|
Tác giả |
Đăng lúc 4-4-2012 22:50:15
|
Xem tất
Chương 14: Anh yêu em từ lâu
Dạo này cô thường nhớ về trước kia, nhớ tới những người mà mình nghĩ đã quên từ lâu, tuy rằng đều là những đoạn ngắn vụn vặt, nhưng, trong mơ vẫn nhớ lại đứt quãng, sau đó dần dần ghép hoàn chỉnh, giống như Christine vãn thường xuyên ngâm nga bài đồng ca dao của Pháp “Nhớ lại hoa hồng nở rộ trên cầu” An Kiệt buồn cười, hát tiếp câu sau “ Em yêu anh từ lâu, vĩnh viễn không quên được.”
Ngân nga câu hát đi qua phòng khách, đi tới cửa sân sau, Tịch Si Thần đang tưới hoa ở vườn, áo sơ mi trắng và quần âu, chân dẫm trên cỏ, ống quần xắn cao, cảm thấy bộ dạng vô cùng kiêu ngạo “ Thật sự là nên lấy máy ảnh chụp lại.”
“Cái gì?”
“ Nothing.” An Kiệt ngồi trên thềm đá, tay chỉ vào chiếc xe Jeep màu xám đang đỗ ở ngoài hàng rào, “ Anh mua xe mới lúc nào thế?”
Tịch Si Thần nghiêng đầu nhìn lại,“Hôm kia.”
“Đỗ ở Gara không được à?”
“ Cứ coi như vậy đi.” Khóa vòi nước lại, cười cười đi đến “ Hôm nay không đi làm à?”
“ Thứ bảy được nghỉ. Em muốn lái xe.”
“ Không được.” Cúi xuống thả ống quần xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng cô, trong mắt có ý cười “ Em nên biết rõ tình trạng giao thông ở thành phố A, anh sẽ rất lo lắng.”
“ Thật ra ý anh là tình trạng sức khỏe của em không cho phép thì có.” An Kiệt nhíu mày “ Chỉ là tay phải của em hơi yếu nhưng cũng không phải là không lái được xe.”
“ Vì sao lại muốn lái xe?” Nếu là trước kia thì không phải cũng không —“ Dịu dàng hỏi cô, quỳ gối ngồi ở bên cạnh, tiện tay đưa vén bên tóc che khuất một bên mặt.
“ Cũng không cái gì?” Giọng điệu có chút cười cợt “ Anh lúc nào cũng nói trước đây, huống hồ, khi ở Pháp em cũng tự mình lái xe.”
“ Ừ nhưng là trước khi em bị tai nạn xe.”
“ A thì ra anh muốn nói chuyện này.”An Kiệt rên rỉ “ Tai nạn kia không phải là em muốn, anh lúc nào cũng mắng em.”
“ Anh đâu có mắng.”
“Chẳng lẽ là khen ngợi?”
“ Em xác định muốn chúng mình tranh luận tiếp?” Về cơ bản mỗi khi cãi nhau xong đều “ Kết thúc trong tâm trạng không vui vẻ”
“ Ok, over” An Kiệt thức thời, nâng tay che ánh mặt trời “ Nóng quá đi.”
“Muốn ăn kem à?”
“Anh đi lấy đi.”
Tịch Si Thần đứng lên, kéo cô dậy,“Đứng lên, cùng đi nào.”
“ Không đâu.” Anh Kiệt đẩy anh “ Anh đi nhanh đi.”
Si Thần quay đầu liếc nhìn cô một cái rồi xoay người vào nhà.
—–Bắt đầu khi anh đến và kết thúc khi anh ra đi, em yêu anh đã lâu, vĩnh viễn không quên được —
Ngày tan tầm thứ ba, theo thường lệ, An Kiệt bắt xe bus về nhà.
“ Giản tiểu thư, cô có cần tôi đưa về không?” Luật sư Kim vừa ra khỏi văn phòng làm việc, đi theo hỏi cô.
“ A, không cần đâu, cám ơn.” An Kiệt quay đầu, xua tay từ chối, đối với lòng tốt của người khác cô vẫn không quen nhận.
“ Không sao đâu, dù sao thì cũng tiện đường mà.” Làm một luật sư chính là nói lưu loát rành mạch “ Xe của tôi ở bên kia, đi thôi.”
“ Không cần phiền toái như vậy đâu, thật sự đấy.”
“ Sao vậy? Chẳng lẽ cô sợ tôi có ý khác ?” Kim Diệp mỉm cười tỏ thái độ :” Tôi đã kết hôn, con đã đi mẫu giáo rồi, tuyệt đối an toàn.”
“ Không phải vậy đâu.” Dù sao da mặt An Kiệt cũng mỏng, nghe câu nói đùa như thế không khỏi có chút xấu hổ “ Tôi cũng kết hôn rồi.”
Kim Diệp nghiêng đầu, có chút kinh ngạc “ Nhìn không ra đấy, nhìn qua cô- hoàn toàn không giống người đã kết hôn.”
“ Vì sao?” An Kiệt thấy kỳ lạ, kết hôn với không kết hôn có thể nhìn mặt mà đoán ra được sao?
Vẻ mặt của cô khiến cho Kim Diệp buồn cười “ Ý của tôi là nhìn qua thấy vô điềm đạm nho nhã lại vô cùng ít nói, cảm thấy khó mà gần được– ấy, tôi nói thế cô không ngại chứ?”
“ Không.” Cô cũng không quan tâm, nhẹ nhàng cười “ Thực tế chính là vậy mà.”
“ Làm cho người ta không biết phải làm thế nào.”
“ Có phóng đại quá không vậy?” Rốt cuộc cũng cười ra tiếng, vẻ mặt thả lỏng không ít.
“ Chồng cô là giáo viên?”
“ Không phải” An Kiệt thấy vô cùng ngạc nhiên, tại sao lại là giáo viên?”
“ Chẳng lẽ là công chức nhà nước?”
“ Không phải” Nghĩ nghĩ rồi nói “ Anh ấy xem như- doanh nhân đi.” Đáp án có chút dè dặt, cô không thích nói chuyện với người ngoài về vấn đề riêng tư.
“Doanh nhân?” Kim Diệp nhíu mày “ Tôi nghĩ anh ấy có vẻ là một người đàn ông dịu dàng, phải công nhận là cô nói doanh nhân tôi có chút bất ngờ.”
Hai người đi bộ đến vỉa hè, đợi đèn xanh để qua đường, An Kiệt cũng khó ý định tiếp tục nói chuyện, luật sư Kim hình như muốn đưa cô qua đường, thật sự là có chút khách khí.
“ Anh ta kinh doanh gì?” Kim Diệp một lần nữa quay đầu lại,tay cho vào túi, hỏi xong cười giải thích “ Căn bản luật sư đều hỏi rõ ngọn nguồn.”
“ Nhưng tôi không phải là một nghi can.” An Kiệt vô tội nói, đúng lúc này, tiếng chuông di động vang lên, cô vội nói xin lỗi rồi đi đến bên cạnh nghe điện.
“ Chiều nay cùng nhau ăn cơm được không?” Tiếng nói dịu dàng của người đàn ông lộ ra chút nuông chiều “ Nếu em còn có việc thì anh có thể đợi được.”
An Kiệt có chút choáng váng, nhìn quanh bốn phía thấy đối diện đường lớn ở chỗ dừng xe, có chiếc xe màu trắng quen thuộc, cười nói “ Anh tới lâu rồi à?”
“ Không lâu, từ lúc em đi ra văn phòng đến giờ – tầm bảy, tám phút đi.”
Thật là có tí nhỏ mọn, đem điện thoại tự vào cổ, quay đầu lại phía Kim Diệp rồi cười “ Luật sư Kim, chuyện kia—ngày mai gặp.”
Kim Diệp hơi chần chừ, nhìn điện thoại di động ngầm hiểu “Được rồi, vậy ngày mai gặp, đi đường chú ý an toàn.”
“ Ách, cám ơn.” Theo thói quen định nói cảm ơn, đèn xanh đã sáng, người đi đường không đông lắm, vừa đi xuống lối đi bộ, không cẩn thận đụng vào bả vai một người phụ nữ đi ngược.”
“ Tịch phu nhân, xin em cẩn thận chút đi.” Điện thoại vẫn kết nối,thanh âm nhẹ nhàng vang đến đúng lúc.
An kiệt buồn bực “ Là anh giục em, anh nói là khiến em loạn hết cả lên.” Cất di động, bước hai, ba bước qua đường rồi chạy đến xe, mở cửa xe ngồi vào.
“ Vì sao anh vừa nói em lại thấy loạn?” Người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển cười hỏi, giúp cô cài dây an toàn.
“ Đây là một loại hành vi tâm lý học.” Lấy khăn mặt Tịch Si Thần đưa rồi lau hai tay “ Ví dụ, đối với một đứa trẻ, khích lệ chúng lúc nào cũng tốt hơn so với trách mắng.”
“ Mấy lời này gần đây cũng hay nghe thấy.” Si Thần cười nhẹ :” Em muốn đi đâu ăn?” Anh hôm nay mặc comple màu đen, nhìn như vừa tham gia vào hội thảo gì đó.
“ Anh hẹn em, em nghĩ vấn đề này không cần em trả lời. Ăn cơm Trung đi, em thích món ăn Trung Quốc, hương vị màu sắc đều tuyệt vời.” Vừa nói xong cũng cảm thấy có chút đói bụng, bữa trưa nay đã không ăn, văn phòng đặt cơm hộp Nhật Bản, khó có thể nuốt được.
“ Phải nói là em khả năng kén chọn của em thật tuyệt vời.” Xe chạy qua hai quảng trường, rẽ vào một góc có nhà hàng Trung Quốc bọn họ thường hay đến.
“ So với anh còn tốt chán, Tịch tiên sinh.” Trình độ thưởng thức món ăn của hai người đều giống nhau, lại đều cố tình kén chọn, về mặt này đều được rèn luyện.
Chương 15: Ai cũng tĩnh lặng
Một chuyến “ du lịch” đến thành phố G, tuy lúc đấy An Kiệt nói là không đi, dù sao đúng là có việc, vả lại cũng không thích việc đi xa nhà, kết quả là bị tính ngang ngạnh lại bị Tịch Si Thần đối phó khiến cho cô đành phải đáp ứng, đôi khi ngẫm lại thấy con người này quả thực bỉ ổi, rõ ràng là đi công tác lại còn kéo cô xin nghỉ phép để đi cùng, còn viết văn hoa là đi du lịch.
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố G, vừa lúc An Kiệt tỉnh ngủ, Tịch Si Thần đã xem sổ tay du lịch thành phố G hai tiếng, đây là thói quen của cô, trước khi đi đến nơi nào thường xem qua sách hướng dẫn , nhưng lần này nhiệm vụ giao cho người nào đó, mang chút hương vị trả thù.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh sáng rực rỡ, mọi người trong máy bay chậm rãi đi ra cabin, An Kiệt đứng lên duỗi lưng “ Ngủ thoái mái thật.”
Tịch Si Thần cất sách vào, lấy mũ che nắng đưa cho cô “ Đề nghị lúc trước của anh em thấy thế nào?”
“Cái gì?”
“ Đi gặp bọn họ.”
An Kiệt “a” một tiếng “ Đến lúc đó rồi tính sau.”
Tịch Si Thần cũng không vội vàng, đưa tay dẫn cô đi “ Thật không hiểu sức khỏe của em như thế nào mà vừa lên máy bay có thể ngủ không biết trời đất.”
“ Anh còn nói được à, đêm qua là ai không cho em ngủ?”
Lúc này một số vị khách đi qua cũng không kìm được mà nghiêng đầu lại, cười rất mờ ám.
An Kiệt ý thức được chuyện gì, mặt ửng hồng, lập tức xoay người đưa lưng về phía lối đi, nhìn nguyên nhân tai họa trước mắt, não xấu hổ vô cùng, xuống giọng oán hận nói “ Không cho phép cười!”
Đối phương vô cùng quân tử nín cười, đón lấy áo khoác của cô “ Đi thôi, chúng ta về khách sạn trước, sau đó em có thể ngủ ngon được một chút- anh cam đoan lần này sẽ không lại—ách- không cho em ngủ.”
An Kiệt cảm nhận sâu sắc số lần xấu xa của Tịch tiên sinh tăng lên rất nhiều lần.
Hai người đi ra cửa, vốn định là gọi xe về khách sạn, nhưng không ngờ là có người đến đón.
“ Si Thần” Ở lối ra, một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu tối kia, không phải ai khác chính là Trầm Tình Du.
An Kiệt sửng sốt, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Tich Si Thần nheo mắt :” Dì Tình?”
Trầm Tình Du cười cười đi tới, nhìn về phía An Kiệt hỏi “ Ngồi máy bay chắc mệt lắm hả?”
“ … Cũng được.”
“ Vậy là tốt rồi.” Giọng điệu tự như có chút khẩn trương, sau đó giải thích với Tịch Si Thần “ Ngọc Lân nói với dì là hai đứa muốn đến đây.”
Tịch Si Thần cười cười, siết chặt tay An Kiệt,” Dì Tình, cháu với An Kiệt ở khách sạn.”
“ Ở khách sạn? Sao lại ở khách sạn? Tới đây thì đương nhiên là ở nhà dì rồi, lại đây, xe đứng ở bên ngoài, chúng ta lên xe nói sau.”
“ Em đi mua nước” An Kiệt gật đầu một cái, không đợi trả lời đã đi trước.
Trầm Tình Du thấy có chút khó xử, “ Con bé…”
“Cô ấy chưa quen, dì đừng nghĩ nhiều.”
Trầm Tình Du chuyển đến thành phố G năm ngoái, năm nay xem như là lần thứ hai gặp mặt, đối với cô mà nói số lần là hơn một ít, đứng bên máy bán hàng tự động mua một chat nước, không uống, dựa vào một bên nhìn hành khách đi qua đi lại trong sân bay.
Một cậu bé chạy tới mua đồ uống, không cẩn thận làm rơi đồng xu xuống dưới máy bán hàng tự động, An Kiệt đưa tiền xu trên tay cho cậu “ Chị nghĩ tay em chưa đủ dài.”
Cậu bé đứng dậy, nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nhận lấy tiền xu của An Kiệt : “ Cám ơn chị.” Sau khi mua nước trái cây bèn lui về phía sau hướng cô vẫy vẫy tay nói lời tạm biệt.
Tịch Si Thần chạy tới trước mặt cô, lấy chai nước từ trên tay cô rồi giúp cô mở nắp “ Tại sao đối với những đứa trẻ khác có thể thân thiện như thế?”
An Kiệt thở dài, “ Ý của anh là gì?”
“ Có muốn đi thăm Ngọc Lân một không? A
“ Có muốn đi thăm Ngọc Lân một không? Anh nghĩ thằng bé nhất định rất nhớ em.”
“Em nghĩ chúng ta đã quyết định ở khách sạn.”
“Ngày mai đi, hôm nay nghe anh được không?”
An Kiệt nghiêng đầu nhìn anh “ Tịch Si Thần, anh có vẻ thích miễn cưỡng người khác.” Vế sau bổ sung thêm một câu “ Cũng được, nhưng là có điều kiện.”
Tịch tiên sinh nghĩ nghĩ, “ Anh yêu em, điều kiện này đủ không?”
An Kiệt vô lực đè trán, cuối cùng nhẹ giọng nói :” Vô lại.”
Ở trong góc quán KFC, một cậu bé xinh đẹp ngồi tựa vào cửa sổ,mặc bộ quần áo mang phong cách của Anh rất thời trang, tóc có chút hơi xoă, khuôn mặt đỏ rực, hai tay cầm cốc nước trái cây, im lặng uống, ánh mắt đen láy nhìn người đối diện. Cô mặc T-shir màu đen, tóc dài đến thắt lưng, quần jeans, đi đôi dép xăng đan của D&G, nhìn vô cùng đơn giản nhưng vẫn vô cùng phong cách
Hôm nay Vương Na đến đây là đi xem mắt, đây là lần thứ tư trong tháng này, lần nào đều gặp phải những người đàn ông tuyệt vời nhưng lại không để ý đến mình khiến cho cô cảm thấy tuyệt vọng.Nhưng do là các bậc bề trên gây áp lực nên không thể không đi, đang buồn chán ngồi nghe đối tượng xem mắt của mình đang khoe chiến tích vĩ đại của anh ta ở QQ đến nửa ngày, ăn cơm xong thì nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Vương Na không khỏi thở dài, thật sự là so với người thật tức chết người, cô gái kia chắc cũng tầm bằng cô, chẳng lẽ phong thái thật sự là do trời sinh? Vương Na cúi đầu nhìn mình đang mặc bộ váy liền màu lam, không khỏi lắc đầu, lần sau vẫn là nên mặc quần, cảm giác gọn gàng một chút, ngẩng đầu nhìn, thấy cậu bé kia đem sốt cà chua không dùng đến để ở trên nước trái cây, sau đó đem khoai tây chiên và sốt cà chua để ở giữa hai người, người đối diện vẫn không hề động đến thoạt nhìn có chút không tập trung. Vương Na lại thở dài, về sau con mình có được một nửa ngoan ngoãn của cậu bé này thì cô cũng cảm thấy hài lòng.
Một người đàn ông đẩy cửa đi vào KFC, mặc một bộ âu phục màu tối, dáng người rất đẹp, mang theo kính mặt gọng vuông, nhìn vô cùng anh tuấn và lịch sự, anh nhìn quanh bốn phía, rồi giống như thấy được người muốn tìm, vẻ mặt tươi cười, Vương Na nhìn người đàn ông này đi đến vị trí bên cửa sổ, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn trán cô gái, chỉ đơn giản :” Đợi lâu.” Sau đó lại đưa tay xoa mái tóc đen của cậu bé :” Không chọc chị giận chứ?Thế nào?”
Cậu bé lắc đầu ngại ngùng :” Không có.”
Người đàn ông ngồi vào bên cạnh cậu bé, giúp cậu lau khô tay còn dính sốt cà chua.
“ Chờ một chút còn ăn bữa chính, mấy thứ này đừng nên ăn nhiều.”
“ Em ăn hai cái bánh trứng còn có cả nửa bát hạt ngô.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt không che giấu sự dịu dàng :” Còn em? Ăn gì?”
Cô giống như cười cười :” Anh đang tra hỏi em à?”
“ Không, nếu là tra hỏi anh sẽ hỏi- trong một giờ anh không ở đây, có người nào đến gần em không, vợ yêu?”
Cô bất đắc dĩ thở dài, không đáp mà hỏi lại “ Anh buổi chiều lại có việc à?”
“ Em muốn hẹn hò anh à?” Khóe mắt người đàn ông hiện ý cười.
“ Ban đầu vốn là không phải.” Cô liếc mắt nhìn cậu bé “ Như vậy, xin hỏi Tịch tiên sinh chiều nay có rảnh hay không, có thể đi cùng…. bọn em dạo một chút thành phố G?”
Sau đó anh nắm chặt tay cô rồi khẽ hôn vào lòng bàn tay.
Vương Na phục hồi lại tinh thần khi phát hiện người ngồi đối diện gọi mình nhiều lần.
Cô quay đầu, chỉ nghe anh ta nói :” Cô thế nào không giúp tôi gọi đồ uống?”
“ Trời nóng như thế này còn muốn tôi đến cái nơi này.”
“ Nhanh lên, ăn xong rồi tôi còn phải trở về cùng khách hàng bàn việc.”
“ Lần này có thể lãi được ba mươi vạn.”
“ Đúng rồi, lần trước cô nói là cô làm gì? Lương một năm có được hai mươi vạn không?”
Vương Na nhắm mắt,” Chúng ta không thích hợp, hay là thôi đi.”
Đứng dậy ra khỏi KFC, Vương Na muốn phát điên, cô chỉ hy vọng một nửa của mình ít nhất là cũng phải có….sức hấp dẫn, cô không cần anh ấy một năm kiếm ba, bốn mươi vạn, Vương Na nghĩ đến hai người kia, thật là—ai cũng tĩnh lặng. |
|