|
Chương 8
Thứ đã qua chỉ là thời gian
Cô gái đã từng sợ hãi đến mức không thể nào chợp mắt nổi trong tiếng sấm sét rền vang ấy, cũng như người con trai đã đội mưa đến cùng cô, đã đi xa theo thời gian rồi.
Tân Địch đến nơi nàycũng chẳng có gì lạ. Cô ở gần đây, mà A Phong ông chủ quán này còn là bạn thâncủa cô - nói theo kiểu của cô thì, đây là “nơi cô nhấm nháp chút rượu, lên cơnđiên an toàn nhất”, không chỉ được giảm giá ưu đãi mà nếu uống say, A Phongcũng bảo đảm sẽ đưa cô về nhà.
Nhưng Lộ Phi là người màTân Thần hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải và cũng không muốn chạm mặt chút nào.
Tân Địch chớp mắt vớiTân Thần, Tân Thần gật đầu chào họ. Bruce cười nói: “Bạn chị à? Có muốn ngồi cùngnhau không?”.
“Là chị họ tôi, và bạnchị ấy. Không cần
“Người kia hình như tôiđã gặp ở đâu rồi thì phải”. Bruce có vẻ nghi hoặc. Nhưng cậu ta nghĩ, người đànông ấy đẹp trai ngời ngời, nhã nhặn ôn hòa, khiêm nhường và xuất chúng như thế,không có lý do gì mà gặp rồi lại quên ngay được, nên chỉ cười rồi lắc đầu.
Tân Địch và Lộ Phi ngồiphía bên kia. Lộ Phi lại lướt mắt nhìn qua,vẻ mặt không có nét trầm tĩnh nhưtrước nay mà có vẻ khó hiểu. Nhưng Tân Thần không muốn nhắc đến anh, “Lúc nãynói gì ấy nhỉ? Đúng rồi, du lịch. Nếu được thì tôi cũng đến châu u đi du lịchbụi một chuyến. Nơi tôi muốn đi là Prague, còn mua cả một quyển sách tên Bắtđầu du lịch bụi ở Tiệp Khắc nữa, rất thú vị. Còn Áo à, tính sau vậy”.
“Vậy tôi về chuẩn bị đi Tiệp Khắc cũng được. Chúng ta hẹn nhau mùa hè năm sau đi nhé? Chị đừng bỏ tôilại một mình chứ”.
“Vẫn muốn đi cùng tôi à?Lần trước thảm lắm rồi. Tôi hại cậu gãy mất xương quai xanh. Hai đứa đều suýt chút nữa là mất mạng”.
“Thế chẳng phải là đượctái sinh trong cảnh tuyệt vọng à? Hợp Hoan, đó là kinh nghiệm quý giá trongtrong đời tôi, tôi sẽ mãi mãi trân trọng nó”. Bruce lại làm tỏ vẻ thâm tình trào dâng.
“Không chịu nổi cậu,đừng đùa nữa. Chị họ tôi ngồi bên kia. Lúc về mà bắt tôi giải thích thì tôi không nói rõ được đâu”.
“Dễ giải thích mà. Nóithật với chị ấy, tôi là kẻ ngưỡng mộ trung thành nhất của chị, đã cùng chị trảiqua những đêm ngày khó quên trong đời, có mối quan hệ đồng sinh cộng cử, sau đókhoảng cách một tháng lại tỏ tình với chị một lần, có lúc theo kiểu của VươngGia Vệ, có lúc lại theo kiểu của Châu Tinh Trì, có khi thì thâm tình cổ điển,khi lại điên cuồng hậu hiện đại, nhưng chị chưa bao giờ mắc bẫy”.
Tân Thần cười bất lực,“Bruce, cậu làm ám thị tâm lý thế này rất nguy hiểm. Cẩn thận từ đùa cợt thànhnửa thật nửa đùa, rồi sau đó chính cậu cũng không phân biệt rõ thật giả nữađấy”.
