Nhân cơ hội, tôi lao thẳng vào phía trong. Toàn bộ đồ dùng trong ngôi nhà này đều lấy màu xanh làm màu chủ đạo, nên có cảm giác lành lạnh. Trên bức tường màu trắng chỉ treo một bức tranh sơn dầu vẽ bầu trời đầy sao. Trước mặt tôi, một chiếc ti vi khổng lồ đang phát một đoạn VCR(băng ghi hình) có một em bé đang ra sức rút chiếc váy công chúa trên người, xem ra cô bé đó rất muốn xé tan từng sợi kim tuyến trên chiếc váy đó. Ha ha, cô công chúa này đáng yêu quá! Lẽ nào trước khi tôi đến đây, Nguyên Triệt Dã đang xem cái này? Cậu ta đúng là đồ trẻ con! Tôi lại tiếp tục phóng tầm mắt ra xa để quan sát ngôi nhàm chẳng nhìn thấy ai cả. Lẽ nào bố mẹ cậu ta không có nhà thật? Tôi đang băn khoăn thì bỗng: "Rầm..." Cánh cửa sau lưng cậu ta đóng sầm lại. Quay người lại, Nguyên Triệt Dã đang nhìn tôi với vẻ mặt gian xảo, ánh mắt sáng lên giống hệt ánh mặt người thợ săn lúc thấy con mồi bị sa lưới. Khi ánh sáng cuối cùng trong khe cửa hoàn toàn vụt tắt, tôi mới bất giác ý thức được chuyện vô cùng nghiêm trọng sắp xảy ra... Giờ đây, ngay lúc này, trong nhà dường như không có bất kỳ ai, nói cách khác là...tôi và cậu ta đang ở trong một phòng... Cánh cửa duy nhất để thoát thân, nằm ở phía sau lưng cậu ta, và đã bị đóng chặt... Còn cậu ta...lại đang nở nụ cười đầy ẩn ý. Vậy thì tôi... "Ha ha, nhà cậu đẹp qua. Cậu không cần tiếp mình đâu, cứ để mình tự nhiên ngồi xem ti vi chờ bố mẹ cậu về. Tiếng ha ha của toi vang lên chất chứa nỗi kinh hoàng, hai chân lùi lại phía sau cố gắng không thay đổi sắc mặt. "He he..." Cậu ta tiến gần đến tôi với điệu cười đầy tà khí. "A...ha ha..." Mồ hôi trên trán như đang chực rơi xuống, trong phút chốc tôi đã bị đẩy đến gần chiếc ghế sofa, không còn đường lùi nữa, "Hay là cậu cũng ngồi xem ti vi cùng đi...ha ha, cô bé này xinh quá, đáng yêu nữa, đúng không?" Nguyên Triệt Dã bỗng dưng thay đổi điệu cười xấu xa, khóe miệng khẽ giật một cái, nói: "Là con trai!" "Ừ." Hả? Cái gì cơ? Cậu ta nói con bé đang bứt từng chiếc đăng ten trên chiếc váy công chúa trong ti vi kia là con trai? "A...ha ha, sao thế được?!" Tôi cười lăn loonk, "Cậu không phải là cô bé đó, làm sao biết đó là con trai? Lại còn chiếc váy công chúa nữa, con trai ai lại mặc đồ như vậy?!" Đúng lúc đó, trong ti vi phát ra một giọng nói dịu dàng: "Triệt Dã, lại cố ý làm hỏng chiếc váy mẹ mua cho hả!" Đùng! Đoàng! Sấn sét nổi lên giữa ngày nắng đẹp! Không ngờ lại đúng là cậu ta! Tôi mở tròn mắt kinh ngạc nhìn cậu ta, còn cậu ta thì đang hướng về phía tôi với bộ dạng u uất cứ như tôi đã nợ cậu ta một triệu tệ vậy. Rồi sau đó, cậu ta cố gặng cười, hạ thấp giongjL "Đưa điều khiển đây:, Ha ha, chỉ là chuyện nghịch dại hồi trẻ con thôi mà, làm gì phải cuống lên che giấu thế? Lúc nãy ngoài cửa chẳng phải là rất khí thế uy hiếp tôi sao? Tôi thản nhiên cầm lấy điều khiển trên ghế sofa, hoàn toàn quên mất mối lo lắng về an toàn trước đó. "Ha ha, Nguyên Triệt Dã, cũng phải công nhận là hồi bé cậu xinh thật đấy, để mình nhìn lại cậu một lượt xem nào." "Đưa điều khiển ti vi đây!" Cậu ta hằn giọng, nụ cười càng rạng rỡ hơn, thế nhưng tôi lại cảm nhận thấy có mùi vị của sự nguy hiểm ẩn chứa trong đó. Hy Nhã, cố lên, cố lên! Kiên quyết không được gục ngã trước kẻ ác! Tôi ngẩng đầu, lí nhí đáp: "Không đưa". "Có thật không đưa không?" Cậu ta tiến lên một bước, rút ngắn hơn khoảng cách với tôi. "Nếu thái độ của cậu vẫn tiếp tục cương quyết như vậy, thì mình chỉ còn cách hành động cũng cương quyết hơn thôi." Nói rồi, cậu dùng một tay nắm lấy bàn tay đang cầm điều khiển ti vi của tôi, tay kia ấn chặt vai tôi. "Á, đau! Bỏ tay ra!" Tôi trừng mắt, hốt hoảng nhìn hành động của cậu ta, nhưng đành bất lực. "Đưa điều khiển ti vi đây!" "Không!" "Thế thì đừng trách ta đây ra tay vô tình!" Nói xong, Nguyên Triệt Dã từ từ siết chặt tay hơn, đau, đau đến mức tôi sắp không giữ nổi cái điều khiển nữa rồi. Đau quá! Đúng là một tên ác ma tàn bạo! Nhân lúc cậu ta đắc thắng thả lỏng tay chuẩn bị hành vi tranh cướp thì chiếc điều khiển ti vi rơi xuống dưới chân, thuận đà tôi đá mạnh về phía trước, chiếc điều khiển trượt thẳng dưới tầm mắt của chúng tôi. Sâu một vài giây chừng lại, tôi và cậu ta quay sang nhìn nha, đều cảm nhận được lòng quyết tâm và sát khi trong mắt đối phương. Tiếp đên, tôi và cậu ta bắt đầu xô đẩy, giằng co nhau để tiếp cận chiếc điều khiển. "Á! Đột nhiên chân tôi vướng phải thứ gì đó" Lúc nhã xuống sàn nhà, tôi hoảng loạn giơ tay ra không trung, nắm lấy thứ gì đó cứng ngắc và nắm chặt tay nhất định không chịu buông ra. "Đau quá!" Sau cú ngã đó, hai mắt tôi chao đỏa giữa muôn vì sao. Không chịu đau mông, đến cả cằm cũng bị đập vào. Thứ chết tiệt gì đâm vào cằm tôi vậy? Tôi giận dữ trừng mắt kiếm tìm và nhìn thấy một khuôn mặt phình to hơn bình thường hàn vạn lần. Là Nguyên Triệt Dã! Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn khuôn mặt bảnh bao lần đầu tiên tôi gặp trong bệnh viện với hàng lông mày đậm và hàng mi dài uốn cong còn đẹp hơn cả phái nữ. Vẫm đôi môi ấy, dôi môi hấp dẫn như cánh hoa tường vi kiều diễm nở vào tháng Năm. |