|
Tác giả |
Đăng lúc 6-9-2015 18:35:04
|
Xem tất
Vừa nghe nhạc vừa đọc nhé:
3.) Sẽ mãi không có cái gọi là đời đời kiếp kiếp:
Phủ bị chìm trong biển lửa. Ta nghe thấy tiếng la hét đầy thống khổ, tiếng gỗ thi nhau sụp xuống lẫn cả tiếng gào khóc thương tâm. Ta thấy cha đứng trong biển lửa mỉm cười ôm bức tranh vẽ mẫu thân và người, phụ thân cười, cười hạnh phúc lắm, nhưng tại sao ta lại đau đớn đến như vậy? Bỗng tiếng “ha hả” của kẻ nào đó vang lên, sự sung sướng và thỏa mãn được hiện rõ trong ấy. Thật ti tiện. Ta quay người lần theo tiếng cười kia, thấy biển lửa bị biến mất trong phút chốc mà bản thân ta lại đang đứng nơi lầu xanh. Ta xuyên qua dòng người mà tiến về căn phòng khác biệt nhất kia, nơi phát ra màu đen huyền ảo. Bước vào chỗ đầy rượu nồng nặc ấy mà không cản trở, ta thấy hai kẻ cùng nhau cạn ly chúc mừng. Tiếng họ văng vẳng mồn một như đi từng câu chữ câu nói trong lòng ta: “Cuối cùng cũng diệt được Kim Thế Phương.”
Ta nghiến răng, nhìn chúng thích thú ôm mỹ nữ bên cạnh mà tùy tiện sờ soạng. Thật đê tiện. Cha ta ở nơi biển lửa ấy bị bao trùm bởi làn khói mù mịt và cơn đau rát bỏng, còn hai kẻ ấy lại ngồi đây mà cười lên sự thống khổ của người khác. Mất nhân tính, thật mất nhân tính.
Rồi chợt, cảnh chuyển đổi, ta thấy Nguyệt Nguyệt đứng trong vườn mai đầy nắng. Những tia sáng mỏng manh ôm lấy cơ thể nàng, nàng trông thật xinh đẹp khiến ta đau lòng. Một nam nhân bước từ xa lại gần về phía nàng, mỉm cười hạnh phúc, nhẹ nhàng lấy trên tóc nàng những cánh mai vàng đang vung vẩy mình trong ánh sang chói lòa. Nguyệt Cát cầm một bông hoa phong tín tử màu vàng đưa về phía chàng trai đó, cười vui vẻ. Nàng hỏi, chàng có biết ý nghĩa của nó là gì không? Nam nhân kia lắc đầu nhẹ nhàng vuốt má nàng. Tiểu Nguyệt lấy tay của người đối diện đặt vào đó bông hoa ấy, ánh mắt hiện lên ý cười: “Là hạnh phúc. Thiếp thật hạnh phúc khi được ở cạnh chàng, được cùng chàng trải qua thăng trầm của đường đời sau này.” Nam nhân ấy khẽ khựng lại, môi mím chặt, nhưng ta có thể nghe được lời chàng ta nói: “Xin lỗi nàng. Vì thù giết cha, ta sẽ không thể giúp nàng giữ được mong ước này.”
Nhưng bỗng dưng, Tiểu Nguyệt biến mất từ từ. Cơ thể ẩn hiện trong không trung, nàng quay lưng, nhìn thẳng về phía ta, vẫy vẫy tay. Ta chạy về phía nàng, bàn tay chới với cố bắt nàng lại, nhưng Nguyệt Cát vẫn biến tan theo từng cánh hoa mai và bông phong tử tín màu vàng đang tung tăng mình trong làn gió.
“Tiểu Nguyệt, nàng đừng đi.”
“Tiểu Nguyệt. Đừng, ta xin nàng đừng.”
~o~
Tỉnh giấc, ta thấy mình gục trên đống văn thư đầy ắp, nhưng bị ướt một mảng lớn, bàn tay vẫn giữ chặt tờ giấy được nàng viết:
“Nguyên cớ nào chàng lại xa tránh ta?
Là sợ hãi hay vì sợi tơ duyên đã đứt?
Ta không cam lòng, không cam lòng.
Nhành tử tín vàng hôm ấy thay vào màu xanh đậm.
Chàng có biết nó có ý nghĩa gì chăng?
Chắc không nhỉ, chỉ mình ta đau đớn thôi.
Xin chàng một lần hãy dừng lại,
Hãy đợi ta từ phía sau theo chàng cùng bước tiếp.”
~o~
Dạo gần đây, ta không đến tìm nàng nữa, tự mình cứ phủ nhận rằng thâm tâm không sợ hãi. Ta chỉ mong rằng giá như thế gian này một lần không quay lại, ta nguyện chọn lần đầu tiên gặp gỡ nàng. Bởi như thế ta và nàng sẽ không giày vò nhau khổ sở đến vậy, như thế sẽ chẳng có nước mắt lẫn cùng khổ đau. Rời thư phòng, ta tiến về phía lối cũ quen thuộc. Muốn gặp nàng, ta sẽ không trốn tránh nữa.
“Hoàng thượng, hoàng thượng.”- Thái giám vội vã chạy đến có vẻ gấp lắm. Đôi mắt ông ta ánh lên nỗi thống khổ và đau đớn – "Hoàng hậu, hoàng hậu gặp chuyện rồi. Người cứ ngâm mình mãi trong bồn nước, a hoàn bên ngoài gọi rất nhiều lần nhưng vẫn không nghe thấy tiếng hoàng hậu trả lời. A hoàn sợ hoàng hậu nổi giận nên không dám mạo phạm xông vào chỉ có thể đi báo với tại hạ.”
Ta nhận thấy có chuyện không hay xảy ra, cũng vội vã theo chân thái giám về phía phủ nàng.
~o~
“Hoàng hậu, hoàng hậu, xin người đừng làm tì nữ sợ. Hãy lên tiếng để tì nữ an tâm, xin hoàng hậu.”
Ta nghe thấy tiếng lo lắng vang lên, tiếng đập cửa dồn dập nhưng không dám bước vào. Nhanh chóng đẩy cô ta sang một bên, ta vội vã vô trong.
Đứng nơi căn phòng ngập tràn hơi nước bay lơ lửng. Hình ảnh nàng thấp thoáng ẩn hiện qua màn sương. Chậm rãi tiến lại gần phía bồn, ta thấy nàng nửa chìm nửa nổi trong nước. Trên làn nước ấy, những bông hoa mai vàng trôi mình nhảy múa theo từng đợt sóng, đắm vào dòng nước đỏ tanh tưởi của máu. Chân ta thoáng khựng lại, cảm thấy sự đau khổ dâng lên trong lồng ngực. Hơi nước bám hờ trên đôi mắt ta, khiến ta thấy mình cũng bị một màn sương bao phủ. Nỗi đau đớn nghiền nát trái tim ta, chập choạng tiến về phía nàng. Tiểu Nguyệt bình yên như đang ngủ, chìm thân thể trong làn nước sóng sánh nhuốm đỏ.
Phía sau nàng đặt một mảnh giấy ghi từng câu chữ nắn nót, và bên cạnh đặt bốn nhánh phong tử tín.
“Hoa phong tử màu Tím ý nghĩa là Thiếp xin lỗi.
Còn màu xanh, nó tượng trưng một điều: Thật hạnh phúc khi thiếp được gặp chàng.
Màu hồng tức là Cám ơn A Trung của thiếp.
Và màu xanh đậm nó mang theo cả tâm hồn của thiếp: Vì yêu chàng mà lòng u uất.”
Loạng choạng bước vào trong bồn nước, ta thấy nàng mang trên mình y phục ta từng tặng nàng. Đơn giản, nhưng lại khiến tim ta rung động mỗi lần Nguyệt Nguyệt mặc nó. Nhưng giờ đây nó lại nhuốm màu máu tươi. Ta không biết bản thân ta đã làm gì, ta chỉ hiểu rằng từ nay về sau sẽ chẳng còn Tiểu Nguyệt luôn bên cạnh khiến ta vui vẻ nữa. Nàng sẽ chẳng còn gọi tên “A Trung”đầy thích thú, và chẳng còn những lần chải tóc cho ta.
Ta gào lên, ôm chặt lấy thân hình không còn linh hồn ấy, đôi mắt đục ngầu chỉ còn riêng mình hình ảnh nàng.
~o~
“A Trung, tại sao chàng lại chọn thiếp?”
“Người hỏi câu đó nên là ta mới phải.”
Nguyệt Cát cười khẽ, nhón chân hôn nhẹ lên môi ta, mềm mại như làn gió lướt qua.
“Vì thiếp nhận thấy, cả đời cả chỉ gắn duyên phận với mình chàng. Thiếp sẽ yêu chàng đời đời kiếp kiếp. Dù chàng có là hạt cát vô danh trong thiên hạ đi chăng nữa.”
~o~
Kết thúc.
|
|