|
Tiếng chộn rộn rầm rập huyên náo xa mau, chắc chúng kéo đi sục phương khác. Võ Minh Thần thở phào, quay nhìn ra đã thấy nữ lang bưng vào một mâm đầy sơn hào, trái cây, khói còn bốc nghi ngút.
Đặt mâm xuống bàn, nữ lang rót rượu tươi cười bảo:
- Đêm khuya, gái hầu vắng, nhà còn ít thức ăn, ông dùng tạm cho đỡ đói! Rượu thuốc này cất chế đặc biệt uống vào mạnh thêm gân cốt, ông có thể dùng cả bầu không chóng mặt nhức đầu.
Minh Thần liếc qua mâm, thấy đến tám món sào sáo thơm phức, chàng ngỏ lời cám ơn, thỉnh nữ chủ cùng ăn. Nàng nể lời cũng ngồi xuống tiếp. Chủ, khách đối ẩm thân mật.
Tuy tình cảnh Võ Minh Thần không khác người ngồi trên tổ kiến, nhưng nhờ nữ lang ân cần chăm sóc, miệng hoa luôn nhoẻn cười, trò chuyện chàng cũng vơi đi rất nhiều bứt rứt, khắc khoải.
Nhất nàng ăn nói rất có duyên, cử chỉ bặt thiệp, tuy tự nhiên mà vẫn nghiêm trang chính đính, khiến Minh Thần càng thêm cảm mến. Nhân kỳ ngộ lại gặp cảnh buồn thảm bại, chàng trai uống liên miên không từ chối ly nào. Nữ lang tỏ ra tay uống rất hảo, nhưng nàng chỉ cạn một vài ly tiếp khách vậy thôi.
Chủ khách vừa uống vừa đạm đạo loanh quanh toàn chuyện "trên trời dưới đất" cầm, kỳ, thi, tửu, họa, võ không ai nhắc đến hiện cảnh. Nữ lang chẳng hỏi thêm chi về việc riêng khách, còn Võ tuy trong lòng đầy thắc mắc, vẫn phải cố nén, không đả động gì đến thân thế nữ chủ. Chàng chỉ đoán lơ mơ là giữa nàng với Tây Sắc Ma Vương tất phải co liên hệ nhiều ít, có lẽ lại là kẻ có địa vị lớn trong Cung A Phòng, nhưng vì từ tâm, vì bản chất hiền lương, đã ngầm cứu chàng qua cơn hoạn nạn. Và có lẽ nàng cũng khổ tâm không ít, chẳng qua vì cứu chàng mà nghịch ý Ma vương, hay vì chuyện chi khác. Nhưng Võ thường bất thần bắt gặp một hai tia mắt u ẩn hiện trong cặp mắt sáng đẹp long lanh như hai vì sao huyền diệu.
Giây lát sau, cuộc rượu tàn, dư vị còn đượm vị giác chàng tuổi trẻ giống hệt vị rượu chàng đã được uống cùng cô gái con tù trưởng Thái trong "pháo đài rừng" hồi sớm.
- Pháo đài rừng trên mặt đất kia và cung động bí mật A Phòng dưới đáy Hắc Giang biên này có liên hệ với nhau không? Nếu lãnh địa kia không phải đất đai Tây Sắc tinh, tất cũng phải quen nhau mật thiết. Vị tù trưởng Thái với Tây Sắc là chỗ giao tình, nên mới không xâm phạm? Nếu không sao ở nổi sát miền biên có cung động Ma vương? Lạ thật! Khó hieu thật! Không lẽ giao du thân mật với loài tinh sói.
À! Nữ chủ đây chỉ có thể là vợ của Ma vương, vợ chưa cưới chẳng hạn. Vì điều giao ước ràng buộc nào đó! Vì mạng sống của thân nhân, phụ mẫu chẳng hạn, nàng phải thuận, cũng như "Bạc công chúa" dưới hồ Ba Bể bị Giao Long bắt sống, ép duyên, vì mạng sống chồng, nàng cam thờ Giao Long tinh...
Nên nàng muốn giấu mình. Tốt hơn hết, mình chẳng nên nhắc tới, gây buồn tủi cho người đã cứu mạng mình.
Nghĩ ngược xuôi, quanh quẩn, Võ Minh Thần cố ngậm miệng, làm lơ, nhưng thâm tâm vô cùng đau xót khi tưởng tượng một nữ lang xinh đẹp, thông minh giàu tình cảm như nàng cũng phải khuất thân làm "vợ" chó sói và chan gối với "nó"
- Cẩu trệ! Trời ơi! Cẩu trệ hoành hành, võ lâm thiên hạ bó tay, còn ta thì... bại nhục phải trốn vào chốn buồng the nhi nữ. Còn mặt mũi nào trông thấy bậc ân sư!
Minh Thần buột miệng bật lời than uất ức vừa lúc nữ lang bưng "phin" cà phê vào! Nàng khựng lại ngó Võ, ái ngại khua sệt dép uyển chuyển, đặt "phin" trước mặt chàng cười bảo:
- Ăn xong, uống một ly cà phê cho tiêu, kể cũng phải. Người phương Tây đã giúp phương ta thói quen "kết thúc" bữa ăn bằng ly "Cà phê" quả chí lắm! Ông dùng thử sẽ thấy chất "cà phê" này khác hẳn thứ thường bán "dưới chợ", vì là cà phê hoang trên Pi A Ya.
Minh Thần chế thêm nước sôi, bỏ miếng đường uống thử. Quả nhiên nhấp một ngụm, đã thấy mùi vị thơm ngon lạ, có lẽ còn hơn thứ cà phê Chúa "Mười vạn núi" thường nổi tiếng sành điệu đã cho chàng uống.
Nữ lang tự tay vấn một điếu thuốc lá "sừng bò" Mán, đưa Võ, thỏ thẻ bảo:
- Có lần nhàn rỗi, tôi đã hội mấy tay sành lại, phân tách thứ cà phê này. Cà phê này hái được trên ngọn Phi Mã Yên Sơn, hình như thuộc giống cà phê đặc biệt nào đó bên Trung Đông Ả Rập, do chim chóc đem sang. Có lẽ vì hạt giống ướp chất đặc biệt trong bụng chim, lại gặp thủy thổ cao sơn nên mới có chất ngon lạ vậy? Nhà chỉ còn một ít thỉnh thoảng có khách mới pha.
Võ cạn nửa ly, lòng thêm nghi hoặc, sực nhớ tách cà phê trên "pháo đài rừng", vụt bảo:
- Cà phê này tuyệt hảo! Lần thứ hai mỗ được dùng, lần trước cô gái chủ "pháo đài rừng" có cho mỗ uống qua! Hai tách, cùng một vị.
Nữ lang mỉm cười hỏi: "Thế sao?" Võ Minh Thần vụt nói khẽ:
- Suỵt! Hình như có tiếng chân đi ngoài kia! Nữ lang quay mặt bước ra coi. Nhanh như chớp, xuất kỳ bất ý, Võ Minh Thần thò vụt tay xuất chảo kình, nhón phăng quai mặt nạ giật phắt một cái. Quá bất ngờ, nữ lang không kịp đề phòng, "phựt" quai vai đứt, nàng giật mình ngoảnh lại, Võ Minh Thần đã kẹp tấm mặt nạ trên tay như bắt được con bướm đen phất phơ.
Nàng khựng lại, Võ sửng sốt vì dưới đèn vừa hiện ra một khuôn mặt đẹp tuyệt trần của con gái tù trưởng Thái trên "pháo đài rừng" ban sáng!
- Trời! Cô nương! Mỗ đã ngờ ngợ từ lúc nãy!
Thoáng giây sững sờ vì bị giật mất mặt nạ, nữ lang trở nên điềm tĩnh như thường, nàng mỉm cười, thánh thót:
- Tưởng ông không cần giật mặt nạ cũng đoán được rồi chứ? Ngay khi ông mới chạy vào tôi đã đoán ra quý khách pháo đài!
Bốn mắt nhìn nhau, Minh Thần bối rối, đầu óc đảo lộn nhiều ý nghĩ trái ngược, ngờ vực ngổn ngang. Qua khắc sững sờ, chàng chợt hạ thấp giọng lẩm bẩm:
- Chính cô nương... Thì ra chính cô nương. Tôi đã thua Tinh Chúa ngay nước cờ thứ nhất. Tinh Sói đã biết rõ đêm nay có kẻ tìm đến nó, trả thù huyết hận. Tây Sắc chỉ việc nằm trong Tĩnh Viện... đợi con mồi.
Nghe Võ nói xong, nữ lang bỗng lùi lại, mặt chợt biến sắc, đang hồng hào trở nên tái nhợt, chừng bị xúc động mạnh, nàng chợt mở to mắt nhìn Minh Thần, rung giọng:
- Ông... ông có thể khinh bỉ, nhục mạ tôi đến thế sao? Ông cho là tôi đã lẻn xuống báo tin cho Sài Lang Chúa biết để đón đánh ông? Trời... Tôi... Tôi đã xét lầm người rồi. Tôi tưởng ông là bực trượng phu khoáng đạt, đủ sức thông cảm cả tâm sự kín của người ta... Tâm sự u uẩn của những kẻ sống trong nghịch cảnh. Không ngờ... Thật không ngờ...
Như nghẹn họng, nàng im bặt gieo mình xuống giường thất bảo, nước mắt bỗng ứa ra như hai giọt sương mai lấp lánh. Võ Minh Thần ngơ ngác nhìn nàng, vẻ thành thực hiện rõ trên khuôn mặt đẹp, Võ chợt thấy hối hận hết sức, chưa kịp nói chi thì nàng đã thở dài tiếp:
- Vì lo ngai mạng ông, tôi mới xuống đây. Thực ra tôi định xuống ngăn trở ông không để gặp Chúa Sài lang nhưng không kịp. Hiện giờ khó có ai địch nổi Ma vương, nếu không khám phá được cả ba cái vòng càn khôn. Chỉ có ba vòng càn khôn mới có phép trị vầng huyết khí vì Ma vương đã luyện theo "Càn khôn bí pháp", cứ mỗi con trăng, tài thuật lại tăng một bậc, không biết đâu mà lường.
Minh Thần khẽ thở dài. Chàng biết mình đã nghĩ bậy, vì nếu muốn, nàng đủ sức dùng cạm bẫy hại chàng trên "pháo đài rừng", cần chi phải báo cho Ma vương. Võ từ tốn:
- Xin cô nương đừng giận. Ngu mỗ xúc động nên sảng trí nói bậy đó thôi. Thực lòng hết sức cảm ân cô nương, nếu cô nương co ý chi khác, giờ phút này ngu mỗ đâu còn ngồi đây? Chẳng qua mỗ quá ngạc nhiên về hành động của cô nương nên thốt lời ngu xuẩn, xin cô nương bỏ qua cho. Cô nương hết lòng cứu mỗ mà lại chảy nước mắt vì mỗ. Thật mỗ toi đáng chết không oan.
Nàng nghe, có vẻ nguôi lòng, nhưng vẫn ngồi yên. Minh Thần lại gần, buồn rầu bảo:
- Ngu mỗ lòng như lửa đốt, tâm thần không được bình tĩnh vì tham cảnh, nên thốt câu ngu muội. Nếu cô nương không tha thứ, ngu mỗ xin đi ngay, không dám nương nhờ thêm phút nào!
Dứt lời, quơ "sắc" định đi, nữ lang hoảng hốt đứng sổ dậy, xua tay:
- Không, không! Tôi có giận trách ông đau! Giờ này chó sói vẫn sục sạo quanh động, sao ra được. Thôi thôi! Ông đừng nghĩ ngợi nữa! Mà thật ông không ngờ vực tôi chứ?
Vừa nói, nàng vừa rút khăn lau mắt, nhìn Minh Thần, nhoẻn miệng cười tươi mơn mởn như hoa nở, làm chàng không khỏi cười thầm về tính cách mau nước mắt của cô gái lạ, bề ngoài coi bặt thiệp, rắn rỏi, ai dè trong lại là gái đa cảm, dễ xúc động đến thế?
Hơi mỉm cười, Võ Minh Thần gật đầu, dịu dàng:
- Quả tình ngu mỗ không mảy may nghĩ bậy, ngu mỗ chỉ thắc mắc nghĩ muốn điên đầu không sao đoán nổi cô nương là nhân vật chi trong cung A Phòng này
Nữ lang cười, thỏ thẻ:
- Thì hình như tôi đã nói rồi mà! Tôi Nguyệt Kiều, họ Đèo! Lắc đầu, chàng trai nghiêm sắc mặt:
- Tên cũng chưa quan hệ bằng địa vị! Ngu mỗ rất muốn biết cô nương là... gì dưới cung nhan sắc này? Không giải được điều thắc mắc này, có lẽ từ đây ngu mỗ khó lòng ngủ yên nổi!
Nhướng cao mày liễu, nữ lang dịu hỏi:
- Điều đó có ăn nhập chi tới chuyện tối nay, mà ông phải quá lưu ý? Mà tại sao ông lại chú ý thái quá vậy? Tưởng dưới Cung A Phong này có lẽ cũng còn khá nhiều chuyện ông phải lưu tâm thắc mắc chứ?
Nghe nàng hỏi, Võ Minh Thần thoáng vẻ sững sờ, buột miệng:
- À... thực ra ngu mỗ không hiểu sao nữa! Có lẽ mỗ muốn hiểu rõ về... thân thế người đã gia ân cứu mỗ! Nữ lang ngồi im, nhìn thoi nến cháy vật vờ:
Minh Thần ngó nàng, ánh sáng thấp thoáng trên mặt hoa tuyệt trần, phảng phất vẻ huyền bí lạ thường, trong cặp mắt phượng nhưng biêng biếc sáng như hai vì sao trong đêm hè lộng gió. Không hiểu sao Võ Minh Thần thấy mình gần gũi nàng hết sức, chẳng khác gần một tri kỷ, từ đuôi mày, ánh mắt, vành môi, thân dáng, từng cử chỉ nhỏ, nàng gieo vào linh hồn đơn côi của chàng một thứ chi ấm áp dị thường, như ánh lửa bập bùng sưởi ấm lòng khách viễn hành cô độc giữa đêm dài giá lạnh.
Chợt nghe nàng khẽ thở dài, quay nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, nàng thoáng đỏ mặt, mân mê chiếc vòng đeo tay, chớp chớp hàng mi cong vút, hơi cui đầu, xoay tách cà phê, giọng đượm buồn, thỏ thẻ:
- Tốt hơn hết, ông đừng lưu ý làm chi. Tình cờ gặp nhau trong... cảnh nghịch, giúp nhau một vài điều nhỏ nhặt, uống vài tách trà, nói dăm câu chuyện rồi mỗi người một ngả như cá nước chim trời, gặp gỡ, chia tay bất định, chẳng hơn sao? Mây tan bèo hợp, cảnh tình đã thế, còn tìm biết hướng mây trôi bèo dạt làm gì cho thêm buồn. Xin ông thể tình cho, đừng hỏi thêm gì nữa!
Vẻ buồn mênh mông của cô gái kỳ dị làm Võ Minh Thần càng thêm thắc mắc, chỉ đoán lờ mờ là nàng hiện đang sống trong cảnh huống cực kỳ ngang trái, không thể thổ lộ cùng ai. Chàng tuổi trẻ lớn lên trong cảnh đơn côi cô độc, nên rất dễ thông cảm nỗi buồn u uẩn của người khác, nghe nàng nói, bỗng sinh ngậm ngùi khôn xiết, thở dài bảo:
- Cô nương thứ lỗi cho... Ngu mỗ thật vô tình đã khơi động tâm sự xót xa của cô nương. Ngu mỗ vẫn tưởng trên đời này chỉ có ngu mỗ là kẻ bạc số nhất, không ngờ dưới cung động thâm u này, còn có cô nương cũng mang nghiệt số chẳng vui gì. Thế mới biết cõi thế gian đúng là phiền não. Cô nương đã chẳng tiện thổ lộ gốc nguồn tâm sự, ngu mỗ đâu dám hỏi gạn làm khổ lòng cô nương. Nhưng quả tình được biết người ân cũng trong cảnh trái ngang, ngu mỗ thấy lòng chua xót chẳng an.
Nữ lang quay nhìn Minh Thần, cười héo hắt:
- Đời đã chịu nghịch cảnh không lối thoát, tại sao ta chẳng gác một bên, tưởng mấy phút tình cờ gặp nhau cùng ngồi đối ẩm cũng đủ an ủi rồi, ta còn mong gì hơn nữa.
Chàng trai kín đáo thở dài. Bên ngoài khu hậu cung đã chìm vào im vắng mênh mông, không có tiếng động nào trong lòng đất, ngoài tiếng nước chảy thao thiết ngoài lạch, hiu hiu hình như có cả tiếng gió lùa đâu đây.
Thoáng tia quyết định, Võ Minh Thần đứng phắt lên, từ tốn:
- Mang ơn cô nương cứu nạn, lại cho ăn uống no nê! Giờ sức mỗ đã hồi, mỗ xin cáo biệt Ngạc nhiên, nữ lang Đèo Nguyệt Kiều nhướng cao mày, đứng dậy theo:
- Sao? Ông định đi ngay bây giờ?
- Vâng! Ngu mỗ phải rời khỏi chốn này!
Lắc đầu, cô dịu dàng, khoát tay trỏ bao quát:
- Đi sao được? Khắp cung dưới cung trên, giờ này, các đường lên xuống, ra vào đều bị đóng chặt. Sơn cẩu, trành, xó, Dạ xoa trấn kín, cơ quan, cạm bẫy đều giương sẵn, có cánh cũng không bay thoát. Ông ló mặt ra là bị lộ ngay.
Võ nói nhỏ:
- Cô nương yên tâm! Mỗ có thuật ẩn thân, tuy không dám ví như cỏ ẩn thân của Đông Phương Sóc, nhưng cũng đủ che mắt chúng!
Lắc đầu, cô gái dịu giọng thỏ thẻ:
- Phep đó cũng vô ích lúc này! Ông không nghe Chúa Sài lang truyền lệnh cho thủ hạ sao? Phép sa mù nhân tạo của ông đã lộ rồi, không qua nổi đâu! Nghe nàng nói có lý, Võ Minh Thần khẽ thở dài, tặc lưỡi bảo:
- Tình thế đã vậy, không liều thoát, cô nương bảo mỗ tính cách nào đây? Đanh giọng, cô gái Nguyệt Kiều đáp liền:
- Chẳng tính cách nào được. Hiện không đâu chắc bằng... chỗ này! Ông cứ nán lại đợi khi nào thuận tiện đã.
Minh Thần nhìn nàng thấy hết sức bất tiện. Dưới lòng đất, hậu cung, phòng the vắng, chẳng lẽ đàn ông cứ ngồi lỳ mãi. Như đoán được tâm trạng chàng khách trẻ. Nguyệt Kiều khẳng khái bảo:
- Chấp kích! Tòng quyền! Xin ông chớ ngại!
Nghe nàng nói dứt, Minh Thần buột miệng:
- Quyền biến phải để Chung Kiến cõng chạy, cũng được, nhưng cô nương đã quên sau này Quy Vu phải lấy Chung Kiến, rửa cái tiếng cõng đó sao? Đèo Nguyệt Kiều chợt đỏ mặt, lúng túng:
- Là tôi muốn nhắc chuyện cũ để ông đừng ngại chuyện tỵ hiềm, chớ vụ Quy Vy sau lấy Chung Kiến có lẽ do trời định sẵn, nếu không cõng nhau...
Nàng vụt im, mặt càng đỏ, ấp úng. Khi sực nhớ đến hiện cảnh, tuy chưa cõng nhau, nhưng trai gái cũng ngồi đối ẩm trong buồng the... kể cũng là giống cảnh Chung Kiến Quy Vu... chẳng lẽ cung do chuyên trời run rủi...
Minh Thần chợt thấy nàng có sắc thẹn, chàng trai cũng đâm ngượng, đứng yên, mấy phút mới lên tiếng bảo:
- Ngu mỗ chỉ ngại cho cô nương, nên chẳng dám làm phiền nhiều, có lẽ cô nương cứ để mỗ đi luôn cho tiện.
Chừng lo cho mạng sống khách, Nguyệt Kiều vùng thỏ thẻ:
- Chơ liều nguy hiểm lắm! Ông cứ an lòng ẩn nấp lại đây, không lẽ vì chút tỵ hiềm hủ lậu, để ông phải lâm nguy? Thôi! Ông chớ ngại vẩn vơ! Chúng ta hiểu cảnh ngộ này, chẳng làm chi khác được.
Minh Thần cũng chẳng biết kế nào hơn, đành nghe lời nữ chủ. Nàng trỏ giường, thỏ thẻ:
- Đêm khuya lắm rồi! Ông nên vào nằm ngủ một giấc cho lại sức! Uống thuốc rồi, khỏi sợ nội thương phát tác ngay!
Dứt lời, không đợi Võ nói chi, nàng trèo luôn lên giường, buông màn để sẵn gối chăn, đoạn nàng bảo chàng lên giường nằm ngủ. Ngơ ngác, Võ ngó quanh khẽ hỏi:
- Còn cô nương...? Hình như có một giường này mà?
- À! Tôi ra phòng ngoài! Nhà còn chiếc giường cho bọn gái hầu! Và tôi cũng cần nằm trấn bên ngoài, có gì còn kịp chặn ngay!
Minh Thần lắc đầu không chịu, bảo:
- Nếu cô nương nằm ngoài, chúng càng sinh nghi! Tiện nhất, xin cho mỗ một chỗ phía sau buồng ngoài!
- Không nên! Ông cần chỗ kín đáo, lỡ xảy ra chuyện, còn vào tủ đứng! Tôi vẫn thường xem sách nằm ngoài mà! Nói mãi không được, Minh Thần đành cởi giày, lên giường thất bảo nằm.
Cô gái khép cửa, bỏ ra ngoài. Vừa đặt mình, Võ đã bị "hương thơm" phả vào mũi. Phảng phất gối chăn giường nệm màn chiếu như có cả mùi lan xạ quyện, thứ mùi thơm "quái lạ" như thoảng hắt hương len vào khứu giác làm chàng khắc khoải thật khó hiểu. Vì đó chính là mùi da thịt đàn bà, đúng hơn là mùi mỹ nhân.
Xưa nay phải hạng nhuận thịt thắm da, nhan sắc khuynh thành mới có. Không phải ướp nước hoa, tắm sữa tươi, mà là mùi tự nhiên mỹ nhân tuyệt thế như Tây Thi, Tức Vĩ, Văn Khương, Đặng Thị Hue trừ Giao Long Nữ. Cô gái mặt xấu như quỷ cái dạ xoa, nhưng cơ thể tuyệt đẹp, da thịt cũng thơm nhuận thế. Minh Thần đã từng ngửi qua lúc bồng nàng chạy chữa vết thương đạn bắn.
Mùi mỹ nhân làm chàng trai khắc khoải trằn trọc mãi, không sao nhắm mắt nổi, lắm lúc có cảm giác như mỹ nhân nằm cạnh.
Không chịu nổi, Minh Thần nhỏm dậy, rót nước uống, vén rèm nhìn ra. Tối om! Không dám lên tiếng, Võ vừa giơ tay toan thám sát bỗng giật thót mình, nghe tiếng nàng Nguyệt Kiều thì thào bên tai:
- Vào ngủ đi! Chớ thức! Có mấy con "Trành" cái đang nghe ngóng ngoài cửa! Chúa sài lang cho Dạ xoa, chó sói phục kín, sai các bóng ma hồn đi sục sạo! Cứ vào giường, mặc tôi đối phó!
Chột dạ, Minh Thần thì thào:
- Không nên! Mấy con trành này tinh lắm, thấy chú quyết lạ, chúng sẽ biết ngay! Cứ để mình tôi đối phó! Không hề chi đâu! Võ Minh Thần vội rón rén vào giường nằm, lắng tai nghe ngóng động tĩnh.
Bốn bề im lặng sau thẳm. Tuy nằm yên trùm chăn kín, Võ vẫn nơm nớp lo "trành" lẻn vào, tuy chàng đã đoán chắc ngoài cửa tất có "khoán" kỹ. Nhưng với lũ âm hồn tinh ma, bua khoán nhiều khi không ngăn hết được. Vì mỗi lá bùa tùy theo mức cao tay của pháp sư, sẽ phát ra uy lực trong khoảng phân tấc nào đó thôi. Khu phòng này khá rộng, chỉ một khe hở, lỗ thủng nhỏ cũng đủ để nó tuôn vào con dễ hơn sương.
Và chính chàng cũng chưa rõ Đèo Nguyệt Kiều dị thuật cao tay tới mức nào? Độ nửa phút, phía ngoài vẫn im lìm, tối thui. Bỗng nghe tiếng cô gái trở mình giọng ngái ngủ quát:
- Tụi nào lảng vảng ngoài đó? Da xoa hay trành?
Không nghe tiếng đáp, tiếp liền có tiếng dép khua lệt sệt, lẫn tiếng cô gái
Nguyệt Kiều quát một tiếng rất lạ tai, chẳng hiểu thứ Thổ ngữ ám ngữ nào? Không nghe tiếng ai đáp, lại nghe tiếng nàng nói lớn, lần này bằng Thổ ngữ:
- Khu cũng động này ta ở ngày đêm có "Xó" canh giữ, bốn bề đều có "khoán" cạm bẫy chăng đầy. Đứa nào lẻn vào đây, qua nổi mắt ta? Lũ mi phải lục soát phía ngoài, có khi hắn lặn dưới thủy đao ngầm đó! Ta nghe hắn có nghề lặn như tôm cá. Hồng Thủy Trận còn chưa trấn nước hắn nổi mà!
Lại im! Bỗng văng vẳng có tiếng một mụ Dạ Xoa the thé vọng tới:
- Phải đó! Cung nương nương ở, đứa nào lén vào nổi! "Trành" phải đi rình chỗ khác! Lạ dữ à! Mà sao lục khắp cung động, chẳng đánh thấy hơi người? Hay tên mặt sắt đó là loài ma quái nó có phép tàng hình.
- Chưa biết! Nhưng các người nên nhớ nó đã đơn thân vượt qua bao nhiêu cung hiểm lần xuống tận đây. Âm Hồn Trận cũng chưa bắt được, đủ hiểu hắn đâu phải thường nhân. À! Ta lại nghe hình như hắn bị Chúa Vương đánh bị thương, có khi hắn nấp kẹt rồi gục luôn đấy à! Bọn ngươi nên cẩn thận. Còn khu cung này, khỏi mất công tìm kiếm! Đã có "xó" ta canh!
Tiếng nàng lanh lảnh trong đêm sâu lòng đất, rồi sau đó, im lặng mênh mông bao trùm.
Chừng hai phút, bỗng nghe tiếng diêm bật xòe, Minh Than trông ra thấy Đèo Nguyệt Kiều cầm thoi bạch lạp nhỏ uyển chuyển vén rèm bước vào, cắm nến trên bàn cười bảo:
- Lũ "trành" kéo nhau đi cả rồi. Ông có thể yên tâm nằm ngủ. Buồng này kín đáo, ông cứ tự do để sáng, khỏi cần tắt nến, nhưng chớ nên ra phòng ngoài. Trà, nước, đường, cà phê, đèn cồn có sẵn, xin cứ tự tiện! Tôi cũng cần ngả lưng chút cho đỡ mệt.
Dứt lời lại bỏ đi liền. Võ Minh Thần nằm nghĩ miên man, rồi mệt quá, chan ấm, hương thơm dịu, chàng vào giấc ngủ lúc nào không hay nữa. Bỗng nhiên, Võ Minh Thần choàng thức! Và nhận ngay ra quang cảnh căn phòng the chàng tá túc vẫn không thay đổi, riêng ngọn nến trên bàn đã thay ngọn mới, lơn gấp ba... Cũng chẳng rõ mình đã ngủ được bao lâu. Minh Thần tung chăn dậy, chưa kịp gấp thì Đèo Nguyệt Kiều tươi cười bước vào, tay bưng một chậu nước nóng:
- Ông xuống rửa mặt! Chà ông ngủ được giấc ngon dữ! Thôi! Cứ để chăn gối đấy, tôi xếp gọn! Không phải việc đàn ông!
Rất hồn nhiên, nàng đặt chân lên "giá" gỗ, vén màn "đuổi" Võ ra, Võ đành nhảy xuống, cười bảo:
- Cô nương làm mỗ ngượng chết mất! Đã chiếm giường, ngủ nhờ lại còn để nữ chủ gấp chăn giúp... khéo mỗ quên mình trốn tránh, lại tưởng đang...
Chàng trai vụt im bặt. Trong thoáng giây, chàng vừa có cảm giác êm đềm kỳ lạ, thứ cảm giác chàng chưa hề có, kể cả lúc gần các cô bạn gái, "như vừa thức giấc sau đêm tân hôn, trong căn buồng ấm cúng, có người vợ tâm đầu ý hiệp vào gấp chăn, bưng nước cho chồng rửa mặt"!
Đỏ hai tai, Minh Thần lúng túng mãi mới tiếp được ba tiếng "ở sơn động", nhưng thốt xong mới biết thật vô lý! Chàng nhìn Nguyệt Kiều, cô gái cũng ngó chàng, hình như cũng "linh cảm" thấy điều đó. Nàng thoáng đỏ má, chớp chớp hàng mi cong.
Nhưng có lẽ tính bướng, hay nghịch, nàng đã trấn tĩnh truy luôn:
- À... Thế ra ở sơn động, cũng có người gấp chăn, bưng nước "hầu ông" đó ư? Chẳng hay tỷ muội nào? Không dè lại bị "hỏi móc" Minh Thần càng lúng túng, ngượng nghịu, vớt:
- Là ngu mỗ bảo sơn động... Pi A Ya... Xưa chính mỗ gap chăn hầu nước ông tôn sư chứ!
Lời nói chữa không dè làm Nguyệt Kiều thoáng xịu mặt, lại nhướng mày khẽ hỏi:
- À Phi Mã Yên Sơn! Nhưng chẳng hay... ai thế?
- Bạc Khao Lan! Nói xong chàng trai mới vụt nhớ đến xác cô gái họ Bạc bày trên Bảo Tàng Viện, tim đau nhói như dùi đâm, vừa đặt tay thành chậu đồng, chàng tuổi trẻ chợt đứng đờ ra, mắt muốn rưng rưng, cay cánh mũi |
|