Bài được airenvn sửa lúc 20-2-2014 02:17 PM
Phần kết ~ Thư hồi âm của nhân vật “em”.
<Phát hành kèm thông qua DVD Photo Story Book tại Concert "Lee Seung Gi Japan Live In Tokyo - 07.10.2013>
~~~
Em cũng làm cùng ngành giải trí với anh; anh bận rộn như thế nào, hiển nhiên em biết rất rõ.
Cũng chính vì vậy mà khi anh quyết định sẽ thôi không gặp gỡ em nữa, em đã chẳng phản đối lấy một lời nào cả.
Mỗi ngày trôi qua, nhìn thấy anh đều chìm ngập trong công việc và chỉ công việc, em cũng chẳng dám chắc rằng… liệu anh vẫn còn nhớ đến em? Hay biết đâu, hình ảnh của em, đã nhạt nhòa trong ký ức của anh tự bao giờ? Và cũng biết đâu chừng… thậm chí cả những lúc em bên anh, cũng hoàn toàn trôi vào quên lãng…
Em cũng tham gia đóng phim không ít, chính vì vậy mà em hoàn toàn có thể cảm nhận một cách sâu sắc về lối diễn xuất rất đặc biệt của anh. Thậm chí có đôi khi em còn thấy đố kị với anh nữa. Vì không phải ai cũng có thể lột tả được thế giới nội tâm nhân vật như anh. Và em hiểu rằng, để có thể thể hiện được những cảm xúc tinh tế cùng nội tâm sâu sắc ấy, anh đã phải tự mình nỗ lực nhiều đến nhường nào.
Nhìn anh diễn, em có cảm giác như anh đã hoàn toàn bị mất hồn vậy. Không chỉ là diễn cho xong vai rồi thôi, mà anh còn dẫn dắt trái tim khán giả hòa điệu cùng nhân vật. Thực sự cũng chẳng biết diễn tả như thế nào nữa… Chỉ biết là, cứ như thể anh có thể nhập tâm và sống cùng nhân vật. Anh có thể lột tả đầy trọn vẹn từ biểu cảm nét mặt cho đến dáng dấp để nhân vật có thể tồn tại mãi trong tâm trí khán giả.
Và cũng chính vì vậy mà … em đã tự rút lui khi nhìn thấy anh ngày càng nổi tiếng hơn bao giờ hết.
Xung quanh em có rất nhiều, rất nhiều người thích anh.
Tất nhiên là, là một nghệ sĩ thì em cũng có tự tin ít nhiều về ngoại hình của mình. Tuy vậy, em vẫn luôn cố gắng, phấn đấu học hỏi thật nhiều hơn nữa để càng ngày trở thành một người hoàn thiện hơn.
Nhưng, nói một cách đơn giản thì trong làng giải trí này cũng có rất nhiều người đáng yêu. (Cũng chẳng biết nói như vậy thì chút tự tin nhỏ nhoi trong em có còn tồn tại không nữa?)
Và hơn nữa, em, thực sự mệt mỏi với những người đó, những người mà trước mặt thì tâng bốc lên mây nhưng sau lưng thì lại buông những lời ngược lại. Em đã phải chứng kiến những chuyện này quá nhiều lần. Ấy vậy nhưng em không thể nói với anh những điều đó được. Trút lại gánh nặng ấy lên anh rồi rời xa, tại sao và làm sao em có thể?
Đến giờ, em vẫn còn bị tổn thương rất nhiều bởi cách xử sự của những con người ấy. Và có lẽ, đó cũng chính là lý do tại sao em đã quyết định giữ khoảng cách với anh như vậy, đơn giản vì em không thể chịu đựng được nỗi tổn thương ấy nữa.
Em thực sự vẫn luôn cầu mong rằng anh sẽ luôn được vui vẻ cùng những người xung quanh anh như Chủ tịch, những người bạn trong Công ty và bạn bè… em thực sự mong anh sẽ luôn được hạnh phúc.
Quả thực, anh có được rất nhiều những con người tuyệt vời luôn sát cánh cùng anh. Và thú thực là em cũng thấy ghen tị với anh về điều này lắm.
Em đã sống trong sự giằng xé của những cảm xúc phức tạp như vậy đó. Và có lẽ đó cũng là lý do tại sao mỗi khi đứng trước anh, em lại tỏ ra kiêu kỳ và thiếu nhẫn nại đến vậy. Nhưng thực sự thì, hoàn toàn chẳng phải như vậy. Thực sự… em đã suy sụp thực sự. (Cảm giác này, liệu anh có thấu hiểu?)
Lee Seung Gi đời thường trong mắt em mà nói, quả thực mới vụng về làm sao, sao lại chậm hiểu và ngây ngô về thế giới phụ nữ đến thế được nhỉ. Ấy vậy mà khi hạ quyết tâm về điều gì đó thì anh lại thật cứng đầu cứng cổ và kiên định đến không ngờ. Anh chàng Lee Seung Gi kia có thực là ngôi sao Lee Seung Gi được người người mến mộ không vậy? Em ngồi suy tư trong mơ màng… và chợt tủm tỉm cười, rồi sau đó cứ thế lăn ra cười như chưa bao giờ được cười. Con người anh chính là như vậy đấy, kể cả khi đang rơi vào tình cảnh vụng về nhất thì anh cũng vẫn luôn cố gắng làm thật hết sức mình.
Nói thật là tối qua, khi phiếm chuyện cùng những người bạn, thật khó lòng để em có thể kềm nén không thổ lộ miên man về anh hay kể lại những chuyện buồn cười về anh. Chuyện này đúng thực chẳng khác nào cực hình đối với em, anh có biết không?
Trong mắt em, anh vẫn luôn là một người đáng yêu, hóm hỉnh và vụng về một cách không thể không yêu. Mặc dù có thể, không phải mặt nào anh cũng giỏi giang sẵn có, tuy nhiên, anh đã bù lại bằng chính sự nỗ lực, luôn làm việc một cách chăm chỉ của mình. Và cho dù anh có cố gắng giấu đi sự thực rằng anh cảm thấy rất kiệt sức đến nhường nào thì nét mặt anh vẫn phản bội lại tất cả. Nhìn thấy khía cạnh này của anh, em cảm nhận được rằng, mình đang đối mặt với một con người thực sự, vô cùng chân thật.
Kể từ khi chúng ta mỗi người mỗi ngả, có rất nhiều người đã thổ lộ tình cảm cùng em. Nhưng thực sự, chẳng ai có thể khiến em xao động như anh đã từng khiến con tim em rung động. Là bởi vì, với em… anh chính là duy nhất.
Liệu em có can đảm gửi bức thư này đến anh? Em đã tự hỏi mình như vậy đấy. Vì em ngờ rằng có khi trời chưa kịp sáng thì bức thư này đã lại biến thành những mẩu giấy vụn nát và nằm trong sọt rác rồi… Và rồi sau đó, em lại ngồi trang điểm để tiếp tục đối mặt với thế giới bên ngoài kia.
Chắc anh sẽ chẳng thể nào hình dung được rằng em vẫn luôn mong chờ nhận được một cuộc gọi từ anh đến mức nào đâu nhỉ.
Và em còn tưởng tượng rằng, biết đâu… vào một ngày nào đó, khi cả hai chúng ta không còn phải tất bật vì công việc nữa, hay là khi chúng ta đã đứng tuổi hơn và có ít việc hơn, vào một lúc nào đó, trong một căn phòng thơm nghi ngút mùi lẩu cay, em ngồi đó, lặng lẽ và kiên nhẫn chờ anh quay về… như lời anh đã viết trong bài hát vậy.
Và dẫu cho có rất nhiều người tốt bụng và đáng mến vẫn luôn sát cánh cùng anh cũng vậy, em cũng vẫn muốn được là một trong số họ. Em muốn được mang đến những tia sáng rạng ngời và niềm hy vọng đến bên anh.
Thế nhưng rồi, công việc bận rộn đã khiến em chẳng còn dám mơ tưởng về cuộc sống đó nữa.
Sự nổi tiếng mỗi ngày một cao hơn của anh, dù nhiều dù ít, đã khiến em biến thành một người xấu tính. Em làm những điều dù biết rằng thật xuẩn ngốc làm sao. Hẳn là em đã trở thành một người quá quả quyết và tự đề cao bản thân.
Mỗi khi nghĩ đến anh, em lại chẳng thể nào ngăn cho nước mắt đừng tuôn…
Nghĩ về những chuyện xảy ra giữa chúng ta, kết thúc đau buồn ấy lại khiến em cảm thấy vô cùng hối tiếc và thất vọng. Dẫu vậy nhưng, càng thất vọng đến đâu thì trong em cũng lại càng cảm nhận rõ hơn về một chút gì đó thật hạnh phúc. Một chút gì đó tựa như một tia sáng dịu nhẹ thật ấm áp và dễ chịu, và tia sáng ấy nói với em rằng, rồi sẽ có một ngày, một ngày nào đó, em sẽ có thể quay về bên anh.
Sau tất cả những gì em đã làm, em thực sự chẳng còn chút can đảm nào để đến gần bên anh nữa.
Vào ngày hôm ấy, phía sau sân khấu đầy ồn ĩ với những người là người ấy, em đã rất muốn được liếc trộm anh vô cùng, dù chỉ một lần thôi cũng được. Thế nhưng, chuyện của những ngày hôm qua giữa chúng ta đã ngăn em lại. Nhưng rồi sau đó, ánh mắt hai chúng ta đã chợt bắt gặp nhau một lần nữa. Từ ánh mắt anh nhìn em, em như cảm nhận được một điều gì đó, một sự thấu cảm, hoàn toàn không phải là sự luyến tiếc về những ngày đã qua, mà là một điều gì đó như mách ước về một ngày mai. Đúng vậy, em có thể chắc chắn rằng khi đó em đã cảm thấy như vậy đó.
(Em đã nghĩ kỹ rồi.) Lần này, em sẽ làm theo những gì con tim mình mách bảo.
Em rất mong anh sẽ gọi đến. Em sẽ chờ.
Đứng trước anh, em không cần đến sự quyến rũ nào cả, cũng chẳng màng đến những toan tính nào cả. Em lại trở về là một thiếu nữ đơn thuần như trước kia. Em cũng không ngần ngại bày tỏ những cảm xúc của mình nữa.
Em là một cô gái nổi tiếng đáng yêu và quyến rũ! Với anh, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sau khi giữ khoảng cách với anh, những suy nghĩ về Airen trong em đã thay đổi. Nếu như trước kia, em có chút cảm giác lo sợ vì họ, thì giờ đây, em chỉ cảm thấy một điều, rằng họ mới thật tuyệt vời làm sao khi vẫn luôn là người đứng sau và ủng hộ anh. Em cũng muốn được tham gia cùng họ. Em cũng muốn được dõi theo và ủng hộ anh như họ. Mãi mãi.
Dẫu cho con đường sau này của chúng ta hề không giao nhau, hay kể cả là chúng ta có kết hôn cùng người khác, thì cũng vẫn như vậy, em cũng sẽ luôn ủng hộ anh. Em sẽ dõi theo anh với một trái tim thật trong sáng như trẻ thơ. Anh ở đâu, em sẽ để tâm theo đến đó.
Những lời cuối cùng ấy… những lời mà em đã chẳng thể mở lời vào lúc ấy… Rằng, em yêu anh… Rằng, xin hãy chờ em…
Những lời ấy vẫn luôn khiến con tim em đau nhói, những lời em chưa kịp nói vì quá đỗi đớn đau…
Những lời ấy vẫn còn mãi nơi đây. Và vì vậy, từ giờ trở đi, đây là điều mà em sẽ làm. Như bao người khác, từ đáy con tim, em gọi thầm tên anh và nói rằng… em yêu anh… và, em sẽ vẫn tiếp tục chờ đợi anh…
Cre: Tryp96
V-trans: [email protected]
- -
|