Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: pam
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu thuyết - Điền Văn] Dược Điệu Thục Nữ | Cầm Luật (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
61#
 Tác giả| Đăng lúc 4-6-2013 13:26:00 | Chỉ xem của tác giả
Chương 13: Cung ma ma

Edit: Pam


“A, đại tỷ thật đúng là rảnh rỗi thảnh thơi, hôm qua Cung ma ma phạt ngươi chép hai mươi lần [ nữ huấn ] đã viết xong chưa? Còn có thể ở trong này dùng trà?” Diệp Thiến Như sáng sớm đã chạy đến trong viện Diệp Vân Thủy chế giễu, kết quả không cần nói cũng biết, tất nhiên là chế nhạo bất thành.


Từ khi Cung ma ma bắt đầu đến phủ đến bây giờ đã là bảy ngày trôi qua, Diệp Vân Thủy cùng Diệp Thiến Như cơ hồ mỗi ngày đều bị phạt. Dáng ngồi không đúng, phạt! Dáng đứng không đúng, phạt! Đi đường bước chân quá lớn, phạt! Đi đường bước chân quá nhỏ, phạt! Ăn cơm đũa chạm vào bát phát ra tiếng động, phạt! Nói chuyện âm thanh quá to, phạt! Hành lễ với trưởng bối không đúng cách, phạt! Hành lễ với người cùng trang lứa qua loa cho xong, phạt!


. . . . . .


Diệp Vân Thủy cơ hồ mỗi ngày đều bị phạt chép [ nữ huấn ],[ nữ giới ] đều là những thứ mang hết độc hại của xã hội phong kiến cổ hủ khắc sâu vào người phụ nữ, nàng trên cơ bản đã không cần não điều khiển tay cũng có thể tự viết ra. Không chỉ một mình nàng bị phạt, ngay cả Diệp Thiến Như cũng trốn không thoát ma trảo của Cung ma ma, chẳng qua đêm hôm trước Diệp Thiến Như chép phạt [ nữ giới ] bị nhiễm lạnh, Cung ma ma liền để cô ta nghỉ một ngày, hôm nay sáng sớm cô ả cũng không dám nằm ì trên giường, vội vàng đến sân của Diệp Vân Thủy trước Cung ma ma.


Diệp Vân Thủy nghe thấy tiếng cô ta đến trong viện ngay cả mí mắt cũng không nâng, loại châm chọc gay gắt này nàng đã nghe vô số lần, cũng lười cãi lại. Diệp Vân Thủy nhớ tới kiếp trước nàng vẫn thực tin cậy Lỗ Tấn tiên sinh một câu, miệt thị lớn nhất chính là không thèm để ý tới. Cho nên nàng đối đãi Diệp Thiến Như chính là như vậy, coi cô ta như không khí.


Diệp Thiến Như mặt mũi ngượng ngùng, hừ lạnh mắng, “Đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào là có thể cho qua, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”


Diệp Thiến Như nói xong hướng tới cửa viện liếc mắt một cái, tự tìm một chỗ ngồi xuống chờ, một bên uống trà một bên mắt lạnh nhìn Diệp Vân Thủy, thầm hận không tìm thấy cơ hội trả thù, gần đây cô ta trăm phương nghìn kế khiêu khích, nhưng Diệp Vân Thủy một mực không tiếp chiêu, mặc cho cô ta mắng khó nghe cỡ nào, nàng ngay cả mí mắt cũng không động một chút, một bụng tức khí của Diệp Thiến Như không được bùng phát, bọn nha hoàn bên người cô ta mấy ngày nay biểu tình trên mặt đều giống nhau, hiển nhiên là bị Diệp Thiến Như chọn làm nơi trút giận.


“Cung ma ma, ngài tới rồi.” Diệp Thiến Như thấy Cung ma ma vào viện, vội vượt lên tiến đến chào hỏi, nhiều ngày nay cô ả mọi mặt đều muốn cướp vị trí cao trên Diệp Vân Thủy, hung hăng áp chế không cho nàng phát triển, thậm chí ngầm ngáng chân khiến cho nàng phạm lỗi, nhưng hôm qua mới nghỉ ngơi một ngày cô ta liền đã quên luôn quy củ của Cung ma ma, lời vừa ra khỏi miệng liền bị bộ mặt lạnh của Cung ma ma làm cho hắt ngược trở lại, “Mới cho ngươi nghỉ một ngày liền không biết phân biệt lớn nhỏ, đại tiểu thư vẫn còn ở trong phòng, sao đến lượt ngươi đến thỉnh an trước?!”


Diệp Vân Thủy mặt không biến sắc đứng ở một bên phúc phúc, “Cung ma ma mạnh khỏe.” (1)


Cung ma ma cũng chiếu quy củ hoàn lễ, “Đại tiểu thư mạnh khỏe.”


(1) Thật ra đây chỉ là một câu chào tương đương với 你好 - Nǐ hǎo nhưng mình không dịch là xin chào mà để nghĩa, vẫn hiểu là câu chào nhé ^^


Diệp Thiến Như ở một bên lại lần nữa quy củ hành lễ, náo loạn lại tự mình mất mặt, trong lòng căm ghét mắng chửi Cung ma ma, lão thái bà này quả thực chính là một bà già điêu ngoa, thật sự là đáng giận!


Diệp Thiến Như trong lòng căm ghét, nhưng cũng không có biện pháp đối phó Cung ma ma, cô ả không phải chưa từng tìm Diệp Trương thị kể tội, mà là vừa mới mở miệng đã bị Diệp Trương thị mắng tối tăm mặt mũi, Diệp Trương thị thỉnh Cung ma ma này đến đó là biết các đại gia tộc đều mời Cung ma ma làm ma ma giáo tập, nếu là thân sinh khuê nữ của chính mình không quy củ, kia chẳng phải là sẽ truyền ra trăm nhà sao? Nàng thỉnh Cung ma ma đến chính là coi trọng địa vị của bà ta, hy vọng bà ta xuất môn có thể khen hai nữ nhi Diệp gia hiểu biết lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục, sau này gả được vào nhà tốt, như thế nào có thể để Diệp Thiến Như gây chuyện khiến nàng mất mặt?


Diệp Thiến Như không dựa được vào Diệp Trương thị, đành phải cắn răng chịu đựng, nghĩ rằng ba ngày nữa xong việc, Cung ma ma phải về nhà mừng năm mới, mà Diệp Vân Thủy cũng bị gả đi.


Cung ma ma đảo mắt nhìn sắc mặt hai cô con gái Diệp gia, trên mặt lạnh lùng, bà sớm nghe nói đích trưởng nữ Diệp phủ tính tình quật cường, nhiều ngày ở chung lúc nào cũng lưu ý, lại phát hiện Diệp Vân Thủy chẳng những tính tình quật cường còn rất có phong thái của tiểu thư, mỗi lần yêu cầu dù nhỏ hay hà khắc, nàng đều có thể làm hoàn mỹ không hề tỳ vết, thậm chí đối mặt với muội muội xấu tính gây khó dễ cũng có thể mặt không đổi sắc, tính ẩn nhẫn không phải người bình thường có thể làm được, nếu không có phép tắc, Cung ma ma thật muốn dẫn nàng vào cung, giúp nàng thoát khổ sở. Nhị tiểu thư Diệp Thiến Như kia chính là đứa nhỏ bị bố mẹ chiều hư, Cung ma ma đối với nàng ta cũng không hà khắc, ngược lại yêu cầu với Diệp Vân Thủy càng nhiều, thứ nhất là để mặt mũi cho Diệp Trương thị không nên phạt quá nghiêm khắc, thứ hai là lười nhìn vẻ mặt cùng tính tình nhạt nhẽo của nàng ta.


Tuy rằng trên danh nghĩa Diệp gia nữ nhi là trò, Cung ma ma là thầy, nhưng Diệp Thiến Như không học được, Cung ma ma cũng sẽ không thực sự giáo huấn nàng ta.


Để cho hai vị tiểu thư đem lễ tiết quy củ đều luyện tập một lần nữa, Cung ma ma lạnh lùng chỉ ra mấy chỗ sai, đơn giản là khi ngồi độ cong đầu gối không đúng, hoặc là động tác lan hoa chỉ (2) không đủ mỹ quan vân vân, Diệp Vân Thủy còn nhìn theo Cung ma ma học lại mấy lần, nhưng Diệp Thiến Như vẻ mặt không kiên nhẫn thầm nghĩ ứng phó cho xong việc.


(2) động tác tay của phụ nữ thời xưa giống tay mấy bức tượng Quan âm bồ tát, ngón giữa chạm vào ngón cái, khum khum giống hoa lan


“Nhị tiểu thư vừa mới khỏi phong hàn không thể quá mức mệt nhọc, hôm nay cho ngươi nghỉ sớm, trở về đem [ nữ huấn ] sao chép 5 lần, sáng mai  lấy tới ta xem, nếu như lại để ta phát hiện bút tích không đúng, sẽ phải chép năm mươi lần, cứ như vậy đi, còn đại tiểu thư luyện tiếp.” Cung ma ma vừa nói xong, Diệp Thiến Như xấu hổ cười cười, hôm kia chuyện cô ta bảo bọn nha hoàn chép giúp [ nữ huấn ] bị Cung ma ma phát hiện, nhưng nếu Cung ma ma cho cô ta về, cô ta cũng không muốn ở trong này chịu khổ chịu tội, hơn nữa Cung ma ma cho cô ta nghỉ sớm lại giữ Diệp Vân Thủy ở lại, cô ta tất nhiên cho rằng Cung ma ma cố ý khiến Diệp Vân Thủy gặp khó khăn, Diệp Thiến Như đoán như vậy, mặt lộ ra vui mừng rạo rực cáo lui, lúc gần đi còn không quên liếc mắt một cái khiêu khích Diệp Vân Thủy, nàng tất nhiên là định châm chọc một hai câu, nhưng lại sợ bị Cung ma ma dạy dỗ, nàng mới đem lời nói chưa kịp ra khỏi miệng nghẹn trở về trong bụng, trong lòng lại nói: Sớm muộn gì ta cũng tự tay trả lại ngươi mười cái tát, rồi đuổi ngươi cút ra khỏi Diệp phủ!

Sau khi Diệp Thiến Như rời đi, Cung ma ma cũng không bảo Diệp Vân Thủy tiếp tục, mà đột nhiên hỏi: “Chỗ ngươi có thư phòng không? Viết chữ cho ta xem.”


Diệp Vân Thủy sửng sốt, không nghĩ tới Cung ma ma bỗng nhiên muốn xem nàng tập viết? Đây là vì sao? Nhưng Diệp Vân Thủy cũng không từ chối, nàng vẫn cảm thấy Cung ma ma không phải có ý ghét bỏ mình, chỉ là tính tình của bà lạnh lùng quá mà thôi.

Dẫn Cung ma ma đến tiểu thư phòng, Diệp Vân Thủy trải giấy tuyên thành, mài mực, đề bút suy tư một lát, liền viết xuống mấy câu thơ trong trí nhớ của  nàng:

“Dương liễu thanh thanh giang thuỷ bình,


Tuyết hoa mạn mạn giảo thiên phi.


Liễu điều chiết tận hoa phi tận,


Tá vấn hành nhân quy bất quy.” (3)


(3)Đây là một bài thơ cổ khuyết danh xuất hiện thời nhà Tùy – Trung Quốc


送別 Tống biệt Tiễn bạn (Người dịch: Điệp luyến hoa)
楊柳青青江水平,
楊花漫漫攪天飛
柳條折盡花飛盡,
借問行人歸不歸。
Dương liễu thanh thanh giang thuỷ bình,
Dương hoa mạn mạn giảo thiên phi.
Liễu điều chiết tận hoa phi tận,
Tá vấn hành nhân quy bất quy.
Dương liễu xanh xanh nước phẳng bằng,
Dương hoa bay rối ngập trời trong.
Liễu đây bẻ hết, hoa thời hết,
Thử hỏi người đi cất bước chăng ?


Đây là một bài thơ cổ đời Tùy, Diệp Vân Thủy thay chữ “Dương” trong đó  bằng chữ “Tuyết”, để ứng với lúc này đang là cảnh sắc mùa đông, mấy ngày nay nàng chỉ toàn chép phạt [ Nữ huấn ], nhưng thật ra lại dùng cách đó để luyện viết chữ thành thạo, theo má Tô nhận xét là so với trước kia chữ viết tuy thiếu vài phần tuấn tú lại hơn vài phần ngạo khí, Diệp Vân Thủy tất nhiên là không để ý nhiều tới việc đó, chỉ cần chữ viết có thể dễ nhìn đã là quá tốt rồi.


Diệp Vân Thủy viết xong chữ cuối cùng, hai tay dâng đến trước mặt Cung ma ma, “Ma ma sắp rời đi, Vân Thủy tự làm bài thơ nhỏ biểu đạt tâm ý, mong ma ma không ghét bỏ.”


Cung ma ma cầm bài thơ Diệp Vân Thủy viết ra nói, “Thực có tài năng, chữ viết rất có ngạo khí, nhưng lại phải gả cho người khác làm tiểu thiếp.”


Diệp Vân Thủy trong lòng cả kinh, hiển nhiên Cung ma ma chỉ nói một nửa, ý tứ của bà là nếu nàng gả cho Trương Hoành một kẻ không ra gì như vậy cũng đành thôi, nhưng nếu là gả cho hoàng thân quốc thích, nét chữ ngạo khí quá thừa dễ làm cho người ta ác cảm, là cần thu liễm mũi nhọn , Diệp Vân Thủy trong lòng biết ý tứ Cung ma ma, nhưng cũng không thể nói ra, “Cảm ơn ma ma đã chỉ bảo.”


Cung mẹ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu mới vừa lòng gật gật đầu, “Ta còn có ba ngày nữa là rời phủ, ngày mai dạy ngươi nữ hồng, sau đó sẽ dạy ngươi cách trang điểm dung nhan, ngươi nhan sắc so với nữ tử bình thường tất nhiên là đẹp hơn, nhưng so với các tiểu thư khuê các xuất thân dòng dõi thư hương còn kém xa, nữ nhân phải biết cách phát huy ưu điểm của chính mình.”


“Cảm ơn ma ma dạy bảo.” Diệp Vân Thủy không nghĩ tới Cung ma ma lại nói ra những lời chỉ dạy này, đây là bà đối với mình có vài phần coi trọng hay sao? Tóm lại chỉ cần không cố ý làm khó dễ mình là được.


