Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 3138|Trả lời: 7
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Threeshots] [Threeshots | T] Angel | Nhok_iZaNaGi | Jotwins

[Lấy địa chỉ]
Nhok_iZaNaGi Tài khoản bị xóa
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Author: Nhok_iZaNaGi
Status: On Going
Rating: T
Pairing: Jotwins, SeungHo (Jotwins là chính)
Disclaimer : các nhân vật không thuộc về mình nhưng trong fic thì họ là của mình
Thể loại: Shortfic, SA, non-SA
Summary:  
Nói gì thì nói, lẽ sống của tôi là YoungMin. Anh sống thì tôi sống, anh chết thì tôi chết!! Và nếu anh từ bỏ tôi…điều đó cũng chẳng khác gì chết cả, hay người ta thường nói là “sống còn không bằng chết”. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì có lẽ tôi sẽ tự tử đấy!! Mặc dù tôi sợ máu, sợ đau và sợ chết. Nhưng tôi chỉ cần có anh và không cần bất cứ thứ gì khác nữa. Bởi vì tôi yêu anh, Jo YoungMin !!!
Note: mình có vẻ viết non-SA nhiều hơn SA và hình như ở đây mình cũng thấy khá ít (nếu không muốn nói là hầu như không có fan của Boyfriend) và ít bạn thích đọc SA thì phải. Cho nên vui lòng không bash nhé!

Casting:


Jo KwangMin

Jo YoungMin

Yang SeungHo


Preview:
Tôi cầm con dao gọt trái cây trong phòng lên, mắt ngắm nhìn những hình ảnh phản chiếu của bức tường, tấm ảnh, của tôi qua con dao. Lưỡi dao khẽ cứa trên cổ tay tôi, không sâu lắm nhưng cũng đủ để máu chảy ra. Tôi ngắm nhìn từng giọt máu rơi xuống chăn, nhìn những vệt máu trên tay tôi. Đã bao lâu rồi tôi không được thấy máu nhỉ?? Tôi từng đọc một bài blog của đứa bạn, bài blog viết về máu. Con bạn tôi nói là nó thèm cái cảm giác khi máu chảy trên tay, khi máu bắn lên mặt…nó thích cảm giác đó. Cái mùi tanh nồng của máu, cái màu đỏ tươi mà chỉ có máu mới có. Còn tôi bây giờ…máu đang chảy trên tay đấy!! Nhưng sao tôi không cảm thấy thích một chút nào, nghẹn, đau cả về thể xác lẫn tâm hồn. Tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi khẽ đặt lưng xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
Đăng lúc 31-12-2011 22:20:45 | Chỉ xem của tác giả
Tem...nhoé.....trước hết là phải lượm con tem...

má mới tung cái Pre vs dàn cast thì thú thực con đơi củng chẳng nói đc zì nhìu chĩ con biết nói là hóng cháp mới của má với ũng hộ má và chúc Fic má đắt khách thui...^^...*bữa nào má way sang ham hố cặp Gốm Cháo cho con nó nhờ với *...nói thế thôi chứ má mún ham hố ai thì cũng đc con đơi ũng hộ...


trải tấm chiếu manh đặt cục gạch hóng nào..

má mì 5ting..!!!!! {:412:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Nhok_iZaNaGi Tài khoản bị xóa
Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 2-1-2012 12:31:40 | Chỉ xem của tác giả
Chap 1

“YoungMin à!! Cậu có thể làm bạn với mình không??”

Một cô bé có mái tóc đen dài, gương mặt lấm tấm bùn đất vì cuộc chạy chơi ban nãy, đang cúi đầu lí nhí những chữ đó trước mặt một cậu bé có mái tóc vàng hoe, gương mặt có đôi chút kênh kiệu bên cạnh một đám con trai khác.

“Gì chứ?? Cậu nghĩ cậu là ai??”

Cậu bé đáp lại với vẻ khinh thường
……

“YoungMin à!! Cậu chơi có mệt không?? Tớ có đem nước cho cậu nè!!”

Vẫn cô bé đó, vẫn với gương mặt dính bùn đất, đang chìa tay với chai nước lạnh ra trước mặt cậu bé tóc vàng

“Không cần!! Biến đi, vướng chân quá!!”

Cậu bé đáp với vẻ bực dọc rồi quăng mạnh chai nước xuống đất
………

“YoungMin à!! Cậu có đói không?? Tớ có đem đồ ăn cho cậu nè!!”

“Đã bảo là biến đi rồi mà!! Tôi sẽ không làm bạn với kẻ bẩn thỉu như cô đâu!!”

Cậu bé tức giận gầm lên, xô ngã cô bé kia rồi quay lưng bỏ đi.

Ngồi bệt dưới đất, cô bé bắt đầu thút thít khóc, tay xoa xoa mắt cá chân của mình, nhìn theo bóng cậu bé tóc vàng đang khuất dần.

“Cậu có sao không??”

Một bàn tay chìa ra, cô bé ngước mặt lên nhìn. Gương mặt quen thuộc giống với cậu bé tóc vàng kia nhưng tóc của cậu bé này lại có màu đen.

Bất giác, cô bé đưa đôi tay nhỏ nhắn của mình nắm lấy bàn tay kia rồi loạng choạng đứng dậy.

“Anh YoungMin không thích những người cứ bám riết lấy anh ấy đâu, tính cách anh ấy hơi cộc cằn như vậy cho nên đừng giận nhé!!”

Nói xong, cậu khẽ nở một nụ cười rạng rỡ khiến cho cô bé bất giác cảm thấy ấm áp.

“Tớ là Jo KwangMin, còn cậu??”

“Shim Heerin”

Những lời nói đó khiến cho một cô bé mới sáu tuổi như tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc.Ở bên cạnh KwangMin, tôi cảm thấy sự ấm áp và an tâm. Tôi dường như hoàn toàn quên mất cậu bé tóc vàng Jo YoungMin mà tôi từng thần tượng suốt một thời gian dài chỉ bởi tôi đã có KwangMin.

Jo KwangMin!! Em thích anh!!

------------------------------------------

Vẫn là một ngày như bao ngày khác, tôi lại đến ngồi đợi KwangMin ở bãi đất trống – là sân chơi của bọn trẻ con chúng tôi ngày trước. Đặt hộp cơm tôi đã làm cho anh ở phía sau ghế, tôi liếc nhìn đồng hồ, “Haizz…KwangMin lại đến trễ nữa rồi”

Ngày nào cũng gặp anh, không hẹn trước thì cũng là “cố tình” tình cờ gặp, thế mà tôi vẫn không thấy chán, vẫn luôn cảm thấy ấm áp khi ở bên cạnh anh, vẫn luôn cảm thấy có một điều gì đó rất khác ở anh mà tôi không cảm nhận được ở những đứa con trai khác.

_Đang suy nghĩ gì thế cô bé?? – KwangMin đến tự lúc nào, nhìn tôi khẽ cười rồi hỏi

Vẫn chỉ là những câu nói bâng quơ, những câu chuyện thường ngày của cả hai. Có thể nói là khá nhạt nhẽo, tuy tôi không thấy chán nhưng không biết anh thì thế nào, nhìn vẻ mặt anh vẫn tươi cười khi nghe tôi nói, tôi có phần yên tâm hơn.

Tôi chào anh rồi bước ra khỏi bãi đất trống, cùng lúc đó cũng nghe thấy tiếng chân vang vọng phía sau, nghĩ chắc anh cũng đang về nhà. Bước thêm vài bước, bỗng chốc tôi sực nhớ vẫn chưa đưa cho KwangMin hộp cơm mà mình làm nên chạy vội lại về chỗ lúc nãy, gần đến nơi, Heerin tôi nghe thấy tiếng nói chuyện ở chỗ bãi đất trống ấy. Là giọng của YoungMin và KwangMin

_Em vẫn còn quen con bé đó sao?? – YoungMin cất tiếng hỏi

_Chỉ là bạn thôi mà… - KwangMin nhẹ giọng trả lời, tay mân mê cái hộp đồ ăn mà tôi làm cho anh đặt phía sau ghế

_Em đang suy nghĩ gì vậy?? – YoungMin ngồi xuống bên cạnh anh – Mười năm rồi đó!! Em quen con bé đó mười năm rồi!! Bao lâu nay anh bảo em bỏ nó nhưng lần nào em cũng cười rồi bảo “em biết rồi” , vậy mà đến bây giờ vẫn còn như vậy. Con bé đó không xứng với em đâu!!

_Tự em biết làm gì mà – anh khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng – chỉ là chơi đùa trong lúc chán nản thôi, anh cũng biết tình cảm thật của em mà…

_Nhưng anh sợ em quên mất… - giọng YoungMin như có cái gì đó nghẹn lại, không nói tiếp được.

_Đừng lo, ông anh đáng yêu của em!! – KwangMin lại cười, anh đứng dậy, vén mái tóc trên trán YoungMin sang một bên rồi khẽ đặt lên đó một nụ hôn nhẹ - em chỉ có anh thôi mà.

_Hì hì…anh biết rồi!! – YoungMin cũng cười rồi đưa tay khẽ vuốt ve đôi gò má của KwangMin

“Hai…hai người họ…như vậy là như thế nào??” – tôi áp chặt người vào tường, thở hổn hển, không tin vào những gì mà mắt mình thấy

“KwangMin xem mình như một món đồ chơi ư?? Hai anh em họ thích nhau ư??” – Tôi tự nói với chính mình, tay giữ chặt lấy ngực cứ như sợ rằng tim mình sẽ rơi ra vậy. Tôi vùng chạy khỏi khu đất trống, vùng chạy khỏi những gì mình thấy và khỏi những suy nghĩ trong đầu.

Bao năm nay tôi xem KwangMin như là lí do để tôi sống, vậy mà hôm nay, những lời nói của anh như con dao cứa cặt vào tim. Tôi học điên cuồng cũng chỉ để thi vào cùng trường với anh, mai là ngày nhập học, tôi đã vui sướng biết bao khi có thể nhìn thấy anh mỗi ngày mà không cần phải “cố tình” như lúc trước.

Anh đã rời bỏ tôi…rốt cuộc anh cũng không khác gì với YoungMin…hai người đúng là anh em mà….

Nhớ lại cảnh tượng hai người họ hôn nhau ở khi đất trống, ngồi trong phòng, tôi khẽ khóc nấc lên.

Tại sao…tại sao lại đối xử với tôi như thế???

--------------------

Sáng ngày nhập học, mở cửa bước ra khỏi nhà, tôi đã nhìn thấy YoungMin và KwangMin đứng ngay gần đó. Nhìn thấy tôi, KwangMin khẽ nở nụ cười – nụ cười từng khiến tôi đổ gục, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và ấm áp, nhưng sao bây giờ tôi bỗng thấy nó thật giả tạo:

_Chúng ta cùng đi nhé – KwangMin nói

Muốn từ chối nhưng sao cái đầu không theo sự điều khiển mà vẫn gật một cách tự nhiên. Anh bước đến nắm chặt lấy tay tôi rồi kéo đến trường.

_Đến trường mới có bị ăn hiếp thì cứ nói với anh hay với YoungMin đều được, bọn anh sẽ bảo vệ em, cứ đến lớp 11-2 tìm nhé!!

Tôi khẽ gật đầu, rồi dù không ai hỏi tôi vẫn tự nói

_Em học lớp 10-7….

_10-7?? Học tệ đến thế à?? – Giọng nói có phần châm chọc của YoungMin vang lên bên tai tôi

_Ừ, học tệ lắm!! – Tôi khẽ trả lời khiến cho YoungMin và KwangMin nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, thường ngày, khi bị nói như thế, tôi thường quay sang lườm nguýt YoungMin một cái rồi cãi tay đôi với anh ta. Nhưng hôm nay tôi lại hiền lành như một chú mèo con vậy.

Gần đến trường, KwangMin bỗng buông tay tôi ra không nắm nữa, tôi quay sang nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu thì anh vẫn chỉ cười, thay vào đó YoungMin trả lời

_Bọn này ở trường được hâm mộ lắm, mấy đứa con gái kia mà thấy bọn này nắm tay cô thì cô có mà tan xát

Vẫn cái giọng điệu hờ hững từ năm sáu tuổi nhưng sao hôm nay tôi lại thấy cảm ơn cái người sở hữu giọng nói đó. Cảm ơn vì nhờ cậu ta mà tôi đã biết được tôi chỉ là một món đồ chơi của KwangMin không hơn không kém.

Quả thật, vừa đến cổng trường là đã có bao nhiêu cô nữ sinh hét toáng tên của hai người, rồi còn có vài người xô đẩy nhau mà chạy đến bên cạnh, và họ lại tiếp tục nở nụ cười giả tạo giống như với tôi. Nhưng phải nói là…họ thật sự rất đẹp. Đứng bên cạnh nhau vẻ đẹp đó như lại được nhân đôi lên. YoungMin – mái tóc vàng hoe mượt mà của anh vẫn không hề thay đổi, cũng chính mái tóc đó đã khiến tôi chú ý đến anh và cũng chính mái tóc đó là thứ cuối cùng tôi nhìn thấy ở anh khi anh quay bước bỏ đi khỏi tôi. Tôi khẽ cười nhạt. “Mới vài hôm trước còn thích KwangMin mà bây giờ đã để ý YoungMin rồi…nhưng tôi là gì chứ, hai người họ vốn dĩ thuộc về nhau.”

_Ối!! – Tôi khẽ kêu lên khi bị một cô gái đẩy ngã trên nền đất

KwangMin không nghe thấy tiếng tôi nhưng YoungMin thì nghe thấy, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đắc ý và khinh thường. Lại nữa…lại cái ánh mắt đó…

_Có sao không?? – Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi và một bàn tay (lại) chìa ra trước mặt tôi. Đó là một bàn tay to lớn và chắc chắn, khác hẳn bàn tay nhỏ nhắn của KwangMin.

Tôi khẽ ngước mặt lên trong khi YoungMin và Kwang Min cùng với đám con gái đã bước vào lớp, nhìn gương mặt của người đối diện, tôi hơi giật mình rồi khẽ thốt lên:

_Gấu trúc!!!

_Hả?? – Người đó khựng lại một lúc rồi nói – Ai da!! Chỉ là mắt tôi hơi thâm một chút thôi mà!!! Đâu đến nỗi giống gấu trúc lắm đâu!!

Người đó kéo tôi dậy rồi khẽ hỏi

_Có sao không?? Làm sao mà bị ngã thế?? Khuỷu tay xước hết rồi kìa!!

Tôi nhìn khuỷu tay tôi, đúng là xước thật rồi!! Lúc nãy không chú ý thì không sao, giờ biết rồi thì cảm thấy rát quá!!!

_Đi rửa tay nào!! Nhiễm trùng thì không hay đâu!! – Người đó nắm tay tôi kéo đến bồn rửa tay của trường, trên đường đi, dường như mọi người đang bàn tán chuyện gì đó nhưng do rát qua nên tôi cũng không để tâm lắm.

Người đó kéo tay tôi rồi rửa khuỷu tay tôi một cách khá cẩn thận, chẳng biết là do đau quá mất phản xạ hay là do bị nét đáng yêu của người ấy mê hoặc mà tôi cứ đứng yên cho người đó muốn làm gì thì làm.

Chap 1
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
Đăng lúc 2-1-2012 19:55:51 | Chỉ xem của tác giả
Má con chịu tung "chưởng"rùi sao......dù gì thì gì lượm con tem rùi comt đơi...

má của con viết củng đâu tệ đâu hay lắm chứ bộ thế mà còn bịa đặt ghét với chả thích với con....buồn má đới nhá...nói chung viết tương đối hay và ổn...nhưng cái zụ..."bê đê" này thì con hơi thấy nó loạn luân nhớ má chắc có lẽ là lần đầu đọc cho nên con thấy có cảm zác hơi kì bởi vì chưa bao giờ đọc Fic kiểu..."ấy ấy" thế này......hai anh em sinh đôi cơ mà lại iu nhao thì con đơi cũng chào thua cái đầu tưỡng tượng tới nóc nhà của má...Shim Heerin là ai zợ sao má k đễ zô dàn cast lun?!...

Thôi hóng cháp mới má nhoez..^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Nhok_iZaNaGi Tài khoản bị xóa
5#
 Tác giả| Đăng lúc 7-1-2012 13:36:20 | Chỉ xem của tác giả
CHAP 2


_Học sinh mới hả?? – người đó cất tiếng

_A…vâng – tôi lắp bắp – học lớp 10-7

_Có ai hỏi lớp đâu mà lại trả lời thế!! – người đó khẽ cười – tôi tên SeungHo, còn cô??

_Shim Heerin…

Cái cảm giác này…giống như lần đầu tiên tôi nói chuyện với Jo KwangMin. Và bất giác tôi lại cảm thấy được sự ấm áp, sự ấm áp của mười năm về trước.

_Xong rồi đó!! Đợi một lát – SeungHo lục tìm trong túi xách của anh ấy ra một bọc khăn giấy rồi nhẹ nhàng lau tay cho tôi, thêm một miếng băng cá nhân dán vào chỗ bị xước. Nhìn gương mặt anh ta lúc này, tôi thấy giống như đang được nhìn thấy KwangMin của mười năm về trước. Tôi khẽ cười, rồi bất giác hai tay tôi đưa lên trên mặt của người ta

_Dễ thương quá đi!!!! – Tôi nhéo nhéo má SeungHo bằng vẻ mặt hết sức “hâm hâm” còn anh ta thì nghệch mặt ra nhìn tôi ngạc nhiên.

_A…. – tôi khẽ kêu lên khi phát hiện mình đang làm một cái trò hết sức quái gở, vội đưa tay xuống, gương mặt đỏ lên.

_Hừm – SeungHo khẽ hắng giọng, nhìn chăm chăm mặt tôi, có cảm tưởng như anh ta đang nhìn thấy suy nghĩ của tôi vậy – cô cũng dễ thương quá đi mất!!!

SeungHo cũng đưa tay lên má tôi rồi nhéo lấy nhéo để, gương mặt tôi lúc đó như bị biến dạng. Nhéo đã đời, anh ta nói:

_Cái này gọi là ăn miếng trả miếng – rồi khẽ cười rất đáng yêu
----------------------------

Tôi và anh ta bước ra hội trường, đã chuẩn bị làm lễ rồi. Tôi đảo mắt nhìn quanh tìm bảng lớp 10-7 thì thấy KwangMin đứng đằng xa đưa tay vẫy vẫy tôi, bên cạnh anh vẫn là những cô nữ sinh đang bu dày đặc. Tôi chạy đến thì anh chỉ vào hàng ghế ngay chỗ anh đang đứng

_Đây là lớp 10-7, em ngồi đi. – Anh nói khẽ

Tôi đỏ mặt rồi lung túng ngồi xuống hàng ghê đầu. Bình thường nói chuyện với anh tôi không đỏ mặt nhưng vì lần này đứng trước mặt bao nhiêu người mà anh lại gọi tôi là em một cách tự nhiên như vậy. Ngước mặt lên nhìn thì thấy SeungHo đang nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi nhìn hai anh em nhà Jo bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi quay người bước đi.

Buổi lễ bắt đầu, YoungMin và KwangMin bước lên phát biểu. Họ còn nở nụ cười “chết người” hạ gục hàng ngàn fan girl bên dưới. Đúng là học sinh giỏi của trường, được phát biểu nữa chứ!! Vừa bước lên là phía dưới đã la hét um sùm, toàn là tiếng của nữ sinh cả. “Họ được hâm mộ thật!!” – tôi khẽ nghĩ.

Sau một loạt những bài phát biểu của hiệu trưởng, giáo viên , học sinh dài ngoằng thì tới màn văn nghệ. Nói gì thì nói thì tôi chúa ghét mấy cái văn nghệ này, hát với chả hò!! Thế mà lại cũng mấy đứa fan girl ban nãy bắt đầu hò hét rồi cứ gọi tên ai đó mà tôi chẳng nghe rõ. Ngước mặt lên nhìn sân khấu trước mặt, anh chàng SeungHo “gấu trúc” ban nãy đang đứng trên sân khấu. Lại cũng một nụ cười đáng yêu, SeungHo bắt đầu màn nhảy breakdance của mình. Wow!! Không ngờ anh chàng đáng yêu, có đôi phần “mập mạp” ban nãy lại nhảy đỉnh đến vậy, rồi tôi cũng hò hét chung với mọi người từ khi nào.

Nhìn thấy dáng vẻ của tôi, KwangMin có đôi chút ngạc nhiên, nhưng YoungMin nói:

_Ngạc nhiên gì chứ, chả biết lúc nãy nó với thằng SeungHo làm gì mà nắm tay nhau thân thiết lắm đấy!!

_Vậy à… - KwangMin đáp bằng giọng hơi buồn

_Này..em đừng nói….

_Không có mà!! Lúc nào cũng chỉ có… - rồi anh mỉm cười tinh nghịch

Bọn con gái gần đó tuy chả biết hai người đang nói chuyện gì nhưng nhìn thấy gương mặt KwangMin như thế thì cả bọn lại bắt đầu la hét ỏm tỏi.

SeungHo nhảy xong thì tôi loáng thoáng nghe thấy mấy đứa trong lớp bàn tán xôn xao

_Là Yang SeungHo đó!! Dễ thương quá đi mất!!

_Nhảy hay quá!! Hình như là học sinh lớp 11-2, chung lớp với anh YoungMin và KwangMin đó!!!

“11-2 à?? Vậy chắc là họ cũng biết nhau?? Còn vẻ mặt ban nãy của họ khi nhìn thấy nhau là sao??” – Tôi khẽ nghĩ

Thêm vài tiết mục trôi qua, xong giờ làm lễ, học vài tiết buổi sáng thì đến giờ ăn trưa. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh trường, nơi này khác hẳn trường cấp 2 của tôi. Nó rộng quá mức tưởng tượng được.

_Nhà ăn phía bên kia kìa – KwangMin đứng bên cạnh tự lúc nào, kéo kéo tay áo tôi – ăn chung với anh nhé!!

Khẽ gật đầu rồi tôi để mặc anh kéo tôi đến nhà ăn, không để tâm đến những lời xì xào của học sinh.

_Anh YoungMin đâu?? – Tôi hỏi

_Bị bọn con gái kéo sang bàn khác ăn rồi – giọng KwangMin thoáng chút bực bội – Em biết SeungHo à??

_SeungHo?? – tôi lục tìm trong trí nhớ của mình – à à…cái anh nhảy hồi sáng phải không?? Em tình cờ gặp anh ấy hồi sáng thôi chứ cũng không quen biết gì nhiều…

_Ồ… - KwangMin gật gù rồi nở nụ cười nhẹ – chiều nay qua lớp 11-2 đợi bọn anh về nhé!! Hôm nay bọn anh về hơi trễ vì có chút việc của lớp. Anh sợ em lạc đường.

Định bụng từ chối nhưng cái đầu tôi vẫn cứ gật và đến chiều đôi chân tôi cũng tự động đi kiếm lớp 11-2, nói gì thì nói, tôi sợ bị lạc lắm!!!

Khi đến được lớp của hai anh em họ thì học sinh của lớp đã ra về hết, tôi chỉ còn nghe loáng thoáng thấy giọng của YoungMin và KwangMin. Dường như họ cũng nghĩ không còn ai ở bên ngoài và tôi chưa đến cho nên nói chuyện một cách khá tự nhiên:

_Đừng giận chứ!! Chỉ là một bữa ăn trưa thôi mà! Bọn con gái nài quá nên anh mới… - giọng YoungMin vang lên

_Bây giờ là ăn trưa thì sau này là cái gì chứ?? – KwangMin giận dữ

Tôi lén nhìn vào trong lớp thì thấy cậu bé tóc vàng ngày nào đã đến đứng bên cạnh đứa em trai của mình, tay khẽ mân mê gương mặt của em trai, những ngón tay thon dài lướt trên đôi môi mỏng rồi đặt lên đó một nụ hôn dài. KwangMin ngồi im không kháng cự, không khí trong lớp chìm vào yên tĩnh.

Tôi buông người chạy vội ra khỏi chỗ đó, có lẽ tôi vẫn chưa thích nghi được với việc hai người con trai tôi từng thích lại THÍCH nhau. Chạy vội vã, tôi đâm sầm vào một tấm lưng to lớn và ấm áp phía trước mặt.

_Au… - tôi khẽ rên

_Heerin?? – Seungho quay lại rồi đỡ tôi lên – sao chạy vội thế??

Ngước mặt lên nhìn SeungHo, bỗng dưng tôi thấy họng mình như nghẹn lại, sống mũi cay xè, đôi mắt hoe đỏ rồi tôi ôm chầm lấy Seungho khóc.

Một lúc lâu sau, tôi nín, chỉ còn vài tiếng thút thít khe khẽ, SeungHo cũng đã dìu tôi ngồi xuống ghế từ bao giờ.

Anh vuốt vuốt tóc tôi rồi hỏi:

_Cô bé, nhà em ở đâu??

Anh đưa tôi về đến trước cửa nhà, tôi cúi người xin lỗi anh rối rít, gương mặt đỏ lên. “Tại sao lần nào gặp SeungHo, mình cũng xấu hổ như thế này…”

Anh cười, gật đầu chào tôi rồi bước đi. Đi được một đoạn, anh bỗng quay lại và nói “Cô bé!! Khóc ướt hết áo tôi rồi!! Ngày mai phải đền đấy!!”

---------------------------

Sáng hôm sau, tôi làm cho anh một hộp cơm trưa. Anh là người thứ ba mà tôi làm cơm cho. Anh sẽ nhận hộp cơm của tôi như KwangMin hay hất đổ nó như YoungMin. Tôi khẽ cười nhạt, hai người họ thì liên quan gì đến tôi chứ??

Tôi tự mình đi bộ đến trường thật sớm để tránh phải gặp hai anh em nhà Jo. Bước thẳng đến lớp 11-2 để tìm SeungHo nhưng chẳng ngờ lại gặp ngay YoungMin ở cửa lớp.

_Đến đây làm gì?? – cậu hỏi với vẻ kênh kiệu, một tay chống lên bàn, tay kia để trong túi quần.

_Thôi đi YoungMin, Heerin đến tìm em mà!! – KwangMin cười rồi bước đến cửa lớp

Tôi lắc đầu nguầy nguậy rồi nói:

_Em đến tìm Yang SeungHo.

YoungMin đờ người, KwangMin nghệch mặt, chỉ có SeungHo là nhìn JoTwin cười cười rồi bước ra kéo tay tôi đi.

_Có việc gì vậy?? – Anh hỏi, gương mặt vẫn tủm tỉm cười

_Đền cái áo hôm qua - tôi chìa hộp cơm ra trước mặt anh, đợi anh cầm xong thì tôi chạy nhanh đi, nhưng vẫn có thể thấy được những ánh mắt như muốn “ăn tươi nuốt sống” của bọn con gái trong lớp 11-2.

Quả nhiên, vừa đến giờ trưa, tôi đã “được” một đàn chị kéo ra sân sau của trường “hỏi tội”. Chị ta kể lể nhiều chuyện, nhưng chủ yếu là về YoungMin, KwangMin và SeungHo. Chị ta cảnh cáo tôi đừng đến gần họ nếu như vẫn còn muốn thấy “mặt trời”. Tôi cười nhạt, gương mặt lộ rõ vẻ khiêu khích. Shim HeeRin này từ bé đã chơi đánh nhau với bọn con trai cho nên cũng “lì” hơn mấy đứa con gái bình thường, tưởng dọa được tôi sao??

*Rầm*

Chị ta xô tôi đập vào tường, đau điếng, tôi ôm vai mình, ngước mặt lên lườm chị ta một cái rõ lâu. Tôi điên lên rồi đấy, chuẩn bị nhào vào vồ chết “con cọp cái” kia thì bên ngoài có tiếng nói

_Làm gì ở đó vậy?? – Seungho gằn từng chữ

Tiếp đó YoungMin và KwangMin cũng chạy đến, gương mặt KwangMin đỏ hồng khiến cho tôi nghĩ lại về việc hai anh em họ ở lớp hôm trước, bất giác mặt cũng đỏ theo.

Bọn cọp cái ban nãy giờ đã hóa những chú thỏ non hiền lành, tôi nhìn mà phát ói. SeungHo bước đến kéo tôi dậy rồi quay qua nói gì đó với bọn họ, chỉ thấy họ xụ mặt xuống rồi bỏ đi.

_Cứ để cho họ đánh đi, việc gì phải ngăn? – YoungMin nói

_Thôi đi anh!! – KwangMin khẽ hét

YoungMin thấy sự bực mình của KwangMin cũng vội im lặng. SeungHo nhìn YoungMin bằng ánh mắt lạnh rồi kéo tôi đi, khẽ quay lại nói

_Cơm ngon lắm!!

Một câu nói có cả sự chân thành trong ấy…tôi cảm thấy nó thật sự ngọt ngào…SeungHo khác với YoungMin và KwangMin. Anh ấy không đẹp trai hoàn hảo như họ, nhưng anh ấy biết cách làm người khác cảm thấy ấm áp và an tâm.

-------------------------------------

Thời gian thấm thoát trôi qua, học tập, thi cử, lễ hội…và hôm nay là ngày lễ mà bọn con gái toàn trường mong đợi: Valentine

Ngay từ sáng sớm, vừa bước ra khỏi cổng nhà, tôi đã thấy YoungMin và KwangMin ngồi trên chiếc ghế đá, đút nhau ăn từng viên kẹo sô cô la. Hai người cùng cười, có vẻ rất vui và hạnh phúc, tôi không nên làm phiền họ vào lúc này nhỉ?? Tôi cũng khẽ cười, tự chúc phúc cho họ.

Ở trường, bao nhiêu đứa con gái, con trai đã tặng nhau kẹo. Viên có, thanh có, hộp có,… Đối tượng được “thăm” nhiểu nhất chính là tủ để đồ của ba người mà ai cũng biết là ai rồi đấy.

Tôi nắm chặt lấy cặp mình cứ như sợ hộp kẹo mà tôi chuẩn bị từ tối qua sẽ bay đi đâu mất vậy.

END CHAP 2
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
Đăng lúc 11-1-2012 15:59:48 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Chời ơi comt cho má mà con mún khùng...comt sắp chuẩb bị xong lun rùi nhấn zô cái chử hoàn tác nó mất hết trơn...TT.TT...thui cho con xé tem ẻm đả...
Đọc xong là comt cho má ngay này dạo này ăn chơi tóa ít mò tới cái máy vi tính nên đọc trể mong mama thông củm...^^

Tình hình là hiện h con đang làm kiểm tra toán mà lớp con thui khổi nói henz...

Fic má đọc thật là bất ngờ mới hum qua hai anh em nhà Jo còn sờ mặt hun nhẹ mà bữa nay hun môi rùi...eo...hai anh em này con cũng k bít nói s nữa...thật là tội cho HR nhưng thui má cho anh SH vào sưởi ấm trái tim của HR nhóe...!! ^^ hình như anh em họ Jo có thù hằn với SH thì phải thấy họ k ưa nhao lắm ><....đọc fic này chợt bùng ra một ý tưỡn sao k cho Cháo vào vai HR nhể?! * má thung củm con bấn GC quá*

Giờ đang kt nên thui ham hố tiếp...=]] k comt đc nhìu cho má...=-="

Thui má 5ting hóng cháp mới!!!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Nhok_iZaNaGi Tài khoản bị xóa
7#
 Tác giả| Đăng lúc 14-1-2012 22:07:43 | Chỉ xem của tác giả
NGOẠI TRUYỆN : Jo KwangMin

Là em trai sinh đôi của Jo YoungMin, hai chúng tôi ngay từ bé đã sống cùng nhau. Ăn cùng, ngủ cùng, học cùng,… Tôi tưởng chừng như tình cảm của chúng tôi không bao giờ có thứ gì có thể chia lìa được. Tôi sống chỉ cần có YoungMin và tôi mong YoungMin cũng giống như vậy. Anh ấy chỉ cười những nụ cười hạnh phúc với riêng mình tôi và chỉ tỏ vẻ giận dữ với riêng mình tôi. Dù chỉ có như thế…tôi cũng hạnh phúc rồi.

Thế mà sự xuất hiện của Shim HeeRin đã khiến tôi thật sự lo lắng. Sự giận dữ của anh ấy không còn dành riêng cho mình tôi nữa!! Anh ấy đã tức giận với HeeRin, tức giận thật sự. Sự tức giận mà anh ấy chưa bao giờ thể hiện cho ai thấy – ngoài tôi. Nhìn thấy cô bé ngày nào cũng theo đuôi YoungMin, tôi đã sợ rằng YoungMin sẽ không còn là của riêng tôi nữa.

Chính sự sợ hãi đó đã khiến tôi có một quyết định : tự tay mình tách HeeRin ra khỏi YoungMin. Và tôi đã thành công!! Sự nhẹ nhàng trong lần nói chuyện đầu tiên cuối cùng cũng gây được ấn tượng tốt với cô bé. Cô bé hoàn toàn chuyển sang “theo đuôi” tôi, bỏ bê và có lẽ là ghét hẳn YoungMin. Hình như Heerin cũng tưởng tôi thích cô thật, luôn đối xử tốt với tôi. Nhưng tôi không quan tâm. Điều tôi cần chỉ có YoungMin.

Ngày đi học đầu tiên có lẽ tính cách của cô bé đã thay đổi, rụt rè trước tôi. Tôi đã hơi sợ rằng có thể Heerin đã thấy được việc ở khu đất trống nhưng rồi cũng tự trấn tĩnh mình vì cô là người thằng tính, nếu thắc mắc thì đã hỏi ngay rồi. Tôi cũng cười nhạt rồi cho qua. Cũng thật ngạc nhiên là Heerin quen với SeungHo – kình địch của ông anh trai yêu quý của tôi. YoungMin lúc nào cũng nói về SeungHo với một giọng điệu khinh khỉnh và coi thường. Nhưng về phần tôi, SeungHo cũng đáng yêu đó chứ!! Rất biết quan tâm đến mọi người. Nhưng đó là suy nghĩ của tôi thôi, tôi không muốn làm YoungMin bực lên một chút nào.

Chiều hôm đó tôi đã hẹn Heerin về, nhưng cô bé không tới lớp và tôi cũng quên bẵng đi vì tôi đang chìm đắm trong sự hạnh phúc mà YoungMin tạo ra. Nhẹ nhàng nhưng rất ngọt ngào, nó khiến tôi quên hết tất cả mọi việc xung quanh.

Nói gì thì nói, lẽ sống của tôi là YoungMin. Anh sống thì tôi sống, anh chết thì tôi chết!! Và nếu anh từ bỏ tôi…điều đó cũng chẳng khác gì chết cả, hay người ta thường nói là “sống còn không bằng chết”. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì có lẽ tôi sẽ tự tử đấy!! Mặc dù tôi sợ máu, sợ đau và sợ chết. Nhưng tôi chỉ cần có anh và không cần bất cứ thứ gì khác nữa. Bởi vì tôi yêu anh, Jo YoungMin !!!

END NGOẠI TRUYỆN
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Nhok_iZaNaGi Tài khoản bị xóa
8#
 Tác giả| Đăng lúc 14-1-2012 22:09:48 | Chỉ xem của tác giả
CHAP 3

Tim tôi đập thình thịch. Đứng trước tủ để đồ của SeungHo giữa bao nhiêu đứa con gái mà tôi không dám mở tủ anh ấy ra chứ đừng nói mở cặp để lấy hộp kẹo. Tôi cứ có cảm giác nếu lấy hộp kẹo ra thì bọn con gái sẽ nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt kì lạ.

“Đưa sau chắc cũng được” – tôi tự nhủ thầm rồi rào bước đi sang phía sân sau của trường, ngồi thư giãn trên một chiếc ghế đá, khẽ nhắm mắt.

_Cô bé!! Ăn kẹo không?? – Giọng nói SeungHo vang lên bên tai tôi

Khẽ mở mắt, tôi thấy trên tay anh đã cầm gần chục chiếc hộp kẹo cỡ to. Thế này thì hộp kẹo của tôi thấm vào đâu? Nghĩ thế, tôi bỗng cảm thấy nhoi nhói.

_Không ăn à? – SeungHo lại hỏi

_Em…đang giảm béo… - Tôi cười trừ

_Em mà còn giảm gì nữa chứ!! Thế này là đẹp rồi!! Học tập YoungMin vs KwangMin kìa ~ Bao nhiêu kẹo được tặng là đem ra “xử” đẹp ngay!

Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của SeungHo, ở góc khuất đúng là YoungMin và KwangMin đang ngồi ăn kẹo thật. Ở đó, tôi có thể thấy họ nhưng họ lại không thể nhìn thấy chúng tôi. Họ đút nhau ăn, thỉnh thoảng lại khẽ hôn nhau thật kín đáo. Họ cười, những nụ cười như thiên thần, rất đẹp. Tôi bỗng cảm thấy nghẹn, cảm thấy ghen tị.

_Em biết chuyện của họ, phải không??

_Chuyện gì ạ?? – tôi trở lại với hiện thực

_Họ thích nhau ấy!!!

Tôi ngạc nhiên, trố mắt nhìn anh. Chuyện này anh cũng biết sao?? Vậy mà còn làm ra vẻ bình thản như vậy??

_Anh biết lâu rồi, đừng làm vẻ mặt đó chứ!! Vì anh biết nên lúc nào YoungMin cũng tỏ thái độ “hằm hè” với anh mà. – SeungHo vừa nói vừa mở một hộp kẹo ra và đút cho tôi ăn. Tôi cũng tự dưng há miệng ra mà chẳng suy nghĩ gì.

_Em nói là không ăn mà, cô bé?? – SeungHo cười khì khì

Tôi ngượng, cúi gằm mặt xuống, vẫn nghe thấy tiếng cười của anh, tôi lại nắm chặt cặp của mình, nhè nhẹ luồn tay vào bên trong giữ lấy hộp kẹo.

_SeungHo ah…em cũng muốn tặng anh kẹo – tôi đỏ mặt, chìa thứ tôi nắm chặt trong tay ra trước mặt anh

Ban đầu anh thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại cười, nụ cười đó làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Anh cầm lấy hộp kẹo của tôi, đứng phắt dậy, nhìn tôi rồi lại nở một nụ cười, một nụ cười cợt nhả. Anh quăng mạnh hộp kẹo xuống đất. Tôi không bắt kịp tình hình nên chỉ biết ngồi ngây ra nhìn anh. Lại cười, anh nói:

_Cứ tưởng cô bé đặc biệt hơn những người khác, cứ tưởng cô bé chỉ xem tôi như một người anh trai. Nhưng rốt cuộc cô bé cũng chỉ như bọn con gái đang gào thét điên cuồng ngoài kia, cũng chỉ là một “cái đuôi” của tôi. Loại như cô bé có hàng tá, không cần cô thì cũng có người khác. Đẹp hơn cô, giàu hơn cô, học giỏi hơn cô. Tôi đều có thể tìm được. Nếu cô bé chỉ có như vậy thì biến đi.

Đến câu cuối, giọng anh lạnh tanh. Tôi ngạc nhiên cực độ. Cảm thấy xấu hổ và tức giận, tôi nhìn về phía YoungMin và KwangMin định cầu cứu nhưng họ lại không còn ở đó. Tôi nghẹn họng, không nói được gì nữa, khóe mắt bắt đầu đỏ, mũi cay xè, tôi bắt đầu khóc.

_Nghe rõ chưa?? Đi đi, biến khỏi mắt tôi – anh gằn từng chữ

Vậy ra anh cũng giống với YoungMin và KwangMin, anh đến với tôi như KwangMin rồi lại đẩy tôi đi như YoungMin. Tôi nhìn nhầm anh rồi sao?? Tôi cúi đầu xuống, hít một hơi dài, ngăn dòng nước mắt của mình rồi đứng dậy, khẽ nở một nụ cười chào anh. Mà có lẽ lúc đó nụ cười của Shim Heerin này không được rạng rỡ như mọi ngày mà có lẽ là méo xẹo méo xệch rất khó coi nhỉ?

Tôi chạy nhanh ra khỏi anh, rồi lại lảo đảo bước trên đường vào lớp. Tôi gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Rất may, trong lớp lúc đó không có ai cho nên tôi có thể khóc thỏa thích.

“HeeRin…anh xin lỗi…anh không muốn lại mất em như anh đã mất người bạn gái mà anh yêu quý lúc trước. Đến đây được rồi, kết thúc thôi. Hãy dừng lại ở đây để khi nhớ về nhau sẽ luôn chỉ có những kỉ niệm đẹp. Dù có tiếp tục đi nữa cũng không đi đến đâu đâu…xin lỗi em”

---------------------------------

_YoungMin!!! Anh đang làm cái quái gì vậy hả??? – KwangMin hét lên giận dữ khi nhìn thấy YoungMin và một cô gái khác hôn nhau ở trong lớp

Cô gái khẽ cười điệu đà dứt ra khỏi YoungMin rồi tiến đến bên cạnh KwangMin, dùng tay mân mê gương mặt anh. Anh tức giận gạt tay cô ta ra rồi hét lên

_Biến ngay!!!

Cô nàng giật mình chạy ra khỏi lớp trong sự ngạc nhiên và hoảng loạn

_Anh nghĩ anh đang làm gì hả?? – KwangMin lại gào lên

_Không…anh không có!! Là do cô ta!!! – YoungMin phân bua rồi chạy đến bên KwangMin dỗ dành

*Bốp*

_Đừng có chạm vào tôi!!! Anh lừa tôi!!

Gương mặt YoungMin hằn rõ năm dấu ngón tay của KwangMin, nhưng lúc này anh không tức giận mà trong đôi mắt bình tĩnh và lãnh đạm thường ngày ánh lên sự hoảng loạn và sợ hãi.

_Anh xin lỗi…

_Đã bảo đừng có chạm vào người tôi – anh hét lên rồi chạy ào ra khỏi lớp, chạy ra khỏi trường, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của anh.

----------------------------

Sau trận khóc thỏa thích, Heerin bắt đầu cảm thấy mệt và buồn ngủ, dù gỉ cũng là Valentine, có dạy cũng chả ai chịu học nên tôi xin phép về sớm với lí do “đi khám bệnh”. Nhà trường cũng dễ dãi mở toang cổng cho Heerin về. Lúc này, tôi cảm thấy thật sự rất mệt và hụt hẫng, lo lắng và hoang mang. Người mà tôi yêu quý, người làm cho tôi cảm thấy ấm áp và tin tưởng đã “thẳng chân mà đạp tôi ra khỏi cuộc sống” một cách không thương tiếc.

Tôi và KwangMin về đến nhà của mỗi người gần như cùng lúc, cả hai cùng lao vào phòng, kẻ nằm trên giường, kẻ ngồi ở góc mà tiếp tục khóc.

KwangMin nắm chặt con dao luôn để trong phòng dùng để “phòng hờ” khi có trộm vào nhà trong tay, cả người khẽ run lên, miệng lẩm bẩm

_Đã hứa thì phải giữ lời…

Lưỡi dao cứa nhẹ trên tay, KwangMin kêu lên, máu tuôn ra, từng chút từng chút nhiễu xuống sàn. Gương mặt anh tái xanh. Anh vẫn sợ máu. Anh sợ đau, anh sợ chết. Không hiểu tại sao anh lại có dũng khí để làm vậy. Anh biết làm như vậy chỉ là tự hành hạ mình, nhưng khi nhìn thấy YoungMin và người con gái khác, anh không cầm lòng được. Anh ghét tất cả, ghét cuộc sống, ghét chính bản thân mình. Chẳng mấy chốc máu đã thành một vũng. Anh bắt đầu cảm thấy choáng váng rồi ngã vật xuống đất, trên môi vẫn nở nụ cười nhạt. “Xin lỗi…”

*****

Tôi cầm con dao gọt trái cây trong phòng lên, mắt ngắm nhìn những hình ảnh phản chiếu của bức tường, tấm ảnh, của tôi qua con dao. Lưỡi dao khẽ cứa trên cổ tay tôi, không sâu lắm nhưng cũng đủ để máu chảy ra. Tôi ngắm nhìn từng giọt máu rơi xuống chăn, nhìn những vệt máu trên tay tôi. Đã bao lâu rồi tôi không được thấy máu nhỉ?? Tôi từng đọc một bài blog của đứa bạn, bài blog viết về máu. Con bạn tôi nói là nó thèm cái cảm giác khi máu chảy trên tay, khi máu bắn lên mặt…nó thích cảm giác đó. Cái mùi tanh nồng của máu, cái màu đỏ tươi mà chỉ có máu mới có. Còn tôi bây giờ…máu đang chảy trên tay đấy!! Nhưng sao tôi không cảm thấy thích một chút nào, nghẹn, đau cả về thể xác lẫn tâm hồn. Tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi khẽ đặt lưng xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

END FIC
câu chuyện này không có kết thúc, bạn nào đọc mà thấy hẫng khúc cuối thì đừng mắng mình tội nghiệp TT.TT
mình chỉ viết đến đây thôi, còn phần sau thì tùy theo sự tưởng tượng của từng người. Bạn nào thích 2 cái chết đẫm máu thì cứ nghĩ như thế, còn bạn nào muốn pink thì tùy theo từng người.
fic đầu của mình viết là YoungMin chết bị rds đòi làm thịt nên ko dám viết cái kết đâu
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách