|
Ammers há hốc miệng:
- Sao... Mầy nói gì...
- Ung thư gan! Tôi là y sĩ, chỉ nhìn qua là biết ngay. Không bao lâu nữa, ông sẽ bị những cơn đau kinh khủng rồi chết thảm khốc. Không còn cách gì cứu chữa đâu.
Ammers cuống cuồng:
- Ông Cảnh binh, yêu cầu ông bảo vệ!
Kern vẫn một giọng đều đều:
- Ông nên làm di chúc đi. Toàn thể các bộ phận trong người ông sắp rã nát rồi.
Ammers hơ hãi nhìn quanh:
- Ông Cảnh binh, xin ông chận đứng sự mạ lỵ!
Người Cảnh binh nhìn ông ta, ánh mắt cười cợt:
- Có gì là mạ lỵ đâu. Đó chỉ là những nhận định về y học.
Ammers la lớn:
- Tôi yêu cầu ghi vào hồ sơ.
Kern chỉ ngón tay vào người ông ta khiến Ammers lùi lại như nhảy tránh một con rắn:
- Chỉ nhìn là đủ biết. Màu da sạm đen như chì, chen lẫn với những mảng vàng vọt là triệu chứng ung thư gan. Bây giờ chỉ còn có cách là cầu nguyện cho linh hồn…
Ammers dậm chân, kêu thét. Kern không buông tha:
- Lá gan sẽ từ từ rã ra. Thoạt tiên, ít người biết tới. Nhưng khi triệu chứng lộ ra thì vô phương cứu chữa. Ung thư gan có nghĩa là chết từ từ và chết thảm khốc.
Ammers dường như kiệt sức, không la ó nữa. Tự nhiên lão ta đưa tay sờ vào chỗ lá gan.
Người Cảnh binh bắt Kern, lên tiếng:
- Thôi đủ rồi. Ngồi xuống đó và trả lời các câu hỏi. Anh đến Thụy Sĩ hồi nào...
Hai hôm sau, Kern bị đưa ra tòa địa phương. Ông Chánh án, người to béo, mặt tròn, có vẻ phúc hậu nhưng không giúp gì được cho Kern. Luật lệ đã được ghi chép quá rõ ràng.
- Tại sao anh không khai báo sau khi đã vượt biên giới bất hợp pháp...
Kern đáp xuôi xị:
- Vì làm như thế, tôi sẽ bị trục xuất ngay.
- Nhưng đó là luật lệ.
- Rồi, qua biên giới bên kia tôi đi khai để khỏi phạm luật. Và người ta lại giải trả tôi về Thụy Sĩ đêm sau. Cứ đi tới đi lui mãi giữa hai đồn biên giới, tôi sẽ lăn ra chết vì đói khát.
Ông Chánh án nhún vai:
- Tôi không thể giúp anh được gì cả. Bản án tối thiểu là mười lăm ngày tù. Đó là luật pháp. Chúng tôi có bổn phận bảo vệ xứ sở bị tràn ngập bởi làm sóng người tị nạn.
- Thưa, tôi hiểu.
Ông Chánh án nhìn hồ sơ:
- Tất cả những gì tôi có thể làm được là chuyển lên Tòa trên với đề nghị anh chỉ bị giam chớ không phải bị tù.
- Cám ơn ông Chánh án. Đối với tôi thì hai thứ cũng như nhau. Tôi không còn một chút tự ái nào về vấn đề đó nữa.
Ông Chánh án vội giải thích:
- Không thể coi như nhau được. Bị giam thì lý lịch tư pháp anh vẫn trắng còn bị tù thì có ghi vào. Có lẽ anh không biết.
Kern nhìn con người tố bụng nầy một lúc lâu rồi đáp:
- Lý lịch tư pháp và quyền công dân có ích lợi gì cho những người như tôi đâu, thưa ông Chánh án. Chúng tôi chỉ là cái bóng, hồn ma. Chúng tôi được hay bị coi là đã chết trên giấy tờ.
Ông Chánh án im lặng khá lâu. Cuối cùng, ông ta bảo:
- Đằng nào thì cũng phải tìm cách để có những thứ giấy tờ cá nhân nào đó. Có thể tới xin ở Tòa Lãnh sự Đức.
- Thưa, cách nay một năm, một Tòa án Tiệp Khắc đã có làm như thế nhưng bị từ chối. Đối với nước Đức, chúng tôi không còn tồn tại. Phần còn lại của thế giới cũng thế, nếu không người ta cũng luôn luôn theo dõi chúng tôi.
Ông Chánh án lắc đầu:
- Hội Quốc Liên không giúp gì cho các người sao... Các người có tới hàng vạn, bằng cách nầy hay cách khác phải nhìn nhận sự hiện diện của chừng ấy con người chớ.
- Từ nhiều năm nay, Hội Quốc Liên không ngớt bàn cãi vần đề cấp thẻ căn cước cho chúng tôi. Nhưng nước nầy đổ trách nhiệm lên lưng nước kia. Có lẽ còn kéo dài nhiều năm nữa.
Ông Chánh án bỗng như quên mất ngôn ngữ hằng ngày:
- Trời ơi! Gì mà rắc rối dữ vậy! Làm sao đây...
- Thưa, tôi cũng không hiểu. Điều quan trọng nhứt đối với tôi là muốn biết việc gì xảy ra hiện thời.
Ông Chánh án vuốt mặt:
- Tôi có một đứa con trai cũng trạc tuổi anh. Nghĩ tới việc nó có thể bị người ta tróc nã chỉ vì đã trót được sanh ra…
Kern buồn rầu:
- Thưa, tôi cũng có một người cha…
Anh nhìn ra cửa sổ. Aùng nắng mùa thu hiền hòa ngả trên tàng cây táo. Bân ngoài đó là tự do. Bên ngoài đó đang có Ruth. |
|