Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: nail65
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Điệp Khúc Tình Yêu | Quỳnh Dao

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 22:49:03 | Chỉ xem của tác giả
Bằng Phi lắng tai nghe. Tiếng hát nhỏ dần, nhỏ dần. Chàng vẫn đứng bất động. Tiếng hát như những tâm sự thì thầm. Chợt nhiên Phi thấy một bóng người trước mặt, ly rượu trên tay chàng đã bị cướp mất. Phi giật mình.

- À cô Linh San.

- Cháu nó ngủ rồi!

Linh San đặt ly rượu của Phi lên bàn rồi nói:

- Ông uống rượu nhiều quá. Chỉ có những người yếu đuối mới mượn rượu giải sầu.

Bằng Phi chợt thấy giận:

- Sao cô nói vậy? Tôi chẳng có buồn đến độ phải mượn rượu giải sầu.

Linh San quay lại nhìn Bằng Phi lắc đầu:

- Thật ư! Anh đừng lừa dối. Nhìn anh, tôi biết là anh đang buồn.

Bằng Phi giật mình, chàng nhìn thẳng Linh San. Chiếc áo ngủ màu trắng, tóc dài, gương mặt thanh, đôi mắt sắc, cương nghị, ngay từ lần gặp đầu tiên Bằng Phi đã nhìn thấy cái vẻ rắn rỏi đó. Nhưng một cô gái rắn rỏi mà có thể hát những bản nhạc ru nhẹ nhàng vậy được sao?

Linh San tảng lờ nhìn ra khung cửa sổ.

- Anh đừng nhìn tôi như vậy. Áo quần tôi xốc xếch lắm phải không?

Bằng Phi nói:

- Không phải chuyện đó. Tôi có cảm tưởng cô là cả một sự tổng hợp cá tính ưu việt.

Linh San đỏ mặt:

- Tôi thấy trình độ chửi xéo và tâng bốc của anh đều ngang như nhau.

- Cô cũng thế.

Họ nhìn nhau rồi cùng cười. Linh San nghiêm trang:

- Tôi đề nghị như thế này nhé. Anh hãy tìm lại cô Hương trở về, tôi thấy cha con anh hoàn toàn có lỗi. Sau đó bằng mọi cách đưa cháu đi học. Ở tuổi của cháu cần có bạn bè, cần được dạy dỗ và nô đùa với đứa cùng trang lứa.

- Vâng tôi hứa sẽ làm theo lời cô.

Linh San suy nghĩ rồi nói:

- Lúc nào anh cần, anh có thể cho cháu sang nhà tôi. Tôi không nhận làm cô giáo kèm trẻ, nhưng tôi sẵn sàng giúp anh trông chừng cháu. Ngay cả lúc không có tôi ở nhà, anh cũng có thể mang cháu qua, vì mẹ và chị tôi đều yêu trẻ.

- Biết làm sao cảm ơn cô!

San nói:

- Tôi không phải làm để cám ơn. Chẳng qua tôi chỉ muốn giúp một đứa bé không me... Thế mẹ cháu qua đời từ bao giờ?

Mặt Bằng Phi chợt đổi sắc, nét tươi ban nãy biến mất thay vào đó là sự giận dữ.

- Ai bảo cô là mẹ cháu đã mất?

Linh San tròn mắt:

- Ồ. Thế mẹ cháu chưa qua đời ư? Vậy thì xin lồi, xin lỗi...

- Ai nói với cô điều đó.

- Bé Sở Sở nói.

Bằng Phi như chiếc bóng xì hơi, chàng tựa người vào cửa mệt mỏi, San tò mò:

- Như vậy có nghĩa là bà ấy còn sống? Hiện ở đâu?

Bằng Phi nhìn lên.

- Tôi có nói cô ấy còn sống ư?

Linh San bối rối. Thế này là thế nào? Nàng đứng thẳng lưng.

- Xin lỗi, tôi bậy quá. Từ rày về sau tôi sẽ không tò mò chuyện gia đình riêng của ông nữa.

- Khoan, cô hãy đợi tí.

Linh San quay lại định bỏ về.

- Thôi tôi không muốn nghe gì hết.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 22:54:50 | Chỉ xem của tác giả
Bằng Phi nói với một giọng chắc nịch, cưỡng bức:

- Nhưng tôi muốn cô nghe. Cô cần nghe để hiểu tại sao! Tại sao gia đình tôi lại bối rối thế này.

Bằng Phi đốt một điếu thuốc, không cần biết Linh San nghe không, chàng kể:

- Tôi quen với mẹ của bé Sở Sở từ năm là sinh viên năm thứ nhất, lúc đó cô ấy chỉ mới 15 tuổi. Nghĩ cũng lạ, tôi đã yêu điên cuồng một cô bé mới lớn 15 tuổi. Phải chời đợi, đợi cố ấy lớn lên. Năm tôi ra trường. Mẹ Sở Sở mới 18, lúc đó tôi 22. Chúng tôi quyết định lấy nhau. Làm chồng khi tuổi mới 22 rõ quá trẻ. Nhưng chờ đợi quá lâu rồi, không thể chờ đợi thêm nữa. Phải lấy nhau trước khi thi hành quân dịch. Thế là chúng tôi làm đám cưới. Sau lễ thành hôn ba tháng lệnh gọi nhập ngũ đưa tới. Và một năm sau, trước khi mãn hạn, bé Sở Sở ra đời. Vợ tôi làm mẹ quá trẻ. 19 tuổi. Cái tuổi mà bao nhiêu người khác còn chưa biết tình yêu là gì. Tôi mãn hạn quân dịch về. Cha mẹ chỉ hy vọng có một mình tôi. Và thế là tôi lại lên đường. Ra nước ngoài 3 năm, lấy được mảnh bằng thạc sĩ trở về. Tôi chỉ còn lại đứa con gái. Còn vơ... đã mất.

Bằng Phi đốt một điếu thuốc, thở khói nói tiếp:

- Ở nhà, tìm đủ mọi cách để che giấu sự thật... Mãi đến lúc tôi không nhận được thư, tôi nghi ngờ thì nhận được thư nhà, nói là cô ấy bệnh... Nghĩ lại bao năm xa cách nhớ nhung... Tôi định sẽ đền bù... Không ngờ cô ấy lại bỏ đi luôn..bỏ đi luôn.

Bằng Phi thở dài. Linh San đứng đấy lắng nghe. Câu chuyện thật đơn giản, chẳng có gì là gút mắc, gay cấn. Nhưng có cái gì không phải trong ấy. Người đàn ông trước mặt đang buồn. Anh ta có tâm sự gì ẩn kín. Linh San muốn nói cái gì để an ủi, nhưng lại không biết phải mở đầu ra sao. Nàng ngập ngừng, Bằng Phi bỗng nói:

- Thôi được rồi, tôi đã kể hết, cô có quyền đi.

Linh San quay lại:

- Thế cha mẹ anh đâu?

- Đều ở phía Nam cả, cha tôi làm việc tại xí nghiệp lọc dầu.

- Tại sao không đưa bé Sở Sở cho nội nó lo.

Bằng Phi nhíu mày:

- Tôi đã mất vợ, bây giờ không lẽ không có quyền sống với con? Tôi là cha, tôi không giao con tôi cho ai hết.

Và Phi bước tới bàn, định lấy cốc rượu nhưng Linh San đã dằn tay lên miệng ly.

- Bé Sở Sở cần một người cha tỉnh táo.

Linh San nói. Bằng Phi buông thõng tay, và bước về phía ghế ngồi xuống với vẻ mệt mỏi, căn phòng như chìm trong im lặng, bầu trời bên ngoài đã xuất hiện vết sáng đầu tiên. Linh San giật mình. Ta đang làm gì đây? Linh San định quay lại cáo từ nhưng đã thấy Bằng Phi ngủ tự bao giờ.

Buổi sáng mùa thu trời lạnh. Linh San lặng lẽ bỏ sang phòng bên, nàng định lấy dùm chăn cho Bằng Phi, chợt phát hiện trên đầu giường có một khung ảnh, đó là hình một thiếu nữ đứng trên mỏm đá cao với mái tóc dài bay theo gió. Thiếu nữ có nụ cười, nụ cười thật ngọt. Linh San hiểu ngay là mẹ Sở Sở. Cô ấy thật đẹp. Linh San lặng lẽ đặt tấm ảnh xuống vị trí cũ rồi lấy chăn đem ra phòng khách đắp cho Bằng Phi, xong mới ra ngoài, khép cửa lại.

Trời đã sáng, Linh San gần như thức trọn đêm. Nàng không thấy mệt mỏi, cửa nhà còn khép kín. Linh San nghĩ thế nào mẹ cũng mắng vì chuyện làm không đâu của mình.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2012 01:10:13 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5



Tiếp nối một tuần lễ, vì bạn đồng nghiệp làm lễ cưới, Linh San phải dậy choàng nên rất bận rộn, nói là bận rộn chứ việc dậy lại cho đám trẻ ca hát vui, chơi, vẽ hoặc xếp hình cũng là công việc rất nhàn hạ. Sáng thứ hai Bằng Phi đã đưa bé Sở Sở đến trường "Bé Ngoan". Đây là lần đầu tiên Linh San gặp Bằng Phi giữa ban ngày, bộ complet màu cà phê sừa, chiếc sơ mi lót màu trắng khiến Bằng Phi trông thật mát mắt. Còn bé Sở Sở gọn gàng trong chiếc áo hồng, váy đỏ trông giống như cô bé quàng khăn đỏ trong chuyện cổ tích.

Bằng Phi đứng giữa vườn trường với nụ cười, nói với Linh San:

- Tôi đã xin lỗi và mời cô Hương trở về. Bây giờ tôi, bé Sở Sở đến đây, tất cả đã làm đúng theo ý cô nói.

Linh San cũng cười, những tia nắng long lanh trong mắt nàng.

- Nhưng điều tôi nói cũng đúng chứ! Mong là từ đây về sau, con của anh sẽ được chăm sóc tử tế.

- Tôi mong là như vậy.

- Anh phải tin nền giáo dục của chúng ta chớ.

- Đừng đem những vấn đề đao to búa lớn ấy nói với tôi.

Linh San ngạc nhiên:

- Anh thật là mâu thuẫn, anh đã từng hấp thụ nền giáo dục cao đẳng đó cơ mà.

- Và tôi đã bị hy sinh vì nền giáo dục đó.

- Nghe nói hình như anh là trưởng phòng sản xuất của công ty?

