|
"Chúng ta không thể mang nó theo cùng sao?".
"Không".
"Xin chào", cô gái đứng sau quầy tươi cười nhận lấy hộ chiếu của tôi và chứng minh nhân dân của bố.
"Xin chào", bố đáp lại vui vẻ, một nụ cười ngọt ngào quá sức tưởng tượng xuất hiện tươi rói trên khuôn mặt với những nếp nhăn cau có của bố. Tôi tròn xoe mắt. Ông luôn luôn là người thích thu hút phụ nữ.
"Chị có mấy túi xách?".
"Hai".
"Chị tự sắp xếp hành lý?".
"Vâng".
"Không". Bố thúc cùi chỏ vào tôi và nhướng mày. "Con xếp hành lý cho bố, Gracie!".
Tôi thở dài. "Vâng, nhưng bố cũng ở đó với con mà. Chúng ta cùng xếp hành lý!".
"Cô ta không hỏi vậy ...", ông quay lại cô tiếp tân. "Như vậy có được không cô?".
"Vâng, được ạ!", cô tiếp tục, "Có ai yêu cầu chị mang dùm bất kỳ thứ gì lên máy bay?".
"Kh. ....".
"Có", bố ngắt lời. "Gracie bỏ đôi giày trong túi xách của tôi vì túi xách của con gái tôi không còn chỗ. Chúng tôi đi có vài ngày mà cô biết không, nó mang theo đến ba đôi giày. Ba đôi đấy!".
"Cô có mang các vật nhọn nguy hiểm trong túi xách tay, như kéo, nhíp, hộp quẹt..?".
"Không", tôi trả lời.
Bố lúng tung không phản ứng gì.
"Bố", tôi thúc khuỷu tay vào ông, "Nói với cô ấy là không đi".
"Không", cuối cùng ông cũng trả lời.
"Tốt lắm", cô tiếp tân cười duyên dáng. "Chúc chuyến đi tốt lành". Cô đưa lại giấy tờ cho chúng tôi.
"Cảm ơn. Cô có màu son môi đẹp lắm!". Bố nói thêm trước khi bước đi.
Tôi hít thật sâu khi đến cổng kiểm tra an ninh và tự nhắc mình rằng đây là lần đầu tiên bố đi máy bay, rằng bố đã lớn tuổi và có hàng loạt vấn đề muốn hỏi.
"Bố thấy vui không?". Tôi hỏi, cố gắng tạo nên không khí vui vẻ.
"Vui cuồng nhiệt, con ạ!".
Tôi lấy túi nylon nhựa trong suốt để đựng mỹ phẩm và thuốc của bố. Rồi chúng tôi xếp hàng đi qua cổng kiểm soát.
"Bố cảm thấy chúng ta giống như con chuột", ông bình luận. "Có phó mát cuối đầu kia không con?". Ông cười. Sau đó thì chúng tôi đi qua máy dò kim loại.
"Chỉ cần làm theo lời họ bảo", tôi nói với bố trong khi cởi dây nịt và áo vét tông. "Bố sẽ không gây ra chuyện gì phiền phức chứ?".
"Phiền phức? Tại sao bố phải gây ra phiền phức? Con làm gì thế? Tại sao con phải cởi áo khoác và dây nịt, Gracie?".
Tôi lầm bầm.
"Thưa ông, xin ông vui lòng cởi giày, dây nịt, áo khoác và mũ!".
"Cái gì?", ông cười với anh nhân viên an ninh.
"Cởi giày, dây nịt, áo khoác và mũ".
"Tôi chẳng làm như vậy đâu. Anh muốn tôi đi vòng quanh trên sàn mà chỉ mang vớ thôi ấy à?".
"Bố, làm theo đi!". Tôi bảo ông.
"Nếu bố cởi dây nịt, quần bố sẽ tụt xuống!", ông tức giận.
"Bố có thể lấy hai tay giữ quần lại", tôi ngắt lời.
"Chúa ơi", ông kêu lớn.
Anh nhân viên an ninh nhìn sang mấy người đồng nghiệp.
"Bố, làm đi!". Tôi nói kiên quyết hơn. Hàng dài những người khách du lịch đang cáu tiết đứng phía sau chúng tôi. Họ đã cởi giày, dây nịt và áo khoác ra sẵn.
"Vui lòng lấy hết đồ trong túi ông ra". Một người an ninh già trông rất bực tức bước tới.
Bố ngập ngừng.
"Ô, bố! Đây không phải trò đùa. Bố hãy làm theo đi!".
"Tôi có thể lấy đồ trong túi ra mà không có mặt của cô ấy?", ông chỉ sang tôi.
"Không, ông phải làm ngay đây".
"Con chẳng nhìn đâu". Tôi quay sang chỗ khác.
Tôi nghe tiếng rõ lớn khi bố lấy đồ trong túi ra.
"Thưa ông, chúng tôi đã nói với ông là không được mang những thứ này theo người mà".
Tôi quay lại, thấy nhân viên an ninh đang cầm nào hộp quẹt, nào đồ cắt móng tay, nào bao thuốc trong cái hộp có hình của mẹ. Và cả trái chuối nữa.
"Bố!". Tôi kêu lên.
"Xin vui lòng ra khỏi chỗ này!".
"Đừng nói với con gái tôi như vậy. Tôi không biết là tôi không được mang chúng theo. Cô kia nói kéo, nhíp và ...".
"Vâng, chúng tôi hiểu, thưa ông. Nhưng chúng tôi buộc phải lấy những thứ này của ông".
"Nhưng đó là cái hộp quẹt tốt nhất của tôi, anh không thể lấy được! Và tôi phải làm sao nếu không có bấm móng tay?".
"Chúng ta sẽ mua cái mới", tôi nói trong sự chịu đựng.
"Còn bây giờ thì bố hãy làm theo những gì họ bảo".
"Vâng", ông phẩy tay thô bạo với họ, "Giữ những cái này đi".
"Thưa ông, vui lòng cởi mũ, áo khoác, giày và dây nịt".
"Ông ấy già rồi", tôi nói nhỏ với người nhân viên an ninh để những người phía sau không nghe thấy. "Ông cần cái ghế ngồi để cởi giày. Và ông cũng không nên cởi giày bởi vì nó là giày cho người có tật. Anh có thể cho ông qua không?".
"Chiếc giày bên phải, chúng tôi phải kiểm tra". Người nhân viên giải thích nhưng bố nghe lỏm được và hét toáng lên bực tức. "Anh nghĩ là có BOM trong đôi giày của tôi à? Ai mà ngốc như thế? Anh nghĩ tôi để BOM trước trán, phía dưới cái mũ hay ở thắt lưng? Trái chuối của tôi có phải là cây SÚNG không?".
Ông vẫy trái chuối trước mặt người nhân viên, và làm tiếng súng nổ. "Tất cả các anh điên hết rồi à?".
Bố đưa tay lấy cái mũ. "Hay có thể tôi có lựu đạn ở dưới ...".
Ông không có cơ hội để kết thúc câu bởi vì một quan cảnh hỗn loạn lập tức xảy ra trước mắt tôi. Cả hai bố con được đưa tới căn phòng nhỏ giống như phòng tạm giam và được lệnh ngồi chờ.
|
|