|
Mừng vì tối nay không có việc phải ra ngoài, Banks ngồi nhâm nhi rượu uých ky, lắng nghe tiếng nhạc quen thuộc trong đĩa CD Waltz for Debby trổi lên. Tâm trí ông quay về với vấn đề khó khăn của mình do công việc vừa rồi gây ra, công việc được người ta hoạch định để đẩy ông vào chỗ thất bại và xem ông là đồ điên.
Ông không thất bại, và kết quả là Cảnh sát trưởng Riddle, người ghét Banks ngay từ đầu, còn hành hạ ông hơn bao giờ hết. Ông trở về với công việc bàn giấy nhàm chán, không có hy vọng sẽ được tung hoành ở ngoài cho thỏa chí nam nhi. Công việc văn phòng khiến ông đâm ra chán nản. Và ông chỉ còn cách tìm đường thoát khỏi công việc nhàm chán trong văn phòng.
Việc rời khỏi Yorkshire là việc rất miễn cưỡng cho Banks, nhất là khi ông vừa mới mua ngôi nhà ở đây, ngày tháng ông sống trong ngôi nhà này chưa được bao lâu. Tuần trước, sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, ông nộp đơn xin làm việc tại Đội Điều tra Tội phạm Quốc gia, đội này có nhiệm vụ theo dõi các tổ chức tội phạm.
Là một Thanh tra Cảnh sát Điều tra Tội phạm, Banks không thể đảm nhiệm công việc bí mật, nhưng ông muốn được hưởng thú vui tột độ khi tóm được bọn gây án. Làm công việc này ông có cơ hội đi đây đi đó, theo dõi bọn tội phạm đang hoạt động ở nước Anh được chỉ đạo từ các nơi đầu não bên Hòa Lan, ở vùng Dardogne và Tây Ban Nha.
Banks biết việc mình không được đào tạo chính quy để làm công việc này, không có đủ bằng cấp, nhưng ông có nhiều kinh nghiệm trong nghề, ông tin chính kinh nghiệm mới đáng kể, khác xa với quan niệm của Riddle. Ông nghĩ ông có thể làm được những chuyện khó khăn, nhờ cách hỏi cung, nhờ tài suy đoán, những thứ rất cần thiết cho công việc điều tra tội phạm, và ông tin ông có thể nhờ vào những kinh nghiệm quí báu của các nhân vật tài giỏi trong nghề, mà ông đã từng tham khảo trong khi ông làm việc với họ tại Yorkshire, như các sĩ quan cấp trên của ông, Tổng thanh tra Gristhorpe và Giám đốc nhân viên, Millicent Cummings. Ông hy vọng tờ báo cáo tiêu cực của Riddle về ông không làm cho mọi người tin.
Còn một lý do khác nữa khiến ông xin đổi công tác. Suốt hai tháng qua, Banks đã suy nghĩ nhiều về người vợ sống ly thân, bà Sandra, ông tin rằng cuộc sống ly thân của họ chỉ là tạm thời. Nếu được thay đổi công tác, như được đến làm việc ở Cục điều tra Tội Phạm Quốc gia chẳng hạn, ông sẽ có thuận lợi để vợ chồng tái sum họp. Có nghĩa là ông sẽ đi đây đi đó, để vợ có thể về lại Luân Đôn.
Ông nghĩ đây là cơ may để cho hai người trở lại với nhau, cơ may để họ quên đi những chuyện ngu ngốc của họ trong năm qua. Banks thì dan díu một thời gian ngắn với Annie Cabbot, còn Sandra thì cặp bồ với Sean. Việc Sandra đang sống với Sean không làm cho ông bận tâm lắm. Người nào cũng có những lúc dan díu tình ái với kẻ khác hết, người nào cũng có lúc nhẹ dạ hết. Ông tin chắc khi ông trình bày, bà ta biết chương trình trong tương lai của ông, thế nào bà cũng thay đổi ý kiến, trở về lại với ông.
Đến chín giờ có điện thoại reo, ông giật mình, thoát ra khỏi giấc mơ đang chìm đắm trong điệu nhạc du dương của Bill Evans, và người đầu tiên ông nghĩ đến là Tracy. Ông hy vọng cô gái không thay đổi ý kiến về ngày nghỉ cuối tuần; ông cần nói cho con gái ông nghe về dự định tương lai của mình, cần nhờ con giúp ông trong việc đưa Sandra trở về với ông.
Nhưng không phải Tracy, mà là Cảnh sát trưởng Jeremiah "Jimmy" Riddle, người đã làm cho ông phải tính đến chuyện xin chuyển công tác đến một nơi xa xôi, phải bán nhà và rời khỏi quê nhà.
- Banks đấy phải không?
Banks nghiến răng đáp:
- Ngài cần gì?
Riddle dừng lại một lát rồi đáp:
- Tôi muốn nhờ anh một việc.
Banks há hốc mồm hỏi:
- Nhờ một việc à?
- Phải. Anh vui lòng... đến nhà tôi được không? Việc này rất quan trọng. Bất đắc dĩ tôi mới mời anh đến nhà vào lúc đêm khuya lạnh lẽo như thế này.
Banks rất ngạc nhiên, "không bao giờ" ông ta nói với ông với thái độ lịch sự như thế này, với giọng nói dịu dàng như thế này. Chuyện gì xảy ra như thế này nhỉ? Lại bịp lần nữa sao?
- Thưa ngài, khuya rồi, - Banks đáp: - Tôi mệt trong người và định...
- Này anh, tôi nhờ anh một việc mà. Vợ tôi và tôi phải hủy bỏ một bữa tiệc quan trọng vào giờ chót vì việc này. Anh không thể bỏ qua lòng thù hận để chìu tôi một lần được hay sao?
Giọng nói của ông ta nghe chẳng khác nào giọng của Jimmy Riddle trước đây. Banks định nói ông ta hãy xéo đi, thì giọng của cảnh sát trưởng lại thay đổi một lần nữa khiến cho ông bàng hoàng.
- Banks, anh vui lòng giúp tôi đi, - Riddle nói. - Tôi cần nói với anh một chuyện rất quan trọng. Một chuyện cấp bách. Tôi không bịp anh đâu. Chuyện này không phải là chuyện bịp đâu. Tôi xin hứa với anh thế. Tôi cần anh giúp đỡ thật.
Phải chăng Riddle chịu khó hạ mình bày chuyện để làm nhục ông? Banks thấy tò mò, ông quyết định phải đi mới được. Nếu ông là loại người làm ngơ trước lời kêu gọi đến nghe một chuyện bí mật, thì chắc ông đã không làm cảnh sát mật vụ. Ông không muốn ra ngoài trời đêm lạnh lẽo, không muốn rời ly rượu Laphroaig, rời nhạc Bill Evans và lò sưởi ấm áp, nhưng ông thấy cần phải đi.
Ông để ly rượu xuống, thầm mừng là cả ngày hôm nay chỉ uống có một ly uých ki nhỏ mà thôi.
- Thôi được rồi, - ông đáp, vừa với tay lấy cây bút và tờ giấy để bên cạnh máy điện thoại. - Nhưng xin ông cho tôi biết địa chỉ của ông và hướng dẫn đi đến nhà ông. Trước đây chưa khi nào tôi được ông mời đến nhà cả.
*
* *
Riddle ở giữa đường từ Eastvale đến Northallerton, vào khi thời tiết tốt thì lái xe khoảng một giờ là tới, nhưng vào một đêm mưa gió như thế này phải lâu hơn nhiều. Mưa trút nước xối xả, cặp gạt nước ở kính chắn gió làm việc liên hồi suốt cả đoạn đường đi, và có lúc Banks không thấy gì quá vài mét. Chỉ còn hai hôm nữa là đến Đêm Lửa Trại ngày lễ 5 tháng 11, cho nên trên các bãi cỏ trong làng, người ta đã chất nhiều đống củi và các bàn ghế phế thải, tất cả đều ướt mèm.
Ngôi nhà của Riddle được xếp hàng vào loại nhà di tích, có tên Old Mill (Nhà máy xay cũ) vì nguyên thủy nhà được xây dựng. Nhà xây bằng đá vôi, mái lợp bằng đá phiến, tọa lạc bên giòng suối dùng quay các cánh quạt của nhà máy, dòng suối này chảy qua khu vườn. Nhà kho xây bằng đá cũ kỹ nằm kế bên đã được biến thành nhà xe.
Khi Banks lái xe lên con đường ngắn trải sỏi vào nhà, dừng lại trước nhà, ông thấy đèn sáng ở hai cửa sổ tầng dưới, còn ngoài ra, cả ngôi nhà đều chìm trong bóng tối. Trước khi ông kịp gõ cửa thì cửa được mở tung ra. Rồi ông được Riddle dẫn vào trong hành lang lờ mờ tối.
Riddle giúp ông cởi áo khoác một cách rất thân mật, rồi dẫn ông vào phòng khách, cái phòng khách lớn hơn cả ngôi nhà của Banks. Phòng khách phô ra những xà ngang, các tường phòng đều sơn màu trắng, trang hoàng nhiều chiếc tù và và các thứ đồ đồng dùng làm đẹp cho ngựa, tất cả đều được đánh bóng. Một tấm kính soi có khung mạ vàng treo trên chiếc lò sưởi lớn, trong lò, lửa phần phật cháy, và bên cạnh chiếc cửa sổ lồi có chấn song, kê chiếc dương cầm cánh nhỏ xinh xinh.
Nhìn ngôi nhà, Banks nghĩ rằng chủ nhân hàng năm phải có thu nhập đến hàng trăm ngàn bảng Anh hay nhiều hơn nữa, nhưng vì cảnh tượng quê mùa, và vì lửa trong lò sưởi tỏa ra yếu ớt, nên ông thấy căn phòng rất lạnh, trống trải và thiếu sinh khí.
Trên chiếc bàn thấp có lót kính, không có báo chí, không có những tập nhạc để lộn xộn dùng cho đàn dương cầm; còn đồ gỗ trong nhà thì óng ánh như thể vừa mới được đánh bóng cách đây một lát, cái gì cũng sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp. Tất cả đều y như những gì Banks đã suy nghĩ về Riddle. Sự im lặng trong ngôi nhà càng làm rõ nét thêm sự nhận định của ông về con người Riddle, chỉ thỉnh thoảng cơn gió gào rú bên ngoài và tiếng mưa rơi lộp độp vào cửa sổ mới phá tan được bầu không khí yên lặng bên trong.
Một phụ nữ đi vào phòng.
- Vợ tôi, Rosalind! - Riddle giới thiệu.
Banks bắt tay bà ta, bàn tay mềm mại, nhưng cái bắt tay thật chặt. Nếu đêm nay là một đêm ông gặp những chuyện đáng ngạc nhiên, thì bà Rosalind là điều đáng làm cho ông ngạc nhiên thứ hai.
Trước đây chưa bao giờ Banks gặp phu nhân cảnh sát trưởng - tất cả những gì ông biết về bà ta là làm việc trong một công ty luật ở Eastvale, chuyên trách công việc chuyển nhượng tài sản - và nếu ông có nghĩ đến bà ta, thì ông cũng hình dung ra một phụ nữ to lớn, mạnh mẽ, không có nét gì hấp dẫn. Ông không biết lý do tại sao, nhưng đây là hình ảnh ông đã mường tượng ra trong óc.
Thế nhưng, người đàn bà đứng trước mặt ông xinh đẹp, cao, dáng thanh mảnh của người mẫu, hai chân dài đều đặn. Bà ta mặc áo quần bình thường, cái váy màu xám với chiếc áo lụa trắng, hai hột nút áo trên cổ mở ra để lộ một mảng da có hình chữ V, mảng da trắng ngần như da mặt. Mái tóc màu vàng cắt ngắn - kiểu cắt ngắn bờm xờm, công phu, còn màu vàng thì vàng hoe - vầng trán cao, xương gò má cao và cặp mắt xanh đậm. Đôi môi dày, những người có khuôn mặt thanh tú ít ai có đôi môi dày như thế này, và son tô môi lại càng làm cho đôi môi dày thêm, trông như trề ra.
Bà không để lộ ra mặt nét gì đặc biệt, nhưng qua cử chỉ luống cuống của bà, Banks nghĩ bà ta đang lo lắng. Bà để ly rượu xuống bàn, ngồi vào chiếc ghế nệm dài bọc nhung tréo hai chân, chồm người tới trước, hai bàn tay nắm vào nhau đặt trên đùi. Bà ta làm cho Banks nhớ đến những cô gái tóc vàng xinh đẹp, lặng lẽ, trong nhiều bộ phim của Alfred Hitchcock.
|
|