|
Chương 26
Em luôn ở bên cạnh anh
Những gì họ cần, chẳng qua là chống cự lại với thời gian, cố gắng và bướng bỉnh nắm chặt trong lòng bàn tay mối tình mà thời gian vô tình đang lăm le cuốn trôi xóa nhòa tất cả.
Tân Thần mua vé chuyếnbay sớm nhất, và chạy đến sân bay với tốc độ nhanh nhất. Ngồi trên máy bay rồi,nghe nhắc nhở tắt di động và thắt dây an toàn, cô máy móc kéo dây ra, mãi mộtlúc sau mới bấm khóa được, lúc ấy mới nhận ra tay mình đang run lên bần bật.
Những suy nghĩ rối loạncứ xuất hiện trong đầu cô, nhưng lại không dám thuyết phục mình phải bình tĩnhđể nghĩ kỹ, suốt chuyến bay cô ngồi thẳng đơ, thẫn thờ nhìn về một phía nào đó.Người khách bên cạnh là một người đàn ông trung niên, thấy bàn tay đặt trên tayvịn của cô gái trẻ tuổi nắm chặt lại và dáng ngồi thẳng đơ thì bỗng thấy thương xót, lên tiếng an ủi: “Cô à, lần đầu đi máy bay à? Đừng căng thẳng, thả lỏng rồi sẽ thấy khá hơn, khoảng hơn nửa tiếng sau là đến rồi.”
Mãi lúc sau cô mới hoàn hồn: “Ồ, cảm ơn.”
Mặc người đó còn bắtchuyện tiếp , cô cũng chẳng có tâm trạng đáp lại.
Khó khăn lắm mới đợi đếnlúc hạ cánh, cô vội vàng xuống máy bay, ra ngoài gọi taxi. Tài xế khởi độngmáy, hỏi cô đi đâu. Cô khựng lại, do dự rồi nói: “Bác, bác lên đường cao tốcvào thành phố đi đã.”
Lúc sắp xuống cao tốcsân bay rồi , tài xế vừa định mở miệng thì Tân Thần dã nói ra tên khu nhà ven hồ. Tài xế xoay vô lăng, chạy vào một con đường lớn khác.
Bảo vệ tiểu khu hỏi họ đi đâu, cô không ngần ngại nói ngay số nhà. Bảo vệ đưa cho tài xế thẻ vào trong. Cô chỉ tài xế đến trước ngôi biệt thự đó, trả tiền rồi xuống xe, dừngchân trước cổng.
Đứng một lúc sau, cô thửđẩy cổng vào, bên trong có then cài. Cô ngần ngừ một lúc rồi luồn tay vào rútthen ra, đi theo con đường lát đá xanh vào sâu bên trong.
Thời tiết trong xanh,ánh nắng xuyên qua vòm lá chiếu xuống tạo thành những đường vằn vện. Có thể thấy bên trong đã được sửa chữa bày biện. Phòng khách đối diện cổng vườn màn cửa đang rũ xuống, sân vườn càng được quy hoạch kỹ lưỡng, dùng đá xanh lát conđường nhỏ hẹp, một bên góc sân trồng cây hợp hoan mà cô quen thuộc, lá cây hình lông chim đan kín xòe rộng, ven đường là dây lăng tiêu và khiên ngưu hoa bòkín, những loại hoa chuyển từ nhà cô về được đặt trên giá rất trật tự. Nguyệtquý, thạch lựu và phong lữ đang đua nở, tường vi đã ra nụ, chắc chỉ vài ngày lànở.
Phía sau gốc hợp hoan là một căn phòng sáng sủa thoáng đãng theo kiểu mở, bày ghế sofa gỗ và chiếc bàn gỗ tròn, trên đó có một bộ cờ tướng quốc tế. Lộ Phi đang ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn bàn cờ trước mặt.
Cô dừng lại, không phát ra tiếng động nào. Lộ Phi hình như có linh cảm bất ngờ, quay đầu lại, có vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã nở nụ cười. Anh đưa tay lấy cây nạng ở bên cạnh, đứngdậy: “Tiểu Thần, sao em đến đây?”
Anh mặc áp pull trắng,quần thể thao dài màu xám và một đôi giày vải Cróc, tay trái giữ cây nạng, bước chầm chậm ra ngoài.
Tân Thần bụm chặt miệng,tiếng kêu bị kìm nén trong họng, nhìn anh vẻ hoảng sợ. Gần như cô không thể nhìn tảnh tượng đó, muốn bỏ chạy ngay, ném hết mọi thứ ra phía sau lưng thậtxa, nhưng cô không tài nào làm được, chỉ đứng đó bất động
Lộ Phi đi xuống mấy bậctam cấp: “Mau vào đây, Tiểu Thần.”
Tân Thần đờ đẫn nhìnanh, tay vẫn bịt chặt miệng.
“Sao vậy? Không khỏe à?”
Tân Thần buông tay, hámiệng ra rồi ngậm lại, cuối cùng cô cố gắng lên tiếng: “Chân anh, Lộ Phi, chân anh…”Giọng cô nghẹn đặc đến mức không thể nói tiếp.
Lộ Phi vội vã đưa tay ra nắm lấy tay cô. “Đừng sợ. Chỉ là gãy xương, sắp khỏi rồi.”
Câu đó khiến Tân Thầnthật lâu mới tiếp thu nổi, cô cứ đứng tại chỗ thất thần lạc phách. Lộ Phi kéo cô vào trong phòng, rồi gỡ ba lô sau lưng cô xuống, bắt ngồi xuống ghế, cô vẫnở trong trạng thái đờ đẫn. Lộ Phi ngồi xuống cạnh cô, đặt nạng sang một bên,duỗi thẳng hai chân rồi đưa tay sờ trán cô, ở đó đang rịn mồ hôi lạnh.
“Sao sắc mặt em kém quávậy? Có cần uống chút nước không? “Lộ Phi lo lắng nhìn cô, đưa tay ra sờ tìmcây nạng, định đứng lên.
Tay cô nhanh như chớp ấnlên đùi phải của anh, “Anh đừng nhúc nhích”. Rồi lại rụt tay về, “Xin lỗi, có làm anh đau không?”
Lộ Phi tỏ vẻ dở cười dở mếu, “Tiểu Thần, em đè vào đùi phải của anh, ở đó không sao. Chỉ bên chân trái anh mới bị gãy xương chày và xương mác, hơn nữa đã được cố định bằng đinh vítrồi, khỏi ngay ấy mà.”
Tân Thần nhìn anh chằmchằm. Từ sau khi biết Lộ Phi đi vòng cung đông nam tìm cô và bị thương, tronglòng cô luôn tràn ngập một nỗi sợ hãi không thể gọi tên, chỉ cố gắng kiềm chếbản thân không suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng bắt đầu từĐông Trực Môn cho đến lúc nãy đứng ngoài cổng, những ý nghĩ rối loạn trong lòngcứ ập đến từng chút một, rất rõ ràng: Tai nạn xe, bị thương và đông cứng trongtuyết, mất nhiệt độ, cưa chân…Những kiến thức dã ngoại được trang bị và liên tưởngbi quan cứ quấn vào nhau không thể thoát được, suốt đoạn đường đã khiến cô kiệtquệ, lại nhìn thấy anh chống nạng ra ngoài, hồn bay phách tán, thực sự khôngthể trấn tĩnh ngay được.
Cô cố gắng điều chỉnhnhịp thở, đến khi tự nhận đã có thể nói chuyện bình thường mới chịu mở miệng,“Sắp khỏi hẳn chưa? Vậy thì tốt, nhớ đến bệnh viện kiểm tra đúng lúc.Hình nhưsau một thời gian phải lấy đinh ra nhỉ? Lúc tập đi thì đừng dồn trọng lượng lênchân bị thương quá.”
Giọng cô vẫn không có gìkhác lạ, Lộ Phi có vẻ suy nghĩ: “Cũng giống bác sĩ nói thật, không ngờ kiếnthức Y học của em cũng phong phú quá.”
“Lúc du ngoạn bắt buộcphải biết đủ mọi cách để xử lý sự cố mà. Anh nghỉ ngơi nhé, em đi đây.” Cô đứnglên, với lấy ba lô của mình. Lộ Phi giữ tay cô, cô bỗng không biết lửa giận đếntừ đâu mà hậm hực hất tay anh ra, nhấc túi lên. Thế nhưng Lộ Phi đã nắm cổ taycô, kéo mạnh, cô mất thăng bằng ngã vào lòng anh, còn chư kịp ngạc nhiên hay giận dữ, cô đã kêu lên: “Đùi anh, có đè vào không?”
Lộ Phi nói gọn lọn: “Đã nói là đùi không sao. Nhưng em đừng nhúc nhích, có thể động vào vết thương cũng chưa biết chừng.”
Tân Thần ngoan ngoãnngồi trong lòng anh, không dám động đậy. Lộ Phi ôm chặt cô, cắm áp vào tóc, lát sau mới khẽ thở dài, “Em đang lo cho anh sao, Tiểu Thần?”
Tân Thần im lặng.
“Anh không sao, đừngsợ.”
Tiếng của cô vẳng lên từtrong lòng anh, “Tại sao không nói em biết sớm.”
“Sợ em lo, không muốn emphải áy náy. Vốn dĩ anh định sau khi bỏ nạng rồi sẽ lên Bắc Kinh tìm em.”
“Tại sao em phải áynáy?” Tân Thần cao giọng đột ngột, “Liên quan gì đến em?”
“Phải rồi, không liênquan đến em.” Lộ Phi nén cười, “Được thôi, anh không muốn xuất hiện trước mặtem với bộ dạng này, để em che anh là người tàn tật.”
Tân Thần tức tôi, hậmhức một lúc mới nói: “Xin lỗi, em thật vô lý quá.”
Khóe môi Lộ Phi thấpthoáng nụ cười vui sướng,không nói gì. Anh chưa báo cho cô biết, thực ra saulần gặp lại vào năm ngoái, cô luôn tỏ ra quá lý trí sự vô lý bất ngờ ban nãycủa cô.
“Kể em nghe tình huốnglúc đó đi.” Tân Thần thì thầm trong lòng anh.
“Anh lên chiếc xe tảiquân dụng tiếp tế cứu nạn, từ Quảng Tây đến đó, suốt đoạn đường đi rất chậm nhưng cũng khá suôn sê. Đến đoạn đường đó,hệ thống phanh xe bỗng xảy ra sự cố,lái xe rất kinh nghiệm, đánh vô lăng để nguy hiểm nhỏ nhất. Chiếc xe trượt xuốngkhe núi, anh và lái xe, còn một binh sĩ khác ngồi trong buồng lái đều bịthương, nhưng không nặng lắm, chỉ là nhiệt độ thấp quá, khá là khó chịu. Cũng may trong xe có áo khoác lớn, bọn anh lấy ra để đắp, cũng gắng gượng được. Sau khi liên lạc điện đài với quân đôi, cứu viện đã đến. Em thấy đấy, chẳng nguy hiểm tí nào, chắc chắn không phức tạp như những tình huống em gặp khi đi đâu.”
Anh nói nhẹ bẫng, TânThần chợt vùng dật, nhưng không đứng lên mà đưa tay xắn ống quần bên chân trái của anh lên. Vết thương đã được khâu kín trên bắp chân không phải là một đường dài thường thấy, mà ngoằn ngoèo rất xấu, từ đầu gối chạy thẳng xuống gần mắt cáchân, ở giữa còn có một khớp xương gồ lên. Ngón tay cô ngần ngại một lúc rồimới khẽ sờ lên, vết thương lồi lõm mang chút hơi ấm da thịt. Có vài chỗ sắc dasậm hơn hẳn, có thể thấy rõ đó là dấu vết bị cơn lạnh giá đông cứng lại.
“Gãy xương hở sao?” Côbiết vết thương này không đơn giản như anh nói. Mấy năm đi du ngoạn và langthang đây đó, cô đã gặp nhiều sự cố, còn chăm chỉ thu thập tài liệu xử lý vếtthương ngoài da, và thực sự cũng áp dụng được.
“Có vết thương hở. Nhưngem xem này, không sao thật mà. Sau Tết là anh có thể đi làm rồi.” Anh không kểrằng , lúc ở bệnh viện, thư ký đã ngồi cạnh đọc tài liệu cho anh nghe, và anhvừa xuất viện đã bắt đầu ngồi xe lăn đến công ty làm việc.
Lúc xe bị lật nghiêng,chân trái của Lộ Phi bị mắc kẹt, một binh sĩ khác bị va đập vào đầu và hôn mê,lái xe bị nhẹ nhất, chỉ có trán bị đập vào cửa kính và rách toạc, da thịt lộra, máu chảy đầm đìa. Anh ta kéo từng người ra khỏi buồng lái, lấy túi cứuthương ra xử lý gấp, mở thùng sau xe để lấy vật dụng được đóng gói, kéo một tấmáo khoác to đắp lê người nọ. Lộ Phi cố nén đau, lấy hộ anh ta những mảnh kínhđứt trên vết thương, giúp băng bó lại.
Tín hiệu cầu cứu đượcbắt nhanh chóng, nhưng vì đường đi khó khăn nên cứu viện đến cũng phải mười tám tiếng sau đó
Anh được đưa vào bệnhviện, kết quả kiểm tra cho thấy xương chày bên trái bị gãy xương hở, gây nát xương chày platform, dưới đoạn xương chày cũng bị gãy, hai vết thương hở, mấtmáu, lại thêm vết thương bị lạnh có diện tích không nhỏ nữa. Ở bệnh viện làmsạch vết thương, cố định đoạn xương gãy, anh cứ sốt ruột đợi tin tức, đến khi nghe được Tân Thần đã thoát thân khỏi thôn đó, ở cùng một huyện với anh, anhmới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó anh được đưa vào bệnh viện quân khu của tỉnh, làm phẫu thuật, cố định bằng đinh vít. Mẹ anh vội đến thăm, chất vấn anh sao lại xuất hiện ở nơi xa anh làm việc và bị thương như thế, anh nói thẳng: “Bạn gái con bị kẹt ở đó, con muốn đến đón cô ấy.”
Mẹ anh phẫn nộ: “Bố con lúc này đang bận tối tăm mặt mũi, không rảnh đến dạy dỗ con, nhưng con sắp ba mươi rồi, còn cần mẹ phải nói nên làm gì không nên làm gì nữa à?”
“Tất cả những chuyện nênlàm con đã làm rồi, mọi chuyện không nên làm con đều cố gắng tránh xa, nhưnghình như chỉ khiến con sống đúng mực, không thể làm con vui được”.
“Nói kiểu gì thế hả?”
Anh chỉ cười, kéo taymẹ: “Mẹ, trước kia con có làm mẹ lo nghĩ chưa?”
“Cái đó thì chưa. Nhưngsau khi cháu gái của Khai Minh xuất hiện, con đã thay đổi, nếu không sẽ khôngxảy ra chuyện hủy hôn, chứ đừng nói là suýt mất mạng thế này.”
“Không nghiêm trọng thế đâu. Hơn nữa lần trước con đã nói với mẹ , những việc con làm không liên quan đến Tiểu Thần. Bây giờ khả năng sống độc lập của cô ấy rất mạnh mẽ, chăm sócbản thân rất tốt, nếu biết con đi tìm, chưa biết chừng còn thấy bực bội.”
“Nó không đến thăm con,con nói thử xem con đang vì cái gì thế hả?” Mẹ anh dù sao cũng xót con, thấychân anh như thế thì đã rưng rưng nước mắt.
“Đừng để cô ấy biết.”Tất nhiên anh từ chối lấy thương tích của mình để chèn ép cô.
Mẹ anh lắc đầu, biết nóigì thêm cũng vô ích, “Thằng bé này, từ nhỏ đã lý trí, mẹ tưởng con sẽ không làmchuyện ngốc nghếch, haizz...".
Anh chỉ mỉm cười, tronglòng lại nghĩ, một người luôn sống lý trí, có lúc làm chuyện khờ khạo ngoài lýtrí, trong lòng mới thấy bình an vui vẻ.
Lộ Phi chỉ thấy đầu ngóntay mát lạnh trượt theo vết thương đến tận mắt cá chân, cô cúi thấp xuống. Anhkhông nhìn rõ nét mặt cô, nhưng cảm nhận được ngón tay cô khẽ run. Anh kéo côlên, lại ôm cô vào lòng, cô đưa tay choàng ôm eo anh.
“Nếu anh vì nguyên nhânnày mà xảy ra chuyện không cứu vãn nổi.” Nghĩ đến khả năng đó, Tân Thần rùngmình, “Anh bảo em phải làm sao, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
“Chỉ là một sự cố, đừngnghĩ nhiều. Anh không định làm mình tàn tật để em nhớ mãi đâu, nếu không phảido thời tiết và đường đi quá khắc nghiệt, thì đã không xảy ra chuyện.”
Cô thấp giọng hỏi: “Saoanh ngốc thế, cứ phải chạy đi tìm em? Chẳng qua là mạng thông tin tạm thời đứtđoạn , có phải em rơi vào chốn không người đâu. Đợi vài ngày nữa thì em chẳngđã yên ổn thoát ra hay sao?”
“Anh không thể đợi được.Cuộc điện thoại cuối của em chỉ nói em phải đến một nơi hẻo lánh, anh đã xem kỹ bản đồ, dự báo thời tiết, không thể xác định em đến đó bình an, hay bị mắc kẹttrên đường. Hơn nữa…” , anh ngừng lại, khẽ vuốt lưng cô, “Lúc đó sinh nhật emcũng sắp đến rồi.”
Tân Thần lại nổi giận,cố gắng kiềm chế bản thân, “Lý do kiểu gì thế? Có phải anh không biết là xưanay em không hề quan tâm đến sinh nhật đâu. Một cái sinh nhật có gì ghê gớmđâu, có đáng để anh mạo hiểm thế không?”
Giọng anh văng vẳng từtrên đỉnh đầu cô, Anh đã bỏ lỡ em qua nhiều rồi, Tiểu Thần, không thể để mộtmình em bị mắc kẹt trong tuyết mừng sinh nhật được nữa. Có điều anh vẫn cứ bỏlỡ, một số chuyện…thật không thể cưỡng cầu được.”
Nét thê lương thấpthoáng trong giọng nói của Lộ Phi khiến Tân Thần lặng thinh.
Hôm ấy cô đang ở trongthôn nhỏ, nhận ra sinh nhật đã lặng lẽ đến gần, ngồi nhìn tàn lửa đỏ trong chậulửa, hồi tưởng lại những ngày tháng họ ở bên nhau và bỏ lỡ nhau trong mười hainăm trời, có vẻ bàng hoàng và không chắc chắn, ánh lửa rọi vào mặt cô đỏ hồng.Cô lại không hề nghĩ rằng, anh bị kẹt trong khe núi chỉ cá cô có hơn mười kilome.
Lúc nhỏ, ông bà nội vàbố cô sẽ mua quà sinh nhật cho cô, bố cô mấy lần còn đưa cô đến những nhà hàngtuyệt nhất để ăn bánh kem chúc mừng. Thế nhưng sau mười bốn tuổi, cô bỗng trởnên thờ ơ với ngày sinh nhật. Lần đầu Lộ Phi nhắc đến sinh nhật cô, cô lập tứcliên tưởng đến cảnh anh nghe thấy ngày nào đó là sinh nhật cô, sắc mặt cô bỗng trắng bệch.
Người phụ nữ nhìn thẳngcô dưới ánh nắng ban chiều mùa hè rực rỡ, gọi cô Tân Thần , nhắc lại ngày cô sinh ra, thời tiết hôm ấy, cân nặng, nhóm máu của cô, và vết bớt đỏ dưới lòngbàn chân phải…như để thuyết phục cô tin tưởng.
Thực ra cô không hề cầnnhững chứng cứ đó, khi người phụ nữ ấy nhìn cô, nói rằng “Mẹ là mẹ của con.”,cô đã hiểu ra, câu nói đó là thật.
Câu nói ấy cũng khiến côcuối cùng nhận ra, dù có vẻ thoải mái thế nào, cô và những đứa trẻ khác cũng không giống nhau. Trước đó cô ở nhà bác, thấy bác gái đêm nào cũng vào đắp chăncho chị họ Tân Địch, ít nhiều cũng có chút hâm mộ.
Mẹ cô từ lúc sinh cô ra đã không tồn tại, cuộc sống của cô có một lỗ hổng vô hình, mà người mẹ ấy lại đột ngột xuất hiện trong một ngày mùa hạ, sau đó lặng lẽ biến mất, thứ để lạicho cô chỉ là chướng ngại về giấc ngủ cứ đeo bám cô mái. Lỗ hổng ấy trở nên rõràng, không thể nào phớt lờ được nữa.
Cô không nghĩ đến nữa,chỉ lắc đầu, “Em không muốn mừng sinh nhật. Đưa em đi xem phim đi, ra ngoài chơi, nhưng đừng nhắc đến sinh nhật, không cần bánh kem, không cần nến, khôngcần quà, không cần gì hết!”
Lộ Phi hiểu ngay, xoađầu cô thương xót, khẽ gật đầu. Anh không còn nhắc sinh nhật với cô nữa. Nhưnglúc họ còn ở cạnh nhau, này hôm ấy, anh luôn bớt chút thời gian, chạy đến bêncô.
Anh gắng sức chiềuchuộng, che chở cho sự yếu đuối thỉnh thoảng bộc lộ của cô, nhưng anh làm saocó thể biết được, cảm giác không an toàn của cô ngày một lớn dần.
Khi bố cô bị người ta tốcáo, chính mắt cô trông thấy cơ quan Kiểm sát đưa ông đi để kiểm tra, cho dùđược bác ôm ấp an ủi cũng không thể nào kiềm chế nỗi hoảng sợ bất an trong cô.Cô chỉ sợ lại một vết khuyết xuất hiện rồi lan rộng, cuộc sống của cô trở nênnát bươm, không cách nào chắp vá hoàn chỉnh được nữa.
Đến Lộ Phi ra đi, mọi phản ứng của cô đều tuyệt vọng. Ngang ngược không chịu buông tay, vung móngvuốt lên túm lấy tim anh, chỉ hy vọng để anh nếm được nỗi đau giống cô.
Nhưng dù thế nào thì anhcũng đi rồi.
Thực sự có một số chuyệnđã mặc định là không thể cưỡng cầu. Cô chỉ có thể học cách đối diện với cuộc sống có vết khuyết của mình, bù đắp từng chút một, trưởng thành từng chút một.
Người khác không thểthay cô trải qua quá trình đó được.
