|
2
- Đồ ăn tới rồi đây. - Một giọng nói vang lên ở cửa
Tất cả cùng nhau quay ra nhìn. Là ai đã gọi đồ ăn khuya cho mọi người?
Hiện tại IW ở phòng tập của công ty. Họ đang luyện tập vũ đạo cho bài hát comeback sắp tới. Đồ ăn được đưa đến rất đúng lúc. Họ đang nghỉ ngơi một chút.
Irene nhìn ra phía cửa nơi người giao đồ ăn đang đứng. Wendy nhìn thấy cười tít mắt.
- Joohyun unnie đã đặt đồ ăn cho mọi người. - Người giao đồ ăn lên tiếng nói
Irene trố mắt ngạc nhiên mình gọi đồ ăn bao giờ nhỉ?
Đó là Seulgi. Cậu cũng đang cười tươi, bước vào phòng tập với hai tay hai túi đồ ăn. Cậu nhanh chóng chia phần đồ ăn cho mọi người mặc kệ sự ngạc nhiên của Irene.
- Irene à cảm ơn em nhé. - Giáo viên vũ đạo nói
- Irene unnie cảm ơn chị nhiều. Tụi em sẽ ăn ngon miệng. - Một cô gái trong đội nhảy cũng lên tiếng cảm ơn.
- Seulgi à vất vả cho cậu rồi. - Wendy cũng nói. Trong mắt cô nàng chứa đầy ẩn ý.
- Mọi người cứ ăn đi nhé. Em ra ngoài một lát.
Nói xong không để mọi người kịp trả lời, Irene đã kéo Seulgi lơ ngơ không hiểu chuyện đi ra ngoài. Chị đang nắm tay cậu, Seulgi cứ nhìn chăm chăm chỗ mà mỉm cười.
Irene đưa Seulgi lên sân thượng. Khuôn mặt chị lúc này có vẻ nghiêm trọng. Seulgi tự hỏi là mình đã làm chuyện gì sai hay sao mà chị có vẻ không thích.
- Sao em lại làm như vậy? - Irene hỏi thẳng
- Chị không thích như vậy? - Cậu không trả lời vấn đề của chị mà hỏi ngược lại
- ... - Chị im lặng
- Em nhớ chị nên em muốn gặp chị Joohyun à. - Cậu tiếp tục
- Đồ ngốc.
- Chị vừa nói gì cơ? - Seulgi không tin vào tai mình. Chị ấy vừa nói mình là đồ ngốc.
- Seulgi em là đồ ngốc.
- ... - Lần này là Seulgi im lặng
- Nhớ chị em có thể gọi điện cho chị mà. Em có số điện thoại của chị đúng không? Em đâu cần khổ cực đêm khuya mang mang đồ ăn tới để gặp chị. - Irene đau lòng về đứa trẻ này.
Ngay từ lần đầu gặp nhau, Seulgi rất đặc biệt với Irene. Cảm giác khác thường bỗng nổi lên trong chị. Có lẽ chị thích đứa trẻ này rồi. Bây giờ có lẽ yêu chăng?
- Tại sao em lại nhớ chị hả Seulgi? - Irene hỏi một câu bất ngờ
- Em... em... - Seulgi ngập ngừng không biết nên nói thế nào.
Irene nhìn cậu chăm chú. Cậu đang ngượng ngùng, tìm cách trốn tránh ánh mắt đó.
- Để chị đoán thử nhé Seulgi.
- ... - Seulgi
- Ừm... em đổ chị rồi đúng không?
- Dạ vâng... khoan đã chị vừa nói gì? - Cậu giật mình hỏi lại
Tâm trạng Seulgi đang ở trên mây. Cậu đang suy nghĩ nên nói như nào với chị. Vì vậy cậu không để ý câu hỏi mà cứ thế dạ vâng.
Irene thích thú nhìn biểu tình của cậu. Seulgi thật đáng yêu. Đó là suy nghĩ hiện giờ của chị.
- Được rồi. Cũng đã khuya rồi em mau về nhà ngủ đi. Nếu nhớ chị thì em có thể gọi điện cho chị. Đừng có đêm khuya chạy lung tung ngoài đường như này.
- Vâng. Em biết rồi.
- À quên chủ nhật này chị có một ngày nghỉ. Em có thể đến kí túc xá của chị. Còn địa chỉ em hãy hỏi Wendy nhé.
Seulgi sáng mắt lên nhìn Irene. Chủ nhật này sao? Vậy là cậu có thể hẹn hò với chị sao?
Khoan đã chị ấy có phải người yêu của mình đâu. Haizzz. Không sao mình tin là chị ấy sẽ trở thành người yêu mình sớm thôi. Joohyunie em yêu chị. Seulgi nghĩ thầm trong lòng.
- Như vậy không sao chứ ạ?
- Chuyện gì?
- Chuyện em đến kí túc xá của chị đó.
- Ừ. Không sao. Chị sẽ vui nếu em đến. - Irene nói - Còn giờ thì về nhà đi ngủ cho chị.
- Tuân lệnh.
.
Irene quay trở lại phòng tập sau khi đưa Seulgi xuống dưới và bắt taxi cho cậu. Wendy một tay cầm miếng đùi gà rán với một tay cầm một cái hộp chạy ra chỗ Irene.
- Seulgi đâu rồi ạ?
- Về rồi.
- Cái này là của chị đó. - Wendy chìa cái hộp mà mình đang cầm cho Irene. - Chị đọc đi nhé.
Nhận lấy cái hộp từ tay Wendy, Irene cẩn thận đọc dòng chữ trên tờ giấy.
Cái này là dành cho Joohyun unnie. Chị không ăn được gà mà. Vậy nên em đặc biệt chuẩn bị riêng cho chị đó. Chúc chị ngon miệng ^_^
- Em ghen tị với chị lắm ấy Irene unnie. - Wendy nói - Seulgi chưa bao giờ dành một phần như vậy cho em trong khi em là bạn thân của cậu ấy.
Irene không nói gì, nhìn cái hộp trong tay. Seulgi thật đáng yêu mà. Đúng là chị không chọn nhầm người.
- Irene unnie... - Wendy gọi khi thấy Irene không để ý.
- Wendy em ra ăn gà đi. Không hết phần bây giờ.
- Đúng rồi. Gà của em.
Wendy chạy lại chỗ mọi người đang ăn gà và pizza. Còn Irene chọn một góc ngồi thưởng thức phần đồ ăn đặc biệt mà Seulgi đã chuẩn bị.
.
.
- Bom à dậy đi...
- Rong unnie để em ngủ thêm một chút nữa đi mà.
Bomi mèo nheo nhích lại gần ôm lấy Chorong. Đứa trẻ này ngoài ham ăn thì còn ham ngủ.
Chorong dậy sớm hơn, vệ sinh cá nhân xong rồi đi nấu bữa sáng. Sau đó cô mới quay về phòng để gọi em người yêu dậy. Lúc đầu cô gọi mấy câu cũng không thấy có động tĩnh gì. Chorong đành phải chui vào chăn để gọi con người này. Vậy mà em nhích lại gần mà ôm lấy cô ngủ tiếp.
Nói là sớm nhưng giờ cũng đã là gần 9 giờ sáng rồi. Dẫu sao hôm nay cũng là ngày nghỉ của em nên để em ngủ thêm một lúc nữa cũng được. Chorong ôm lấy em mà chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa.
Lúc Bomi thức giấc thì đã là 12 giờ trưa. Em ngắm nhìn con người đang ngủ bên cạnh mình. Mỗi lần mở mắt có thể nhìn thấy Chorong như này em thật hạnh phúc. Nhìn cô như vậy, Chorong của em vô cùng đáng yêu, em đặt vào môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Em chưa đánh răng Bom à - Không biết cô tỉnh từ lúc nào mà giờ đang nhìn em cười.
- Em thấy không có vấn đề gì cả. - Bomi nói
- Cũng đúng. Vậy hôn thêm phát nữa nào.
Chorong đưa em vào một nụ hôn sâu hơn. Hôn nhau đến mức không thở nổi thì hai người mới lưu luyến rời ra.
- Dậy thôi cưng. Chúng ta ăn trưa xong rồi đi hẹn hò.
- Vâng.
- Vậy chị đi hâm lại bữa sáng mà vì em giờ biến thành bữa trưa luôn rồi đấy.
Chorong sờ cằm em một chút. Không hiểu sao cô luôn thích sờ cằm em. Cảm giác rất ư là đặc biệt. Em cũng hưởng thụ quá trình ấy.
Cô rời giường ra ngoài phòng chuẩn bị bữa trưa còn em vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Giải quyết xong bữa trưa hai người cũng rời khỏi tổ ấm bé nhỏ của mình mà đi dạo phố. Thời tiết hôm nay thật đẹp. Bầu trời trong xanh, nắng nhè nhẹ, gió thổi một chút. Hơn nữa hôm nay là chủ nhật. Thời tiết này rất thích hợp để hẹn hò.
Cô và em đi tới trung tâm thương mại lượn một vòng. Hai người mua được một đôi áo phông giống nhau. Sau đó cùng nhau mặc luôn đi dạo phố. Bomi cũng mua cho cô một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô. Người yêu của em mặc áo sơ mi vô cùng đẹp. Và em thích ngắm nhìn người em yêu mặc áo sơ mi. Trong tủ quần áo của Chorong đã chứa vô cùng đa dạng áo sơ mi mà em mua cho cô. Chorong cũng thích nên hàng ngày đi làm luôn diện áo sơ mi.
Sau đó hai người đi tới quán bingsu. Mới lượn có một vòng trung tâm thương mại nhưng Bomi đã biểu tình kêu mệt không chịu nổi nữa. Chorong cũng chỉ biết lắc đầu trước sự đáng yêu này. Cô không biết làm sao em có thể trở thành quản lý của IW trong khi đi với cô có một tí em đã kêu mệt như này. Có lẽ em chỉ làm thế với cô mà thôi.
Chọn một bàn gần chỗ có điều hòa mát, Bomi ngồi xuống. Chorong để túi đồ ở ghế đối diện, ngồi xuống bên cạnh em. Bomi gọi hai suất bingsu phô mai. Đó là vị ưa thích của Chorong.
- Lâu lâu mới được ngồi như này với Rongie.
- Có thật là lâu lâu không? - Chorong sờ cằm em
- Không đúng à? - Bomi hỏi lại
- Chị nhớ là ngày nào chúng ta cũng ngồi với nhau như này.
- Đấy là ở nhà với công ty, còn đây là ở bên ngoài nên khác nhau.
- Ừ hư.
Bingsu được mang tới, mắt em sáng lên. Vừa đi bộ xong mà được ăn bingsu thì thật tuyệt vời.
Chorong cầm thìa đút cho em ăn. Bomi cũng làm điều tương tự với cô. Cảm giác đút cho nhau ăn thật ngọt ngào, vui vẻ.
.
Seulgi đang chuẩn bị đồ để tới kí túc xá Irene ở. Hôm nay là chủ nhật. Đúng vậy là ngày cậu được người mình mong nhớ và sau này trở thành người yêu cậu.
Cậu mở ngăn tủ lấy ra một quyển sổ. Tên quyển sổ được ghi Bí kíp hẹn hò của Park Chorong. Đây là quyển sổ mà Chorong đã đưa nó cho cậu vào ngày hôm ấy. Cô có dặn là chỉ được mở vào lúc cần thiết nhất mà thôi.
Hôm nay là ngày cần thiết. Có thể coi đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cậu và chị.
Seulgi mở quyển sổ ra bị sốc với dòng chữ duy nhất trong đó.
Hãy hẹn hò theo cảm giác của chính mình. Đó là điều tuyệt vời nhất. Good luck!
Sau một hồi cậu đã biết phải làm thế nào. Xem xét lại mọi thứ đã chuẩn bị, cậu ra khỏi nhà và hướng tới kí túc xá của Irene.
Seulgi đã tới trước cửa kí túc xá của IW. Cậu vẫn đang ở ngoài đi đi lại lại trước cửa. Cậu đang hồi hộp và có một chút lo lắng. Không biết giờ này Irene đã dậy chưa? Hay là Wendy có đang ở kí túc không? Đó là những suy nghĩ hiện tại của cậu.
Đi đi lại lại trước cửa phải hơn chục vòng Seulgi mới từ từ ổn định lại cảm xúc. Cậu bấm chuông.
Sau đó vài giây, cánh cửa được mở ra, Irene mỉm cười nhìn cậu.
- Seulgi tới rồi à? Vào nhà thôi em. - Chị đứng dịch sang một bên để cậu bước vào
- Chào buổi sáng Joohyun unnie. - Cậu nói - Seungwan không có ở nhà ạ?
- Chị nghe nói Seungwan đi chơi với Naeun rồi nên là có mỗi mình chị ở nhà thôi. - Irene trả lời
- Vâng. - Seulgi mỉm cười. Không có Seungwan ở đây thì quá tốt cho cậu rồi.
Seulgi đi vào phòng khách ngồi xuống sofa. Irene đi vào bếp lấy cho cậu cốc nước. Cậu ngồi thẳng người, ngó nghiêng một chút xung quanh. Từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cậu như vậy, chị bật cười.
- Seulgi à em không cần căng thẳng như vậy. Chị đâu có làm gì em đúng không? Thoải mái lên nào. - Irene để cốc nước lên bàn.
Nghe chị nói vậy, Seulgi nằm dài xuống sofa và gối đầu lên đùi Irene. Chị ngạc nhiên nhìn hành động của cậu.
- Như vậy có được coi là thoải mái không Joohyun unnie? - Cậu nhẹ giọng hỏi
- Cái này... cái này... - Irene ngập ngừng không biết nói gì.
Không nghe được từ Irene, cậu ngồi dậy. Có lẽ cậu đã đi quá nhanh rồi. Khi mà cậu ngồi dậy, Irene cảm thấy mất mát.
- Em xin lỗi.
- Không sao. Chỉ là chị có chút bất ngờ thôi. - Irene vỗ vỗ đùi mình - Em có thể gối đầu lên đây. Chị rất thích Seulgi à.
Được sự đồng ý của chị, cậu thoải mái nằm xuống. Irene dùng tay xoa má cậu. Họ cứ như vậy một lúc lâu.
- Chúng ta chỉ ngồi như này thôi hả Gấu? - Irene hỏi
- Ơ chị vừa gọi em là gì? - Cậu ngạc nhiên khi chị gọi cậu như vậy.
- Chị gọi em là Gấu. Chẳng phải biệt danh của Seulgi là Gấu hay sao?
- Đúng rồi. Nhưng mà sao chị biết?
- Chị đã hỏi Wendy một chút về em. - Irene mỉm cười
- À vâng.
- Chị cũng biết em đã hỏi Chorong về chị. - Irene nói thêm một câu nữa
- ... - Seulgi không nói gì
- Là em có cùng cảm giác với chị đúng không? - Chị thẳng thắn nói với cậu
- Vậy chúng ta có thể hẹn hò chứ? - Cậu nhìn thẳng mặt chị và chị cũng đang chăm chú nhìn cậu.
- Chúng ta đang hẹn hò mà. - Irene bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt ngố tàu của cậu. - Nếu không phải chúng ta hẹn hò thì em sẽ không được xuất hiện ở đây đâu Gấu của chị.
- Vậy chúng ta giờ là người yêu của nhau? - Seulgi bật dậy, nhìn thẳng chị, hỏi thêm một câu nữa
- Vậy em không muốn như thế? - Chị hỏi lại cậu
- Không, em muốn chứ. Chỉ là chúng ta tiến triển quá nhanh nên em nghĩ mình đang nằm mơ thôi.
Seulgi cảm thấy đôi môi mình có gì đó chạm vào. Là Irene đang hôn cậu. Nụ hôn đầu tiên, cậu không muốn mình ở thế bị động. Cậu nhanh chóng đổi thành chủ động, chị cũng thuận theo cậu.
Dứt ra khỏi nụ hôn đầu tiên là Irene, chị nhìn cậu mỉm cười.
- Vậy giờ em đã tin chưa hả Gấu?
- Chị nên véo má thêm phát nữa.
Irene nhẹ nhàng véo má cậu một chút. Mặt mày Seulgi nở hoa, cậu cười tươi.
Xác nhận tình cảm đã xong, hai người đều thấy nhẹ nhõm hơn.
- Joohyunie Joohyunie Joohyunie. Từ giờ em sẽ gọi là Joohyunie.
- Ừm hưm. Em thấy thích là được rồi.
- Joohyunie em muốn vô phòng chị. - Cậu bắt đầu bật chế độ mèo nheo. - Em nghe nói phòng chị là một màu tím hoàn toàn.
- Được rồi. Chúng ta vô phòng thôi.
Seulgi theo Irene vào phòng của chị. Đúng như dự đoán. Căn phòng tràn ngập màu tím. Đó là gian phòng rộng vừa phải với chiếc giường cỡ lớn nằm chính giữa phòng. Bộ chăn đệm đều là màu tím. Trong phòng còn có một phòng tắm ngăn cách bởi phòng thay đồ. Một chiếc bàn như bàn làm việc được kê ở phía góc và bên cạnh đó là bàn trang điểm. Seulgi đi xung quanh một lượt.
- Phòng thay đồ rộng thật. - Cậu trầm trồ khi nhìn thấy hàng tá quần áo được treo xung quanh bốn mặt tường với một tủ giầy cỡ lớn phía dưới.
- Đây là chỉ một phần nhỏ thôi. Phòng Wendy cũng có một phòng thay đồ như này. Và còn có một phòng để đồ như vậy ở ngoài. - Chị nhẹ nhàng giải thích
Khám phá xong mọi ngóc ngách trong phòng chị, cậu nằm một phát xuống chiếc giường êm ái của chị. Irene nhìn thấy chỉ còn biết lắc đầu.
- Joohyunie chị cũng nằm xuống đây với em đi. - Cậu tự nhiên như giường của mình vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
- Em làm vậy chị nghĩ đầu óc em không được trong sáng cho lắm. - Dù nói vậy nhưng Irene vẫn nằm xuống bên cạnh cậu.
- Nếu có thì cũng chỉ là đầu óc không trong sáng với mình chị thôi. - Cậu ôm lấy chị. - Chúng ta ngủ một lúc nhé. Em buồn ngủ vì hôm qua không ngủ được.
- Sao lại không ngủ được? - Chị hỏi
- Nghĩ tới hôm nay được gặp chị nên em không ngủ được.
Seulgi ôm lấy chị, nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhìn thấy cậu ngủ ngon lành, chị cứ nằm như vậy. Đắp chăn cho cả hai, chị cũng từ từ ngủ.
.
Ăn xong bingsu, Chorong và Bomi tiếp tục đi dạo phố. Không biết ở đâu xuất hiện một vài người tự nhận là fan của nhạc sĩ Chorong khiến cô bị bối rối.
- Chorong-ssi có thể cho tôi xin chữ kí được không? - Một người trong số đó nói
- Xin lỗi tôi không có chữ kí. - Chorong ngượng ngùng trả lời. Cô không phải là idol mà cần đến chữ kí riêng.
Park Chorong cũng có tiếng trong giới nhạc sĩ. Bài hát cô sáng tác đều trở thành hit nên rất nhiều người muốn hợp tác với cô. Tuy nhiên mỗi bài hát cô sáng tác chỉ phù hợp với một đối tượng mà cô đã chọn nên số người hợp tác với cô rất ít. Không hiểu tại sao những người này lại biết đến cô? Chorong chỉ nhớ có một lần duy nhất xuất hiện trên truyền hình để hỗ trợ cho IW trong một show mà thôi. Có lẽ bởi vậy mà họ biết cô đi.
- Vậy chúng tôi có thể chụp một kiểu ảnh với Chorong-ssi được không? - Người đó không nản lòng tiếp tục nói
- Xin lỗi. Cô ấy không thể chụp ảnh được. Đây là sự riêng tư nên mong mọi người thông cảm. - Bản tính làm quản lý của Bomi lại phát huy. Nói thật là em không muốn người yêu mình chụp ảnh với người khác.
- Ơ đây chẳng phải là quản lý Yoon Bomi của IW hay sao? - Một người khác nhận ra Bomi
Yoon Bomi nổi tiếng trong cộng đồng fan của IW nhờ một fancam tổng duyệt. Hôm ấy Irene có lịch trình nên đến muộn trong một chương trình ca nhạc. Vậy là Bomi đã vào thay vị trí của Irene để cùng Wendy làm buổi tổng duyệt. Fancam sẽ không có gì đáng nói nếu như Bomi không nhảy đúng động tác và các bước di chuyển. Hơn hết Bomi lại xinh xắn, dễ thương. Thế là một bước Yoon Bomi trở nên nổi tiếng.
- Vâng. Xin lỗi chúng ta không thể chụp ảnh với các bạn. Mong các bạn thông cảm. - Một lần nữa Bomi nói
Họ cũng không cố gắng xin chụp ảnh nữa. Để bù lại sự mất mát ấy, Chorong đề nghị bắt tay từng người một.
Sau cuộc gặp mặt fan bất ngờ này, hai người đi về nhà. Bomi dường như trông rất giận dỗi. Chorong biết là mình sẽ phải dỗ dành cô người yêu bé nhỏ này.
Bắt tay ư? Cái này vượt ngoài khả năng chịu đựng của Bomi. Em có tính sở hữu rất cao. Em không đồng ý cho ai tiếp xúc thân mật với Chorong ngoại trừ mình. Đến người bạn thân của Chorong là Irene còn không được thì huống chi là người ngoài.
Về đến nhà, Bomi không nói gì, đi một mạch vào phòng ngủ. Chorong nhanh chóng theo sau tiến vào phòng ngủ.
- Bom à
- ... - Bomi im lặng
- Bomi à chị xin lỗi.
- Chị xin lỗi vì chuyện gì?
- Chị xin lỗi vì đã bắt tay với họ. Chị hứa sẽ không có lần sau đâu mà.
Chorong nằm xuống giường ôm lấy Bomi đang nằm trên giường. Bomi vẫn không nói gì.
Chorong biết thừa tính em như vậy mà vẫn còn làm ra chuyện đó. Cô cũng biết hối lỗi ngay sau đấy.
- Bom à đừng giận Rongie nữa có được không?
- ...
- Rongie chấp nhận mọi hình phạt của em nên em đừng giận Rongie nữa có được không?
- Có thật Rongie chấp nhận mọi hình phạt của em không? - Bomi nghiêm túc hỏi
Chorong nhìn em, gật đầu khẳng định.
- Vậy Rongie không được nuốt lời.
Chorong gật đầu khẳng định lần nữa. Lúc này em bắt đầu mỉm cười. Và cô cảm nhận mình rơi vào bẫy của em.
.
Seulgi tỉnh dậy thì không thấy Irene bên cạnh mình nữa. Cậu nằm một lúc cho tỉnh ngủ sau đó bước ra khỏi phòng. Cậu đi về phía bếp thì thấy một bóng lưng đang bận rộn nấu ăn. Chị còn khẽ khẽ hát bài hát yêu thích.
- Joohyunie
Irene có chút giật mình quay ra nhìn cậu. Chị mỉm cười.
- Dậy rồi à? Ngủ có ngon không?
- Có Joohyunie nên em ngủ rất ngon.
- Vậy giúp chị dọn thức ăn ra bàn. Chúng ta ăn trưa thôi.
Nghe lời chị, cậu phụ giúp một tay bưng đồ ăn ra bàn. Những món ăn chị nấu trông thật đẹp mắt. Dọn bàn ăn xong, hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn cơm.
- Em nghe nói rất ít người được thưởng thức tay nghề nấu nướng của chị. - Seulgi vừa ăn vừa nói
- Em lại nghe Chorong nói hửm?
- Thế Chorong unnie nói không đúng ạ?
- Thế em có ghen tị không Gấu?
- Hồi trước thì không nhưng bắt đầu từ bây giờ em sẽ ăn bánh gato nhiều nếu chị nấu ăn cho mọi người thưởng thức.
- Vậy thì em sẽ được ăn bánh gato nhiều với Wendy và Bomi rồi. Hai người đó là được ăn nhiều nhất. Sáng nào cũng được ăn hết ha. - Irene nói
Chị thích thú trước sự ghen tị của cậu.
- Hức hức không chịu đâu. - Cậu bắt đầu làm nũng.
- Em có thể đến đây vào buổi sáng. Chị sẽ nấu cho em ăn.
- Có được không? - Seulgi mắt sáng lên
- Được. Sáng nào chị cũng nấu ba phần ăn rồi nên nấu thêm một phần nữa cũng không sao. - Chị ra vẻ suy nghĩ một chút
Bây giờ mặc dù cậu không thích chị nấu ăn cho người nhưng đó là thói quen của chị nên chị không thể bỏ được. Hơn hết đó là những người mà chị và cậu đều thân. Thế thay vì phần thiệt thòi không được ăn thì cậu sẽ đến đây để được ăn giống họ. Tuy thấy suy nghĩ mình thật trẻ con nhưng ai bảo cậu yêu chị nên đành phải chấp nhận vậy thôi.
- Vậy sáng nào em cũng sẽ đến đây ăn chực. - Seulgi cười hì hì
- Gấu của chị thật đáng yêu. - Chị nhận xét
- Gấu của chị chỉ đáng yêu với một mình chị thôi. - Cậu sửa lại lời nói của chị |
|