|
Người bị điểm huyệt, nhưng hai chân quỳ trên mặt đất run rẩy, có nghĩa là hễ nàng bước gần lại hắn một bước, chỉ cần hắn dùng bảy thành công lực đá ra một cước, nàng một oa nhi nho nhỏ bất lực như thế này không chết cũng bị thương.
Nàng lại liếc thấy ánh mắt độc ác đang hung hăng trừng về phía nàng của thiếu niên kia, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vào bụng, cùng nàng ngọc nát đá tan đồng quy vu tận, nàng một tiểu oa nhi như vầy làm sao địch lại một chiêu của hắn?
Chiếc vòng Thiên nô này mà đeo vào rồi là cả đời khó tháo ra, cho dù có trở lại làm người của chính đạo cũng sẽ bị người ta nhạo báng. Hèn chi vị thiếu niên cao ngạo này thà chết rồi đầu thai, mười tám năm sau lại làm hảo hán, chứ cũng không muốn trở thành Thiên nô thủ hạ của nàng.
Địch ý rõ ràng như vậy, hắn mạnh nàng yếu rõ ràng như vậy, ánh mắt hứng thú của Giáo chủ sau lưng rõ ràng như vậy. Trước mặt là hổ, sau lưng là sói, vị thiếu niên này đang chờ một cước đá gục nàng, Giáo chủ đang chờ xem kịch vui, nàng bị kẹp chính giữa chỉ muốn sinh tồn, nàng chỉ là một tiểu hài tử a…
Bỗng dưng, nàng đặt mông ngồi bệt xuống trên thềm ngọc.
“Ngươi tên là gì?” Nàng ngây thơ hỏi.
Vị thiếu niên kia trừng mắt nhìn nàng.
Nàng thưởng thức cặp Xà hoàn trong tay, làm bộ như không biết sát tâm của hắn, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười trẻ thơ nói:
“Ta tên là Hoàng Phủ Vân, từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi.” Nói vừa dứt lời trở tay lại một cái, không chút nào để ý tròng chiếc Xà hoàn lên cổ tay của chính mình.
Thiếu niên ngẩn ra. Xà hoàn có một cặp, nếu đeo vào hai chân hắn, sẽ trở thành nỗi sỉ nhục suốt đời của hắn, nàng sao có thể…
Nàng lắc lắc cổ tay, tiếng leng keng thanh thúy vang lên khắp đại sảnh.
“Cặp Xà hoàn này rất đẹp, sao có thể để ngươi độc chiếm? Ngươi một chiếc, ta một chiếc, như vậy mới công bằng. Từ nay về sau, coi như đây là bằng chứng, ngươi cũng chỉ có chủ tử là ta, người ngoài có gọi ngươi, ngươi cũng không cần phải để ý.” Nàng rốt cục động thủ, đem chiếc Xà hoàn còn lại đeo vào cổ chân trái của hắn.
Hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ trừng mắt nhìn nàng. Sau đó, nàng thở dài nói với Giáo chủ đang ngồi trên bảo tọa:
“Đa tạ Giáo chủ ban thưởng Thiên nô, Vân nhi xin lui xuống.” Khoanh tay đi được vài bước, quay đầu lại trách mắng: “Còn chưa chịu theo ta?” Nói xong, cũng không quay đầu lại, bỏ đi ra khỏi cửa.
Vị thiếu niên há miệng, lảo đảo đuổi theo thân hình nho nhỏ phía trước, nàng chậm rãi đi từng bước như ốc sên, lưng khòm khòm, tay khoanh lại sau lưng, rất giống một tiểu lão thái bà.
Không lẽ trong Ma giáo có oa nhi ngốc như vậy? Ai lại đem chiếc vòng biểu tượng của thân phận Thiên nô mà tự đeo vào tay của chính mình chứ?
Lại cẩn thận lắng nghe, thấy nàng rung đùi đắc ý, nói nhỏ “…Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: Thế gian phỉ báng ta, bắt nạt ta, sỉ nhục ta, châm biếm ta, coi thường ta, khinh rẻ ta, căm ghét ta, lường gạt ta, phải xử phạt họ như thế nào? Thập Đắc trả lời: Chỉ là chịu đựng hắn, nhượng bộ hắn, thuận theo hắn, tránh né hắn, nhẫn nại hắn, kính trọng hắn, không cần để ý đến hắn. Qua thêm vài năm nữa, ngươi lại đối với hắn……nhẫn nữa, nhịn nữa…Nhẫn nhịn được, vạn sự thành……”
|
|