|
Buổi tối Lộ Phi đưa Tân Địch về nhà, đứng dưới tán cây hợp hoan một lúc lâu. Đang mùa hoa nở, tuy trong bóng đêm không nhìn rõ vẻ rực rỡ của hoa hợp hoan, nhưng mùi hương thanh thoátẩn hiện, một gương mặt tươi cười như hoa dường như đang hiện ra trước mắt.
Kỷ Nhược Lịch gọi diđộng cho anh, dè dặt hỏi: “Lộ Phi, anh còn ở đó khoảng mấy hôm nữa?”.
Anh bỗng không thể chịuđược những đóa hoa đang nở rộ lặng lẽ nhưng vô cùngồng nhiệt ấy nữa, cũng khôngthể chịu đựng thêm phải tiếp tục ở lại trong cái thành phố nóng như lò lửa này,“Ngày mai anh về”.
Lộ Phi viện cớ có côngviệc đột xuất nên đổi vé máy bay, hôm sau về lại Bắc Kinh. Kỷ Nhược Lịch đến sân bay đón anh. Anh có vẻ mệt mỏi, không nói gì cả. Cô cũng chẳng hỏi, lặng lẽlái xe đưa anh về đến dưới nhà. Anh cởi dây an toàn, quay lại đang định nói“Tạm biệt”, thì thấy ánh mắt cô lấp loáng ánh lệ, nhưng lại quay ngoắt đi, tayvẫn để trên vô lăng nhìn thẳng phía trước.
“Em thật sự sợ rằng anhquay về rồi sẽ gọi điện bảo em rằng, anh đã tìm thấy người mà anh cần tìm rồi”.
Lộ Phi im lặng, ngườianh cần tìm dường như đã không bao giờ còn tìm lại được nữa. Kỷ Nhược Lịnh nhạy cảm tinh tế, biết bao lần anh từ chối, im lặng bấy lâu nay đương nhiên là cónguyên nhân. Một lúc sau, cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, “Em rất ích kỷ, LộPhi, luôn âm thầm mong rằng anh sẽ không tìm ra cô ấy, nhưng thấy anh buồn nhưthế này, em cũng không vui”.
Anh nhìn cô, hơi mỉmcười, “Thực ra, anh cũng không buồn gì”. Chỉ cần cô ấy vui là được, anh nghĩ.
Lúc họ nói chuyện, TânThần chắc đang nhìn bóng chiều, lên núi Thái Bạch chăng, Lộ Phi cay đắng nghĩ.
Mấy hôm sau đó, Lộ Phikhông tận dụng hết kỳ nghỉ của mình, mà đưa Kỷ Nhược Lịch đi Bắc Đới Hà. Vàcũng vào lúc anh ôm hôn Kỷ Nhược Lịch, Tân Thần bắt đầu sốt, gắng gượng mà tiếptục đi tiếp, cho đến khi bị bỏ lại. Khi Kỷ Nhược Lịch ôm chặt anh, run rẩytrong lòng anh và gọi khẽ tên anh, Tân Thần đang nằm trong chiếc lều, nắm chặttay Lâm Lạc Thanh, đồng thời gọi tên anh. Nếu không phải do bên mình còn có LâmLạc Thanh, chắc cô đã lặng lẽ ra đi trong khi anh hoàn toàn không hề hay biết.Còn trong lòng anh đầy ắp thất vọng, và cả sự đố kỵ mà anh không muốn thừanhận, không hề muốn đợi dù chỉ thêm một ngày, nhưng lại tự lừa dối chính mìnhmà nghĩ rằng cô vẫn đang ổn.
Hồi ức và liên tưởng ấykhiến Lộ Phi thấy tràn ngập cảm giác tội lỗi, lòng bàn tay nắm chặt đã ướt mồhôi.
“Thần Tử hiện giờ khôngcó nhà”.
Lộ Phi quay lại, ông TânKhai Vũ đang đứng sau lưng anh.
Một buổi chiều cuốitháng sá về trước, họ gần như cũng đứng cùng một vị trí ở đây, cũng nhìn nhau,và ông Tân Khai Vũ nói cũng cùng một câu.
Lúc đó ông Tân Khai Vũxuống khỏi xe taxi, nhìn thấy ngay Lộ Phi đứng dưới lầu. Họ từng gặp nhau vàomấy tháng trước, Tân Khai Vũ rất có ấn tượng với chàng trai trầm tính ấy.
Mấy hôm trước Lộ Phi vừachia tay không vui vẻ gì với Tân Thần.
Hôm ấy là thời gian quayvề trường để lấy thành tích thi cuối kỳ. Lộ Phi đứng đợi Tân Thần ở một nơikhông xa trường lắm, từ xa đã thấy cô đi một mình, bước chân uể oải đang tiếnvề phía anh. Anh đón lấy cặp sách của cô, thuận miệng hỏi: “Thi thế nào rồi?”.
Cô lấy bảng thành tíchtừ túi đưa cho anh với vẻ không tình nguyện lắm. Nhìn thành tích cực kỳ tệ hạiấy, Lộ Phi tức giận, “Kỳ thi tháng tư còn ổn, sao bây giờ lại ra nông nỗinày?”.
Tân Thần im lặng mãi,chỉ chăm chăm nhìn về phía trước với vẻ buồn rầu. Lộ Phi hỏi, “Tiểu Thần, cònlớp mười hai nữa thôi, chỉ cần tranh thủ thời gian thì vẫn còn kịp. Hôm nay bốem có nhà không? Nếu không thì anh đến dạy thêm”.
Anh ngỡ sinh hoạt giađình bình thường thì sẽ có ích cho việc học của cô. Quãng thời gian ấy, TânThần cũng chỉ nói học rất căng thẳng, không đòi gặp anh. Ai ngờ bây giờ thànhtích lại tuột dốc như thế, khiến anh thấy rất nghi hoặc.
Tân Thần lắc đầu,“Không, lát nữa em phải đến nhà bác. Chúng mình đi xem phim đi, Lộ Phi. Hôm nayđừng nói đến chuyện học nữa”.
Lộ Phi đành đưa cô đếnrạp phim, chọn bừa một bộ rồi mua vé vào xem. Trong bóng tối cô đặt tay mìnhvào tay anh, mang theo một vẻ biết – mình – sai và mong làm lành. Lộ Phi thởdài, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy.
Hôm ấy chiếu một bộ phimMỹ rất sôi động, đầy ắp những pha kịch tính Hollywood, nhưng Tân Thần chỉ đờđẫn nhìn màn bạc, không cười mấy. Bình thường trước mặt anh dường như cô chưabao giờ nói hết chuyện, lúc xem phim cũng luôn bàn luận linh tinh về bộ phim,còn anh hầu hết chỉ mỉm cười lắng nghe. Bây giờ cô lại yên tĩnh lạ thường, anhnhận ra có điều gì đó không ổn.
Bố cô sẽ không tạo áplực cho cô, mà cô cũng sẽ không đau buồn thế này vì thành tích. Thế thì, cô vẫnquan tâm đến c của anh, anh nghĩ. Tuy cô không để tâm đến lời hứa với anh hômđi xem anh đào nở, có điều với một đứa trẻ ham chơi, ngang bướng lại khôngthích học hành, có lẽ cũng không kỳ lạ lắm.
Ra khỏi rạp, Lộ Phi đưacô về nhà bác. Tân Thần cứ tỏ vẻ lơ đãng. Lộ Phi quay sang nhìn cô, hai nămrồi, cô đã cao lên nhiều, gương mặt bỗng nhiên mất đi vẻ trẻ con, sự thay đổitrong vô thức ấy khiến Lộ Phi vừa vui vừa buồn, “Tiểu Thần, nhận lời anh đi,chúng ta sẽ vạch ra kế hoạch, hè này tranh thủ thời gian để học”.
Cô nói vẻ không hào hứnglắm, “Bác xếp cho em hè này bắt đầu học ôn mỹ thuật”.
Lộ Phi biết lúc đó rấtnhiều phụ huynh đã xếp cho con em thành tích học tập kém của mình đi học mỹthuật, tham gia các kỳ thi về nghệ thuật, cũng là một con đường lên đại học.Hoàn toàn không giống với Tân Địch từ nhỏ đã được bồi dưỡng về mỹ thuật và cótài năng bẩm sinh, anh không cho rằng dưới sự chỉ đạo của Tân Địch, Tân Thầnbôi bôi quệt quệt vài hình cartoon nghuệch ngoạc đã là yêu thích mỹ thuật, đànhtỏ ra không hiểu quyết định đó của ông Tân Khai Minh, “Em thích mỹ thuật à?”.
“Bình thương”. Tân Thầnuể oải nói, hẳn nhiên không kháng cự cũng không thích thú lắm với quyết địnhđó, “Chắc dễ hơn thi đại học. Bố em cũng nói là thoải mái hơn”.
Lộ Phi im lặng. Đã đếntrước nhà Tân Địch, Tân Thần bỗng quay lại, vòng tay ôm eo anh, ngước lên nhìnanh, “Lộ Phi, có phải anh rất thất vọng vì em?”.
Lúc ấy trời nhập nhoạngtối, người qua lại tấp nập. Lộ Phi hơi ngượng, khẽ kéo tay cô ra, nhưng tronglòng không thể không thừa nhận rằng thực sự anh hơi thất vọng khi cô từ bỏ mụctiêu dễ dàng như thế, “Tiểu Thần, em thông minh như vậy, chỉ cần chịu khó một chútthì không chỉ có thành tích bây giờ”.
Tân Thần quay mặt đi,mãi cũng không nói gì. Lộ Phi xoay người cô lại, đôi mắt to của cô đã ngấmnước, nhưng lại không chịu để nó tuôn rơi. Anh bỗng thấy mềm lòng, ôm cô nói:“Nếu em không thích học thì cũng không còn cách nào. Thôi. Nhưng chí ít cũngphải giành được một thành tích có thể lên đại học chứ”.
Tân Thần bỗng nổi điên,“Thành tích thành tích, anh chỉ biết có thành tích!”. Cô giật lấy cặp sách củamình rồi chạy vào trong khu nhà, xuyên qua hai hàng cây hợp hoan hoa nở rộ, lao thẳng vào trong
Lộ Phi đành bất lực nhìntheo bóng cô. Quay đi được vài bước thì gặp ngay bà Lý Hinh tan sở về nhà, gọianh cùng vào ăn cơm, anh lễ phép từ chối.
Mấy hôm sau, anh lại gọiđiện đến nhà Tân Thần. Cô luôn tỏ ra không có tâm trạng, nói chuyện cộc lốc,hoàn toàn không có hứng thú ôm điện thoại tán dóc cả buổi với anh như trước.
Anh đành buồn bực nghĩrằng, không biết cô bé ấy bị sao, trước kia giận dỗi một lúc là hết, lần nàylại hờn dỗi lâu như thế. Đồng thời anh cũng kiểm điểm mình, dường như cũng quáxem trọng thành tích thật, có lẽ đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Saukhi trường nghỉ lễ, anh vội vàng đến xem thế nào, nhà không có ai, lúc xuốnglầu lại nhìn thấy ông Tân Khai Vũ.
Ông Tân Khai Vũ vội vãlên lầu. Lộ Phi đang do dự xem nên đợi tiếp hay đến nhà Tân Địch thì thấy TânKhai Vũ lại xách một chiếc va li đi xuống.
“Chú lại đi công tácà?”. Lộ Phi lễ phép hỏi.
Tân Khai Vũ tỏ ra lạlùng, Dù sao những chàng trai khác không dám nói chuyện tùy tiện với ông, cònLộ Phi đây nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, khí chất nho nhã, ánh mắt nhìn thẳngông không chút né tránh, rõ ràng là một cậu bé non nớt. Ông nói: “Lần này khôngđi công tác mà làm việc ở nơi khác”.
“Vậy Tân Thần thì saoạ?”.
“Thần Tử ở nhà bác nó”.
“Vâng, cháu đến đó tìmcô ấy. Chào chú”
“Khoan đã”. Tân Khai Vũgọi. “Cậu là Lộ Phi?”.
Lộ Phi gật đầu.
Tân Khai Vũ nhìn anh,trầm ngâm, “Lộ Phi, công việc của tôi xảy ra chút vấn đề, phải đi vắng một thờigian ngắn, không về được, đành gửi nhờ Thần Tử cho anh trai và chị dâu tôi. Chịdâu tôi đã nói rõ là sẽ chăm sóc nó trước khi Thần Tử lên đại học, nhưng điềukiện đầu là năm đó không được quay lại với bạn trai. Chị ấy nhấn mạnh tên cậu,không mong cậu và Thần Tử ở cạnh nhau”.
Lộ Phi sững sờ, “Tại saoạ?”.
“Có lẽ chị dâu tôi làmột người cực kỳ truyền thống và bảo thủ. Theo cách nói của chị ấy thì gia đìnhcậu lại khá nhạy cảm, không chấp nhận cậu yêu sớm. Thần Tử ở chỗ chị ấy, chị ấybắt buộc phải có trách nhiệm”. Tân Khai Vũ nhún vai, “Tôi nghĩ chị ấy nói cũngcó lý. Tuy tôi không nghĩ hai đứa là yêu sớm, càng không nghĩ rằng bây giờ haiđứa phải quyết định tương lai”.
Lộ Phi cau mày, “Cháuthích Tiểu Thần, chắc chắn sẽ yêu quý và trân trọng cô ấy. Cô ấy còn nhỏ, nhưngcháu đã là người trưởng thành, cháu biết điểm dừng. Cháu có thể đảm bảo vớichú, cháu sẽ không làm tổn thương cô ấy”.
“Khoan vội đảm bảo gìvới tôi đã. Quãng thời gian này Thần Tử bị ảnh hưởng bởi chuyện của tôi nên tâmtrạng rất xấu. Nó chỉ nhìn có vẻ phóng khoáng chứ thực ra rất nhạy cảm. Tôikhông mong nó và bác gái bất hòa với nhau. Hôm qua tôi đã nói chuyện với nórồi, nó đã nhận lời là sẽ nghe lời bác gái. Có điều nhắc đến cậu thì nó khôngngoan ngoãn như thế, chỉ nói là biết rồi”.
Tim Lộ Phi đập mạnh mộtnhịp. Cô đối với anh dù sao cũng khác.
“Đám con trai kia, ThầnTử nếu đã nhận lời tôi thì sẽ giải tán chúng nhanh thôi. Thấy cậu cũng kháchững chạc nên tôi mới nói với cậu, chắc cậu biết ý tôi chứ”.
“Cháu hiểu, xin chú cứyên tâm”.
Tân Khai Vũ cười giễuchính mình, như thể cảm thấy ông nói những điều đó có hơi hoang đường. Vẫy mộtchiếc taxi, tài xế giúp ông đặt va li vào cốp xe rồi ông quan lại nhìn nhàmình, rồi nhìn Lộ Phi: “Thần Tử thực sự vẫn là một đứa trẻ. Nếu cậu thích nóthật lòng thì hãy nhẫn nại đợi nó lớn, khi nó quyết định được cuộc sống củamình thì nói với nó cũng chưa muộn”.
Yêu cầu đó quá hợp tìnhhợp lý. Lộ Phi đành gật đầu nhận lời.
Xưa nay Lộ Phi rất tựtin về sự nhẫn nại và khả năng kiềm chế của mình. Trong khoảng khắc anh nhìnthẳng Tân Khai Vũ, anh không mảy may nghi ngờ rằng mình có thể thực hiện lờihứa ấy. Anh nhìn theo ông Tân Khai Vũ lên xe đi xa, sau đó đến nhà Tân KhaiMinh. Tân Địch ở nhà một mình. Gần đây cô nảy sinh cảm hứng mãnh liệt với maymặc, trên ghế sofa chất đầy đủ loại vải vóc, còn cô đang cắt và miệt mài maythêu. Thấy anh đến, cô hào hứng khoe thành quả của mình, “Sao? Áo quần em thiếtkế choThần Tử, sắp hoàn thành rồi”.
“Tiểu Thần đâu?”.
“Nó đi học lớp ôn mỹthuật rồi, chắc sắp về đó”.
Quả nhiên một lúc sau,Tân Thần xách một khung vải và hộp đồ dùng màu vàng về, thấy Lộ Phi, cô tỏ ravui mừng rồi lập tức cau mặt lại, đi thẳng vào phòng ngủ, ngồi xuống trước bànrồi giở sách soàn soạt.
Lộ Phi dở khóc dở mếu,cùng theo vào trong, kéo ghế ngồi cạnh rồi nắm lấy tay cô, “Tiểu Thần, vẫn còngiận à?”.
Tân Thần trừng mắt, “Saunày anh đừng đến tìm em nữa. Bác gái bảo em đừng bám theo anh”.
Lộ Phi kinh ngạc, “Thếnào là em bám theo anh?”.