Bruce nhìn cô chăm chú,ánh nến trên bàn chiếu vào mắt cậu ta, lấp lánh nhảy nhót, “Có lẽ những gì tôinói đều là thật, không phải đùa”.
Tân Thần lại giơ mộtngón tay lên vẻ đùa giỡn, làm tư thế cảnh cá đối với bạn bè rất tốt, Bruce,nhưng với những người yêu tôi thì lại rất tàn nhẫn. Đừng yêu tôi”.
Lộ Phi không ngờ rằnganh hẹn Tân Địch ra thư giãn lại gặp Tân Thần và một chàng trai trẻ đẹp ngồi cạnh nhau thân mật như thế, đặc biệt là cậu ta không hề xa lạ vói anh. Hình nhưanh chưa bao giờ thấy Tân Thần ăn mặc trang điểm rực rỡ như thế. Dưới ánh nếnlay động trong bóng đêm, nụ cười của cô rất đẹp, xa lạ mà cũng rất mơ hồ.
Bên kia Tân Thần và Bruce ngồi thêm một lúc, uống hết rượu rồi đứng dậy tính tiền, gật đầu chào họrồi đi trước.
Lộ Phi không còn hàohứng như lúc đầu, chẳng nói năng gì mà chỉ lặng lẽ uống rượu.
“Đàn ông ghen tuông códáng vẻ thế ư?”.
Người dám nói năng không kiêng kỵ gì với Lộ Phi chắc có lẽ chỉ mỗi Tân Địch. Lộ Phi phớt lờ câu đùa của cô, chỉ cười khổ, “Có một số chuyện em không biết đâu, Tiểu Địch”.
“Phải rồi, chuyện em không biết quá nhiều. Có lúc em nghĩ, chắc do cuộc sống của em hoàn toàn khácbiệt với mọi người chăng?”. Tân Địch ngửa đầu uống cạn một hớp bia lớn, “Lúc học trung học, cô bạn ngồi cạnh em và cậu bạn ngồi sau lưng yêu đương, mà emchẳng biết gì. Về sau cô chủ nhiệm và phụ huynh hai bạn ấy nổi trận lôi đình,bắt họ viết kiểm điểm, em mới biết có một chuyện tình romance diễn ra ngaytrước mắt mình. Lúc lên đại học, những người yêu nhau dắt công khai, đàn chịcủa em công khai yêu đơn phương một anh chàng mấy năm trời, nghe nói người quađường cũng biết nỗi khổ tâm của chị ấy, thế mà em sau này trò chuyện với chị ấyrồi mới biết”.
Anh chàng đó tất nhiênlà Đới Duy Phàm. Người chị của Tân Địch hiện nay đang làm thiết kế trang phụcnam ở Phúc Kiến, sự nghiệp khá ổn. Tân Địch đến đó công tác, đều hẹn hò tụ tậpvới chị ấy, trao đổi về những mẫu thiết kế tâm đắc và buôn về những chuyện thúvị trong ngành. Lần đó nghe chị ấy mượn rượu nhắc đến tâm sự thuở ấy, hai ngườicòn cười to. Chị ấy đã bỏ được chuyện cũ, còn cô thuần túy nghĩ là với tài năngcủa chị ấy, có gì mà lại phải yêu đơn phương một con công.
“Biết những chuyện đóchẳng có ý nghĩa gì”.
“Sao lại không? Cuộcsống quá nhạt nhẽo, những chuyện đó đều gia vị cả”.
“Dù sao cũng là cuộc đờingười khác, chẳng liên quan gì nhiều đến mình”.
“Nhưng cuộc sống của emcũng thế. Năm ngoái họp mặt bạn cũ, có một cậu bạn định cư ở Hồng Kông, tự dưnglại thổ lộ rằng cậu ta luôn yêu mến em, mà lại còn ngầm tỏ ý bao nhiêu lầnnhưng em không có phản ứng. Các bạn xung quanh đều chọc ghẹo, bảo bọn họ đềunhìn ra cả”.
Nhắc đến chuyện đó TânĐịch có vẻ tức tối, không biết là tức cậu chàng quá nhút nhát kia hay tức bảnthân mình quá ngốc nghếch. Không phải cô thấy tiếc khả năng phát triển tình cảmcao hơn với anh chàng trong quá khứ mà cô không hề ấn tượng ấy, mà thực sự cảmthấy cuộc sống của mình ngoài học hành, công việc ra thì phần còn lại đều quátrống trải.
Lộ Phi lại cầm một chaibia đặt trước mặt cô, “Tại sao tự nhiên lại nghĩ tới những chuyện không liênquan đến mình nhiều thế?”.
“Em đang tự hỏi mình cóphải là bẩm sinh đã không có cảm giác gì với tình yêu hay không. Đến mẹ em cũngnhận ra anh và Thần Tử đã xảy ra chuyện gì, còn em thì hoàn toàn mù mờ”.
Lộ Phi cười hỏi: “Dìnhìn ra chuyện gì?”.
Tân Địch không muốnthuật lại câu nói khá khắc nghiệt của mẹ cô, chỉ nhún vai: “Tóm lại là, em dậythì muộn cộng thêm lãnh cảm, hết cứu nổi rồi”.
“Cũng chẳng phải. Nhưngdì đúng là luôn bảo vệ em tốt thật”. Lộ Phi thầm nghĩ, không giống Tân Thần,chẳng có ai bảo vệ, đã phải tiếp xúc quá sớm với một thế giới quá thực tế sovới một đứa trẻ.
“Phải, bà mẹ của em bảovệ em thành…”, Tân Địch định nói là “một cô gái trinh thần thánh hai mươi támtuổi”, cũng may mà rút lại kịp thời, thầm nghĩ nếu lại trách mẹ cô thì cũng hơibất công, chắc không phải vì phải làm gái trinh lâu quá nên mất cân bằng tâm lýchăng? Nói thật trước mặt tên Đới Duy Phàm kia đã đủ mất mặt lắm rồi. Cô đànhthở dài một tiếng, “Bảo vệ thành một cô ngốc trong chuyện tình cảm”.
“Em ngốc chỗ nào? Em rấtthánh thiện mà”. Lộ Phi cười tế nhị.
Tân Địch khoát tay,“Thôi đi, giống an ủi mà giống khoét sâu vào nỗi đau của em thì có. Nhưng cómột việc em phải hỏi anh, lần này anh quay về thấy có vẻ lạ kỳ quá. Anh ra nướcngoài học tập và làm việc cũng gần bốn năm rồi, về Bắc Kinh làm việc cũng đãđược ba năm. Em học toán không giỏi cũng biết, tổng cộng lại là bảy năm. Khôngphải là ngắn, mà trong quãng thời gian đó anh gần như không hề liên lạc vớiThần Tử. Chắc anh không nghĩ là nó đã từng thích anh khi mới mười sáu, mười bảytuổi, nên sẽ chơi trò hòn vọng phu vò võ đợi chờ đấy chứ? Anh cũng biết là córất nhiều người theo đuổi nó mà”.
Lộ Phi đã quen Tân Địch từ khi còn học mẫu giáo, cô cũng là người bạn mà anh giữ liên lạc và tình bạn lâu nhất. Anh không muốn giấu cô điều gì nhưng lại không biết phải nói từ đâunên khựng lại một lúc mới lên tiếng, “Không như em nghĩ đâu, Tiểu Địch. Anhchưa bao giờ tự cao tự đại đến mức ấy, hơn nữa anh làm gì có tư cách đòi hỏi gìở Tiểu Thần”.
“Anh muốn theo đuổi ThầnTử ư?”.
“Nếu cô ấy vẫn chịu choanh cơ hội”.
“Em đành phải nói là,anh thực sự đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi. Lúc anh ở nước ngoài thì đành chịu,nhưng ba năm trước về nước anh nên ở lại nói thẳng với nó chứ. Tại sao vừa nghe bảo nó đi du lịch Tây An thì anh cũng chẳng muốn đợi thêm ngày nào mà đổi luônvé máy bay, về lại Bắc Kinh sớm hơn dự tính, rồi ba năm cũng chẳng quay lại? Trước kia còn thỉnh thoảng gửi email gọi điện thoại báo cáo hành tung với em,ba năm ấy cũng chẳng mấy khi liên lạc”.
“Có một vài chuyện đãxảy ra, Tiểu Địch”. Hồi lâu sau, anh mới nói tiếp “Hơn nữa, gần đây anh cũngmới biết một số việc anh nên biết từ lâu rồi mới phải”.
Tân Địch tất nhiên rấttò mò, nhưng biết anh không muốn nói ra mà cô cũng không muốn truy hỏi. Côkhông thích không khí nặng nề thế này, “Thật không chịu nổi anh, anh làm nhưbỗng dưng bị rơi vào lưới tình ấy”.
“Anh rơi vào từ lâu rồi,mà vẫn luôn là thế, chỉ là chính anh lại không biết điều đó”.
Giọng Lộ Phi rất trầm,cùng tiếng nhạc Jazz trong phòng, Tân Địch chỉ cảm thấy trong tim như có nhữngđợt sóng lăn tăn kỳ diệu, cô thuận miệng hỏi chứ không hy vọng Lộ Phi vốn vẫnkhông dễ dàng nói thật sẽ khai báo gì, ai ngờ hôm nay anh lại thẳng thắn nhưthế.
Tân Địch nhìn về góc mà ban nãy Tân Thần ngồi, ở đó đã trống vắng rồi. Cô lại thở dài, cầm chai bia lên rồi uống một hớp to, sau đó đặt xuống, ngửa lên nhìn trần nhà, cười: “Lộ Phi,thì ra cũng có lúc anh mê loạn vì tình, chứ không phải luôn trầm tĩnh như thểtừ khi sinh ra đã chín chắn rồi. Em không nhìn nhầm tí nào, Thần Tử nhà em thuởthiếu nữ quả nhiên là vô địch”.
Lộ Phi đã quen với cáchnhìn vấn đề kỳ lạ và khác người của cô, chỉ cười khổ sở. Mê loạn vì tình? Cũngđúng là thế thật. Đối diện với nụ cười như ánh nắng ấy, làn môi mềm mại ấy, đôimắt dũng cảm đến mức không hề biết sợ hãi hay do dự ấy, anh thật sự đã phản bộilý trí, loạn rồi, và cũng mê rồi.
“Có điều Thần Tử thayđổi rất nhiều”. Tân Địch vẫn nhìn trần nhà trầm ngâm.
Ai có thể không thayđổi? Cho dù là Đới Duy Phàm trong mắt cô luôn là người đùa bỡn nhân gian màcũng từng cám thán “Không một ai có thể cứ trẻ trung điên cuồng mãi được”. Cònbản thân cô, cũng đã chấp nhận quy tắc nghề nghiệp trong vô thức, học cách thỏahiệp, mỗi một quý đều làm những việc giống nhau, vừa cố gắng giữ thiết kế củamình, vừa dung hòa tất cả những ý kiến trong phòng để sửa chữa mẫu vẽ. Quátrình lặp đi lặp lại ấy giống như một chiếc cưa mài đi mài lại, bất giác đãthay đổi cả chính cô.
Nhưng với Tân Thần, mộtcô em họ luôn tràn đầy sức sống, ương bướng nghịch ngợm mà nay đã trở nên lạnhlùng bình thản, trầm lặng hiểu chuyện, Tân Địch chỉ thấy nghi hoặc. Cô khôngthể chấp nhận một cô gái tươi trẻ phóng khoáng tự do lại trở nên nhạt nhòa nhưmọi người, nên đành tìm lại vẻ tự do tự tại đó trong mẫu thiết kế của mình.
Thế nhưng sự thay đổicủa Tân Thần cũng đến trong vô thức. Chí ít không có chuyện lớn mang tính tiêuchí nào xảy ra, không có kiểu sau một đêm tóc đã bạc đầu, tính khí thay đổi rấtkịch ấy. Bố cô cũng chỉ cho là “Con gái lớn rồi nên hiểu chuyện” với sự thayđổi của cô cháu gái mà ông vẫn yêu quý, ngay cả bà Lý Hinh xưa nay không thíchTân Thần cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Tân Địch lại cảm thấybất lực cho chính trí nhớ và khả năng quan sát tình cảm của mình.
“Thần Tử bây giờ tỏ ra hờ hững với mọi thứ, không còn sắc sảo như tru, thậm chí có thể nói là khákhoan dung”.
Lộ Phi nhớ lại nụ cườithờ ơ mà anh thấy ban ngày, “Mấy năm nay công việc của cô ấy vẫn thuận lợichứ”.“Cũng ổn. Lúc nó tốt nghiệp đại học, bố em muốn sắp xếp cho nó việc văn thư ở một cơ quan nọ, bảo là có cơ hội được vào biên chế. Nó đi làm không tớimột tháng đã nói vói bố em là không muốn làm nữa”.
Nhớ lại chuyên cũ, TânĐịch mỉm cười. Cha mẹ cô đều tỏ ra không vui vì chuyện đó, nhưng cô có thể hiểuThần Tử. Đến một cơ quan buồn tẻ nhạt nhẽo để làm việc văn phòng, nếu đổi lạilà cô thì chắc nhiều nhất cũng chỉ có thể cố được ba ngày. “Nỏ bảo nó chỉ cốchấp chuyện ấy thôi, sau đó đi Tây An chơi khoảng hơn nửa tháng, quay về rồi tựtìm công việc, sau đó bắt đầu ở nhà làm công việc xử lý hình ảnh và thiết kếphông nền, đã chuyên nghiệp lắm rồi, thu nhập cũng khá”.
Tân Địch bỗng sững lại,lần đầu cô nhận ra, từ lần ấy, Tân Thần quả nhiên không còn cố chấp nữa, về sauthậm chí còn đồng ý đi xem mặt do bố cô sắp đặt, khiến cô phải bàng hoàng một phen.
Nhắc đến “chuyến đi TâyAn” ấy, Lộ Phi trở nên trầm tư, những lời Tân Thần nói ban ngày lại hiện lên.
“Cuộc sống của em khôngphải là trách nhiệm của anh”.
“Về sau em không bao giờđể mình trở thành trách nhiệm của bất cứ ai nữa”.
Lúc nói, Tân Thần khôngnhìn anh, giọng nói và nét mặt đều mang vẻ mệt mỏi bất lực.
Mà thời thiếu nữ, TânThần không như thế. Khi đó cô rất mạnh mẽ - nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ từngchữ: “Em sẽ không thèm là trách nhiệm của ai hết”.
Những lời cô nói, cô đãlàm thật. Có lẽ là do anh ép cô phải làm, đó Ià kết quả anh mong muốn ư? Từ lầnđầu tiên cô hôn anh, thời gian qua rất nhanh, mọi thứ đã không còn như xưa, tấtcả đã không thể quay về lúc đầu được nữa.
Sau mùa hè mà Tân Thầnhôn Lộ Phi lần đầu, cô không còn hỏi anh liệu mình có được xem là bạn gái anhkhông. Có lẽ với cô, điều đó vốn chẳng thành vấn đề
Lộ Phi chưa bao giờ thừanhận thẳng thắn rằng Tân Thần là bạn gái anh. Cách biệt bốn tuổi chẳng là gì,nhưng với một chàng trai mười chín tuổi, học đại học năm thứ hai mà nói, có mộtcô bạn vẫn đang học cấp ba, mới mười lăm tuổi thì không hay lắm.
Đặc biệt là Lộ Phi xưanay luôn trầm tĩnh lý trí. Mang theo nụ hôn ngọt ngào nhưng cũng rất nhẹ nhàngvề nhà, anh đã mất ngủ, mắt mở ra rồi lại nhắm lại, chỉ thấy gương mặt xinh đẹpvà tươi cười ấy.
Thậm chí anh còn lênmạng tìm tài liệu, lật giở sách về tâm lý học, dự thính lớp học tâm lý của cácgiáo sư, đọc tiểu thuyết “Lolita” nổi tiếng của Nabokov, kiểm điểm mình liệu cóphải là yêu trẻ con hay không. Tâm sự ấy không thể nói với cha mẹ, cho dù làvới cô chị Lộ Thị hơn anh tám tuổi, rất thân thiết với anh, hoặc người có tuổi tác tương đương, luôn là bạn thân như Tân Địch, anh cũng không thể thổ lộ được.
Khi Lộ Phi nghỉ ngơihoặc được nghỉ học, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ gọi điện cho Tân Thần. Nếu Tân Khai Vũ không ở nhà, anh sẽ đến với cô. Họ ở cạnh nhau, hầu hết thời gian là anh dạycô học, nhiều nhất là đi xem phim với cô. Tân Thần tuy đã dậy thì nhưng rốtcuộc vẫn là một cô bé, không hề có suy nghĩ gì về tình dục, chỉ thỏa mãn vớimột cái ôm thi thoảng của Lộ Phi, chắc chắn và mang cảm giác an toàn; còn LộPhi phải cố kiềm chế, anh tự nhủ, cô sắp mười sáu tuổi rồi, anh có thể đợi côtrưởng thành, quá trình trưởng thành bên cô thế này cũng rất đẹp đẽ rồi.
Anh thực sự đã kiềm chếlời nói và hành động của mình theo tiêu chuẩn “đã có bạn gái”, chọn cách phớtlờ với mọi tín hiệu của các nữ sinh khác, không bao giờ đáp lại họ.
Cô bạn cùng khoa luônngưỡng mộ Lộ Phi là Đinh Hiểu Tình cuối cùng không giữ nổi tâm sự, đã tỏ tìnhvới anh. Anh khéo léo đáp: “Xin lỗi, hiện nay tôi không muốn nghĩ đến chuyện này”.
“Nhưng chuyện này khônghề ảnh hưởng đến việc học tập của cậu mà. Chỉ cho chúng ta một cơ hội để hiểunhau nhiều hơn, xem có thể khả năng tiến triển hơn không thôi mà”.
Anh đành nói: “Tôi đã cócô gái mình thích rồi”.
Đinh Hiểu Tình khôngtin, sa sầm mặt, “Lộ Phi, cậu có thể từ chối thẳng, không cần phải mượn ngườikhông tồn tại ra để trốn tránh. Chúng ta học cùng nhau đã hơn năm rồi, mìnhchưa bao giờ thấy cậu hẹn hò với cô gái nào cả”.
“Tôi không bịa chuyệnđâu. Cô ấy không học ở trường này, nhưng thực sự là có tồn tại”, vẻ mặt vàgiọng nói của anh vẫn giữ vẻ trầm tĩnh bình thản thường ngày, Đinh Hiểu Tìnhđành chịu chua.
Tất nhiên cô tồn tại,hơn nữa còn tồn tại rất mạnh mẽ. Nhớ đến cô, giống như có một ngọn gió khôngbiết từ hướng nào đang bướng bỉnh thổi qua, khiến trái tim anh như một hồ nướcxuân lăn tăn, dậy lên những đợt sóng dịu dàng và kỳ ảo, Lộ Phi nghĩ.
Lộ Phi chưa từng nói vớiTân Thần về những lần “bật đèn xanh” của những cô gái khác với anh, Tân Thầncũng không nhận ra rằng có tình huống như thế sẽ xảy ra.
Còn cô thì thỉnh thoảnglại nói, “Trịnh Dịch Đào lại gửi thư cho em, suýt nữa bị cô giáo bắt được,phiền thật”. Trịnh Dịch Đào chính là anh chàng quán quân một trăm nét, luônluyến lưu không nỡ từ bỏ cô.
“Hôm trước có một namsinh chặn em ở trước cổng trường, mời đi xem phim, buồn cười quá, em có quenbiết hắn đâu”.
Cô không có ý định khoekhoang, chỉ thuần túy muốn báo cáo những việc vặt vãnh trong cuộc sống của côvới Lộ Phi mà thôi.
Hoặc sẽ xị mặt ra bảo:“Cô Ngô phê bình em không nên nói chuyện nhiều vói các bạn nam, hại bọn họkhông chuyên tâm học. Chẳng lẽ là tại em? Rõ ràng là bọn họ đến bắt chuyện mà”.
Lộ Phi không xem nhữngcậu chàng ấy là mối nguy hại, cũng đồng ý thầy cô đã không công bằng với cô,nhưng anh đành nói: “Em chuyên tâm học đi. Thầy có thấy em cố gắng thì tự nhiênsẽ không nghĩ rằng em dồn tâm tư vào việc khác thôi”.
Tân Thần cười lớn:“Không. Em chẳng chích học, càng không muốn chứng minh sự thanh bạch của mìnhbằng cách đó”.
Tân Thần đúng là chưa bao giờ dồn hết tâm trí vào học hành, làm đủ bài, không bị xếp hạng chót đã đủ lắm rồi. Chuyện đó khiến người luôn có khuynh hướng hoàn mỹ như Lộ Phi cảm thấyphải đau đầu, nhưng anh không nhẫn tâm trách phạt cô, đồng thời cũng biết côrất hay lý sự cùn, do chịu ảnh hưởng từ ông bố phóng túng của cỏ.
Nhìn cô ngoẹo đầu đọcmanga hoặc xem tạp chí về điện ảnh, đôi chân thon dài trong chiếc quần jeansgác lên tay chiếc ghế gỗ, dép lê đá sang một bên, mang đôi tất in hình hoạthình dày cộm lê la khắp nơi, chẳng ra sao nhưng lại ngây thơ và lười biếng đếnmức đáng yêu, anh nghĩ, tốt thôi, cô cũng có lý của mình, không phải mọi niềmvui đều đến từ những quy phạm mà anh đã phải tiếp nhận từ lâu.
Mùa xuân sớm đã lặng lẽghé thăm thành phố. Lộ Phi học trong ngôi trường đại học được mệnh danh là mộttrong những trường đẹp nhất nước, mỗi khi đến mùa xuân, hoa anh đào nở rộ nứctiếng gần xa. Tân Thần muốn đến ngắm hoa, Lộ Phi đã nhận lời, nhưng sau đó lạihơi dè dặt: Nắm tay một cô gái xinh đẹp tròn mười sáu tuổi, lang thang trongtrường lúc đông người nhất thì có vẻ không sáng suốt lắm? Không biết bạn bè sẽnghĩ thế nào nữa.
Kết quả là anh gọi điệncho Tân Địch, hẹn cô cũng đến đó, gặp nhau vào sáng cuối tuần.
Tân Địch xem lời hẹn ấylà cuộc du ngoạn mùa xuân thắt chặt tình bạn giữa các trường với nhau, nên đãgọi thêm bảy tám cậu bạn cùng đến đó. Học sinh khoa thiết kế thời trang Họcviện Mỹ thuật ăn mặc vô cùng ấn tượng, đi cùng nhau khiến mọi người đều chú ý,Lộ Phi nhìn mà dở cười dở mếu.
Tân Thần khi ấy vừa đápxe buýt đến muộn một chút cũng không bất ngờ lắm. Thực ra cô vẫn là trẻ con,không có ý muốn độc chiếm ai hoặc đòi phải ở riêng một mình, thấy đông ngườithì tỏ ra vui vẻ, cũng chấp nhận được phong cách ăn mặc quái dị của họ. Còn bọnhọ cũng rất quan tâm chăm sóc cô em gái xinh đẹp hoạt bát ấy, đã có ngay mộtcậu chàng sán đến hỏi han linh tinh.
Lộ Phi tụt xuống phíasau. Anh cảm thấy hơi giật mình trước tâm tư của mình, mà cũng có chút tiếc nuối.
Theo những ngọn gió dìudịu mang hơi ấm phớt qua, những cánh hoa anh đào bao phủ từng cành cây nhưsương hồng bay lượn khắp nơi khiến Lộ Phi nhớ đến mùa hè năm anh vừa quen biếtTân Thần, cảnh tượng cô ôm cành hợp hoan ra sức lay lắc, tạo nên một cơn mưahoa rất đẹp. Anh không thể không nghĩ, nếu khi ấy chỉ có anh và cô, anh có thểthản nhiên đưa tay ra, gạt những cánh hoa đậu trên mái tóc đen nhánh ấy thìtuyệt biết mấy.
Người giúp Tân Thần gạtnhững cánh hoa là Tân Địch.
Tất nhiên không thể chỉcó anh và cô. Mùa hoa anh đào khiến ngôi trường này đã trở thành điểm tham quancông cộng của thành phố. Bên trường thậm chí mấy hôm nay đã bắt đầu bán vé thamquan ở các cổng chính, hạn chế số lượng khách, bảo vệ tài nguyên và trật tựtrong trường, làm dậy lên bao nhiêu lời bàn tán. Báo chí thành phố còn làm mộtchuyên đề thảo luận, phỏng vấn suy nghĩ của cư dân thành phố về hành động ấy.Nhưng điều đó cũng không ngăn được nhiệt tình thưởng hoa của mọi người.
Con đường hoa anh đàotrong trường đã chật nêm những người, khắp nơi là những du khách đang tạo dángchụp hình. Tân Địch và đám bạn học nghệ thuật cũng hơi mất hứng. Lộ Phi đangđịnh đưa họ đến dạo những nơi khác thì gặp ngay Đinh Hiểu Tình và vài bạn kháccũng đến ngắm hoa.
Tân Thần bị bạn của TânĐịch thuyết phục đến một chỗ khác chụp hình, Đinh Hiểu Tình chỉ xem Tân Địch đang trò chuyện sôi nổi với Lộ Phi là người bạn gái bí ẩn của anh, nên có vẻthất vọng. Vì họ tỏ ra rất thân mật, cô nàng chưa bao giờ thấy Lộ Phi mỉm cười với ai như thế. Đồng thời cô nàng lại nhen nhóm tia hy vọng: Tân Địch kia dángvóc nhỏ bẻ, gương mặt trẻ con, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là đáng yêu,trong mắt cô ta, không xứng với Lộ Phi cả tâm hồn lẫn ngoại hình đều xuất sắc.
Đinh Hiểu Tình lên tiếngchào hỏi họ một cách phóng khoáng, đồng thời nhìn Tân Địch một cách sâu xa: “Lộ Phi đã nhắc đến cậu vói bọn này lâu rồi, bọn này rất muốn được gặp cậu”.
Tân Địch chưa nói gì thìbạn bè cô đã bắt đầu cười đùa, “Tân Địch, ghê thật! Cậu đã vang danh ngoài trườngrồi, còn bảo giải thưởng cậu vừa đoạt được không quan trọng nữa”.
Tân Thần tò mò hỏi:“Địch Tử chị đoạt được giải gì thế? Nói cho em nghe với!”.
Người bạn đứng cạnh côbảo với Tân Thần, là giải thưởng lớn về thiết kế của thành phố này do một côngty nổi tiếng tài trợ. Tuy chỉ là cuộc thi mang tính quảng cáo tài trợ nhưng mớihọc năm thứ hai mà đoạt được đã rất ghê gớm rồi.ỏ ý cười cười nhìn Tân Địch,ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. Còn Tân Địch không hề tỏ ra ngượng ngập mà chỉ cườibảo: “Được rồi, đừng khoa trương quá! Làm gì lại nghe kêu như thế? Người khôngbiết lại tưởng tớ đã tổ chức trình diễn thời trang ở tuần lễ thời trang quốc tếcho xem”.
Ngữ khí của Tân Địch rấttự tin mà phấn khỏi, lại có thái độ uy hiếp người khác, Đinh Hiểu Tình nhấ tthời không nói được gì.
|
|