- Vâng rồi sao?

- Nếu không có học làm sao anh được làm tới trưởng phòng.

- Không làm trưởng phòng thì nghèo hơn một chút, đời sống khó khăn hơn một chút, nhưng có khi cuộc sống lại thoải mái và hạnh phúc hơn.

- Tại sao anh cứ đem cái chuyện bực mình của mình ra đổ lỗi cho nền giáo dục? Cái khó khăn của anh là cái khó khăn chung của con người. Vì con người là con vật thích bất mãn và đổ lỗi cho người khác.

Bằng Phi cười:

- Cô có vẻ là một triết gia?

Linh San không muốn đôi co nhiều, nàng nắm lấy tay bé Sở rồi nói;

- Anh làm thủ tục nhập học cho cháu chưa?

- Xong rồi.

- Vậy thì để tôi đưa cháu vào lớp.

Và quay sang bé Sở Sở, Linh San nói:

- Chào cha đi em.

Chuông reo vào học, bé Sở Sở vẫy tay chào cha rồi đi vào lớp. Bằng Phi nhìn theo, mãi lúc bóng con khuất sau cửa mới bỏ đi. Trời mùa thu nắng nhạt. Nắng không nóng mà chỉ làm người lâng lâng. Có mùi hoa thơm lãng đãng trong không khí. Một cây quế bên đường trổ hoa, đã đến mùa hoa quế nở. Phi cúi xuống định ngắt hoa. Tiếng hát của lũ trẻ từ trong vườn vọng ra:

- "Em không sợ sóng to, , em nắm vững tay chèo.
   Cho cá vào đầy lưới, những con cá thật to
   La la la la la la la la"

Một cảm xúc lạ lùng đặc biệt mới mẻ. Bằng Phi chợt hiểu ra. Lâu lắm rồi cuộc sống không có tiếng hát, không có ánh nắng, cũng không có hương hoa. Phi cầm đóa hoa đi ra đường lên xe, lái thẳng về phía nhà máy. Nhà máy cách nhà một tiếng đồng hồ. Mọi khi Phi thấy con đường rất dài, thật xa, vậy mà hôm nay với hương quế, với nỗi vui lạ lùng Phi thấy nó ngắn hẳn đi.

Về phía Linh San thì sao? Linh San cũng thấy có cái gì khác biệt. Bé Sở Sở lần đầu đi học, nó có vẻ ngoan hẳn không đánh lộn không la hét, cắn người... Nó chỉ ngồi nhìn hết cái này đến cái khác. Nó có vẻ xa cách một chút với những đứa khác. Cái đó cũng không gì ngạc nhiên vì nó chưa thích ứng được với môi trường mới. Từ từ rồi nó sẽ quen.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2012 01:11:36 | Chỉ xem của tác giả
Bé Sở Sở học lớp sáng. Buổi trưa cô Hương đến rước. Còn Linh San tan lớp chiều, vừa ra tới cổng đã có Sanh đón.

- Linh San, hôm nay trời lạnh chúng ta cùng đi ăn tối nhé! Hôm nay nên ăn lẫu cho nóng.

Nhưng Linh San lắc đầu.

- Hôm nay em bận việc.

Sanh suy nghĩ một chút:

- Lúc nào cũng nghe em bận. Bận gì mà đến nỗi không ăn tối được?

- Bận lắm chứ.

Anh chàng Sanh rất thật thà, nghe tin ngay.

- Vậy thì... mai vậy?

- Mai cũng bận.

- Mốt.

- Bận nốt.

- Vậy bao giờ em mới rảnh?

Nhìn thái độ hiền lành của Sanh, Linh San chợt thấy tội nghiệp, nàng vừa cười vừa nói:

- Được rồi, chúng đi ăn, nhưng chỉ là bữa ăn bình thường thôi nha.

"Cơm tối bình thường" là thuật ngữ chị em Linh San hay dùng, có nghĩa là bữa cơm no bụng chứ không kèm theo " một cái gì khác". Nhưng Sanh làm sao hiểu được. Anh chàng không buồn hiểu. Chỉ cần Linh San đồng ý là đủ. Sau bữa cơm, Linh San và Sanh cùng dạo phố, mua một vài quyển sách. Về tới nhà đã hơn mười giờ khuya. Như mọi khi Sanh cũng chỉ đưa Linh San tới trước cổng. Nhưng hôm nay không hiểu sao, lại hỏi:

- Linh San này, không lẽ chúng ta cứ để tình trạng này kéo dài?

- Anh nói thế là thế nào?

Sanh vội nói:

- Không gì cả. Tôi chỉ định nói với em là tính tôi rất kiên nhẫn, tôi sẽ chờ...

Và Sanh bỏ đi. Linh San bàng hoàng. Thế này thì... có nghĩa là... Linh San vừa suy nghĩ vừa bước vào cầu thang lúc nào không haỵ. Chợt nhiên có mùi thuốc lá, rồi một bóng dáng cao lớn đứng chặn trước mặt. San giật mình nhìn lên. À Bằng Phi.

- Thì ra là anh, anh đứng đây làm gì?

- Đi dạo, ngắm trăng.

Phi đáp gọn. Linh San cười.

- Rảnh rỗi như vậy thì tuyệt.

Nàng định lên lầu thì Phi nói.

- Ở gần suối Ngoại Song có một quán ăn rất nên thơ, có cả món thịt nướng. Chúng ta sẽ đến đó, được chứ!

Linh San cười:

- À, tôi mới dùng cơm với bạn, bây giờ anh mời thịt nướng, bụng đâu mà chứa.

Mặt Phi sa sầm xuống:

- Xin lỗi, thật xui xẻo.

Linh San suy nghĩ.

- Anh có xe chứ?

- Vâng.

- Hay là chúng ta chạy vòng vòng một lúc cho mát thôi?

Mắt Phi sáng lên.

- Vâng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2012 01:14:19 | Chỉ xem của tác giả
Phi vội vàng về phía bãi xe. Xe nổ máy chạy thẳng. Ngồi trong xe, Linh San chợt hỏi:

- Tối nào, anh cũng hay bách bộ ngắm trăng lắm ư?

- Không, chỉ bữa nay thôi.

- Sao vậy?

Phi yên lặng không đáp. Xe hướng về phía xa lộ, Phi dụi tàn thuốc rồi quay sang Linh San.

- Ban nãy tôi qua nhà cô.

- À.

- Cậu em trai của cô nói là cô bận đi phố với bạn trai. Tôi có nói chuyện với hai bác. Chị cô thật vui. Nhà cô rất hạnh phúc. Không hiểu sao, nói chuyện xong, tôi không làm sao trở về nhà mình được. Tôi đi lang thang dưới sân thật lâu và bỗng ao ước được nhìn thấy người bạn trai của cô.

- Anh thấy rồi chứ!

- Vâng.

- Thấy thế nào?

- Không xứng với cô lắm.

- Tại sao?

Phi yên lặng không đáp. Tay cầm lái, mắt nhìn thẳng, anh chàng có vẻ suy nghĩ. Linh San quay nhìn quang cảnh hai bên đang thụt lùi ra sau, nàng chợt bối rối.

- Anh định đưa tôi đi đâu đây?

- Đến Cửu Luân.

- Ở đâu thế?

- Ở đó có một xưởng đúc lớn.

- Chi vậy?

- Đó là nơi tôi làm việc.

- Để làm gì?

Phi nói:

- Tôi muốn em biết. Tối nay tôi có ca đêm. Tôi muốn đưa em đến để hiểu công việc của tôi.

- Tại sao tôi phải hiểu anh?

Linh San hỏi. Nàng bối rối. Nhưng đồng thời nàng cũng nghe thấy tiếng rít của bánh xe. Chiếc xe quay đầu lại, khuôn mặt Phi không rõ.

- Anh làm gì vậy?

Linh San hỏi.

- Tôi cho xe quay lại.

- Không đến nhà máy anh ư?

Phi nói:

- Không cần. Tôi là một thằng ngu, tôi tài khôn, tôi tưởng là...

Linh San quay đầu lại nhìn Phị Trong ánh mắt kia nàng thấy vẻ tuyệt vọng. Linh San nói:

- Anh không phải ngu. Anh là con người nhạy cảm, dễ xúc động. Anh yếu đuối lắm. Nhiều người dễ lầm khi nhìn cái vỏ cứng rắn, bất cần của anh, thật ra chỉ đụng nhẹ là nó vỡ ra.

Phi trừng mắt:

- Thôi đừng cả đoán thế, cô đừng tưởng là mình thông minh nhé!

Linh San chậm rãi:

- Tôi không cả đoán, cũng không cho mình là thông minh. Anh đừng lớn tiếng. Cái hùng hổ của anh làm người đối diện sợ, anh hay nổi giận và tôi thì không biết anh giận vì lý do gì, xin lỗi. Thôi được rồi anh hãy cho tôi đi về nhà đi.

Bằng Phi chợt như quả bóng xì hơi, anh ta có vẻ bối rối cho xe chạy chậm một chút.

- Xin lỗi. Cô Linh San này, tại tôi không hiểu. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu mình đã làm gì.

Phi thấp giọng, thái độ mệt mỏi một cách tội nghiệp. Linh San nhìn Phi. Nàng muốn nói để an ủi, nhưng lại sợ hiểu lầm. Vị trí con gái không cho Linh San tiến xa hơn. Xe lao về vị trí cũ. Cả hai yên lặng.
       
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2012 01:46:29 | Chỉ xem của tác giả
Chương 6


Có một thời gian dài, Linh San cảm thấy không vui. Chẳng hiểu sao nàng hay buồn vô cớ. Chị Trân nói có lẽ vì Linh San mất ngủ, cha thì bảo tại San làm việc nhiều, thiếu những cuộc vui tuổi trẻ. Chỉ có mẹ là yên lặng suy nghĩ. Và tối hôm ấy, khi cha bận dự tiệc, chị Linh Trân và Anh Cao xem hát. Linh Vũ giam mình trong phòng riêng làm bài, nhà trở nên vắng vẻ. Linh San với cây bút và mảnh giấy trước mặt, nhưng chẳng viết được gì. Mẹ đã lặng lẽ đi vào.

Linh San thấy mẹ bước vào, cúi nhìn xuống, bà Lưu cầm mảnh giấy trên bàn lên.

"Nỗi buồn vô cớ, lòng buồn phải chăng vì mùa thu?"

Bà Lưu đặt giấy xuống bàn.

- Vì ai thế?

- Không ai cả.

Mẹ Linh San hỏi và vuốt tóc con gái:

- Cái thằng Nhiếp Sanh ư? Mấy năm rồi chẳng đi đến đâu cả à? Với đàn ông con trai, tốt nhất là ta đừng chủ động tấn công. Đàn ông họ có nhiều loại lắm, lại phản ứng khác nhau. Nhiếp Sanh theo mẹ thì nó trung hậu, thật thà, có cái hơi chậm lụt thôi.

Linh San hơi bất mãn:

- Sao mẹ với mọi người, động tí là ghép con với Nhiếp Sanh hoài vậy? Không lẽ ngoài Nhiếp Sanh ra, con không thể có người bạn trai nào khác ư? Trên đời nay không còn đàn ông khác ư?

Bà Lưu tò mò:

- Ai vậy? Bạn trai cùng trường hay mới quen?

- Không ai cả.

Bà Lưu có vẻ suy nghĩ:

- Mẹ hiểu rồi. Có lẽ con không hài lòng với Nhiếp Sanh, nhưng cũng chưa vừa ý với một ai khác, nên con...

- Mẹ. Xin mẹ đừng đoán mò.

- Nhưng mẹ biết con đang có tâm sự.

- Không, con rất vui, rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, con cũng không có tâm sự gì hết.

Bà Lưu vừa vuốt tóc San vừa nói:

- Nói cho mẹ nghe đi. con không thể qua mắt mẹ được.

Linh San ngước lên nhìn bà Lưu:

- Mẹ cứ để mặc con, nghe mẹ. Con không muốn ai quấy rầy. Chỉ tại thời tiết.

- Thời tiết làm sao? Trời đẹp thế này còn gì hơn?

- Nhưng với con không đẹp, mẹ đừng chọc con khóc nhé.

Bà Lưu nói:

- Được rồi, được rồi..Con đừng khóc, coi chừng Linh Vũ nó cười đấy.

Đột nhiên Linh San muốn khóc:

- Cũng tại mẹ cả. Khi không rồi mẹ làm con buồn.

Bà Lưu nói:

- Thôi đừng khóc. Mẹ xin lỗi. Lau nước mắt đi, chuông cửa reo kià, chắc Linh Trân đã về, làm cô giáo rồi mà còn khóc. Coi chừng người ta thấy cười chết.

Linh San vội vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khi trở ra, thấy Thuý Liên đứng trước cửa với nụ cười.

- Cô Linh San, Hương nó mới qua đây tìm cô nói là cô chủ nó không chịu viết chữ.

Linh San nhíu mày:

- Thế bố nó đâu.

- Cô Hương nói là chưa về.

Linh San có vẻ không vui:

- À! để tôi sang đấy xem.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2012 01:47:30 | Chỉ xem của tác giả
Và Linh San ra cửa, bà Lưu nhìn theo. Hơi bối rối, trực giác cho bà thấy có một nỗi lo. Gương mặt của người đàn ông kia. Mắt sâu, mày rậm. Không lẽ đó là nguyên nhân làm Linh San âu sầu. bà ngồi xuống ghế thở dài.

Linh San bước vào nhà bé Sở Sở. Sở Sở dang ngồi cạnh bàn. Một quyển tập viết mở trước mặt, tay cầm viết. Nhưng thấy Linh San vào, nó vội nói:

- Dì ơi, con không thích viết tên con đâu.

- Sao vậy?

Linh San ngồi xuống, cầm quyển tập lên. Mực dính tèm lem không có lấy một chữ.

- Con phải tập viết tên mình chứ. Nếu không biết viết người ta sẽ cười cho.

Bé Sở Sở phụng phịu:

- Tên khó viết quá à, dì cho con một tên khác đi!

- Sao lại đổi tên được? Tên con cũng đẹp quá mà, đẹp giống như khuôn mặt con vậy.

Bé Sở Sở nói:

- Không phải đâu.Chị Hương bảo con là quỷ phá nhà chay, còn cô người làm trước nói con là quỷ con, tối qua cha say rượu về bảo con là quỷ báo đời, nếu vậy con là quỷ thì đương nhiên con phải xấu xí lắm chứ?

Linh San nắm lấy tay bé Sở Sở nói:

- Nếu con không ngoan thì đương nhiên con sẽ xấu xí. Nhưng dì thấy con bây giờ chăm học nè, ngoan nè... Mà bé ngoan thì đứa nào cũng đẹp. Nào đến đây, dì cầm tay con viết nhé!

Bé Sở Sở nhìn Linh San, rồi cầm bút lên. Linh San cầm tay bé đồ từng nét một, nhưng vừa viết được mấy chữ, bé lại nói:

- Sao tay con nó nhức quá à?

Viết thêm mấy chữ, nó lại nói:

- Mắt con mỏi quá dì ơi.

Thấy Linh San vẫn im lặng. Một chút nó lại nói:

- Chân con đau quá, dì ơi.

Linh San không nhịn được cười, nhìn bé Sở Sở.

- Con viết bằng tay, sao lại đau chân?

Bé Sở Sở thật thà.

- Tại vì lúc viết chữ, ngón chân con nó không chịu ở yên.

- Sao lạ vậy?

- Vì nó muốn phụ, nó thấy tay mỏi quá.

Con bé thật dễ thương. Linh San kéo cô bé vào lòng, nàng hôn lên trán nó:

- Con ngoan lắm.

Bé Sở Sở ngẩng lên, nó có vẻ ngạc nhiên như chưa hề nghe ai nói với nó như vậy. Rồi tựa vào ngực Linh San.

- Dì ơi, con thương dì quá.

Linh San chợt thấy mắt ướt, nàng bế bé Sở Sở lên, đi về phía phòng riêng của nó.

- Thôi hôm nay viết bao nhiêu đủ rồi, bây giờ con đi ngủ, dì sẽ ru con ngủ nhé!

Sở Sở không đáp chỉ ôm chặt Linh San. Linh San hỏi;

- Nhưng con tắm chưa?

Sở Sở gật đầu.

- Thế áo ngủ đâu?

- Dạ, trong tủ.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2012 01:53:50 | Chỉ xem của tác giả
Linh San đặt bé Sở Sở ngồi ở mép giường, nàng mở tủ lấy áo thay cho con bé. Cô Hương có vẻ áy náy.

- Cô để em thay cho nó cho.

Nhưng bé Sở Sở lại lắc đầu.

- Con muốn dì thay cho con kià.

Linh San cười với cô Hương:

- Được rồi, cô đi ngủ đi. tôi thay áo cho nó cũng được.

Cô Hương rút lui. Linh San đã thay áo cho bé Sở Sở. Nàng đặt nó nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp tử tế. Nó yên lặng nhìn nàng:

- Thôi con ngủ đi.

Giọng Sở Sở nũng nịu:

- Dì ơi. Lần trước dì hát ru con, sao bây giờ dì lại không hát?

Linh San cười. Nàng ngồi xuống bên mép giường:

"Trăng mờ, chim bay xa
Đom đóm đã lập lòe... "

Linh San hát đi hát lại mãi đến lúc bé Sở Sở ngủ yên, nhìn khuôn mặt ngây thơ, San nhớ tới buổi tối hôm nào, con bé hung dữ, vừa cào vừa cấu, làm sao tin được đây chỉ là một.

Linh San đứng dậy tắt ngọn đèn trên đầu giường, rồi mới đi ra ngoài khép cửa lại. Đến phòng khách, Linh San giật mình. Bằng Phi đã trở về tự bao giờ, và đang ngồi trong ghế hút thuốc. Linh San bối rối.

- Anh về từ bao giờ thế?

- Nãy giờ.

- Hình như mỗi ngày tan sở xong là anh không vội về nhà?

- Ờ.

- Mỗi tối anh đều đi uống rượu?

- Ờ.

- Ngoài rượu ra anh còn làm gì khác nữa không?

Bằng Phi trừng mắt nhìn Linh San.

- Tôi đâu phải là học trò mẫu giáo đâu?

Linh San chợt thấy tức giận.

- Vâng tôi chỉ đủ khả năng chăm học sinh mẫu giáo.

Bằng Phi dụi tàn thuốc rồi đứng dậy quay mặt đi nơi khác:

- Thôi cô đi về đi.

- Vâng.

Linh San đáp nhưng không cử động. Bằng Phi thở dốc:

- Tôi bảo cô đi về cho nghe không?

Đột nhiên Bằng Phi ôm lấy đầu:

- Từ ngày vợ tôi bỏ đi tôi sống như vậy đó, trụy lạc và sa đọa, tôi như một kẻ mắc bệnh dịch, đáng ghê tởm, cô đừng đến gần, cô hãy đi đi. Tôi bảo cô đi cô có nghe không?

Linh San lặng lẽ bước đến cạnh Bằng Phi nói với giọng rất dịu dàng:

- Chị ấy tên gì?

- Ai?

- Vợ của anh đấy.

- Cô làm ơn đừng nhắc đến cô ấy nữa.

Bằng Phi có vẻ giận dữ, Linh San lắc đầu.

- Thôi được tôi về.

Nàng quay đi, nhưng Bằng Phi đã giữ lại.

- Linh San, tôi còn đủ tư cách để yêu một lần nữa không?

Linh San quay nhanh lại, mắt của Bằng Phi cuồng nhiệt như hai bó đuốc. Phi kéo Linh San vào lòng, cúi xuống, thời gian như ngừng lại, chỉ có tiếng tim đập, tiếng thở. Bằng Phi nói, giọng nói yếu đuối như của một đứa trẻ.

- Em đừng bỏ đi. Như em nói, anh chỉ có cái vỏ cứng bên ngoài, còn bên trong chỉ như một cọng lau.

Linh San ngẩng lên sờ lấy cằm của Phi. Mắt chàng ướt. Linh San hỏi:

- Anh sợ gì?

- Anh sợ là... anh như chiếc túi hỏng, chiếc túi đó không còn đủ tư cách để chứa một hạt trân châu như em.

Linh San tựa đầu vào vai Phi.

- Em sẽ vá lành chiếc túi ấy.

Linh San nói, và nàng thấy hình như Bằng Phi đang rùng mình.       

Bình luận

Cũ người mới ta!!!=))))))))))))))))  Đăng lúc 18-2-2012 04:08 AM
chị post truyện mới à?  Đăng lúc 18-2-2012 03:15 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2012 04:10:21 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7


- Linh San, em đừng có điên.

Linh Trân ngồi xuống mép giường, nhìn Linh San với đôi mắt ngạc nhiên.

- Nếu chỉ để đùa chơi cho vui thì em muốn làm gì thì làm, nhưng nếu đây là tình yêu thì chị cương quyết phản đối.

Linh San ngồi im trên ghế.

- Chị Linh Trân, giữa hai chị em chúng ta không có gì phải giấu diếm, em kể hết mọi sự cho chị chẳng qua để chị phụ em suy nghĩ, chúng ta đều còn trẻ, đương nhiên tư tưởng không bảo thủ cứng ngắc như người lớn.

Linh Trân cắt ngang:

- Vấn đề không phải là bảo thủ. Ngay chính cha mẹ chúng ta, tuy lớn tuổi nhưng tư tưởng cũng rất thoáng. Xưa tới giờ người có bao giờ can thiệp vào chuyện yêu đương của chúng ta đâu, chúng ta muốn làm sao cũng được, mẹ chỉ nhắc nhở mong là các con sẽ phân biệt giữa tốt và xấu để khỏi hối hận sau này.

Linh San nhìn chị:
- Đó là vì mẹ đã trải qua những kinh nghiệm gò bó ngày xưa. Chuyện giữa em với Bằng Phi cũng là một chuyện đứng đắn.

Linh Trân buột miệng.

- Theo chị nghĩ Bằng Phi cũng không phải là người đứng đắn.

Linh San chau mày:

- Sao chị nói vậy?

- Có thể chị cũng không được khách quan nhưng Linh San, em hãy nghĩ kỹ xem, em biết về ông ta bao nhiêu chứ?

- Nhiều lắm.

- Nhiều ư? Em chỉ biết cái bề ngoài không, phải không? Nào ông ta có học cao, có địa vị, cuộc sống khá giả... .Nhưng còn những cái khác? Ví dụ như tính tình, cha mẹ ông ta là ai, vợ ông ta chết trong trường hợp nào, em có biết không?

- Vâng em không biết.

- Tại sao em lại không biết những chuyện đó.

- Vì mỗi lần nói đến chuyện đó, em không đành lòng, em nghĩ là đến bây giờ Bằng Phi vẫn chưa quên được niềm đau cũ.

Linh Trân vẻ xúc động.

- Hử. Thế cũng nói. Đề cập đến chuyện vợ cũ em không nhẫn tâm, thế không đề cập đến thì em lại cảm thấy yên tâm được ư? Đừng có ngu, trên đời nay, đàn bà không có giản dị như vậy.

Linh San rùng mình. Linh Trân lại tiếp:

- Mẹ chúng ta thường nói, con người thường có tật xấu là bất cứ một vật gì khi mất đi hay không đạt được đều trở nên vô giá. San này, em phải suy nghĩ kỹ, chị không phản đối chuyện em làm quen với anh ta, nhưng em cũng đừng dễ dàng quá, vì trực giác chị thấy Bằng Phi là người nguy hiểm.

Linh San cố biện minh cho Bằng Phi:

- Em không nghĩ là Bằng Phi thuộc loại sở khanh. Thật ra thì anh ấy tìm mọi cách để trốn lánh em.

- Lùi một bước để tiến hai bước đó là thủ đoạn của những tay cao thủ.

- Tại sao chị nghĩ vậy? Chị hay nghĩ xấu cho người khác!

- Chị nghĩ xấu ư?

- Vâng.

- Nếu ông ta vẫn còn yêu vợ mình thì chị chắc là ông ấy sẽ không tìm mọi cách để quyến rũ em.

- Anh ấy không hề quyến rũ em.

- Không lẽ em quyến rũ anh ấy?

- Chị Trân!

Linh Trân gác tay làm gối, nhìn lên trần nhà:

- Thôi được rồi, chị sẽ không nói nữa. Có điều chị thấy trong câu chuyện của Bằng Phi có cái gì vô lý. Đó là, ví dụ như lúc ở nước ngoài về, nghĩa là mới đây thôi, phát hiện ra vợ mình đã chết... Nếu có chết thì mồ cũng chưa xanh cỏ... Nếu thật sự yêu vợ, thì tại sao mới đây lại có thể yêu ngay người khác được?

Linh San nói:

- Em hiểu. Chị muốn nói Bằng Phi không yêu vợ?

- Cũng có thể, San ạ, chị không phản đối chuyện đàn ông mất vợ tục huyền, nhưng phải chậm một chút mới yêu được người khác.

- Chị cho là Bằng Phi giả dối?

- Chị không phê bình Phi, chị không muốn tình cảm chị em ta bị sứt mẻ. Chị chỉ muốn khuyên em, làm gì đầu óc phải tỉnh táo một chút, mắt mở to một chút, em là người trong cuộc có thể bị mê hoặc, còn chị là kẻ đứng bên ngoài, chị khách quan hơn em. Theo chị thấy Bằng Phi không đơn giản, nếu chỉ để quen biết cho vui thì không nói gì, chỉ sợ yêu thật thôi. Em khác chị, chị đã từng yêu, chị có kinh nghiệm hơn em.

Linh San nhìn chị yên lặng. Lời của Linh Trân không phải là không có lý, mặc dù nó rất nhức nhối, nhưng nó là lời của một bà chị yêu em. Linh Trân nhìn em rồi thăm dò tiếp:

- San, chị hỏi thật nhé, tình cảm giữa em với Bằng Phi đến mức độ nào rồi?

Linh San lắc đầu.

- Chưa có gì cả.

- Vậy thì tốt, với đàn ông chúng ta nên có một khoảng cách an toàn.

- Nói như chị đàn ông đều nguy hiểm?

Linh Trân vỗ nhẹ vai Linh San:

- Hầu như vậy. Theo chị thấy, Nhiếp Sanh khù khờ vậy mà thật thà, quen hắn đã ba năm rồi sao em chẳng có tình cảm gì với Sanh cả vậy?

- Vì hắn là vật cách điện.

Linh Trân cười:

- Vật cách điện dù sao cũng đỡ hơn là dẫn điện để bị điện giật.

- Nhưng em thà là để điện giật còn hơn phải sống một cuộc sống phẳng lặng như tờ.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2012 04:12:14 | Chỉ xem của tác giả
Linh Trân nói:

- Đừng có ảo tưởng như thế! Linh San, Noel sắp đến nơi rồi, em không thể làm khác với kế hoạch đã định, anh Cao cũng đã đặt bàn ở nhà hàng Trung Ương, em với Nhiếp Sanh còn chị với anh Cao, chúng ta lại có một đêm vui vẻ. Như những năm trước.

- Tại sao chị cột chặt em với Nhiếp Sanh vậy? Em nhớ có lần chị phê bình là Sanh giống như bức tượng gỗ kia mà.

Linh Trân vội nói:

- Nhưng gần đây chị thấy cậu ta tiến bộ. Mấy hôm trước cậu ta lại mua một dĩa hát cho Linh Vũ.

- Em thấy lúc này chị có vẻ ca Nhiếp Sanh lắm đấy? Từ bao giờ vậy?

- Mới bắt đầu hôm nay.

Linh San trừng trừng nhìn Linh Trân, rồi thở dài:

- Chị Trân, Bằng Phi đáng sợ như vậy sao?

- Chị cũng không biết, có điều chị thấy không ổn, cả hắn lẫn con gái nghịch ngợm của hắn. Linh San, em nghe chị nói nè, chị không ép em đoạn giao với hắn mà chị chỉ muốn em giữ một khoảng cách với hắn.

Linh San cắn nhẹ môi.

- Được rồi, em sẽ nghe lời chị.

- Nghĩa là kế hoạch Noel vẫn như cũ.

- Vâng.

- Vậy mới là em gái của chị chứ.

Linh San nhìn Linh Trân.

- Chị đừng đem chuyện này nói lại với bố mẹ nha.

- Dĩ nhiên, đây là bí mật giữa chị em mình, cho ba má biết làm chi. Và chị nghĩ rằng chuyện tình của em chỉ ba tháng là đi vào "quá khứ".

Linh San bước tới nằm kế chị.

- Em cũng mong được như vậy.

Thật ra lời nói của Linh Trân cũng phần nào làm rung chuyển Linh San. Ngay từ nhỏ giữa hai chị em đã có một thứ tình cảm khắng khít. Đối với chị, Linh San không chỉ yêu mà còn kính. San rất nghe lời chị vì vậy lời của Linh Trân phê bình Bằng Phi đã khiến Linh San đau khổ, bối rối, mâu thuẫn và hoài nghi.

Thời gian gần đây, Phi dã bỏ hết mọi thói quen, chàng không đi quán rượu, không dự tiệc tùng mà tan sở là về nhà ngaỵ Phi đã nói với Linh San:

- Anh biết em không thích có người yêu say sưa, anh đã bỏ rượu, anh làm lại cuộc đời.

Lời của người tình lúc nào cũng mật ngọt, cũng êm đềm. Nghe Phi nói, rồi nghĩ tới lời của Linh Trân. Linh San thấy một trạng thái mâu thuẫn đầy đau khổ. Anh ấy nguy hiểm ư?

Chiều hôm ấy vì là ngày thứ bảy nên Linh San nghỉ dạy. Bằng Phi thì vì làm thêm ca nên chưa về, chàng chỉ điện thoại về với Linh San:

- Em ở yên trong nhà đợi anh, sáu giờ anh sẽ về đến rồi chúng ta đi ăn cơm.

- Hôm nay là ngày cuối tuần, làm sao anh biết em không có hẹn mà phải đi dùng cơm với anh?

Bằng Phi yên lặng một chút rồi nói:

- Anh không cần biết chuyện đó, chỉ báo cho em biết là 6 giờ anh về, còn đợi hay không là tùy em.

- Nếu em không chờ thì sao?

- Anh sẽ không ăn cơm.

Phi nói và gác ống điện thoại. Linh San ngẩn ngơ, nàng không biết phải xử trí ra sao? Bé Sở Sở từ khi đi học đã trở nên rất ngoan, nhất là khi đứng trước mặt San.

- Dì ơi, bút chì của con gãy rồi.

- Thế còn dao chuốt đâu?

- Mất rồi.

- Lúc nào con cũng làm mất. Vậy thì con đi kiếm chị Hương đi, mượn chị ấy chuốt cho.

- Chị Hương đã đi mua bánh mì.

- Thế ư?

Linh San đứng dậy định đi kiếm dao chuốt.

- Dao chuốt ở trong phòng của cha đó.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách