|
Tác giả |
Đăng lúc 27-9-2012 17:08:17
|
Xem tất
4.2 Thứ tư cuộc họp đầu ngành của Titan được tiến hành một cách thuận lợi, mọi người đến từ khắp mọi nơi, vô cùng náo nhiệt.
Bận rộn suốt một ngày, tới tận hơn 10 giờ tối Phan Minh Duy mới trở về phòng của mình. Thấy dạ dày mình đau lên từng cơn anh vội vàng uống thuốc. Bữa tối hôm nay đúng là các món ăn Tứ Xuyên đích thực, màu đỏ đầy cả bàn ăn, dường như không có cách nào để từ chối, hơn nữa còn phải tiếp khách uống rượu, thực là sắp không trụ nổi đến nơi.
Phan Minh Duy mệt mỏi ngả mình trên ghế, nhắm mắt lại thiếp đi vài phút, tỉnh dậy anh đi rửa mặt rồi lại quay lại bàn làm việc. Anh mở chiếc laptop ra và vào hòm thư, trong chớp mắt những chiếc thư chưa đọc ồ ạt hiện ra.
Reng. Chiếc điện thoại đi động kêu lên một tiếng, Phan Minh Duy nhấc lên xem, đó là tin nhắn của Triệu Nhất Mai: “Về phòng chưa vậy?”
Phan Minh Duy trả lời: “Yes (Rồi)”
Triệu Nhất Mai nhanh chóng gửi tiếp một tin nữa: “Xuống đây đi, tôi ở phòng 1111.”
Trong lòng Phan Minh Duy bỗng thấp thỏm, nhìn chằm chằm vào tin nhắn vài giây, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Anh vào thang máy xuống tầng 11, tới trước cửa phòng 1111 anh không bấm chuông mà gõ nhẹ hai cái vào cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Triệu Nhất Mai đi đôi dép lê và mặc chiếc áo tắm của khách sạn, hình như vừa mới tắm xong, hai má hơi ửng hồng, mái tóc vẫn còn ướt xõa xuống bờ vai, một vẻ đẹp khó nói thành lời.
Triệu Nhất Mai đứng ở cánh cửa chưa mở ra hết, một tay vịn vào khung cửa, ánh mắt sáng nhìn anh, ngụ ý là không đi ra ngoài, cũng không cho anh vào.
Phan Minh Duy đành lên tiếng trước: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Triệu Nhất Mai ẩn chứa nụ cười xảo quyệt, bỗng cô nhón chân lên, ghé đầu về phía anh, mùi thơm của sữa tắm phả ra, Phan Minh Duy gần như bị choáng váng trong giây lát, cảm giác không thể điều khiển được nhịp đập trái tim mình nữa.
Môi của Triệu Nhất Mai áp sát vào tai anh, khẽ thì thầm: “Không có việc gì cả, chỉ là muốn nói trực tiếp với anh là… chúc ngủ ngon.”
Phan Minh Duy đứng ngẩn ra, Triệu Nhất Mai cười lớn rồi nhanh chóng nhét vào tay anh một cái túi nhỏ, sau đó cô vội vàng thu người và đóng cửa lại.
Thấy cánh cửa phòng suýt nữa chạm vào mũi mình, Phan Minh Duy cười đau khổ, trong lòng thầm chửi: “Yêu tinh!” Trở về phòng anh mở túi ra xem, hóa ra là một bát cháo trắng. Anh ngẩn người ra, dùng thìa ăn một miếng, cảm giác dòng hơi ấm từ dạ dày chảy tràn ra tứ chi.
Nói là cuộc họp ba ngày nhưng thực ra chỉ có hai ngày, tới ngày thứ ba trên danh nghĩa là chia tổ để thảo luận nhưng thực tế là đưa khách hàng và những vị khách quan trọng đi chơi. Vì vậy, bữa cơm Tây tối thứ năm tại khách sạn mọi người cảm thấy rất nhẹ nhõm vì việc chính đã là xong, ngày mai chỉ việc đi chơi.
Phan Minh Duy lấy đĩa cơm, vừa nói chuyện với vị khách hàng bên cạnh vừa gắp ít đồ ăn trong đĩa, ánh mắt lại cứ hướng về phía cửa ra vào sảnh lớn.
Bỗng mắt anh sáng lên, anh thấy Triệu Nhất Mai đi vào. Cô mặc chiếc áo dài cách điệu ngắn màu xanh sứ, cổ đứng không tay, chiều dài áo vừa hay ở phía trên đầu gối một chút, tóc được cài lên bằng chiếc trâm cài trân châu, cả người cô toát lên một phong thái nho nhã cổ điển, trông cô vô cùng nổi bật và hấp dẫn giữa nhóm người đi giày da, trang phục hoa lệ khác.
Rõ ràng không chỉ có Phan Minh Duy là để ý đến cô, chẳng mấy chốc mà đã có người đón trước cô. Triệu Nhất Mai từ đầu tới cuối luôn giữ nụ cười nhạt, nói cười với những người xung quanh, ánh mắt ngẫu nhiên gặp ánh nhìn của Phan Minh Duy, mỗi lần chạm phải đều nhanh chóng lảng đi.
Phan Minh Duy bưng ly rượu nhìn cô từ xa, khóe miệng dường như nửa cười nửa không.
Tối nay, có thể về phòng nghỉ sớm một chút, Phan Minh Duy vào thang máy, sau đó bấm tầng 18.
Khi thang máy sắp tới nơi thì điện thoại vang lên, là Triệu Nhất Mai gọi đến, bấm nút nghe thì chỉ thấy nói một câu gì đó không rõ. Lúc đó cửa thang máy mở ra, Phan Minh Duy vừa bước nhanh ra ngoài vừa nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi ở trong thang máy, tín hiệu không tốt. Có chuyện gì vậy?”
“Mau đến cứu tôi!” Giọng Triệu Nhất Mai có chút gấp gáp.
“Đương nhiên trong phòng tôi rồi, đồ ngốc!” Triệu Nhất Mai nói xong liền tắt máy.
Phan Minh Duy hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng anh vẫn vào thang máy và đi xuống.
Lần này Triệu Nhất Mai mở cửa và để anh vào, cô vẫn mặc chiếc áo dài, chỉ có điều đã đổi sang đi dép lê, thả tóc xuống, cái đầu nghiêng nghiêng về một bên vai một cách ngượng ngịu, cô giảo mồm ý bảo Phan Minh Duy đóng cửa phòng lại, sau đó lùi lại vài bước ở phía trước bàn.
“Úi… tóc của tôi, bị kẹt ở khóa áo rồi.” Triệu Nhất Mai tỏ ra lung túng “làm thế nào cũng không gỡ ra được.”
Phan Minh Duy mỉm cười, đi lại phía sau lưng cô, quả nhiên thấy chiếc khóa áo mới kéo ra được vài tấc và quấn cả vào tóc, anh đưa tay nhẹ nhàng mới kéo một chút Triệu Nhất Mai đã kêu đau, anh đành kéo cô lại dưới phía đèn và nhẹ nhàng kéo từng tí một.
Một lúc sau mái tóc gần như đã bị dỡ tung lên. Triệu Nhất Mai xoay xoay cái cổ cứng nhắc, thở một hơi dài thoải mái, tự đưa tay về phía sau, cô muốn kéo khóa lên nhưng lại bị kẹt không kéo lên được.
“Thôi để tôi.” Phan Minh Duy nói rồi đưa tay vén những đồ trang sức bên cạnh ra, cẩn thận kéo lên kéo xuống, vài lần như vậy rồi nói, “tạm ổn rồi đây.” CHưa dứt lời thì chiếc khóa dường như mất trợ lực, soạt một cái đã kéo xuống tận chân, tấm lưng trắng như tuyết, mềm như lụa của Triệu Nhất Mai hiện ra.
Phan Minh Duy bỗng thấy cứng tay, tưởng chừng như nghẹt thở.
Triệu Nhất Mai cũng đứng trơ ra đó, sau lưng không có gì che, cô cảm thấy lạnh lạnh.
Bỗng một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp vào hõm vai, Triệu Nhất Mai hơi run lên dường như bị điện giật vậy, cảm giác tê tê từ đầu vai tới tận chân.
Bàn tay của Phan Minh Duy đưa vào từ tấm lưng trần phía sau của cô, trượt trên làn da nhẵn mịn, ôm lấy eo của cô rồi nhẹ nhàng dùng sức ôm cô vào lòng mình. Tiếp đó lại một nụ hôn nữa lên cổ, lên tai…
Cơ thể cứng nhắc của Triệu Nhất Mai dần dần mềm ra, dường như ngọn lửa trong cơ thể càng đốt càng dữ dội, cô quay người lại, tựa vào lòng anh, cánh tay luồn dưới nách của anh, ôm lấy hai vai, rồi nhẹ nhàng ngửa cổ lên, môi hai người chạm vào nhau thành một.
Đôi môi anh ấm áp mà trơn mượt, hơi thở ngọt ngào, đầu lưỡi lướt trên cặp môi của cô, như tìm kiếm, như khám phá. Triệu Nhất Mai như thở nhẹ trong lòng, cô hé cặp môi để nụ hôn nóng rực của anh mặc sức đưa vào, miệng của họ như hòa vào nhau, tới khi dường như nghẹt thở…
Không biết thế nào mà cuối cùng họ ngã lên giường, theo bản năng Triệu Nhất Mai đưa hai tay đan vào nhau che trước ngực. Phan Minh Duy khẽ gạt tay cô ra, giọng nói trầm mà như có từ tính thì thầm ở bên tai: “Không sao đâu, cục cưng, không sao…”
Triệu Nhất Mai buông tay ra, nụ hôn của Phan Minh Duy lướt xuống nhẹ nhàng, từng li từng li một, dường như đó không phải là vết sẹo xấu xí mà là một bông hoa lạ trên thế giới. Sau đó, anh áp thân mình lên, động tác như nhẹ nhàng mà như sở hữu. Trong giây phút đi vào đó hai người họ cũng phát ra tiếng rên nhẹ. Hóa ra nó lại ấm áp, dạt dào đến vậy…
Cơ thể Triệu Nhất Mai dần nóng lên, dường như tan chảy dưới cơ thể anh, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, đôi tay cô bám lấy bờ vai anh, cô được anh đưa đi hết ngọn núi này đến đỉnh núi khác và cuối cùng họ cũng leo lên đỉnh núi cao nhất.
Lúc đó cả thế giới dường như im lặng, không có tư duy, không có hít thở, giữa trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ… Sau đó, nước hồ từng giọt tràn ra, rồi lại lùi lại, cuối cùng chỉ còn lại một chút run rẩy và run rẩy.
Hóa ra… có thể tốt đẹp như vậy… vậy mà từ trước tới giờ mình không biết. Triệu Nhất Mai nhắm mắt lại, tận sau trong đáy lòng lại thở một hơi, trong lòng tràn ngập niềm vui.
Bàn tay Phan Minh Duy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô kèm theo cảm giác yêu thương trân trọng. Triệu Nhất Mai mở to mắt ra, nở nụ cười xinh tươi với anh, rồi cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh.
Đầu ngón tay cô trượt qua sống mũi, môi… trước kia cô chỉ để ý tới cặp mắt kính gọng đen của anh, thực ra cả đường nét trên khuôn mặt anh cũng rất rõ ràng, sắc nét, cái trán rộng, mũi thẳng, môi mỏng nhưng có đường nét, cặp mắt dài và hẹp ẩn sau chiếc kính luôn ẩn chứa nụ cười ấm áp, nồng nàn.
Bàn tay Triệu Nhất Mai trượt lên vai anh, hóa ra vai anh cũng rộng đấy chứ, chả trách anh mặc vest lại đẹp như vậy. Bất giác cô xòe tay ra đo, rộng khoảng hai gang, rồi cô lại véo thử lớp cơ thịt săn chắc trên cánh tay, cô hỏi: “Anh thích chơi bóng chứ? Chơi bóng rổ?”
Phan Minh Duy giương mày lên: “Sao em biết?”
“Em đoán vậy.” Triệu Nhất Mai có vẻ đắc ý, “cánh tay của anh bị sạm nắng, hơn nữa là cơ thịt ở cánh tay lại rất phát triển…”
“Không chỉ có cơ tay không thôi đâu, chân cũng vậy.” Phan Minh Duy nói, nắm lấy tay cô và đặt lên đùi mình.
Quả nhiên, cảm giác chạm vào cũng săn chắc như vậy, hóa ra bình thường đã bị vẻ bề ngoài nho nhã che lấp mất. Bàn tay Triệu Nhất Mai bị anh đưa dần lên trên, bỗng nhiên như chạm vào vật gì đó, mặt cô bỗng nóng ran lên, muốn thu ngay tay lại nhưng Phan Minh Duy lại không buông ra, anh nắm chặt tay cô, miệng thì thầm: “Chỗ này phát triển nhất, em có muốn kiểm tra không?”
Triệu Nhất Mai gắng gượng một chút, cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô nghiến răng, dùng sức nắm chặt lấy. Phan Minh Duy kêu lên một tiếng rồi buông tay ra, tiếp đó anh lại trườn người lên, nhìn cô, cười đùa: “Cục cưng, em bắt nạt anh hử?”
“Đáng đời!” Triệu Nhất Mai cười rồi như muốn lẩn sang một bên nhưng nụ hôn nóng ấm của Phan Minh Duy trút xuống như mưa khiến cô không thể trốn tránh được…
|
|