|
Chương 3
THẦY MCCONAUGHY ĐANG ĐỨNG TRÊN BỤC GIẢNG thao thao bất tuyệt về điều gì đó, nhưng tâm trí tôi chẳng màng đến những phức tạp của khoa học.
Tôi đang mải nghĩ ra những lí do vì sao Patch và tôi không nên ngồi chung bàn nữa, và liệt kê chúng ra trên mặt sau một bài kiểm tra cũ. Ngay khi hết giờ, tôi sẽ đem nộp chúng cho thầy. “Không hợp tác làm bài tập,” tôi viết. “Không hứng thú làm việc theo nhóm.”
Nhưng những điều đáng lo ngại nhất tôi lại không đưa vào danh sách. Vị trí vết bớt của Patch thật kỳ cục, và tôi thấy kinh hãi bởi sự kiện ở cửa sổ phòng mình đêm qua. Tôi không hề nghi ngờ Patch theo dõi tôi, nhưng tôi không thể lờ đi sự trùng hợp rằng mình gần như chắc chắn đã trông thấy ai đó nhòm vào cửa sổ chỉ vài giờ sau khi gặp cậu ta.
Nghĩ đến việc mình đang bị Patch theo dõi, tôi thò tay vào ngăn trước của ba lô lấy ra hai viên thuốc sắt trong lọ rồi uống cả hai viên. Chúng mắc vào họng tôi một lúc, rồi trôi tuột xuống.
Từ khóe mắt, tôi thấy lông mày Patch nhướng lên.
Tôi định giải thích rằng mình bị thiếu máu và phải uống sắt vài lần một ngày, đặc biệt là khi căng thẳng, nhưng tôi đã nghĩ lại. Bệnh thiếu máu không đe dọa đến tính mạng…miễn là tôi uống thuốc đều đặn. Tôi không nghĩ Patch có ý định hại tôi, nhưng dù sao đi nữa, tình trạng sức khỏe của tôi là một điểm yếu mà tốt hơn hết nên được giữ bí mật.
“Nora?”
Thầy huấn luyện viên đang đứng trước lớp, giơ tay ra hiệu rằng thầy đang chờ đợi một điều - câu trả lời của tôi. Má tôi đỏ rần.
“Thầy có thể nhắc lại câu hỏi không ạ?” Tôi hỏi.
Cả lớp cười khúc khích.
Thầy nói, hơi bực mình:
“Em muốn người bạn đời tương lai của mình có những phẩm chất nào?”
“Bạn đời tương lai?”
“Nhanh lên, chúng ta không có cả buổi chiều đâu.”
Vee đang cười phía sau tôi.
Họng tôi dường như nghẹn lại. “Thấy muốn em liệt kê ra những đặc điểm của một…?”
“Người bạn đời tương lai, đúng, nó sẽ hữu ích đấy.”
Vô tình, tôi nhìn về phía Patch. Patch đang ngả lưng vào ghế, gần như ngồi thượt ra, quan sát tôi với vẻ hài lòng. Cậu ta nở nụ cười ranh mãnh - “Bọn mình đang đợi đấy.”
Tôi khoanh tay lên bàn, hy vọng trông mình bình tĩnh hơn những gì mình đang cảm thấy. “Em chưa bao giờ nghĩ về điều này.”
“Chà, vậy thì hãy nghĩ nhanh đi.”
“Thầy có thể gọi bạn khác trước được không ạ?”
Thầy sốt ruột chỉ tay về phía bên trái tôi. “Đến lượt em đấy, Patch.”
Không như tôi, Patch nói đầy tự tin. Cậu ta đã đổi lại tư thế nên người hơi ngả về phía tôi, đầu gối chúng tôi chỉ cách nhau một chút.
“Thông minh. Hấp dẫn. Yếu đuối.”
Thầy vội liệt kê các tính từ đó lên bảng. “Yếu đuối?” Thầy hỏi. “Sao lại thế?”
Vee nói leo: “Điều này có liên quan gì đến bài học của chúng ta không ạ? Em không thấy những đặc điểm mong muốn của người bạn đời ở bất cứ đâu trong sách giáo khoa.”
Thầy ngừng viết và ngoảnh đầu lại. “Mọi động vật trên hành tinh này đều thu hút bạn tình nhằm mục đích duy trì nòi giống. Những con ếch thì phình người lên. Những con khỉ đực lại tự vỗ ngực mình. Em đã bao giờ trông thấy một con tôm hùm đực rướn thân và hươ hươ càng để thu hút sự chú ý của con cái chưa? Sự hấp dẫn là yếu tố đầu tiên dẫn đến sự sinh sản ở tất cả các loại động vật, bao gồm cả con người. Sao em không cho cả lớp biết các tiêu chuẩn của mình nhỉ, em Sky?”
Vee giơ năm ngón tay lên: “Bảnh bao, giàu có, biết chiều chuộng, biết che chở, và có một chút nguy hiểm.” Mỗi từ được xướng lên là một ngón tay nó cụp xuống.
Patch khẽ cười. “Vấn đề là ở chỗ con người không biết sự hấp dẫn đó có được đáp lại không.”
“Ý hay đấy!” Thầy nói.
“Con người thật yếu đuối.” Patch tiếp tục, “bởi họ rất dễ bị tổn thương.” Lúc ấy, đầu gối Patch chạm vào đầu gối tôi. Tôi dịch ra xa, không dám tự hỏi xem hành động đó của cậu ta có ý nghĩa gì.
Thầy gật đầu: “Khả năng hấp dẫn ở con người - và cả khả năng sinh sản - rất phức tạp. Đó là một trong những đặc điểm phân biệt chúng ta với những người khác.”
Hình như Patch khẽ khịt mũi trước ý này.
Thầy tiếp tục: “Từ thuở sơ khai, phụ nữ đã bị thu hút trước người bạn đời có những kỹ năng sinh tồn mạnh mẽ như thông minh và dũng cảm, bởi đàn ông có những phẩm chất này thường có khả năng mang bữa tối về nhà vào cuối ngày. “Thầy giơ hai ngón tay cái lên và cười: “Bữa tối tương đương với sinh tồn, các em ạ.”
Không một ai cười.
“Tương tự như vậy,” thầy tiếp tục, “đàn ông bị thu hút bởi vẻ đẹp vì nó biểu thị cho sức khỏe và tuổi trẻ. Không ích gì khi chung sống với một người phụ nữ yếu ớt không nuôi nổi con cái.” Thầy đẩy gọng kính lên sống mũi và cười tủm tỉm.
“Thầy phân biệt giới tính quá,” Vee phản đối. “Hãy nói cho chúng em nghe về những gì liên quan đến phụ nữ ở thế kỳ XXI ấy.”
“Nếu em tiếp cận sự sinh sản với con mắt khoa học, em Sky ạ, em sẽ thấy rằng trẻ con là chìa khóa dẫn đến sự sinh tồn của loài người. Và em càng có nhiều con, thì sự đóng góp của em vào quỹ gene càng lớn.
Tôi gần như nghe thấy tiếng đảo mắt của Vee. “Em nghĩ cuối cùng thì chúng ta cũng đang tiến gần đến chủ đề của ngày hôm nay. Sex.”
“Gần như vậy,” thầy nói, giơ một ngón tay lên. “Trước sex là sự hấp dẫn, nhưng sau sự hấp dẫn là ngôn ngữ của cơ thể. Em phải cho người bạn đời tương lại biết rằng “tôi có quan tâm”, không chỉ bằng lời nói.”
Thầy chỉ vào cái “tên” bên cạnh tôi: “Được rồi, Patch. Chẳng hạn như em đang ở trong một bữa tiệc. Căn phòng có rất nhiều cô gái với đủ mọi vóc dáng. Em thấy những cô gái cô nàng tóc vàng, tóc nâu, tóc đỏ, tóc đen. Vài cô bạo dạn, trong khi những cô khác lại khá nhút nhát. Em tìm thấy một cô phù hợp với tiêu chuẩn của em – hấp dẫn, thông minh và yếu đuối. Em làm cách nào để cho cô gái đó biết được rằng em thích cô ấy?”
“Tách riêng cô ấy ra. Nói chuyện với cô ấy.”
“Tốt. Bây giờ đến câu hỏi quan trọng nhé: em làm thế nào để biết được liệu cô ấy có ý với em hay muốn tiến tới hay không?”
“Em quan sát cô ấy,” Patch nói. “Em đoán cô ấy đang nghĩ gì và cảm thấy gì. Cô ấy sẽ không đến trước mặt và nói với em, đó là lý do em phải chú ý. Cô ấy có quay về phía em không? Cô ấy có nhìn vào mắt em, rồi nhìn đi chỗ khác? Cô ấy có cắn môi và nghịch tóc, như Nora đang làm bây giờ hay không?”
|
|