Tân Thần bực tức nhưngkhông thể kể lại lời bác nói, chỉ ra sức rút tay mình ra. Lộ Phi không buông,cười dỗ dành: “Lát nữa anh sẽ nói rõ với dì, rõ ràng là anh bám theo em”.
“Anh mà nói câu đó mớilạ”. Tân Thần vẫn chưa hết tức nhưng đã chịu để yên tay mình trong tay anh.
Lộ Phi cười khổ, đànhthừa nhận rằng cô là một cô bé nhạy cảm. Anh thì không sợ bà Lý Hinh, nhưng sẽkhông liều lĩnh bày tỏ tình cảm như thế sau khi đã nhận lời ông Tân Khai Vũ.Anh đùa nghịch những ngón tay mảnh mai trắng nõn của cô, móng tay màu hồng lấp lánh ánh sáng khỏe mạnh, những vệt màu dính trên đầu ngón tay vẫn chưa tẩy sạch, anh khẽ nói: “Lần này anh đến nhà em đã gặp bố em, Tiểu Thần”.
Tiểu Thần cuống quýt:“Bố em không làm chuyện xấu, có người hại ông”.
Lộ Phi ngẩn người, “TiểuThần, bố em chỉ nói với anh rằng ông phải đi công tác xa, sau này em ở nhàbác”.
Tân Thần cắn môi, quaymặt đi. Lộ Phi hiểu, nghĩ chắc bố cô đã gây ra chuyện gì phiền phức. Và thànhtích cô tuột dốc như vậy chắc cũng do chịu ảnh hưởng của việc đó, anh khôngkhỏi cảm thấy xót xa, “Anh đã nhận lời bố em, không để em khó xử ở nhà bác gáinữa, có thể sau này sẽ không tiện lui tới. Em ngoan ngoãn nghe lời họ, học tốtvào, có gì không hiểu thì gọi điện hỏi anh”.
Tân Thần đột nhiên rúttay ra, nhìn thẳng anh, “Lộ Phi, em đã nói với bác gái và bố em thế này: Em sẽkhông đeo bám bất cứ ai, kể cả anh”.
“Tiểu Thần, em nghĩ gìvậy Anh nói với bố em rất rõ ràng, anh thích em, nguyện đợi em trưởng thành. Emsắp học lớp mười hai rồi, hiện giờ phải chuyên tâm học hành. Hơn nữa yêu cầucủa bác gái với em cũng có lý. Dì ấy cũng nghiêm khắc với Tân Địch như thế, emcũng biết đấy”.
Tân Thần đờ đẫn nhìnanh, mãi cũng không nói gì.
“Chỉ một năm thôi, TiểuThần. Đợi em lên đại học là ổn rồi. Bây giờ Tiểu Địch chẳng phải cũng tự do hơntrước nhiều sao? Còn đi với bạn học đến nơi khác xem biểu diễn thời trang nữa.Dì cũng không ngăn cản cô ấy”.
“Nếu em không vào đượcđại học mà anh học thì phải làm sao?’.
Ngắm gương mặt rõ ràngđang có vẻ nhõng nhẽo kia, Lộ Phi cười, “Em cố gắng đi. Nếu không thì phải cẩnthận anh sẽ phạt em”.
Tân Thần cảm thấy tâmtrạng khá hơn, hừ một tiếng, tỏ vẻ không sợ bị anh trừng phạt. Lúc ấy, Tân Địchcầm một chiếc váy vào, khoát tay đuổi Lộ Phi đi, “Lộ Phi, anh ra ngoài đi. ThầnTử, em thử chiếc váy này xem”.
Lộ Phi ra ngoài phòngkhách, không biết hai cô gái trong đó nói gì mà cười ngặt nghẽo. Tiếng cười vuivẻ và những lời thì thầm ấy hòa lẫn vào mùi hương hoa hợp hoan thoang thoảngtrong nhà, khiến buổi chiều đầu hạ trở nên yên tĩnh và dài hơn. Anh hơi thẫnthờ, gần như mong mỏi thời gian sẽ dừng lại ở phút giây trong sáng vô tư này.
Tân Địch gọi: “Lộ Phi,anh thấy Thần Tử mặc đẹp không?”.
Anh quay lại nhìn TânThần, bỗng dưng thấy miệng lưỡi khô đắng.
Tân Thần mặc một chiếc váy vải barik màu xanh chất liệu hơi thô, dài quá đầu gối. Cơ thể thiếu nữ lầnđầu tiên được tôn lên những đường cong ngà ngọc, khiến người ta bỗng thèm muốnđược đặt tay lên lần theo những đường nét đó.
Cũng may hai chị emkhông chú ý đến phản ứng của anh. Tân Thần nhìn vào chiếc gương ở gần cửa, cườikhúc khíi váy này kỳ quặc quá. Giống một cái túi vải ấy. Em chưa thấy ai mặckiểu váy này trên đường phố bao giờ”.
“Đừng nhúc nhích”. TânĐịch giữ cô lại, giúp cô thắt chiếc nơ bướm ở eo, “Thế mới có phong cách đặcbiệt chứ, hiểu chưa?’.
Tân Thần lắc đầu, “Emvẫn thấy mặc quần jean thì đẹp hơn”.
Tân Địch chán nản, đànhnhìn Lộ Phi cầu cứu, “Nhanh lên, nói cho con bé ngốc này biết, chiếc váy nàyđẹp hơn quần jean nhiều đi anh”.
Lộ Phi cố gắng để giọngmình giữ vẻ bình tĩnh, “Đúng, rất đẹp”.
Nhưng Tân Thần vẫn nhìnvào gương cười, “Mặc hai người nói gì, em cũng không mặc cái này đi học đâu”.
Lộ Phi thở phào nhẹnhõm. Anh thà mong cô bé ấy vẫn mặc quần jean và giày thể thao đi học còn hơn.Một nét đẹp quyến rũ như thế nếu chỉ hiện lên trước mặt anh, thì anh sẽ an tâmhơn. Suy nghĩ đó khiến anh gần như thấy xấu hổ cho mình.
Tiếp đó, ngày nào Lộ Phicũng đón cô khi tan lớp ôn mỹ thuật, đưa cô về đến ngã rẽ gần nhà bác thì haingười chia tay. Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc và bắt đầu đi học lại, từ thứ haiđến thứ sáu, Tân Thần đều học từ sáng đến tối, chủ nhật ở nhà để Tân Địch ôn mỹthuật nửa ngày, thời gian học dày đặc. Hai người cũng ít gặp nhau.
Với Tân Thần, bà Lý Hinhrất nghiêm khắc nhưng cũng rất công bằng, luật lệ cơ bản cũng như khi quản TânĐịch trước kia: Đi học và về nhà đúng giờ, không đi lang thang ngoài đường,không qua lại với bạn trai ngoài lúc học ra. Trong sinh hoạt thường ngày, có thể nói rằng bà chăm sóc Tân Thần vô cùng chu đáo.
Tân Địch thường ngày ởtrong trường, trong nhà chỉ có bác trai, bác gái và Tân Thần. Mỗi sáng bà LýHinh làm một bữa sáng đầy ắp dinh dưỡng cho ba người; Tân Thần tan lớp tự họcbuổi tối về nhà, trên bàn nhất định sẽ có một bình sữa và một món ăn nhẹ. Haingười lớn đều không hay trò chuyện. Ông Tân Khai Minh lúc nào cũng đọc sáchtrong thư phòng, bà Lý Hinh ngoài phòng khách bật tivi rất nhỏ, vừa xem tivivừa đan áo len. Tân Thần làm bài tập trong phòng ngủ, đến giờ nghỉ thì bác traicủa cô sẽ vào thăm, dặn dò cô ngủ sớm.
Tân Thần rất cảm kích sựchăm sóc chu đáo của hai bác, nhưng cô xưa nay luôn được chínhả nổi của ông bốnuông chiều thành quen: Trong nhà cô thường xuyên vừa mở tivi vừa làm bài tập;bố về rồi sẽ trò chuyện với cô vài câu; lúc cao hứng sẽ đưa cô xuống dưới lầuăn khuya. Cuộc sống hiện nay ổn định và yên tĩnh, nhưng đối với cô thì thực sựlà quá bức bối.
Đương nhiên cô biết suynghĩ đó thật vô ơn, nên chỉ dám làm nũng khi gọi điện cho bố. Ông Tân Khai Vũlần đầu tiên đến một nơi xa, bắt đầu lại từ đầu, rất thê thảm, cũng đành dặn dòcon gái chịu khó nghe lời thôi.
Hôm đó Lộ Phi đột nhiênnhận điện thoại của Tân Thần, “Lộ Phi, hôm nay đến đón em được không? Bác em đicông tác ở Chu Hải rồi, bác gái hôm nay họp cũng không về”.
Lộ Phi nhận lời ngay.Buổi tối anh đứng đợi ngoài cổng trường, từ xa đã thấy Tân Thần khoác túi xáchbước ra cùng một đám bạn học. Cô vẫy tay chào bạn rồi đi về phía anh.
Mỗi lúc một gần, và cũngnhư những học sinh lớp mười hai khác, cô cũng có vẻ lờ đờ mệt mỏi của việcthiếu ngủ. Nét mũm mĩm trẻ con trên mặt cũng đã mất đi ít nhiều, cằm trở nênnhọn hơn khiến đôi mắt trở nên to hơn. Vẻ tiều tụy đó ngược lại càng khiến côtrở nên yêu kiều, sau hai tháng không gặp, Lộ Phi bỗng thấy cô gần như đã có vẻxa lạ. Cô lao đến, vòng tay ôm cổ anh. Động tác ấy vẫn rất trẻ con, hoàn toànphớt lờ khả năng bị bạn bè nhìn thấy.
Về đến nhà, Tân Thần vừalàu bàu “Làm mãi cũng chẳng xong”, vừa ngồi làm bài tập. Lộ Phi ngồi một bênđọc sách. Nhưng lâu lắm rồi hai người mới lại ở cạnh nhau nên không khí dườngnhư có vẻ khác trước. Lộ Phi không thể nào chuyên tâm như trước được nữa.
Tân Thần hỏi anh một đềbài toán học, anh giảng giải cho cô, rồi vô thức cô đã dựa vào lòng anh. Câybút đang viết của banh mỗi lúc một chậm lại, chỉ toàn thấy mùi thơm thiếu nữ trong sáng và ngọt ngào trên người Tân Thần. Cô nghi ngại quay đầu lại, “Em chưa hiểu, bước này làm sao ra được.”.
Chưa đợi cô nói xong, đôi môi anh đã rơi xuống đôi môi cô. Không giống sự tiếp xúc đơn giản giữa hai đôi môi như trước, Lộ Phi ôm chặt lấy cô, mút lấy đôi môi cô, trong chớp mắt lưỡi anh đã xâm nhập vào miệng cô. Sự tiếp xúc thân mật chưa từng có ấy khiến tim hai người đập dữ dội, đồng thời cũng đã có cảm giác như bị điện giật.
Nụ hôn của Lộ Phi càng lúc càng sâu hơn theo bản năng. Tay bắt đầu di chuyển trên người cô, cảm giác làn da cô mềm mại nhẵn mịn, hơi run rẩy trong lòng fanh. Anh bỗng tỉnh lại, buộc mình phải buông cô ra. Đôi mắt Tân Thần mơ màng, gương mặt trắng như sử đỏ hồng, đôi môi cđỏ hơi sưng lên dưới ánh fđèn.
Cảnh tượng ấy thực quá cám dỗ. Lộ Phi đứng dậy, vội vã bỏ ra ngoài ban công. Gió thu thổi qua khuôn mặt nóng hực, anh đợi mình từ từ trấn tĩnh lại, nhịp tim bình dthường rồi mới vào phòng. Chỉ thấy Tân Thần đã bắt đầu làm bài tập lại, thấy anh vào cũng mặc kệ.
Lộ Phi ôm vai cô, cô buồn bực đẩy tay anh, “Không muốn hôn em thì đừng hôn, tại sao phải chạy biến đi thế?”.
Anh thực sự không cách nào giải dthích cơn xúc động lúc nãy mà anh đã suýt không kiềm chế nổi, “Tiểu Thần, làm bài tập đi nhé. Anh về trước đây”.
Tân Thần vẫn flặng thinh, ra sức vẽ bừa lên vở bài tập. Lộ Phi thở dài rồi bế cô lên ngồi trên đùi mình, chăm chú nhìn cô, “Tiểu Thần, cảm giác được hôn em rất tuyệt, nhưng anh không thể tiếp tục thêm. Nếu không sẽ phản bội lại lời hứa với bố em, cũng có lỗi với chú Tân và dì Lý”. Thấy vẻ hoang mang của Tân Thần, anh không định nói nữa để cô phải rối thêm, “Ngoan, đề này anh giúp em giải hết. Em đi tắm đi. Hôm nay nghỉ sớm, muộn rồi”.
Lộ Phi giải xong bài, sau đó đắp chăn cho Tân Thần khi ấy đã tắm xong, hôn lên trán cô. Đang định đứng dậy thì Tân Thần đã vươn hai tay ra ôm lấy cổ anh, thì cthầm bên tai, “Lộ Phi, em thích anh hôn em”.
Anh dùng toàn bộ ý chí, ra lệnh cho mình vùng ra khỏi tay cô, khàn giọng nói: “Anh đi đây. Sáng mai anh gọi điện đánh thức em dậy đi học. Ngủ ngoan nhé”.
Lộ Phi tắt đèn, đóng cửa nhà lại rồi xuống lầu, đứng dưới tán cây hợp hoan lá đã bắt đầu vàng úa, anh ngẩng flên nhìn ban công tầng hai. Cảm giác kỳ diệu ấy dường như còn vương vấn trên môi, nhưng anh không thể không nghĩ rằng, cứ thế này thì chắc anh sẽ khó kiềm chế mất. Một chàng trai hai mươi tuổi, ôm cô gái anh yêu, dù dlý trí đến mấy cũng không thể thuyết phục nản thân không xảy ra phản ứng sinh lý. Nhớ lại nụ hôn lúc nãy, vừa ngọt ngào lại có phần e dè sợ hãi. Tình dục đã đột ngột xuất hiện bằng cách thức vừa mạnh mẽ lại xa lạ như vậy, anh không thể không thấy bàng hoàng.
Cô gái bé nhỏ của anh đã dần dần trưởng thành trong vô thức. Cơ thể mềm mại, trẻ trung như thế, chỉ nhìn thôi đã khiến anh rung động, nên khi ôm trong lòng càng không nỡ buông tay. Anh chỉ có thể nhắc nhở mình, mày không thể làm hại cô ấy bằng ham muốn của mày được.
Chọn cách đợi một cô gái như thế trưởng thành, thực sự là một sự hành hạ ngọt ngào. Anh lại ngẩng đầu lên nhìn chăm chú. Tất nhiên, anh sẽ hưởng thụ sự hành hạ đó.
Chuyện cũ chỉ như ngày hôm qua, mà thế sự hình như luôn thích diễn ra theo một cách thức khiến người 1ta bất ngờ nhất. Chỉ trong vòng chưa đến một năm, họ đã đi trên những con đường khác nhau. Không có sự chờ cđợi và giữ gìn của anh, Tân Thần vẫn trưởng thành, đồng thời cũng như những gì anh thầm mong mỏi quyết định cuộc sống riêng mình một cách hiểu biết và có trách nhiệm, đến bsở thích nghiệp dư cũng rất lành mạnh.
Ông Tân Khai Vũ nhìn Lộ Phi, tỏ ra thoải mái, “Nếu muốn tìm Thần Tử thì gọi điện cho nó. Cứ đợi thế này cũng không phải cách hay. Không thử thì cậu sẽ mãi mãi không biết được rằng tiếp theo đó sẽ xảy ra điều gì”. Ông cười, “Hơn nữa bị con gái tôi từ chối cũng không mất mặt đâu”.
Dưới ánh đèn vàng vọt, Tân Khai Vũ bốn mươi bốn tuổi vẫn trông trẻ hơn tuổi rất nhiều, nhưng đã không còn vẻ ngông cuồng như trước, là nét đặc biệt để phân biệt ông với những người đàn ông đã làm cha khác. Lộ Phi bỗng ý thức được, cô gái có dáng vẻ giống ông, năm cô hai mươi lăm dtuổi, ánh mắt cũng không còn bất cần như trước,mà đầy ắp nghi ngại.
Thời gian đã để lại dấu vết của nó trên mỗi người một cách không hề nương ftình như thế.
Lộ Phi không còn gì đểenói, Tân Khai Vũ lướt dqua anh rồi đi thẳng vào trong. Lộ Phi từ từ thả lỏng bàn btay luôn nắm chặt acủa mình.Anh không sợ Tân Thần từ chối, nhưng sau khi nghe Lâm Lạc Thanh kể chuyện cũ, anh bỗng dưng không biết phải đối diện với cô thế nào nữa. |
|