|
8.5 “Mai Mai, con đang làm gì đó? Mau ra đây. Mẹ dạy con rán cá.” Cùng với tiếng của bà Triệu, cửa phòng ngủ đã mở ra, mùi tanh của cá nồng nặc từ phòng bếp đối diện bay sang, cô chỉ cảm thấy dạ dày xáo trộn, khó chịu suýt nữa nôn ra liền vội đóng sầm cửa lại.
“Con bé này, làm sao nữa đây?” Bà Triệu suýt nữa bị cánh cửa đập vào mũi đã kêu lên một câu, quay người bước đi.
Lưng Triệu Nhất Mai chặn ở cửa, lồng ngực căng lên, tim đập thình thịch. Sao thế, từ nhỏ mẹ đã nói cô tuổi mèo, thích ăn cá nhất. Sao trong chốc lát, mọi việc đều không ổn thế này?
Cô chậm rãi bước tới trước bàn, cầm quyển lịch trên đó, kinh nguyệt của cô đã chậm đúng một tuần. Trước mải mê ăn uống vui chơi, thỉnh thoảng nhớ đến chuyện này cũng chỉ cầu mong trong lòng, có thể vì quá lâu rồi không về Bắc Kinh nên chưa quen với môi trường, vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện ảnh hưởng đến tâm lý, là vì vết thương trên cổ tay mất nhiều máu… vì thế, mới bị chậm.
Thế nhưng… Triệu Nhất Mai lật lại phía trước một trang, ngón tay dò trên các con số, cuối cùng dừng ở ngày mười sáu tháng chín. Hôm đó là chủ nhật, cô nhớ sáng sớm đã dẫn gia đình Tiểu Lưu tới bệnh viện tìm sư huynh của Tiểu Hoa, tối đó thì Phan Minh Duy tới.
Ngày mười sáu… Triệu Nhất Mai ném quyển lịch đi, trong lòng bồn chồn lo lắng. Sao anh có thể làm thế? Dù nói khi đó uống nhiều cũng không thể vì sự vui vẻ của bản thân mà lừa gạt cô, cái gì mà thời kỳ an toàn, căn bản chính là thời kỳ nguy hiểm! Còn cô lại hồ đồ không suy nghĩ đã tin lời anh…
Con tin tưởng anh, chưa từng nghi ngờ anh, trong khi anh, còn có điều gì không lừa cô nữa? Lòng cô đau thắt.
Cô đứng ngồi không yên, đi đi lại lại hai vòng trong phòng, sau đó mở cửa đi ra. Cá đã rán xong, không tanh như trước nữa nhưng ngửi thấy mùi này vẫn hơi khó chịu. Bà Triệu ở trong bếp nhìn thấy cô mặc áo khoác đang thay dép liền hỏi: “Lại muốn ra ngoài hả? Cơm sắp chín rồi.”
“Con xuống mua ít thuốc, hôm qua ăn nhiều hải sản, dạ dày con hơi khó chịu.” Triệu Nhất Mai vừa nói vừa đi ra cửa, trên đường cầu mong cho bản thân mình đúng là không khỏe vì hôm qua ăn nhiều cá sống.
Tới một hiệu thuốc tự chọn gần nhà, Triệu Nhất Mai nhặt một loạt các loại thuốc như berberine, thuốc đau bụng, men tiêu hóa, viên san hô bỏ vào trong giỏ, cuối cùng tới trước giá bán hàng kế hoạch hóa gia đình, vội vàng lấy que thử thai của ba nhãn hiệu khác nhau.
Nửa tiếng sau, Triệu Nhất Mai ôm gối nằm trên giường, cứ nhắm mắt vào là nhìn thấy hai vạch đang lắc lư trên ba que thử, đầu óc rối loạn…
“Mai Mai, con sao thế? Không khỏe à? Dậy ăn cơm đi.” Bà Triệu đẩy cửa bước vào, Triệu Nhất Mai bừng tỉnh, ngây người một lát, trong tình huống này bản thân cô vẫn có thể ngủ được.
Đối diện một bàn thức ăn ngon, vậy mà lần đầu tiên trong đời cô không muốn ăn, cũng không biết vì tác dụng tâm lý hay phản ứng sinh lý. Cô chỉ và vài miếng cơm vào miệng rồi lấy lý do đau dạ dày bèn trở lại phòng ngủ.
Mấy ngày nghỉ tiếp theo trôi qua thật khó khăn, vì sợ ở nhà mẹ tinh ý nhận ra nên hàng ngày Triệu Nhất Mai đều ra ngoài tìm bạn học hoặc nhất quyết một mình đi shopping.
Tối mùng sáu, cả nhà đang ăn cơm tối thì Phan Minh Duy gọi điện tới. Cô cầm di động vào phòng của mình.
“Mai, mấy hôm nay ở nhà có vui không? Ngày mai bay chuyến lúc mấy giờ? Anh sẽ đến đón em.” Giọng nói của anh vẫn ấm áp và quan tâm như trước.
Trước đó đầu óc cô suy đoán linh tinh nhưng lúc thật sự nói chuyện, cô lại không muốn hỏi gì, không muốn nói nữa, hay là để gặp mặt mới nói vậy. Thế là cô trả lời thời gian của chuyến bay với vẻ uể oải.
Phan Minh Duy nghe cô nói không hào hứng lắm liền hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, mấy hôm nay ăn nhiều khiến dạ dày khó chịu thôi.” Triệu Nhất Mai đáp lại bằng giọng đó.
Phan Minh Duy nói: “Vậy à? Anh còn đang định tối mai mời em đi ăn bào ngư, thế đổi sang hôm khác vậy.”
Bào ngư? Bào ngư bốn con? Triệu Nhất Mai cười nhạt, xem ra “phần thưởng” cho cô không chỉ là chiếc đồng hồ này.
Cô hờ hững đáp lại hai câu rồi gác máy, trở lại bàn ăn. Triệu Đông Thăng hỏi: “Sao nhận điện thoại mà bí mật thế, là ai vậy?”
Bà Triệu cũng hỏi: “Là người “bạn học” đó à?”
“Không phải anh ta!” Triệu Nhất Mai hơi bực bội, “mẹ, con đã lớn rồi, đó chỉ là hiểu lầm thôi, đồng hồ cũng không phải do anh ta tặng!”
“Được, được rồi, không phải anh ta.” Bà Triệu cười hì hì, “là ai tặng cũng đều tốt cả.”
Miếng cơm nghẹn lại trong cổ họng cô - Ấy, đúng là nói nhiều thành nói dại.
Ngày hôm sau, máy bay đang trong hành trình thì gặp phải luồng không khí, các tiếp viên nhắc nhở mọi người chú ý thắt dây an toàn. Triệu Nhất Mai ngồi máy bay nhiều, chưa bao giờ có chuyện bị nôn, không ngờ máy bay vừa lên xuống mấy lần, cô đã nôn thốc nôn tháo vào túi giấy nôn, dạ dày trống rỗng mà vẫn tiếp tục nôn khan.
Nhân viên trên máy bay thấy tình hình của cô không ổn đã đưa nước và khăn mặt tới cho cô. Khó khăn lắm mới ổn định thì máy bay lắc lư một cái, thế là cô lại bắt đầu nôn khan. Cuối cùng, cô dựa lưng vào ghế, ngay cả lời cảm ơn cũng không còn sức để nói nữa.
Máy bay cũng đã hạ cánh an toàn, Triệu Nhất Mai đứng dậy, chỉ cảm giác thấy lồng ngực đau buốt, chân tay mềm nhũn. Cô kéo vali đi ra cửa, hai chân không còn cảm giác, như thể đang trôi lơ lửng, bỗng nhiên phía sau có người gọi: “Triệu Nhất Mai!”
Cô quay lại, thì ra là Tần Dương, anh mặc quần bò áo phông, đang nhướn mắt nhìn cô, “em còn chưa tỉnh ngủ à? Đi qua trước mặt anh mà không nhìn thấy.”
Triệu Nhất Mai ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết chuyến bay của em?”
“Lần này dễ dàng hơn lần trước em đón anh nhiều phải không?” Tần Dương nói rồi lôi chìa khóa xe trong túi quần ra, “chiếc Land Rover của em sửa xong rồi, anh lái qua cho em.”
“Nhưng… có người đón em rồi.” Triệu Nhất Mai nói.
“Tên họ Phan đó hả?” Tần Dương bĩu môi, “anh ta đúng là hết lòng với em.”
Triệu Nhất Mai không nói gì lặng lẽ quay người lấy hành lý trên giá vận chuyển.
Tần Dương thấy cô không phản bác bằng lời lẽ sắc sảo như trước bèn thấy hơi lạ, anh đưa tay đỡ hành lý nói: “Đi đi, anh đưa em ra ngoài.”
Triệu Nhất Mai đi mấy bước chỉ thấy lồng ngực khó chịu, không thể thở nổi liền khẽ kêu: “Tần Dương.”
Tần Dương quay sang, thấy mặt cô trắng bệch, bước chân không vững nên vội vàng đỡ lấy cô hỏi: “Em sao thế?”
Triệu Nhất Mai dựa vào ngực Tần Dương, lát sau mới đáp: “Không sao, chỉ là máy bay gawjjp luồng khí nên bị say máy bay.”
“Ngốc, say máy bay đâu say tới mức này!” Tần Dương nhìn cô nói, “hay là ngồi xuống nghỉ đã, đằng kia có ghế.”
“Không cần.” Triệu Nhất Mai lắc đầu, “ở đây bí quá, ra ngoài mau thôi. Ra hít thở không khí là được.”
Ra tới phòng chờ, nhìn xung quanh vẫn không thấy Phan Minh Duy đâu. Triệu Nhất Mai đang định gọi điện cho anh thì Tần Dương nói: “Thôi, hay là anh đưa em về. Anh đã nói từ trước rồi, tên họ Phan này không thể dựa được!”
Triệu Nhất Mai cất điện thoại đi, im lặng đi theo Tần Dương tới bãi đỗ xe.
Phan Minh Duy đứng lẫn trong đám đông chờ đón người thân, từ xa đã nhìn thấy hai người đang dìu nhau đỡ hành lý bước ra từ khu vực cách ly, trong lòng đau xót. Chả trách cô không muốn đi cùng mình tới Hồng Kông, hóa ra là đi cùng với Tần Dương về Bắc Kinh!
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng chờ nhưng vẫn không nản lòng, anh lôi điện thoại ra, đợi mãi không thấy Triệu Nhất Mai gọi cho anh mà lại thấy hai người họ cùng nhau lên chiếc Land Rover đi mất.
Phan Minh Duy nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát nó trong lòng bàn tay mình.
Triệu Nhất Mai tắt đèn, nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Thế này là sao? Nói sẽ tới đón mà không thấy bóng dáng đâu, cả điện thoại cũng không gọi. Cô không muốn chủ động tìm anh, vì cô còn chưa nghĩ được sẽ mở lời thế nào. Có thể, gặp mặt sẽ biết nên làm gì.
Di động đặt ở tủ đầu giường vẫn mở, đốm sáng màu đỏ phía đầu vẫn nhấp nháy cô độc trong đêm tối.
Hết chương 8 |
|