp chốn vay mượn khuôn mặt đẹp, thân hình cân đối để dựng lên hình ảnh của họ. Lòng dũng cảm, danh dự, sự vĩ đại, vinh quang, tất cả chỉ là những ngôn từ vô nghĩa. Chiến tranh bẩn thỉu, những cuộc chinh phục là những ảo tưởng xa vời. Những kẻ lùi bước và những kẻ bỏ trốn cũng đáng giá như những kẻ tiến lên và ôm chầm cái chết. Thất vọng và hy vọng, sợ hãi và liều lĩnh, lý trí và cuồng loạn là những cặp song sinh.

Câu cuối cùng của người ta yêu đã quét sạch tất cả những nỗi sợ hãi mà chàng kể về mình. Dù vẫn còn bực bội vì những gì chàng nói, nhưng ta lại cảm nhận được hơi ấm mà Talaxia và Tankiasis ngày xưa chăm chút thân thể ta, thân thể bị cái lạnh và những vết thương tàn phá. Ta, Alestria, người đàn bà mà người tình của ta đã tìm ra bên ngoài thời gian, bên ngoài những cuộc chiến, ta yêu chàng vì chàng đã được dành riêng cho ta.

Ta mở to mắt chấp nhận cơn điên của chàng, những cuộc giết chóc của chàng, sự vĩ đại của chàng và nỗi lòng khốn khổ của chàng.

- Đừng giày vò nữa, - ta nói với chàng. - Tất cả những gì chàng vừa kể, em sẽ mang xuống một đáy hố nằm sâu trong tim em. Em sẽ nguyện cầu cho những người đã chết, những người đã hoàn tất cuộc đời này. Cầu nguyện cho họ tái sinh là những cánh chim trời tự do trong thế giới mai hậu.

Lời lẽ của ta xoa dịu Alexandre. Chàng áp chặt má mình vào ngực ta.

Hãy ngủ đi, tình yêu của em. Hãy ngủ đi, chiến binh của em. Chúng ta là hai kẻ hành hương trên con đường băng giá. Chàng đã gặp em. Em đã tìm thấy chàng. Chàng trước, ta sau, chúng ta sẽ hòa hợp sức mạnh của mình, chúng ta sẽ vươn tới đỉnh cao.

--------------------- The End --------------------------

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách