|
Chương 8
Cuộc Đời Luôn Có Những Bất Ngờ Và Bỏ Lỡ
8.1 “Anh đúng là lợi hại, sao ho có hai tiếng đã thành viêm phổi rồi?” Triệu Nhất Mai kéo rèm cửa, quay người lại cười hì hì nhìn anh, “thế nào, tiêm gần một tuần rồi, hôm nay còn sốt nữa không?”
Phan Minh Duy bị ánh nắng gắt chiếu vào chói cả mắt, một lúc sau mới nói: “Không sốt nữa. Còn em, giải quyết xong chưa?”
“Ờ thì bồi thường thôi.” Triệu Nhất Mai nhìn anh rồi làm ra vẻ đáng thương, ”em sắp nghèo kiết xác rồi, đến tiền ăn cơm cũng không có.
“Vậy em đến dựa vào anh là được. Lợn con ham ăn như em, người khác đâu nuôi nổi.” Phan Minh Duy nửa đùa nửa thật.
“Ha ha, cảm ơn. Có điều em muốn làm một con lợn tự làm mà ăn.”
“Hay là một con lợn cứu nạn phò nguy.” Phan Minh Duy nửa đùa nửa thật pha chút chòng ghẹo.
Triệu Nhất Mai không cười nữa, nhìn anh nói nghiêm túc; “Awill, cảm ơn anh.”
Phan Minh Duy nhẹ nhàng: “Cảm ơn gì?”
Triệu Nhất Mai ngây người rồi mới nói: “Thực ra, nếu là Tiểu Hoa, em cũng sẽ làm như thế.”
“Nhưng Tiểu Hoa là em ruột của em, Tần Dương không phải.”
Không khí đột nhiên im ắng, hai người đều trầm tư, không khí thoải mái mà họ cố gắng tạo ra cũng biến mất.
Một lát sau, cô nói: “Đổi lại là Tiểu Hoa, anh có dẫn nó đi không?
“Không đâu.” Phan Minh Duy nhìn cô, “anh không thể để em bị tổn thương vì bất kỳ ai, ai cũng không được.”
Triệu Nhất Mai sững sờ, buông tiếng thở dài, từ từ nói: “Dù sao chăng nữa vẫn cảm ơn anh.”
“Cũng cảm ơn em tới bệnh viện thăm anh.” Phan Minh Duy nói xong, chợt thấy từ khi nào hai người đã trở nên xa lạ như thế?
“Đúng rồi, sáng sớm nay em đã đi chợ mua phổi lợn và củ cải. Đi làm về em sẽ nấu cho anh ăn, ăn cái gì bổ đó.” Triệu Nhất Mai cố gắng nở nụ cười.
“Em biết nấu canh? Phổi lợn rất khó nấu đó.” Phan Minh Duy ngạc nhiên, trong lòng thấy ấm áp. Chỉ là trong sự ấm áp này rõ ràng xen lẫn cả chua xót – Cô ấy muốn bồi thường cho anh ư?
Triệu Nhất Mai cười: “Không biết có thể học, em đã download video hướng dẫn trên mạng để làm theo, hay lắm, anh làm chuột bạch cho em đi.”
Phan MinhDuy cũng bật cười: “Chỉ cần do em nấu thì nồi thuốc độc anh cũng sẽ uống hết.”
“Mới bớt sốt một tí đã bắt đầu mồm mép rồi. Em phải đi đây, tối em lại đến.” Triệu Nhất Mai nói xong, cúi người xuống.
Phan Minh Duy tưởng rằng cô sẽ làm như trước đây, hôn nhẹ lên trán anh, không ngờ cô chỉ đưa tay kéo chăn lên rồi đi.
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, Phan Minh Duy ngây người nhìn ra cửa, âm thầm thở dài, anh chống người dậy ngồi dựa lên thành giường, không suy nghĩ nữa mà lấy máy tính xách tay ra.
Tay trái anh còn cắm ống truyền máu, tay phải không ngừng ngõ trên bàn phím, trả lời từng email một.
Điện thoại reo, Phan Minh Duy nhận điện, là Phù Đào.
“Phan Tổng, sao rồi, nghe nói anh bị bệnh, còn phải nằm viện nữa. Nghiêm trọng vậy sao?”
“Không có gì, chỉ là viêm phổi thôi, cũng gần khỏi rồi, phiền anh phải lo lắng. Có chuyện gì không?”
“Ha ha, đương nhiên là tin tốt, bảo đảm anh nghe xong sẽ khỏi bệnh ngay!”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Phù Đào, Phan Minh Duy lặng lẽ nghe, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
Đặt điện thoại xuống, anh chăm chú suy nghĩ giây lát, đúng lúc y tá bước vào tiêm, anh liền hỏi: “Khi nào tôi được ra viện?”
Y tá xem tấm thẻ treo ở đầu giường, đáp: “Viêm phổi thường phải ở mười ngày đến hai tuần, anh mới có sáu ngày, dù hồi phục nhanh, ít nhất cũng phải thứ sáu.”
“Hai ngày nay tôi đều không sốt nữa, chỉ hơi ho thôi. Tôi muốn hôm nay xuất viện.”
“Hôm nay?”
“Đung, tốt nhà là chiều nay xuất viện. Tôi có việc gấp.”
“E rằng không được. Mặc dù anh không còn sốt nhưng chứng viêm chắc chắn vẫn chưa mau khỏi như vậy, ho chính là triệu chứng.”
Phan Minh Duy cố chấp yêu cầu xuất viện, y tá đành phải tìm bác sĩ trực tiếp điều trị tới, bác sỹ kiểm tra tổng thể xong cho biết đã không còn trở ngại lớn, có thể tôn trọng ý kiến bệnh nhân, có điều theo quy trình, yêu cầu anh ta lại chụp X- Quang, so sánh với tấm phim chụp khi nhập viện.
Phan Minh Duy cầm đơn mà bác sỹ kê cho đi chụp X- Quang dưới sự chỉ dẫn của y tá, chụp xong, bác sỹ nói: “Chiều mai tới lấy kết quả.”
Phan Minh Duy ngạc nhiên hỏi: “Phim X-Quang chẳng phải có kết quả ngay sao?”
“Lần trước chắc là anh chụp khi cấp cứu?” Bác sỹ giải thích. “chỗ chúng tôi khác, là X-Quang kỹ thuật sỗ, kết quả lâu hơn một chút.”
ANh lại quay tìm bác sỹ trực tiếp điều trị, nhất định chiều nay đòi ra viện. Bác sỹ đành yêu cầu anh ký phiếu nói rõ anh tự nguyện yêu cầu ra viện, tất cả hậu quả tự gánh chịu, còn kê một đống thuốc và dặn anh trước lễ Quốc khánh nhất định phải quay lại lấy kết quả chụp X-Quang cũng như kiểm tra lại.
Còn sáu ngày nữa là tới lễ Quốc khánh. Phan Minh Duy vội quay về chung cư, gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó thu xếp hành lý đơn giản rồi đi xuống lầu, bắt taxi tới thẳng sân bay.
Đúng giờ cao điểm, đường tắc. Nhìn hàng xe dài dằng dặc trước mặt, lái xe taxi nói với giọng thương lượng: “Nếu anh muốn kịp chuyến bay, chi bằng nên đổi sang đi đường Thương Vương Bắc, cầu Tân Hoa. Mặc dù xa hơn chút nhưng đường dễ đi.”
Phan Minh Duy gật đầu đồng ý, đúng lúc tới nút đường, lái xe rẽ trái quay đầu xe.
Tới cầu Tân Hoa, cách đó không xa chính là khu Triệu Nhất Mai ở Phan Minh Duy nhìn đồng hồ liền nói với lái xe: “Bác rẽ phải đằng trước nhé.”
Triệu Nhất Mai đang cúi đầu, trong lòng đầy tâm sự bước vào khu nhà của mình. Cô đi tàu điện ngầm về, Land Rover bị hỏng nặng vẫn còn đang nằm ở xưởng sửa chữa.
Cô không nói với Phan Minh Duy, Tần Dương đã mất tích rồi.
Di động của anh ấy luôn trong tình trạng tắt máy, còn ngày thứ hai sau khi tai nạn xảy ra, cô đã tới khách sạn mà Tần Dương nói, kết quả mới phát hiện ra anh chưa từng ở đó.
Triệu Nhất Mai nhớ đến cảnh hôm đó đi sân bay đón Tần Dương, càng nghĩ càng thấy không đúng, cô liền gọi điện cho bố, đương nhiên không dám nói chuyện ở quán bar, chỉ nói tránh là không tìm thấy Tần Dương nên thấy lo lắng.
Tuy nhiên câu trả lời của Triệu Đông Thăng chỉ có một câu: “Con yên tâm, nó không chết được đâu! CHẳng phải bố bảo con đừng có lo chuyện của nó nữa mà?”
Tới giờ đã sắp một tuần rồi, Tần Dương vẫn bặt vô âm tín.
Triệu Nhất Mai bước đi vô thức tới sảnh tòa nhà, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy một bóng dánh quen thuộc cao lớn đang đứng dưới gốc cây trước mặt, cô đứng chôn chân ở đó.
“Tần Dương!” Triệu Nhất Mai vẫn không dám tin vào mắt mình, cô vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ kêu lên, lo như bay tới chỗ anh.
“Không sao rồi, tất cả đã qua, sau này anh sẽ giải thích rõ ràng với em.” Tần Dương ôm nhẹ bờ vai cô, hơi thở nóng ấm bao quanh bên tai.
Triệu Nhất Mai ra sức lắc đầu, cô vùi mặt vào lồng ngực anh, trái tim treo lơ lửng bao ngày cuối cùng đã được hạ xuống, nước mắt cứ tuôn trào. Cô có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không biết nói thế nào, chỉ ấp úng nói: “Em biết… em biết mà…”
“Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh vội tới đây. Gọi di động cho em nhưng không ai nghe cả.” Tần Dương vừa nói vừa cúi đầu, nhấc cổ tay đang quấn băng của cô lên, “vết thương em sao rồi?”
“Em quên mang điện thoại.” Triệu Nhất Mai rụt mạnh tay lại, giấu ra đằng sau, “không có gì, chỉ là bị đâm rách chút da thôi.”
Tần Dương thấy hơi kỳ lạ liền quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Triệu Nhất Mai, chỉ thấy có một chiếc taxi đỗ trên đường của khu bên cạnh, Phan Minh Duy đang đứng ở cửa xe.
Không biết tại sao Triệu Nhất Mai bỗng thấy cảnh này thật khó xử.
Phan Minh Duy bước tới, ôm lấy Triệu Nhất Mai: “Có tôi chăm sóc cho cô ấy, không phiền anh phải lo!” Giọng điệu lịch sự nhưng ánh mắt rõ ràng lại mang sự thù địch.
Tần Dương liếc nhìn họ rồi cụp mặt xuống, nói nhỏ với Triệu Nhất Mai: “Anh sẽ còn ở đây một thời gian, cấp trên đã xếp cho anh tham gia một lớp chuyên tu của trường Đại học Chính trị Pháp luật. Chuyện về xe của em, chúng ta sẽ điện thoại liên lạc sau. Số điện thoại của anh không đổi.” Nói xong anh bước nhanh đi.
Triệu Nhất Mai nhìn theo bóng dáng cao lớn của Tần Dương đang biến mất ở chỗ rẽ rồi sực tỉnh, quay đầu hỏi Phan Minh Duy: “Sao anh lại trốn viện?”
“Anh đã xuất viện rồi. Có cuộc họp gấp, anh phải đi Hồng Kông.” Phan Minh Duy đáp.
“Anh xuất viện sao? Nhưng bệnh của anh vẫn chưa khỏi mà. Cuộc họp gì quan trọng đến mức không đi không được?” Triệu Nhất Mai nắm lấy cánh tay anh.
“Em lo cho anh ư?” Phan Minh Duy nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đương nhiên em lo cho anh.” Triệu Nhất Mai nói nhưng lại tránh ánh mắt của anh, cô chợt nói tiếp, “Tần Dương anh ấy không sao, không như những gì em tưởng tượng.”
“Em tưởng tượng như thế nào?” Phan Minh Duy vẫn nhìn xoáy vào cô không chớp mắt.
Triệu Nhất Mai không biết giải thích thế nào, cô cắn môi rồi nói: “Dù sao, anh ấy không làm chuyện xấu. Khi đó nếu anh không xuất hiện, anh ấy không bao giờ bỏ em đi.”
Phan Minh Duy chỉ “ừ” một tiếng đầy hàm ý và không nói gì nữa, môi mím chặt rõ ràng có cảm xúc không kìm nén được.
Triệu Nhất Mai gượng cười, đổi giọng khoan khoái nói: “Sao, anh ấy là anh trai em mà!”
“Đúng, anh ta là anh trai em.” Phan Minh DUy thả lỏng cơ mặt, nhẹ nhàng cười.
“Vậy lên lầu đi. Canh phổi lợn vẫn còn chưa nấu. May quá anh đích thân tới hướng dẫn.” Triệu Nhất Mai kéo tay anh đi.
“Không có thời gian nữa. Anh phải đi cho kịp chuyến bay.” Phan Minh Duy nhìn cô, chần chừ một lát nói thêm, “đợi anh về, anh sẽ dẫn em đi Hồng Kông trong dịp Quốc khánh, được không?”
Triệu Nhất Mai suy nghĩ rồi gật đầu.
|
|