|
- Thật là khó chịu!
Sẵn đang có chuyện trong người, tôi thốt ra mấy từ này lúc nào ko hay, đến khi nhập tâm lại thì đã thấy có biết bao đôi mắt dồn về mình, trong đó có cả chủ nhân của bức hoạ. Anh ta… anh ta… đang nhìn tôi… Đôi mắt đó thật sáng, nó ánh lên trong vắt và kiên định… Toi rồi! Từ nãy giờ, chỉ có người khen bức hoạ của anh ta đẹp, mỉm cười thán phục, chứ làm gì có ai như tôi, đã xem người ta vẽ miễn phí mà còn… Tôi cũng chẳng nhớ nổi mình đã thốt ra mấy câu đó như thế nào nữa… Tôi bối rối, ko biết nên làm sao nữa. Ko phải tôi bối rối vì câu nói của mình, mà là tôi bối rối vì ánh nhìn của anh ta đang “ưu ái” dành cho tôi, anh ta vẫn đang nhìn tôi như vậy, ko phải anh ta sẽ mắng cho tôi một trận ra trò chứ. Đôi chân chẳng ai bảo, tự động lùi lại rồi thục mạng bỏ chạy lúc nào ko hay… Đến khi, chủ nhân của nó ko còn thở nổi nữa, nó mới chịu giảm tốc độ rồi chầm chậm dừng hẳn…
- Ôi! Sợ quá… Ánh nhìn của anh ta….
Hình như đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy thì phải. Chao ôi! Tốt nhất nên về thôi, ko đâu tốt bằng nhà mình cả…
***
Ngày tháng vẫn như một con thoi, quay guồng liên tục, và tôi cũng đang phải cố gắng hết sức chạy đua với thời gian. Thật ko thể tin nổi, ngày mai đã là ngày cưới của hai người đó rồi. Tôi uể oải ko muốn bước về nhà 1 chút nào…Y như tôi đã đoán, vừa vào đến cửa nhà, tôi đã phải giáp mặt với người mà tôi sắp phải gọi hai tiếng “chị dâu”. Chị ấy nhìn tôi cười tươi như hoa nở, cũng phải thôi, ngày mai chị ấy sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất, tại sao lại ko tươi cho được chứ, tuy nhiên tôi chẳng buồn trả lời, bỏ một mạch lên phòng. Tôi biết như thế này là rất trẻ con, rất mất lịch sự, thế nhưng có cái gì cứ như vô hình siết chặt miệng của tôi lại, khiến tôi chẳng thể đáp lại chị bất cứ thứ gì, dù chỉ là một nụ cười xã giao. Dù vẫn biết, chị chẳng có lỗi gì đối với tôi hết, vậy mà mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của chị khi ko bắt chuyện được với tôi, tôi lại càng thêm khó chịu. Chị lúc nào cũng thế, luôn cố gắng để hoà đồng với tôi, có lẽ anh yêu chị nhiều thêm cũng vì lẽ đó, chị luôn chịu nhường nhịn cô em gái bướng bỉnh của anh. Khi nhìn vào đôi mắt anh dành cho chị, tôi biết anh trai tôi đang thật sự rất hạnh phúc. Tôi nên mừng mới phải. Hy vọng cái cảm giác mà tôi dành cho anh trai sẽ sớm qua đi. Phải! Chúng tôi là anh em, chỉ là anh em mà thôi. Quá khứ - nếu như ko muốn nhắc lại thì vĩnh viễn sẽ biến mất…
- Em gái! Anh vào được chứ?
- Có chuyện gì sao?
Tôi vẫn chẳng buồn quay lại, chỉ hời hợt đáp lại một câu lấy lệ. Mắt chăm chăm nhìn về màn hình máy tính, tai vẫn đang đeo phone nhạc nhưng thật ra cũng chẳng rõ mình đang nghe cái thể loại gì nữa. Đột nhiên, lại cảm thấy như đang có một bàn tay nhấc chiếc headphone đó ra khỏi đầu. Nhẹ tênh.
Rồi anh từ từ quay chiếc ghế mà tôi đang ngồi về phía mình… Hj, đã lâu lắm rồi, tôi đã ko còn thấy anh trai xuất hiện trong phòng mình nữa. Trước đây, chúng tôi rất hay cãi nhau chí choé ở đây. Trước đây?! Um, chỉ là chuyện trước đây mà thôi. Anh trai tôi đang đứng đối diện trước mặt mà sao tôi lại ko còn thấy vui như trước nữa nhỉ? Mọi thứ cảm xúc đang lẫn lội, tôi ko biết mình phải nên tỏ ra thái độ gì vào lúc này nữa…
- Chúng ta cần nói chuyện một chút, được không?
Tôi im lặng, quay đầu thở dài. Tôi biết anh chuẩn bị nói về điều gì rồi… Tuy nhiên, tôi vẫn nên lắng nghe anh nói với phải, dù ko thể yêu anh như một cô gái bình thường thì tôi vẫn có thể yêu anh như một cô em gái nhỏ cơ mà. Dù ko muốn thừa nhận chút nào, thế nhưng có lẽ chính tôi mới là người kéo xa khoảng cách giữa tôi và anh, chứ ko phải do chị…
- Lên sân thượng nhé J!
…
- Wow! Dễ chịu thật! Trên này thật là mát.
Anh khẽ nhắm nghiền mắt, để đón nhận những cơn gió hạ mát mẻ. Đã lâu lắm rồi, tôi mới thấy dáng vẻ này của anh trước đây. Từ lúc anh yêu chị, anh đã ko còn mơ mộng lên đây cùng ngồi ngắm sao với tôi nữa. Anh nói chỉ những người cô đơn mới thích nhìn ngắm những ngôi sao mà thôi. Và rồi, anh ko bao giờ lên đây ngồi nữa. Lúc nghe câu nói đó, tôi đã thấy rất buồn, tuy nhiên rồi tôi cũng nhận thấy, điều đó thật đúng, vì tôi hiểu, từ lúc câu nói đó được thốt ra cũng có nghĩa là tôi sẽ lên đây 1 mình mà thôi .
- Sao em ko nói gì? - bất chợt, anh lên tiếng.
- Phải nói gì chứ?
- Chẳng phải trước đây em rất nhiều lời hay sao?
- Phải! Trước đây anh thường chê em lắm mồm, và em thật sự cũng rất muốn mình được lắm mồm như trước, tuy nhiên, em bây giờ ko giống như em của trước đây nữa. Và… anh cũng vậy…
- Hj, ngốc. Em đang nói nhảm gì thế? Hệt như một bà cụ non vậy.
Nói rồi, anh lại lấy bàn tay đó vò tung mái tóc rối của tôi. Đây là cách mà anh vẫn hay làm lúc trước, và tôi thì vẫn luôn tỏ ra là bực bội với cách làm này của anh. Vì nó khiến cho tôi có cảm giác lúc này anh cũng xem tôi là một đứa con nít. Tôi cau có:
- Đã nói là đừng có xoa đầu em như vậy nữa mà, em đã 20 tuổi rồi đấy…
Tôi gạt mạnh tay anh ra, và bắt đầu thở phì phì như một tên điên thật sự.
- Oh! Em nói đúng, em gái anh đã 20 tuổi rồi, vậy mà anh vẫn cứ tưởng em còn là cô nhok 6 tuổi người đầy lấm lem bùn đất, lúc nào cũng lẽo đẽo theo chặt đằng sau anh cơ đấy..
- Xí! Em theo anh lúc nào chứ?
- Còn ko phải sao? Lúc đó, em rất nghịch, lúc nào quần áo cũng bẩn tả tơi, lúc nào cũng bám lấy anh, làm quần áo của anh nhờ em mà cũng bẩn ko kém. Lúc đó anh rất bực, vì đuổi mãi mà em cũng ko chịu rời anh nửa bước, khiến anh bị bạn bè trêu chọc suốt vì lúc nào cũng có một con đ********* đằng sau J Anh còn nhớ, có một lần anh cắt đuôi được con đ********* đó nhưng chưa kịp vui mừng thì lại phát hiện ra con đ********* đó lạc đường, bị một phen kinh hồn luôn, chạy lòng vòng suốt mấy tiếng mới tìm thấy con đ********* đó đang mếu máo ở góc đường. Vậy là, từ đó trở đi, anh mặc kệ mình có bị bạn bè trêu nữa hay ko, anh cũng ko thể để cô em gái này cách xa tầm nhìn của mình quá 5m… Thật ko ngờ, thói quen này được hình thành cho tới lớn. J
Vừa nói, anh vừa cười. Dường như anh đang kể lại cho tôi nghe những kí ức trước đây về tôi trong anh. Tôi cứ tưởng, những kí ức đó, anh sẽ ko bao giờ có thể nhớ, vậy mà anh lại còn nhớ nó rõ hơn tôi…
- Anh vẫn nhớ sao?
- Đương nhiên! Anh hơn em những 7 tuổi cơ mà, lúc em 6 tuổi thì anh đã được 13 tuổi rồi, lớp 8 rồi đấy, anh có thể ko nhớ sao?
- Chắc anh đã từng cảm thấy mất mặt lắm vì đã có một đứa em gái như em…
- Ko đâu! Thật tình mà nói, khi lần đầu tiên, anh thấy em xuất hiện ở nhà anh, anh đã cảm thấy rất ghét em, vì anh luôn cho rằng, em và mẹ em chính là người đã khiến cho tình yêu của ba anh dành cho mẹ anh ko còn nguyên vẹn nữa. Tuy nhiên, càng lớn anh càng rõ một điều, yêu một người ko nhất thiết lúc nào cũng chỉ được nghĩ đến người đó, lúc nào cũng phải thể hiện ra bên ngoài. Như thế là ko công bằng với ba anh, ông ấy cũng cần tìm hạnh phúc cho bản thân mình. Anh cũng ko biết anh bắt đầu chấp nhận em và mẹ em hoà nhập vào cuộc sống của gia đình anh từ lúc nào nữa, chỉ biết rằng bây giờ chúng ta là người một nhà, chúng ta cần phải quan tâm, yêu thương lẫn nhau… Em là em gái anh, là cô em mà anh yêu thương nhất.. J Ko có em, chắc anh sẽ rất buồn… |
|