|
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người - Chương I
Phần I
1.
Hoàng hôn vừa buông, bầu trời trong xanh vằng vặc bỗng dưng đổ mưa.
Mưa không hề lớn, mịt mờ như sương khói, xa xa đường đỉnh núi sẫm màu vẫn còn ngậm một vầng tà dương ửng đỏ, như ẩn như hiện giữa mưa bụi mịt mùng. Mặt trời lặn giữa mưa nhẹ sương giăng, khiến buổi hoàng hôn mang một vẻ đẹp đầy ý thơ.
Thế nhưng Bạch Lộ không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp đó, cô luôn không thích nhất là trời mưa. Hơn nữa sắp chập tối, đương lúc chuẩn bị tan làm thì trời đổ mưa mà lại không mang theo dù. Đang rầu rĩ, âm báo QQ vang lên trên máy tính, tập trung nhìn kỹ, là bạn trai Dương Quan gửi tin đến: “Em có mang dù đó không? Đứng chờ ở công ty nhé, anh tới đón em.”
Mười ngón tay thon dài gõ lên bàn phím uyển chuyển như múa, cô khẽ cười trả lời: “Được, em chờ anh.”
Vừa gửi tin đi, Hoắc Mân sếp cô liền chạy tới thông báo cô phải làm thêm giờ: “Bạch Lộ, chiều nay em ở lại làm thêm chút nhé, tối nay cố vấn Chương sẽ đến văn phòng.”
Bạch Lộ hơi bất ngờ: “Hả, em á?”
Cô không thể không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trước đây những tình huống như thế này đều là Hoắc Mân tự mình ở lại làm thêm. Người nặng ký như cố vấn Chương Minh Viễn ở công ty là loại đối tượng được tôn làm Bồ Tát sống cần cung phụng. Cung phụng kiểu này bình thường không tới lượt mấy nhân viên quèn, đều là do Hoắc Mân thư ký tổng giám đốc tự tay đảm nhiệm. Bạch Lộ chỉ là trợ lý của Hoắc Mân, thư ký của thư ký, cô không hiểu tại sao hôm nay Hoắc Mân lại muốn cô đảm trách.
“Con chị bị ốm, chị từ phòng họp ra vừa mở di động thì nhận được điện thoại của giáo viên trường nó, nói cháu nó bị sốt, trên cổ lại nổi mấy nốt đỏ, nghi là bị lên thủy đậu. Họ không liên lạc được với chị nên đã cho cháu nhập viện trước, bác sĩ chứng nhận đúng là bị thủy đậu. Chồng chị đang đi công tác nước ngoài, giờ chị phải đến bệnh viện gấp, không có cách nào ở lại làm thêm, vì thế hôm nay em ở lại chờ cố vấn Chương nhé.”
Hóa ra là thế, Bạch Lộ chỉ có thể gật đầu: “Được ạ, vậy chị Hoắc mau đến bệnh viện đi.”
Hoắc Mân vội vã thu thập đồ đạc ra về xong, trước khi đi dặn dò kỹ lưỡng Bạch Lộ vài câu, không gì khác ngoài việc tiếp đãi chu đáo cố vấn Chương, thiếu điều chưa nói là phải cẩn thận hầu hạ.
Bạch Lộ hiểu những lời căn dặn của Hoắc Mân. Ở công ty, Chương Minh Viễn là một nhân vật khá đặc thù. Nghe nói anh ta là con cháu ai đó, cả hai người đều đã và đang là những nhân vật quyền cao chức trọng. Loại xuất thân của anh ta ở cổ đại gọi là đệ tử quan lại, thời nay còn có một danh từ mới gọi là “quan nhị đại”, là đối tượng được vô số người tranh nhau làm quen kết thân trên con đường danh lợi. Trong đó bao gồm cả chủ tịch kiêm tổng giám đốc công ty, Vương Hải Đằng. Vị cố vấn có máu mặt này là do Vương Hải Đằng tốn bao công sức mời về, mời anh ta tới công ty làm cố vấn, nói trắng ra là muốn thỉnh ngài đại thần đến trấn thủ. Làm ăn buôn bán thời nay “thương” không thể tách khỏi “quan”, nếu công ty có được một vị cố vấn lai lịch không nhỏ như thế, các vấn đề trên rất nhiều phương diện sẽ biến thành không vấn đề.
Để mời được Chương Minh Viễn đến công ty làm cố vấn, Vương Hải Đằng thực sự phải xuất một phen công phu. Ban đầu không biết phải nhờ tới bao nhiêu mối quan hệ nhân tình mới bắt được liên lạc, muốn mời anh ta đi ăn, lúc đó anh ta thờ ơ đồng ý, vì vậy bữa cơm đó được xem như vô cùng quan trọng. Từ các khâu tuyển lựa nhà hàng đến chọn món ăn đến dụng cụ bát đĩa ly tách phục vụ phòng riêng vân vân, đều do Bạch Lộ chọn lựa hết lần này đến lần khác, rồi đến Hoắc Mân đích thân đến hiện trường xác định từng cái, cuối cùng lại đem tài liệu trình cho Vương Hải Đằng xem qua để quyết định lần chót. Vì một bữa cơm mà hao tổn bao nhiêu công sức như thế, đến ngày hẹn Chương Minh Viễn lại không tới, nói là khi đó có việc không rảnh, xin thứ lỗi.
Lần một không thành công, Vương Hải Đằng không nản chí lại tiếp tục nỗ lực lần hai. Nghe được Chương Minh Viễn thường hay đến một sân golf đánh bóng, cũng liền chạy tới vung ra vài chục ngàn tệ làm thẻ hội viên, tạo cơ hội gặp gỡ bất ngờ. Có điều Chương Minh Viễn hiển nhiên cực kỳ không thích “gặp gỡ bất ngờ” kiểu đó, mặc cho ông ta nhiệt tình đến thế nào cũng chỉ lạnh nhạt. Vương Hải Đằng đành phải biết điều mà rời đi.
Sau bao lần ra quân thất bại, Vương Hải Đằng vẫn tìm mọi cách kết giao với Chương Minh Viễn. Hễ là tình huống hay địa điểm anh ta có thể xuất hiện, ông ta đều tìm cách xuất hiện đồng thời, tìm cơ hội bắt chuyện với anh ta. Cuối cùng đến một ngày, Chương Minh Viễn gật đầu đồng ý đảm nhiệm chức vụ cố vấn này, vẻ mặt nửa cười nửa không: “Tổng giám đốc Vương, tinh thần loại người bám riết không tha như ông thực sự khiến người khác đau đầu đó! Nếu tôi còn không nhận lời nữa e là sẽ bị ông làm phiền chết mất.”
Vương Hải Đằng vui mừng khôn xiết, không quan tâm bị chê là phiền phức, đạt được mục đích mới là điều quan trọng nhất. Ngay lập tức thông báo cho phòng nhân sự in ra một thư mời cầu kỳ nhất, còn bảo Hoắc Mân phối hợp với trưởng phòng phòng tài vụ chọn một căn hộ cùng một chiếc xe cho cố vấn Chương, đây là phúc lợi ưu đãi cho chức vụ cố vấn mà ông đặc biệt phê chuẩn.
Căn hộ và chiếc xe tổng cộng ít nhất vài trăm vạn, Bạch Lộ lúc bấy giờ chỉ biết tặc lưỡi. Kẻ sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng thực sự là may mắn trời ban, cái gì cũng có mà không cần tốn chút công sức nào cả. Nhà cùng xe trị giá mấy trăm vạn, người bình thường cày cả đời cũng không mua nổi, vậy mà bọn họ tự thức nhún nhường vội vã nịnh bợ mà tặng đi. Thói đời này thực tế là vậy, kẻ càng không thiếu thốn thì càng được nhiều người biếu tặng, kẻ càng thiếu thốn thì càng không ai quan tâm phản ứng.