Cuối cùng cô đã có thểbình tĩnh nhìn nhận mọi thứ. Sinh nhật trở thành một ngày bình thường với cô,có thể sẽ âm u, lạnh lẽo, có thể sẽ có chút ánh nắng hiếm hoi, có thể cũnggiống ngày cô sinh ra, có tuyết rơi nhè nhẹ - đều chẳng liên quan.,chỉ là mộtngày mùa đông dài dặc lạnh lẽo. Cho dù là trong thành phố cô sinh ra và lớnlên, hay là trong ngôi nhà mộc mạc xa tít nơi thôn quê hẻo lánh, dù bên cạnh cóanh hay không, cô đều có thể chấp nhận và lớn thêm một tuổi.
Thế nhưng , qua mộtquãng thời gian dài như thế, anh vẫn nhớ, ngày ấy có ý nghĩa khác lạ với cô.Giống như cô vẫn luôn nhớ đến vòng ôm đầu tiên của anh vào năm cô mười bốntuổi.
Ánh nắng xuyên qua mànche nắng trên mái nghiêng nghiêng chiếu vào trong, trong chùm ánh sáng có vô số những hạt bụi đang bay lượn. Trời đất chẳng qua là vạn vật chuyển dời, thời gian đã tiễn bao vị khác qua đường,cuộc đời như giấc mộng, vui được là mấy?Sinh ra trong biển người trần thế này, ai lại chẳng giống như hạt bụi đang ngụplặn trong ánh nắng kia.
Cát sẽ dần dần chảy ratừ kẽ ngón tay, hồi ức sẽ chìm dần từng chút một trong trái tim, nhưng dù saovẫn còn một số thứ ở lại.
Những gì họ cần, chẳngqua là chống cự lại với thời gian, cố gắng và bướng bỉnh nắm chặt trong lòng bàn tay mối tình mà thời gian vô tình đang lăm le cuốn trôi xóa nhòa tất cả.
Phòng ánh sáng đối diệnvới khu vườn, xung quanh đầy ắp màu sắc, tung bừng hoa nở. Tân Thần nhìn thấy góc phòng có một chậu văn trúc, “Hình như lại mọc cao lên rồi. Trước kia lúc còn ở chỗ em, người khác không tin văn trúc có thể cao như thế.
“Bác làm vườn cũng nóilần đầu tiên thấy văn trúc cao quá một mét như vậy.”
Tân Thần nhìn bàn cờphía trước, đưa tay lấy một quân cờ đen, chạm vào vứt sứt nhỏ trên đó, “Anh giành cờ tướng với cháu của bác Lã à?”
“Hôm đó anh xuống lầu,mua một bộ transformer đổi với nó, nó rõ ràng thích quà của anh hơn.”
Tân Thần nhìn chằm chằmquân cờ cô đã vuốt ve không biết bao nhiêu lần, hơi mỉm cười, đặt nó về chỗ cũ.
“Ngồi ở đây ngắm hoathật tuyệt.”
“Ừ, anh thích nhất kiểu thiết kế này, mùa đông ở đây còn có thể dùng làm phòng kính trồng hoa. Bây giờ anh cũng được xem là một bác thợ làm vườn khá giỏi rồi, chăm sóc hoa em để lạirất tốt. Có thấy gốc cây trong vườn kia không?”
“Cây hợp hoan, em rấtthích.”
“Anh cũng thích. Anh cốý chọn một cây từ trong rừng cây mang về đây trồng. tháng sau chắc sẽ nở hoa.Từ mùa xuân đến nay, nhìn những đóa hoa ấy nở rộ, giống như em luôn ở bên anh.”
“Lộ Phi. Em không còn làcô bé nghịch ngợm ôm gốc cây hợp hoan mà lay lắc nữa đâu.”
“Anh biết, Tiểu Thần.”
“Nếu anh cảm thấy anh cóthể chấp nhận một cô bạn gái không thể chắc chắn về tình cảm, lúc nào cũng nghi ngờ, thì chúng ta thử làm lại từ đầu xem.”
“Ừ.”
|
|