|
Tác giả |
Đăng lúc 30-11-2011 18:43:55
|
Xem tất
Vừa nghe mấy tiếng "vỡ tan vòng", Nam Khấp bỗng giật lên một cái như đỉa phải vôi. Thầy trò Võ Minh Thần chỉ thấy loáng, khối trắng di động, dòm lại, chỉ còn thạch bàn không, ướt đầm đìa, còn Nam Khấp đã ngồi lù lù sát vách núi phía trong, khuất sau tảng đá, khiến ai nấy đều lấy làm quai gở về thân pháp của Ma Nam, rời chỗ như gió thoảng.
Sực nghe rõ tiếng Tây Sắc tinh quân hét gai gai:
- À! Mặt sắt ngu đần... Sao dám đem bảo vật cho hắn xem. Nam Khấp, Tây Gầm! Ma vương Chúa theo sục mặt sắt khắp mấy dải biên thùy. Muốn tròn hòa khí, các ngươi khắc rời ngay đầu núi, Ma Vương sai quân lên bắt hắn, bằng cưỡng lời, chớ trách Ma Vương.
Chợt có tiếng Ma Quân Bá Diện hét léo nhéo:
- Tây Sắc! Đâu đã đến lần mi? Quả nhân gặp hắn đã mấy tuần trăng, giờ mới tìm lại được, mi quyền gì động tới? Tây Sắc! Nhà mi nên lui về, kiếm món khác. Thế gian này còn hai vòng càn khôn nữa! Ta nhường mi đó.
Tây Sắc cười thét:
- Ma trăm giọng! Mi tới số rồi mới đòi "vòng điểm huyết"! Ta lên bắt nó, mi có giỏi cứ lên! Vào bụng sói, chớ trách Ma Vương này độc ác!
Tây Gầm hô như sấm:
- Phải đó! Việc ai nấy làm. Bọn mi cứ tính xong chuyện dưới đó đi. Kẻ nào thắng, lên đây chơi không muộn.
Nam Khấp ngồi xó núi lúc này như không buồn để ý chi tới bọn Tây Sắc, Đông Âm phía dưới, y cứ soi "lúp" dòm ruột vòng, chép lia lịa. Thỉnh thoảng lại phát ra một vài tiếng nghe khoái trá hết sức, rõ ràng cả thung lũng, trời đất, người vật, quân thù đã biến sạch, chỉ còn y với những hàng chữ loằng ngoằng khó hiểu.
Võ Minh Thần bước lại gần xem, không khỏi sửng sốt, thấy y vừa dòm vừa cầm kim vạch lia lịa trên mặt lụa, đường kim đi tới đâu thành đường rãnh sâu hoắm, mà đi rất mau, có lẽ còn nhanh hơn thần cầm bút thảo trên mặt giấy vậy. Chàng lại để ý những hình tượng thú, điểu, núi non, cây cối, suối khe... hình nào y cũng chỉ vach lia một nét loằng ngoằng theo đúng lối vẽ nét liền xem chừng còn khắc lẹ hơn cả Bạc Khao Lan dùng mũi châm khắc lên mặt nứa.
- À! "Ma Nam" này quả trang họa sĩ có hoa tay khác người! Y thảo mau thế này, may xẩm tối xong.
Bèn để mặc y ngồi đó, chàng trai vọt ra mé ghềnh, chiếu ống dòm quan sát, bỗng hơi chột dạ thấy cả hai cánh quân Đông Âm, Tây Sắc vụt biến đâu mất. Rê ống dòm khắp dưới trên thấy thế núi dựng đứng giống hình con hạc uống nước từ cổ xuống đuôi, từ lưng chừng núi lên thành đá có chỗ thoải lại cũng chưa hẳn tốt trước tài khinh thân đăng sơn của bọn giỏi võ. Bèn bảo Tây Gầm, Quản Kình:
- Bọn chúng lần đâu mất rồi? Địa thế này nếu chúng leo lên phía sau núi rồi kéo ào xuống đây, thật khó lòng ngăn nổi.
Quản Kình quan sát, thấy lo nhưng Tây Gầm đã vuốt râu bảo:
- Bọn ta ngồi phơi mình chỗ này cốt nhử cho chúng mò lên đó. Thầy trò ngươi chớ ngại. Dẫu nó có đủ ba đầu sáu tay cũng không lo. Đàn cẩu quẩy, quân giặc không ngán, chỉ ngán Tây Sắc, Đông Âm thôi.
Tây Gầm vừa dứt, chợt Nam Khấp kêu lớn:
- Đông Âm, Tây Sắc không ngán, chỉ ngán tạo hóa và chủ cái vòng thôi. Ngọc đặc rắn như thế này, chẳng hiểu "ngài" làm thế nào viết nổi chữ tượng hình li ti như con kiến vào tận ruột ngọc được. Ôi chao! Chép hoài mới được mấy hàng!
Tây Gầm nói vọng vào:
- Ma Nam! Nhà ngươi quên đây là cái vòng càn khôn rồi sao? Nhà ngươi mới bảo "Càn khôn, can khôn, hựu càn khôn. Càn khôn đảo lộn". Chủ cái vòng tất là bậc thông thiên quán địa, biết nhiều bí mật, sá chi cách chép chữ ruột ngọc?
Ngay lúc đó, dưới thung lũng, bỗng có tiếng Tây Sắc tru trú gai rợn:
- Mặt sắt! Ta cho ngươi năm phút suy nghĩ. Cả Tây Gầm, Nam Khấp nữa. Quá năm phút, Ma Vương Chúa cho thú binh lên núi, bọn ngươi muốn xuống cũng muộn rồi.
Võ Minh Thần quát vọng xuống:
- Tinh sói! Ta khuyên mi nên rút về động sói, ta sẽ tìm đến mi, chậm lắm mùa hè tới. Giờ ta có việc cần đi nhưng nếu mi cố theo đoạt vòng, cứ lên đây không cần đợi năm phút.
- Mặt sắc ngu tiếc vòng hơn mạng. Thân xác mi vào bụng sói, vòng ngọc ích chi!
- Ta sẽ đập nát vòng trước khi mất mạng, nhưng đã chắc gì? Nếu trong trời đất này còn thiên đạo, ta sẽ tru diệt hết loài sài lang độc ác, tru diệt mi trước.
- Ha ha! Thổ rừng ngu! Trận tru tinh Bát Quái Mê Hồn của cha con lão tù trưởng Bạc còn không kham nổi Ma Vương, mi sức được bao nhiêu dám tính chuyện vá trời. Năm phút nữa, Ma Vương sẽ lên núi.
Rồi im lặng mênh mông trùm thung lũng. Bỗng phía tả, lại có tiếng Ma Quân Bá Diện vang âm hàng chục giọng:
- Tây Sắc! Ngươi không được lên núi trước! Thánh quân đuổi theo han mấy cánh rừng sâu, Thánh Quân lên trước. Nếu nhà ngươi xua chó làm càn, Thánh Quân cho tắm nước cường toan hết.
Tây Gầm đang chống súng đứng sau cành lá cũng thầy trò Võ Minh Thần dòm xuống thung lũng, vừa nghe dứt lời Đông Âm, Tây Gầm nảy ra một mẹo nhỏ, quát trỏ xuống như lệnh vỡ:
- Phải đó! Ma trăm giọng nói đúng. Cả Đông Âm, Tây Sắc đều muốn chiếm đoạt vòng, vậy muốn cho tiện việc hai người cứ tính chuyện với nhau cho xong đã, rồi sẽ nói đến bảo vật! Bọn ta ngồi trên này đợi... Không hề gì!
Có tiếng Đông Âm thét;
-Tây Gầm! Quả nhân quyền uy trùm mấy cõi không đánh giặc thuê cho nhà nước Đông Dương! Mi tưởng làm ngư ông thủ lợi, xúi ngao cò tương tranh, dễ làm sao?
Tây Gầm giọng oang oang:
-Tây Sắc đâu? Còn đợi gì không lên núi? "Ma trăm giọng" sợ bóng sợ vía mi rồi đó!
Không nghe tiếng sài lang chúa đáp, chỉ thấy xào cành lá, bao nhiêu sơn cẩu lớn nho biến sạch. Võ Minh Thần không khỏi rờn rợn chiếu ống dòm quan sát khắp rặng núi, khẽ bảo Tây Gầm.
- Hình như "nó" xua chó sói lên núi! Nó có thể vòng mặt sau, vượt lên ngọn đồi rồi đổ sườn núi xuống đây. Để mỗ thử lên ngọn kia xem!
Vẫn điềm nhiên, Tây Gầm xua tay:
- Bất tất! Nhà ngươi cứ đứng đây đợi Nam Khấp chép xong. Chính ta mong nó xua quân thú lên đây. Thầy trò ngươi đi đường xa mệt, tiện thể ngồi nghỉ ngơi không ngại.
Dứt lời bỗng nghe tiếng Đông Âm thét lảnh giọng nữ:
- Thượng sơn! Điện tiền chỉ huy chấp lệnh!
- Xin vâng mạng! Thánh quân vạn tuế! Kỵ bộ cổ kim nam nữ sửa soạn, có tiếng Tửu Chúa sang sảng, lập tức, phía tả thung lũng bỗng co tiếng cồng khua trống giục, ngựa hí, quân reo ầm ầm như có đủ thiên binh vạn mã, lẫn tiếng loa đồng rền rĩ vang âm trong ánh hoàng hôn rừng, rồi từ dưới các tàn cây xòa đập tiếng súng lên cò, ngựa khua rầm rập.
Rồi nào cuối thung, bỗng nhô lên bóng tàn tán sặc sỡ cao khỏi ngọn cây đến hai thước, một bóng người mặc áo dài đen thắt lưng xanh, chít khăn điều vụt nhô lên trên ngọn lá, cao lênh khênh tưởng chừng đi trên cây, người này bắc loa gọi lê thê, truyền thượng lệnh, miệng loa bằng miệng thúng cái, cứ khua đảo tít, nghe như gọi loa dẹp đường cho đám rước đi.
- Tấ... ấn... ấn! Bi... in... inh... inh!
Quản Kình chĩa súng, gọi giật chủ:
- Cậu hai! Nó sắp đánh lên! Võ Minh Thần chiếu ống dòm, tiếng loa vừa hô dứt thì hai tiếng "thượng đội", chợt chàng trai hơi dội người ngạc nhiên, thấy từ các tàn cây thung tả vụt nhô lên khá nhiều lính cổ, lính kim tay múa tít súng trận, tất cả đều ngất nghểu vượt khỏi tàn cây, như một đội binh đi trên ngọn lá vậy.
- Mục tiêu vừa tầm súng... Ngon dữ à! Nổ chứ cậu hai? Võ xua tay, Tây Gầm vuốt râu cười khà, vẻ đắc ý hết sức:
- Cứ để coi nó giở trò gì đã! Thầy trò ngươi cứ ngồi xem. Bữa nay ta làm gỏi luôn cả "con ma trăm mặt"!
Minh Thần, Quản Kình đã biết rõ sức lợi hại của Tây Sắc, Đông Âm, thấy Tây Gầm đầy vẻ khoái chí như tự tin vào khẩu kích pháo của y hết sức, chàng trai khẽ bảo:
- Quân người, quân thú đông như rươi. Tây Sắc, Đông Âm đi như gió thoảng, xuất quỷ nhập thần. Một khẩu súng thần tốc mấy cũng khó lòng ngăn nổi. Chỗ ta đứng đây, lại chưa quét thẳng cả tứ phía. Mỗ lấy làm lo ngại...
Tây Gầm cười bí mật, đập hai ngón tay lên hai ngôi sao cầu vai, làm hiệu. Ngay khi đó, trên tàn cây, lũ binh cao ngất nghểu vụt biến sạch, chỉ còn người gọi loa "hạ đội". Lập tức tiếng trống chiêng chuyển nhịp. Bọn Minh Thần thấy thung tả vọt ra một đội binh kim cổ nữa, kẻ cưỡi ngựa, người đi bộ, khiêng nhiều tấm phên, thang, dây thừng móc, coi rất có trật tự, không khác một đội binh cận đại chuẩn bị công thành.
Quản Kình cau mày lẩm bẩm:
- Quái! Chúng làm gì thế kia? Minh Thần quan sát, khẽ bảo:
- Hình như chúng chuẩn bị thượng sơn!
Nhưng đầu núi này cao hàng năm, bảy chục thước, thang ngắn kia sao bắc tới?
Lòng vẫn gờm Tây Sắc, Minh Thần đưa mắt quan sát phía thang lửa, vụt bảo Tây Gầm:
- Chó sói lên núi không kém sơn dương! Tây Sắc có thể cho quân bọc hậu hoặc đánh từ đuôi hạc lại. Núi này nhiều điểm tựa, mấy tay súng ngắm không dễ gì! Ta nên tính trước!
Tây Gầm vẫn ung dung, xua tay, tiến lại chỗ Nam Khấp, cúi dòm y chép. Nam Khấp phát âm chìm:
- Tượng hình này chắc từ thời thượng cổ, coi như chữ ma chữ quỷ. Tụi nó sắp lên chưa?
Tây Gầm vuốt râu, vỗ chát vào cây súng lớn:
- Có cái này tiễn chúng rồi! Riêng Tây Sắc, Đông Âm phải cậy tay nhà ngươi mới được! Món này có lẽ vô dụng với chúng! Nhà ngươi chép được nhiều chưa?
- Chưa được nửa! Nhưng nhà ngươi yên trí, tụi nó thính hơi lắm, chưa dễ gì đưa đầu quân gia ra cho ngươi bắn đâu!
Vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng quát "Thượng sơn", bon Minh Thần nhìn về cánh thung tả, vụt thấy nhiều bóng vọt ra cao lêu nghêu trên tàn cây, mãi khắc đó, mới hay bọn này toàn đi cà kheo, ít nhất có đến bảy, tám chục tên, đi chậm không cần gậy chống, nhưng mỗi bước dài cả chục thước tây, dập dờn, lắc lư múa tít súng. Đội này tiến ra đi lẫn với đội mang phên, thang theo tiếng loa gọi, chợt dàn hàng ngang, theo hình cánh cung ôm lấy khu đầu núi. Bất thần Tây Sắc hét "À, Tây Gầm giỏi!" Nam Khấp đang chép vùng bảo:
- Đó thấy chưa? Ta đoán không sai! Nó ngửi thấy mùi lính khó xanh khố đỏ rồi!
Quả nhiên, phía thung tả tiếng Tây Sắc kéo lê góc rừng:
- Đông Âm! Nhà mi định thí quân, tham vòng ngọc xua nó vào miệng súng Quỷ phương Tây! Đội quân mã Đông Âm đang rầm rộ vượt qua thung lũng bao lấy đầu núi, bỗng nẻo hậu quân có tiếng quát chói tai, quân mã dừng cả lại.
Từ phía tả rừng, bất thần vọt ra một chiếc càng gấm, co tán vàng tán tía che rợp, vừa hiện ra đám tàn tán, cáng đã chạy phốc lên trước trận, loằng ngoằng cứ lướt trên mặt đất vài mươi bộ, lại bắn vọt lên cao coi rất lạ mắt.
- Cáng "Ma trăm mặt"
- A! Tên ma quân này đến ngày tận số rồi. Dám cả gan xuất đầu lược trận trước họng súng Tây Gầm. Để ta thả cho một viên nếm mùi kích pháo!
"Quỷ phương Tây" xốc áo, quay luôn mũi súng lớn xuống thung, nhưng Võ Minh Thần đã đưa tay ngăn lại:
- Khoan! Đông Âm ẩn hiện như ma quái, càng gấm chẳng có gì trong đâu!Ngu mỗ đã bị hắn lừa mấy lần, nã tung cáng, như bắn vào không khí!
Tây Gầm nhún vai, vỗ lên miệng súng, cùng thấy trò Minh Thần dòm xuống, thấy chiếc cáng gấm có tàn che vừa lướt ra trước trận, bỗng trọng bọn đi theo co năm, sáu tên chạy vụt len phía đầu núi chỗ bọn Minh Thần đang trấn trên, chỉ còn cách khoảng bảy, tám chục thước tây chợt cả mấy tên cùng dàn hàng ngang, sát nhau, cúi khom mình hết, ngước lên nhất loạt, lập tức bao nhiêu cây cà kheo ghép đôi vụt theo người chúng vụt lên nối làm một, cao ngất nghểu gấp đôi trước.
Bọn đi cà kheo vừa nhô cao lập tức có năm, sáu tên xách thang tre chạy vù tới giật cạch nối dài gấp hai, ba lần đặt phịch lên hai vai tên đi kheo. Bọn này nhanh gọn, răm rắp không khác bọn người máy, không chậm nửa khắc, đến nỗi bọn Võ Minh Thần chỉ kịp thấy loang loáng từng động tác, còn đang ngạc nhiên chưa hiểu chúng làm trò gì đã thấy cáng gấm tàn tán chạy vụt tới. Nhìn kỹ mới hay cáng gấm có hai cô gái khiêng cáng, và mấy gã đàn ông che tàn tán, tất cả đều chạy bộ nhanh hết sức.
Khi cả bọn tới gần chỗ thang bắc, lập tức nhảy vèo lên bậc thang thứ bảy, thứ tám, và chạy vùn vụt lên ngọn thang, nhanh không kém loài khỉ, vượn. Vừa tới ngọn thang, cả bọn lập tức bắn lên không, không khác đạp phải lò xo.
Và từ trên cao cả đám tàn tán cáng nhè nhẹ hạ xuống y hệt lũ người cầm ô dù cản gió nhảy.
Ngay khi đám cáng tàn vọt lên cao, bọn dưới lại xách thang, lướt cà kheo chạy vù về nẻo khác cũng hướng vào ven núi. Thang cao vội để đám cáng tàn chạy tới leo lên ngọn, vọt bắn lên không.
Cứ thế, hết chỗ nọ đến chỗ kia, bọn này lao về nẻo cuối gió, sát khu hữu thuộc quân Tây Sắc, cuối cùng lại xẹt về chỗ cũ, mất dạng sau cây lá. Bỗng có tiếng hét vang hàng chục dặm:
- Tây Sắc! Nhà tinh báo cho thánh quân biết có quân bạch quỷ, ngăn thánh quân thượng sơn, là có ý chi?
Phía hữu thung, tiếng Tây Sắc vọng âm:
- Ma Vương chúa không thích quân ngươi chết uổng! Tiếng Bá Âm cười thét:
- Còn nhà tinh?
- Ta? Hà há! Sao dám ví với quân ta? Ngọn Pi A Ya cao ngất trời, quân Ma vương vượt trong nháy mắt, sá chi rặng núi thấp này? Đông Âm! Ta thấy quân ngươi khiêng vác đồ lên núi, coi nặng nề bất tiện. Vậy để ta lên núi, bắt thằng mặt sắt, xong nhà ngươi gặp ta, cũng đủ rồi.
Tiếng Bá Âm hét giận:
- Chúa sài lang nhà tinh mi dám coi thường lính thánh quân thế sao? Hãy đợi dưới thung, quả nhân lên, xuống sẽ gặp nhà tinh không muộn!
Hai bên từ hai đầu thung tiếp tục đòi lên núi trước, không ai chịu nhường. Quân Tây Sắc ẩn kín, riêng quân Đông Âm chập chờn ẩn hiện xa xa. Tây Gầm đứng lên sốt ruột, vùng hô như lệnh vỡ bằng tiếng Thổ:
- Dài dòng vô ích! Kẻ nào đòi lên trước, đã sợ không dám đánh nhau hao lực lượng sao hai tên chúa trùm không đánh tay đôi cho gọn.
Nam Khấp đang mải ghi chép vừa nghe dứt lời Tây Gầm, Nam Khấp vùng nói lớn:
- Ôi chao! Con két con vịt còn bay trên trời, hai đứa đã đánh nhau chí tử, đòi nấu măng, bỏ lò, tưởng không gì ngu bằng. Tây Sắc, Đông Âm là phường quỷ quái khi nào mắc mẹo nhà ngươi? Tây Gầm nhà ngươi cứ lau súng cho kỹ có việc dùng đến nơi rồi đó.
Bọn Võ Minh Thần chưa hiểu y nói có ý chi lạ không bỗng lại nghe Nam Khấp gọi:
- Tây Sắc! Đông Âm! Mẹo các người không lừa nổi ta đâu! Tây Gầm bố trận kín như bưng, nhường cho hai lối đi về âm phủ đó. Tiếc ta đang bận xem vòng. Này Tây Sắc, Đông Âm, các người có tên nào đọc được chữ tượng hình không? Nếu không hãy về học trước sẽ kiếm vòng đọc sau là hơn!
Lời vừa dứt, bỗng nghe Tây Sắc hét vang động sơn lâm, tiếp theo một tràng tru hú cực kỳ phẫn nộ:
- À! Thằng mặt sắt ngu nhất cõi trần! Sao lại cho "con ma khóc" đó xem vòng càn khôn? Xem xong nó sẽ cho mi nghe bài kèn đám ma! Tiếng tru hú kéo lê thê nhọn hoắt, đầy phẫn khí, rõ ràng Chúa Sài Lang chỉ sợ kẻ khác sẽ khám phá được điều bí mật quan hệ trong chiếc vong kỳ dị. Võ Minh Thần nghe tiếng quát Tây Sắc bất giác giật mình nghĩ:
- Nghe giọng "nó" rõ ràng nó đã biết điều bí ẩn yểm tàng trong chiếc vòng càn khôn. Vòng này một bộ ba chiếc, Tây Sắc tài nghệ lợi hại phi thường, chẳng rõ thuật ma hay quỷ công? Người lịch duyệt như vị chúa Pi A Ya cũng chưa dám quyết đoán nó theo pháp môn nào? Biết đâu tài thuật của nó như vầng huyết khí tiết ra bao bọc xác thú chẳng luyện từ bảo pháp môn bí kíp vòng càn khôn? Nên "nó" mới tỏ vẻ cực phẫn vì sợ kẻ khác cùng phát giác ra điều đó trong vòng ngọc. Mà lạ kỳ, Tây Gầm còn có quân sao im lặng? Tây Sắc, Đông Âm đều là quân xảo, lẽ nào cứ mất thì giờ cãi vã suông đòi lên trước lên sau? À thì ra...
Chàng trai vụt đảo lia ống dòm nhìn khắp mấy ngọn núi đá quanh mình, thình lình quân Đông Âm mất dang, rồi từ trong tàn lá, chiếc cáng gấm xẹt ra, hét:
- Tây Sắc! Tây Gầm! Nam Khấp! Trai điển! Ma vương chúa lên bắt vòng xanh!
Theo tiếng hét, từ sau lùm cây thung hữu vọt ra một cỗ kiệu sơn son thếp vàng, mấy mặt rèm che kín, kiệu do bốn con cơn cẩu to lớn ghé vai khiêng hai chân như người.
Ngay khi đó có nhiều tiếng sói tru, trống giục, cồng khua, quân reo, ngựa hí hai đầu thung lũng phía trước. Quản Kình hăm hở hoành ngang cây trung liên, lăm le khạc đạn, vọt ra bờ đá rậm cành lá, cười khà:
- Ôi! Tụi này ngu dữ à! Kiệu cáng nghênh ngang lượn trước mặt Tây Gầm... Hà hà! Hai phút là tan kiệu cáng! Coi đây!
Vừa lúc đó, Quỷ phương Tây chụp vội một viên, quỳ xuống, tỳ phăng bàn đạp vào một mỏm đá, chúc mũi súng, vác vai, chực thả. Bỗng nghe Nam Khấp phát tiếng trầm trầm.
- Quỷ phương Tây! Nhà ngươi chê nó ngu, mà nhà ngươi thấy kiệu cáng định nổ đó ư? Ôi! Gầm thế không sợ nó cười sao? Liệu thổi kèn chào đi! Nó kia kìa!
Võ Minh Thần, Quản Kình thấy hình tuyết Nam Khấp ngồi trong kẹt đá, đang lúi húi soi soi chép chép, không trông ra, cứ nói như "xó". Hai thầy trò cũng Tây Gầm đều ngạc nhiên nhìn quanh dưới thung, kiệu son cáng gấm xẹt ngang xẹt dọc nhanh như tên bắn, ào ào như sắp tấn công bất thần lại nghe tiếng hét trên cao léo nheo hàng chục giọng đúng tiếng Bá Diện Ma Quân.
- À sài lang chúa! Ta đoán không sai mà! Giở trò Hàn Tín đánh Trần Thương, định đoạt tay trên!
Thầy trò Võ Minh Thần giật mình trông lên ngọn núi xế trốc đầu, thoáng chiếc cang gấm hiện ra sặc sỡ y hệt chiếc dưới thung, tưởng chừng đó là cái "phách" dưới bốc lên.
Sực lại thấy trên mỏm đá cao chót vót ngang đấy, vụt thò lên hình thù một con hồng cẩu quẩy to lớn đi hai chân lông vàng óng như tơ, bờm sư tử, đúng hình con tinh Chúa sài lang tứ túc Hồng Cẩu Quay Hấp Tinh Quân Tây Sắc Ma Vương.
Võ Minh Thần đứng trong lùm cây rậm ngó lên, không ngờ Tây Gầm lại phản ứng nhạy bén đến thế, tiếng cười của Tây Sắc chưa kịp ngân, y thả liền hai trái đạn lớn nhanh như chầy máy.
Chỉ nghe cạch bùng cạch bùng, cả hai mỏm đá chỏm Tây Sắc, Đông Âm vừa hiện đã bay phăng đi như có bàn tay vô hình bốc ném xuống thung lũng. Mỏm đá bay lẹ đến nỗi mắt thầy trò Võ đều thoáng thấy cả hình đá cùng hình động vật vụt hiện rồi vụt biến mất, chẳng rõ có bị đạn pháo trực xạ ném đi không?
Mới cách đây ít phút, Võ Minh Thần đã được thấy tận mắt tài trực xạ kích pháo cực kỳ chính xác của Tây Gầm, bắn bay luôn mỏm đá hình chó bên kia thung, giờ lại thấy cả hai mỏm đá Tây Sắc, Đông Âm đứng bay mất, tâm trạng chàng trai thật là trái ngược.
Vừa mừng dứt được hai mối nguy lớn trong thiên hạ, vừa lo mất hy vọng tìm ra nguồn gốc thân thế mình, them nỗi xót xa không tự tay giết được con tinh thú, chàng trai buột miệng kêu lớn:
- Trời! Chúng đâu rồi? Không lẽ chết tiêu? Tây Gầm cầm trái đạn cánh quạt gãi râu sồn sột, hai con mắt mèo quét trọn ngọn núi, thình lình nghe sau núi đột dậy tiếng sói tru, người hú vang động lẫn từng trang súng nổ đì đẹt, vụt có tiếng ma âm nhọn hoắt cất lên, rõ tiếng Tây Sắc lẫn cả giọng Đông Âm:
- Quỷ Tây! Mi bắn nhanh như máy, nhưng súng ống nhà nước mi không phạm nổi chúa sài lang đâu!
- Tây Gầm! Mi bắn trộm lẹ đó! Nhưng thánh quân Bá Âm Bá Diện đâu có thể bị súng tây tru diệt. Hà hà! Lính tráng nhà mi liệu ngăn nổi thánh quân không?
Võ Minh Thần nghiêng tai nghe ngóng, vụt bảo Tây Gầm, Nam Khấp:
- Quân ma quái đã lên sườn núi! Cả hai đều đánh tập hậu! có lẽ chính Đông Âm, Tây Sắc mở đường.
Vừa lên tiếng, chàng trai đưa mắt nhìn Nam Khấp, thấy hình tuyết khối vẫn ngồi soi soi chép chép, mê man như không nghe cả rặng núi đang chuyển động ầm ầm như sắp vỡ đôi.
Chợt nghe y phát âm:
- Này trai điển! Ruột cái vòng này coi vậy mà nhiều chữ tượng hình như đàn kiến, xem chừng lát nữa mới xong! Cảm phiền nhà ngươi ngồi chơi đợi bọn ta chút!
Chang trai ngó qua nói lớn:
- Quân chúng thượng sơn rồi. Loài quỷ mắt đỏ vượt núi nhanh hết sức, bọn ta phải dời lên cao điểm mới được...
Thản nhiên hình tuyết vẫn chép lia lịa:
- Trai điển! Chúng đánh lộn nhau đó! Nhà ngươi chưa biết "Quỷ phương Tây" sao? Hắn đi đâu cũng đặt cối xay quanh mình, mấy đứa vượt được, trừ Tây Sắc, Đông Âm.
Thầy trò Võ Minh Thần lắng nghe, tiếng súng đì đẹt từ hai đầu núi sau, mỗi lúc gần thêm. Nhưng từ ngọn nui đổ xuống vẫn yên lặng, chỉ có mặt tiền sơn, dưới thung lũng, vẫn thấp thoáng ẩn hiện hai cánh quân quái nhân, dị thú đang kéo qua thung như sắp tấn công dữ, nhưng cả hai đám này cũng thưa dần, chừng luồn rừng vòng ra sau núi phụ lực bọn đánh tập hậu.
Và tít ngọn cao chót vót cũng chẳng thấy bóng Tây Sắc, Đông Âm đâu nữa. Thế núi từ khu chúng xuất hiện nhìn xuống khu đầu bị cắt thành một vực rộng, vách dựng đứng y hệt chỗ gáy cổ con hạc cúi uống nước.
- Địa thế này chưa dễ gì chúng nhảy xuống được trong nháy mắt! Để mỗ lên chỗ cao quan sát xem sao? Chú Quản trấn dưới này!
- Vậy để ta đưa nhà ngươi lên coi chơi! Võ Minh Thần lập tức xách dù theo Tây Gầm vọt ra phía sau núi, mới hay phía này cũng bị cắt vòng cổ, dưới con thung rộng, nhưng mình hạc ăn ra loe đúng chỗ này, chỉ thấy một khoảng thung chót vót từ dưới lên cũng chỉ độ năm, bảy thước! Tuy vậy, chẳng thấy bóng giặc nào, sườn núi cũng vắng hoe, quân giặc lại vòng sang tới mình hạc đánh lên.
Không khỏi ngạc nhiên, Võ bảo Tây Gầm:
- Lạ dữ! Sao nó không đánh thẳng lên chỗ ta trấn, lại lên chỗ cao mua thêm gian hiểm?
Tây Gầm vuốt râu:
- Chỗ này thấp sườn lại dựng ngược. Có chỗ nào lên được ta đặt cối xay rồi còn đâu? Nào! Ta lên mình hạc.
Vừa nói lão vừa ra hiệu, dẫn Võ len lỏi qua các kẽ đá, mảng ghềnh, cây rậm, leo vùn vụt lên trên.
Tây Gầm tuy người to lớn, leo nhanh hết sức, rõ tay từng chuyen luyện võ nghệ Á Đông khiến Võ Minh Thần bất giác lấy làm lạ, vì từ nhỏ, chàng đã theo sư phụ đi nhiều xứ, chưa hề thấy một nhân vật võ lâm nào lại là người Tây phương.
- À thì ra đây là một viên tướng Tây. Chắc ông Tây này từng lăn lóc rừng già Á châu. Xem ngôn ngữ, cử chỉ nhiễm đầy vẻ "dân Châu Á". Nếu vậy Nam Khấp cũng chẳng phải là ma quái chi cả. À! Ta hiểu rồi. Dị nhân! Nam Khấp, Tây Gầm, Đông Âm, Bắc Tiếu... Tứ dị biên thùy. Lạ thật, xem Tây Gầm đầy vẻ tự tin trận thế lắm, chắc binh mã phải đông, nấp đâu kín dữ à?
Bèn ngầm phát điện công, giơ bàn tay ra, quyết thử một đường quanh sườn đá. Đang vượt núi, ngoảnh trông lại, Tây Gầm hỏi:
- Nhà ngươi làm gì thế? À! Phát điện sờ động vật, tìm quân ta? Bất tất! Lên sẽ thấy! |
|