Mặc dù đã nhận thư mời của công ty, mang danh phận cố vấn trên người, đã cầm phí cố vấn hậu hĩnh xa xỉ, nhưng Chương Minh Viễn đối với công việc của công ty không cố cũng chẳng vấn, hiếm khi xuất hiện ở công ty. Có điều việc này cũng không quan trọng, có tên tuổi đức Bồ Tát ở đây, Vương Hải Đằng đã có được không ít thuận lợi. Anh ta tuy rằng ít đến, nhưng công ty vẫn bố trí cho anh ta một phòng làm việc như thường lệ, diện tích lớn nhỏ cùng tiêu chuẩn trang hoàng không khác gì văn phòng tổng giám đốc, thậm chí còn hơn chứ không kém. Chương Minh Viễn thi thoảng sẽ tới ngồi trong văn phòng, có khi một mình, có khi dẫn theo bạn, thường vào buổi tối. Nhưng anh ta trước giờ không mang theo chìa khóa, không biết là do ngại phiền phức hay muốn ra vẻ ta đây, mỗi lần trước khi đến đều gọi điện thoại thông báo, ngự giá sắp tới, người lo hầu hạ. Hoắc Mân liền ở lại tăng ca, chờ mở cửa, pha trà rót nước cho cố vấn Chương. Đường đường là thư ký của tổng giám đốc, chỉ vì vị cố vấn đại nhân đặc biệt này mà không thể không tạm thời đảm đương vai trò như nha hoàn.
Thế nhưng hôm nay, vai trò nha hoàn kia chuyển đến phiên Bạch Lộ. Cô bất đắc dĩ lên QQ báo cho Dương Quang rằng vừa nhận được thông báo tăng ca, bảo anh không cần phải đến đón. Anh hỏi phải làm đến mấy giờ, cô nói tạm thời cũng không rõ, còn tùy tình hình nữa.
“Nếu muộn quá thì em gọi điện cho anh, anh lại tới đón em.”
Sự quan tâm của bạn trai khiến trong lòng Bạch Lộ ngọt ngào chan chứa: “Biết rồi, anh lái xe về trên đường nhớ cẩn thận đấy nhé.”
Đến giờ tan tầm, các đồng nghiệp đều lục tục ra về. Chằng mấy chốc, toàn bộ tầng làm việc của công ty trong tòa nhà văn phòng chỉ còn lại mỗi Bạch Lộ, một mình ngồi trong văn phòng cung kính chờ cố vấn Chương Minh Viễn đại giá quang lâm. Cô hiểu rõ hôm nay nhất định phải củng cố tinh thần thật tốt, nếu không phục vụ tốt vị cố vấn đại nhân kia, công việc này có thể sẽ bay mất luôn.
Bạch Lộ vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, đây là công việc thứ hai của cô, rất khó khăn mới tìm được. Công việc đầu tiên cũng là thư ký, cấp trên khi ấy là một gã đàn ông trung niên, hơi bị háo sắc, thỉnh thoảng cứ nhân cơ hội lén sờ tay hoặc vỗ vai cô. Ban đầu bởi vì công việc khó tìm nên cô nhịn, nhưng kết quả nhẫn nhịn là hắn ta càng ngày càng suồng sã. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bỏ việc chạy lấy người. Khi chấp nhận công việc tại Thiên Đô Quốc Tế, cô thầm hy vọng sếp tương lai sẽ không tiếp tục là một gã dê xồm. Ngày tiếp theo sau hôm phỏng vấn nhận được điện thoại của Hoắc Mân, khi đó chị dùng một giọng rất bình thường nói tổng giám đốc Vương còn muốn đích thân phỏng vấn cô một lượt nữa, bảo cô tám giờ tối đến phòng X khách sạn Y gặp mặt nói chuyện. Cô vừa nghe đã muốn nổi da gà, phỏng vấn kiểu gì mà phải tới khách sạn nói chuyện? Dĩ nhiên cô không đi. Dù công việc khó tìm, nhưng không đáng để đem bản thân ra đánh đổi, thầm nghĩ ngày mai tiếp tục mua báo tìm việc về xem thông tin tuyển dụng. Không ngờ hôm sau Hoắc Mân lại gọi điện thông báo cô đã trúng tuyển, bảo cô nhanh chóng đến phòng nhân sự làm thủ tục nhậm chức.
Cô chẳng hiểu đâu vào đâu bèn ngập ngừng hỏi: “Tối hôm qua em không đến khách sạn, chị có thông báo nhầm người không ạ?”
Giọng nói của Hoắc Mân mang theo chút ý cười: “Chính vì em không đến nên cuối cùng mới quyết định nhận em. Nhân đây nói em hay, thử thách này là do phu nhân của tổng giám đốc Vương thêm vào đấy.”
Bạch Lộ đã hiểu. Cô cứ thế mà giành được công việc này một cách bất ngờ. Hoắc Mân là cấp trên không tồi, không khó để làm việc chung. Hơn nữa công việc không nặng, lương bổng cũng tương đối hậu hĩnh nên cô làm rất vui vẻ. Cô hy vọng có thể làm việc ổn định lâu dài tại công ty này, không cần tiếp tục chịu khổ ải bôn ba đi tìm việc. Tối nay không được phép có sai sót, cô thầm hy vọng Chương Minh Viễn sẽ không quá khó hầu.
Với cả, Bạch Lộ vẫn chưa từng chính thức gặp qua Chương Minh Viễn. Anh ta rất hiếm khi đến công ty, hơn nữa cơ bản đều vào buổi tối, ban ngày chỉ mới tới có một lần, chính là hôm nhậm chức tạt ngang qua một chút, ngồi chưa được nửa tiếng đã rời đi. Cả đến lẫn đi đều được một dàn lãnh đạo do tổng giám đốc Vương dẫn đầu xúm xít vây quanh, hệt như chúng tinh ủng nguyệt, nhân viên quèn căn bản không cách nào đến gần. Anh ta đến rồi đi chóng vánh, nhưng liên tục trong vài ngày đã trở thành trọng điểm bàn tán của nữ nhân viên trong công ty. Các cô đều cho rằng Chương Minh Viễn chưa tới ba mươi tuổi chính là đối tượng lý tưởng nhất trong số những con rùa vàng mà các cô nàng đã từng thấy trong đời sống hiện thực. Mặc dù bộ dạng không theo kiểu “như hoa như ngọc” giống mấy anh chàng công tử trong phim thần tượng, nhưng khuôn mặt với đường nét sắc sảo rõ ràng trông rất manly. Thật không may là hoa đã có chủ, anh ta đã có một cô vợ chưa cưới môn đăng hộ đối, nghe nói hiện đang làm nghiên cứu sinh tại đại học Oxford ở Anh Quốc, chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ cử hành hôn lễ, các cô nương tầng lớp dưới đừng hòng mơ tưởng với cao làm chim sẻ hóa phượng hoàng.
Mưa không ngừng rơi, rào rạt rào rạt. Ngoài cửa sổ trời chiều dần sẩm tối, như hoa hồng hóa thành tro tàn. Bạch Lộ nhìn đồng hồ, đã sắp chờ được một tiếng rồi mà Chương Minh Viễn vẫn chưa tới. Cũng không biết rốt cuộc đến khi nào mới xuất hiện, thậm chí có khi bây giờ gặp chuyện không tới được cũng nên. Hoắc Mân cũng đã có lần đợi rất lâu mà người không đến, sau đó thử gọi điện qua, người nhận điện bảo anh ta đã uống say, không đi được. Chờ đợi cả buổi trời mà không thể oán thán, lần sau anh ta nói muốn tới lại vẫn phải chầu chực như cũ. Dù sao đi nữa, chỉ cần anh ta nói buổi tối muốn ghé qua thì ít nhất mười hai tiếng trước đó đã phải ở đây chờ.
Có điều hôm nay Bạch Lộ quả thực không phải chờ quá lâu, khoảng tầm chín giờ đúng Chương Minh Viễn đến, tiếng chuông thang máy vừa vang lên cô đã nghe thấy từ trong văn phòng khép hờ cửa, liền nhanh chóng chạy ra chào: “Chào anh, cố vấn Chương.”
Một mình Chương Minh Viễn ung dung nhàn nhã từ trong thang máy bước tới, chiếc áo khoác Âu phục quý giá tùy ý nắm trong tay, cà-vạt nới lỏng buông thõng trước ngực, hai nút trên cùng của áo sơ mi kẻ sọc nhuyễn cũng mở ra, để lộ một đoạn cổ thon dài. Chắc hẳn anh ta vừa rời một tiệc rượu nào đó đi đến đây, đôi mắt hàm chứa chút hơi men, trên người dường như vẫn còn phảng phất mùi rượu. Nhìn thấy cô anh ta hơi giật mình chau mày: “Cô là ai? Cô Hoắc không có ở đây à?”
“Con của chị Hoắc bị ốm, vì thế tối nay tôi ở lại làm thêm. Tôi là Bạch Lộ, trợ lý của chị Hoắc.”
Anh ta gật gật đầu: “Ra thế, vậy nhờ cô giúp tôi mở cửa văn phòng một chút, xong rót cho tôi ly trà. Cảm ơn.”
Bạch Lộ động tác nhanh nhẹn đem chìa khỏa mở cửa văn phòng, để Chương Minh Viễn vào trong ngồi. Sau đó cầm ly đi pha một cốc trà đặc, mang đến đặt trên bàn làm việc trước mặt anh ta. Vừa đặt cốc trà xuống ngẩng đầu lên thì bất ngờ đối diện với ánh mắt chăm chú của anh ta, dường như anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cô nãy giờ, con ngươi vốn hơi mờ đi vì men say do uống rượu đột nhiên trở nên sáng trong chuyên chú, thậm chí có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Cô bất giác giật mình, không biết anh ta nhìn chằm chằm cô như vậy là có ý gì, cũng không giống kẻ uống say làm loạn a! Nhìn ánh mắt anh ta chỉ càng thấy thanh tỉnh hơn ban nãy. Trong lòng cuối cùng cũng có cảm giác bất an, cô theo bản năng muốn rời đi: “Cố vấn Chương, nếu không có việc gì nữa tôi ra ngoài trước nhé.”
Anh ta lại không cho cô đi: “Làm ơn chờ một chút, cô tên là gì?”
Vừa nãy tự giới thiệu hiển nhiên anh ta hoàn toàn không để ý, cô đành lặp lại lần nữa: “Tôi tên là Bạch Lộ, là trợ lý của chị Hoắc.”
“Bạch Lộ,” anh ta khẽ lẩm bẩm, “hình như trước đây tôi có thấy cô ở đâu rồi thì phải.”
Cô ngớ người: “Vậy ư?”
Ánh mắt anh ta tựa như hai mũi tên sắc bén ghim chặt lấy cô, đột nhiên đôi lông mày chợt nhướng lên: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Năm năm trước, khách sạn Hilton.”
Tựa như sấm sét giữa trời quang, Bạch Lộ kinh sợ đến nỗi sắc mặt lập tức trắng bệch. Dường như máu trong người toàn bộ bị rút sạch trong nháy mắt, rút hết không còn một giọt, toàn thân biến thành một tờ giấy tái nhợt trong suốt.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh trong trẻo của những giọt mưa giống như những hạt trân châu vung vãi khắp nơi đập vào cửa kính thủy tinh. Tiếng mưa rơi rào rạt, lay tỉnh Bạch Lộ từ trong trạng thái thất thần vì hoảng sợ quá độ, cô hít sâu một hơi, cố sức bắt bản thân khôi phục bình tĩnh: “Cố vấn Chương, tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi nghĩ anh nhất định nhận sai người rồi.”
Chương Minh Viễn cũng không đôi co, chỉ nhìn cô không hề chớp mắt, khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười như có như không: “Vậy à? Xem ra tôi nhận nhầm người rồi, xin lỗi.”
“Không sao. Cố vấn Chương, không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.”
Nói xong câu đó, không buồn đợi Chương Minh Viễn gật đầu đồng ý, Bạch Lộ liền rời khỏi văn phòng như thể chạy trốn. Bên ngoài hành lang hoàn toàn tĩnh lặng, khiến cô có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng tim đập hoảng loạn bất lực của chính mình. Tựa như mưa rơi rào rạt không ngừng ngoài cửa sổ, từng giọt mưa, từng âm thanh, vang vọng vừa dồn dập vừa hỗn loạn.
|
|