Cung ma ma mở giấy tuyên thành, tay thanh tú nhã nhặn viết lên chữ rõ ràng, văn chương phi vũ, Diệp Vân Thủy thấy bà lấy đãi, triện, giai, đi phân biệt bốn loại chữ bài thơ chính mình vừa mới viết, Diệp Vân Thủy vẻ mặt kinh ngạc, bà bất quá mới quét mắt qua một lần mà thôi có thể viết chính xác ra, trí nhớ thật sự là quá tốt?


Diệp Vân Thủy còn chưa hết ngạc nhiên chợt nghe đến Cung ma ma vừa viết vừa nói, “Nét chữ bộc lộ tính cách con người, sở thích của các chủ tử không giống nhau, làm nô tài tự nhiên biết chủ tử thích gì thì phải thích cái đó, dựa theo tính cách chủ tử mà thay đổi tính cách chính mình, bản thân lúc nào cũng phải làm chủ tử hài lòng.” Cung ma ma ngừng bút, đem trang giấy kia đưa cho Diệp Vân Thủy, “Thế giới cuả nữ nhân vĩnh viễn là thân bất do kỷ, hy vọng cho đến cuối cùng ngươi vẫn có thể mỉm cười.”


Cung ma ma rời đi, Diệp Vân Thủy cầm mấy tờ giấy kia ngồi trên ghế trầm tư, ý ma ma là gì? Chỉ cho mình con đường sinh tồn? Nói chính mình phải tự tìm hạnh phúc? Hay là nhắc nhở mình cho dù gả làm tiểu thiếp cũng sẽ bị tranh đấu đến thương tích đầy mình, đầu rơi máu chảy?


Diệp Vân Thủy nhận được phần tình cảm này của Cung ma ma, chính là vì Cung ma ma đã nhìn lầm nàng, tâm nguyện của nàng không phải là ẩn thân trong phủ, cùng một đàn phụ nữ đi tranh đoạt sủng ái của một người nàng không hề yêu. Đó không phải cuộc sống mà nàng mong muốn.


Vì Cung ma ma hôm nay rời đi sớm, Diệp Vân Thủy lại tới xem Trương bà tử thêu gả y cho mình, nàng cũng chỉ có thể lại gần nhìn chứ không hơn, sau đó đơn giản trở về thư phòng tiếp tục đọc sách, nhưng nhìn giá sách ít ỏi không có mấy quyển sách thuốc cùng tạp văn, nàng thật sự là chán nản, Diệp Vân Thủy nghĩ từ lần trước thỉnh an lão thái thái đến giờ cũng đã một thời gian, liền sai Xuân Nguyệt đến hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, trong lòng lại tính toán bước tiếp theo nên làm như thế nào, đi đâu?


Hết chương 13.


Chương sau: Khảo giáo

Bình luận

Học học hành hành, đến kho nào theo chồng rời nhà đây ^^  Đăng lúc 4-6-2013 02:01 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

62#
Đăng lúc 4-6-2013 13:49:01 | Chỉ xem của tác giả
pam gửi lúc 4-6-2013 13:26
Chương 13: Cung ma ma

Edit: Pam

nghe bạn nói 601 chương mình thấy hơi hoảng... dài quá :D
nhưng bạn đừng lo nhé...
vì bạn làm đến đâu mình nhất định sẽ theo đến đó...
có điều mình thường đọc bằng điện thoại nên lười cmt.
nếu bạn ko thấy ai cmt thì đừng nghĩ là ko có người đọc nhé.
cố gắng nhé... Nhưng quan trọng nhất là phải giữ gìn sức khỏe...
mình luôn ủng hộ bạn...
cố lên... 601 cháp cố lên... Pam cố lên.... :D:D

Bình luận

pam
thanks bạn ^^ có người ủng hộ là mình vui rồi mà ^^  Đăng lúc 4-6-2013 02:06 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

63#
Đăng lúc 4-6-2013 14:50:29 | Chỉ xem của tác giả
Có chap mới...Lalala..Thanks bạn Pam ý.
Không biết Cung mama có giúp được gì cho DVT không? Chị ý mà bị gả làm vợ bé thì tội nghiệp lắm. Lại còn cả đống hồi môn nữa. Không thể cứ để rơi vào túi của Trương Thị kia được. Mà sao nhà ngoại chả quan tâm gì đến chị Thủy thế không biết. Mẹ chị ý ngày xưa chắc không được lòng ông ngoại hay saoHaizzz. Thân cô thế cô đâm ra mới khổ!!!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

64#
 Tác giả| Đăng lúc 4-6-2013 17:38:34 | Chỉ xem của tác giả

Chương thứ 2 trong chiều nay nhé các bạn   Hôm nay mình post bù hai hôm vừa rồi không có chương mới, với lại tâm trạng thoải mái nên sẽ có 2 chương. Chương 14 này có nhiều Luận ngữ và một số vấn đề đàm đạo ko có ở đâu cả, chữ nghĩa nhiều quá lại toàn uyên bác cao thâm, và vốn từ của mình có hạn, lúc chuyển ngữ rất chi là choáng váng các bạn ạ Chóng mặt quá, mình post xong rùi đi nghỉ đây, các bạn đọc truyện vui vẻ nha



Chương 14: Khảo giáo

Edit: Pam


Trong viện lão thái thái mấy ngày nay rất náo nhiệt, cả nhà nhị lão gia khi không có việc gì đều đến hầu lão thái thái nói chuyện phiếm, đánh bài, mỗi lần đều làm cho lão thái thái thắng được một hai lượng bạc, dỗ lão thái thái cười toe toét, hôm nay còn chưa vào tới trong viện đã nghe thấy tiếng Diệp Tiêu Vân học bài, cũng nghe thấy tiếng Diệp Trọng Thiên kiểm tra việc học của hắn.


“Tử viết: « Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn ư sự nhi thận ư ngôn, tựu hữu đạo nhi chính yên, khả vị hiếu học dã dĩ »(1) nghĩa là, Quân tử ăn không cầu no, chỗ ở không cầu an toàn quá mức, làm việc minh mẫn mà lời nói thận trọng, là kẻ có đạo chính đáng, thế mới có thể gọi là người hiếu học.” Diệp Tiêu Vân giọng nói lanh lảnh, nói chuyện trung khí mười phần, cặp mắt sáng lộ ra trí tuệ cùng sự tự tin vô cùng.


Diệp Vân Thủy đứng ở một bên hành lễ với lão thái thái, lão thái thái xua tay ý bảo nàng không cần câu lệ, Diệp Vân Thủy liền im lặng đứng ở phía sau Diệp Trương thị.


Diệp Trọng Thiên đối với câu trả lời của Diệp Tiêu Vân rất là vừa lòng, gật gật đầu:


“Không sai, không sai, Diệp gia cho các con cuộc sống ăn học đầy đủ, lại vẫn biết không được sống xa hoa an nhàn, đây mới là gốc rễ an cư lập nghiệp, Tiêu Phi, con cũng trả lời thử xem, ‘Tử viết: Tri chi giả bất như hảo chi giả, hảo chi giả bất như nhạc chi giả.’ (2) ý là gì?”


“Khổng tử nói: Người biết học tập người không bằng người thích học tập, người thích học tập không bằng người lấy học tập làm vui sướng.”


Diệp Tiêu Phi so với Diệp Tiêu Vân nhỏ hơn hai tuổi, Luận ngữ cũng đã đọc, nhưng không chú tâm vào khoa cử, từ nhỏ đã đi theo Diệp Trọng Thiên học y, chuẩn bị tiếp chưởng gia nghiệp.


“Ừ, đúng rồi.” Diệp Trọng Thiên trên mặt đương nhiên biểu hiện hài lòng, nhưng ngoài miệng cũng không muốn tự khen con mình, “Tử viết: Nam nhân hữu ngôn viết ‘Nhân nhi vô hằng, bất khả dĩ tác vu y’. Thiện phu !’, ‘Bất hằng kỳ đức, hoặc thừa chi tu’. Tử viết: Bất chiêm nhi dĩ hĩ.’(3), nghĩa là gì ?”


Diệp Trọng Thiên vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Tiêu Phi, ông ta khảo giáo Diệp Tiêu Vân vốn là tính để cho con mình có thể nổi bật lên, ông ta dù sao cũng là trưởng tử đại phòng, cũng là gia chủ Diệp gia, nếu dạy dỗ con không bằng chi thứ hai, chẳng phải là đã đánh mất mặt mũi?


Nhưng Diệp Tiêu Phi cũng không cho phụ thân được một phân mặt mũi, lúc này lại lắp bắp đáp, “Khổng Tử nói, người phía nam nếu không có tâm, không thể làm thầy thuốc, không thể, không thể..”


Diệp Trọng Thiên sắc mặt có chút âm trầm, nhị lão gia không có biểu hiện gì nhìn Diệp Tiêu Phi, Diệp Khương thị khóe miệng nhếch ra một tia mỉm cười, Diệp Trương thị ở bên cạnh vội vã giục con, “Tiêu Phi, mau nói đi!”


“Tiêu Phi mới mười ba tuổi, không biết cũng không sao, trở về chịu khó học bài, người Diệp gia nhà chúng ta sao lại có thể không biết cái gì gọi là y đức?” Lão thái thái ngồi ở vị trí chủ vị chậm rãi nói xong, ra vẻ là đỡ lời thay Diệp Tiêu Phi, kỳ thật lời này lại là một cái gai vô hình, hung hăng đâm vào trong lòng mọi người đại phòng!


Tử viết: Nam nhân hữu ngôn viết ‘ Nhân nhi vô hằng, bất khả dĩ tác vu y’. Thiện phu !’ ‘Bất hằng kỳ đức, hoặc thừa chi tu’. ‘Tử viết: Bất chiêm nhi dĩ hĩ’ nghĩa là: Khổng tử nói: Người phương nam có câu ‘Người không có hằng tâm (bền lòng, kiên trì) thì không thể làm thầy cúng hay thầy thuốc được’. Câu này rất hay! Kinh Dịch lại có câu ‘Người không có đức hạnh bền vững thì thế nào cũng có lúc chuốc lấy sự hổ thẹn’. Khổng tử nói tiếp: Người như thế thì làm thầy bói cũng chả được, nói cách khác người làm nghề đối thần, đối người đều phải có tấm lòng kiên trì, bền bỉ.”



(1) 子曰:“君子食无求饱,居无求安,敏於事而慎於言,就有道而正焉,可谓好学也已”


(2) 知之者不如好之者,好之者不如乐之者


(3) 子曰:“南人有言曰:‘人而无恒,不可以作巫医’。善夫!”。不恒 其德,或承之羞”。子曰:不占而已矣”。


Ba câu này đều được lấy trong Luận ngữ của Khổng Tử, nguồn: giangnamlangtu.wordpress.com và tự dịch ^^.



Tiếng nói phát ra là từ Diệp Vân Thủy vẫn đứng ở phía sau Diệp Trương thị, thanh âm giống như tiếng suối chảy róc rách, dịu dàng nhu hòa, làm cho người nghe cảm thấy ấm áp.


Người một nhà tất cả ánh mắt đều tụ lại trên người Diệp Vân Thủy, Diệp Vân Thủy hành lễ phúc phúc, “Nữ nhi lắm miệng .”


Vu y nhất hướng thị quái, lực, loạn, thần, (4) là như thế nào?” Ánh mắt Diệp Trọng Thiên lóe lên vài tia hy vọng, vội vàng đặt tiếp một câu hỏi, nhưng lại sợ Diệp Vân Thủy không trả lời được, liền bổ sung thêm một câu, “Vấn đề này xưa nay vẫn là đề tài tranh luận không dứt của các văn nhân, chỉ cần nói quan điểm của bản thân con thôi.”



(4) vu y là pháp sư (thầy cúng, thầy bói) và thầy thuốc

“Quái, lực, loạn, thần” - 怪, 力, 乱, 神 tức là “kỳ quái, bạo lực, hỗn loạn, quỷ thần”


Ở đây có lẽ Diệp Trọng Thiên muốn hỏi, y thuật và vu thuật có phải cũng liên quan tới chuyện “quái, lực, loạn, thần” hay không? Chỗ này Pam cũng không chắc chắn lắm, câu hỏi của ông ý khó hiểu quá ^^ nên mình để nguyên Hán – Việt.



“Dạ thưa, người bên ngoài tranh luận thế nào nữ nhi không biết, nhưng theo nữ nhi lý giải, Khổng Tử ở đây không cho rằng vu y là quái, lực, loạn, thần, mà muốn biểu thị sự tôn trọng của bản thân ông đối với sức khỏe cùng sinh mệnh, trong câu nói có đề cập tới chữ “Hằng”, đó mới chân chính là căn bản của y đức mà thánh nhân muốn nói.” Diệp Vân Thủy trả lời rất đơn giản, “Nữ nhi nói bừa rồi.”


“Đại tiểu thư thật khiêm tốn.” Nhị lão gia chủ động đứng ra nói chuyện, ánh mắt tràn đầy thưởng thức nhìn Diệp Vân Thủy, “Tuy rằng những lời này trong đám văn nhân luôn gây ra tranh luận, nhưng đại tiểu thư lại nói ra căn bản của y đức, chính là lòng kiên trì, kiên trì cứu chữa, kiên trì học hỏi không nhừng nghỉ! Đại ca, đại tẩu dạy dỗ nữ nhi thật tốt, nhị đệ chúc mừng!”


Diệp Trọng Thiên vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên đối với biểu hiện của Diệp Vân Thủy rất là vừa lòng, “Quá khen nó rồi, chẳng qua là Vân Thủy thuở nhỏ thích đọc sách, ta liền cho phép nó tự làm một thư phòng nhỏ, ta vốn tưởng rằng con bé nhất thời hưng trí, không ngờ rằng thật đúng là học được chút ít.”


Diệp Vân Thủy chỉ cười không nói lời nào, Diệp Tiêu Vân có chút đăm chiêu nhìn nàng, mà Diệp Tiêu Phi ánh mắt lại phức tạp, những đứa nhỏ khác thật ra cũng không có nhiều tâm tư để ý, nhưng Diệp Vân Thủy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khó chịu của Diệp Thiến Như, Diệp Vân Thủy quay đầu liếc mắt một cái nhìn lại cô ta, Diệp Thiến Như nghĩ Diệp Vân Thủy cố ý khiêu khích, tức giận bùng nổ nói mỉa mai, “Đúng vậy, đại tỷ tài tình rất đáng khen, mỗi ngày đều bị Cung ma ma phạt chép [ Nữ huấn ], [ Nữ giới ]!”


