|
Rõ ràng biết tên Thiệu Đông Tử đang lừa bịp nhưng Tạ Nam cũng chẳng hề phản đối gì mà liền chấp nhận đề nghị này. Còn chuyện giấc mơ tốt nhất không nên kể với Tô Khôn, tránh làm người ta lo sợ.
“Thế nào đồng chí, không được à, rất có thể cậu bị một viên đạn hạ gục rồi, mà nếu như vậy thật thì có lẽ là hết thuốc chữa rồi!” Thiệu Đông Tử phủi phủi mông đứng dậy, rồi vỗ vỗ vào Tạ Nam đang ngẩn ngô nói một hồi, sau đó quay người bỏ đi, và dù sao cũng đã đến giờ ngủ trưa của Thiệu Đông Tử rồi nên cuộc thảo luận cũng được kết thúc thật nhạt nhẽo và mơ hồ.
Buổi tối, tại quán ăn theo phong cách Hồi giáo đó, Tô Khôn đến như đã hẹn, ba người lại lần nữa ngồi ăn cùng bàn. Mới chia tay nhau có hơn một ngày nhưng rõ ràng Tạ Nam đã mất đi vẻ tự nhiên vốn có, đưa nhanh thực đơn cho Tô Khôn, mỉm cười sau đó dò hỏi: “Dạo này em vẫn khỏe chứ?”. Lời vừa thốt ra cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn, mới qua có một ngày mà đã hỏi gần đây, nên cậu lúng túng không biết nói gì nữa mà ngồi im xoa tay vào nhau.
Tô Khôn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng mà không đáp lại.
Thiệu Đông Tử lại bắn ra giọng điệu chế giễu: “Bạn Tô Khôn ơi, lần này Tạ Nam mở tiệc chiêu đãi chúng ta chủ yếu là muốn bày tỏ tình cảm một ngày không gặp mà tựa ba thu, nên không cần phải khách sáo đâu, ăn nhiều một chút”.
Tô Khôn hiểu ý nhưng chỉ gọi hai món rẻ tiền rồi nhoẻn miệng cười nói: “Chẳng phải mọi thứ đều rất tốt đẹp đó sao, lần này thực ra cũng có chút ly kỳ mạo hiểu, hay hơn những chuyến du lịch thông thường rất nhiều”.
Gay to rồi, xem ra chuyến du lịch vào ngôi nhà ma rất có hiệu quả thì phải, trong thâm tâm của Thiệu Đông Tử thấy xót thương cho cái chết của Đường Sinh Bình, nếu không chắc chắn hắn cũng sẽ học được một chiêu có thể đóng vai anh hung cứu mỹ nhân.
Buổi gặp mặt tối nay thật vui vẻ và thoải mái.
Tiễn Tô Khôn về xong, Tạ Nam vô cùng khoan khoái, kéo Thiệu Đông Tử đang ngân nga theo giai điệu một ca khúc thịnh hành nhưng không thuộc lời đi về phòng ngủ giống như hai con sâu rượu vậy. Đúng là đi gặp người đẹp xong có khác, tinh thần phấn chấn hẳn lên, thật khiến người ta ghen tị mà. Bỗng cậu giật mình khi thấy một con mèo vàng to nhảy ra từ trong đám cỏ, thoắt cái đã biến mất trong bồn hoa của nhà kí túc.
“Ô kìa, mèo cũng đi hẹn hò sao, đáng thương cho Thiệu Đông Tử ta đây, một nhân tài mà không có cô gái nào lao vào lòng mà ôm ấp!” Nghĩ tới mấy cảnh nóng bỏng, cậu nhìn lên trời mà than thở.
Về đến phòng, vắng tanh vắng ngắt chả có ai ở nhà, chỉ thấy duy nhất một lời nhắn trên tường: “Cả đêm nay mình không về, có vấn đề gì thì gọi điện nhé”.
“Xem ra tối nay chỉ có hai đứa bọn mình rồi, hay là chúng mình cũng đi chơi tiếp đi?”.
“Không đi, ở nhà ngủ cho sướng!” Tạ Nam đổ vật lên giường, vùi đầu vào trong chăn nghĩ về Tô Khôn, bất giác cười hì hì.
“Thôi xong, cậu chắc chắn đã trúng độc đào hoa rồi, xem ra cậu đang chuẩn bị phát điên lên đấy, có vẻ mình sẽ được ăn khao của cậu trong một thời gian ngắn nữa ấy nhỉ”. Thiệu Đông Tử tiện tay tắt đèn rồi leo lên giường ngủ mà chẳng thèm rửa tay rửa chân gì cả, miệng còn lẩm bẩm sung sướng bắt đầu lên kế hoạch để Tạ Nam tổ chức bữa tiệc vượt qua cú sốc lần hai.
Một lúc sau do tác dụng của rượu nên Tạ Nam đã ngủ mơ màng, lúc đó Thiệu Đông Tử mới chính thức đổ uỳnh xuống giường, thì lại nghe thấy những tiếng kèn kẹt, cứ như tiếng chuột mài răng, lẽ nào tên tiểu tử Tạ Nam đang gặm móng tay? Thiệu Đông Tử liền xoay người, lay lay giường một lát, âm thanh kia cũng dần dần biến mất, tới lúc đó Thiệu Đông Tử mới trịnh trọng nhắm mắt.
Phòng ngủ lúc này yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở, vì thế âm thanh yếu ớt kia tưởng như đã biến mất nhưng khi nó quay trở lại thì nghe giống như tiếng con gái đang khóc thút thít, khiến người ta sợ hãi. Thiệu Đông Tử giật mình mở choàng mắt, chăm chú nghe xem âm thanh nhỏ giống như tiếng có người tự hỏi rồi lại tự trả lời, chắc chắn là nó được vọng lại từ giường dưới, phải chăn Tạ Nam đang trùm chăn khóc thầm.
Thiệu Đông Tử bỗng tức điên lên, cái tên tiểu tử này hát chán lại cười, cười chán lại khóc, còn khóc mãi không thôi nữa chứ làm cậu giận quá mà hét lên: “Tạ Nam, ngủ chưa vậy?”.
Phía dưới không có tiếng trả lời, âm thanh đó đột nhiên biến mất, đúng là có tật giật mình. Thiệu Đông Tử thở phì phì trong bóng tối, vẫn chưa kịp nằm xuống giường thì âm thanh đó lại vọng đến, suýt chút nữa cậu đã cắn vào lưỡi mình. Âm thanh đó rõ ràng phát ra từ giường dưới, cậu cố gắng tập trung đánh bạo nghe thêm lần nữa, âm thanh yếu ớt đó chắc chắn là tiếng con gái rồi, mặt Thiệu Đông Tử cứ giật giật từng hồi.
Một lần nữa cậu khẽ gọi: “Tạ Nam, Tạ Nam cậu không sao chứ?”. Sau đó lấy hết sức lắc giường thật mạnh.
Tiếng Tạ Nam uể oải như vừa tỉnh ngủ vọng lại từ giường dưới: “Làm gì thế, vừa mới chợp mắt”.
“Vừa rồi cậu khóc đấy à?”
“Mình có điên đâu, khóc gì chứ?”
“Vậy đừng nói nữa, chúng mình cùng nghe xem.”
Hai người nín thở để nghe, nhưng âm thanh đó không thấy đâu nữa. Tạ Nam chắm chú lắng nghe mãi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, cậu đang định mở mồm chửi thì bắt đầu nghe thấy âm thanh xui xẻo kia vọng lại từ giường mình. Điều quan trọng là âm thanh đó lại vừa khóc vừa chuyển động nữa chứ, cảm giác như có bàn chải sắt đang đi dọc trên sống lưng mình vậy.
Tạ Nam ngẩng đầu lên nhìn, bất chợt bắt gặp một khuôn mặt đang lờ mờ treo bên cạnh giường phía trên của Thiệu Đông Tử, lúc này không sao kiềm chế được nỗi sợ hãi. Tạ Nam hét lên một tiếng, âm thanh nghe vang vọng, thê thảm vô cùng. Khuôn mặt đó cũng bất ngờ hét toáng lên, một bóng người rất lớn như đang lăn xuống phía giường Tạ Nam. Thì ra là Thiệu Đông Tử đang ló đầu xuống quan sát xung quanh, cậu bị tiếng kêu ban nãy của Tạ Nam làm cho dây thần kinh đang căng ra bỗng đứt đột ngột, thế rồi cũng gào hét theo.
Chẳng còn quan tâm đến chuyện toàn thân đang đau ê ẩm, Thiệu Đông Tử đứng phắt dậy, vội vã trèo lên giường Tạ Nam rồi ôm chặt lấy cậu ta.
Gào thét chán chê, Tạ Nam vội đẩy Thiệu Đông Tử đang ôm chặt mình ra: “Cậu đang làm trò gì thế này!”.
