|
Chương 1
(tiếp theo)
Cuối cùng, ngày trở về của tôi cũng đã tới. Tôi không bịn rịn khi phải xa ông Peggotty và bà Gum-midge, nhưng trái tim tôi như ứa máu với ý nghĩ phải để Emilie ở lại.
Đó là một buổi chiều giá lạnh, bầu trời ảm đạm và nặng trĩu nước mưa, tôi trở về Blunderstone.
Cửa mở ra, tôi ngước mắt lên, nửa cười nửa mếu để nhìn mẹ tôi. Nhưng không phải mẹ tôi mà là một chị đầy tớ không quen.
Chị Peggotty xuống xe, nắm tay tôi, đẩy tôi đang vô cùng sửng sốt vào bếp và đóng cửa lại.
- Chị Peggotty ơi, - tôi hoảng hốt nói. - Có chuyện gì vậy ?
- Không có gì, cậu David ạ. - Chị đáp, cố làm bộ vui vẻ.
- Nhất định là có chuyện gì rồi, em đoán chắc là như vậy.
Nước mắt tôi giàn giụa, tôi cảm thấy như sắp ngất xỉu.
- Mẹ em không chết chứ, chị Peggotty ?
- Không ! - Chị kêu lên. - Cậu thấy đấy, cậu yêu quý, đáng lẽ chị phải cho em biết sớm hơn, nhưng chị đã không đủ can đảm. Em có một người cha !
Tôi run bắn lên và mặt trở nên tái nhợt.
- Một người cha khác, - chị Peggotty nói.
- Một người cha khác ư ? - Tôi hỏi lại.
- Lên mà xem.
- Em không muốn nhìn thấy ông ta.
- Không muốn thấy cả mẹ em nữa sao ? - Chị nói thêm..Tôi không cưỡng lại nữa và chúng tôi đi thẳng vào phòng khách lớn rồi chị để tôi ở lại đó. Mẹ tôi ngồi ở một góc lò sưởi và góc kia ông Mard-stone.
Mẹ tôi đứng phắt lên nhưng tôi cảm thấy mẹ rụt rè.
- Clara thân yêu của anh - ông Murdstone nói.
- Em cứ bình tĩnh. David, con trai ta, con có khỏe không ?
Tôi bắt tay ông ta. Sau một lát ngập ngừng, tôi lại gần mẹ tôi và ôm hôn bà; bà hôn tôi, vuốt ve vai tôi, rồi lại cúi xuống đồ khâu của bà.
Vừa được ở một mình, tôi liền chạy lên cầu thang. Căn phòng nhỏ của tôi đã thay đổi. Tôi xuống sân. Chuồng chó vốn bỏ không nay đã có một con chó to, mõm rộng ngoác và có một cái bờm đen, giống như "ông ta".
Trái tim tôi tan nát. Tôi ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau mẹ tôi và chị Peggotty đánh thức tôi dậy.
- David ! - Mẹ tôi gọi. - David, con của mẹ !
Tôi cảm thấy trên người tôi không phải là bàn tay mẹ tôi, cũng không phải tay chị Peggotty. Đó là ông Murdstone, ông ta đã nắm lấy cánh tay tôi, và đang nói:
- Chuyện gì vậy ? Clara, em thân yêu, em quên rồi à ? Phải kiên quyết chứ !
Ông ra lệnh cho hai người đàn bà ra ngoài. Lúc chỉ còn tôi và ông, ông trừng trừng nhìn tôi, bậm môi nói :
- David, khi gặp con ngựa bất kham, cậu có biết ta làm gì không ?
- Cháu không biết gì hết.
- Ta đánh nó. Ta bắt nó phải phục tùng. Và dù nó có phải trả giá bằng tất cả máu của nó, ta nói là ta làm. Bây giờ, thưa cậu, cậu hãy đi rửa mặt và xuống nhà với ta.
Chúng tôi chỉ có ba người ngồi ăn với nhau.
Ông ta tỏ ra mê mệt mẹ tôi, còn mẹ tôi cũng say đắm ông ta. Qua câu chuyện giữa hai người tôi biết rằng, một người chị của ông Murdstone sẽ tới đây sống với họ và họ đang chờ bà ta đến vào tối hôm ấy. Tôi biết rằng, ông ta không cần phải tích cực tham gia công việc kinh doanh, vì hàng năm ông có một phần lợi tức của một thương gia rượu vang ở Luân Đôn và chị ông cũng được hưởng như ông trong việc buôn bán ấy.
Sau bữa tối thấy có tiếng xe ngoài hàng rào khu vườn. Cô Murdstone đã tới. Đó là một người đàn bà có vẻ rầu rĩ, tóc nâu sẫm. Bà ta giống người em trai nhất là ở khuôn mặt và giọng nói.
Bà ta được vồn vã chào đón và mời vào phòng khách. Bà ta chào mẹ tôi một cách kính trọng như một người mới quen..- Con trai mợ, phải không ?
Mẹ tôi nói vâng.
- Nói chung, - cô Murdstone nói, - tôi không thích bọn con trai. Có khỏe không cậu bé ?
Tôi miễn cưỡng trả lời câu hỏi ân cần ấy rằng tôi rất khỏe và mong rằng bà cũng vậy. Nhưng tôi tỏ vẻ không khoái lắm đến mức cô Murdstone lập tức nhận xét tôi bằng hai từ :
- Xấu thói !
Sau khi đưa ra lời phán quyết ấy với giọng khô khốc, bà yêu cầu được xem phòng ở của bà, nơi mà kể từ đó trở thành chốn khủng khiếp và kinh hoàng đối với tôi.
Cô Murdstone thực sự đến định cư ở nhà tôi và chẳng hề có ý định rời đi đâu hết. Bà ta thu toàn bộ chìa khóa nhà cửa ở mẹ tôi, chẳng nể nang gì, và ngày đêm giữ dịt lấy. Mặc dù cũng đã rụt rè phản đối, nhưng mẹ tôi không được giữ chúng nữa.
Tôi học ở nhà, trong khi chờ đợi vào ký túc xá. Trên danh nghĩa mẹ tôi dạy, nhưng thực tế là ông Murdstone và bà chị ông lúc nào cũng có mặt và đó là dịp tốt để họ dạy cho mẹ tôi tính cương quyết. Tôi cho rằng chỉ vì thế họ mới để tôi ở lại nhà. Hồi chỉ có hai mẹ con tôi sống với nhau, tôi học tập khá thoải mái và thích thú. Nhưng từ giờ trở đi, những bài học trịnh trọng là đòn chí tử đánh vào thời gian nghỉ ngơi của tôi, đó là một công việc khổ sai, một nỗi buồn phiền diễn ra hàng ngày. Chúng rất dài, rất nhiều, rất khó. Phần lớn những bài học ấy tôi không hiểu nổi và tôi cũng như bà mẹ tội nghiệp của tôi rất sợ chúng.
Kết quả của cách đối đãi kéo dài ít ra sáu tháng trời ấy, là khiến tôi trở nên bẳn tính, buồn bực và cáu kỉnh. Điều góp phần rất lớn vào kết quả trên, đó là người ta ngày càng tách tôi xa mẹ tôi. Tôi chỉ còn có bộ sách cha tôi để lại là nguồn an ủi duy nhất.
Một buổi sáng khi cắp sách xuống phòng khách, tôi thấy mẹ tôi có vẻ lo lắng, cô Murdstone có vẻ cương quyết và ông Murdstone thì đang buộc cái gì vào đầu cây gậy của ông. Đó là một cây gậy bằng song mềm, ông ta múa vun vút lúc tôi bước vào. ông Murdstone nói:
- Bởi vì anh cam đoan với em, Clara ạ, rằng bản thân anh thường bị đánh đòn! Giờ đây David, - ông nói tiếp và mắt ông long lên sòng sọc, - cần chú ý hơn mọi khi.
Ông ta lại múa tít cây gậy, rồi đặt nó bên cạnh với một cái nhìn có chủ ý và cầm lấy quyển sách..Để giáo đầu, đó là một phương tiện tốt giúp tôi nhanh trí. Đương nhiên, mọi chuyện trở nên xấu đi, mẹ tôi oà lên khóc.
- Clara ! - Cô Murdstone lên giọng cảnh cáo.
- Em hơi ốm chị Jane ạ. - Mẹ tôi lí nhí đáp.
Ông Murdstone nhìn chị ông vẻ trang trọng, rồi ông cầm gậy đứng lên, nói :
- Quả là, chị Jane ạ, chúng ta không thể chờ Clara chịu đựng một cách can đảm nỗi cơ cực và dằn vặt mà David gây cho mẹ nó hôm nay. Chịu được đã trở thành anh hùng rồi. Clara đã có tiến bộ nhiều, yêu cầu nữa là quá sức chịu đựng của cô ấy. Nào David ta cùng lên trên kia, cậu cả.
Ông ta lôi tôi đi, mẹ tôi lăn xả tới. Cô Murd-stone nói :
- Clara, mợ điên đấy à ?
Tôi thấy mẹ tôi bịt hai lỗ tai lại rồi mẹ tôi khóc.
Ông Murdstone lên phòng tôi thật chậm chạp và trịnh trọng. Tôi đoán chắc là ông ta khoái cái công cụ trừng trị nhanh gọn đó. Vào trong phòng, ông liền kẹp đầu tôi dưới cánh tay ông ta.
- ông Murdstone, tôi kêu lên. - Xin đừng, xin ông đừng đánh cháu.
Ông ta vẫn kẹp chặt đầu tôi như gọng kìm, nhưng tôi vặn vẹo người xung quanh ông, vừa kêu xin, nên cũng hãm ông ta lại được một lát. Chỉ một lát thôi, vì phút sau ông đánh tôi một cách tàn bạo.
Tôi vồ lấy bàn tay ông nắm tôi và nghiến răng cắn thật mạnh. Thế là ông liền đánh như muốn cho tôi chết. Chúng tôi đang ồn ào thì tôi nghe tiếng mẹ tôi vừa chạy vừa khóc trên cầu thang. ông ta bỏ ra ngoài, khóa cửa lại, nhốt tôi một mình, nằm vật xuống nền nhà, nhễ nhại mồ hôi, sầy da, bỏng rộp, điên cuồng như quỷ sứ.
Sau vụ ầm ĩ đó, tôi bị nhốt năm ngày chỉ ăn bánh nhạt và uống nước lã.
Đêm cuối cùng trong phòng trừng phạt, có tiếng gọi thầm thì làm tôi thức dậy.
- Có phải chị Peggotty, chị thân yêu của em đó không ?
- Phải, em David yêu quý của chị. - Chị đáp.
- Em cần phải im lặng không thì mèo nó nghe thấy em đấy.
Tôi hiểu chị muốn nói về cô Murdstone ở phòng kề bên, và cần phải khôn khéo.
- Họ sẽ làm gì em nữa, chị Peggotty thân yêu của em ?
- Tống em vào nội trú gần Luân Đôn. - Chị đáp.
- Bao giờ, chị Peggotty ?
- Ngày mai..- Em có được gặp mẹ em không ?
- Có, sáng mai.
Rồi chị nói tiếp, giọng nghiêm trang không bình thường :
- Chị sẽ không quên em. Chị sẽ săn sóc mẹ em chu đáo. Và cho dù chị chẳng giỏi giang gì, chị sẽ viết thư cho em, em thân yêu của chị.
Peggotty không thể ôm hôn tôi, chị liền hôn vào lỗ khóa.
Rất xúc động, tôi cảm ơn chị và bắt chị hứa là chị sẽ viết cho ông Peggotty, cho bé Emilie, cho bà Gummidge và cho Cham để nói với họ rằng tôi không phải là đứa trẻ xấu. Chị nhận lời. |
|