|
Tác giả |
Đăng lúc 7-2-2013 14:50:39
|
Xem tất
HỒI 7: ĐỈNH KIẾM HẦU
Cho tới tận khi công tử Thư Dạ đã trở về Oanh Sào. Hoắc Thanh Lôi mới ngoảnh đầu về phía giam giữ công tử Liên Thành.
Dù sao công tử cũng là tiểu đệ của thành chủ, lại là khách quý từ Trường An tới. Hoắc Thanh Lôi chỉ điểm huyệt Khí Hải và huyệt đạo ở hai tay chứ không dám dùng gông xiềng. Người thanh niên áo vải đay vẫn nhất định không chịu khuất phục, nhưng sau đó nghe nói sẽ được dẫn đến Dao Hoa lâu của mẫu thân đã qua đời, bèn yên tĩnh lại, đi theo sau Hoắc Thanh Lôi.
Vừa đến gần căn lầu u tịch đó đã nghe thấy tiếng rầm rầm đọc chú đầy ma quái của Lục Cơ. Suốt mười năm qua, đêm nào người con gái bị giam cầm đó cũng dùng phù thuật yêu ma để nguyền rủa thành chủ, mong báo thù cho chủ mẫu.
Hoắc Thanh Lôi nghe những âm thanh chẳng giống tiếng người đó mà thấy rùng mình.
Nhị công tử Liên Thành ở bên cạnh vừa bước vào đột nhiên quỳ gối trước thềm, lạy ba lạy trước cánh cửa đen sì, ánh mắt vừa đau thương vừa đầy thù hận. Trên bức tường bên trong cửa sổ có treo bộ khôi giáp của lão thành chủ truyền lại.
Liên Thành đã rời nơi này được mười năm. Ngày đó, đứa trẻ mười một tuổi ấy đã phải chứng kiến cảnh đám quân thần võ lôi xềnh xệch mẫu thân của mình, rồi dùng vải trắng xiết chặt cổ bà. Lục Cơ ôm thật chặt và che mắt không muốn Liên Thành phải chứng kiến cảnh tượng đau thương đó. Nhưng Liên Thành đã nhìn thấy, gương mặt vốn dĩ vô cùng xinh đẹp của mẫu thân dần tím tái đi, hai mắt vẫn trợn tròn không thể nhắm lại, và giọt máu tươi chảy ra từ khóe mép.
Vị huynh trưởng Thư Dạ đang bị trọng thương ngồi chiễm chệ trên chiếc giường êm, lạnh lùng quan sát và lệnh cho quân sĩ đưa xác Dao Hoa phu nhân vào quan tài, để hai ngày sau chôn cất cùng lúc với lão thành chủ.
Liên Thành vùng vẫy khỏi vòng tay của Lục Cơ, xông thẳng về phía huynh trưởng một cách căm hận, nhưng bị quân sĩ ngăn lại.
Tân Đôn Hoàng thành chủ lạnh lùng nhìn tiểu đệ nhỏ tuổi, rồi bỗng giơ tay ra hiệu – lập tức hàng loạt thanh kiếm sắc nhọn được rút ra. Nhưng công tử Thư Dạ lắc đầu, phẩy tay một cách mệt mỏi – “Chớ có giết, hãy đưa đi Đế đô.”
Thế là năm mười một tuổi, Liên Thành phải rời xa quê hương đến Trường An xa xôi làm con tin.
Nếu không gặp được quý nhân phù trợ, lo liệu mọi việc chu toàn ở Đế đô suốt mười năm qua, thì Liên Thành có lẽ đã trở thành vật hy sinh của sự tranh giành đấu đá quyền lực, chứ đừng mong có chuyện cầm thánh chỉ trở về cố hương như ngày hôm nay. Nghĩ đến quá khứ năm xưa, lòng căm hận sâu sắc lại dấy lên trong ánh mắt.
“Cậu có ý gì?” – Bỗng nhiên Hoắc Thanh Lôi cười lạnh, dường như có nỗi niềm phẫn nộ đè nén suốt bao năm – “Công tử đối đãi với cậu thế là quá tốt rồi! Nếu không, mười năm về trước, công tử đã sớm để cậu chết cùng với mẫu thân của mình để diệt trừ hậu họa rồi!”
Cao Liên Thành chợt quay đầu lại, nhìn kẻ tay sai của huynh trưởng, tức giận quát – “Đồ nô tài to gan, dám nói những câu này với ta ư? Không được nhục mạ mẫu thân ta! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ gia thần của Cao thị mà thôi!”
Hoắc Thanh Lôi mỉm cười – “Mẫu thân cậu? Nói cho cậu biết, người giết bà ta là lão thành chủ! Cậu có biết mẫu thân tốt đẹp của mình đã làm những gì không? Khi công tử Thư Dạ mười ba tuổi, bà ta đã ngầm cấu kết với yêu nghiệt Minh giáo dồn công tử vào chỗ chết, khi công tử trở về sau bao nhiêu gian khổ, vất vả, bà ta lại âm mưa hãm hại công tử hết lần này đến lần khác. Lão thành chủ sau khi biết chuyện đã sai người giết chết bà trước khi mình qua đời, như thế thành chủ mới có thể yên tâm nhắm mắt.”
“Nói láo!” - Liên Thành tức giận quát lớn – “Ngươi nói láo, mẫu thân ta đến một con kiến cũng không dám giẫm lên, sao có thể có ý giết Thư Dạ? Sao lại thế được?”
Hoắc Thanh Lôi sầm mặt, vạch trần những điều xấu xa – “Cậu đi hỏi lão Lưu thị vệ hay Trương ma ma đi! Trong phủ ai chả biết, chỉ có điều vì danh dự dòng họ Cao nên đã phải nói với người ngoài rằng phu nhân bị bệnh mà chết. Công tử đối với cậu thế là nhân nghĩa lắm rồi! Phải người khác, liệu cậu có còn sống sót đến ngày hôm nay không?”
Liên Thành trợn mắt nhìn Hoắc Thanh Lôi, không dám tin điều đó là sự thật, lùi bước chân – “Mẫu thân ta không giết người... không thể nào... Bà tín Phật, không bao giờ sát sinh! Không tin ngươi hỏi Lục Cơ xem!”
Trong khi giật lùi, gót chân Liên Thành chạm vào bậc cửa, loạng choạng suýt ngã. Đột nhiên có bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy.
Người con gái mặc áo xanh đã đứng trước cửa tự bao giờ, từ trong bóng tối giơ tay đỡ vị thiếu chủ. - “Đúng vậy, nhị công tử, phu nhân là người tốt, bà thương yêu cậu vô cùng, và đã làm tất cả vì cậu.” - Lục Cơ ngưng lại một hồi, nhìn ánh đèn phát ra từ phía Oanh sào, khẽ cất giọng qua kẽ răng – “Vậy mà tự dưng có kẻ dám ngăn cản vinh hoa phú quý của cả đời cậu – phu nhân làm sao có thể tha cho y!”
Liên Thành sững sờ nhìn gương mặt trong bóng tối – dì Lục đây ư? Là dì Lục năm xưa từng bế cậu ra ngoài chơi, xem dân Tây Phồn nuốt đao nhả lửa, xem thương đội lạc đà, xem mặt trời lặn bên sông? Mười năm cách biệt, gương mặt ngoài ba mươi tuổi trước mắt sao già nua, nhợt nhạt đến thế? Liên Thành bỗng nhiên có cảm giác vô cùng xa lạ.
Hoắc Thanh Lôi nhìn chăm chăm vào gương mặt ngày một già nua và đầy oán độc, ánh mắt từ hoang mang chuyển sang đau đớn.
“Lục nhi, hà cớ phải khổ như vậy?” – Hắn không thể không khuyên nhủ người bạn thanh mai trúc mã một lần nữa. – “Nàng xem, nhị công tử chẳng phải đã trở về rồi sao? Những ân oán ngày xưa đừng nhắc đến nữa được không? Dù sao cũng là máu mủ ruột già, thành chủ sẽ không làm khó nhị công tử đâu, sẽ cùng hưởng phú quý như trước. Ta xin thành chủ đồng ý cho cưới nàng, sau đó chúng ta cùng nhau sống ở thành Đôn Hoàng này, như vậy không phải là tốt rồi hay sao?”
Những lời nói thành khẩn, thật thà như vậy được nói ra từ miệng vị tướng quân tay nắm trọng binh, mang sức mạnh khiến người ta không thể không tin.
Vẻ mặt của Liên Thành vẫn trắng bệch, dường như vẫn chưa tin nổi năm xưa mẫu thân của mình đã từng âm mưa hãm hại huynh trưởng. Lục Cơ lạnh lùng nhìn Hoắc Thanh Lôi, rồi đột nhiên phá lên cười – “Được thôi, nếu chàng đảm bảo thành chủ không hại đến công tử Liên Thành, ta đồng ý lấy chàng!”
“Tốt lắm!” - Hoắc Thanh Lôi vui mừng khôn xiết, không cầm nổi lòng bước tới nắm lấy tay Lục Cơ.
Lục Cơ khẽ cưỡng lại, đầu ngoảnh về phía bóng tối. Đôi bàn tay của người con gái ấy khô gầy như củi, lạnh lẽo mà ẩm ướt, không ngừng run rẩy. Thế nhưng, đã mười năm trời không được nắm bàn tay ấy, nỗi niềm hạnh phúc lẫn với xót xa trào dâng trong lòng, Hoắc Thanh Lôi cứ nắm mãi không nỡ buông ra.
Hắn không hề hay biết bên trong bóng tối, có dòng lệ đang tuôn dài nơi khóe mắt của người con gái trước mặt. Tiểu Hoắc, bọn ta là thanh mai trúc mã, ngày nay không ngờ đã đến mức phải biểu lộ cảm tình bằng cách bàn thảo giao dịch trao đổi như vậy sao?
Thành Đôn Hoàng cuối mùa thu lại chìm trong phù hoa và huyên náo.
Các đội lạc đà ra ra vào vào, khách thương các nước nối đuôi nhau tới xin cầu kiến thành chủ. Mức thuế cao gấp mười khiến họ lẩm nhẩm rủa thầm trong bụng, nhưng vẫn phải chấp nhận để có được dấu ngọc tỷ vào giấy tờ phá quan, để được ra khỏi Đôn Hoàng thành, hi vọng hàng hóa khi tới nơi sẽ bán được giá cao.
Công tử Thư Dạ vẫn là đế vương nắm quyền sinh sát của cả vùng, quyết định tất cả mọi việc trên cổ đạo này. Công tử vẫn luôn ăn chơi xa xỉ, nhưng đồng thời cũng vẫn điều khiển, sắp xếp mọi việc chính sự, quân sự trong thành một nghiêm chỉnh, trật tự. Không một ai dám cả gan phá vỡ trật tự như thép này, lại càng không ai dám hỏi: công tử Liên Thành trở về mấy hôm trước tình hình ra sao?
Mấy ngày qua Dao Hoa lâu dần dần có hơi người nhiều hơn, không u ám trầm mặc như trước nữa.
Có lẽ được sự cho phép của thành chủ, mấy ngày nay Hoắc Thanh Lôi thường xuyên đến Dao Hoa lâu, nét mặt rạng rỡ trông thấy. Trong khi đó, thần sắc Lục Cơ vẫn lạnh nhạt, chỉ thỉnh thoảng thuận miệng đáp vài câu, ánh mắt muốn lảng tránh. Hoắc Thanh Lôi là kẻ dễ dàng mãn nguyện, hắn sợ Lục Cơ bị giam cầm lâu ngày không quen với thế giới bên ngoài, bèn nhiệt tình đưa Lục Cơ đi khắp mọi nơi, trong ngoài không hề cấm kỵ. Còn nhị công tử Liên Thành thì ngày nào cũng ở trong lầu hò hét đòi gặp huynh trưởng, nhưng khi thấy công tử Thư Dạ say túy lúy dắt mĩ nữ đến, chàng lại không biết phải nói gì, đành câm lặng đứng nhìn.
Vài ngày trôi qua. Dường như trong thành đang có một hố băng lạnh lẽo ngăn cách, bề mặt thì bằng phẳng không gợn sóng, dưới đáy lại đang âm thầm cuộn lên những đợt sóng ngầm dữ dội, chỉ trực trào dâng mạnh mẽ.
Ngày thứ tư, sau khi cùng Lục Cơ dùng bữa sáng, Hoắc Thanh Lôi ra sân sau kiểm tra như thường lệ.
Vừa vào đến nơi, hắn đã giật mình khi trăm cỗ xe vàng bạc châu báu đã không cánh mà bay chỉ sau một đêm.
Đã mười năm nay, hằng năm cứ đến mùng mười tháng mười, công tử lại dặn thuộc hạ chuẩn bị một trăm cỗ xe đầy vàng bạc châu báu, năm ngày sau, tức là vào đêm rằm, những cỗ xe sẽ bí mật biến mất, không ai biết là đi đâu.
Thế nhưng hôm nay mới là mười bốn, những cỗ xe đã được mang đi rồi sao? Tại sao lại sớm một ngày so với mọi khi?
Hoắc Thanh Lôi đã thấy trong lòng lo lắng, muốn tìm gặp thành chủ để bẩm báo, nhưng không ngờ lại bị ngăn không cho vào. Đám lính canh Oanh sào nói, công tử dặn hôm nay không tiếp khách, cũng cho bất cứ một ai bước chân vào Oanh sào.
Hoắc Thanh Lôi buồn bã trở về, trước sự thăm hỏi ân cần của Lục Cơ, hắn đã kể cho ả nghe điều kỳ lạ vừa xảy ra, Lục Cơ cười, nói hắn là hay nghĩ ngợi, công tử Thư Dạ ở trong chốn phồn hoa đó ăn chơi hưởng lạc vài ngày cũng không có gì lạ. Nhưng ẩn sau nụ cười ấy, dường như trong lòng ả đang ngấm ngầm một điều gì đó, ánh mắt sắc nhọn có vẻ gian tà, tay không ngừng chuốc rượu Hoắc Thanh Lôi.
Hơi rượu khá mạnh khiến Hoắc Thanh Lôi uống được ba chén đã say, gục đầu xuống bàn thiếp đi lúc nào không biết.
Lục Cơ dáo dác ngó nhìn xung quanh, thấy Liên Thành không để ý, bèn nhẹ nhàng lấy trộm lệnh bài và chùm chìa khóa dắt bên hông Hoắc Thanh Lôi, lấy ra nắm đất mềm đã chuẩn bị sẵn, ấn chìa khóa vào để đánh một chiếc mới, sau đó nhanh chóng trả lại chỗ cũ. Xong xuôi, Lục Cơ nhìn kẻ đang say xỉn trước mặt, cười thầm, ánh mắt vô cùng phức tạp. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ả: công tử Thư Dạ khó đối phó, nhưng tên thuộc hạ khờ khạo của y thì thật đơn giản. Nhưng rồi ả cười đau khổ, nếu Tiểu Hoắc không phải là tâm phúc của Cao Thư Dạ thì tốt biết mấy... như thế, ả sẽ không phải làm như vậy với hắn. Nhưng sự đời quả là dồn ép con người, đến tình cảnh như ngày hôm nay, nếu ả không nhanh tay, thì e rằng công tử Liên Thành sẽ chết mất!
Những năm qua, tuy bị giam lỏng trong thành Đôn Hoàng, hành động không tự do, nhưng Lục Cơ vẫn không ngừng nghe ngóng tin tức, động thái của cả thành. Ả ngầm đoán rằng, công tử Thư Dạ ngông nghênh coi thường phép tắc, lại sa đọa như thế, vậy mà vẫn có thể ngồi yên trên vị trí thành chủ suốt bao năm, ắt là phải có một thế lực triều đình hùng mạnh nào đó hỗ trợ đằng sau. Những cỗ xe vàng bạc châu báu hằng năm không rõ được đi đâu còn là một dấu hỏi lớn. Công tử Thư Dạ chắc chắn phải có đồng đảng trong triều đình Đại Dận.
Thế nhưng, ả không ngờ kẻ đó lại ra tay nhanh như thế. Liên Thành vừa mới cầm thánh chỉ trở về thành Đôn Hoàng không đầy mười ngày, kẻ đó đã từ Đế đô tới!
Công tử Thư Dạ chưa giết Liên Thành, có phải vì e ngại thánh chỉ? Nhưng hôm nay, kẻ bí ẩn kia đã đến, công tử Thư Dạ được đồng đảng yểm trợ liệu có lập tức trở mặt? Vì thế ả phải nhanh chóng nghĩ ra cách nào đó, không thể để thiếu chủ chết trong tay Cao Thư Dạ được!
Liên Thành là máu mủ duy nhất còn lại của Dao Hoa phu nhân, ả làm sao có thể ngồi nhìn cho được?
Trong mật thất, mĩ nhân ai nấy mặt mày thất sắc nhìn công tử Thư Dạ giận dữ gạt đổ chén bát, quát nạt chửi mắng.
Hắc y nam tử ngồi đối diện không hề động đậy, nhìn những ly vàng đĩa ngọc vỡ tan ở dưới đất, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Tay y cầm một con dao nhỏ, phong thái ung dung nhàn nhã. Đầu đội ngọc quan, thân mang trường bào có thêu hình rồng tinh xảo, rõ ràng là trang phục của đệ nhất vương hầu.
Nếu là dân chúng ở Đế đô Trường An, vừa thấy chiếc áo trường bào có thêu hình rồng đó hẳn sẽ nhận ra ngay đó là ai – Đỉnh Kiếm Hầu!
Trong cuộc loạn chiến Tứ Vương nhà Đại Dận, vị hầu gia trẻ tuổi đó xuất thân từ trong dân gian, nhưng không biết tư đâu mà có được tài lược hùng mạnh đến thế, đã tổ chức một đội quân, dùng binh dẹp loạn.
Với khẩu hiệu “Bảo vệ hoàng thượng, thanh trừ nội loạn”, đội quân này đã tiêu diệt bốn phiên vương tác loạn. Sau khi dẹp yên thác loạn, triều đình vương thất suy vị, Đỉnh Kiếm Hầu nhanh chóng trở thành người được Đại Dận đương kim hoàng thượng tín nhiệm nhất, đã đặc chuẩn cho thêu hình rồng trên hắc bào, chứng tỏ ân sủng. Con gái của những dòng dõi tôn thất cao quý đều mong muốn được vinh hạnh kết giao với vị hầu gia trẻ tuổi xuất thân bình dân đó. Hầu gia được phong hiệu “Đỉnh Kiếm”, nghe nói con người cũng như kỳ danh, thủ nhãn thông thiên, trên đến cửu đỉnh chí tôn, dưới đến đao kiếm giang hồ, đều có thể hô mưa gọi gió.
Trong lần các đại môn phái chính giáo liên hợp trình thư khẩn cầu triều đình hạ lệnh tiêu diệt Minh giáo, Đỉnh Kiếm Hầu đã đóng vai trò quyết định.
Nhưng giờ phút này, nhân vật anh hùng có thể một tay xua mây che mưa đó lại bí mật rời Đế đô, xuất hiện trong căn mật thất của Đôn Hoàng thành xa xôi, để rồi ngồi đây nghe chửi mắng! Y nhìn quanh, bỗng thấy một bình bích ngọc nhỏ trên bàn, không khỏi chau mày, rồi nhét vào trong ống tay áo – “Sao vẫn dùng cái thứ này? Muốn chết thì chết cho dứt khoát chứ? Ta tịch thu.”
Công tử Thư Dạ đang vô cùng giận dữ, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng hằng ngày, quát mắng – “Mặc Hương, suốt mười năm qua ngươi đã làm gì thế hả? Hàng năm ngươi nhận của ta bao nhiêu tiền như thế, vậy mà lại đem trả cho ta một thằng khờ!”
Dường như tức giận đến đỉnh điểm, một ánh gương sáng choang lóe lên - Công tử muốn giết người! Đám mĩ nữ sợ hãi kêu lên thất thanh, sau tiếng kim thiết giao kích, Thừa Ảnh kiếm chỉ cách cổ của người khách có một tấc.
Trên tay Đỉnh Kiếm Hầu là một thanh trường kiếm có màu đen, trong tích tắc đã ngăn được nhát kiếm của công tử Thư Dạ.
“Hừ, dù sao cũng là tiểu đệ của ngươi, sao cứ mắng là tên khờ thế?” - Đỉnh Kiếm Hầu cười, cổ tay chuyển động, thân kiếm không ngừng rung động nhẹ, trong chốc lát đã đỡ gọn bảy nhát kiếm, vừa nói vừa thở - “Mặc dù... đối với chúng ta thì nó thật khờ khạo... khờ giống như...”
Nhát kiếm cuối cùng, hỏa tinh bắn tứ phía. Hai thanh kiếm giao nhau, hai nam tử đều lùi ba bước, bất phân thắng bại.
“Khờ khạo giống như ngươi mười năm về trước!” - Đỉnh Kiếm Hầu thở một hơi rồi buông ra câu nói đó – “Cho nên ngươi nhìn nó không thuận mắt đúng không?”
Công tử Thư Dạ tức giận nhìn đối phương, nhưng quả thật câu nói vừa rồi giống như một lưỡi dao sắc nhọn đâm trúng vào tim đau nhói, khiến y không sao cất lên lời. Hồi lâu sau, y vứt thanh Thừa Ảnh xuống đất, quát – “Người như thế, làm sao có thể làm thành chủ Đôn Hoàng? Ta coi ngươi như huynh đệ mới nhờ cậy ngươi chăm sóc dạy dỗ Liên Thành – nhưng ngươi lại dạy nó thành một kẻ khờ!”
“Tại sao ta phải dạy nó để trở thành một thành chủ? Đôn Hoàng thành chủ là ngươi!”
Công tử Thư Dạ dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng. Lát sau, y phẩy tay bảo đám người hầu lui ra, quay người đi và hạ giọng nói – “Hôm nay mới là mười bốn, sao ngươi đã thân chinh đến lấy một trăm xe vàng bạc châu báu? Ngươi dễ dàng bỏ Đế đô đi như thế mà không sợ chính cục ở đó có biến sao?”
“Ai thèm một trăm cỗ xe đó của ngươi? Chính cục có biến mà ta dám rời đi sao?” - Đỉnh Kiếm Hầu búng tay lên thanh trường kiếm, lắng nghe tiếng rung ngân vang, ánh mắt chợt sáng lên – “Ta biết nàng đã đến. Ta muốn đến Đôn Hoàng trước khi ngươi gặp nàng.”
“Sao ngươi biết là nàng đã đến?” – Không cần hỏi “nàng” là ai, công tử Thư Dạ ngạc nhiên.
“Tại sao ta lại không biết chứ?” – Ánh mắt Đỉnh Kiếm Hầu lướt khỏi thân kiếm, nhìn thẳng vào Đôn Hoàng thành chủ - “Ta là Mặc Hương, ngươi là Cao Thư Dạ. Chúng ta là huynh đệ, có chuyện gì có thể giấu được ta chứ? Ngươi bất chợt viết thư, muốn ta đưa Liên Thành từ Đế đô về, ta đã biết ngay là có biến. Lúc đó, ngươi đã liệu đến việc tổng đàn Minh giáo phái Sa Mạn Hoa đến Đôn Hoàng?”
Công tử Thư Dạ không đáp, quay đầu nhìn ra ngoài sân, trầm mặc một cách cố chấp.
“Không liên quan đến ngươi. Trước đây chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao, ngươi phụ trách Trung Nguyên, ta phụ trách Tây Vực.” – Thư Dạ lạnh lùng – “Mỗi năm ta giao cho ngươi số tài sản lớn như vậy để ngươi tổ chức quân đội, tư thông với triều đình trên dưới, ngươi chỉ cần nắm chắc chính cục ở Đế đô, chăm sóc Liên Thành. Việc ở Đôn Hoàng, không cần ngươi nhúng tay.”
“Sao lại không cần ta nhúng tay? Lẽ nào ta phải giương mắt nhìn ngươi đi vào chỗ chết ư?” - Đỉnh Kiếm Hầu bực mình, vung kiếm chém xuống một nhát, một đoạn lan can bạch ngọc vỡ vụn. Rồi y rút bình ngọc bích ban nãy từ ống tay áo của mình, giơ lên lắc nhẹ - “Mười năm rồi, ngươi vẫn còn dùng loại thuốc này sao? Hãy tỉnh lại đi! Ta biết ngươi nghĩ gì: Mười năm trước, ngươi đã muốn được chết trong tay nàng, đến nay vẫn vậy! Cho nên ngươi giục ta phải đưa Liên Thành về gấp để ngươi đi chết, phải không?”
“Phải đấy, vậy thì sao nào?” – Bị hàng loạt câu hỏi đầy phẫn nộ kia dồn ép đến không nói được gì, công tử Thư Dạ phá lên cười và thừa nhận – “Ta thấy sống chẳng có gì vui, chi bằng chết đi cho rồi. Coi như một đời người, cái gì cũng đã trải qua!”
Đỉnh Kiếm Hầu sững người, lặng thinh nhìn người huynh đệ bề ngoài trẻ trung, tuấn tú, vậy mà bên trong thì suy sụp, chán chường.
Suốt mười năm qua, y đã xoay chuyển binh quyền giữa chiến loại, tận lực phấn đấu và thăng tiến, đây là lần đầu tiên dừng bước khi nhìn thấy tử khí nặng nề trong ánh mắt người huynh đệ của mình. Từ ngày mất đi Sa Mạn Hoa ở trên đỉnh Côn Luân năm ấy, nội tâm của Thư Dạ đã bắt đầu trầm mặc. Cố hương Đôn Hoàng không thể mang đến cho y sự ấm áp: phụ thân, mẫu thuân, tiểu đệ... những người quan trọng nhất trong cuộc đời đều lần lượt bỏ y mà đi, để lại y cô độc giữa chốn xa hoa thác loạn này, say rồi tỉnh, tỉnh rồi say, chỉ còn biết nương tựa vào hoang tưởng, ảo ảnh.
Những năm qua, mặc dù nắm giữ Đôn Hoàng, phú quý giàu sang, nhưng sâu thẳm trong tim Thư Dạ, hóa ra đã bị ăn mòn đến tệ hại.
Đỉnh Kiếm Hầu nhìn người huynh đệ cùng vào sinh ra tử, bất giác khẽ thở dài.
Đã mười năm không gặp... trải qua ác mộng bị người ta coi như quân cờ, sau chặng đường thập tử nhất sinh quay về được Đôn Hoàng thành, hai thiếu niên xuất thân từ Tu La Trường năm ấy đã quyết định trở thành kỳ thủ, tự mình nắm giữ cục diện bàn cờ. Họ đã thiết lập thế công thủ liên minh, mỗi người trấn giữ một phương. Mười năm qua, một kẻ khống chế yết hầu của con đường Tơ Lụa, tích lũy tài lực khổng lồ, một kẻ điều binh khiển mã nổi lên từ chiến loạn ở Trung Nguyên, xoay chuyển thời cuộc.
Hai người đã ngấm ngầm hợp tác suốt mười năm qua, dần dần thâu tóm cả thiên hạ về tay mình. Triều đình Đại Dận sau cuộc nội loạn, chư vị phiên vương đều bị tiêu diệt, nhưng nguyên khí của vương thất cũng yếu đi trầm trọng, khắp nơi bắt đầu vùng lên khởi nghĩa, không chịu nghe chỉ lệnh của Đế đô. Đỉnh Kiếm Hầu lấy xuất thân bình dân mà phong hầu, dùng binh thao túng thời cuộc. Vua Cảnh Đế lâm bệnh hiểm nghèo, lại bất tài, bạc nhược. Giờ đây một lời nói của Đỉnh Kiếm Hầu có thể quyết định được cả sự phế lập tân vương. Cả thiên hạ này, không có gì bọn họ không đạt được, không làm được. Thế mà, đến giờ phút này, Thư Dạ lại nói y sẽ không tiếp tục nữa?
Đỉnh Kiếm Hầu trong bộ áo gấm cùng với đai ngọc thất vọng ngồi xuống, nhìn Đôn Hoàng thành chủ hồi lâu rồi hạ giọng – “Chẳng giấu gì ngươi, Cảnh Đế chắc không qua nổi cuối năm nay, ở Đế đô ta đã chọn được một tôn thất yếu kém để chuẩn bị đưa lên kế vị - Đứa trẻ đó sinh ra đã dần độn, không quá tám tuổi, chỉ có một chị gái, không vây cánh, không thế lực hỗ trợ, và đã nhận ta làm á phụ... Năm quyền nhiếp chính vài năm, sau khi mọi thứ tạm ổn thỏa, chúng ta hoàn toàn có thể loại trừ rồi thay thế. Khi đó, thiên hạ chẳng phải sẽ thuộc về chúng ta sao?” – Giọng điệu mưu phản đại nghịch bất đạo như vậy lại cất lên từ miệng của một vương hầu như chuyện hàn huyên thường ngày.
Công tử Thư Dạ khẽ nhíu mày, rồi thơ ơ – “Việc ở Đế đô không cần nói với ta, ngươi tự mình lo là được. Ngươi có con mắt tinh đời, ra tay nhanh gọn, quyết đoán. Ván cờ này, ngươi nhất định có thể nắm trọn.”
“Đây là ván cờ hai ta cùng chơi mà! Ngươi đã quên minh ước dưới thành Đôn Hoàng rồi sao?” - Đỉnh Kiếm Hầu đập lên tay vịn ghế, giận dữ - “Chúng ta sẽ cùng là hoàng đế! Ta làm chính hoàng đế, ngươi làm phó hoàng đế - hoặc giả ngược lại cũng được!”
Nghe vậy công tử Thư Dạ chỉ lắc lắc đầu mệt mỏi – “Ngươi sai rồi. Lúc đó ta định ước với ngươi chỉ là hy vọng có thể liên thủ thực hiện hai việc: một là, diệt trừ Minh giáo; hai là, bố trí cho Liên Thành. Việc thứ nhất, năm nay ngươi đã làm được: Đế đô đã hạ lệnh diệt trừ Minh giáo khắp thiên hạ, chắc chắn rằng công của ngươi là nhiều nhất. Còn việc thứ hai...” - Công tử Thư Dạ thở dài, cười khổ sở - “Năm nay Liên Thành đã hai mươi mốt, mà vẫn khờ khạo như vậy... Nhưng thôi không dài dòng nữa. Minh ước chúng ta coi như đã đến hồi kết thúc.”
