Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 10868|Trả lời: 61
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Điệp Khúc Tình Yêu | Quỳnh Dao

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
  
  



Tên tác phẩm: Điệp Khúc Tình Yêu

Tác giả: Quỳnh Dao

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Thể loại: Tiểu thuyết

Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành

Nguồn: vnthuquan
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 19:10:07 | Chỉ xem của tác giả
Chương 1


Lần đầu tiên Linh San gặp Sở Sở. Đó là một buổi chiều tháng mười.

Nếu không gặp Sở Sở, có lẽ cuộc đời của Linh San đã phẳng lặng không sóng gió như hai mươi năm đã qua. Bình thường nhưng vui vẻ, đầy đủ, thoải mái và rồi sẽ lấy chồng đẻ con như bao nhiêu người bình thường khác. Vậy mà... như một định mệnh nàng đã gặp Sở Sở.

Buổi chiều hôm ấy đối với Linh San cũng giống như những chiều khác. Sau buổi ăn trưa, đến trường "Bé Ngoan" với những học trò nhỏ. Dạy hát, nhảy muá, chơi trò chơi, kể truyện... Mãi đến năm giờ chiều tan dạy, mới trở về nhà. Nàng sống với cha mẹ trong khu chung cư.

Từ ngày thành phố Đài Bắc mở rộng, các cao ốc phát triển nhanh chóng, chung cư trở thành nơi ở hợp lý cho những người có lợi tức bình thường. Và gia đình của Linh San cũng ở trong vòng thông lệ đó. Lúc mới đến đây, Linh San vừa tròn mười tám. Bốn năm ở đây là cả một sự suy nghĩ.

Trước kia, tuy nhà không đồ sộ nhưng nhà nhà qua lại thoải mái. Tình láng giềng khắng khít, ai cũng có thể là bạn bè, giúp đỡ nhau. Còn ở chung cư này, chỉ cách nhau có một vách ngăn, sống gần nhau mấy năm trời mà sao vẫn xa lạ. Ví dụ như nhà của Linh San nằm ở tầng thứ tư này. Tổng cộng có năm căn cùng tầng, vậy mà Linh San không biết những người láng giềng của mình họ sống bằng nghề gì, gia đình có bao nhiêu người? Thỉnh thoảng San mới nghe cô giúp việc kể lại là căn E mới dọn đi, Căn A đổi chủ...

Chiều hôm ấy, từ trường về với chồng vở mẫu giáo trên tay, Linh San bước vào cổng chung cư. Nàng nhìn về phía thang máy. Đèn đang cháy ở nút tầng thứ mười. Linh San có tật ít chịu chờ đợi và nàng vội vòng qua cầu thang thường. Lên tầng hai, rồi tầng ba... Chợt nhiên Linh San nghe thấy có tiếng đuổi bắt nhau. Chuyện gì xảy ra thế? Tòa chung cư này tổng cộng có trên sáu mươi căn nhưng từ xưa đến nay, phải nói là rất yên tĩnh. Linh San vừa đặt chân đến chân thang lầu tư thì một bé gái đang sồng sộc xông xuống, suýt đâm sầm vào người nàng. Phía sau là tiếng cô gái đuổi theo:

- Sở Sở đứng lại, đứng lại không?

Linh San còn đang ngơ ngác thì cô gái đã đuổi kịp, chụp lấy bé gái. Bé gái cũng không vừa, vừa quay lại cắn, đánh vừa cố thoát thân. Linh San kéo cô bé về phía mình.

- Sao? Sao thế, chuyện gì thế?

- Cha nó bảo là ở nhà học bài, nó không nghe lời, phá phách còn bỏ chạy xuống lầu chơi.

Linh San nhìn thiếu nữ. Với cách ăn mặc, nàng đoán ra cô gái là người làm. Trong khi con bé không vừa, nó cố vùng vẫy.

- Tôi làm gì mặc tôi, chị không có quyền cản.

Con bé thật hung dữ, đôi mắt nó long lên. Một đôi mắt đẹp với những sợi mi dài.

- Cậu bảo mày ở nhà, chạy ra phố rủi lạc làm sao?

- Mặc tôi.

Cô bé vẫn cố vùng khỏi tay cô gái. Linh San can thiệp:

- Thôi em lên lầu, coi chừng cha về sẽ bị đòn đấy.

- Kệ tôi.

Nó lại sừng sộ, và cắn ngay vào tay cô gái, thế này là không được rồi, Linh San nghĩ và quyết định.

- Để tôi phụ cô mang nó lên lầu.

Và Linh San kẹp chồng vở vào nách, tay giữ chặt tay con bé. Khiêng nó lên lầu. Rất khó khăn mới khiêng nó tới chân cầu thang. Nhưng vừa tới nơi, con bé cũng thừa lúc rút tay ra được và cấu mạnh vào tay Linh San một cái. Ngón tay nó nhọn và dài, lập tức nơi bắp tay Linh San một vệt đỏ rớm máu hiện ra. Linh San cố chịu đau hỏi:

- Nhà số mấy thế?

Cô gái bối rối:

- Dạ, 4A ạ.

À thì ra cái nhà mà cô gái giúp việc ở nhà nàng ban sáng bảo là mới đổi chủ. Linh San cùng cô gái đưa con bé vào nhà.

- Nó tên gì vậy?

Cô gái nói:

- Dạ, bé Sở Sở ạ. Còn em là Hương, người làm ở đây.

Linh San nói:

- Sở Sở, được rồi. Hãy nhốt nó vào phòng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 19:14:51 | Chỉ xem của tác giả
Con bé giật mạnh tay ra, nó xô Linh San ngã xuống đất. Chồng tập trên tay này cũng rơi vung vãi. Rồi bỏ chạy về phía sau ghế sa lông với tư thế sẵn sàng chống đối. Cô Hương vội cúi xuống nhặt tập cho Linh San trong khi Linh San một mình ngồi dậy.

- Thưa cô, đây là vở của cô.

Linh San đang phủi người, chưa kịp lấy chồng vở thì con bé lại phóng ra như mũi tên, nó lủi đầu vào bụng cô Hương làm chồng vở lại đổ tung tóe. Cô Hương đỏ mặt:

- Sở Sở, mi điên rồi ư?

Linh San đã đứng vững, nàng nhìn bé Sở Sở. Nó cũng đưa mắt ứng chiến với cô không chịu thua, chỉ cô Hương đáng thương là phải cúi xuống lượm vở lần nữa. Linh San đưa mắt nhìn khắp phòng. Gian phòng bày biện chứng tỏ chủ nhân nó giàu có. Ghế sa lông màu cà phê sữa loại đắt tiền. Thảm trải nhà màu sữa. Tủ bàn bằng gỗ quý. Bên trong là phòng ăn với quầy rượu đầy ắp rượu ngoại quốc cho thấy chủ nhân nó đã bị Âu hóa. Những đứa con duy nhất của nhà giàu dễ hư hỏng vì dư dả thời gian. Nhưng đâu phải cứ ai con nhà giàu cũng mất dạy như con bé này. Linh San trừng mắt:

- Em mà không ngoan, tôi đánh em chết.

- Tôi thách đấy.

Linh San giận dữ nói:

- Em tưỏng tôi không dám ư?

Và nàng bước nhanh tới, trong lúc bé Sở Sở chưa kịp phản ứng, nàng đã ấn được nó xuống ghế, vỗ mấy cái vào đít. Bé Sở Sở vừa hét vừa vùng vẫy, nó quơ tay về phía mặt Linh San. Linh San đã biết những ngón tay vừa bẩn vừa nhọn, nàng quay mặt đi, nhưng không kịp một vết sượt rát bỏng lên cổ. Linh San điên tiết lên, quay sang cô Hương:

- Chị Hương, chị lấy dây lại cho tôi.

- Đừng, đừng...

Bé Sở Sở hét, cô Hương do dự, Linh San biết là cô Hương không dám nhưng lòng đã quyết nên lấy sợi dây buộc tóc trên đầu xuống, trói hai tay bé lại. Nó hét như bị chọc tiết, và nhảy như khỉ khắp phòng. Linh San thấy chưa đủ, nên lại gọi:

- Cô Hương, tôi bảo cô mang dây lại mà?

Cô Hương sợ hãi, không dám chống đối, vội vào trong lấy ra sợi dây phơi. Bé Sở Sở vừa thấy lại hét.

- Đừng, đừng trói tôi.

- Em có còn dám cắn, dám đánh, dám cào người nữa không? Đứng yên đó cho tôi.

Bé Sở Sở đã đứng yên. Nó sợ hãi nhìn Linh San. Nó đã biết sợ vì người đứng trước mặt nó không phải dễ bắt nạt. Nó cúi đầu xuống. Linh San ra lệnh:

- Lại ghê sa lông ngồi xuống.

Cô bé do dự rồi chậm chạp bước tới ghế.

- Chị Hương, chị hãy lấy cho tôi cây lược, một cái khăn và cái bấm móng tay.

- Vâng.

Mười phút sau Linh San đã lau mặt, chải tóc và cắt móng tay cho con bé tươm tất. Con bé bây giờ không còn la hét, nó ngoan ngoãn một cách khuất phục trong lòng ghế. Nhưng đôi mắt không giấu được nét thù hằn.

Làm xong, Linh San cởi trói cho Sở Sở, nàng ôm chồng tập đứng dậy, quay sang nói với cô Hương.

- Nó bao nhiêu tuổi rồi?

- Em cũng không biết. Vì em mới làm cho nhà này hơn một tháng.

Linh San gật gù:

- À! Nhưng cô cũng nên nói với cha nó là nó cần đến trường học.

Rồi nàng bỏ ra ngoài phòng. Bé Sở Sở nhìn theo, dọa:

- Tôi bảo ba tôi sẽ giết cô.

Linh San nghe được, quay lại. Con bé có đôi mắt to, đôi môi nhỏ. Một cô bé đẹp. Cái nét thù hận, chống đối chưa tan. Linh San lắc đầu với nụ cười:

- Được rồi cứ bảo ba bé sang giết cô nhé.

Và Linh San bước ra cửa. Chỉ cách hai căn, một hành lang nhỏ là đến cửa nhà nàng. Linh San lấy chìa khóa riêng mở cửa.

Đứa bé kia, Linh San cũng không ngờ sau đó lại đảo lộn cuộc đời bình lặng của nàng.       
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 20:42:17 | Chỉ xem của tác giả
Chương 2


Buổi tối Linh San ngồi trước bàn chậm rãi sửa bài cho các học trò mẫu giáo, tiếng cười nói từ phòng khách vọng vào. Rõ nhất là giọng của chị Linh Trân và bạn trai là Lập Cao. Linh San chống tay dưới cằm nhìn ngọn đèn trên bàn, nàng nghĩ đến bà chị hơn mình hai tuổi, từ nhỏ sống chung, ăn chung, ở chung, ngủ chung, vậy mà mới đây có hình bóng của Trương Lập Cao chen vào thì cũng thay đổi nhanh chóng.

Linh Trân chỉ cười tươi khi có sự hiện diện của Lập Cao bên cạnh. Nhiều lúc San thấy mình phát ganh, nàng đã nói với mẹ.

- Mẹ ơi, không lẽ mẹ nuôi một đứa con 24 năm, là chỉ nuôi dùm cho anh Cao? Tại sao lúc nào chị Trân cũng có biết anh Cao không vậy?

Bà Lưu không những không giận mà còn cười nói:

- Ồ, việc nuôi con gái bao giờ chẳng là nuôi dùm cho người khác? Ngày nào khi tim con bị chinh phục bởi một bóng hình nào đó thì con cũng vậy thôi, không phải chỉ con mà cả thằng em trai cũng vậy, nó sẽ có bạn gái. Con người là thế con ạ, tất cả là chuỗi tuần hoàn, lúc nhỏ chỉ có mẹ cha, lớn lên là chồng vợ, khi già chỉ biết con cái.

