Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 5300|Trả lời: 46
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Mọi Điều Ta Chưa Nói | Marc Levy

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả


Tên tác phẩm: Mọi Điều Ta Chưa Nói
Tên tác giả: Marc Levy
Tên dịch giả: Bảo Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Tình trạng sáng tác: đã hoàn thành
Nguồn: vnmessenger



"Một trong những câu chuyện lãng mạn hư ảo lôi cuốn nhất." - Le Matin

"Hồi hộp, hài hước và ngọt ngào." - LCI

"Giữa những xúc cảm được chôn giấu, những vết thương lòng từ thuở ấu thơ, những chi tiết hài hước nhẹ nhàng, len lỏi vào một điều bất ngờ..." - Télé 7 Jours





Bìa gốc cuốn sách Toutes ces chosses qu'on ne s'est pas dit

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
cotchip2611 + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2011 06:37:56 | Chỉ xem của tác giả
Mọi điều ta chưa nói - bản tình ca mê đắm của Marc Levy


- Dường như cả thế giới đang yêu qua lăng kính lãng mạn của người đàn ông lãng mạn nhất nước Pháp…

Sau Những đứa con của tự do đầy phóng khoáng và mới lạ, những độc giả trung thành của Marc Levy lại có dịp tìm thấy những rung động đầy tinh tế trong cuốn tiểu thuyết thứ tám của ông: Mọi điều ta chưa nói. Nếu chỉ lướt qua, dễ có cảm giác nó là một Nếu em không phải giấc mơ thứ hai. Và khi đọc hết, dễ có cảm giác nó quá khác những gì Marc Levy từng viết!

Tài năng đồng hành cùng những sáng tạo độc đáo, mới lạ đã làm nên “thương hiệu” Marc Levy. Sau thành công vang dội của tiểu thuyết đầu tay Nếu em không phải giấc mơ, lần lượt các tác phẩm tiếp theo của ông cũng được độc giả trên toàn thế giới đón nhận, trong đó phải kể đến những Kiếp sau hay Em ở đâu?... Hàng triệu bản in, sách được Holywood mua bản quyền dựng thành phim, Marc Levy đã trở thành một trong những nhà văn tên tuổi nhất hiện nay. Cái tên Marc Levy gắn liền với những câu chuyện lãng mạn và đầy lôi cuốn từ bối cảnh đến cá tính nhân vật.

Tác giả của những câu chuyện tình rất đẹp Marc Levy

Năm 2008, người-Pháp-lãng-mạn-nhất cho ra mắt cuốn tiểu thuyết thứ tám của mình và nó nhanh chóng trở thành hiện tượng trong làng văn học Pháp với 400,000 bản sách được bán trong chỉ 2 tuần lễ. Nhưng thành công về thương mại chưa nói lên hết giá trị của tác phẩm này. Có thể khẳng định, Mọi điều ta chưa nói là cuốn sách mang đậm dấu ấn Marc Levy nhất. Giọng văn dịu dàng và hóm hỉnh đi bên cạnh những diễn biến li kì không những không đối chọi mà còn bổ sung cho nhau đưa độc giả vào trung tâm mối liên hệ giữa cha và con gái, đồng thời kể cho ta câu chuyện về mối tình đầu, một mối tình không bao giờ chết.

Chỉ 4 ngày trước lễ cưới, Julia nhận được điện thoại từ thư ký riêng của cha mình. Anthony Walsh - một doanh nhân thành đạt nhưng lại là một người cha xa cách - không thể có mặt trong lễ cưới của con gái. Đây là lần duy nhất trong đời, Julia thấy lời xin lỗi của cha mình là không thể trách cứ được: ông đã mất. Nhưng đó chỉ là điểm khởi đầu cho một chuyến đi đầy bất ngờ. Sau đám tang, cha cô đã “sống lại” và cùng cô du hành từ New York đến Montreál, rồi Berlin để tìm lại người bạn trai cô đã yêu ngày còn là một sinh viên Mĩ thuật. Còn biết bao điều cô muốn nói với cha? Rồi chuyện tình cảm khi Julia đứng trước lựa chọn: mối tình đầu hay người chồng cô sắp cưới?...


Vẫn là đề tài tình yêu muôn thủa, nhưng qua Mọi điều ta chưa nói, độc giả sẽ cảm nhận được nhiều hơn là tình yêu đôi lứa. Với Marc Levy, thế giới xung quanh Julia tràn ngập các sắc thái tình cảm khi quanh cô là những người đàn ông quan trọng nhất của cuộc đời. Nhưng thật ra, cả cuốn sách lại là chặng đường Julia đi tìm những cảm xúc chân thực nhất. Đó là khi tình phụ tử vượt lên tất cả những giận hờn, oán trách, Julia nhận ra từng giây từng phút được nói chuyện với ông Anthony Walsh mới quý giá biết bao. Đó là tình bạn với cậu bạn Stanley - người từng nói: “Dù hôm qua, tụi mình đã quăng vào nhau những lời gây đâu đớn nhất, thì cậu vẫn là bạn thân nhất của mình”. Và cuối cùng là khát vọng yêu và được yêu, khi cô nhận ra mình thực sự yêu ai giữa Alan và Tomas.

Mọi điều ta chưa nói được ví như sự trở về với dòng văn học lãng mạn - kì ảo sở trường từng mang đến danh tiếng cho Marc Levy. Sau những cuộc phiêu lưu trong thế giới thực, cuốn sách đã cho thấy bước tiến vượt bậc của Marc Levy so với chính mình khi viết Nếu em không phải giấc mơ. Ở Mọi điều ta chưa nói, độc giả vẫn bắt gặp lối dẫn truyện quen thuộc cùng những chuyến đi dài xuyên lục địa hay cách bày tỏ tình cảm giản dị nhưng đầy lãng mạn của Julia và Tomas - những điều đã làm nên phong cách Marc Levy. Nhưng cũng ở đó, yếu tố kì ảo đã được tiết chế hợp lí giúp câu chuyện có một kết thúc đẹp và các tình tiết được biến hóa ngày một thông minh hơn.

Bản tình ca thứ tám của Marc Levy

Mọi điều ta chưa nói là cuốn tiểu thuyết tuyệt vời cho mùa lễ của những kẻ đang yêu. Thêm một lần nữa, Marc Levy cuốn người đọc đi từ những dòng chữ đầu tiên cho đến tận trang sách cuối cùng, không ngừng nghỉ trên hành trình tìm đến với tình yêu đích thực. Dữ dội nhưng cũng rất dịu êm, từng diễn biến của Mọi điều ta chưa nói sẽ khiến tim bạn đập rộn rã, hồi hộp và đắm say như một người đang yêu thực sự.

Thụy Thụy

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2011 07:33:40 | Chỉ xem của tác giả
1


- Sao, anh thấy em thế nào?

- Xoay người để anh nhìn em nào.

- Stanley, anh soi em từ đầu đến chân suốt nửa tiếng đồng hồ rồi, em không đứng vững nổi trên cái bục này nữa.

- Anh sẽ giảm bớt độ dài; sẽ là phạm thượng nếu che đi cặp chân như chân em!

- Stanley!

- Em muốn biết ý kiến của anh, em thân mến, có hay không nào? Xoay tiếp để anh nhìn em từ chính diện xem. Đúng như anh nghĩ, anh không thấy điểm nào khác biệt giữa kiểu cổ trễ vai với kiểu lưng rủ ôm sát; ít ra trong trường hợp làm giây bẩn, em chỉ việc lộn mặt lại... mặt trước mặt sau, cũng thế cả!

- Stanley!

- Cái ý tưởng mua một chiếc váy cưới hạ giá này làm anh sởn da gà. Tại sao không phải trên Internet một khi em đã hạ quyết tâm làm thế? Em muốn biết ý kiến của anh, anh nói rồi đấy.

- Xin lỗi nếu em không thể sắm cho mình thứ tốt hơn với đồng lương kỹ thuật viên đồ họa.

- Nhà hình họa chứ, công chúa của anh! Có Chúa chứng giám, anh ghê sợ cái thuật ngữ sặc mùi thế kỷ XXI ấy.

- Em làm việc trên máy tính, Stanley ạ, chứ không phải bút chì màu nữa!

- Cô bạn gái thân nhất của anh vẽ phác và truyền sinh khí cho những nhân vật tuyệt vời, vậy nên, dù có máy tính hay không, cô ấy vẫn là nhà hình họa chứ không phải kỹ thuật viên đồ họa; đúng là chuyện gì em cũng phải cãi bằng được.

- Ta cắt ngắn hơn hay để nguyên thế này ạ?

- Năm centimet! Thế rồi anh phải sửa cái vai này và bóp lại cho vừa.

- Được, em hiểu rồi, anh ghét chiếc váy này.

- Anh đâu có nói thế.

- Nhưng anh nghĩ thế.

- Cứ để anh góp thêm tiền với em và chạy ngay đến tiệm Anna Maier đi; anh van em,hãy nghie anh dù chỉ một lần này thôi!

- Để chi mười nghìn đô mua váy ấy hả? Anh điên mất rồi! Khoản tiền đó cũng không nằm trong khả năng của anh, vả lại chỉ là một đám cưới thôi mà, Stanley.

- Đám cưới của chính em đấy!

- Em biết, Julia thở dài.

- Với cái cơ nghiệp bố em nắm trong tay, ông ấy hẳn có thể...

- Lần cuối cùng em nhìn thấy ông, khi đó em đang dừng trước đèn đỏ, còn bố em ngồi trong một chiếc xe hơi đang xuôi xuống Đại lộ số 5... cách đây sáu tháng. Miễn bàn!

Julia nhún vai và rời khỏi chiếc bục cô đang đứng. Stanley nắm tay cô kéo lại và ôm cô.

- Em thân mến, mọi chiếc váy trên thế gian này sẽ đều rất hợp với em, anh chỉ muốn chiếc váy em mặc thật hoàn hảo. Tại sao không bảo gã chồng tương lai tặng nó cho em?

- Bởi vì bố mẹ của Adam đã lo hôn lễ, và nếu bên họ nhà trai có thể tránh bàn tán rằng anh ấy đã cưới một nàng Cosette thì em không cảm thấy tệ hơn đâu.

Nhón chân, Stanley bang ngang cửa tiệm và nhằm thẳng hướng một dãy mắc áo gần tủ kính trưng bày. Chống tay trên quầy thu ngân, những nhân viên bán hàng cả nam lẫn nữ đang mải chuyện hoàn toàn không nhận thấy điều anh làm. Anh chộp lấy một chiếc váy dài dáng ôm sát bằng xa tanh trắng rồi quay trở lại.

- Thử cái này đi và anh không muốn nghe thêm một từ nào nữa!

- Chiếc váy này cỡ 36, Stanley ạ, em sẽ không đời nào chui lọt trong đó đâu!

- Anh vừa nói thế nào ấy nhỉ?

Julia ngước mắt nhìn trời và đi về phía phỏng thử theo hướng tay Stanley đang chỉ.

- Chiếc này cỡ 36 đấy, Stanley! cô vừa nói vừa đi xa dần.

Vài phút sau, tấm rèm bất chợt mở ra cũng giống như cách nó khép lại trước đó.

- Rốt cuộc đây là thứ gì đó giống với chiếc váy cưới của cô dâu Julia, Stanley thốt lên. Bước ngay lên bục xem nào.

- Anh có một cái tời để kéo em lên chứ? Bởi vì, đấy, nếu em co đầu gối...

- Nó cực hợp với em!

- Và nếu em lỡ nuốt mất một bẩu bánh cắt, đường may sẽ toạc ra.

- Người ta đâu có ăn vào ngày cưới của mình! Chỉ cần nới một chút ở ngực và trông em sẽ giống một bà hoàng! Em có tin là trong cửa hàng này xuất hiện một nhân viên nam không, dù sao cũng thật khó tin!

- Chính em mới là người bị kích động chứ đâu phải anh!

- Anh không kích động, anh phát hoảng khi chỉ còn bốn ngày nữa là đến hôn lễ, vậy mà chính anh phải lôi em đi mua váy cưới!

- Thời gian gần đây em chỉ có làm việc thôi! Mà ta sẽ không nhắc gì về ngày hôm nay với Adam hết, em thề với anh ấy là mọi thứ đã sẵn sàng từ một tháng nay.

Stanley vớ một cái gối cắm kim nằm chỏng chơ trên tay vin ghế bành và quỳ dưới chân Julia.

- Chồng em không nhận thấy hắn may mắn thế nào đâu, em thật lộng lẫy.

- Hãy thôi châm chọc Adam đi. Rốt cuộc thì anh chê trách anh ấy điểm gì nào?

- Hắn ta giống bố em...

- Anh cứ luyên thuyên thôi. Adam chẳng có gì liên quan đến ông ấy cả, ngoài ra còn ghét nữa.

- Adam ghét bố em hả? Một điểm cộng cho hắn ta.

- Không, là bố em không ưa Adam.

- Bố em vẫn luôn căm thù tất cả những ai có quan hệ gần gũi với em. Nếu em có một con chó, thì thể nào cũng cắn nhau mất thôi.

- Không sai, nếu em có một con chó, chắn chắn nó sẽ cắn bố em mà, Julia vừa nói vừa cười.

- Là bố em cắn con chó thì có!

Stanley nhỏm dậy và lùi lại vài bước để ngắm nghía tác phẩm của mình. Anh lắc đầu rồi hít vào thật sâu.

- Còn chuyện gì nữa đây? Julia hỏi.

- Chiếc váy tuyệt vời, hay đúng ra là không phải, là em tuyệt vời. Để anh chỉnh lại cái đai lưng và rốt cuộc em có thể dẫn anh đi ăn trưa được rồi.

- Nhà hàng nào tùy anh chọn đấy, Stanley!

- Với mặt trời thế này, bất kỳ cái sân hiên nào cũng vừa ý anh, với điều kiện nó ở trong bóng râm và em ngừng cựa quậy để anh có thể hoàn thành chiếc váy này... gần như hoàn hảo.

- Sao lại gần như?

- Nó được bán hạ giá, em thân mến ạ!

Một cô bán hàng đi ngang qua và hỏi họ có cần trợ giúp gì không. Stanley khoát tay ra hiệu không cần.

- Em nghĩ ông ấy sẽ đến à?

- Ai cơ? Julia hỏi.

- Bố em, ngốc ạ!

- Đừng nhắc ông ấy với em nữa. Em đã bảo với anh là hàng tháng nay em không nhận được tin tức của ông rồi còn gì.

- Nhưng thế không có nghĩa là..

- Ông ấy không tới đâu!

- Em báo tin cho bố chưa?

- Đã lâu rồi em thôi không kể chuyện đời mình với người thư ký riêng của bố nữa, bởi vì bố hoặc đang du lịch hoặc đang bận họp và không có thời gian để nói chuyện với con gái.

- Em gửi thiệp báo cho ông ấy rồi hả?

- Anh hỏi sắp xong chưa?

- Sắp! Em và bố giống như một đôi tình nhân cũ ấy, ông ấy đang ghen. Tất cả các ông bố đều ghen! Rồi sẽ qua thôi.

- Đây đúng là lần đầu tiên em nghe thấy anh bênh ông ấy đấy. Vả lại nếu bố con em trước kia có là một cặp tình nhân đi nữa, thì hai người cũng đã cắt đứt hàng năm nay rồi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2011 07:34:55 | Chỉ xem của tác giả
Giai điệu ca khúc "I will survive" vang lên từ túi của Julia. Stanley nhìn cô dò hỏi.

- Em muốn nghe máy không?

- Chắc là Adam hoặc xưởng phim...

- Đừng nhúc nhích, em sẽ làm cả tác phẩm của anh hỏng bét mất, anh sẽ lấy điện thoại cho em.

Stanley thọc tay vào túi xách của cô bạn, lôi ra chiếc điện thoại di động và đưa cho cô. Vừa hay Gloria Gaynor im bặt.

Quá muộn rồi! Julia nói thầm khi nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình.

- Thế nào, Adam hay công việc?

- Cả hai đều không phải, cô đáp, vẻ mặt cau có.

Stanley nhìn cô chăm chú.

- Ta đang chơi trò giải câu đố hả?

- Là văn phòng bố em.

- Gọi lại cho ông ấy đi!

- Dĩ nhiên là không! Ông ấy chỉ việc tự gọi lại cho em.

- Chẳng phải ông ấy vừa làm thế sao?

- Thư ký của ông ấy vừa gọi, đó là số máy lẻ của anh ta.

- Em đợi cuộc gọi này từ khi gửi thiệp báo qua đường bưu điện, đừng có giở trò trẻ con ấy nữa. Cách hôn lễ của mình có bốn ngày, người ta chuyển sang phương thức dè sẻn trầm uất. Em muốn có một cái mụn rộp to tướng trên môi, một vết ban đỏ gớm ghiếc trên cổ ư? Thế nên, gọi lại cho ông ấy ngay đi.

- Để Wallace giải thích với em rằng bố em thật lòng lấy làm tiếc, rằng ông sẽ có chuyến công tác nước ngoài và than ôi, không thể hủy chuyến đi được dự kiến từ vài tháng trước ư? Hoặc rất có thể không may ông bận giải quyết một phi vụ thuộc hàng quan trọng nhất đúng ngày hôm đó hoặc em không biết có lý do thoái thác nào nữa?

- Hoặc rất có thể ông vui lòng đến dự đám cưới của con gái và muốn xác nhận rằng, bất chấp những tranh cãi giữa hai người, cô vẫn sẽ thấy ông ngồi ở bàn dành cho khách danh dự!

- Bố em có cần danh dự; nếu có đến, ông ấy thích ngồi gần khu gửi đồ hơn, với điều kiện là cô nàng phụ trách khu vực đó phải có thân hình đẹp cơ!

- Ngừng ghét bố mình và gọi cho ông ấy đi, Julia. Ồ, thế rồi có việc làm theo ý em, em sẽ mong ngóng ông ấy trong suốt hôn lễ thay vì tận hưởng thời khắc ấy.

- Mà chính bởi vậy nên mong ngóng sẽ làm em quên rằng em không thể động đến những chiếc bánh cắt kéo theo nguy cô nổ tung trong chiếc váy anh chọn!

- Trúng phóc, em thân mến ạ! Stanley huýt sáo và chạy về phía cửa ra vào, chúng ta sẽ đợi hôm nào đó tâm trạng em vui hơn hẵng ăn trưa.

Julia suýt thì sẩy chân khi leo xuống bục và chạy về phía anh. Cô túm lấy vai anh và lần này thì chính cô là người ghì chặt anh trong vòng tay.

- Bỏ qua cho em, Stanley, ý em không phải vậy, em xin lỗi.

- Về bố em hay chiếc váy mà anh đã chọn và sửa cho em quá tệ? Anh lưu ý em là chuyện em vừa xém chút nữa thì ngã hay chuyện em lao ầm ầm trong cái nơi thảm hại này hình như cũng không mảy may làm sứt đường chỉ nào đâu!

- Chiếc váy anh chọn đẹp hoàn hảo, anh là người bạn tốt nhất của em, không có anh thậm chí em không thể nghĩ tới chuyện đi tới ban thờ làm lễ được.

Stanley nhìn Julia, rút từ túi áo chiếc khăn mùi soa lụa và lau đôi mắt ngấn nước của cô bạn.

- Em thực sự muốn khoác tay một gã đồng tính tiến vào nhà thờ, hay điều bậy bạ cuối cùng em làm sẽ là nhầm tưởng anh với ông bố đểu giả của em?

- Chính em mới là người anh phải khen ngợi đấy, cô ngốc ạ, em tự coi mình hơi trẻ quá rồi.

- Stanley, em muốn anh là người dẫn em đến gặp chồng em! Còn ai khác ngoài anh nào?

Anh mỉm cười, chỉ vào điện thoại di động của Julia và nói giọng dịu dàng:

- Gọi cho bố em đi! Anh sẽ chỉ qua cho cô ả bán hàng ngốc nghếch biết những chỗ cần sửa, cô ấy có vẻ chưa tỏ tường thế nào là một khách hàng nam, để váy của em xong xuôi vào ngày kia và rốt cuộc chúng ta cũng được đi ăn trưa. Gọi ngay đi, Julia, anh đói gần chết rồi đây!

Staley quay gót và tiến về phía quầy thu ngân. Dọc đường, anh liếc nhìn cô bạn, thấy cô lưỡng lự rồi cuối cùng cũng gọi điện thoại. Anh tranh thủ lúc đó kín đáo rút tập séc của mình ra, thanh toán chiếc váy, chi phí sửa, và thêm một khoản để mọi việc đâu vào đấy trong vòng bốn mươi tám giờ tới. Anh cất phiếu vào túi rồi quay về phía Julia, cô vừa cúp máy.

- Thế nào? Anh nóng lòng muốn biết. Ông ấy đến chứ?

Julia lắc đầu.

- Lần này thì ông ấy viện cớ gì để vắng mặt vậy?

Julia hít thật sâu và nhìn Stanley đăm đăm.

- Ông ấy chết rồi!

Hai người bạn nhìn nhau hồi lâu, câm lặng.

- Này, phải công nhận là lý do này không có gì để chê trách cả! Stanley thì thào.

- Anh đúng là ngốc, anh biết đấy!

- Anh xin lỗi, ý anh không phải vậy, thậm chí anh không rõ anh làm sao nữa. Chia buồn với em, em thân mến.

- Em chẳng cảm thấy gì hết, Stanley ạ, không đến cả chút xíu nhói đau trong lồng ngực, không một giọt nước mắt trào lên.

- Rồi nó sẽ đến, em đừng lo, em chưa nhận thấy đó thôi.

- Nhưng đúng là thế mà.

- Em muốn gọi cho Adam không?

- Không, không phải lúc này, để sau đi.

Stanley nhìn cô bạn, vẻ lo lắng.

- Em không muốn báo với chồng tương lai rằng bố em vừa mất sao?

- Ông vừa mất tối qua, tại Paris; xác ông sẽ được đưa về theo đường hàng không, bốn ngày nữa sẽ an táng, cô nói thêm bằng một giọng vừa đủ nghe.

Stanley bắt đầu nhẩm trên đầu ngón tay.

- Thứ Bảy này ư? Anh vừa nói vừa trợn tròn mắt.

- Ngay buổi chiều diễn ra đám cưới của em..., Julia thì thầm.

Stanley lập tức tiến về phía cô thu ngân, lấy lại tấm séc của mình và kéo Julia ra phố.

- Anh đãi em ăn trưa!

° ° °

New York tắm trong ánh nắng vàng rực của tháng Sau. Hai người bạn đi ngang Đại lộ số 9 và nhằm thẳng hướng Pastis, một quán bia Pháp, một điểm mốc thực sự trong khu phố đầy biền động này. Suốt những năm gần đây, những nhà kho cũ của Meat Packing District đã nhường chỗ cho những biển hiệu sang trọng và cho những nhà tạo mẫu được sùng mộ nhất thành phố. Những khách sạn nổi tiếng và những cửa hiệu mọc lên như có phép màu. Tuyến đường sắt lộ thiên trước kia được biến thành một vành đai cây xanh mướt, ngược lên tận Phố 10. Tại đây, một nhà máy cũ được cải dụng từ nay trở đi sẽ thu nạp một khu chợ sinh thái ở tầng trệt, những công ty sản xuất cùng những hãng quảng cáo chiếm các tầng phía trên, văn phòng của Julia ngự tại tầng sáu. Phía dưới kia, hai bờ của Hudson River, được tái quy hoạch, tạo thành một con đường dạo mát dài cho người đi xe đạp, người đi bộ thể dục và dành cho những cặp tình nhân say đắm những băng ghế kiểu Mahattan của Woody Allen. Ngay từ tối ngày thứ Năm, khu phố đã đầy du khách đến từ tiểu bang láng giềng New Jersey, những người vượt sông để đến rong ruổi và tiêu khiển trong đông đảo các quán bar hay nhà hàng đang thịnh hành.

Ngồi vào bàn ngoài hiên quán Pastis, Stanley gọi hai cốc cappiccino.

- Lẽ ra em nên gọi cho Adam, Julia nói vẻ hối lỗi.

- Nếu là để thông báo rằng bố em vừa qua đời, phải, lữ ra em nên cho cậu ta biết, chuyện ấy thì không còn nghi ngờ gì nữa. bây giờ, nếu là để thông báo rằng đám cưới của hai người sẽ phải hoãn lại, rằng cần phải báo trước cho linh mục, nhà cung cấp tiệc, các khách mời và thế nên có cả bố mẹ cậu ta, vậy thì cứ cho là chuyện này có thể đợi thêm chút nữa. Thời tiết hôm nay thật lý tưởng, hãy để cho cậu ta thêm một giờ đồng hồ nữa trước khi ngày của cậu ta thành ra hỏng bét. Vả lại em đang chịu tang, chuyện này đảm bảo cho đủ mọi quyền, hãy tận dụng bằng hết!

- Làm sao để báo cho anh ấy tin này?

- Em thân mến, cậu ta nên hiểu là thật khó để mai táng bố mình và kết hôn trong cùng một buổi chiều; mà nếu anh đoán là một ý tưởng như thế dẫu sao cũng có thể cám dỗ em, thì nó cũng khá là không phải phép. Nhưng làm thế nào một chuyện như thế lại có thể xảy ra cơ chứ? Lạy Chúa!

- Tin em đi, Stanley. Chúa chẳng liên quan gì trong chuyện này cả, chính bố em và duy chỉ mình ông chọn cái ngày hôm đó.

- Anh không nghĩ ông đã quyết định chết vào tối qua tại Paris chỉ với mục đích duy nhất là phá hỏng lễ cưới của em, ngay cả khi anh cho rằng ông đã khá tinh tế trong việc lựa chọn địa điểm!

- Anh không biết bố em đâu, để quấy rầy em, ông ấy có thể bày đủ trò!

- Uống café của em đi, chúng ta hãy tận hưởng bữa tắm nắng này, và sau đó hẵng gọi cho nguyên chồng sắp cưới của em!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2011 07:36:02 | Chỉ xem của tác giả
2


Những bánh xe của chiếc Boeing 747 Cargo thuộc hãng hàng không Air France nghiến lạo xạo trên đường băng sân bay John Fitzgerald Kennedy. Từ những khung cửa sổ lớn của tòa nhà hàng không dân sự, Julia nhìn chiếc quan tài dài bằng gỗ gụ hạ xuống băng chuyền đưa nó từ khoang chưa hành lý của máy bay ra chiếc xe tang đang đỗ trên mặt đường rải nhựa. Một sĩ quan cảnh sát phi cảng đến tìm cô trong phòng chờ. Được hộ tống bởi viên thư ký của bố cô, chồng chưa cưới và anh bạn thân nhất, cô leo lên một chiếc minivan và được chở tới tận máy bay. Một nhân viên hải quan Mỹ đợi cô ở dưới khoang hành khách để trao cho cô một chiếc phong bì. Bên trong là vài thứ giấy tờ hành chính, một chiếc đồng hồ đeo tay và một cuốn hộ chiếu.

Julia lật qua cuốn sổ. Một vài dấu thị thực chứng nhận những tháng cuối cùng trong đời Anthony Walsh. Saint-Petersbourg, Berlin, Hồng Kông, Bombay, Sài Gòn, Sydney, chừng ấy thành phố còn xa lạ đối với cô, chừng ấy xứ sở cô những muốn cùng ông thăm thú.

Trong khi bốn người đàn ông hối hả quanh cỗ quan tài, Julia nhớ lại những chuyến đi dài của bố ngày cô còn là một bé gái mải đánh nhau vì những chuyện cỏn con trong sân chơi.

Bao nhiêu đêm mong ngóng ông quay về cũng là chừng ấy buổi sáng, trên vỉa hè con đường đến trường, cô nhảy từ ô gạch này sang ô gạch khác, bày ra một trò chơi nhảy ô tưởng tượng và quyết định rằng nếu kết quả tốt thì thể nào bố mình cũng xuất hiện. Thế rồi đôi khi, mong ước thường bị bỏ qua trong nhiều đêm nguyện cầu này lại được chấp thuận đã khiến cửa phòng cô bật mở, vạch trên sàn ván một luồng sáng thần diệu nơi cái bóng của Anthony Walsh hiện ra. Lúc bấy giờ ông đến ngồi ở cuối giường cô và đặt trên tấm chăn một đồ vật nhỏ để cô khám phá khi thức dậy. Tuổi thở của Julia được soi sáng như thế, một ông bố mang về cho con gái mình từ mỗi địa danh một vật duy nhất sẽ kể lại đôi chút về chuyến đi. Một con búp bê từ Mexico, một cây bút lông từ Trung quốc, một bức tượng nhỏ bằng gỗ từ Hungary, một chiếc vòng đeo tay từ Guatemala, làm thành những kho báu thực sự.

Thế rồi đến quãng thời gian mẹ cô có những biểu hiện rối loạn đầu tiên. Ký ức đầu tiên, sự lẫn lộn này biểu hiện trong một rạp chiếu phim ngày Chủ nhật, khi mà đang giữa buổi chiếu, bà hỏi cô tại ao người ta lại tắt hết đèn đóm thế này. Tâm hồn có dạng cái rây nơi sẽ không bao giờ ngừng hõm xuống thành những lỗ thủng của hồi ức, nhỏ, rồi mỗi lúc một lớn dần; những lỗ thủng khiến bà lẫn lộn nhà bếp với phòng tập nhạc, bật ra những tiếng kêu inh tai, bởi chiếc đàn dương cầm loại lớn đã biến mất... sự biến mất của vật chất, nó khiến bà quên tên của những người bà kề cận. Suy sụp, cái ngày bà thốt lên khi nhìn thấy Julia "Cô bé xinh xắn này làm gì trong nhà tôi thế?". Sự trống rỗng vô hạn của tháng Mười hai xưa cũ ấy, khi xe cứu thương đến đưa bà đi, sau khi bà đốt chiếc áo dài mặc trong nhà của mình, bất động, vẫn còn kinh ngạc đầy thán phục về cái quyền lực vừa mới khám phá khi châm mọt điếu thuốc, chính bà, người vốn không hút thuốc bao giờ.

Một bà mẹ qua đời vài năm sau trong một dưỡng đường tại New Jersey mà không bao giờ nhận ra con gái mình. Trong đám tang, tuổi thiếu niên đã đến, được lấp đầy bằng quá nhiều những buổi tối ôn bài với viên thư ký riêng của bố cô, trong khi ông bố tiếp tục những chuyến đi của mình mỗi lúc một thường xuyên hơn, mỗi lúc một dài hơn. Trường trung học, trường đại học, ra khỏi trường đại học để rốt cuộc miệt mài với niềm đam mê duy nhất của mình, sáng tạo ra những nhân vật, cho chúng cuộc sống trên màn hình máy tính. Những động vật trở thành gần như người, bạn hữu và tòng phạm trung thành dường như muốn mỉm cười với cô bằn một nét chì đơn giản, và cô có thể lau khô những giọt nước mắt bằng một nhát tẩy trên bảng màu đồ họa.

- Thưa cô, thẻ căn cước này có đúng là của bố cô không?

Giọng nói của nhân viên hải quan kéo Julia về với thực tại. Cô gật đầu xác nhận. Người đàn ông ký vào tờ khai in sẵn và đóng dấu lên tấm ảnh của Anthony Walsh. Dấu chứng thực cuối cùng trên một cuốn sổ hộ chiếu, nơi những cái tên ghi dấu những thành phố không có chuyện gì khác để kể ngoài câu chuyện về sự vắng mặt.

Người ta xếp cỗ quan tài lên một chiếc break dài màu đen. Stanley lên ngồi cạnh tài xế, Adam mở cửa xe cho Julia, chăm chút người con gái lẽ ra anh đã được lấy làm vợ vào buổi chiều hôm ấy. Về phần viên thư ký riêng của Anthony Walsh, ông ngồi vào một ghế phụ tít phía sau, vị trí gần di hài người quá cố nhất. Đoàn xe tang chuyển động và rời khỏi khu vực phi cảng để xuôi theo xa lộ 678.

Chiếc ô tô hòm ngược lên mạn phía Bắc. Trên xe, không ai lên tiếng. Wallace không rời mắt khỏi cỗ áo quan chứa đựng thi thể của người chủ cũ. Stanley thì đang chăm chú nhìn đôi tay mình, Adam nhìn Julia còn Julia lặng ngắm phong cảnh xám xịt của vùng ngoại ô New York.

- Ông định đi đường nào? Cô hỏi người tài xế khi ngã rẽ về phá Long Island dần hiện ra.

- Lối cầu Whitestone, thưa bà, tài xế đáp.

- Ông có thể đi lối cầu Brooklyn được không?

- Tài xế lập tức bật xi nhan và đổi làn đường.

- Lối đó phải vòng thêm một quãng khá xa, Adam nói nhỏ, đường của ông ta ngắn hơn.

- Cả ngày đã tệ hại rồi, chừng ấy đủ làm ông ấy vui lòng.

- Vui lòng ai cơ? Adam hỏi.

- Bố em. Chúng ta hãy tặng ông ấy chuyến cuối đi qua Phố Wall, TriBeCa, SoHo và sao lại không phải là qua Công viên Trung tâm nhỉ.

- Nào, anh phải nhắc thế này, ngày hôm nay đã tệ hại rồi, vậy nên nếu em muốn làm ông ấy vui lòng thì tùy, Adam nói tiếp. Nhưng nên báo cho linh mục là chúng ta đến muộn.

- Cậu có thích chó không Adam? Stanley hỏi,

- Có, tóm lại tôi nghĩ là thế, nhưng chúng thì không thích tôi cho lắm, sao anh hỏi vậy?

- Không sao cả, một ý tưởng thế thôi..., Stanley vừa đáp vừa mở rộng cửa kính xe chỗ mình ngồi.

Đoàn xe đi xuyên đảo Manhattan từ phía Nam sang phía Bắc và một tiếng sau thì tới Phố 233.

Tại cổng chính nghĩa trang Woodlawn, thanh chắn đường nhấc lên. Chiếc ô tô hòm đi theo một loạt những lăng mộ, vượt qua một lối ngang chìa ra trên hồ nước rồi dừng lại trước lối đi, nơi một lỗ huyệt mới đào chẳng bao lâu nữa sẽ tiếp nhận người chiếm giữ nó.

Một linh mục đang đứng chờ. Người ta đặt quan tài trên hai cái mễ phía trên lỗ huyệt. Adam đi gặp linh mục, để thỏa thuận những chi tiết cuối cùng của lễ tang. Stanley quàng tay ôm Julia.

- Em đang nghĩ gì thế? Anh hỏi cô.

- Em nên nghĩ đến điều gì nào, đúng vào lúc dự đám tang ông bố mà em đã không trò chuyện cùng từ hàng năm trời nay? Anh luôn có những câu hỏi thực khiến người ta phải hoang mang, Stanley của em ạ.

- Lần này là ngoại lệ, anh hỏi nghiêm túc đấy; lúc này em đang nghĩ gì vậy? Quan trọng là em phải nhớ lấy nó. Thời khắc này sẽ mãi thuộc về cuộc sống của em, tin anh đi!

- Em nghĩ đến mẹ. Em tự hỏi liệu trên đó bà có nhận ra ông không, hay là vẫn tiếp tục lang thang vơ vẩn trong chứng quên của mình giữa những đám mây.

- Giờ em lại tin vào Thượng đế ư?

- Không, nhưng ta cũng nên tin lúc nào cũng có một tin tốt lành.

- Anh phải thú nhận với em một điều, Julia ạ, và hãy thề với anh rằng em sẽ không chế giễu, nhưng càng lúc anh càng tin vào Chúa lòng lành.

Julia nở một nụ cười rầu rĩ.

- Thực ra, trong chuyện của bố em, em không chắc sự tồn tại của Chúa có phải là một tin tốt lành hay không.

- Linh mục hỏi xem chúng ta đã có mặt đông đủ chưa, ông ấy muốn biết liệu ông ấy có thể bắt đầu được không? Adam hỏi khi quay trở lại gặp họ.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2011 07:37:03 | Chỉ xem của tác giả
Chỉ có bốn chúng ta thôi mà, Julia liền đáp và ra hiệu cho viên thư ký của bố cô lại gần. Đó là điều dở cho những nhà du hành vĩ đại, những tên cướp biển đơn độc. Gia đình và bạn bè chỉ là những chỗ quen biết phân tán khắp bốn phương trời... Và những chỗ quen biết thì hiếm khi lặn lội tìm đến để dự lễ tang; đó là mộ thời điểm trong đời mà ta hầu như không thể giúp đỡ cũng không thể chiếu cố cho ai. Người ta sinh ra một mình và chết đi cũng chỉ một mình.

- Chính Đức Phật đã nói vậy còn bố em là một tín đồ Công giáo chính hiệu, em yêu, Adam đáp.

- Một con dorbeman, cậu cần một con dorbeman khổng lồ, Adam ạ! Stanley thờ dài.

- Nhưng anh viện cớ gì mà cứ muốn ấn cho tôi một con chó thế?

- Không có gì, quên chuyện này đi!

Linh mục lại gần Julia để nói với cô rằng ông lấy làm tiếc gì phải chủ trì loại nghi lễ này, trong khi ngày hôm nay ông rất mong được cử hành hôn lễ cho cô.

- Cha không thể bắn một mũi tên trúng hai con nhạn sao? Julia hỏi ông. Bởi vì xét cho cùng, ta cũng cóc cần các khách mời cơ mà. Đối với Chủ nhân của cha, đó là ý được đánh giá cao, phải không?

Stanley không thể nén một tràng cười sảng khoái trong khi linh mục phẫn nộ.

- Thôi nào, thưa cô!

- Tôi đảm bảo với cha rằng ý kiến đó không đến nỗi quá ngớ ngẩn đâu, ít ra là nếu làm vậy, bố tôi hẳn sẽ được dự đám cưới của tôi!

- Julia! Lần này là Adam nạt.

- Được, vậy là theo ý kiến chung, đó là một ý tồi, cô nhượng bộ.

- Các vị muốn phát biểu vài lời chăng? Linh mục hỏi.

- Tôi muốn lắm, cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm chiếc quan tài. Có lẽ là ông chăng, Wallace? Cô đề nghị với viên thư ký riêng của bố mình. Nói gì thì nói ông cũng là người bạn trung thành nhất của ông ấy cơ mà.

- Tôi nghĩ là mình cũng không thể làm được chuyện đó đâu, thưa cô, viên thư ký đáp, vả lại, bố cô và tôi có thói quen âm thầm thấu hiểu nhau. Có chăng một câu duy nhất, nếu cô cho phép, không phải với ông ấy mà là với cô. Bất chấp tất cả những thiếu sót cô gán cho ông ấy, cô nên biết rằng đó là một người đàn ông, đôi khi khắc nghiệt, đôi khi kỳ cục, thậm chí ngông cuồng, nhưng cũng là một người tốt, không còn ghi ngờ gì nữa; và ông ấy luôn yêu cô.

- Này, nếu tôi đếm chính xác thì đoạn vừa rồi phải hơn một câu ấy chứ, Stanley húng hắng ho khi nhìn thấy mắt Julia nhòa đi.

Linh mục đọc một câu kinh cầu nguyện rồi đóng quyển kinh nhật tụng lại. Cỗ quan tài của Anthony Walsh được hạ chầm chậm xuống huyệt. Julia chìa ra cho viên thư ký một cành hồng. Người đàn ông mỉm cười và trả lại cô cành hoa.

- Cô trước tiên, thưa cô.

Những cánh hoa rơi tản mát khi chạm vào bề mặt gỗ, ba cánh hồng khác lần lượt rơi theo và bốn người khách viếng quay trở ra.

Phía xa trên lối đi, cỗ xe tang đã nhường chỗ cho hai chiếc bốn chỗ. Adam khoác tay vợ chưa cưới của anh và kéo cô về phía những chiếc xe. Julia ngước mắt lên nhìn trời.

Không một gợn mây, xanh, xanh, xanh, khắp nơi đều là màu xanh, không quá nóng cũng không quá lanh, không chút xào xạc, một ngày tuyệt vời biết mấy để kết hôn.

- Sẽ có những ngày tuyệt vời khác nữa mà, em đừng lo, Adam trấn an cô.

- Như ngày hôm nay ư? Julia thốt lên và dang rộng hai tay. Với bầu trời như thế này? Nhiệt độ thế này? Những tán cây tưng bừng sắc xanh? Những con vịt bơi lội trên mặt hồ? Trừ phi đợi đến mùa xuân sang năm, em ngờ là vậy!

- Mùa thu cũng sẽ đẹp lắm mà, tin anh đi, mà em thích lũ vịt từ khi nào vậy?

- Bọn chúng thích em thì có! Anh cũng thấy ban nãy chúng kéo đến cái ao gần mộ bố em đông thế nào rồi đấy!

- Không, anh không để ý, Adam đáp, thoáng lo ngại về sự sôi nổi bất chợt của cô vợ chưa cưới.

- Có đến hàng chục; hàng chục con vịt trời cổ xanh, với những chiếc nơ bướm của chúng, đã đến đậu ngay đó và lại lập tức bay đi khi buổi lễ kết thúc. Đó là những con vịt đã quyết định đến dự đám cưới CỦA EM, và chúng trở lại gặp em vào lễ tang của bố em!

- Julia, hôm nay anh không muốn làm em phiền lòng, nhưng anh không tin là bọn vịt lại thắt nơ bướm.

- Anh thì biết gì về chuyện ấy? Anh thì có bao giờ vẽ đến vịt? Em thì có đấy! Vậy nên nếu em bảo anh là bọn chúng đã mặc trang phục đi đại lễ thì em xin anh hãy tin em! Cô kêu lên.

- Nhất trí thôi, em yêu, lũ vịt đó vận smoking, giờ chúng ta về thôi.

Stanley và viên thư ký riêng của Anthony đang đợi họ gần chỗ xe đậu. Adam kéo Julia đi nhưng cô dừng lại trước một tấm bia mộ giữa đám cỏ rộng. Cô đọc tên của người phụ nữ đang yên nghỉ dưới chân mình cùng ngày sinh có từ thế kỷ trước.

- Em biết bà ấy à? Adam hỏi.

- Đây là mộ bà nội em. Cả gia đình em từ giờ trở đi đều yên nghỉ trong nghĩa trang này. Em là hậu duệ cuối cùng của dòng dõi Walsh. À mà còn phải trừ ra khoảng vài trăm ông chú, bà cô, anh chị em họ chưa biết mặt đang sống rải rác đâu đó ở Ailen, Brooklyn và Chicago. Bỏ qua cho em chuyện ban nãy, em nghĩ là em đã hơi nổi nóng.

- Không có gì nghiêm trọng đâu, lẽ ra chúng ta đã có thể kết hôn, rồi em lại phải mai táng bố em, em có bị xáo trộn cũng là chuyện bình thường.

Họ dạo bước trên lối đi. Lúc này hai chiếc Lincoln chỉ còn cách vài mét.

- Em có lý, Adam nói khi đến lượt mình cũng ngước nhìn trời, hôm nay là một ngày tuyệt đẹp, đến tận ngày cuối cùng trong đời ông, bố em vẫn thực sự làm phiền chúng ta.

Julia ngay lập tức đứng khựng lại và thình lình rút tay khỏi tay anh.

- Đừng nhìn anh như thế chứ! Adam vật nài, chính em đã nói thế ít nhất là hai chục lần kể từ khi nhận được tin báo tử của ông ấy còn gì.

- Đúng thế đấy, em có thể nói câu ấy bao nhiêu lần tùy ý, nhưng anh thì không! Lên chiếc xe đầu ngồi với Stanley đi, em ngồi xe sau.

- Julia! Anh xin lỗi...

- Đừng xin lỗi, tối nay em muốn ở nhà một mình, và sắp xếp lại đồ đạc của người bố đến ngày cuối cùng trong đời mình vẫn còn làm phiền chúng ta, như anh đã nói đấy.

- Nhưng không phải anh nói thế, khỉ thật, mà là em! Adam kêu lên trong khi Julia ngồi vào xe.

- Một điều cuối cùng, Adam ạ, ngày mà chúng ta kết hôn, em muốn có lũ vịt, lũ vịt trời cổ xanh, hàng chục con vịt trời cổ xanh! Cô nói thêm trước khi sập cửa xe.

Chiếc Lincoln khuất dần sau cánh cổng nghĩa trang. Bực dọc, Adam quay lại chiếc xe thứ hai và ngồi vào ghế sau, ben phải viên thư ký riêng.

- Hay có lẽ là một con phốc! Nhỏ nhưng cắn dai..., Stanley ngồi đằng trước vừa kết luận vừa ra hiệu cho tài xế rằng anh ta đã có thể khởi hành.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2011 18:00:58 | Chỉ xem của tác giả
3


Chiếc ô tô chở Julia chậm rãi xuôi xuống Đại lộ số 5 dưới một cơn mưa rào bất chợt. Tại chỗ xe dừng từ những phút dài qua, bị nghẽn trong đám tắc đường, Julia nhìn chăm chú mặt tiền của một cửa hàng đồ chơi ở góc Phố 58. Cô nhận ra trong tủ kính con rái cá nhồi bông to xù có bộ lông màu xanh xám.

Tilly đã chào đời vào một chiều thứ Bảy giống như chiều hôm nay, khi mưa rơi nặng hạt đến mức nó tạo thành những dòng nước nhỏ chạy ngoằn ngoèo dọc theo những cửa sổ trong phòng làm việc của Julia. Đắm chìm trong suy nghĩ, cô nhanh chóng nhìn thấy ở đó những dòng sông, những đường viền khung cửa sổ bằng gỗ trở thành đôi bờ của một cửa sông Amazon và đống lá cây bị mưa bứt đi trở thành nhà của một động vật lớp thú nhỏ, mà cơn mưa to như trút nước rồi đây sẽ cuốn đi, để lại cộng đồng rái cá trong sự hỗn loạn cực độ.

Đêm tiếp theo trời vẫn mưa như thác đổ. Một mình trong căn phòng công nghệ tin học rộng lớn của xưởng phim hoạt hình nơi cô làm việc, lúc bấy giờ Julia đã vẽ phác thảo những nét đầu tiên cho nhân vật của cô. Không sao đếm xuể hàng nghìn giờ cô ngồi trước màn hình máy tính, vẽ, tô màu, truyền sinh khí, sáng tạo từng vẻ mặt và từng điệu bộ đem lại sự sống cho chú rái cá màu xanh nước biển. Không thể nhớ vô số những buổi họp giờ khuya, nhiều dịp cuối tuần dành để kể lại câu chuyện của Tilly và họ hàng của chú. Thành công do bộ phim hoạt hình mang lại đã đền bù cho hai năm làm việc miệt mài của Julia và năm mươi cộng sự làm việc dưới sự hướng dẫn của cô.

- Tôi sẽ xuống đây, tôi sẽ đi bộ về nhà, Julia nói với người tài xế.

Bác ta chỉ cho cô thấy mức độ dữ dội của cơn dông.

- Đây đúng là thứ đầu tiên tôi thích trong ngày hôm nay, Julia nói chắc, trong khi cửa xe đã khép lại đằng sau cô.

Và người lái xe hầu như không kịp nhìn thấy cô chạy về phía cửa hàng đồ chơi. Mưa rào có hề chi, bên trong quầy kính, Tlly dường như mỉm cười khi thấy cô tới thăm. Julia không thể ngăn mình ra hiệu cho chú; trước sự ngạc nhiên tột độ của cô, một bé gái đứng bên cạnh con thú bông to lớn ra hiệu đáp trả cô. Bà mẹ tóm lấy tay một cô bé một cách thô bạo và cố kéo cô bé về phía lối ra, nhưng đứa trẻ chống cự và nhảy vào vòng tay rộng mở của chú rái cá. Julia lén theo dõi cảnh tượng. Bé gái bám lấy Tilly và bà mẹ phát vào tay cô bé để cô bé buông ra. Julia bước vào trong cửa hàng và tiến về phía họ.

- Bà có biết là Tilly nắm trong tay những phép thuật? Julia hỏi.

- Nếu cần gọi nhân viên bán hàng, thưa cô, tôi sẽ ra hiệu, người phụ nữ đáp, mắt vẫn nhìn cô con gái với những tia hăm dọa.

- Tôi không phải nhân viên bán hàng, tôi là mẹ của nó.

- Gì kia? Người mẹ trong gia đình cao giọng hỏi. Cho đến khi có bằng chứng ngược lại, tôi mới là mẹ!

- Tôi đang nói đến Tilly, con thú bông có vẻ như rất gắn bó với cô con gái nhỏ của bà. Chính tôi đã sinh ra nó. Bà cho phép tôi tặng nó cho cô bé chứ? Tôi buồn khi phải thấy nó một mình đơn độc trong cái tủ kính bày hàng bị chiếu sáng quá mức này. Ánh sáng gay gắt của những bóng đèn chiếu rốt cuộc sẽ làm phai màu bộ lông của nó mà Tilly lại hết sức hãnh diện về bộ lông màu xanh xám của mình. Bà không thể hình dung chúng tôi đã mất bao nhiêu thời gian để tìm ra cho chú ta màu lông ở gáy, cổ, bụng, mõm, những màu sắc đã trả lại cho chú ta nụ cười sau khi nhà của chú ta bị lũ cuốn trôi.

- Tilly của cô sẽ ở lại trong cửa hàng này và con gái tôi sẽ học được cách theo sát mẹ nó trong lúc mẹ con tôi đi dạo phố! Bà mẹ đáp, kéo cánh tay đứa con mạnh đến nỗi cô bé buộc phải buông chân của con thú bông to lớn.

- Tilly sẽ vui thích nếu có một cô bạn, Julia cố nài.

- Cô muốn làm hài lòng một con thú nhồi bông ư? Bà mẹ chất vấn, sững sờ.

- Hôm nay là một ngày hơi đặc biệt một chút. Tilly và tôi sẽ lấy làm hạnh phúc, con gái bà cũng vậy, tôi tin là thế. Chỉ một câu đồng ý để ban tặng ba niềm hạnh phúc, chuyện này cũng đáng để cân nhắc đấy chứ, phải không nào?

- Sao nào, câu trả lời là không! Alice sẽ không nhận được quà và quà từ một người không quen biết lại càng không. Chúc cô buổi tối tốt lành! Bà ta vừa nói vừa đi xa dần.

- Alice xứng đáng chứ; bà sẽ không phải than phiền trong vòng mười năm tới! Julia buột miệng trong lúc cố nén giận.

Người mẹ quay lại và nhìn cô chòng chọc bằng ánh mắt cao ngạo.

- Cô này, cô đã sinh ra một con thú nhồi bông, còn tôi thì sinh ra một đứa trẻ, vậy nên nếu muốn thì cô hãy giữ những bài học cuộc sống lại cho riêng mình!

- Đúng thế, các bé gái thì không giống thú nhồi bông, ta không thể vá tạm những chỗ rách đã gây ra cho chúng!

Người phụ nữ ra khỏi cửa hàng, bực tức. Hai mẹ con đi xa dần trên vỉa hè của Đại lộ số 5 không quay nhìn lại lần nào.

- Xin lỗi nhé, Tilly, Julia nói với con thú bông, tao nghĩ là tao đã cư xử không khôn khéo rồi. Mày biết rõ tao rồi đấy, đó không phải thế mạnh của tao mà. Đừng lo, rồi mày sẽ thấy, tao sẽ tìm được cho mày một gia đình khá khẩm, chỉ cho riêng mày thôi.

Ông giám đốc nãy giờ không bỏ sót chi tiết nào tiến lại gần.

- Rất vui được gặp cô, cô Walsh, đã hơn tháng nay không thấy cô ghé qua.

- Mấy tuần vừa rồi tôi nhiều việc quá.

- Chúng tôi thu được thành công vượt quá mong đợi với tác phẩm của cô, đây là phiên bản thứ mười chúng tôi đặt mua. Bốn ngày bày trong tủ kính và, hấp, chúng bốc hơi ngay tức khắc, viên giám đốc vừa nói chắc vừa đặt con thú bông lại chỗ cũ. Mặt dù phiên bản này đã ở đó từ gần hai tuần nay, nếu tôi nhớ không nhầm. Nhưng với một khoảng thời gian như thế...

- Thời gian chẳng có nghĩa lý gì trong chuyện này cả, Julia đáp. Chú Tilly này là bản gốc, thế nên nó khó tính hơn, nó cần phải tự mình chọn lấy gia đình sẽ tiếp nhận nó.

- Cô Walsh, lần nào ghé qua thăm chúng tôi cô cũng nói vậy, viên giám đốc trả lời, vẻ thích thú.

- Tất cả bọn chúng đều là nguyên bản, Julia vừa khẳng định vừa chào từ biệt ông ta.

Mưa đã tạnh, Julia rời cửa hàng, tiếp tục cuốc bộ về phía Hạ Manhattan và bóng cô dần lẫn vào giữa đám đông.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2011 18:02:00 | Chỉ xem của tác giả
Cây cối trên Horatio Street oằn mình dưới sức nặng của những chiếc lá sũng nước. Vào cuối giờ chiều, mặt trời rốt cuộc cũng xuất hiện trở lại, lặn dần xuống mặt sông Hudson River. Một thứ ánh sáng màu tía êm dịu tỏa lan khắp những con phố hẹp của khu West Village. Julia chào ông chủ của nhà hàng Hy Lạp nhỏ nằm đối diện nhà cô; người đàn ông đang bận rộn bày biện ngoài sân hiên đáp lại câu chào của cô và hỏi liệu tối nay cô có muốn đặt trước một bàn không. Julia lịch sự từ chối và hứa ngày mai Chủ nhật sẽ ghé qua dùng bữa trưa.

Cô xoay chìa khóa trong ổ khóa cửa ra vào của khu nhà nhỏ nơi cô sống và leo cầu thang bộ lên tầng hai. Stanley đang ngồi ở bậc thang trên cùng chờ cô.

- Anh làm thế nào mà vào được?

- Zimoure, ông chủ tiệm dưới nhà; ông ấy đang chuyển các thùng hàng xuống tầng hầm, anh đã giúp, bọn anh đã chuyện phiếm về bộ sưu tập giày mới nhất của ông ấy, đơn giản là một kỳ quan. Nhưng thời buổi này ai còn có thể tậu về cho mình những tác phẩm nghệ thuật ấy nhỉ?

- Cứ nhìn đám đông người liên tục ra vào cửa tiệm của ông ấy vào dịp cuối tuần, trên tay đầy những gói hàng, tin em đi, rất nhiều người có thể làm vậy đấy, Julia đáp. Anh cần gì nào? Cô hỏi trong lúc mở cánh cửa dẫn vào căn hộ.

- Không, nhưng em thì tối nay chắc chắn là cần bạn bè rồi.

- Nhìn cái vẻ chó lông xù cụp tai của anh, em tự hỏi không biết ai trong hai ta mới là nạn nhân của nỗi cô đơn đây.

- A, để bảo vệ lòng tự ái của em, anh nhận về mình toàn bộ trách nhiệm vì đã đến đây làm khách không mời!

Julia cởi áo đi mưa ra rồi quẳng lên chiếc ghế bành gần lò sưởi. Căn phòng sực nức mùi thơm của cây đậu tía leo dọc mặt tiền bằng gạch đỏ.

- Nhà em thú vị thật đấy, Stanley thốt lên, gieo mình xuống tràng kỷ.

- Ít ra năm nay em cũng làm được chuyện này, Julia vừa nói vừa mở tủ lạnh.

- Làm được chuyện gì?

- Bố trí lại tầng gác của ngôi nhà cũ kỹ này. Anh uống bia nhé?

- Mất dáng như chơi! Một ly vang đỏ được không?

Julia nhanh chóng dọn hai bộ đồ ăn trên chiếc bàn gỗ; cô đặt lên đó một đĩa pho mát, mở nút chai, đặt đĩa nhạc của Count Basie 1 vào ổ CD và ra hiệu cho Stanley đến ngồi đối diện với mình. Stanley xem nhãn chai rượu vang và huýt gió vẻ thán phục.

- Một bữa tiệc tối chính cống, Julia vừa đáp trả vừa ngồi vào bàn. Với hai trăm khách mời cùng vài lát bánh cắt, ta hầu như có thể nhắm mắt lại và hình dung đây là bữa tiệc tối sau lễ cưới của em.

- Em muốn khiêu vũ không, em thân mến? Stanley hỏi.

Không đợi Julia trả lời, anh đã kéo cô đứng dậy và dẫn cô vào điệu swing.

- Em sẽ thấy tối nay dẫu sao vẫn cứ là một buổi tiệc, anh tươi cười nói.

Julia gục đầu vào vai anh.

- Không có anh em biết phải làm gì bây giờ, Stanley thân mến?

- Chẳng làm gì hết, nhưng điều này thì anh đã biết từ lâu rồi.

Bản nhạc kết thúc và Stanley quay trở lại ngồi vào bàn.

- Ít ra em cũng đã gọi cho Adam rồi chứ?

Julia đã tận dụng chuyến đi bộ khá tốn thời gian của mình để xin lỗi chồng chưa cưới. Adam hiểu nhu cầu được ở một mình của cô. Bản thân anh đang tự trách mình vì đã cư xử hết sức vụng về trong lễ tang. Mẹ anh, người anh đã trò chuyện cùng khi từ nghĩa trang trở về, đã trách mắng anh về thái độ thiếu tế nhị đến mức ấy. Tối nay, anh sẽ đến căn nhà nghỉ nông thôn của bố mẹ anh để cùng gia đình sum vầy nốt thời gian còn lại của kỳ nghỉ cuối tuần.

- Có những lúc anh đến phải tự hỏi, liệu có phải bố em đã làm một việc tốt khi kéo mọi người đến dự lễ tang ông vào đúng ngày hôm nay không, Stanley vừa nói khẽ vừa rót thêm cho mình một ly rượu.

- Đúng là anh không hề ưa anh ấy!

- Anh chưa từng nói thế!

- Em đã một thân một mình suốt ba năm trời trong cái thành phố có đến hai triệu người độc thân này. Adam vừa ga lăng, rộng lượng, lại vừa ân cần tử tế. Anh ấy chấp nhận khung giờ làm việc phi lý của em. Anh ấy làm hết khả năng để đem lại hạnh phúc cho em, và trên hết, Stanley ạ, anh ấy yêu em. Thế nên, làm ơn đi, hãy khoan dung với anh ấy.

- Nhưng anh có phản đối gì chồng chưa cưới của em đâu nào, cậu ta hoàn hảo! Chỉ là anh muốn thấy trong đời em một người đàn ông thực sự lôi cuốn được em, ngay cả khi anh ta đầy nhược điểm đi chăng nữa, hơn là một kẻ khác chỉ giữ được chân em vì hắn có vài đức tính nào đó.

- Dạy dỗ em thì dễ lắm, thế còn anh, tại sao anh lại một mình?

- Anh không một mình, Julia, anh góa bụa, chuyện đó hoàn toàn khác. Và không phải vì người đàn ông anh yêu mất đi mà người ấy rời xa anh. Em phải thấy Edward vẫn còn đẹp trai đến thế nào trên giường bệnh kia. Căn bệnh không lấy đi được vẻ oai phong của anh ấy. Anh ấy vẫn còn hóm hỉnh cho đến câu nói cuối cùng.

- Câu ấy là gì vậy? Julia hỏi và ấp tay mình lên tay Stanley.

- Mình yêu cậu!

Hai người bạn cứ thế nhìn nhau hồi lâu trong yên lặng. Stanley đứng dậy, mặc lại áo vest rồi hôn lên trán Julia.

- Anh về ngủ đây. Tối nay thì em thắng rồi đấy, anh mới là nạn nhân của cô đơn.

- Đợi đã nào. Những lời cuối cùng này đúng là để nói với anh rằng anh ấy yêu anh hả?

- Chuyện nhỏ ấy mà, Edward mà dối anh thì tiêu đời ngay, Stanley mỉm cười đáp.

° ° °

Sáng ra, Julia, ngủ luôn trên tràng kỷ, mở mắt và nhìn thấy cái chăn choàng Stanley đã đắp cho cô. Lát sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhắn dưới cái bát đựng bữa sáng. Cô đọc trên đó: "Dù chúng ta có văng vào mặt nhau những lời độc địa đến mức nào, thì em vẫn cứ là cô bạn tốt nhất của anh, và anh cũng yêu em nữa, Stanley."

Chú thích: William "Count" Basie (1904-1084) nhạc sĩ, nhạc công jazz nổi tiếng người Mỹ (các chú thích đều là của người dịch).

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2011 18:04:10 | Chỉ xem của tác giả
4


Mười giờ sáng, Julia rời khỏi căn hộ của mình, quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay ở văn phòng. Công việc của cô đang chậm trễ và có ở nhà ăn không ngồi rồi hoặc tệ hơn là đi xếp dọn những thứ dĩ nhiên sẽ trở nên lộn xộn trong vài ngày tới cũng chẳng để làm gì. Gọi điện thoại cho Stanley cũng vô ích, anh hẳn vẫn đang ngủ nướng; ngày Chủ nhật, trừ phi kéo anh ra khỏi giường để rủ đi ăn bữa sáng gộp hay hứa rằng sẽ có bánh quế kếp, nếu không anh sẽ chỉ xuất đầu lộ diện vào tầm giữa chiều.

Horatio Street vẫn còn ít người qua lại. Julia chào mấy người hàng xóm đang ngồi trong sân hiên quán Pastis rồi rảo bước. Trên đường ngược lên Đại lộ số 9, cô gửi qua di động một tin nhắm thắm thiết cho Adam, và sau hai ngã tư kế tiếp, cô bước vào tòa nhà Chelsea Farmer's Market. Nhân viên trực thang máy đưa cô lên tầng trên cùng. Cô quẹt tấm thẻ từ qua khe đọc đảm bảo an ninh lối vào khu văn phòng rồi đẩy cánh cửa kim loại nặng nề.

Ba chuyên viên đồ họa đang ngồi làm việc. Cứ nhìn vẻ mặt họ, rồi số cốc giấy đựng cà phê bị vò nát trong thùng giấy kim loại, Julia hiểu rằng họ đã thức làm cả đêm qua. Vấn đề nan giải đang huy động toàn bộ ê kíp của cô từ nhiều ngày nay hẳn là vẫn chưa được giải quyết. Không ai thiết lập được thuật toán phức tạp cho phép truyền sự sống tới một đơn vị chuồn chuồn được giả định sẽ bảo vệ một tòa lâu đài khỏi sự xâm lược sắp tới của một đội quân bọ ngựa. Bằng kế hoạch được lập dán trên tường chỉ rõ rằng cuộc tấn công phải được lập trình xong muộn nhất là trước thứ Hai tuần tới. Nếu từ giờ đến đó mà phi đoàn chuồn chuồn không cất cánh nổi thì hoặc là thành trì sẽ thất thủ dưới tay quân địch không có chút kháng cự nào, hoặc là bộ phim hoạt hình mới sẽ chậm lại rất nhiều; cả hai phương án đều khó có thể chấp nhận.

Julia đẩy chiếc ghế xoay tiến tới và ngồi chen vào giữa hai cộng sự. Sau khi đã tham khảo tiến trình công việc của họ, cô quyết định ngay lập tức đẩy nhanh tiến độ. Cô nhấc điện thoại và gọi, lần lượt từng người một, tất cả những thành viên của ê kíp. Cuộc gọi nào cũng kèm theo lời xin lỗi vì đã phá hỏng buổi chiều Chủ nhật của họ, cô triệu tập họ đến phòng họp trong vòng một tiếng nữa. Dù có phải sửa đổi toàn bộ dữ liệu và dù việc này có kéo dài hết đêm, cũng sẽ không có chuyện tới sáng thứ Hai vẫn chưa có lũ chuồn chuồn tràn ngập bầu trời Enowkry.

Và trong khi ê kíp đầu tiên buông khí giới, Julia chạy xuống lối đi của khu chợ và chất đầy hai thùng các tông bánh ngọt và bánh sandwich đủ loại để tiếp viện lương thực cho đội quân của mình.

Mười hai giờ trưa, ba mươi bảy người đã có mặt hưởng ứng lời kêu gọi. Và không gian tĩnh lặng của khu văn phòng buổi sáng đã nhường chỗ cho không gian của một tổ ong, nơi các chuyên viên hình họa, đồ họa, màu họa, lập trình và những chuyên gia dựng phim trao đổi những báo cáo, phân tích cùng những ý tưởng ngông cuồng nhất.

Năm giờ chiều, một hướng giải quyết được phát hiện bởi một tân binh mới toanh đã phát động bầu không khí huyên náo cùng một cuộc tranh luận trong phòng họp lớn. Charles, kỹ sư tin học vừa được tuyển dụng tăng viện, vừa nhận việc cách đây tám ngày. Khi Julia yêu cầu cậu ta trình bày lý thuyết của mình, giọng Charles run run và chỉ thốt ra những câu lắp bắp. Trưởng ê kíp còn gây thêm khó khăn khi chế giễu cách nói năng diễn đạt của cậu ta. Nhưng chuyện đó chỉ kéo dài đến khi cậu thanh niên quyết định gõ lên bàn phím máy tính, trong những giây dài dằng dặc ấy, người ta có thể nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên từ phía sau lưng cậu ta; nhưng tiếng cười nhạo ngưng bặt khi một con chuồn chuồn bắt đầu đập cánh giữa màn hình và bay vút lên, vẽ thành một vòng tròn hoàn hảo trên bầu trời Enowkry.

Julia là người đầu tiên chúc mừng cậu ta, rồi ba mươi lăm đồng nghiệp của cô cùng vỗ tay tán thưởng. Giờ đây, việc còn lại chỉ là làm cất cánh bảy trăm bốn mươi con chuồn chuồn đeo giáp khác. Lần này, chàng kỹ sư tin học trẻ tuổi đã chắc thắng, cậu ta trình bày phương pháp nhờ đó người ta có thể bội nhân công thức của mình. Trong khi cậu ta trình bày chi tiết dự án của mình, chuông điện thoại reo vang. Người đồng nghiệp ra bắt máy ra hiệu cho Julia, cuộc gọi tìm gặp cô, và chuyện có vẻ gấp. Cô nhắc khẽ người ngồi cạnh nhớ thất kỹ những gì Charles đang giảng giải rồi rời khỏi phòng họp để về phòng mình nhận điện.

° ° °

Julia nhận ngay ra giọng của ông Zimoure, chủ tiệm giày nằm ở tầng trệt ngôi nhà trên Horatio Street. Chắc chắn là hệ thống vòi nước của nhà cô lại thêm một lần nữa chết tắc. Nước đã nhỏ tong tỏng qua trần xuống những bộ sưu tập giày của ông Zimoure, mỗi đôi trong số đó trị giá ngang bằng nửa tháng lương của cô, suốt một tuần trong đợt bán hàng hạ giá. Julia càng rõ chuyện này hơn vì đó chính xác là những gì hãng bảo hiểm của cô đã nói rõ khi trả cho ông Zimoure một tấm séc giá trị lớn hồi năm ngoái, để bồi thường những thiệt hại do cô gây ra. Julia đã quên khóa vòi nước trong cái máy giặt kiểu cổ khi ra khỏi nhà, nhưng ai mà lại chưa từng quên những kiểu chi tiết nhỏ nhặt như vậy chứ?

Ngày hôm đó, đại diện hãng bảo hiểm đã cam đoan với cô rằng đây là lần cuối cùng họ chịu trách nhiệm bồi thường cho một tai nạn loại này. Chỉ vì Tilly là người hùng của lũ con anh ta, đồng thời là vị cứu tinh của chính anh ta vào mỗi sáng Chủ nhật kể từ khi anh mua cho chúng phiên bản DVD của bộ phim hoạt hình, nên anh ta đã muốn thuyết phục hãng không thẳng tay hủy hợp đồng bảo hiểm.

Mối quan hệ giữa Julia với ông Zimoure đòi hỏi rất nhiều nỗ lực vun đắp. Một lời mời đến dự tiệc đêm vào dịp Lễ Tạ ơn tổ chức tại nhà Stanley, một lời kêu gọi đình chiến vào dịp Giáng sinh, cùng vô số sự ân cần khác là thiết yếu để không khí giữa hàng xóm láng giềng lại trở nên hòa thuận. Nhân vật được nhắc đến ở đây có bản tính không mấy niềm nở, chuyện gì cũng đem ra lý luận, và thường chỉ cười với những câu nói hóm hỉnh của bản thân. Julia nín thở, chờ người đối thoại thông báo mức độ thảm họa.

- Cô Walsh ạ...

- Ông Zimoure, dù đã xảy ra chuyện gì, xin ông biết cho rằng tôi vô cùng lấy làm tiếc.

- Vẫn không thể bằng tôi đâu, cô Walsh ạ, tiệm của tôi đang chật ních khách hàng, và nhiều việc khác cần phải làm hơn là lo đến món hàng được giao đến nhà cô trong lúc cô vắng mặt.

Julia cố làm dịu nhịp đập thình thịch nơi tim mình và cố hiểu xem vấn đề ở đây là gì.

- Món hàng nào ạ?

- Nhưng chính cô mới là người nói cho tôi biết chứ, thưa cô!

- Tôi rất tiếc, tôi không đặt mua gì cả, va dù sao đi nữa, tôi lúc nào cũng đăng ký giao mọi thứ về nơi làm việc.

- A, lần này thì dường như không phải vậy. Tôi đang thấy một chiếc xe tải to uỳnh đỗ ngay trước cửa hàng. Chủ nhật là ngày quan trọng nhất đối với tôi, chuyện này gây ra cho tôi một tổn thất khá lớn. Hai gã khổng lồ vừa dỡ cái hòm được gửi đến cho cô không chịu đi chừng nào ai đó chưa ký nhận. Tôi hỏi cô, chúng tôi biết phải làm gì bây giờ?

- Một cái hòm ạ?

- Chính xác là cái mà tôi vừa nói đấy thôi, cô còn muốn tôi nhắc lại từ đầu đến cuối thêm một lần nữa chăng, trong khi khách hàng của tôi đang phát sốt ruột?

- Thật ngại quá, ông Zimoure, Julia nói tiếp, tôi không biết phải nói với ông thế nào nữa.

- Thí dụ như nói tôi biết bao giờ thì cô về đến nơi, để tôi báo cho mấy quý ngài đây biết quãng thời gian mà cả đám chúng tôi sẽ mất nhờ có cô?

- Nhưng nhất định tôi không thể quay về ngay bây giờ được, công việc chỗ tôi đang ngập đầu ngập cổ...

- Thế cô nghĩ tôi đang ngồi làm bánh kẹp đấy chắc, cô Walsh?

- Ông Zimoure ạ, tôi không chờ một món hàng nào cả, không thùng các tông, không phong bì chứ đừng nói đến một cái hòm! Vả chăng, đây dĩ nhiên là một sự nhầm lẫn.

- Từ quầy kính trong tiệm, tôi không cần đến kính mà vẫn đọc thấy trên nhãn kê, bởi vì kiện hàng của cô được đặt ngay trước chỗ tôi mà, rành rành tên cô bằng chữ in hoa ngay trên địa chỉ khu nhà chúng ta và ngay dưới chữ "dễ vỡ"; hẳn là cô quên đấy thôi! Đây đâu phải lần đầu tiên trí nhớ của cô phản chủ, đúng không nào?

Ai có thể là người gửi kiện hàng này nhỉ? Một món quà của Adam chăng, một món hàng cô đã đặt mua rồi quên chăng, hay một thiết bị dành cho văn phòng mà cô đã sơ suất đăng ký giao về địa chỉ nhà riêng? Dù thế nào chăng nữa, Julia cũng không thể bỏ mặc các cộng sự mà cô đã triệu tập đến xưởng phim vào một ngày Chủ nhật. Giọng của ông Zimoure buộc cô phải tìm cho ra một ý nào đó trong thời gian ngắn nhất, nếu không muốn nói là ngay tức khắc.

- Tôi nghĩ là tôi có một giải pháp cho rắc rối của chúng ta rồi, ông Zimoure. Với sự giúp đỡ của ông, chúng ta có thể khắc phục tình hình.

- Giờ thì tôi càng thêm nể phục cái đầu óc lô gíc của cô rồi đấy. Đáng lẽ cô nên nói rằng cô có thể giải quyết cái vấn đề cho tới lúc này vẫn là vấn đề của riêng mình cô, chứ không phải của tôi, nhờ thế mà không một lần nữa làm liên lụy đến tôi, cô làm tôi kinh ngạc đấy, cô Walsh ạ. Thế nên tôi đang lắng nghe cô cực kỳ chăm chú đây.

Julia thổ lộ với ông rằng cô giấu một chìa khóa dự phòng dưới thảm trải cầu thang, ở bậc thứ sáu. Ông chỉ việc đếm bậc. Nếu không phải bậc thứ sáu thì sẽ là bậc thứ bảy hoặc có thể là bậc thứ tám. Như thế ông Zimoure có thể mở cửa cho những nhân viên giao vận và cô chắc chắn rằng ngay khi làm xong, họ sẽ rút đi không một giây chậm trễ với cái xe tải to đùng đang chắn trước cửa tiệm.

- Và tôi hình dung rằng lý tưởng nhất là tôi phải đợi cho tới lúc họ đi khỏi để khóa lại cửa căn hộ của cô, có đúng không?

- Lý tưởng, tôi sẽ không thể tìm ra từ nào chuẩn xác hơn, ông Zimoure ạ...

- Nếu đây là một thiết bị điện gia dụng, thưa cô Walsh, tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu cô cho thợ lành nghề đến lắp đặt. Cô hiểu tôi muốn nói gì rồi đấy!

Julia muốn trấn an ông, cô không đặt mua bất kỳ thiết bị nào loại đó, nhưng người hàng xóm của cô đã gác máy. Cô nhún vai, suy nghĩ vài giây rồi quay lại với công việc đang choán hết toàn bộ tâm trí.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 27-12-2011 18:05:12 | Chỉ xem của tác giả
Khi màn đêm buông xuống, tất cả mọi người tập hợp trước màn hình trong phòng họp lớn. Charles thao tác trên máy tính và những kết quả hiển thị trên màn hình có vẻ rất đáng khích lệ. Thêm vài giờ làm việc nữa và "cuộc chiến đấu của những chú chuồn chuồn" sẽ có thể diễn ra đúng giờ dự kiến. Các chuyên viên tin học kiểm tra lại các phép tính, các chuyên viên đồ họa hoàn thiện những chi tiết cuối cùng của phối cảnh và Julia bắt đầu cảm thấy sự xuất hiện của mình là vô ích. Cô tới phòng căng tin, ở đó cô gặp Dray, một chuyên viên hình họa đồng thời là một cậu bạn cô đã học cùng trong một khoảng thời gian dài.

Thấy cô vươn vai, anh đoán chứng đau cột sống đã hạ gục cô và khuyên cô hãy về nhà nghỉ ngơi. Cô may mắn vì sống cách đây chỉ vài dãy phố, cô phải tận dụng lợi thế ấy. Anh sẽ gọi cho cô ngay khi những thử nghiệm hoàn tất. Julia cảm động trước cử chỉ ân cần ấy nhưng cô có nhiệm vụ ở lại sát cánh cùng các cộng sự; Dray bác lại rằng nhìn cô đi từ phòng này sang phòng khác chỉ dồn thêm áp lực không cần thiết vào nỗi mệt nhọc chung.

- Và từ khi nào sự hiện diện của tớ lại trở thành một gánh nặng tại nơi này thế? Julia hỏi.

- Đừng thổi phồng mọi chuyện như vậy, tất cả mọi người đều đang quá tải. Chúng ta đã không có được lấy một ngày nghỉ nào từ sáu tuần nay.

Julia lẽ ra đang trong thời gian nghỉ phép cho tới Chủ nhật tuần sau và Dray thừa nhận rằng toàn bộ nhân viên đang hy vọng có thể tranh thủ dịp này để xả hơi một chút.

- Cả đám bọn tớ cứ nghĩ cậu đang hưởng tuần trăng mật chứ... Đừng hiểu sai điều ấy, Julia. Tớ chỉ là phát ngôn viên của họ thôi, Dray nói tiếp vẻ bối rối. Đó là cái giá phải trả cho những trách nhiệm mà cậu đã nhận về mình. Từ ngày cậu được bổ nhiệm chức giám đốc bộ phận sáng tạo, cậu không còn đơn thuần là một đồng nghiệp nữa, cậu đại diện cho một uy quyền nào đó... Bằng chứng đây, hãy nhìn số người cậu đã huy động được chỉ với vài cuộc điện thoại và hơn nữa, lại vào một ngày Chủ nhật!

- Tớ có cảm tưởng chuyện này cũng đáng công đấy chứ, phải không? Nhưng tớ tin là mình đã hiểu được bài diễn thuyết rồi, Julia trả lời. Bởi vì uy quyền của tớ có vẻ như đang đè nặng lên năng lực sáng tạo của người này người kia, tớ không làm phiền nữa. Chắc chắn gọi cho tớ lúc nào cậu xong nhé, không phải vì tớ là sếp đâu, mà vì tớ cũng là thành viên trong đội!

Julia vớ cái áo đi mưa cô vắt trên thành ghế, kiểm tra xem chìa khóa còn ở đáy túi quần jean không rồi rảo bước về phía thang máy.

Khi ra khỏi tòa nhà, cô bấm số điện thoại của Adam, nhưng chỉ nhận được tin nhắn thoại của anh.

- Là em đây, cô nói, em muốn nghe giọng anh. Ngày thứ Bảy thê thảm và ngày Chủ nhật cũng buồn rầu không kém. Cuối cùng, em không biết liệu ở một mình có phải là một ý tưởng hay hay không. Ít ra thì em cũng giúp anh tránh được tâm trạng bực bội của em. Em hầu như vừa bị các đồng nghiệp đuổi khéo khỏi văn phòng. Em sẽ đi dạo một lát, anh có lẽ đã trở về từ nông thôn và đi ngủ rồi cũng nên. Em chắc là mẹ anh đã làm anh kiệt sức. Lẽ ra anh nên để lại cho em một lời nhắn. Hôn anh. Em định dặn anh gọi lại cho em, nhưng như thế ngốc quá vì chắc anh ngủ mất rồi. Dù thế nào đi nữa, em vẫn tin rằng tất cả những điều em vừa nói với anh là ngu ngốc. Hẹn mai gặp lại. Lúc nào dậy anh gọi cho em nhé.

Julia cất điện thoại vào túi xách rồi bước dọc theo thân kè. Nửa tiếng sau, cô về đến nhà và nhìn thấy một chiếc phong bì được dán bằng băng dính trong ở cửa ra vào tòa nhà. Trên đó tên cô được viết thoáy. Cô mở ra, lòng hết sức tò mò. "Tôi đã mất một khách hàng trong khi lo đến món hàng được giao cho cô. Chìa khóa ở nguyên chỗ cũ. TB: Dưới bậc thứ mười một chứ không phải bậc thứ sáu, bảy hay tám! Chủ nhật tốt lành!" Lời nhắn khép lại bằng chữ ký của người gửi.

- Ông ta lại còn vẽ đường cho bọn trộm nữa chứ! Cô vừa gắt gỏng vừa leo cầu thang.

Càng lên gần đến tầng hai, cô càng cảm nhận rõ ràng nỗi sốt ruột muốn khám phá thứ đựng bên trong kiện hàng đang chờ cô trong nhà. Cô rảo bước nhanh hơn, lấy lại chìa khóa để dưới thảm, quyết định tìm cho nó một chỗ giấu khác rồi bật đèn khi bước vào nhà.

Một cái hòm to kếch xù được đặt theo chiều dọc đang chễm trệ giữa phòng khách.

- Nhưng là cái gì mới được nhỉ? Cô vừa nói vừa bỏ lại đồ đạc trên cái bàn thấp.

- Mảnh nhãn dán bên hông, ngay dưới lời cảnh báo Dễ vỡ, ghi rõ tên cô. Julia bắt đầu bằng việc đi một vòng quanh cái hòm to tướng bằng gỗ sáng màu. Vật này quá nặng để cô nghĩ đến việc dịch chuyển nó, dù chỉ vài mét. Ít nhất cũng phải có một cây búa và chiếc tuốc nơ vít, ngoài ra cô không thấy còn cách nào để mở nó ra.

Adam không bắt máy, chỉ còn lại mối chi viện quen thuộc của cô, cô bấm số của Stanley.

- Em có phiền anh không?

- Một buổi tối Chủ nhật, mà lại vào giờ này sao? Anh cứ chờ em gọi rủ anh đi chơi.

- Nói để em yên tâm nào, anh không gửi đến nhà em một chiếc hòm ngớ ngẩn cao gần hai mét đấy chứ?

- Em đang nói đến cái gì vậy, Julia?

- Đúng như em đã nghĩ! Câu hỏi tiếp theo, người ta làm cách nào để mở một chiếc hòm ngớ ngẩn cao tới hai mét?

- Nó làm bằng chất liệu gì?

- Bằng gỗ!

- Có lẽ là với một cái cưa chăng?

- Cảm ơn anh đã giúp, Stanley, em nên trữ sẵn thứ đó trong túi xách của em hoặc trong tủ thuốc mới phải, Julia nói.

- Anh mạn phép tò mò chút nhé, bên trong là gì vậy?

- Là cái mà em đang rất muốn biết đây! Và nếu anh muốn có lời giải đáp, Stanley ạ, hãy lên ngay một chiếc taxi rồi đến phụ giúp em một tay.

- Anh đang mặc đồ ngủ, em thân mến!

- Em tưởng anh đang sửa soạn đi chơi?

- Từ trên giường anh!

- Em sẽ xoay xở một mình vậy.

- Khoan đã, để anh suy nghĩ đã nào. Không có tay nắm à?

- Không!

- Thế còn bản lề?

- Em không thấy có.

- Đó có thể là một tác phẩm nghệ thuật hiện đại, một chiếc hộp không mở được, chế tác bởi một nghệ sĩ vĩ đại? Stanley vừa nói tiếp vừa cười châm chọc.

Sự câm lặng của Julia khiến anh hiểu rằng đây hoàn toàn không phải là lúc để đùa cợt.

- Em đã thử đơn giản là đẩy nhẹ một cái hay đá mạnh một cú, như để mở mấy cái cửa tủ quần áo ấy? Một cú đẩy và hấp...

Và trong khi anh bạn tiếp tục cắt nghĩa, Julia đặt tay mình lên mặt gỗ. Cô ấn xuống như Stanley vừa gợi ý và mặt trước của cái hòm liền xoay đi chậm rãi.

- Alô? Alô, Stanley hò hét hết hơi trong điện thoại. Em vẫn ở đó chứ?

Điện thoại tuột khỏi tay Julia. Sửng sốt, cô lặng ngắm vật nằm bên trong hòm và thứ cô vừa phát hiện dường như khó mà tưởng tượng ra nổi.

Giọng của Stanley vẫn tiếp tục lạo xạo trong chiếc di động rơi dưới chân cô. Julia chậm rãi cúi xuống để nhặt lại, mắt vẫn không rời khỏi cái hòm.

- Stanley à?

- Em làm anh sợ xanh cả mặt, mọi chuyện ổn chứ?

- Có thể nói vậy.

- Em có muốn anh mặc quần dài vào và đến chỗ em ngay lập tức không?

- Không, cô đáp bằng một giọng đều đều không âm sắc, không cần đâu.

- Em mở được hòm rồi à?

- Vâng, cô lơ đễnh đáp, mai em gọi anh sau.

- Em làm anh lo quá!

- Ngủ lại đi, Stanley, hôn anh.

Rồi Julia cúp máy.

- Ai có thể gửi cho mình một thứ như thế này cơ chứ? Cô lớn tiếng, một mình đứng giữa căn hộ riêng.

° ° °

Bên trong hòm, một dạng tượng sáp bằng cỡ người thật, bản sao hoàn hảo của Anthony Walsh đang đứng trước mặt cô. Thứ đồ giả gây ấn tượng mạnh; chỉ cần nó mở mắt ra người ta có thể tin là nó sống. Julia khó khăn lắm mới thở được bình thường. Vài giọt mồ hôi chảy dọc trên gáy cô. Cô tiến lại gần từng bước một. Bản sao kích cỡ như người thật của bố cô thật phi thường, màu sắc và vẻ dáng của làn da giống thực đến đáng ngạc nhiên. Đôi giày, bộ quần áo màu xám chì, áo sơ mi vải cô tông trắng, tất cả giống hệt với những thứ y phục bất di bất dịch của Anthony Walsh. Cô những muốn chạm vào má ông, bứt một sợi tóc để tin chắc đó không phải là ông, nhưng Julia và bố cô từ lâu nay đã đánh mất niềm ham muốn đối với sự tiếp xúc dù là nhỏ nhất. Không một cái ôm khẽ nhất, không một nụ hôn, thậm chí không cả một cú sượt tay, không gì bề ngoài có thể giống với một cử chỉ âu yếm. Cái hố do năm tháng đào sâu không thể nào lấp đầy, đừng nói đến chuyện lấp đầy với một bản sao.

Bây giờ cần phải giải quyết điều không thể tưởng tượng ra nổi. Ai đó đã nảy ra cái ý tưởng kinh khủng là đặt làm một bản sao của Anthony Walsh, dáng vẻ tương tự như những bản sao ta thường thấy trong một số bảo tàng nộm sáp ở Québec, Paris cũng như Luân Đôn, một hình nộm giống thật hơn tất cả những hình nôm cô nhìn thấy từ trước đến nay. Và hét lên chính xác là điều mà Julia đang ước chi mình có thể.

Trong lúc quan sát tác phẩm điêu khắc, cô nhận thấy ở phần măng sét lật có một mẩu giấy nhắn được ghim vào, trên mẩu giấy là một mũi tên vẽ bằng mực xanh chĩa về phía túi trên của áo vest. Julia gỡ nó ra và đọc mấy chữ viết nguệch ngoạc trên mặt sau tờ giấy: "Kích hoạt bố đi". Cô ngay lập tức nhận ra nét chữ hết sức đặc biệt của bố mình.

Từ túi áo được mũi tên chỉ rõ, nơi thông thường Anthony Walsh vẫn gài một chiếc khăn lụa nhỏ, nhô lên mỏm đầu của một thứ giống như thiết bị điều khiển từ xa. Julia chộp lấy. Thiết bị đó chỉ có một nút duy nhất trên bề mặt, nút bấm hình chữ nhật màu trắng.

Julia tưởng như ngất đi được. Một cơn ác mộng, lát nữa cô sẽ tỉnh giấc, nhễ nhại mồ hôi, phá lên cười vì đã để bị cuốn theo một cơn mê sảng như vậy. Chính cô, người tuy vậy đang thề với mình là đã nhìn thấy cỗ quan tài của bố mình được hạ huyệt, rằng đám tang của ông đã kết thúc từ lâu, rằng cô sẽ không thể chịu đựng sự vắng mặt của ông ngay cả khi nó đã trở nên quen thuộc từ gần hai chục năm nay. Chính cô, kẻ hầu như vẫn tự hào về độ chín chắn, lại bắt đầu bị cái vô thức của bản thân gài bẫy như vậy, điều này gần như vô lý và nực cười. Bố cô đã rời khỏi những đêm thơ ấu của cô, nhưng không thể có chuyện ký ức về ông lại kéo đến ám ảnh những đêm trong quãng đời trưởng thành của cô.

Tiếng động của chiếc xe ben chở rác xóc nảy trên mặt đường không có gì là phi thực tại. Julia đúng là đang thức và, trước mặt cô, một pho tượng với đôi mắt nhắm nghiền dường như đang đợi cô quyết định nhấn, hoặc không, lên nút của chiếc điều khiển từ xa có cấu tạo đơn giản.

Chiếc xe tải đi xa dần trong phố, Julia những mong nó không đi mất; cô sẽ lao đến bên cửa sổ, sẽ van xin các nhân viên dọn vệ sinh tống khứ cơn ác mộng kỳ quặc này ra khỏi căn hộ của mình. Nhưng con phố lại lần nữa chìm trong tĩnh lặng.

Ngón tay cô lướt nhẹ trên nút bấm, hết sức nhẹ nhàng, không tìm ra sức mạnh để đặt lên nó một áp lực nhỏ nhất.

Phải kết thúc chuyện này đi thôi. Khôn ngoan nhất là đóng hòm lại, tìm trên mảnh nhãn địa chỉ liên lạc của hãng vận chuyển, gọi cho họ ngay đầu giờ sáng sớm, yêu cầu họ đến bốc dọn cái con rối thảm thê này đi và rốt cuộc cũng tìm ra tung tích tác giả của trò đùa tai quái. Ai có thể nghĩ ra một trò lường gạt tương tự, ai trong số những người thân cận có thể đùa ác như vậy?

Julia mở toang cửa sổ và hít đầy phổi khí trời đêm dịu mát.

Bên ngoài, thế giới vẫn hệt như cô để nó lại khi bước qua ngưỡng cửa vào nhà. Những chiếc bàn của nhà hàng Hy Lạp xếp chồng lên nhau, đèn trên biển hiệu đã tắt, một phụ nữ dắt chó đi dạo đang vượt qua ngã tư. Chú chó giống labrador màu sô cô la đang chạy theo hình chữ chi, kéo căng sợi dây buộc, khi thì để chạy đến hít ngửi chân một cột đèn đường, khi thì hít ngửi một bậu tường.

Julia nín thở, siết chặt chiếc điều khiển từ xa trong tay. Cô cố sức xét kỹ lại danh sách người quen cũng vô ích, một cái tên duy nhất không ngừng trở đi trở lại, một người duy nhất có khả năng nghĩ ra một kịch bản như vậy, một sự dàn cảnh tương tự. Bị thôi thúc bởi cơn giận, cô quay phắt lại, băng ngang căn phòng, lúc này đã cương quyết xác minh cái linh cảm đã thuyết phục được cô là có căn cứ hay không.

Ngón tay cô ấn nút, một tiếng "tách" nhỏ vang lên và mí mắt của thứ giờ đây đã không còn là pho tượng vén lên; khuôn mặt hé nở một nụ cười và giọng của bố cô cất lên:

- Con đã phần nào nhớ bố rồi ư?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách