|
“Đủ lớn để tự ở nhà một mình được rồi. Chẳng ai ở nhà để trông coi anh kể từ khi anh được 8 tuổi”.
“Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả”, Jordanna chống chế. “Nhà em không làm như thế. Hơn nữa, Jessica là con gái, nên việc đó khác nhau”.
“Nghĩa là em sẽ không thay đổi ý định và sẽ không đi chơi với anh phải không?”. Anh ta nói như thể đã biết chị cô sẽ từ chối.
“Em không thể. Em đã nói với anh rồi, em phải ở nhà”.
“Nếu vậy, anh sẽ ở nhà chơi cùng em”.
Nghe vậy, Jessica nín thở. Toàn thân cô run rẩy, các khớp xương dường như va chạm lẫn nhau tạo ra những âm thanh mà cô nghĩ họ có thể nghe thấy từ phòng khách bên dưới.
“Em xin lỗi, nhưng em phải yêu cầu anh rời khỏi đây, Brodie. Cha mẹ em không cho phép tiếp bạn trong nhà trừ phi có họ ở nhà”, Jordanna giải thích. Jessica nghĩ chị ấy thật can đảm.
“Em lúc nào cũng làm theo lời cha mẹ à?”, anh ta dường như đang giễu cợt Jordanna.
“Cha mẹ em không đưa ra những yêu cầu vô lý”. Jordanna không nói thêm gì để biện hộ cho cha mẹ cũng như bản thân.
“Nếu anh quay lại sau vào chiều nay, khi có cha hoặc mẹ em ở nhà, vậy em có đi với anh không?”. Jessica nín thở, biết chị mình sẽ từ chối, nhưng không biết chị ấy sẽ dùng lý do gì để không đi chơi với anh ta.
Câu trả lời của Jordanna khá thẳng thắn nhưng giọng của chị ấy như thở hắt ra vậy. “Không”.
“Tại sao?”. Mặc dù giọng nói của anh ta khá nhỏ nhẹ, nhưng nó vẫn chứa đựng sự đe dọa. Phía trên cầu thang, Jessica run như cầy sấy khi những giây phút im lặng trôi qua nặng nề. “Có phải em sợ mọi người bắt gặp em đi cùng anh không?”. Giọng nói của anh ta quá lạnh lùng và vô cảm đến nỗi Jessica cảm thấy có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình và cô có thể hình dung được chị mình cảm thấy như thế nào. “Hay là em sợ anh?”.
“Không phải thế đâu, Brodie”, Jordanna vội vàng phủ định.
“Nếu đó không phải là do xuất thân của anh hoặc những gì em nghĩ về anh, thì em có thể nói cho anh biết tại sao em luôn tránh mặt anh không?”. Giọng nói của anh ta đầy hoài nghi và cay đắng.
“Bởi vì...” Jordanna ngừng lại trong giây lát trước khi trả lời đầy đủ, “...em không thích gặp anh. Có một người khác... mà em thích”.
“Radford”, Brodie Hayes thốt lên. “Cha mẹ em sẽ chấp nhận anh ta. Họ không muốn nhìn thấy anh ở đây, đúng không?”.
“Em không biết”. Giọng nói của chị cô hơi có vẻ kiêu căng. “Chưa bao giờ có ai hỏi về điều ấy cả”.
“Có thể do mọi người đã biết câu trả lời rồi”.
“Điều đó thật không công bằng”, Jordanna phản đối.
“Công bằng ư?”. Brodie lặp lại bằng giọng cười chua chát. “Ít ra anh cũng biết được vị trí của mình so với em... và lý do tại sao”, anh ta nói thêm bằng một giọng buồn bã. “Em có muốn biết vị trí của em đối với anh không?”.
Câu hỏi khiến Jessica nhìn trộm xuống dưới nhà. Đôi mắt cô mở to sợ hãi khi thấy chị mình đứng dính sát vào tường, cánh tay của Brodie Hayes chống quanh hai bên như đang giam cầm chị ấy. Lo sợ anh ta có thể làm điều gì đó không tốt với Jordanna, cô bám chặt lấy thành cầu thang. Anh ta dựa sát vào người Jordanna, khiến Jessica không thể nhìn thấy rõ chị mình.
“Làm ơn đi mà, Brodie...”.
Anh ta cay đắng lặp lại lời của Jordanna. “Làm ơn gì chứ? Làm ơn biến đi phải không?”. Jordanna không phản ứng, đứng chôn chân xuống đất và nhìn thẳng vào mặt anh ta.
“Được thôi, nếu đó là những gì em muốn”. Anh ta thả hai cánh tay Jordanna ra. “Anh nghĩ rằng mình đã quên mất xuất thân của mình, đúng vậy không Jordanna?”. Jordanna muốn mở miệng nói điều gì đó. “Đừng lo. Anh sẽ tự đi ra khỏi đây. Hy vọng anh không phải đi ra bằng cửa sau”.
“Không, em...”.
Nhưng Brodie không để cho chị cô có cơ hội nói hết, quay đầu lại và bước ra cửa với những bước đi nhanh nhẹn nhưng không vội vã.
Khi cánh cửa đóng lại, Jessica lao nhanh xuống cầu thang, chạy về phía chị mình. “Chị có sao không Jordanna? Em sợ quá!”.
“Jessica”, Jordanna chộp lấy hai vai cô và mở to mắt nhìn ngạc nhiên. “Chị nghĩ em ở trong phòng mình”.
“Em đã đợi ở đầu cầu thang”, cô thừa nhận. “Em nghĩ chị sẽ không thể đuổi anh ta đi. Em sợ anh ta có thể làm hại chị”.
“Em có trí tưởng tượng phong phú quá đấy”, Jordanna thở dài.
“Em đã thấy anh ta”, Jessica phản đối. “Anh ta dồn chị vào tường. Em nghĩ anh ta sẽ làm điều gì không tốt với chị”.
“Brodie chỉ cố gắng làm chị sợ vì chị đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta khi từ chối đi ra ngoài với anh ta. Nhưng anh ta không làm gì đâu, Jessica. Em thấy đó, chị vẫn ổn mà”. Jordanna mỉm cười. “Bây giờ hãy đi lên phòng và thay bộ đồ tắm ướt nhẹp này đi. Mẹ sẽ đánh đòn nếu bắt gặp em đi loanh quanh trong nhà với bộ đồ ướt sũng này đấy”.
Jessica vâng lời, nhưng cô vẫn không nghĩ rằng nỗi lo sợ của mình cho Jordanna là vô căn cứ. Cô không bao giờ quên hình ảnh cũng như cảm giác về sự nguy hiểm đang chạy dọc theo mạch máu của mình.
Ba tuần sau, cô gặp lại Brodie Hayes lần thứ ba, và đó là lần cuối cùng cho đến hôm nay. Cũng như lần trước, chuông cửa reo và Jessica chạy ra mở cửa. Cô bé đứng chết lặng khi thấy dáng người của Brodie Hayes.
“Chị em có nhà không?”, anh ta hỏi.
Không thể thốt ra lời bởi ký ức về anh ta lần trước, Jessica lắc đầu. Jordanna đã ra ngoài chơi với bạn chiều nay rồi.
“Em có biết khi nào chị về không?”.
Một lần nữa, cô nhanh chóng lắc đầu. Nếu cô biết, cô cũng sẽ không nói cho anh ta biết. Nhưng cô không cần phải nói dối vì cô thật sự không biết.
“Hãy nhắn lại với cô ấy giúp anh, được không?”.
Lần này, cô gật đầu ra vẻ đồng ý.
Miệng anh ta mở ra ngạc nhiên. “Em không nói được à, nhóc?”.
Câu hỏi châm chọc khiến Jessica thốt ra lời. “Em nói được”.
“À, thì ra đó là vấn đề của em. Một cái miệng đầy kim loại”. Ngay lập tức, Jessica mím chặt môi lại để che đi những chiếc vòng niềng răng bằng kim loại mà anh ta đã thấy. “Hãy nói với Jordanna là anh ghé qua để chào tạm biệt. Anh sẽ rời khỏi đây”. Jessica gật đầu và Brodie Hayes bắt đầu bước đi. Sau đó, anh ta ngừng lại. Đôi mắt xanh sắc lạnh của anh ta quay lại nhìn Jessica. “Và nói với cô ấy rằng khi quay bề anh sẽ không nằm ngoài tầng lớp của cô ấy đâu”.
Anh ta đi khỏi. Jessica nhớ là từ đó, tên anh ta không bao giờ được nhắc lại nữa, cả về thất bại lẫn thành công.
Câu nói ngày ấy của anh ta vang lên trong tâm trí cô. Nhìn bề ngoài, anh ta có vẻ thành công. Bộ vest đắt tiền và phong thái hiện tại của anh ta đã minh chứng cho điều ấy. Nhưng tại sao anh ta lại trở về? Sau ngần ấy thời gian, anh ta đã hy vọng thấy được điều gì? Jessica lắc đầu, không thể tìm ra câu trả lời hợp lý.
Điều đó chẳng có ý nghĩa gì đối với cô. Anh ta chẳng là gì của cô cả, ngoại trừ chỉ là những cuộc gặp mặt tình cờ trong thời thơ ấu, thời mà cô có trí tưởng tượng phong phú và hồn nhiên. Gặp lại anh ta hôm nay chỉ là một dịp tình cờ. Cô cố gắng đẩy những ký ức về quá khứ lẫn hiện tại ra khỏi tâm trí mình.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Jessica cảm thấy thư thái. Chiến dịch quảng cáo Atkins đòi hỏi sự tập trung cao độ của cô; cô đã trao đổi với họa sĩ và những người viết quảng cáo trong một văn phòng lớn để tiến hành một chiến dịch quảng cáo thành công.
Đã quá năm giờ khi cô rời văn phòng để trở về căn hộ của mình. Căn hộ của cô khá rộng với hai phòng ngủ. Phòng ngủ còn trống thường được những người thân của cô sử dụng khi ghé ngang qua thăm cô mà không báo trước. Justin đã ở đây cùng cô trong một chuyến công tác tháng trước.
Bước vào căn phòng, Jessica để giỏ xách và thư từ lên bàn cà phê trong phòng khách và mở cánh cửa kính trượt nhìn ra ban công. Theo thói quen đã hình thành từ lâu, cô tiếp tục đi vào phòng ngủ. Ở đây, cô sẽ thay bộ đồng phục làm việc bằng chiếc áo thun lụa cùng với chiếc quần jeans bạc màu.
Trên đường quay lại phòng khách, cô ghé vào nhà bếp để pha một ly sô-cô-la sữa, rồi thả mình xuống chiếc ghế sofa để đọc thư. Đó là thời gian thư giãn sau một ngày làm việc căng thẳng.
Có một lá thư từ mẹ với những tin tức về cháu cô. Thông thường, Jessica sẽ đọc lá thư ít nhất hai lần, nhưng tối nay, cô đặt nó sang một bên sau khi đọc lướt qua một lần và cầm cuốn tạp chí dành cho phụ nữ, chăm chú vào một đoạn trích từ một cuốn tiểu thuyết đang bán chạy nhất.
---***--- |
|