- Mẹ ơi, mẹ có cho chị Trân đi lấy chồng không?

- Có chứ sao không? Vả lại rể cũng là con của mình, khi Trân lấy chồng mẹ không những không mất con, mà còn có thêm một thằng rể.

Bà Lưu cười một cách thỏa mãn. Linh San tròn mắt nhìn mẹ.

- Mẹ ơi, mẹ có biết không, mẹ là người hiểu con và cảm thông cho tuổi trẻ nhất. có điều...

- Có điều gì sao con?

- Đó là mẹ không làm sao để con có thể nói với chúng bạn là mẹ tao khắt khe chuyên chế, hủ lậu, hay kiếm chuyện, những điều mà con thường nghe chúng bạn kể về mẹ mình.

Bà Lưu cười xòa vuốt tóc con.

- Con có biết không? Khi mẹ còn bé bà ngoại con giữ mẹ như giữ phạm nhân, mãi đến lúc mẹ lớn yêu cha con, ngoại đã phê bình đủ thứ, từ gia thế, nhân phẩm học lực đến tướng mạo của cha, tất cả không đáng đồng xu, mãi đến khi lấy chồng, mẹ đã tự hứa với lòng bao giờ con cái lớn lên, mẹ sẽ không để chúng con phải gặp cảnh khổ như mẹ.

Linh San cười nói:

- Con thì coi cái điều ngoại khắt khe với mẹ là một sự may mắn.

- Sao vậy?

- Nếu không thế thì làm sao bây giờ con có được một người mẹ cảm thông với con cái như thế này?

Bà Lưu cười, bẹo má con.

- Nói như con thì mẹ phải cảm ơn ông bà ngoại con nhiều hơn nữa.

- Dĩ nhiên rồi, chúng con cũng vậy.

Hai mẹ con nhìn nhau cùng cười. Bây giờ tiếng cười nói từ phòng khách vang có cả tiếng đùa của cha với mẹ, Linh San cảm thấy gia đình mình rất hạnh phúc. Bên cạnh đó Linh San còn nghe được cả tiếng nhạc. Chắc chắn Linh Vũ đang mở nhạc ở phòng riêng, nhưng tiếng nhạc rất dễ thương, bất giác Linh San đứng dậy, nàng đi về phía phòng khách, vừa lúc Linh Vũ từ phòng riêng bước ra.

- Chị Ba lạc quyên đi.

- Sao vậy? Kiếm tiền mua dĩa hát nữa phải không?

- Đúng quá!

- Tao đâu có tiền.

Anh chàng Linh Vũ 15 tuổi nhướng mày nói:

- Đừng keo kiệt! Cả nhà ai cũng làm ra tiền chỉ có em là giai cấp chìa tay thôi.

Linh San nói:

- Tao chỉ mày cách làm tiền nhé, mày có thấy anh chàng công tử họ Trương ngồi ở phòng khách đó không? Đến đấy là có tiền ngay.

Linh Trân đã nghe được, lớn giọng:

- Linh San này, mày dạy em không đàng hoàng vậy, mày tập nó xin tiền.

Linh San bước vào cười với Linh Trân.

- Dù sao thì em cũng chưa có người để bị lột.

- Có chắc không? Còn cái đuôi kia để đâu?

- Cái đuôi nào? Chị muốn nói anh Nhiếp Sanh à?

Linh Trân kề môi rồi quay sang Linh Vũ nói:

- Còn ai vô đây nữa. Linh Vũ, chị chỉ cho em nè, ngày mai em đến đứng trước cửa trường Mẫu giáo, đợi đến khi nào cái đuôi của chị Ba đến thì em cứ vòi.

- Đừng tầm bậy nha, người ta chưa có gì hết đó.

Linh Trân nói:

- Chưa có gì mới dễ kiếm tiền, càng quen lâu càng khó nói.

Ông Lưu Tư Khiêm quát:

- Tụi bây hai chị em đều ở ngành sư phạm, giáo dục em út như vậy đó à?

Linh San vọt miệng.

- Đó là môn giáo dục cơ hội cha ạ!

Cả nhà cùng cười. Linh Vũ thừa cơ hội đến đứng kế bên Trương Lập Cao, với nụ cười cầu tài.

- Anh Cao!

Linh San tiếp hơi:

- Ngu quá! Sao lại kêu bằng anh Cao? Thế này thì đáng được có 100 đồng thôi, nếu em chịu kêu bằng anh rể thì được nhiều tiền hơn.

Linh Trân đỏ mặt.

- Linh San!

- Ô kỳ chưa, muốn lấy chồng thấy mồ mà nghe người ta kêu người yêu mình là anh rể lại đỏ mặt.

Linh San nói và quay về phía Lập Cao:

- Anh Cao này, nói thật đi. anh có thích làm anh rể tôi không chứ?

Trương Lập Cao thật thà.

- Còn mong gì hơn.

Linh Trân đỏ mặt lườm.

- Cái ông quỷ này..ông...

Cả nhà lại cười ồ. Trong không khí vui vẻ đó đột nhiên có tiếng chuông cửa reo. Cô người làm Thúy Liên ra mở cửa rồi quay vào nói:

- Cô Ba ơi có người kiếm cô. Tôi đoán như vậy vì cô ấy nói là tìm cô tóc dài.

Ở nhà, chị Trân cắt tóc ngắn, chỉ có Linh San là để tóc dài thôi. Chị Trân nói:

- Linh Vũ này coi ai đấy, có cái đuôi của Linh San theo không?

Thúy Liên đính chính ngay:

- Không phải đâu, cô người làm ở gần đây tên Hương đến kiếm đấy.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 20:44:11 | Chỉ xem của tác giả
Bất giác Linh San đưa tay sờ vết thương nơi cổ, cái vết cào ban nãy vẫn còn đau, nàng bước ra cửa. Cô Hương đang đứng đấy có vẻ thấp thỏm.

- Thưa cô, ông chủ nhà tôi mời cô qua nói chuyện.

Linh San hơi ngạc nhiên:

- Hử?

Có lẽ cô Hương đã đem chuyện ban nãy kể hết cho cha của Sở Sở nghe, nên ông ấy định mời qua để cảm ơn. Nhưng như vậy thì cũng kỳ cục, muốn cảm ơn sao không đích thân tới nhà mà lại sai người làm đến mời? Một thái độ quan liêu hách dịch. Linh San không muốn đi, nhưng cô Hương đã nhìn nàng với đôi mắt cầu khẩn.

- Cô làm ơn qua một chút đi.

- Thôi được.

Linh San nói rồi quay vào trong nhà:

- Mẹ ơi, con đi một chút nhé.

Linh San theo chân cô Hương bước ra cửa, thuận tay khép lại, nàng vẫn còn nghe tiếng cười từ trong vọng ra. Chắc là Linh Trân và Lập Cao lại pha trò nữa rồi. Linh San cười cảm thấy cuộc sống tràn ngập niềm vui.

Tới trước cửa căn nhà 4A, Linh San theo chân cô Hương vào nhà. Phòng khách vắng lặng. Một sự im lăng. lạnh lùng. Tấm thảm dày dưới chân thật ấm. Đèn không mở sáng, chỉ có một bóng tròn ở góc nhà. Linh San cảm thấy một sự bứt rức khó chịu. Từ một phòng khách tràn ngập tiếng cười của mình bước tới một căn phòng hoàn toàn yên lặng như bước sang một thế giới khác. Linh San không nhìn thấy người, chỉ nghe cô Hương nói.

- Ông chủ, cô ban chiều đến đây này.

Linh San mở to mắt tìm kiếm, mới trông thấy một người đàn ông dáng dấp to lớn đang đứng tựa người vào khung cửa sổ. Nàng chỉ nhìn thấy phần lưng. áo trắng, quần xám tro. Người đàn ông lập tức quay lại. Một tay vịn khung cửa, tay kia với chiếc cốc có rượu, hình như ông ta đang nghĩ ngợi điều gì. Linh San thấy bất mãn, giả vờ ho một tiếng, ông ta mới quay người lại.

Bỗng Linh San bối rối. Khuôn mặt ông ra rất trẻ. Hàm rộng, mắt to, xa xăm, lông mi dày, mũi thẳng, môi mỏng và khép kín tạo cho khuôn mặt dáng dấp lạnh lùng, cao ngạo. Nhìn ông Linh San không dám tin là với khuôn mặt không trên 30 kia lại có đứa con lớn như Sở Sở.

- Cô dùng một tí rượu nhé!

Người đàn ông lên tiếng, phá tan cái không khí yên lặng. Linh San vội nói:

- Cảm ơn, tôi còn rất Á Đông.

Gã đàn ông nhíu mày, rồi ra lệnh cho cô Hương.

- Chị Hương, cho một tách trà.

Linh San nói:

- Không cần ông ạ, tôi sẽ về ngay đây.

Ông chủ nhà nhìn Linh San chăm chú. Đặt ly rượu trên bàn, rút một điếu thuốc, thở khói, rồi tự giới thiệu với Linh San.

- Tôi họ Vỹ, tên là Bằng Phi.

San gật đầu.

- Còn tôi là Linh San - Lưu Linh San.

- Tôi biết rồi.

Ông chủ nhà nói ngay.

- Sao ông biết?

- Đâu có gì khó đâu? Ở dưới phòng quản trị chung cư cho tên họ và lý lịch cô cơ mà.

Giọng nói ông ta lạnh lùng không một chút tình cảm. Linh San thắc mắc. Tại sao lại phải xuống phòng quản trị để điều tra tên tuổi. Có đáng gì đâu? Cô Hương đã mang trà ra. Linh San đỡ lấy tách trà phá tan cái không khí yên lặng:

- Ủa? Con gái của ông đâu rồi?

- Sở Sở ư? Nó ngủ rồi.

- À!

Phòng khách lại chìm trong yên lặng. Bằng Phi vừa hớp ngụm rượu vừa hít một hơi thuốc, rồi lại ngồi yên. Linh San chúa ghét cái không khí nhạt nhẽo thế này. Nàng cố tìm để lên tiếng. Nhưng Bằng Phi đã nói trước:

- Nghe nói, hình như chiều nay cô đã dạy con tôi?

Linh San ngẩng lên.

- Nói dạy thì không đúng mà là chúng tôi đã quần nhau một trận.

Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San.

- Nghe nói cô tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, hiện dậy ở một trường mẫu giáo. Cô rất biết cách để giáo dục.

Linh San nhìn ông chủ nhà trẻ tuổi, không hiểu rõ lắm ý ông ta.

- Tôi học sư phạm thật, nhưng giáo dục thì không rành lắm. Nhất là với những đứa bé vừa ngang vừa ngỗ nghịch như con ông.

Bằng Phi nói với giọng khó chịu:

- Cám ơn lời phê bình của cô. Mong rằng từ đây về sau, cô chỉ tập trung vào việc dạy dỗ học sinh của cô, đừng lo việc nhà tôi nữa. Được chứ? Con tôi, có tôi. Tôi đánh, tôi yêu, tôi chửi nó, cũng là việc của tôi, tôi không muốn một ai khác nhúng tay vào, cũng không thích ai chửi mắng hay dùng dây cột nó.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 20:48:20 | Chỉ xem của tác giả
Linh San kinh ngạc. Bây giờ mới biết. Thì ra ông chủ nhà cho mời nàng đến không phải để cảm ơn, mà chỉ để hỏi tội. Một con người ngang ngược đến mức lạ lùng. Lửa như bốc lên trong lòng. Linh San thấy nóng mặt, giận run. Nàng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, gằn từng tiếng một.

- Bây giờ tôi mới biết. Cha nào thì con nấy, con ông hỗn láo, ngang ngược như vậy là do di truyền.

Linh San đứng bật dậy lớn tiếng:

- Ông đừng tưởng là tôi thích làm chuyện bao đồng tày lay, nếu tôi sớm biết con bé đó có một người cha như ông, thì mặc kệ nó. Để nó văng tục, để nó tự ý hiếp đáp kẻ ăn người ở trong nhà, để nó như một con thú dữ... và tôi bảo đảm với ông là 10 năm sau thôi. là ông có quyền đến trại giáo hóa trẻ phạm pháp thăm nuôi mệt nghỉ.

Nói xong, Linh San quay lưng, bước nhanh ra ngoài.

- Đứng lại!

Giọng nói sau lưng ra lệnh. Linh San không dám tin ở tại mình. Đứng lại! Gã là cái gì mà ra lệnh? Gã quen sử dụng thái độ đó lắm ư? Còn lâu!

- Tôi bảo cô đứng lại.

Linh San vẫn tiếp tục bước. Đột nhiên, gã đứng dậy xông ra chận ngang trước mặt Linh San. Đôi mắt lạnh lùng chợt có vẻ đau xót, gã nói như nài nỉ.

- Cô đừng đi!

Linh San chau mày:

- Tại sao vậy? Buổi chiều ở đây, tôi đã bị con ông cào cấu, bây giờ tới ông kiếm chuyện nữa ư? Không cần biết ông làm to đến cỡ nào, lưu ý ông, tôi không phải là thuộc hạ của ông. Nếu có phải chăng đi nữa thì tôi không dễ dàng để ông muốn bắt nạt ra sao cũng được đâu.

Bằng Phi vẫn chận ngang, đối mắt bối rối:

- Tôi ngang ngạnh và thô lỗ lắm ư?

- Giống hệt con gái ông.

- Nó hư thế à?

Linh San kéo cao tay áo, cho thấy vết cào ở tay mình:

- Ông không biết ư? Đây là chứng tích, nó cào đấy. Nó là con quỷ, một thứ ranh ma, ức hiếp mọi người.

Linh San ngừng một chút, nhìn Bằng Phi tiếp:

- Ông Phi, tôi biết ông giàu có, nhưng cô Hương là con người. Cố ấy cũng bình đẳng như ông, cũng có nhân cách phẩm chất. Chứ không phải vì chút đồng tiền mà ai muốn chửi muốn mắng sao cũng được. Mong cha con ông xem cô ấy như con người. Bên nhà tôi cũng có người làm. Nhưng Thúy Liên với chúng tôi như chị em. cha mẹ tôi cũng rất tốt với cô ấy.

Bằng Phi trừng mắt:

- Cô dạy tôi à?

- Tôi không dám dạy ai hết, thôi chào ông.

Linh San lách qua, định bước ra cửa.

- Nếu tôi mang cháu Sở Sở đến trường "Bé Ngoan", cô nhận dạy cháu không?

- Tôi không phải là hiệu trưởng của trường, nếu ông mang cháu đến, chắc chắn có thầy cô nhận.

- Tôi muốn hỏi là cô... cô có chịu dạy nó không?

- Nếu cháu được đưa tới lớp tôi thì đương nhiên tôi phải dạy.

Bằng Phi do dự một chút nói:

- Ví dụ như... Tôi mời cô về dạy cháu tại nhà thì sao?

Linh San đứng ở cửa quay đầu lại:

- Ban nãy ông đã bảo là đừng chen vào việc của ông cơ mà?

- Nhưng bây giờ tôi đổi ý.

Linh San suy nghĩ một chút, nói:

- Nhà ông có một cô Hương chịu đựng đủ rồi. Tôi cũng không cần tiền lắm, không dám dạy tiểu thơ nhà ông đâu.

Mắt Bằng Phi lóe lên tia giận, mặt ông ta đanh lại:

- Trên đời này đâu phải chỉ có một mình cô là cô giáo đâu? Tại tôi thấy cô ở gần đây thôi.

- Bỏ thêm tí tiền xe, là biết bao nhiêu cô đến xin việc.

Linh San nói và đẩy cửa bước ra ngoài. Hôm nay đúng là một ngày xúi quẩy! Linh San nghĩ.

Trở về nhà, đưa tay lên bấm chuông. Linh San nghe thấy tiếng cười dòn từ trong vọng ra. Nàng thở phào. Với cái cảm giác của người vừa từ vùng bắc cực lạnh giá trở về, nôn nả tìm thấy nắng ấm đầu xuân trong nhà cũ.       
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 22:12:08 | Chỉ xem của tác giả
Chương 3


Mấy ngày kế tiếp, Linh San chẳng biết tí gì về căn nhà số 4A. Cùng một tầng nhưng căn này cứ đóng cửa im lìm. Linh San không thấy cô Hương lẫn bé Sở Sở. Ngày ngày lên lớp, không hiểu sao Linh San lại mãi ở trạng thái trông ngóng chờ đợi. Với Linh San, thì ở vai trò làm cha, đúng ra Bằng Phi phải mang con gái đến đây. Vì đây là trường mẫu giáo lớn nhất ở khu vực này cơ mà? Nhưng chẳng thấy bé Sở Sở đến.

Rồi những công việc bận rộn kế tiếp. Tuổi trẻ với bao nhiêu chuyện, bao nhiêu thú vui, Linh San như quên bẵng đi chuyện của Sở Sở và người cha ngang ngạnh. Chiều nào gần như Nhiếp Sanh cũng đến đón. Chuyện của Nhiếp Sanh và Linh San cũng không có gì là ly kỳ bí hiểm. Sanh là anh của bạn anh Sang, biết Linh San năm còn ở sư phạm và đeo theo từ đó. Giống như bao nhiêu đứa con gái khác có nhiều mơ ước, mộng tưởng. Người yêu phải là một cái gì cao hơn, giỏi hơn, đủ sức thuyết phục hơn, để ta phục tùng nương tựa. Sanh đối với Linh San chưa đủ tiêu chuẩn đó.

Sanh tốt nghiệp khóa chính trị, nhưng kém hùng biện, lại rụt rè, chỉ là nhân viên ở phòng tổ chức nhân sự của công ty X. Một thanh niên như vậy rất khó tiến thân trong đời. Nhiều lúc Linh San nghĩ, ngay chính chuyện giữa Linh San với Sanh, Sanh cũng có vẻ lờ đờ làm sao, chứ không tấn công tới tấp như bao nhiêu chàng trai khác. Sanh lụm cụm như một ông già Linh San nghĩ, dù anh ta cũng đẹp trai, thật thà, hiền lành. Nhiều lúc bị Linh San cự nự, Sanh vẫn không giận. Nhưng Sanh thiếu một thứ, một thứ rất quan trọng. Đó là sự hấp dẫn phụ nữ.

Mặc dù Sanh không hội đủ điều kiện, nhưng với người chưa có yêu như Linh San thì họ vẫn có thể là bạn của nhau. Vậy mà đã ba năm. Ba năm với tình bạn thuần túy, Sanh không đòi hỏi tiến xa hơn. Thỉnh thoảng cùng dạo phố, ăn cơm, hay một xuất hát. Tối hôm ấy, Linh San đi xem hát với Sanh. Trở về chung cư đã 11:30 pm. Như thường lệ, Sanh đưa Linh San tới cổng là quay về. Bản tính rụt rè làm Sanh ngại tiếp xúc với người nhà của Linh San. Nhất là với Linh Trân và Linh Vũ.

Một mình Linh San đi vào cư xá, và như thói quen nàng đi ngả cầu thang thay vì thang máy. Bấy giờ là mùa thu. Ban ngày có một trận mưa, nên trời rất mát. Phải nói là mát lạnh. Linh San lầm lũi bước lên bậc thang. Cuộc sống quá đơn điệu. Đơn điệu như nước trong hồ tù, không một con sóng nhỏ, dù nhỏ... Từng bước, từng bước lên bậc... Đột nhiên Linh San dừng lại.

Ở một góc cầu thang, có một bóng đen nằm co ro. Linh San giật mình nhìn kỹ. Đó là bé Sở Sở, con bé có vẻ cô độc, yếu đuối, tóc tai rối bời với những giọt nước mắt. Ai? Ai đã khiến con bé ngang ngạnh này khóc được? Bất giác Linh San cúi xuống.

- Tại sao em lại ngồi đây một mình?

Bé Sở Sở nhìn lên với chút nghi ngại. Vẻ ngang bướng của nó biến đâu mất.

- Em không dám vô nhà, vì tối hù à.

- Sao vậy?

- Cha đi làm từ sáng, giờ chưa về.

- Còn cô Hương?

Bé Sở Sở do dự một chút.

- Chị ấy đi rồi.

- Tại sao cô ấy đi?

San nhìn bé Sở Sở, thắc mắc. Bé Sở Sở cúi nhìn xuống.

- Con cũng không biết. Chị ấy nói không làm nữa và xách đồ đi rồi. Chị ấy hư lắm, chị ấy chửi con, mắng con.

Linh San gật gù. Bây giờ nàng hiểu tại sao Sở Sở ra đây.

- Em đã làm gì cô ấy?

- Không có.

Linh San quắc mắt:

- Không thể không có. Em lại đánh cô ấy, phải không?

Bé Sở Sở lắc đầu.

- Hoặc cào cấu, cắn cô Hương?

Bé Sở Sở lại lắc đầu, Linh San nói:

- Được rồi, nếu em không nói, tôi sẽ để mặc em nằm đây.

Linh San đứng dậy như định bỏ đi, nhưng không quên nói thòng một câu:

- Cẩn thận đấy, coi chừng chuột nó bò ra cắn, chuột nó rất thích cắn những đứa bé không ngoan, thích nói dối.

Bé Sở Sở đứng dậy nó hốt hoảng thú thật.

- Con... con lấy quẹt ra đốt quần áo của chị ấy, và chị Hương giận bỏ đi.

Linh San giật mình.

- Em đốt quần áo cô Hương?

- Da... con không biết đốt như vậy làm chị ấy đau.

- Sao? Em đốt quần áo cô ấy đang mặc?

- Da... con đốt ngay đít chị ấy, làm thủng mất một lỗ, chị ấy vừa khóc vừa chửi con rồi đi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 22:13:58 | Chỉ xem của tác giả
Linh San nhìn bé Sở Sở. Nàng không dám tin điều vừa nghe thấy trong khi bé Sở Sở nép mình vào lan can cầu thang. Ai bảo trẻ con là thiên thần, vô tư. Ai bảo trẻ con là ngây thơ. "Nhân chi sơ tính bản thiện?" Có đúng không? Linh San lắc đầu. Con bé mất dạy đến nước không thuốc chữa. Nàng chợt thấy tức giận, quá quắt lắm! Và định bỏ đi nhưng đột nhiên bé Sở Sở ách xì hai cái, nó kéo lấy vạt áo San, nói:

- Dì ơi, dì!

Tim Linh San đập manh. Hai tiếng "dì" của nó thật ngọt, thật nhẹ nhàng. Bản tính phụ nữ yêu trẻ dâng đến trong lòng Linh San, nàng thở dài cúi xuống.

- Em cần phải đi ngủ!

Và Linh San bế nó tới trước cửa căn nhà 4A. Cửa căn nhà chỉ khép hờ. Thế này mà có trộm là kể như không còn một món. Lấy chân đẩy nhẹ cửa. Bên trong vắng tanh, hoàn toàn lạnh lẽo. Linh San đặt bé Sở Sở lên ghế sa lông. Nàng đưa mắt nhìn quanh. Với cái không khí thế này, ngay người lớn cũng thấy ngờ ngợ đừng nói chi trẻ con. Linh San chưa biết phải làm gì tiếp theo, bé Sở Sở đã rụt rè nói:

- Dì ơi, dì hãy ở đây với con, đừng đi đâu hết nghe dì!

- Thế bao giờ ba em về?

- Con cũng không biết, nhưng ít khi ông ấy về đây ngủ.

Thế này thì không được. Linh San chau mày, nàng quyết định và lấy trong ví ra một cây viết, xé mảnh giấy trắng, viết nhanh.

"Thưa ông,
Cô Hương bị bạc đãi quá chịu không nổi bỏ đi rồi. Con ông hiện ở nhà tôi, xin ông sang đấy rước cháu về.
Linh San"

San đặt mảnh giấy lên bàn, lấy gạt tàn thuốc chận lên, xong nắm tay bé Sở Sở nói:

- Nào qua nhà dì đi!

Bé Sở Sở ngoan ngoãn đứng lên. Có lẽ, nó cũng ý thức được sự sai trái của nó. Vả lại nếu bị nhốt một mình trong nhà tối thế này là điều khủng khiếp. Nó theo Linh San ra khỏi nhà, Linh San khép cửa cẩn thận mới về nhà mình.

Linh San mở cửa, phòng khách vắng vẻ. Có lẽ mọi người đã đi ngủ. Linh San không dám quấy rầy cha mẹ. Cha nàng phải dậy sớm đi làm mỗi ngày. Linh San đưa tay làm hiệu với Sở Sở.

- Đừng ồn nhé!

Bé Sở Sở gật đầu. Linh San đưa nó về phòng nàng và chị Linh Trân ở chung. Chị Trân chưa ngủ, đang đọc "AnnaKa Kaleniana" thấy Linh San đưa Sở Sở vào, đặt quyển sách xuống, ngạc nhiên:

- Làm gì thế?

Linh San nói:

- Em nhặt được con bé này ở cầu thang. Tối nay nó sẽ ngủ lại đây một đêm.

- Chị biết tính em, lúc nhỏ thích nhặt các con thú hoang về nuôi, lần này em nhặt được một cô bé trông cũng dễ thương chứ?

Linh Trân nói và đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Sở Sở:

- Chị đừng đụng coi chừng nó cắn chị bây giờ.

- Cái gì? Cắn ư?

- Nó là con nhím mình mẩy đầy gai.

- Vậy mi đem con nhím này về đây làm gì?

Linh San nhún vai, một thái độ bất đắc dĩ rồi đưa bé Sở Sở vào phòng tắm lau mặt mũi cho nó. Con bé co rúm lại như sợ lạnh. Linh San lại chải đầu sửa lại áo ngủ cho thẳng nếp rồi đưa nó ra ngoài. Trân tò mò hỏi:

- Định để nó ngủ ở đâu?

- Cùng giường với em.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 22:16:02 | Chỉ xem của tác giả
Linh San đưa bé Sở Sở lên giường đắp chăn cho nó, chỉ một lúc sau là nó ngủ ngon, khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương.

- Ồ Linh San, mi bị con bé bỏ thuốc mê rồi phải không? Nó là con ai vậy?

- Con nhà số 4A.

- 4A. Ai thế?

Linh San quay lại, nàng vừa chải tóc vừa kể lại tất cả cho Linh Trân nghe. Linh Trân suy nghĩ một chút nói:

- Chị có linh cảm em sắp gặp rắc rối rồi.

Linh San nói:

- Em không tạo ra rắc rối mà rắc rối tìm kiếm em. Em nghĩ trong hoàn cảnh đó chị cũng làm như em mà thôi.

Linh Trân nói:

- Không bao giờ có chuyện đó. Chị mà gặp những đứa bé láo như vậy thì chị sẽ nhốt nó vào nhà trống một mình, để nó sợ nó chừa tật, nó mới không dám hỗn láo và ức hiếp người làm nữa.

Linh San nghĩ Trân nói cũng có lý. Nhưng bé Sở Sở chỉ mới sáu tuổi, làm như vậy có tàn nhẫn lắm không? Linh San vào phòng tắm thay áo ngủ, nàng trở ra nhìn Sở Sở bất giác Linh San thấy bực mình, chiếc giường thì nhỏ mà tối nay phải ngủ hai người. Nhưng tội nghiệp con bé. Linh San leo lên giường và tắt đèn.

Nằm thật lâu Linh San vẫn không ngủ được, nàng cũng không dám cử động sợ phá giấc ngủ của bé, sau cùng mệt quá Linh San mới chợp mắt được, nhưng vừa nhắm mắt một chút thì lại giật mình vì tiếng chuông cửa reo. Linh San ngồi dậy, mở đèn, nhìn đồng hồ mới hai giờ sáng, nàng lại sợ quấy rầy cha mẹ nên khoác áo chạy ra phòng khách, nhưng cũng vừa kịp lúc thấy mẹ thò đầu ra:

- Cái gì đấy con? Ai đến vậy?

- Không có gì cả, mẹ đi ngủ đi.

Linh San mở cửa, bên ngoài là Bằng Phi với mùi rượu nồng nặc, nhưng giọng nói của ông còn tỉnh.

- Cô Linh San, con gái tôi lại làm việc gì nữa vậy?

- Nó đốt cô Hương làm cô ấy sợ quá bỏ đi rồi.

- Đốt!

- Vâng! Nó dùng hộp quẹt đốt cô ấy. Ông đứng đây đợi nhé, tôi sẽ bế nó ra, nó đã ngủ.

Linh San quay vào trong, mẹ nàng đã bước ra khỏi phòng riêng nhìn con gái:

- Con làm gì thế?

- Không có gì cả, lối xóm họ đến rước con của họ.

Linh San bồng bế Sở Sở ra cửa giao cho Bằng Phi:

- Ông bế cháu về đi.

Bằng Phi đỡ lấy con gái nhưng không bế mà lại bỏ nó xuống đất. Bé Sở Sở giật mình thức dậy, nó còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Bằng Phi cho một tát tai tóe lửa.

- Đi về rồi mày sẽ biết tay.

Bé Sở Sở loạng choạng suýt té. Bằng Phi túm lấy cổ lôi đi. Linh San nhìn theo hốt hoảng:

- Sao ông đánh nó như vậy? Nó ngủ mới thức mà?

Bằng Phi quay lại trừng mắt với Linh San.

- Cái gì cũng cô, cô quên là cô đã từng bảo tôi 10 năm sau tôi phải đến trại cải huấn thiếu nhi để thăm nuôi nó, nếu vậy tôi giết nó bây giờ khỏe hơn.

Bé Sở Sở bị lôi đi vừa đau vừa sợ, nó òa lên khóc, Bằng Phi giận dữ:

- Mày có im không? Mày dám châm lửa đốt người vậy mà còn dám khóc nữa à, bữa nay tao phải giết mày.

Bé Sở Sở bị kéo xệch về phòng, Linh San nhìn theo không đành lòng nói:

- Anh Bằng Phi nè, nghe tôi nói nè, dù sao nó cũng là đứa con nít...

Linh San chưa kịp nói hết thì mẹ đã bước ra:

- Linh San con có điên không? Sao mặc áo ngủ mà lại đi vào nhà người?

Linh San nhìn lại mình nhưng rồi nghe tiếng hét của Sở Sở trong nhà 4A vọng ra, Linh San vội nói với mẹ:

- Áo ngủ này cũng kín lắm, không sao đâu mẹ, để con vào cứu con bé, bằng không cha nó sẽ giết chết nó.

Linh San xông vào nhà 4A, nàng nghe có tiếng rít của roi da và tiếng hét của Sở Sở. Thấy Linh San Bằng Phi trừng mắt.

- Cô vào đây làm gì?

Linh San không nói, nàng nhoài tới ôm xốc lấy bé Sở Sở đang nằm trên sàn nhà.       
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2012 22:47:17 | Chỉ xem của tác giả
Chương 4


Khi Linh San nhoài người đến cạnh bé Sở Sở thì con bé đang nằm khoanh tròn trên thảm, nước mắt ràn rụa. Linh San quỳ xuống bên cạnh, trên chiếc đùi trắng nõn của nó những vết roi đỏ ngang dọc. Linh San chợt thấy tức giận.

- Ông Bằng Phi, sao ông tàn bạo như vậy? Con ruột ông mà ông đánh như kẻ thù vậy?

Bằng Phi đang tựa người bên cửa, đôi mắt chưa hết giận, nghe Linh San trách, ông nhìn về phía bé Sở Sở.

- Con mất dạy là tại cha.

Bằng Phi nói. Linh San hiểu thái độ của Bằng Phi đã bớt hung hãn. San quay lại nhìn cô bé, nó đang run rẩy, rõ ràng là nó sợ đến nỗi không khóc được thành tiếng. San định đứng dậy để tìm thuốc mỡ thoa lên vết roi của con bé, nhưng nó đã giữ chặt lấy chân nàng.

- Dì ơi, dì đừng bỏ con nghe dì?

Linh San ôm lấy Sở Sở vỗ nhẹ lên vai nó an ủi.

- Ờ. Yên tâm đi, dì sẽ ở lại với con. Thế phòng ngủ con ở đâu?

Bé Sở Sở chưa lên tiếng thì Bằng Phi bước đến mở cửa căn phòng nhỏ bên trong bài trí rất đẹp mắt, rõ ràng là để dành riêng cho trẻ con, tất cả đều màu hồng, cả chiếc tủ đựng đồ chơi. Linh San đặt con bé lên giường rồi quay lại hỏi Bằng Phi.

- Nhà có thuốc mỡ chứ!

- Có. Trong phòng rửa mặt.

- Được rồi để tôi lấy.

Linh San bước vào phòng rửa mặt, mở tủ lấy bông thấm nước và nước rửa cùng thuốc mỡ, rồi trở về phòng của cô bé. Bằng Phi ngồi ở đầu giường, San khó chịu nói với Bằng Phi:

- Ông đi ra ngoài đi để tôi lo cho nó.

Phi nhìn San rồi lặng lẽ bước ra. Chàng lấy một cái cốc rót đầy rượu, rồi đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài. Đường vắng lặng, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy quạ. Phi hớp một hớp rượu, tựa cái đầu nhức như búa bổ vào thành khung cửa.
Không biết Phi đứng vậy bao lâu. Bên tai, văng vẳng có tiếng hát hình như ở phòng của bé Sở Sở. Tiếng hát nhỏ nhưng rất trong. Phi cảm động với một chút đau xót, một chút tủi thân.

Tiếng hát như lời ru đánh thức từng tế bào đã ngủ yên. Phi nốc cạn ly, ánh trăng treo cao trên trời, ánh trăng lạnh. Phi để lòng lắng xuống, chàng nghe giọng nói của Linh San từ phòng Sở Sở vọng ra:

-... Vì vậy nếu em muốn người khác yêu mình thì mình yêu người ta trước... Cha đánh em nhưng cha còn đau hơn em... Bao giờ em lớn, em sẽ hiểu điều đó.

Bằng Phi nhắm mắt lại, mắt chợt ướt. Bao nhiêu nỗi đau giấu kín trong lòng nay như sẵn sàng sống lại, chàng lại rót rượu uống... Có tiếng hát... Ồ giọng hát của Linh San, giống hệt như ru ngủ.

"Trăng mờ, chim bay xa
Đom đóm đã lập loè
Núi mờ sương bao phủ,
Côn trùng khóc nỉ non,
Trăng mờ hoa lá bay, gió đêm nghe sao lạnh
Đèn nhà ai không sáng, người hỡi người có hay."
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách