Chương 3
Mênh mang
Nếu em là một giọt nước mắt trong mắt anh, vì sợ mất em, anh sẽ không bao giờ khóc. - Hannah Jo Keen -
Chu Lập Đông dựa người lên ghế sô pha, gần đây mệt quá, công ty có nhiều việc, có nhiều tâm sự trong lòng nên anh cảm thấy hơi mệt mỏi. Thẩm Lợi dựa vào gần anh, nũng nịu nói: “Lập Đông, lâu rồi mình không ở bên nhau, hay là tối nay về nhà mình?” Anh giả vờ như đang ngủ, hơi thở nặng nề. Thẩm Lợi đẩy anh, giận dỗi nói: “Anh cứ lạnh nhạt với em, ngày nào đó anh sẽ phải hối hận!” Cô nói xong rồi bỏ đi. Chu Lập Đông nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình trống rỗng đến đáng sợ, không thứ gì có thể lấp đầy được. Vì sao đàn ông phải có nhiều dục vọng như vậy? Anh cầm điện thoại rồi nói: “Tỉnh Thành, chọn thời gian để mọi người có thể tụ tập đi!” Địa điểm tụ tập được chọn là nhà hàng Vương Phủ. Tỉnh Thành đi một chuyến tới công ty của Tư Nguyên, thông báo cho cô việc gặp nhau, tiện thể nói với tổng giám đốc Châu, dự án Đông Khải đã được quyết định, anh sẽ giao cho họ làm một phần nhỏ. Tổng giám đốc Châu rất vui mừng, liên miệng nói gần đây Tư Nguyên rất vất vả, đồng ý cho cô nghỉ phép hai ngày. Hác Tư Nguyên nghe thấy địa điểm gặp nhau là nhà hàng Vương Phủ, cô hơi do dự: “Ở đó có xa xỉ quá không?” Tỉnh Thành nói không chớp mắt: “Dù sao cũng là Lập Đông mời, bây giờ cậu ấy có tiền, thường hay bóc lột tôi và Yến Phi, cũng nên thưởng công cho chúng tôi rồi.” Tư Nguyên không biết phải nói gì nên nói: “Đến lúc đó, nêu có thời gian tôi sẽ đi.” “Không phải có thời gian sẽ đi, mà là không có thời gian cũng nhất định phải đi!” Tỉnh Thành nghiêm túc nhìn vào mắt cô và nói. Tư Nguyên hoang mang tránh ánh mắt của anh, nghĩ một lát rồi gật đầu. Chu Lập Đông thay bảy, tám chiếc cà vạt, cảm thấy không chiếc nào phù hợp với mình, cuối cùng anh đành mặc chiếc áo sơ mi kẻ, khoác chiếc áo len màu nâu nhạt trẻ trung mới cảm thấy hài lòng hơn một chút. Anh lái xe đến nhà hàng Vương Phủ rồi mới nhớ ra vẫn còn sớm nên vào siêu thị gần đó mua một bao thuốc. Bình thường anh không hút thuốc, hút một điếu là ho sặc sụa, ho đến mức chảy cả nước mắt, Anh sờ trán tự hỏi mình: “Mình sao thế?” Lúc Tỉnh Thành đến, Chu Lập Đông mới bước vào nhà hàng, bàn bạc với Tỉnh Thành công việc làm ăn. Tỉnh Thành nhắc lại chuyện cũ: “Lập Đông, vài năm nay công ty của chúng ta kiếm được một ít tiền, cậu hoàn toàn có thể rời khỏi nhà họ Thẩm làm ăn riêng, không cần phải ở đó nhìn sắc mặt của người ta.” Chu Lập Đông cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mình ở đó vẫn ổn.” “Làm huynh đệ với nhau nhiều năm nay, có lúc thật sự không biết cậu nghĩ như thế nào, báo ơn cũng phải có giới hạn, hơn nữa, cậu cũng đã báo ơn quá đủ rồi” Tỉnh Thành nói. “Mình nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao năm đó là lúc mình khổ sở nhất, họ.. Chuyện này nói đến đây thôi.” Chu Lập Đông không muốn nói thêm nữa, người khác không cần hiểu những gì anh nghĩ, năm đó anh đã chọn con đường này nên quyết định chấp nhận mọi hậu quả. Tỉnh Thành thở dài rất to, trong lòng không hiểu vì sao Lập Đông luôn muốn báo ơn, hà tất phải khổ như thế, anh nghĩ, trong lòng không thể vô lo vô nghĩ trên mặt vẫn lộ vẻ kiên định. Hai người lặng yên không nói gì nữa, Hoắc Yến Phi và Tư Nguyên cùng bước vào nhà hàng. Anh nhìn ánh mắt của Tỉnh Thành và Chu Lập Đông, bỗng nhiên toát mồ hôi trán, vội vàng giải thích: “Trên đường tôi gặp tiểu tài nữ, thây cô ấy đi bộ trên đường nên đưa đi một đoạn.” Hác Tư Nguyên cười khẽ, để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi đẹp như thế này” Chu Lập Đông đang cười, nghe thấy câu nói này của cô, nụ cười trên mặt dường nhu đông cứng lại, bỗng nhiên anh muốn rứt tóc mình, anh đang làm gì? Khoe giàu sang với cô sao? Chứng minh với cô lựa chọn năm đó của anh là đúng đắn sao? Tỉnh Thành vội vàng phân bua: “Chọn đến đây chỉ là vì muốn yên tĩnh thôi.” Tư Nguyên ngồi xuống cạnh Tỉnh Thành, bên phải là Hoắc Yến Phi, hai người không ngừng gắp thức ăn cho cô, cô chỉ cúi đầu ăn, yên lặng, đưòng như giữa họ vẫn là tiểu tài nữ và tam kiêm khách như nhiều năm về trước. Chỉ vài năm nhưng họ không bao giờ có thể quay về thời đó nữa. Ngồi ăn được một lúc, bỗng nhiên Hoắc Yến Phi nói: ‘Tiểu tài nữ, kể cho chúng tôi nghe cuộc sống những năm gần đây của cô đi, để chứng tôi hiểu hơn.” Tư Nguyên đặt bát đũa xuống, hỏi lại với giọng dịu dàng: “Anh muốn hiểu gì?” Hoắc Yến Phi ôm đầu, có vẻ như suy nghĩ gì đó rồi mới nói: “Cô và Tổ Kế còn liên lạc với nhau không?” Tư Nguyên cười, điều này rõ ràng không liên quan đến việc hiểu cô. “Có!” Hoắc Yến Phi vội hỏi: “Cô ấy vẫn khỏe chứ?” “Rất khỏe.” Yến Phi xoa tay: “Cô kể nhiều hơn một chút được không? Vì sao nói chuyện toàn nói một hai chữ là thôi?” Tư Nguyên ôn tồn nói: “Tôi và Tổ Kế thường xuyên liên lạc với nhau, cô ây rất khỏe.” Hoắc Yến Phi sốt ruột: “Cô ấy có nhắc đến tôi không?” Tư Nguyên gật đầu. “Cô ấy nói thế nào?” Hoắc Yến Phi chờ đợi với vẻ hơi đắc ý. “Cô ấy thường xuyên kể với con trai về anh, cô ấy nói: Sau này lớn lên, đừng giống bạn học của mẹ là Hoắc công tử, ngu dốt và bất tài!” Thái độ hưng phấn của Hoắc Yến Phi trở nên vô cùng thất vọng: “Con trai?” Tỉnh Thành và Chu Lập Đông không nhịn được cười nhưng sợ làm tổn thương đến anh nên không thể để lộ ra trên mặt. “Con trai thì làm sao?” Tư Nguyên hỏi “Sao cô ấy lại lấy người khác?” Hoắc Yến Phi than thở, dường như không muốn nghe câu trả lời. Tư Nguyên nói rành rọt từng chữ từng câu: “Rất đơn giản, cô ây quyết định không chờ đợi nữa.” Trên mặt Chu Lập Đông vẫn có vẻ như đang muốn cười, nghe thấy vậy, anh ngạc nhiên đứng bật dậy: “Mình ra ngoài gọi điện thoại!” Thấy anh vội vàng bước ra ngoài, mặc dù Hoắc Yến Phi vẫn chưa kịp định thần lại nhưng anh nói không giấu giếm: “Lập Đông cũng thật là… gọi điện thoại gì mà phải gọi sau lưng chúng ta?” Tỉnh Thành nhìn anh, xua tay: “Cậu đừng can thiệp, cậu ấy có chuyện của cậu ấy.” Chu Lập Đông đứng ngoài hành lang, không biết phải gọi điện cho ai, nhìn danh sách liên lạc trong điện thoại, anh chọn một cái tên quen thuộc, người kia rất nhiệt tình; “Phó tổng giám đổíc Chu, lâu rồi không gặp, hôm nào đó gặp nhau ngồi nói chuyện, đang có vụ làm ăn muốn bàn bạc với anh.” Anh đồng ý, cất điện thoại rồi cảm thấy mất mát điều gì đó. Con đường trước mắt trở nên nhạt nhòa mò ảo, không nhìn rõ được bất kỳ điều gì. Anh cố gắng lắc đầu rồi nói với chính mình: “Chu Lập Đông, ngươi đừng quên, ngươi phải tự mình đi con đưòng này!” Lúc Chu Lập Đông quay lại, anh đã lấy lại được nụ cười hiền hòa cùa mình, dường như anh không tranh giành điều gì với bất kỳ ai, cả thế giới được thu lại tận sâu đáy mắt anh. Tư Nguyên nhớ lại nhiều năm trước đây, Chu Lập Đông cũng nhìn cô với ánh mắt như thế, nói lời tạm biệt cô, mặc dù không đủ kiên quyết, không đủ nhẫn tâm nhưng lại khiến cho người khác thất vọng đến mức trái tim tan nát. Anh đã từng nói rõ ràng: “Anh phải theo đuổi tiền tài và quyền lực, em không hiểu, anh cần phải làm Julien trong Đỏ và đen, anh không thể để bất kỳ ai ngăn bước chân của anh” Hơi nóng của trà Bích Loa Xuân rất lớn, mặc dù chỉ pha một tách nhỏ nhưng không biết vì sao, hơi nóng của nó cũng khiến người ta cay mắt, Tư Nguyên không tiếp tục ngồi thêm được nữa, cô cầm túi đứng đậy, miễn cưỡng nở một nụ cười: ‘Tôi có việc, phải đi trước.” “Cô có thể có việc gi? Không phải Tỉnh Thành đã giúp cô xỉn nghỉ phép sao?” Hoắc Yến Phi không hài lòng. Tỉnh Thành không nói nhiều, ôn tồn nói: “Đã như vây, để tôi tiễn cô.” Tư Nguyên lắc đầu: “Nếu tiện, tôi muốn để Hoắc công tử tiễn tôi.” Hoắc Yến Phi không hiểu, vội vàng nói: “Tiện, tiện!” Tư Nguyên hướng về phía Tỉnh Thành khẽ gật đầu: ‘Tỉnh sư huynh… Cảm ơn ba người đã tiếp đãi, tạm biệt!” Nhìn theo bóng hai người bước ra khỏi nhà hàng Vương Phủ: “Lập Đông, đừng nhìn nữa, nêu nhìn tiếp mặt cậu sẽ úp xuống đất mất!” Chu Lập Đông không bộc lộ thái độ gì, lạnh lùng nhìn anh, chỉ một ánh mắt mà khiên Tỉnh Thành cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng khiến anh run rẩy nhưng vẫn không sợ nói thêm một câu: “Ổ, thật khó coi, lần nào cũng đeo một lớp mặt nạ giả vờ cười, bây giờ mới để lộ bộ mặt thật vì ai đó.” Quả nhiên Chu Lập Đông không cười, anh trầm giọng nói: “Tỉnh Thành, cậu đừng bận tâm vô ích.” Tỉnh Thành yên lặng rồi ngẩng đầu cười lớn: “Lập Đông, mình nói chúng ta đúng là huynh đệ tốt!” Chu Lập Đông vẫn không cười, chỉ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Tỉnh Thành, cậu đừng cười nữa, thái độ rất khó coi.” Ngay lập tức Tỉnh Thành không cười nữa, bực bội nhìn anh nói: “Tên họ Chu kia! Có vẻ như cậu muốn nói câu này từ rất lâu rồi!” Ở một nơi khác, Hoắc Yến Phi hỏi Hác Tư Nguyên: “Vì sao cô muốn tôi tiễn cô?” Tư Nguyên chớp mắt: “Vì anh nợ tôi.” “Lúc nào? Vì sao tôi không biết?” Hoắc Yến Phi không hiểu. “Lâu rồi, tôi cũng quên rồi!” Tư Nguyên khẽ cười. Thời đại học, chỉ cần không có giờ học, cô đều ở chỗ Chu Lập Đông, mặc dù Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi quý cô, nhưng tắm giặt không tiện, lại khó nói, nên mắng Chu Lập Đông coi trọng sắc đẹp mà quên bạn bè. Hoắc Yến Phi nói: “Đợi bao giờ hai người kết hôn đừng mong mình đến làm phù rể, ngày nào cũng thấy hai người ở với nhau, phiền lòng.” Lúc đó, cô phản đối Hoắc Yến Phi: “Ai nói tôi và Lập Đông sau này sẽ kết hôn “Nếu hai người không kết hôn thì lấy đầu tôi làm bóng đá!” Hoắc Yến Phi bực bội nói. “Tôi nhớ rồi, Hoắc công tử!” Cô cười nói. Bây giờ, cô và Chu Lập Đông đã mỗi người một ngả, Hoắc công tử không còn gì để nói, anh đã thua, vì sao không nợ cô? Hoắc Yến Phi không nói lại được Hác Tư Nguyên, mồm miệng cô lanh lợi, tư duy nhanh nhạy, hồi học đại học anh đã không nói lại được cô, sau đó cho dù Tư Nguyên nói gì anh cũng nhất quyết không đối đáp lại. Đưa Hác Tư Nguyên về nhà, cuối cùng Hoắc Yến Phi không nén được tò mò hỏi: “Tiểu tài nữ, bây giờ cô có bạn trai chưa?” Tư Nguyên yên lặng một lát rồi lắc đầu. “Bây giờ Lập Đông đã đính hôn với Thẩm Lợi rổi, cô đừng chờ cậu ấy nữa!” Hoắc Yến Phi nhất thời không giấu được nói với cô. “Ai nói tôi đợi anh ấy?” Trong lòng Tư Nguyên cảm thấy đau đớn, nặng nề trả lời. “Không phải thì tốt! Tiểu tài nữ, bây giờ tôi vừa chia tay với bạn gái hay là chúng ta cặp thành một đôi?” Bỗng nhiên Tư Nguyên bật cười: “Hoắc công tử ơi Hoắc công tử, có vẻ như hồi học đại học, sau khi đầu óc anh bị ngâm nước, nước không chảy ra được thì phải!” Nhìn thây Hác Tư Nguyên bưóc đi xa dần, Hoắc Yến Phi vỗ đẩu, thầm nghĩ: Đầu óc ngấm nước, sao anh không nhớ? Có phải cô đang chửi anh không? Chu Lập Đông nhận được điện thoại của bố gọi từ quê, bố anh nói: “Chú ba bị bệnh, phải đi Bắc Kinh khám bệnh, con tìm cho chú một nơi để ở.!’ Chu Lập Đông đồng ý ngay: “Con sẽ liên hệ tìm khách sạn, mọi việc cứ để con lo.” Ông Chu lớn tiếng nối với anh: “Khách sạn đắt đỏ! Con nghĩ tiền của con không phải là tiền sao? Không phải ở chỗ con cũng rộng sao? Một cái giường là được.” Chu Lập Đông là một người con hiếu thuận, anh nói: “Vâng, ở chỗ con cũng được.” Chu Lập Đông và Thẩm Lợi có một căn phòng, đó là của nhà họ Thẩm mua cho họ ở sau khi kết hôn. Nhưng anh và Thẩm Lợi đi làm quá xa nên không thường xuyên đến đó ở, thường sống ở nhà bố mẹ của Thẩm Lợi, vì thế nên căn phòng bỏ không. Hôm đó, Chu Lập Đông ra bến xe phía tây Bắc Kinh đón chú ba, đưa ông đến căn phòng ở ngoại ô. Trên đường, chú ba không ngừng ca ngợi: “Lập Đông, bây giờ cháu là niềm tự hào của cả nhà!” Trước đây, lúc người nhà nói như thế Chu Lập Đông cảm thấy rất tự hào, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy hơi chua chát. “Để có niềm tự hào này, thật sự không phải đễ dàng!” Anh nói không biết để chú ba nghe hay để mình nghe. Thẩm Lợi biết trong nhà có người ngoài đến ở, cô không vui, trách móc Chu Lập Đông: “Vì sao anh tùy ý để ai đến ở thì ở?” Chu Lập Đông nói: “Ông ấy không phải là người ngoài, là chú ba của anh.” “Anh kiếm ở đâu ra nhiều chú như thế?” “Nhà ai chẳng có họ hàng?” Anh muốn từ tốn giải thích với Thẩm Lợi, nhưng Thẩm Lợi không nghe, nhướn mày: “Ngày mai tìm cho khác cho ông ấy ra ngoài ở! “Em đừng bộc lộ tính cách tiểu thư như thế nữa, chú anh bị ốm, sao có thể để ông ấy ra ngoài ở được? Hơn nữa, căn phòng đó vẫn để trống.” Anh cảm thấy hơi buồn. “Em trẻ con ở điểm nào? Em nói cho anh biết, Chu Lập Đông, chỗ em không phải là chỗ tạm trú, ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!” Càng nói Thẩm Lợi càng kích động, cổ cô hơi đỏ lên. “Chú ấy đã đến ở rồi, đợi khám bệnh xong rồi bàn tiếp!” Chu Lập Đông không vui, không muốn tranh cãi với Thẩm Lợi nữa, đi vào phòng đọc sách, hôm nay là một ngày mệt mỏi, anh phải làm thêm giờ. Thẩm Lợi cảm thây tủi thân, than thở: “Chu Lập Đông, có lúc em nghi ngờ không phải anh yêu em mà yêu cái nhà này.” Chu Lập Đông không nói gì, cảm thấy một góc nào đó trong lòng mình đổ sụp. Thẩm Lợi cầm chiếc bao tập thể hình rồi giận dữ bước ra ngoài, Chu Lập Đông biết cô đến phòng tập thẩm mỹ, anh cũng không ngăn cản, tối nay anh ở yên tĩnh một mình. Nhìn thấy từng tập văn bản, Chu Lập Đông cảm thấy chóng mặt, vì sao các con chữ đều đang nhảy múa? Anh nhắm mắt hít thở thật sâu, muốn để lòng bình tâm lại nhưng tim càng lúc càng đập nhanh hơn. Đẩu óc anh rối loạn, anh muốn xóa bỏ tất cả, nhưng cho dù cố gắng như thế nào, trong đầu anh vẫn vang lên giọng nói dịu dàng ấm áp và một gương mặt cuối mơ hồ. Anh đã gần như không thở được nữa, dạ dày anh khó chịu, nếu tiếp tục ngồi như thế này anh sẽ không thở được nữa. Anh vội vàng ra khỏi cửa, lái xe chạy hai vòng quanh đường vành đai, ban đêm không tắc đưòng nên anh phóng nhanh như bay. Hạ cửa kính xuống để gió thổi vào mặt, tìm đôi chút cảm giác kích thích và mạo hiểm. Nhìn thấy những tòa nhà cao tầng và cầu vượt vụt qua trước mắt bỗng nhiên anh cảm thấy mình sống quá vội vàng, đến mức anh không kịp nhìn kỹ những cảnh vật xung quanh. Thẩm Lợi đi chơi đến nửa đêm mới về, có lẽ uống nhiều rượu nên lảo đảo bước lên nhà. Sau khi về nhà, Chu Lập Đông ngồi bên ngoài hóng gió, từ xa nhìn thấy có một người đàn ông cao to, cơ bắp vạm vỡ đi theo cô từ phòng tập thể hình. ‘Thẩm Lợi!” Anh hét to sau lưng cô Thẩm Lợi quay đầu lại, nhìn thấy Chu Lập Đông đúng bên ngoài đang nhìn cô với vẻ quan tâm, trời lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, gió thổi khiến tóc anh rung rung. Cô kéo tay anh, giọng hơi trách móc “Đứng lâu như thế, tay anh lạnh cóng rồi”. Chu Lập Đông đỡ cô, dìu dàng nói: “Sau này ra ngoài đừng uống nhiều rượu như thế, phụ nữ đi một mình dễ bị bắt nạt” Thẩm Lợi ngoan ngoãn gật đầu, dịu dàng nói: “Lập Đông, để chú anh ở căn phòng đó, đợi hôm nào có thời gian em sẽ đến đó thăm chú!” Chu Lập Đông cảm động, trong lòng cảm thấy một chút hối hận, anh còn có thể muốn gì nữa? Anh ôm lấy Thẩm Lợi: “Cảm ơn em đã hiểu anh” Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi là những người không chịu được nhàn rỗi, lúc không có việc gì làm họ thường đi tập thể dục. Mọi ngày cuối tuần, Hoắc Yến Phi đề nghị như thường lệ: “Đi chơi gôn thôi!” Bỗng nhiên Tỉnh Thành nói: “Lâu rồi không chơi cầu lông!” Hoắc Yến Phi nói: “Phải, chúng ta hẹn nhau ở một phòng tập thể dục, quyết chiến một trận” “Được, nhưng có hai chúng ta thì không có ý nghĩa gì, không giống như hồi đại học… “ “Vậy gọi Lập Đông và tiểu tài nữ đi” Hoắc Yến Phi không nghĩ ngợi gì, buộc miệng nói “E rằng rất khó…” Tỉnh Thành thầm cười trong bụng, giả vờ thở dài “Như vậy có gì khó, cậu gọi Lập Đông, mình gọi tiểu tài nữ, mình sẽ giấu cô ấy” Hoắc yến phi nghĩ đến đâu, nói đến đó, không e ngại gì Tỉnh Thành nghĩ, đây cũng là một ý khiến hay, mình không cần phải làm người xấu Chu Lập Đông rất bận, nghe nói đến việc đi chơi cầu lông liền thoái thác: “Mình không có thời gian” Tỉnh Thành không hề hoang mang “ Dù sao cũng có Tư Nguyên, mình kêu thêm một người đàn ông khác là được” Chu Lập Đông nghe thấy thế, vội vàng nói : “ Thôi để mình đi cũng được” Lúc Hoắc Yến Phi gọi Hác Tư Nguyên, anh nói như thế này : “ Lâu rồi không chơi cầu lông nên muốn tìm ai đó đọ sức” Tư Nguyên ý tứ hỏi : “ Có những ai?” “Có tôi và Tỉnh Thành, cô đến đi, nếu cô thắng tôi sẽ mời cô đi ăn” Giọng của Hoắc Yến Phi nghe rất thành khẩn. Gần đây Tư Nguyên không đượ nghỉ ngơi, cô đang muốn có cơ hội vận động một chút, nghe thấy vậy, cảm thấy cũng hay nên đồng ý. Địa diểm hẹn nhau ở nhà tập thể dục của đại học Giao Thông, mọi người đều quen thuộc. Mặc dù bận nhưng Chu Lập Đông vẫn đến sớm nhất. Anh nhớ lại thời đại học, anh, Tư Nguyên, Tỉnh Thành, Yến Phi thường hay chơi cầu với nhau. Anh và Tư Nguyên một nhóm, thi đấu với Tỉnh Thành và Yến Phi, nam nữ phối hợp nên thường bị thua. Có lúc thua rồi, Tư Nguyên vô cùng thất vọng nói : “Lập Đông, sao chúng ta chưa bao giờ thắng, có phải vì chúng ta không biết phối hợp với nhau?” Mỗi lần như vậy, Hoắc Yến Phi đều cười cô : “Lập Đông là gì có tinh thần chơi cầu, cậu ấy nhìn cô suốt, nên không thua mới lạ” “Vậy chúng ta đổi, lần sau tôi với Tỉnh sư huynh một nhóm” Tư Nguyên đỏ mặt nói “Đừng, lần sau chúng ta sẽ thắng!” Anh ngăn lại, không để cô và Tỉnh thành chung một nhóm. “Nếu còn thua tiếp, em sẽ không chung một nhóm với anh nữa” Tư Nguyên dọa anh. Nhưng lần sau, họ vẫn thua. “Chu Lập Đông, lần sau cho dù nói như thế nào em cũng không chung nhóm với anh nữa!” Nhưng, cho dù Tư Nguyên nói như thế nào. Mỗi lần chơi cầu cô vẫn cùng nhóm với anh. |