Đỉnh Kiếm Hầu nhíu mày, rồi dần hạ bớt khẩu khí – “Ngươi tưởng rằng Đế đô hạ lệnh diệt trừ Minh giáo chỉ là do ân oán cá nhân của ta thôi sao? Diệt Minh giáo, chỉ là để tấn công thế lực Hồi Hột tại Trung Nguyên. Những năm gần đây, thế lực của Hồi Hột quá mạnh, đâu đâu cũng bức ép người. Thương nhân Hồi Hột có quan hệ buôn bán thường xuyên với Trung Nguyên, chủ yếu là mượn Ma Ni miếu của Minh giáo địa phương làm chỗ dừng chân, gửi một số tài vật khổng lồ vào đó, đến cuối năm bắt đầu không ngừng đưa về Hồi Hột. Minh giáo được tôn là quốc giáo của Hồi Hột, sau đó truyền nhập mạnh mẽ vào Trung Nguyên, đến mức độ triều đình đã không thể dung nhận – do đó, sau khi bình định đại loạn Đế đô, phải diệt trừ Minh giáo ngay, qua đó trấn áp thế lực Hồi Hột. Đó là xu hướng của thời thế.”
Công tử Thư Dạ chợt quay đầu nhìn người huynh đệ: ánh mắt lạnh lùng mà sắc sảo ẩn chứa sức mạnh có thể chi phối thiên hạ. Đỉnh Kiếm Hầu tiếp tục nói – “Thực ra, ta cũng không hận Minh giáo, mặc dù quãng thời gian ở Tu La Trường quả thật cực khổ, sống không bằng chết. Nhưng ngươi không biết trước khi ta đi Tu La Trường, đám võ lâm chính phái đã phải chịu đựng gian khổ còn ghê gớm hơn thế rất nhiều lần! Trên dưới triều đình Đại Dận, rồi trong ngoài cung đình, còn bao chuyện tàn khốc ác độc như thế... Ngươi vì mất Sa Mạn Hoa mới hận Minh giáo đến thấu xương. Nhưng thực ra, người ngươi hận phải là ta.”
“Ngươi tưởng ta không hận ngươi sao?” - Công tử Thư Dạ lạnh lùng. Trong thoáng chốc, Đỉnh Kiếm Hầu chợt sững lại. Câu nói lạnh băng kia tựa như một mũi đinh xuyên qua nội tạng của y.
“Làm huynh đệ mười lăm năm, ta chẳng nhẽ lại không hiểu ngươi?” - Công tử Thư Dạ xoa tay trên lan can bạch ngọc – “Có thật ngươi sẽ chịu nhường cho ta làm chính hoàng đế không? Con người của ngươi luôn không cam tâm làm người dưới, muốn tự mình thao túng cục diện, nếu bị người ta sử dụng, tất coi là sỉ nhục lớn, thủ đoạn báo thù ắt khốc liệt. Ở võ lâm Trung Nguyên như vậy, trên Côn Luân như vậy, và tại Đế đô lại càng như vậy!”
Yết hầu của Đỉnh Kiếm Hầu khẽ rung nhẹ như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại không nên lời.
“Ta và ngươi vốn khác nhau, hồi đó ta chỉ cần được cùng Sa Mạn Hoa bình an giai lão, có lẽ cũng chẳng nghĩ đến ý thoát khỏi Tu La Trường. Còn ngươi thì chí lớn bay xa, mưu cầu không giới hạn.” - Công tử Thư Dạ sắc mặt tái xanh, như có một sự mệt mỏi tồn tích bao ngày, giọng nói bình tĩnh mà sắc bén – “Rồi sẽ có lúc ngươi thấy không dung được ta. Mà ta lại không muốn chết trong tay ngươi.”
“Nói láo!” - Đỉnh Kiếm Hầu không nhẫn nhịn được nữa, cất tiếng quát lớn – “Cao Thư Dạ! Đừng tự cho là mình thông minh như thế!”
“Vậy tại sao ngươi lại dạy Liên Thành thành một kẻ như vậy?” - Công tử Thư Dạ bất chợt quay đầu lại, ánh mắt sáng lên đầy yêu ma, cực kỳ đáng sợ - “Hay là ngươi nghĩ người như vậy thích hợp trở thành minh hữu của mình hơn? Liên Thành ở Đế đô mười năm, việc gì cũng nhất nhất nghe lời ngươi giáo huấn, coi ngươi như cha, như thầy, hoàn toàn tin tưởng ngươi – ngươi muốn minh hữu như thế có phải không?”
Đỉnh Kiếm Hầu nhìn công tử Thư Dạ, ánh mắt biến đổi, có vẻ như bắt đầu không còn nhận ra người bằng hữu đã từng cùng vào sinh ra tử - “Mà có khi cũng tốt... Liên Thành tính khí như vậy, được ngươi chiếu cố cho, có khi lại có thể bình an lâu dài.” - công tử Thư Dạ hít một hơi thật sâu, cười lạnh – “ta đưa nó đến Trường An, một là để tránh khỏi phải thường trực đề phòng, hai là vì nghĩ nếu để nó làm con tin bên cạnh ngươi, ngươi nắm con bài đó, ít nhất nội trong mười năm, ngươi cũng không dễ dàng trở mặt với ta.”
Mấy câu nói bình tĩnh mà sắc bén, như lưỡi kiếm nhọn cứa vào lòng đau nhói, sắc mặt Đỉnh Kiếm Hầu từ từ biến chuyển, muốn nói nhưng không sao cất nên lời, các ngón tay khép chặt thành nắm đấm, ánh mắt sâu thẳm như vô tận...
“Ngươi nghĩ vậy thật sao?” - Một hồi lâu sau, Đỉnh Kiếm Hầu mới từ từ mở miệng – “Mưu tính của ngươi thâm sâu lắm!”
Công tử Thư Dạ khẽ mỉm cười – “Ngươi cũng vậy.”
Tiết trời đầu đông lạnh giá như băng, giữa bầu không khí của buổi sớm mai, một màn sương trắng mỏng mảnh đang buông mình trên những đoá quỳnh rực rỡ. Trong sương, ngói lưu ly lấp lánh ánh vàng, quang cảnh thật lộng lẫy, xa hoa. Đỉnh Kiếm Hầu nhìn Đôn Hoàng thành chủ một hồi lâu, rồi cầm lấy bình bích ngọc, vuốt áo đứng dậy, lạnh lùng nói – “Cáo từ!”
Công tử Thư Dạ chỉ khẽ gật đầu – “Không tiễn!”
Bóng áo đen vội vã bước đi trên mật đạo ở Oanh sào, xuyên qua tầng tầng lớp lớp khinh sa mỏng mềm. Tiếng chim oanh, yến không ngừng ríu rít. Đỉnh Kiếm Hầu có cảm giác như được quay về chốn Lạc viên trên Côn Luân tuyết vực – đã mười lăm năm trôi qua – bọn họ đã từng cùng tìm hơi ấm trong cái mền bông rách tươm, cùng chém bay đầu đối thủ tại Tu La Trường Sinh Tử Giới, cùng liên thủ hành thích, chấn động các quốc gia Tây Vực, cùng quyến luyến khói đất hứa xứ trời, cùng tạo phản trốn ra khỏi Quang Minh đỉnh, một đường lặn lội xuyên vượt núi tuyết đại mạc về đến Đôn Hoàng...
đã từng kề vai nhau ứng chiến loạn thế, từ chỗ là một con cờ nay đã thành kỳ thủ có thể thao túng cả thiên hạ, bao nhiêu sinh tử vinh nhục đều đã trải qua - đến cuối cùng, người huynh đệ cùng vào sinh ra tử kia sao quá lắm mưu tính, sao bỗng nhiên như người xa lạ? Đỉnh Kiếm Hầu chợt thấy lệ dâng nơi khoé mắt, bao nhiêu cảm xúc trào lên. Kẻ quyết đoán hành xử tàn độc như y vẫn không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn bóng bạch y giữa mê lầu trùng điệp. Huynh đệ sinh tử của ta!
Gió sớm mang theo hơi lạnh, luồn qua những sợi tóc đen dài bay phấp phới. Đôn Hoàng thành chủ đứng dựa lan can, không hề quay đầu lại, tay gõ nhịp lên thành lan can, cất tiếng hát:
“Chẳng ngại giang sơn khốn cùng, tử sinh tri kỷ chênh vênh. Bảo đao ca khóc về ảo mộng, mây gió tung hoành phủ tay không. Tựa lan can không nói, thăng trầm buông tiếng đàn: hỏi anh hùng, đâu hỡi anh hùng?”
“Hỏi anh hùng, đâu hỡi anh hùng?” - Đỉnh Kiếm Hầu lẩm nhẩm nhắc lại, chuẩn bị ra về, nhưng chợt ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tì nữ thấy khách đã ra về, định vào trong thay áo cho công tử, bỗng nhìn thấy một luồng sáng vụt qua như điện, cắm vào mái ngói lưu ly của mê lầu.
Công tử Thư Dạ lướt nhẹ như cánh hạc, nhảy lên trong tích tắc, chiếc kim tiễn đã nằm gọn giữa hai đầu ngón tay. Trên tiễn có kẹp một phong thư trắng: “Côn Luân Đại Quang Minh cung Tinh Thánh Nữ Sa Mạn Hoa, gửi Đôn Hoàng thành chủ Cao Thư Dạ.”
Đó là một phong chiến thư, hẹn chính ngọ ba ngày sau, trên đỉnh Kỳ Liên sơn bên ngoài Đôn Hoàng thành, quyết một trận tử chiến. Nếu nàng may mắn chiến thắng, Thư Dạ phải mở cửa Đôn Hoàng thành, để Minh Giáo tiến về Trung Nguyên; còn nếu nàng thất bại, sẽ lập tức dẫn giáo dân trở về tổng đàn ở Côn Luân, tuyệt không đặt chân tới Trung Nguyên nữa. Thư viết ngắn gọn, nhưng y lại ngơ ngẩn hồi lâu, khoé miệng hé lộ một nụ cười.
Cuối cùng thì nàng đã đến. Cũng may là Mặc Hương đã ra khỏi Oanh sào. Nếu y thấy phong thư này mà nhúng tay vào, thì mọi an bài của Thư Dạ sẽ ta tành hết.
Không cần bút mực giấy nghiên, công tử Thư Dạ khẽ vuốt ngón tay lên lưỡi kiếm sắc nhọn, dùng máu viết hai chữ: “Như hẹn.”
Sau đó công tử gập ngón tay trỏ, búng một cái lên đuôi kim tiễn, luồng chớp điện màu vàng đó lập tức lần theo quỹ đạo cũ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cao lầu và cây cối, rồi mất hút trong thoáng chốc.
Lúc này, khi người tì nữ tiễn khách quay đầu lại, bóng vị khách thần bí cũng đã mờ xa. |
|