|
Chương 7
- Linh San, em đừng có điên.
Linh Trân ngồi xuống mép giường, nhìn Linh San với đôi mắt ngạc nhiên.
- Nếu chỉ để đùa chơi cho vui thì em muốn làm gì thì làm, nhưng nếu đây là tình yêu thì chị cương quyết phản đối.
Linh San ngồi im trên ghế.
- Chị Linh Trân, giữa hai chị em chúng ta không có gì phải giấu diếm, em kể hết mọi sự cho chị chẳng qua để chị phụ em suy nghĩ, chúng ta đều còn trẻ, đương nhiên tư tưởng không bảo thủ cứng ngắc như người lớn.
Linh Trân cắt ngang:
- Vấn đề không phải là bảo thủ. Ngay chính cha mẹ chúng ta, tuy lớn tuổi nhưng tư tưởng cũng rất thoáng. Xưa tới giờ người có bao giờ can thiệp vào chuyện yêu đương của chúng ta đâu, chúng ta muốn làm sao cũng được, mẹ chỉ nhắc nhở mong là các con sẽ phân biệt giữa tốt và xấu để khỏi hối hận sau này.
Linh San nhìn chị:
- Đó là vì mẹ đã trải qua những kinh nghiệm gò bó ngày xưa. Chuyện giữa em với Bằng Phi cũng là một chuyện đứng đắn.
Linh Trân buột miệng.
- Theo chị nghĩ Bằng Phi cũng không phải là người đứng đắn.
Linh San chau mày:
- Sao chị nói vậy?
- Có thể chị cũng không được khách quan nhưng Linh San, em hãy nghĩ kỹ xem, em biết về ông ta bao nhiêu chứ?
- Nhiều lắm.
- Nhiều ư? Em chỉ biết cái bề ngoài không, phải không? Nào ông ta có học cao, có địa vị, cuộc sống khá giả... .Nhưng còn những cái khác? Ví dụ như tính tình, cha mẹ ông ta là ai, vợ ông ta chết trong trường hợp nào, em có biết không?
- Vâng em không biết.
- Tại sao em lại không biết những chuyện đó.
- Vì mỗi lần nói đến chuyện đó, em không đành lòng, em nghĩ là đến bây giờ Bằng Phi vẫn chưa quên được niềm đau cũ.
Linh Trân vẻ xúc động.
- Hử. Thế cũng nói. Đề cập đến chuyện vợ cũ em không nhẫn tâm, thế không đề cập đến thì em lại cảm thấy yên tâm được ư? Đừng có ngu, trên đời nay, đàn bà không có giản dị như vậy.
Linh San rùng mình. Linh Trân lại tiếp:
- Mẹ chúng ta thường nói, con người thường có tật xấu là bất cứ một vật gì khi mất đi hay không đạt được đều trở nên vô giá. San này, em phải suy nghĩ kỹ, chị không phản đối chuyện em làm quen với anh ta, nhưng em cũng đừng dễ dàng quá, vì trực giác chị thấy Bằng Phi là người nguy hiểm.
Linh San cố biện minh cho Bằng Phi:
- Em không nghĩ là Bằng Phi thuộc loại sở khanh. Thật ra thì anh ấy tìm mọi cách để trốn lánh em.
- Lùi một bước để tiến hai bước đó là thủ đoạn của những tay cao thủ.
- Tại sao chị nghĩ vậy? Chị hay nghĩ xấu cho người khác!
- Chị nghĩ xấu ư?
- Vâng.
- Nếu ông ta vẫn còn yêu vợ mình thì chị chắc là ông ấy sẽ không tìm mọi cách để quyến rũ em.
- Anh ấy không hề quyến rũ em.
- Không lẽ em quyến rũ anh ấy?
- Chị Trân!
Linh Trân gác tay làm gối, nhìn lên trần nhà:
- Thôi được rồi, chị sẽ không nói nữa. Có điều chị thấy trong câu chuyện của Bằng Phi có cái gì vô lý. Đó là, ví dụ như lúc ở nước ngoài về, nghĩa là mới đây thôi, phát hiện ra vợ mình đã chết... Nếu có chết thì mồ cũng chưa xanh cỏ... Nếu thật sự yêu vợ, thì tại sao mới đây lại có thể yêu ngay người khác được?
Linh San nói:
- Em hiểu. Chị muốn nói Bằng Phi không yêu vợ?
- Cũng có thể, San ạ, chị không phản đối chuyện đàn ông mất vợ tục huyền, nhưng phải chậm một chút mới yêu được người khác.
- Chị cho là Bằng Phi giả dối?
- Chị không phê bình Phi, chị không muốn tình cảm chị em ta bị sứt mẻ. Chị chỉ muốn khuyên em, làm gì đầu óc phải tỉnh táo một chút, mắt mở to một chút, em là người trong cuộc có thể bị mê hoặc, còn chị là kẻ đứng bên ngoài, chị khách quan hơn em. Theo chị thấy Bằng Phi không đơn giản, nếu chỉ để quen biết cho vui thì không nói gì, chỉ sợ yêu thật thôi. Em khác chị, chị đã từng yêu, chị có kinh nghiệm hơn em.
Linh San nhìn chị yên lặng. Lời của Linh Trân không phải là không có lý, mặc dù nó rất nhức nhối, nhưng nó là lời của một bà chị yêu em. Linh Trân nhìn em rồi thăm dò tiếp:
- San, chị hỏi thật nhé, tình cảm giữa em với Bằng Phi đến mức độ nào rồi?
Linh San lắc đầu.
- Chưa có gì cả.
- Vậy thì tốt, với đàn ông chúng ta nên có một khoảng cách an toàn.
- Nói như chị đàn ông đều nguy hiểm?
Linh Trân vỗ nhẹ vai Linh San:
- Hầu như vậy. Theo chị thấy, Nhiếp Sanh khù khờ vậy mà thật thà, quen hắn đã ba năm rồi sao em chẳng có tình cảm gì với Sanh cả vậy?
- Vì hắn là vật cách điện.
Linh Trân cười:
- Vật cách điện dù sao cũng đỡ hơn là dẫn điện để bị điện giật.
- Nhưng em thà là để điện giật còn hơn phải sống một cuộc sống phẳng lặng như tờ.
|
|