|
“…..”
“Anh muốn gặp em.”
Uầy, để cái hình này đúng là quá hợp.
Chương 5
Cai thuốc hai tháng, cô bắt đầu hút lại. Bật lửa, châm điếu, chậm rãi hít một hơi, nicotin hỏi thăm khí quản trong lồng ngực, nhất thời cực kì thoải mái. Một tay cầm điếu thuốc, tay kia ấn phím tra tài liệu, đó là trạng thái tiêu chuẩn nhất của Giai Ninh.
Tần Bân ngồi bên kia cười vui vẻ: “Sớm biết thế này còn cái làm gì? Anh trước nay chưa bao giờ tự làm khổ mình.”
“Anh nói đúng, rất đúng.” Cô chỉ tay vào anh.
Tần Bân bảo: “Anh muốn mời Châu Tiểu Sơn ăn cơm.”
“Hả? Tại sao?”
Anh nhìn cô: “Em quên rồi à? Người ta đã cứu anh.”
Cô ngẫm lại: “Không cần thiết.”
“Ý em là cậu ta không cần thiết cứu anh hay là bọn anh không cần thiết phải ăn cơm với nhau?”
“Đại phóng viên à, ngài đừng đấu võ mồm với tôi nữa, anh muốn mời thì anh cứ mời, em không đi được, em bận. Hơn nữa, em không muốn ăn cơm với sinh viên.”
“Em vốn rất tốt với sinh viên cơ mà, lòi cái tật xấu này ra từ khi nào thế?”
Cô không nói gì, chuyên chú lên mạng.
Lần trước về Mĩ gặp lại bạn cũ, hai cô vẫn còn độc thân, lần sau gọi đã nói muốn kết hôn với một người nước ngoài. Giai Ninh kinh ngạc hỏi: “Sao lại quyết định như thế? Người đó là mới quen hay đã quen lâu rồi?”
Cô bạn ở bên kia đại dương nói: “Quen lâu rồi, trước kia chưa từng nghĩ có thể kết hôn, nhưng cuối cùng cũng quyết định rồi.”
“Chất xúc tác là gì?”
Cô cười rộ lên: “Giai Ninh, nói nữa thì phải trách mày đấy.”
“Tao?”
“Có nhớ lần tụ họp trước không? Chính là lần ở nhà hàng Vân Nam đấy, được nửa bữa thì mày chuồn mất, bỏ bọn tao lại.”
Cô ấp úng không trả lời được, đương nhiên là cô nhớ rõ lần đó, cô gặp Châu Tiểu Sơn bỏ học đã lâu đang làm việc ở đấy, lòng đầy căm phẫn đứng trong đại sảnh lý luận với quản lý, hấp dẫn vô số ánh mắt quần chúng, sau đó Châu Tiểu Sơn lấy áo bọc cô vào rồi đưa về nhà, anh dẫm nát điếu thuốc của cô xuống đất.
Cô bạn muốn thổ lộ hết, không nhắc tới sự thất lễ của cô nữa, tiếp tục nói: “Lúc đi mày hỏi bọn tao, yêu là gì, mày còn nhớ không?”
“Nhớ, là rượu nói ấy mà.” Giai Ninh đáp, “Xót quá đi.”
“Bọn tao thảo luận rất lâu mà vẫn không có kết quả, ngồi trên máy bay tao cũng nghĩ. Đang đi bỗng dưng gặp sự cố, túi dưỡng khi rơi xuống, khi đó tao chợt nhớ tới anh ấy, tao từng thấy anh ấy ở cùng một người con gái khác, tao thấy đau...”
“.....”
“Mạng tao coi như lớn, máy bay tiếp đất ở Hawai, bọn tao đổi máy bay quay về Los Angeles thì đã là hai ngày sau rồi. Anh ấy luôn đứng ở sân bay chờ tao.” Cô dừng một lát. “Giai Ninh, mày biết không, anh chàng ngoại quốc đó rất lâu không rửa mặt chải đầu, thật sự trông vô cùng chật vật, tiều tụy. Khi xuống máy bay tao nói, Jason, sao anh lại thành ra thế này? Anh ấy trả lời, em không thể trở về, anh chỉ cảm thấy rất đau, làm gì còn thời gian sửa sang sắc đẹp nữa?”
Giai Ninh nghe xong, hồi lâu mới nói: “Sau đó quyết định kết hôn.”
“Ừ. Đi được đến lúc nào thì cứ đi đến lúc đó thôi, bắt đầu từ giờ phút này, mãi không lìa xa.”
“Hôn lễ tổ chức ở đâu?”
“Bên này. Không quay về, bọn mày chúc phúc cho tao là được rồi.”
Cô cười rộ lên: “Vậy tao tiết kiệm được ối tiền.”
“Được lắm, Giai Ninh.” Cô bạn cũng cười, “Mày và Tần Bân, tao cũng chỉ chúc phúc thôi.”
Lúc tắm, Giai Ninh cởi từng lớp băng gạc ra, mặt trên đã khá tốt rồi, chỉ còn vài nơi đỏ lên, lộ ra lớp da trong, không động vào thì thật không cảm thấy đây là vết thương. Cô đưa tay xuống vòi nước, vừa chạm vào nước, vết thương chợt nhói đau, Giai Ninh khẽ run lên, không cử động nữa. Đau nhức từng chút chuyển vào trong lòng bàn tay.
Gạt hơi nước, nhìn mình trong gương: thon dài trắng nõn, hơi gầy, ngực không lớn nhưng lại rất đẹp, tròn trịa vươn thẳng, cô đưa tay lên đụng một cái, không có cảm giác gì.
Giai Ninh đẩy hé cửa ra, nói với ra ngoài: “Tần Bân, anh khỏe lại chưa? Kì lưng, anh có thể làm được không?”
Một lát sau Tần Bân ở bên ngoài đáp lại: “Cô Cừu, kì lưng thì lúc nào cũng được; còn về vấn đề có làm được không, em yêu, ngày mai anh đi mua một ít dương sâm, có lẽ chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
Cô bật cười: “Được rồi, anh xem TV đi.”
Giai Ninh tắm xong đi ra, phát hiện trong phòng rất lạnh, cô ra ban công đóng cửa sổ lại, miệng bảo: “Thật là, thời tiết năm nay sao lạnh sớm thế.”
Tần Bân nói: “Điện thoại của em vang hai lần.”
“Ai thế?”
“Không biết, anh không xem.”
Cô tự mình cầm lên xem, có hai cuộc gọi nhỡ, số máy khiến cô căng thẳng. Bàn tay đang lau tóc cũng dừng lại, đi qua đi lại hai vòng. Có nên gọi lại không?
Đang do dự, màn hình lại sáng lên, cô nhìn thật lâu, sau đó mới nhận, bất giác đã mở cửa trốn ra ban công, giọng lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Cậu có chuyện gì không? Muộn lắm rồi đấy.”
Đầu dây bên kia anh đờ ra: “Không có chuyện gì.”
“Vậy sao lại gọi?”
“.....”
“Cậu cho rằng tôi có thời gian nói chuyện phiếm sao? Cậu tưởng rằng tôi đồng ý chơi với cậu sao? Hay cậu coi tôi thành nữ sinh rồi? Cậu biết cậu đẹp trai, cậu biết cậu luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi đúng không? Rốt cuộc cậu xem tôi là gì?”
Anh không nói gì.
“Cậu biết tôi không muốn gặp câu, cậu có biết không, thực ra tôi còn cực kỳ ghét cậu nữa?” Gió đêm lạnh buốt, Cừu Giai Ninh cảm thấy mình đang tức giận không lý do mà không biết trút vào đâu, cô như thét lên với điện thoại: “Tôi đang nói với cậu đấy, cậu có nghe không?”
“Có.”
“Cậu...”
Anh không tắt máy, nghe cô trút giận.
“Nói đi, Châu Tiểu Sơn, cậu nói đi.”
Tiếng anh vọng từ bên kia đến, rõ ràng mà rành mạch: “Em nói đi, thế này còn tốt hơn là em không nói gì với anh.”
“.....”
“Anh muốn gặp em.”
Cô lập tức tắt điện thoại.
Đứng ở ban công ổn định lại tâm trạng, Giai Ninh mới vào phòng.
Tần Bân đang xe thời sự lúc 9 giờ, hỏi: “Ai đấy? Anh nghe thấy tiếng em tranh cãi.”
“Bọn họ, không cất kỹ thiết bị thí nghiệm.”Giai Ninh nghe mình nói, càng lúc càng chậm: “Để em đi...”
Anh quay đầu lại nhìn cô: “Muộn lắm rồi.”
Cô nhìn anh, cảm thấy mình đang mất khống chế, giống như xem phim, phụ nữ nói dối, mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, từ từ trấn định đáp: “Em phải đi.”
Tần Bân nói: “Buổi tối trời lạnh, mặc thêm áo vào.”
Sai lầm trí mạng, tham lam nhất thời.
Trong bóng đêm cô lái xe xuyên qua thành phố, xuyên qua khuôn viên trường, đi vào phòng anh, cửa khép, nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong không có một ai.
Lần trước đến đây còn có một cô gái đang ngồi bên trong, cô lúc ấy cũng thấy có chút căng thẳng, không cẩn thận xem xét, bây giờ nhìn kĩ lại, căn phòng này cũng mộc mạc giống như chủ nhân của nó, giá sách và cây tiên nhân chưởng bên cửa sổ là vật trang trí duy nhất.
Cô ngồi xuống, theo thói quen sờ túi tìm thuốc.
Anh ôm cô từ phía sau, mặt chôn vào mái tóc ẩm của cô.
Tiếng cửa phòng khép lại, đèn vụt tắt, cô thấy lòng mình giờ phút này có vài thứ đang đổ sụp xuống.
Anh xoay cô lại trong vòng tay của mình, trong bóng đêm, dưới ánh trăng, cô ở ngoài sáng, anh ở trong tối, mặt Châu Tiểu Sơn như băng đá, trong mắt đã có rất nhiều ngọn lửa nhỏ, dục vọng âm thầm thiêu đốt, càng lúc càng nghiêm trọng.
Tay và môi anh phủ lên người cô, răng kéo áo mở cúc ra, sắc bén tiến nhanh tới da thịt trước ngực cô, há miệng ngậm đầu vú cô, mới bắt đầu còn giống như rất có kiên nhẫn liếm rồi mút, sau đó đột nhiên cắn hút vào trong khoang miệng. Cô hít vào một hơi, hơi nghiêng người về phía sau, anh ở trước ngực cô ngẩng đầu lên, vươn tay ra áp lấy mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mình: “Cừu Giai Ninh, em muốn trốn? Em muốn trốn đi đâu?”
Anh ôm cô đang ngồi cuối bàn lên, đặt xuống giường, cởi tất cả chỗ quần áo còn sót lại của cô xuống, cô trần trụi nằm trên giường, giãy dụa muốn khép hai chân lại bị anh đè chặt, tay Châu Tiểu Sơn đặt ở nụ hoa của cô, tiến một ngón tay vào, dịu dàng vuốt ve, linh hoạt quấy nhiễu, dục vọng của cô giống như chất dịch không thể khống chế chảy ra, cô muốn ngồi dậy đẩy ngón tay ác độc của anh ra, nhưng hoàn toàn bất lực, cánh tay gầy nhưng cứng rắn chắc khỏe của anh cố chấp chiếm giữ trung tâm sinh mệnh của cô.
Cô ngồi dậy trên tay anh, đau đớn, hỗn loạn, nắm lấy vai anh, ánh mắt mung lung, ngửa đầu nhìn anh, Cừu Giai Ninh trước nay luôn cao cao tại thượng giờ đây lại có chút đáng thương, thanh âm mất ý thức phát ra đứt quãng, cự tuyệt những gì, khát khao những gì.
Mặt của anh, giọng của anh, vẫn bình tĩnh như bình thường, chóp mũi chạm vào chóp mũi, anh khẽ hỏi: “Anh là ai?”
“.....”
“Không được lắc đầu, không được giãy dụa, không được nói dối, trả lời đi, anh là ai?” Ngón tay anh tăng tốc, đụng tới điểm mẫn cảm trong cơ thể cô, cô “á” một tiếng, hơi nhảy lên khỏi tay anh, rồi lại bất lực ngồi xuống, đau đớn và vui thích đồng thời tăng lên.
“.....”
“Anh muốn em nói.” Tay kia của anh ôm chặt lấy eo cô, khiến cô không còn chỗ trốn.
“Châu, Tiểu Sơn.”
Cả bàn tay anh đè lên nụ hoa của cô, ngón tay đột nhập nháy mắt đã đâm tới nơi sâu nhất trong cô, Giai Ninh chỉ cảm thấy giây phút này có ánh chớp nào đó xuyên vào người, truyền dọc từ dưới đến đầu, rồi từ dưới dọc từ đùi tới hai chân, tia chớp men theo từng sợi gân của cô quấn quanh thân thể, thiêu đốt run rẩy, vọt tới mức cao nhất, đi tới vô hạn.
Chết, hoặc là thành tiên.
Cô thở hổn hển, mất hết sức lực, trán tựa lên vai anh, Châu Tiểu Sơn chỉ dùng một bàn tay đã bức kẻ luôn ra vẻ đạo mạo như cô phải lộ nguyên hình.
Cô nhìn anh cởi quần, phía dưới dần dần lộ ra. Lúc anh không chút ngần ngừ cởi quần, cô mơ màng nghĩ, anh còn bao nhiêu chuyện có thể làm cô kinh ngạc nữa?
Anh tiến vào, chậm rãi mà kiên định, bị thân thể của cô hút, bao vây, trở ngại, ngược lại càng khiến hai người phù hợp hơn, không có kẽ hở. Thịt da nóng bỏng, suy nghĩ cứng rắn, trái tim uất hận, giống như muốn trừng phạt cô, muốn xé rách cô, muốn khảm tiến vào trong đó, muốn da thịt giao hòa.
Tiến vào một chút, duỗi ra một chút, anh có đầy đủ kiên nhẫn, giống như đang làm một thí nghiệm tinh vi, ổn trọng, không có lấy một chút qua loa cùng lãng phí, mỗi một lần, đều khiến cô rung động.
Cử động bên trong, anh toát mồ hôi, từ trên trán chảy xuống, trượt xuống chóp mũi, cô vươn tay chạm tới, lại bị anh nắm chặt lấy, áp lên đỉnh đầu.
Anh muốn cô chấp nhận bài bố này, tiện đà đẩy nhanh hơn, sâu hơn, mạnh hơn.
Một tay anh giữ chặt hai tay cô, tay kia thì nâng mông cô lên, đột nhiên dùng sức, anh đâm vào nơi sâu nhất trong cô, hai người đồng thời cao trào. Cô nghe thấy đầu anh tựa vào hõm vai cô rầu rĩ rên rỉ một tiếng, trong chớp mắt nhanh chóng rút ra khỏi người cô, bắn phụt lên đùi. |
|