Diệp Trọng Thiên lạnh mặt, nhị lão gia một nhà đều không hé răng, Diệp Trương thị quay đầu liếc mắt trừng Diệp Thiến Như một cái, nhưng thái độ cũng không hoà nhã với Diệp Vân Thủy, “Lại bị Cung ma ma phạt? Con rốt cuộc là học hành như thế nào? Ta bất chấp thể diện về tận nhà mẹ đẻ thỉnh Cung ma ma đến dạy con, là vì cái gì? Con lại không nghe lời, muốn đùa cợt lão thái thái, đùa cợt cha mẹ? Đây mà là hiếu thuận sao? Con thân là đích trưởng nữ Diệp phủ, càng phải biết rằng ngôn hành cử chỉ của con sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào cho các em, sao có thể tùy hứng muốn làm gì thì làm như thế?” Diệp Trương thị hiển nhiên là cảm thấy Diệp Vân Thủy đoạt mất nổi bật của con mình mà khó chịu, cũng không hề tức giận Diệp Tiêu Phi học hành không tử tế.


Diệp Vân Thủy trên mặt vẫn mỉm cười,“Mẫu thân giáo huấn phải lắm.”


Diệp Trương thị tất nhiên là loại người có cơ hội thì nhất định không buông tha, “Có năng lực thì học cho tốt nữ hồng và việc quản gia, bớt đọc sách vô dụng đi một chút, đọc sách có thể làm ra cơm ăn sao? Nữ tử không tài đó là đức, chép [ Nữ huấn ], [ Nữ giới ] trăm lần cũng không hiểu được đạo lý này hay sao?”


“Dạ.” Diệp Vân Thủy vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Diệp Trương thị lại định nói tiếp đã bị ánh mắt sắc lạnh của Diệp Trọng Thiên làm cho nghẹn trở về, “Đọc sách thì làm sao? Nữ nhi Diệp gia sao có thể là kẻ dốt đặc cán mai? Cái gì mà nữ tử không tài đó là đức, không có tài sao có thể có đức? Lời này từ nay về sau cấm được nói ra.”


Diệp Trương thị ngẩn ra, chết lặng nhìn Diệp Trọng Thiên không dám nói lại một lời, bà ta mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không dám tỏ vẻ chống đối Diệp Trọng Thiên ra mặt, làm Diệp Trọng Thiên mất mặt thì bà ta cũng chẳng được tốt đẹp gì.


“Về sau muốn đọc sách gì thì cứ tới thư phòng của ta mà lấy, muốn quyển sách nào cứ giữ lại, nhớ gìn giữ cẩn thận.” trầm mặc một lúc xong Diệp Trọng Thiên nói với Diệp Vân Thủy, Diệp Vân Thủy lập tức cảm tạ, Diệp Trương thị sắc mặt càng thêm lạnh, lúc này lão thái thái mới lên tiếng, “Cái gì có tài hay không có tài, tài đức vẹn toàn mới đúng là tiểu thư Diệp gia nhà chúng ta, tốt lắm, sai người dọn cơm đi, đều quá giờ cơm rồi, đừng để bọn nhỏ đói bụng.”


Diệp Vân Thủy nhìn lão thái thái, trong lòng cười thầm, vừa đến thời khắc mấu chốt bà liền lấy lý do đến bữa cơm dời đi sự chú ý của mọi người, kỳ thật lão thái thái mới là người khôn khéo nhất ở đây, hơn nữa hai câu lão thái thái vừa nói kia hiển nhiên là nhằm vào Diệp Trương thị.


“Đúng vậy, sau khi ăn xong con còn muốn nói chuyện với đại ca về giá cả thị trường dược liệu sắp tới.” Nhị lão gia ở một bên phụ họa .


“Việc này chính chú làm chủ là được rồi, không cần mọi chuyện đều tới hỏi ta, mấy năm nay chú đều làm tốt lắm.” Diệp Trọng Thiên tất nhiên là dáng vẻ huynh trưởng sảng khoái.


Nhị lão gia vội vàng cự tuyệt, “Ta chỉ thích hợp làm chân chạy việc, những chuyện đưa ra quyết sách này phải để đại ca.” nghe vậy Diệp Khương thị sắc mặt liền không vui.


Diệp Trọng Thiên không từ chối nữa, gật đầu đáp ứng.

Mọi người lại ăn một bữa cơm không mặn không nhạt, Diệp Trương thị cố ý gây khó dễ sai Diệp Vân Thủy phải hầu hạ lão thái thái dùng cơm, lão thái thái lại không cho bà ta mặt mũi, để cho Diệp Vân Thủy ngồi ở bên cạnh mình ăn cơm, Diệp Trương thị tức nghẹn nhưng cũng không thể làm gì được.


Diệp Trương thị khó chịu không nuốt nổi cơm, trong lòng bà ta thật sự không rõ làm sao Diệp Vân Thủy lại được Diệp Trọng Thiên khen? Diệp Vân Thủy trước kia cũng không mấy khi nói chuyện cùng Diệp Trọng Thiên, nếu có mở miệng thì cũng chỉ là chống đối, giờ thì sao? Ranh con này từ khi bị phạt ở miếu trở về mọi việc đều làm theo quy củ, cho dù là cố ý gây chuyện cho tới bây giờ cũng không phiền không giận, giống như thay đổi thành một con người khác, Diệp Trương thị nhất thời có chút đắn đo, lại cho là Diệp Vân Thủy cố tình, chỉ hận không có cơ hội thích hợp để giáo huấn nàng một phen.


Ăn cơm xong, Diệp Trương thị mang theo người trở về Hà Uyển, nhất thời không nhìn thấy chuyện gì xấu, Diệp Vân Thủy mang theo cảm giác thỏa mãn trở về Tĩnh Tư Cư, việc thể hiện trước mọi người ngày hôm nay là nàng cố ý.


Nhớ tới Diệp Trương thị vẻ mặt bị đè nén, Diệp Trọng Thiên tán thưởng, nhị lão gia ánh mắt thăm dò, các huynh đệ kinh ngạc, Diệp Thiến Như ghen ghét, lão thái thái sắc mặt vui mừng, Diệp Vân Thủy hơi mỉm cười.


Mục đích của Diệp Vân Thủy rất đơn giản, nàng muốn làm dịu đi quan hệ giữa cha và con gái vốn đang căng thẳng với Diệp Trọng Thiên, không cần biết nàng đang sống trong phủ hay là đã bị gả đi, Diệp Trọng Thiên cũng vẫn là chỗ dựa của nàng, cho dù Diệp Vân Thủy không muốn cũng không thể mất đi chỗ dựa quan trọng của một nữ nhi từ nhà mẹ đẻ, cho nên đây là chuyện nàng phải làm, hơn nữa mấy ngày nay chuyện trong phủ nàng cũng đã dần hiểu được, vô luận nhị lão gia cùng Diệp Khương thị tranh thủ tình cảm như thế nào, vô luận lão thái thái bất công làm sao, người có thể quyết định mọi chuyện ở Diệp gia vẫn chỉ có thể là Diệp Trọng Thiên, ngay cả Diệp Trương thị cũng không dám trái ý Diệp Trọng Thiên.


Có gia tộc năm đời làm quan, ba mươi mấy tuổi liền đứng đầu thái y viện, chức quan tứ phẩm tuyệt đối không thể là người đơn giản, cho nên Diệp Vân Thủy sớm coi trọng bản lĩnh của Diệp Trọng Thiên, hơn nữa trong phủ này cũng chỉ có Diệp Trọng Thiên là người có quan hệ huyết thống gần nhất với nàng, mặc kệ Diệp Vân Thủy đối với ông ta không hài lòng một số chuyện, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lấy lòng Diệp Trọng Thiên đối với nàng chỉ mang lại chuyện tốt.


Hôm nay đã là mười sáu tháng chạp, cách ngày nàng xuất giá còn chưa đầy một tháng, trừ phi Diệp Trương thị nắm được cơ hội thỏa đáng, nếu không bà ta cho dù có oán khí cũng không dám tại thời điểm này gây sự, Diệp Vân Thủy đã một lần tự vẫn cũng không phải vô ích, Diệp Trương thị tuy rằng không tốt nhưng cũng không muốn mang tiếng ác bức tử con chồng.


Diệp Vân Thủy buổi tối nằm ở trên giường nhìn trần nhà, nàng rốt cục có thể dài thở phào nhẹ nhõm thì thào nói với chính mình, “Bước đầu tiên đã đi được một nửa, mọi thứ cũng đã dần tốt lên!"


Hết chương 14.


Chương sau: 15. Thúy Lục.

Bình luận

úi, hôm nay có tận 2 chương, cảm ơn ss Pam nhiều =)) truyện cổ đại hay có các thể loại thơ thẩn rùi từ ngữ khó hiểu, ss vất vả rùi :****  Đăng lúc 4-6-2013 09:15 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

65#
Đăng lúc 4-6-2013 18:31:48 | Chỉ xem của tác giả
Khi nào nam chính mới xuất hiện đây ta, chị sắp bị gả đi rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi của anh đâu
Mẹ kế của chị thật đáng ghét, mà sao chị là con vợ cả, gia đình ngoại giàu có mà bị gả đi làm thiếp chả ai phản đối vậy nhỉ, bất công quá
Thanks nàng đã dịch nha, ta thấy được là nàng đã bỏ rất nhiều tâm huyết cho bộ này

Bình luận

pam
bố thì thờ ơ lãnh đạm, bà nội thì chỉ thích nhà chú 2, với lại tính cách DVT trc kia trầm buồn, lại hay ốm đau, toàn ở trong phòng nên k thân thiết với cả nhà   Đăng lúc 4-6-2013 10:50 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

66#
Đăng lúc 4-6-2013 18:52:27 | Chỉ xem của tác giả
khi nào am chính truyện mới xuất hiện vậy chị?????????????// {:430:}{:436:}
em chờ lâu quá!!!!!  {:398:}{:406:}
hy vọng anh ấy mau xuất hiện
thanks chị đã come back  {:418:} {:445:}{:425:}

Bình luận

pam
sắp tới ss sẽ tăng tốc truyện cho tới đoạn nam chính xuất hiện  Đăng lúc 4-6-2013 07:44 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

67#
 Tác giả| Đăng lúc 4-6-2013 22:46:13 | Chỉ xem của tác giả
Chương 15: Thúy Lục

Edit: Pam


Cung ma ma giữ đúng lời hứa, hôm nay học nữ hồng (1), có điều bà không chỉ dạy có một mình Diệp Vân Thủy, mà dạy cả hai tỷ muội các nàng. Diệp Vân Thủy vốn tưởng rằng nữ hồng chỉ là thêu hoa, nàng dù sao cũng chỉ là thế thân, nàng biết kim thêu hoa, nhưng kim thêu hoa lại không biết nàng, hôm nay nếu thực sự phải làm thử chẳng phải sẽ bị lộ thân phận sao?


(1) nữ hồng hay là nữ công bao gồm các việc thêu thùa, may vá, làm đồ thủ công,...


Diệp Vân Thủy trong lòng không yên, thẳng đến lúc Cung ma ma bảo Diệp Trương thị mở Diệp phủ đại khố (2), xuất ra các loại tơ lụa cùng các mẫu thêu khác nhau, Diệp Vân Thủy mới biết được hóa ra nữ hồng mà Cung ma ma nói không đơn thuần chỉ là thêu hoa, còn có cách phân biệt, nhận biết trang sức, các loại trang phục theo từng tầng lớp khác nhau, trang phục của các quý nhân trong cung, hoàng gia, các bậc quan lại, đây cũng không phải vì các nàng tương lai có cơ hội tiến cung hay được gả vào nhà phú quý, mà là do Niết Lương là hoàng thành dưới chân thiên tử, hoàng thân quốc thích nhiều không đếm xuể, quan to quý nhân lại càng nhiều, hàng ngày gặp gỡ giao tiếp, ra ngoài nếu có ngẫu nhiên gặp người lạ thì cũng không thất lễ làm người ta chê cười.


(2) Kho lớn cất giữ đồ quý giá của Diệp gia


Diệp phủ đồ quý giá cũng rất nhiều, ngoại trừ trang phục, đồ dùng của hoàng thân quốc thích và các quý nhân đứng đầu trong cung, đa phần các món đồ đều có thể tìm được một hai kiện để các nàng xem biết, những thứ không thể chính mắt nhìn thấy như phục sức của cáo mệnh phu nhân, trang phục của chủ tử trong cung thì Cung ma ma miêu tả bằng miệng cho Diệp Vân Thủy cùng Diệp Thiến Như biết.


Cung ma ma mỗi lần nói xong đều cố ý liếc mắt một cái nhìn Diệp Vân Thủy, chờ Diệp Vân Thủy hiểu ra gật gật đầu, ý bảo nàng đã ghi tạc trong lòng xong, Cung ma ma mới tiếp tục giảng, còn Diệp Thiến Như lại là vẻ mặt si mê, cô ta ngưỡng mộ các quý nhân khi xuất hành thì nghi thức phô trương, mặc những bộ phục sức xa hoa, cô ả thậm chí còn muốn bắt đầu hỏi Cung ma ma cuộc sống của các phi tử trong cung, trong lòng cũng đã bắt đầu giấc mộng trở thành phượng hoàng.


“Cửu vĩ phượng sai (3) chỉ hoàng hậu nương nương mới được cài, ấn theo phẩm giai xuống thấp mà giảm dần, nếu như có nửa phần vượt quy định sẽ khép vào tội lớn mưu nghịch, nhẹ thì tước bỏ danh vị được phong đuổi vào lãnh cung, nặng thì tịch thu tài sản, tru di cửu tộc, làm người phải biết thân phận và giá trị của bản thân mình, mơ ước cao xa, nghĩ đến những thứ không nên nghĩ chính là sai lầm lớn nhất, không những làm hại chính bản thân mình, còn có thể liên lụy đến cả người thân.” Cung ma ma nói xong câu này Diệp Vân Thủy liền cảm giác được Diệp Thiến Như không được tự nhiên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trắng bệch, sau đó cáo ốm rời đi trước.


Có vô vàn kiểu dáng của cái trâm cài đầu hình chim phượng này, mình lấy ví dụ bằng cái hình của Đậu Hoàng Hậu trong mỹ nhân tâm kế nhé





Cung ma ma tất nhiên là nhìn thấy Diệp Thiến Như như vậy mà cẩn thận trước tiên hắt cho cô ta gáo nước lạnh, về phần cô ta có hay không tâm tư kia chính là chuyện của cô ta.


Diệp Thiến Như đi trước, lại chỉ còn lại có Cung ma ma cùng Diệp Vân Thủy, “Những gì hôm nay ta giảng cô đều nhớ kỹ?”


Diệp Vân Thủy gật gật đầu, “Cơ bản đều nhớ kỹ, nhưng những thứ con chưa nhìn thấy chắc phải thực sự gặp mới biết được.” Diệp Vân Thủy thành thật nói ra, làm cho Cung ma ma rất là vừa lòng gật gật đầu.


“Còn nửa canh giờ, cô nói cho ta xem, kỹ năng thêu thùa của cô sao lại như vậy? Sao lại giống như chưa từng học thêu bao giờ.” Cung ma ma gương mặt vẫn lạnh lùng như lúc ban đầu, Diệp Vân Thủy trong lòng lập tức nhảy vọt lên, xem ra lúc trước mình khoa tay múa chân mấy lần kia đã sớm bị nhìn ra sơ hở .


“Thời gian trước con tự xem xét lại bản thân nên đến ở trong chùa, khi ra sau núi kiếm củi đun làm bị thương ở tay, đến nay vẫn không thể cử động tự nhiên được, có vẻ cứng ngắc không chịu nổi.” Diệp Vân Thủy thuận miệng nói ra một cái lý do, lại rõ ràng cảm giác được ánh mắt nghi ngờ của Cung ma ma, “Xuân Nguyệt khi đó vừa bị phạt hai mươi đại bản lại còn bị.. Phải nằm liệt trên giường không dậy nổi, con..”


“Được rồi, ta dạy cho cô vài kiểu thêu, về phần chính cô có thể học được bao nhiêu là tùy ở cô.” Cung ma ma đi thẳng vào trong phòng của nàng, Diệp Vân Thủy tạm thời yên tâm, mặc kệ Cung ma ma có tin hay không nhưng bà không truy vấn mình đã là tốt lắm rồi.


Mất công nửa canh giờ, mỗi kiểu thêu Cung ma ma cũng chỉ nói hai câu, sau đó liền thêu vài mũi làm mẫu, Diệp Vân Thủy thật sự không có thiên phú trong việc này, đầu như chứa toàn tương hồ, Cung ma ma dường như cũng biết nàng đối với công việc này không thành thạo, lúc gần đi còn cố ý dặn, “Muốn học sẽ phát huy được ưu điểm những gì mình am hiểu, ngày mai ta sẽ dạy cô cách trang điểm.”


Diệp Vân Thủy không thể lý giải vì sao Cung ma ma đối với mình tựa hồ luôn có kỳ vọng khác thường, nhưng phần tâm ý này của bà làm Diệp Vân Thủy thực sự rất cảm động, đem đồ thêu thu dọn hết xong, Diệp Vân Thủy mang theo Xuân Nguyệt đi thỉnh an lão thái thái, thời gian vẫn còn sớm, Diệp Vân Thủy cũng không ngồi kiệu, liền mang theo Xuân Nguyệt đi bộ về phía viện của lão thái thái, từ ngày trở lại Diệp phủ, nàng đi đâu cũng đều ngồi kiệu nhỏ, chưa bao giờ tinh tế xem qua cảnh trí Diệp phủ, hôm nay cũng là bởi vì ý tứ trong lời nói của Cung ma ma làm cho Diệp Vân Thủy trong lòng cảm thấy không yên, nàng muốn đi bộ để giải sầu.


Chủ tớ hai người đi một chút lại dừng chân, lúc đó vừa đến bên cạnh hồ nước lớn nhất trong phủ, nơi này mùa hè sẽ có chim hót véo von, bên trong hồ cá koi mà đỏ bơi lội tung tăng, bốn phía liễu rủ thướt tha, cảnh sắc thật sự rất khác biệt, dù lúc này bị tuyết trắng bao trùm, cũng không làm mất đi một chút nào cảnh đẹp vốn có, Diệp Vân Thủy cũng chỉ nghe qua loa Xuân Nguyệt nói líu ríu, trong lòng vẫn còn đang nghĩ tới lời nói của Trần di nương và Cung ma ma.


Bỗng nhiên, phía trước truyền đến vài tiếng cãi vã, Diệp Vân Thủy vội kéo Xuân Nguyệt tránh vào sau một gốc cây liễu cổ thụ, cẩn thận nhìn lại, hóa ra hai người đang cãi nhau là nha hoàn Thúy Lục trong phòng lão thái thái và Diệp Tiêu Phi!


“Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, từ lúc đại đường ca đến đây ánh mắt ngươi liền dính chặt trên mặt hắn, ngươi cho ta là thằng ngốc sao? Sao nào? Bởi vì hắn học vấn cao hơn ta, chững chạc hơn ta, ngươi liền thay lòng đổi dạ? Ta nói cho ngươi biết, ngươi sớm chấm dứt mơ tưởng này cho ta, ngươi đã là người của ta, ngươi còn muốn leo lên giường của hắn? Cho dù Diệp Tiêu Vân có không quan tâm, hắn cũng sẽ không nhặt loại đàn bà dâm đãng đã qua tay ta!” giọng Diệp Tiêu Phi hổn hển, có thể thấy cậu ta đang vô cùng phẫn nộ.


Thúy Lục giọng nói nghẹn ngào cầu xin, “Thiếu gia, em thực sự không có nhớ thương gì đường đại thiếu gia, người nghe lời đơm đặt ở đâu lại bôi nhọ sự trong sạch của em như vậy, huống chi nô tỳ căn bản không có tâm tư gì khác ngoài việc thầm nghĩ hầu hạ lão thái thái, người sao có thể nói ra những lời khó nghe như vậy?”


“Tổ mẫu đã sớm đồng ý ban ngươi cho ta, ngươi vì sao không chịu? Thiếu gia ta không đáng ngươi xem trọng sao?” Diệp Tiêu Phi trên tuyết đi đi lại lại, làm vang lên những tiếng lạo xạo, “Ngươi đừng nói dối ta, làm sao mà mỗi lần hắn trở về đều là ngươi vội vàng chạy tới hầu hạ, bưng trà rót nước, nghênh đón đưa hướng, lão thái thái trong phòng có bốn đại a hoàn, tại sao lúc nào cũng là ngươi? Ngươi hôm nay phải nói rõ cho ta, ngươi nếu thực cảm thấy hắn tốt, ngươi cứ việc nói thẳng, ta cùng tổ mẫu sẽ cho ngươi theo hắn, hoàn thành tâm nguyện của ngươi!”


Diệp Tiêu Phi nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, làm người nghe cũng thấy hoảng sợ, Xuân Nguyệt kinh ngạc kêu lên một tiếng nhỏ, bị Diệp Vân Thủy vội vàng bưng kín miệng, Diệp Vân Thủy trong lòng cười lạnh, đây là con trai ngoan của Diệp Trương thị sinh ra, nàng vì thế cũng không ngại nhìn xem chuyện đáng chê cười này.


“Em không có, đến làm việc cho đường đại thiếu gia là do lão thái thái phân phó nô tỳ, nô tỳ không có nửa phần tâm tư khác!” Thúy Lục liên tục xua tay, khóc như mưa.


“Tốt, ngươi nếu không có tâm tư trèo vào lòng hắn, thì chính là còn quyến luyến thiếu gia ta, ta bây giờ mang ngươi về chỗ ta, buổi tối nhờ lão thái thái làm chủ cho ngươi mở mặt.” Diệp Tiêu Phi lôi Thúy Lục đi về phía sân viện của hắn, Thúy Lục liều mạng giãy dụa, “Thiếu gia, nô tỳ không nghĩ tới, nô tỳ không thể..”


“Đồ đê tiện!” Diệp Tiêu Phi tát lên mặt Thúy Lục một cái, “Chuyện này không phải do ngươi!”


“Thiếu gia người đừng đi, ta van cầu người đừng đi..” Thúy Lục ôm lấy chân Diệp Tiêu Phi quỳ trên mặt đất liều mạng cầu xin, Diệp Tiêu Phi hổn hển đứng ở tại chỗ đá nàng một cước, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”


“Nô tỳ.. Nô tỳ.. A..” sắc mặt Thúy Lục bỗng nhiên trắng bệch, ôm bụng lăn lộn ngay trên tuyết, Diệp Tiêu Phi bị tình huống đột ngột bỗng nhiên xảy ra này làm cho sợ hãi, trợn to mắt khiếp sợ, ngồi xổm xuống nhìn Thúy Lục không ngừng hỏi, “Ngươi làm sao vậy? Ta không dùng sức để đá ngươi, ngươi sao lại bị như vậy?”


“Không liên quan đến thiếu gia, không liên quan..” Thúy Lục dường như đau đớn không chịu nổi, một mảng vết máu đỏ tươi từ hạ thân của cô ta chảy ra, nhuộm đỏ đẫm tuyết chung quanh, nhanh chóng lan ra ..


Diệp Tiêu Phi bị dọa đặt mông ngồi phịch xuống đất, liên tục lùi về phía sau, “Ta giết người rồi ư? Ta không phải cố ý, ta, ta..” Diệp Tiêu Phi đứng lên xoay người bỏ chạy, trong miệng thì thào lời nói tựa hồ chỉ có chính hắn mới có thể nghe được..


Diệp Vân Thủy nhìn Thúy Lục run rẩy trên mặt đất, mà Diệp Tiêu Phi đã bỏ chạy không còn bóng dáng, nàng bước nhanh đi qua xem tình hình của Thúy Lục, Thúy Lục dĩ nhiên rất hoảng loạn, nhìn người đến là Diệp Vân Thủy, vẻ mặt hốt hoảng thất thố, “Đại, đại tiểu thư.”


Diệp Vân Thủy không cần nhìn cũng biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bảo Xuân Nguyệt nâng cô ta dậy, đỡ sang bên cạnh, hỏi “Đứa bé là của ai?”


Thúy Lục cả người ngẩn ra, nước mắt không ngừng theo trong hốc mắt trào ra, “Đại tiểu thư, người.. Đừng chạm vào ta, cứ để cho nô tỳ chết ở chỗ này, . . . . . .”


Tuy rằng Diệp Vân Thủy không quen nhìn bộ dạng này của Thúy Lục, nhưng cũng không đành lòng thấy chết mà không cứu được, phụ nữ bị xẩy thai, hơn nữa còn nằm úp sấp ở trên nền tuyết lạnh lâu như vậy, nếu thể chất yếu ớt chỉ sợ thực sự sẽ mất mạng.


“Ngươi còn có thể đi được không?” Diệp Vân Thủy nhìn hạ thân Thúy Lục vẫn đang không ngừng xuất huyết, nàng cũng bất chấp những chuyện khác, bảo Xuân Nguyệt lại đỡ một bên tay Thúy Lục, chủ tớ hai người nhanh chóng mang theo Thúy Lục rời khỏi đó, trở về Tĩnh Tư cư.


Diệp Vân Thủy tự biết chuyện đưa Thúy Lục về chỗ mình chắc chắn không thể giấu, việc này cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì nàng cũng không thể tính toán, nàng sai Hoa Nhi đun nước nóng, Tiểu Phương tìm một bộ quần áo bông khô ráo thay cho Thúy Lục, trong lúc đó nàng cũng đã tự nghĩ ra một đơn thuốc cầm máu rồi bảo Xuân Nguyệt tới chỗ quản gia lấy thuốc, đứa bé không thể cứu được nữa, nhưng có thể giữ được cho Thúy Lục một cái mạng.


“Đại tiểu thư.. Cô không nên cứu ta..” Thúy Lục vẫn không ngừng khóc, Diệp Vân Thủy không quen nhìn bộ dáng muốn chết không muốn sống của cô ta, ngữ khí cũng tăng thêm vài phần lạnh như băng, “Chuyện này hiện tại ngươi cũng không thể làm chủ, ngươi là nô tỳ của Diệp gia, sống hay chết đều do chủ tử Diệp gia quyết định, ngươi muốn nháo cho ai xem? Ta cũng không phải người làm ra đứa con trong bụng ngươi, không cần phải nhìn thấy bộ dạng đáng thương của ngươi, về phần xử trí ngươi như thế nào, ta còn phải về hỏi ý kiến lão thái thái cùng phụ thân, Tiểu Phương, trông chừng nàng cho ta, nếu như nàng thật sự tự vẫn ở trong viện của ta, lại khó ăn khó nói.”


Tiểu Phương trên mặt lộ ra vài phần khinh thường, tuy rằng nàng là một cô nương, nhưng cũng biết chuyện, Thúy Lục này hiển nhiên là tự tạo nghiệt, một chút cũng không đáng đồng tình, nên đối với Thúy Lục cũng không có nửa phần khách khí, Thúy Lục vẫn không ngừng khóc, Diệp Vân Thủy không kiên nhẫn xoay người rời đi, đã qua thời gian thỉnh an lão thái thái, bên kia nói không chừng cũng đã bắt đầu xôn xao lên rồi.


Hết chương 15.


Đố các bạn biết ai là tác giả đứa bé trong bụng Thúy Lục? ^^ và đoán xem Diệp Vân Thủy xử trí chuyện này như thế nào

Bình luận

ta nghĩ chắc là ba của chị  Đăng lúc 4-6-2013 10:55 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

68#
Đăng lúc 4-6-2013 23:33:56 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Mình đoán là của cha Diệp Vân Thủy lun í (thông cảm mình hơi ngu khoản nhớ tên. Nhưng thế thì hơi loạn quá. Làm sao biến Thúy Lục về phe chị DVT được nhỉ?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

69#
Đăng lúc 5-6-2013 09:32:57 | Chỉ xem của tác giả
mình cũng nghĩ giống bạn Ssunbeo ...cha của DVT nhìn sao cũng không vừa mắt nổi{:431:}
nếu không phải là ổng mỉnh cũng chẳng đoán ra ai khác cả{:441:}

PS: tiếp tục cố gắng nhé!!!!!!!!!!!{:412:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

70#
Đăng lúc 20-6-2013 19:54:41 | Chỉ xem của tác giả
ôi ôi, cố lên nàng ơi
ta thấy điền văn thì bộ nào cùng hết cả á. giờ ta đang cày bộ Thế Hôn mới có hơn 400 chương mà đã sắp nghẻo đến nơi rồi nàng mà cày bộ hơn 600 chương thì
dù sao cũng cố gắng lên nha nàng
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách