|
Trên khán đài, đích thân lãnh chúa Tadatoshi ngồi lược trận, xung quanh là các kiếm sĩ tùy tòng. Bên trái ông, đoàn nhân chứng bút giấy sẵn sàng ghi chép; bên phải, tham vấn Sado cùng với toàn bộ hội đồng tham vấn và kiếm pháp giảng tập bộ thuộc dinh Hosokawa. Quanh khán đài, binh sĩ hộ vệ và gia nhân nháo nhác chỉ trỏ.
Thuyền Musashi hiện ra. Kakubei, trưởng đoàn nhân chứng đứng bật dậy khiến các nhân chứng khác cũng đứng dậy theo, nghểnh cổ nhìn. Sau một thời gian dài ngóng đợi, ai cũng sốt ruột. Cử chỉ ấy thật ra chỉ là sự thường, nhưng với tư cách trưởng đoàn nhân chứng, Kakubei không thể tỏ lộ tình ý được, người ngoài trông vào có thể cho là ông thiên vị. Biết đã hớ hênh, ông nhìn chủ soái và bẽn lẽn ngồi xuống, đồng thời giơ tay ra hiệu cho những người khác cũng làm như thế.
Không khí đột nhiên căng thẳng, im phắc. Tiếng sóng biển rì rào lẫn gió thổi qua tàng thông nghe rõ mồn một. Bên trái, cách khán đài chừng chục trượng, dưới một gốc bạch tùng, người ta lấy vải căng tạm một cái lều làm chỗ cho Kojiro ngồi nghỉ. Trong lều để sẵn ghế, khạp nước với gáo tre dùng giải khát và trên cành bạch tùng treo hiệu kỳ của Sasaki.
Qùy dưới chân Sado, Sannosuke trông ra khơi. Nhìn bóng con thuyền nhỏ tiến đến mỗi lúc một gần, mặt nó tái đi thấy rõ. Sado nghiêng đầu khẽ gọi nó. Ông nghiêm nghị nhìn Sannosuke, đoạn ôn tồn hỏi:
- Sannosuke ! Nhớ lời ta dặn chứ ?
- Dạ nhớ.
- Ngươi hãy nhìn cho kỹ, không được bỏ qua điều gì, dù đó chỉ là những chi tiết nhỏ. Sư phụ ngươi có thể sẽ phải hy sinh cả mạng sống để dạy ngươi một bài học. Đừng quên điều ấy và phải nhập tâm những gì ngươi sắp được thấy !
- Dạ.
Sannosuke chú mục nhìn con thuyền tiến đến gần tảng đá đen trên bãi mà thủy triều đã phủ gần kín. Mỗi khi có đợt sóng lớn ập đến, bọt nước tung cao trắng xóa. Dưới ánh nắng bắt đầu gay gắt, mặt biển loang loáng chói mắt. Chỗ ấy còn xa, cách khán đài hàng mấy chục trượng, làm sao nó có thể nhìn rõ chi tiết các chiêu kiếm Musashi thi triển. Chắc Sado không có ý bảo nó quan sát những thế kiếm của sư phụ, vì có thể nó chưa đủ khả năng hiểu nổi, nhưng chỉ lưu ý nó về phương lược mà Musashi sẽ áp dụng trong một cuộc tử chiến như thế này mà thôi. Điều này thì chắc Sannosuke không bỏ qua được và sẽ ảnh hưởng đến nó suốt đời.
Một con bướm trắng nhẹ nhàng bay đến đậu trên tay áo, Sannosuke không nhìn thấy, mắt dán vào con thuyền nhỏ sắp cập bến. Nó gọi thầm Musashi trong hơi thở mà nó cố giữ cho khỏi hổn hển:
- Sư phụ ! Sư phụ !
Thuyền Musashi đã vượt qua khỏi tảng đá. Bấy giờ vào khoảng giữa giờ tỵ. Kojiro bước khỏi lều, đến trước khán đài, cúi chào Hosokawa lãnh chúa và hai bên tả hữu, đoạn hiên ngang tiến ra bãi. Thuyền tới gần. Thủy triều dường như đã đứng, sóng dồn nhẹ hơn trước và ở những chỗ nông, nước chỉ tới mắt cá chân, sóng gợn lăn tăn.
- Cho thuyền cập bến chỗ nào, đại hiệp ?
- Cứ tiến thẳng vào bờ.
Musashi đứng dậy, buộc tay áo. Trạo phu cúi rạp mình đẩy mạnh thuyền lướt tới. Khi gần đến chỗ cạn, gã rà mái chèo nghiêng nghiêng mặt nước để thuyền trôi chầm chậm. Có tiếng chim hải tước hót đâu đây.
- Thôi được rồi. Chỗ này là bãi nông, đừng chèo thêm nữa mà hỏng thuyền. - Musashi nói - Vả thuỷ triều cũng sắp rút, ta xuống đây cũng được.
Đằng xa, bóng một người mặc bào tía đi tới. Gã trạo phu quay nhìn Musashi, định báo cho hắn biết thì Musashi đã nhảy xuống nước rồi, nhẹ như én liệng, mắt hướng về phía bóng người đang đi tới. Hắn lấy một vuông khăn màu lá úa, gấp chéo buộc quanh đầu giữ tóc, cởi trường kiếm đặt lên sạp thuyền, chỉ giữ lại đoản kiếm, rồi cầm cây chèo gỗ lội vào bờ, mắt vẫn không rời bóng người áo tía.
Cây chèo gỗ được sửa lại trong tay Musashi như một thanh mộc kiếm quá khổ, kéo sau hắn vẽ một vệt bọt dài tên mặt nước. Năm bước. Mười bước. Musashi vẫn chưa tới bờ cát khô. Trong khi ấy bóng người áo tía rảo bước nhanh hơn, vỏ kiếm dát bạc đeo sau lưng lóe sáng dưới nắng trông như đuôi một con chồn tuyết.
- Nhanh lên đại hiệp !
Tiếng kêu của gã trạo phu vừa dứt, người áo tía đã tới gần bờ nước. Kinh hoảng và chắc mười phần Musashi sẽ bị xẻ làm đôi, gã trạo phu quay mặt đi, không đành lòng nhìn cảnh ghê sợ ấy. Musashi dừng lại, chân còn đứng dưới nước. Nắng chói chang. Nước biển phản chiếu ánh sáng lên mặt Kojiro trông dữ tợn và tàn nhẫn. Gã cười gằn, sẵng giọng:
- Musashi !
Musashi cũng trừng trừng nhìn lại gã. Rồi mỉm cười, hắn khẽ đáp, giọng dịu dàng không oán giận:
- Kojiro !
Nhưng trong ánh mắt lóe lên một ý chí phi thường, một lòng tự tin mãnh liệt, quyết tâm đưa địch thủ đến chỗ diệt vong. Kojiro lại thét, mắt đổ lửa:
- Musashi !
Không đáp.
- Ngươi lại đến trễ ! Phải chăng đấy là chiến thuật ngươi từng áp dụng để địch thủ mất kiên nhẫn ? Ngươi cho thế là khôn ngoan, ta cho chỉ là hèn nhát !
Musashi không đáp, vẫn trơ trơ dưới nước. Hắn không muốn phân tâm vào những chuyện vô ích.
- Đồ chúng Yoshioka mắc bẫy chứ Sasaki này thì không ! Ra chiêu đi ! Hãy chứng tỏ ngươi là con người có khí phách chứ không phải chỉ biết bỏ chạy.
Dứt lời, quàng tay ra sau lưng, Kojiro rút thanh trường kiếm, tay kia tháo vỏ kiếm vứt ra xa. Thái độ khinh địch ấy là một sai lầm chiến lược. Chiêu trảm nhạn kiếm chỉ hữu hiệu khi xuất thủ thần tốc. Rút kiếm từ từ làm mất tính cách đột phá bất ngờ của nó. Musashi nhếch mép:
- Kojiro ! Ngươi thua rồi !
- Cái gì ? Cuộc chiến chưa bắt đầu ...
- Nhưng ngươi thua rồi đó ! Vứt vỏ kiếm đi, ngươi đã từ bỏ tương lai, từ bỏ cuộc sống ...
Kojiro cười rộ:
- Nói bậy ! Đừng hòng làm mất tinh thần ta !
Một con sóng mạnh ào đến. Cùng với sóng ầm ầm, tiếng thét xung trận của Musashi vang như sấm động. Cây kiếm gỗ vung lên chênh chếch, đồng thời hắn nhảy chéo hai bước. Chân vừa rời khỏi mặt nước, kiếm quang đã ập tới, “cây sào phơi” của Kojiro nhanh như lằn chớp phạt từ trên xuống dưới chỉ cách gót chân Musashi và chỗ hắn đứng trước đây chừng nửa tấc.Nước bắn tung tóe. Thấy không trúng đích, Kojiro thu kiếm về, xoay người nhảy lui, tránh chiêu kế tiếp của Musashi mà gã đồ rằng hắn sẽ không bỏ lỡ. |
|