“Là cậu gào trước mà!” Thiệu Đông Tử nhảy ra xa, nhìn nhìn cái giường rồi lại soi lên người của Tạ Nam, lùi lại dò dẫm bật đèn. Tạ Nam cũng vội vàng bò dậy, cố tránh xa thứ âm thanh kỳ quái kia.
Sau khi bật đèn, hai người chăm chú quan sát phía dưới gầm giường, nghiên cứu xem rốt cuộc bên dưới có thứ quái quỷ gì. Đột nhiên cánh cửa bị đẩy mạnh ra, người vừa đến đứng hiên ngang trước cửa la lớn: “Đã nhắc nhở rồi, đêm xuống thì đừng có hát hò ầm ĩ, hiểu không hả?”.
“Chúng cháu không hát, là dưới giường có vật gì đó kêu đấy ạ!”. Tạ Nam ấm ức chỉ vào giường mình, Thiệu Đông Tử bên cạnh cũng vội làm chứng gật đầu lia lịa.
“Có vật gì, ta sợ là đầu các cháu có gì ấy chứ?”. Bà chủ nhà nhíu mày cúi đầu xuống nhìn.
Vừa đưa mắt xuống giường để nhìn đã thấy bà chủ nhà ngừng lải nhải, rồi lại giật phắt người đứng thẳng dậy, tiếp đó lại quay đầu đối diện hai người, hai người hoảng hốt nhìn đôi mắt đã chẳng còn thấy đồng tử của bà chủ nhà đâu nữa, chỉ thấy bà ta đảo đảo đôi mắt toàn lòng trắng của mình, sau đó vặn người một cách khác thường rồi ngồi phệt xuống nền nhà, run bần bật.
“Á!” Lúc này cả Tạ Nam và Thiệu Đông Tử cùng đồng thanh hét lên một tiếng, chân tay mềm nhũn vừa lăn vừa bò ra phía hành lang.
“Lần này xảy ra chuyện lớn, bà chủ nhà đã biến thành xác chết không hồn rồi.” Giọng Thiệu Đông Tử lạc đi.
Tạ Nam thực sự không dám nghĩ xem hai vị đại tiên kỳ lạ này rốt cuộc là đang trêu đùa hay làm thật đây nữa. Hai người ngồi im lặng ở hành lang, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.
Không ngờ chuyện này đã làm kinh động đến tất cả các phòng ở tầng này, tâm trạng ai nấy đều tỏ vẻ hoang mang, sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến tập trung trước phòng Tạ Nam. Chưa đến hai phút sau, cả đám mấy chục người đã vây kín cả phòng.
Bà chủ nhà lúc này hai mắt đã nhắm tịt lại, miệng thì lẩm bẩm gì đó nghe lúc trầm lúc bổng, lúc xuống lúc lên. Đám hiếu kỷ ở các phòng xung quanh ùa đến dần tiến lên phía trước. Dẫn đầu là cán bộ Hội sinh viên Tần Thụ, vì nghĩ rằng mình là lãnh đạo nên đương nhiên anh muốn tới để kết hợp can thiệp cùng quản lý kí túc xá.
Hình như bà chủ nhà không còn nghe hiểu tiếng người nữa, cứ lẩm bẩm một mình âm thanh gì đó, khuôn mặt thì trắng bệch không còn giọt máu nào.
“Bà chủ nhà bị ma nhập rồi!” Chẳng biết người nào trong đám đông kia thốt ra câu đó, cả đám đang vây quanh sợ hãi nhảy về sau mấy bước.
“Đừng nói bậy, chắc là đang lên cơn động kinh thôi.” Tần Thụ trấn tĩnh mọi người với danh nghĩa là cán bộ sinh viên và y sĩ trạm xá của trường, nói rồi anh ta tiến về phía trước bấm huyệt nhân trung, tiến hành cấp cứu.
Không ngờ vẫn còn chưa đến gần, bà chủ nhà đã mở choàng hai mắt, lại còn phát ra âm thanh mà tất cả đám sinh viên nam trong kí túc xá cũng không thể tưởng tượng nổi: “Tướng công ơi, đám nô tỳ đâu rồi, các ngươi nhìn gì?”
Đúng giọng kinh kịch, nũng nịu, dịu dàng, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể tưởng tượng nổi những lời đó lại được phát ra từ cái miệng thét ra lửa của bà chủ nhà nóng tính kia. Tần Thụ vừa định đưa tay ra thì vội thu về như bị điện giật, nói nhỏ với những người phía sau: “Mẹ nó chứ, bà này đúng là bị trúng tà rồi”. Rồi dẫn mọi người từ từ lùi về phía sau.
Báo cảnh sát hay gọi xa cứu thương, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, chỉ có hai người Tạ Nam và Thiệu Đông Tử vẫn đứng ngẩn người ra ở sau cùng, đang thầm cảm ơn trời đất may mà không phải mình ló đầu nhìn xuống phía dưới giường nhưng như thế cũng không ổn, bả quản lý kí túc xá đang ngồi đây, lát nữa bảo vệ của trường đến thì biết giải thích như thế nào bây giờ, đến lúc đó cứ đổ thừa là Thiệu Đông Tử dọa, nếu không chắc chắn sẽ chẳng thể gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Bà chủ nhà vẫn ngồi ở đó nói lảm nhảm một mình, đám sinh viên lúc đầu thấy buồn cười sau đó lại thấy sợ, không biết nên làm thế nào. Lại có người lên tiếng: “Hình như là bị Tiên Hoàng nhập vào rồi, tớ cũng từng gặp trường hợp nhứ thế này rồi!”. Nghe được câu này, Thiệu Đông Tử như người chết đuối vớ được cọc, vội hỏi: “Vậy rốt cuộc phải làm thế nào hả?”.
“Tìm một thầy cúng cao tay, là có thể chữa khỏi được!”.
“Ở đây thì lấy đâu ra thầy cúng cao tay chứ.” Mọi người đều nhất trí bác bỏ phương pháp này.
Tạ Nam chen vào giữa đám đông, cố gắng nghe xem rốt cuộc bà chủ nhà đang nói gì, nhưng ai ngờ cậu vừa bước lên, bà ta liền đổi sang vẻ hung ác, nhảy dựng lên, lao đến vồ lấy Tạ Nam. Thấy vậy, Tạ Nam vội tránh sang một bên rồi liền nghĩ ngay đến cái tủ quần áo cất vật bí ẩn kia, nhưng kỳ lạ thay bà không còn bổ nhào về phía trước nữa mà ngồi đó tĩnh lặng nhìn Tạ Nam với ánh mắt lo lắng, hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Chính là vật đó, trong đầu Tạ Nam thoáng xuất hiện ý nghĩ này. Nếu là bà ta sợ vật gì đó, thì càng không thể động vào, do đó Tạ Nam dựa sát vào tủ, cảnh giác nhìn bà ta.
Lúc này bà ta cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Nam, cứ như đang xuyên qua Tạ Na để soi vào cái tủ phía sau rồi lẩm bẩm điều gì đó trong miệng: “Không phải vật ở đây thì đừng để ở đây!”. Giọng nói dữ tợn cùng đôi mắt toàn lòng trắng đang đảo lia lịa.
“Vật gì?” Tạ Nam giả ngây hỏi.
Bà ta cười sằng sặc một cách quái dị, cứ như người đang khò khè thở không ra hơi vậy, ai nấy đều sợ hãi nổi da gà. Tạ Nam, bà ta và cả những người đang vây quanh khi ấy bỗng nhiên cứ đờ ra một cách kỳ lạ như thế, bầu không khí trở nên đặc quánh.
Tần Thụ đứng nấp sau người khác, hỏi dò: “Cùng nhau làm ầm lên, chưa biết chừng có thể dọa cho nó sợ bỏ đi đấy!”. Mấy người ở vòng ngoài rón rén chui ra rồi trở về phòng mình tìm các đồ vật như chậu rửa mặt, hộp cơm, ghi ta… đem đến rồi lại nhẹ nhàng vậy quanh. Vừa thấy Tần Thụ vẫy tay ra hiệu, mọi người cùng nhau lấy hết sức gõ, vỗ, đập, đánh các loại đồ dùng cầm trong tay vừa đem đến hồi nãy, lại có người hò hét kinh thiên động địa.
Khi đó bà ta giận dữ, cứ gầm gừ không ngừng, còn chưa hiểu tại sao xung quanh lại huyên náo, đông đúc như thế. Bà ta liền quay đầu lắc mạnh một cái, đôi mắt đột nhiên khép lại, sau đó mất hết sức lực, người nhũn ra rồi ngã phịch xuống đất, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa. Xem ra biện pháp quê mùa này cũng khoa học đấy chứ, Tần Thụ lấy lại vẻ tự tin, oai hung bước đến ấn mạnh vào huyệt nhân trung của bà chủ nhà.
Tạ Nam đưa mắt nhìn bà ta đang nằm sóng soài trên sàn nhà, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào tủ rồi ngồi bệt xuống, nhìn lại đôi mắt bà ta đã nhắm tịt rồi thở phắt một hơi dài.
Ngay sau đó, bà ta lại mở trừng trừng hai mắt, bộ dạng hằn học, chớp chớp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo. Tất cả những thứ đó đều vụt qua nhanh chóng, nhưng trong lúc sợ hãi khiến tác dụng điều tiết của tuyến thượng thận làm mọi thứ trở nên uể oải và chân thực đến lạ thường. Tạ Nam đạp đạp chân đứng dậy rồi nhìn bà chủ nhà đang nằm bất động trên nền nhà, hình như những thứ vừa rồi chỉ là ảo giác, bà ta đang sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
Tranh thủ thời cơ, Thiệu Đông Tử bắt đầu xúi bẩy gây chuyện: “Các anh em, chúng ta thống nhất cách giải quyết nhé, hoặc là báo với trường là bà chủ nhà bị ngất xỉu do hạ đường huyết hoặc cao huyết áp, còn nếu nói bị ma nhập vào chắc chắn sẽ bị thầy hướng dẫn cho là chúng ta đang bày trò quái ác, đến lúc đó khó mà thoát thân được!”.
Có người tiếp lời: “Đúng đấy, đúng đấy, không chừng bà ta thực sự mắc chứng động kinh gì đó cũng nên!”, Tần Thụ vừa nghe liền gật đầu, mọi người xung quanh nhìn thái độ của lãnh đạo, sôi nổi bày tỏ đồng tình.
Sau cơn dày vò, cuối cùng bà chủ nhà cũng đã tỉnh lại, đôi mắt dần trở lại bình thường.
“Bà chủ nhà…à không, cô Lý, cô không sao chứ?” Tần Thụ quay người, gọi hai người cùng đỡ bà chủ nhà ngồi dậy.
“Tại sao tôi lại ngất xỉu thế này, hồi nãy vừa mới cúi đầu xuống thì mắt mũi đã tối sầm lại,xem ra tôi lại lên cơn cao huyết áp rồi”. Bà chủ nhà dần nhớ lại những thứ mà có thể nhớ được.
Mọi người cười ngượng ngùng, may mà không có ai mở mồm nói tất cả chuyện xảy ra trước đó. Bà chủ nhà phủi quần áo rồi đứng dậy, hồi phục thần sắc, tức tối đưa mắt nhìn Tạ Nam và Thiệu Đông Tử nhưng lại không thốt được nên lời, gắng gượng mãi mới nói được một câu: “Phòng các cậu phải chú ý vệ sinh chứ, dưới giường các cậu nhiều tất rách quá! Còn nữa, nửa đêm đừng có hát hò ồn ào đấy!”.
Tạ Nam và Thiệu Đông Tử nghe được những lời này giống như tên tử tù được đặc xá khai ân vậy, cúi rạp người xuống, gật đầu lia lịa rồi vội nói nhất định sẽ dọn dẹp, sau đó dìu bà chủ nhà xuống lầu giống như đỡ thái hậu thời xưa khi xuất cung.
Quay đầu lại nhìn, thấy mọi người vẫn chưa giải tán, Thiệu Đông Tử nói: “Vừa rồi bà…à cô nói rồi, cô ấy bị cao huyết áp cho nên ngất xỉu, sau đó chứng động kinh cũng tái phát theo, không sao rồi, không sao rồi, mọi người về phòng ngủ đi!”. Nói rồi cậu lại vội kéo tay Tần Thụ, nói với giọng nịnh bợ: “Anh nói đi, chủ tịch Tần”.
Tần Thụ tự nhiên đắc ý, vội hưởng ứng: “Đúng rồi, đúng rồi, chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn thôi mà các bạn, chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn, các bạn về phòng nghỉ đi.”
Đám đông thấy kịch đã xem hết liền nhốn nháo giải tán.
Chỉ còn lại Tạ Nam và Thiệu Đông Tử đơn độc trong phòng, ngồi trên giường tựa lưng vào nhau, chỉ có họ mới biết chuyện kỳ quái vừa rồi là như thế nào.
Hai người đẫn đờ nhìn lên trần nhà, Thiệu Đông Tử không giấu nổi vẻ sợ hãi nói: “Chúng ta cũng đi ra ngoài qua đêm đi”.
“Đồng ý!” Tạ Nam mặc quần dài vào rồi lao ra khỏi phòng, Thiệu Đông Tử cũng vội vàng chạy theo. Đèn cũng không dám tắt, đóng cửa chạy thục mạng.
Ánh sáng vàng dưới lầu vẫn lúc ẩn lúc hiện, con mèo vàng kia bỗng nhảy vọt vào trong bóng đêm…
Hết chương 4
|
|