|
Franz và bá tước lên xe, cả Peppino nữa, và họ cho ngựa chạy nước kiệu. Mười phút sau, xe dừng lại. Peppino đến mở cửa cho bá tước và Franz xuống xe.
Franz và bá tước đi theo Peppino đến một khoảng trống giữa các tảng đá đến một người đi qua cũng hơi khó. Ba người lách qua đó.
- Ai?.- Bạn! - Peppino nói.
Những người mới đến nhìn qua khoảng trống của các vòm cuốn thấy có một người ngồi đọc, khuỷu tay tựa vào một cái cột, lưng quay lại phía các vòm cuốn. Đó là chủ tướng của băng cướp, Luigi Vampa.
Quanh hắn thấy có độ vài chục tên cướp, tên nào cũng để súng vừa tầm tay với. Phút chốc tất cả những tên cướp cùng đứng bật dậy và hai mươi cái nòng súng carabine nhằm vào bá tước.
- Bỏ súng xuống! Tên tướng cướp thét lên và ra hiệu bằng một tay, còn tay kia thì hắn kính cẩn ngả mũ chào.
- Trí nhớ của anh xem ra kém quá Vampa ạ.
Bá tước nói, chẳng phải là đã thỏa thuận rằng không riêng gì con người ta mà còn cả các bạn bè ta nữa cũng là thiêng liêng đối với các anh sao?
- Tôi vi phạm thỏa ước ở chỗ nào thưa ngài?
- Tối nay anh đã bắt cóc đem về đây tử tước Albert de Morcerf, bá tước nói với một ngữ điệu làm Franz rùng mình; mà chàng trai này thuộc số bạn bè của ta, anh đã đòi anh ta nộp tiền chuộc như bất kỳ một ai khác.
- Xin thề trước thánh giá! Tôi mà phát hiện ra kẻ nào trong các anh đã biết chàng trai là bạn của đức ông thì tự tay tôi sẽ bắn vỡ sọ hắn.
Tên tướng cướp đi vài bước đến trước Franz:
- Hoan nghênh ngài đã đến chỗ chúng tôi.
Thưa ngài, hắn bảo anh tạ Người bị bắt ở đàng kia và tôi sẽ đích thân báo cho ông ta rằng ông ấy được tự do.
Bá tước và Franz theo tên tướng cướp đến một xà lim và hắn mở khóa.
Lúc đó nhờ ánh sáng một ngọn đèn, có thể thấy Albert cuộn tròn trong một cái áo khoác của một tên cướp cho mượn nằm trong một xó và ngủ rất say.
- Nào! Bá tước nói và cười, nụ cười đặc trưng của ông, một người bị xử bắn vào bảy giờ sáng mà chẳng đến nỗi nào.
Vampa nhìn Albert ngủ, lộ vẻ ít nhiều khâm phục.
- Ngài nói đúng thưa bá tước, con người này phải là một trong số bạn của ngài.
Rồi đến gần Albert, hắn chạm vào vai anh:
- Thưa ngài! - Hắn nói, ngài vui lòng thức dậy chứ?
Albert vươn tay, giụi mắt rồi mở mắt nhìn.
- Ngài được tự do, thưa ngài.
- Họ đã trả tiền chuộc cho tôi rồi sao?
- Không, thưa ngài. Có người mà tôi không dám từ chối bất cứ điều gì đã đến đòi ngài về.
- A! Thế đấy, con người nào sao dễ thương đến thế?.Albert đưa mắt nhìn quanh mình và nhận ra Franz đi cùng với bá tước Monte Cristo.
- A, thưa bá tước, Albert vui vẻ nói và sửa lại cavat cùng các cửa tay áo, ông là một con người thật quý hóa, mong ông coi tôi là người chịu ơn ông suốt đời.
Tên cướp nhìn toàn bộ cảnh này với vẻ kinh ngạc.
- Thưa ngài Luigi, Albert nói tiếp, có cần hoàn tất thủ tục gì không để cáo biệt ngài?
- Không cần gì cả thưa ông, và ông được tự do như khí trời vậy.
- Như vậy thì chúc ông một cuộc sống tốt lành và vui vẻ. Đi nào, các ông, đi nào!
Họ gặp lại chiếc xe ở chỗ nó đậu lúc trước.
Bá tước chỉ nói một tiếng với người đánh xe là những con ngựa đã chạy miết.
Ngày hôm sau vừa mới thức dậy, câu nói đầu tiên của Albert là rủ Franz sang thăm bá tước.
Ngay sau đó họ đến trình diện ở cửa.
- Thưa bá tước, Albert vừa nói vừa bước lại gần, sáng nay xin phép cho tôi được thưa lại với ông về điều hôm qua tôi nói chưa rõ: đó là không bao giờ tôi quên rằng ông đã cứu tôi trong hoàn cảnh như thế nào và tôi sẽ luôn nhớ rằng tôi chịu ơn ông cứu mạng hay gần như thế.
- Ông láng giềng thân mến của tôi ơi, bá tước vừa cười vừa trả lời, ông đã quá lời khi nói về sự hàm ơn đối với tôi. Nhờ tôi mà ông tiết kiệm được khoản tiền nhỏ độ vài chục ngàn quan trong việc chi tiêu du lịch của ông, chỉ có thế thôi mà. Ông thấy rõ là chuyện này chẳng đáng nói làm gì.
- Tuy nhiên việc tôi chịu ơn ông không vì thế mà ít hơn, bởi vậy tôi muốn hỏi rằng liệu tôi có thể giúp ông được chút việc gì không. Cha tôi, bá tước De Morcerf, người gốc Tây Ban Nha hôm nay đang có địa vị cao ở Pháp và Tây Ban Nha, và tôi xin thưa rằng tôi và tất cả những người yêu mến tôi sẵn sàng đợi ông sai bảo.
- Thế thì, bá tước nói, tôi thú thực với ông rằng, ông de Morcerf ạ, tôi mong đợi đề nghị của ông và tôi chấp nhận nó hết sức thực lòng.
Tôi đã chọn ông để nhờ cậy một việc lớn.
- Việc gì ạ?
- Tôi chưa từng ở Paris! Tôi không biết Paris.
Lúc tôi đến Paris liệu ông có hứa mở giùm các cửa cho tôi đi vào cái thế giới mà ở đó tôi là người xa lạ hay không?
- Rất sẵn lòng, Albert đáp, rất vui mừng được giới thiệu một người như bá tước Monte Cristo.
Và khi nào thì tôi được hân hạnh tiếp ông?
- Liệu ông có ưng một cuộc hẹn đúng ngày đúng giờ không? Xin báo để ông biết rằng tôi là người chính xác đến khó chịu..- Đúng ngày đúng giờ, Albert nói, điều đó hết sức phù hợp với tôi.
- Vậy thì, cứ thế nhé. Bá tước đưa tay về một quyển lịch treo cạnh tấm gương. Hôm nay là 21 tháng hai, lúc này là mười giờ rưỡi sáng.
Ông có muốn chờ tôi vào ngày 21 tháng năm sắp tới vào hồi mười giờ rưỡi sáng không?
- Tuyệt vời! Albert nói, bữa sáng sẽ sẵn sàng.
- Ông ở đâu?
- Phố Helder số nhà 27.
Bá tước ghi cẩn thận những thông tin ấy.
- Và bây giờ, bá tước nói trong khi bỏ những mảnh giấy ghi chép của mình vào túi áo, xin cứ yên tâm, kim đồng hồ treo tường nhà ông không chính xác hơn tôi được đâu. Khi nào ông quay về Paris?
- Ngày mai, tôi đi vào hồi năm giờ chiều.
- Như vậy thì xin chào ông. Còn ông, bá tước hỏi Franz, ông cũng đi chứ, ông nam tước?
- Vâng, đi Venisẹ Tôi còn ở lại Italia một vài năm.
- Nào, chúc các ông lên đường may mắn! Bá tước nói với hai người bạn và chìa cho mỗi người một tay.
Đó là lần đầu Franz cầm tay người đàn ông này, anh rùng mình vì nó lạnh giá như tay người chết.
|
|