|
BONUS CHAP #0: SPECIAL INTERVIEW
Trong căn phòng khách mà tôi đang ở, bạn có thể thấy đèn chùm đặt trên trần với những dãy đèn nhỏ nối ra các góc tường. Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào làm căn phòng rực sáng lên và những cơn gió đua nhau thổi vào hiu hiu làm khung rèm bay phất phơ. Dẫu tôi đã quen thuộc với nhà mình rồi, nhưng ngay lúc này tim tôi bỗng đập liên hồi.
Thình thịch, thình thịch. Tôi là một chàng trai hay cười, à không, trước đây tôi là một chàng trai như thế. Còn giờ đã trôi qua bao năm rồi, tôi trở lại sóng truyền hình nên cũng hồi hộp lắm. Tôi mỉm cười gượng gạo với cô phóng viên trẻ. Cô gái với mái tóc dài cùng chiếc kẹp nơ trên mái, chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy màu xanh đen đang hí hoáy ghi chép. Trên tay trái cô vẫn cầm chiếc máy ghi âm từ đầu giờ. Tôi đảo mắt nhìn anh quay phim, anh đang vươn vai, xoay cổ cũng cười xuề khi thấy tôi nhìn.
Tôi nói: “Chắc anh cũng mệt nhi?”
Anh quay phim:” Ồ không sao đâu ngài, tôi khỏe lắm.”
Tôi nhìn họ rồi chợt nhớ tới bộ phim mà nhóc với má nó vừa mua về từ hàng băng đĩa cũ. Bộ phim gì ấy nhi? Tôi suy nghĩ rồi nhìn cô gái phóng viên ngồi đối diện mình. Pin.. a? Pinocchio nhỉ. Thật lòng mà nói thì, tôi biết được mỗi nghề đều có khó khăn với nó. Và bộ phim đã cho tôi một cái nhìn rõ hơn về nghề phóng viên. Như nghiệp ca sĩ mà tôi từng theo đuổi, tất cả đều như những con rối của giới truyền thông. Dù trước đây, tôi cũng từng chẳng thích gì các tay săn ảnh cho lắm. Tôi bật cười khiến cô gái trẻ ngước nhìn.
Cô gái nói:” Xin lỗi thật nhiều ạ, nãy em bận ghi chép quá.”
Tôi lắc đầu:” Không đâu, tôi chợt nhớ về mình của những ngày hôm qua. Mỗi khi phỏng vấn, xung quanh tôi đều có các bạn, anh chị hỗ trợ cả.”
Cô gái cười:”Vậy chắc khi nãy anh hồi hộp lắm?”
Tôi gật gù:” Phải phải, đau tim lắm! Nhưng mà cũng vui.”
Cô gái mỉm cười rồi nói:” Anh Jackson, vậy giờ chúng ta có thể bắt đầu quay thật chứ?”
Tôi nhìn cô, cố gắng giữ hai tay đang run của mình:” Sẵn sàng”
Buổi phỏng vấn tại gia này không căng thẳng như khi tập dượt nữa. Có lẽ sau cuộc trò chuyện, chúng tôi dễ bắt nhịp nhau hơn.
Cô gái : “ Trong sự nghiệp của mình, điều khiến anh tâm đắc nhất là gì?”
Tôi ngập ngừng rồi nhìn vào ống kính:” Tôi đã thay đổi rất nhiều, có nhiều thay đổi tốt, nhưng một số thì không. Vì thế tôi nghĩ, trong khi tôi thực hiện ước mơ và đam mê của mình thì chắc chắn rằng tôi phải đánh mất, giành lại nhiều thứ. Để rồi khi nhìn lại, điều mình tâm đắc nhất là một khi đã quyết định thì phải chắc chắn rằng không luyến tiếc. Nếu mình luyến tiếc những gì đã thay đổi thì mình sẽ không nhận lại được nhũng gì của ngày hôm nay mình có.”
Cô gái :” Anh xuất thân là một mẩu của GOT7, có những màn ra mắt solo riêng. Nhiều người cũng cho rằng nhóm sớm tan rã, nhưng GOT7 đã chứng minh rằng mình là những người kế nghiệp SHINHWA khi vẫn bền bỉ bên nhau cho đến bây giờ. Vậy anh thấy điều gì khiến mình thực hiện được?”
Tôi bật cười:” Chúng tôi trêu nhau mà sống.” tôi nhìn cô ngẩn người vì tôi trả lời hơi khác những gì đã kể cho cô trước đó nhưng rồi nói tiếp.
“Chúng tôi quý mến nhau, và tôn trọng những quyết định cũng như công việc riêng của mỗi người. JYP đã cho chúng tôi cơ hội gắn kết với nhau khi còn là những con cừu non. Từ ngày đó, những con cừu đã lớn và lột da. Tất nhiên mỗi con cừu sẽ có con đường riêng, có con chọn phong cách cạo lông thay lông mới, có con sẽ đi nhuộm lông nhưng cũng có con sẽ thành cáo như tôi.”
Anh quay phim cũng bật cười vì trò đùa của tôi.
“Nhưng đã là cừu thì sẽ cần sống tập thể. Chúng tôi luôn tìm về nhau khi cần, khi không cần cũng cố gắng đạp đổ cổng chuồng mà chui vào.”
Tôi chợt thấy thích thú trước những gì mình nói, hẳn khi tin này in ra thì tụi bạn sẽ ném bom nhà tôi mất.
Cô nàng phóng viên tiếp tục cuộc phỏng vấn của mình:” Vậy lý do gì khiến anh yêu GOT7?”
“GOT7 là lý do tôi đến Hàn Quốc xây dựng sự nghiệp. Nhờ GOT7 mà tôi tìm thấy gia đình mới của mình, bạn bè, anh chị em tốt và cả vợ mình nữa.”
Tôi vừa nói vừa nhìn tấm hình gia đình trên bàn đặt cạnh ghế bành của mình. Bức ảnh của tôi và vợ mình mỉm cười với nhau. Đằng sau đó, những tấm hình lớn bé của anh em bạn bè, cùng vợ mình chụp chung khi còn trẻ.
Cô gái cười bảo :”Cô ấy rất xinh đẹp”
“Phải, cô ấy rất xinh đẹp.”
“Có nhiều fan đã hỏi anh về những mối tình. Anh có thể chia sẻ về những gì mình trãi qua không?”
“Tôi đã trãi qua tổng cộng chỉ có vỏn vẹn 2 mối tình. Mối tình đầu, là với một cô gái không sống trong nghệ thuật như tôi. Với tôi, cô ấy là niềm vui, và hy vọng. . Cô ấy đã cho tôi thêm động lực để hoạt động ngay từ những ngày đầu GOT7 mới bắt đầu nổi tiếng…
Tôi chợt nghĩ về mối tình đầu của mình.
(Các bạn có thể theo dõi fiction này.)
[http://kitesvn.com/thread/-onesh ... ted-433129-1-1.html]
Sau khi dứt lời kể, cô phóng viên nhìn tôi với vẻ mặt ngờ ngợ khó hiểu.
“Thật ra thì, sau đó chúng tôi vẫn liên lạc nhau. Nhưng rồi bạn biết đấy, nào là tham gia chương trình thực tế, các buổi biểu diễn ở xa khiến chúng tôi càng khó liên lạc, xa cách hơn. Cô ấy cũng bắt đầu chạy việc ở các tiệm cà phê, cửa hàng bách hóa và dần công việc chiếm thời gian của chúng tôi hơn.”
Cạch lạch bạch và những tiếng thở của ai đó ở đằng cửa. Rồi bóng dáng của Yongji đi vào nhưng đứng nép vào cột. Cô xuất hiện với quần áo đơn giản chỉ áo phông khoác áo sơ mi sọc cùng quần jeans, trên tay cô là hai túi xách đi siêu thị. Cô vẫy tay chồng mình và phóng viên rồi cúi đầu chào anh quay phim.
“Em về rồi à?”
“Ừ, mệt đứt hơi. Éc, xin lỗi ạ.” – Cô nói rồi nhận ra cô phóng viên đang quay phim.
“Không sao đâu ạ”- Phóng viên nói.
“Xin lỗi ạ”- Cô cúi đầu xin lỗi rồi nhón chân nói thì thầm vào lỗ tai anh quay phim cao kều-“ Làm ơn bảo biên tập cắt phần của tôi nhé.”
“Vâng vâng được ạ.”- Anh quay phim gật đầu.
Jackson cười trong lòng.
Phóng viên tiếp tục câu hỏi của mình:
“Vậy còn mối tình thứ hai, chắc hẳn đó là vợ anh rồi.”
“Dĩ nhiên, nhưng chúng tôi yêu nhau cũng gian khổ lắm. Nhất là cô ấy”
Jackson vừa nói vừa hướng mắt về nơi mà khi nãy Youngji đứng.
“Lần tham gia roommate, tôi đã gặp cô ấy. Có nhiều khi chúng tôi hay cãi nhau, đỉnh điểm là trò đùa của Gukju noona về quan hệ khăng khít của hai chúng tôi.”
Flashback*
Jackson: Tớ cũng không thèm kết hôn với cậu đâu nhé!
Youngji: chết cũng không lấy ông.
Jackson: Xin lỗi tình yêu. Đây cũng thế nhá.
Youngji: Woa.. tưởng bở
Jackson: Woa.. trời đất!!
*end flashback*
“Cũng có lúc, tôi từng làm đau cô ấy khi hỏi cô ấy về mối tình đầu của mình. Lúc ấy chúng tôi vẫn chưa vượt mức bạn bè đâu nha.”
*flashback*
“Tớ xin lỗi vì bảo cậu ra cùng..nhưng mà thật sự tớ không thể để tâm trạng mình bộc lộ ra trên sóng truyền hình lúc này được.”
Youngji im lặng dừng chân đứng lại, cô cố gắng hít một hơi rồi nói.
“Nếu có gì ấm ức trong lòng cậu, tớ ..tớ luôn ở đây lắng nghe.”
Jackson quay lại nhìn cô bạn mình mỉm cười, cậu đưa tay ra chờ nắm lấy tay bạn mình. Youngji nhìn cậu vài giây rồi từ từ đưa tay ra.
Cả hai lại tiếp tục im lặng đảo chân đi giữa trời đêm mát lạnh. Youngji hắt xì rùi đưa tay lên mũi chà chà làm Jackson bật cười, nhẹ nhàng cởi áo khoác choàng lên vai cô bạn mình.
“Tớ muốn tìm cậu để giải bày. Nhưng nếu tớ nói ra thì tớ sợ cậu sẽ bật cười bảo tớ ngây ngô.”
Youngji lắc đầu.
“Thật ra, trước khi bước vào thế giới tạp kỹ [Roomate đó] tớ đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý là phải thế nào, thế nọ để bình tĩnh, tự tin , sexy and wild.”
Cậu ngập ngừng.
“Nhưng rồi…tớ nhận ra, càng tham vọng càng đánh mất nhiều thứ.”
“Tớ biết. Nhưng nếu đã chọn con đường này, thì mất mát là cái giá phải trả.”
Youngji nói, cô biết nhưng cô nghĩ nếu mình bảo vệ được gì càng tốt, càng nhiều, càng kỹ bao nhiêu càng khó đánh mất. Dù cô chỉ mới debut gần đây, nhưng cô hy vọng mình sẽ khó bị đánh chìm bởi cơn sóng từ mọi hướng.
“Tớ may mắn khi bước vào con đường này, cậu biết không? Tớ đã tìm thấy tình yêu mình từng mong mỏi.”
Youngji chợt ho, cô đang nghe câu nói như con dao đăm vào lồng ngực mình đấy sao?
“Cậu ổn chứ? Chúng ta về nhé?”
Jackson nhìn Youngji lo lắng.
“Không sao đâu, cậu nói tiếp đi.”
“Tớ đã nghĩ mình may mắn thật, dù nó chưa hẳn là một mối quan hệ xác thật chính thức nhưng đối với tớ nó thật ..gần..nhắc tớ nhớ đến hiện thực trước đây của mình.”
“Có lẽ..có lẽ..cô gái đó là một người để lại ấn tượng rất nhiều cho cậu.”
“Uhm, hôm nay một tin tức đã chiếu trên tivi lúc cậu đi vắng. Đó là một tai nạn ở trường học, nó làm tớ chợt nghĩ về cô ấy. Tớ sợ sẽ mất cô ấy và tớ buồn vì không thể ở bên ngoài tự do tự tại chạy tới hỏi han. A cậu không sao chứ? Cậu như thế nào..”
Jackson chợt đứng tựa vào gốc cây, đầu cố gắng đập ra sau rụp rụp. Youngji đứng nhìn anh bạn mình đau khổ mà không làm gì được. Trong đầu cô chỉ muốn gào lên :” Tại cậu ngốc quá đó. ĐỒ NGỐC”
Jackson nói tiếp.
“Và tớ đã không cầm lòng mà chạy ra khỏi phòng để gọi. Cậu biết tớ nhận được gì không, “không sao đâu” cứ lặp lại liên tục làm tớ càng lo” Ừ, có sao đó. Có sao đó.” Nhưng tại sao cậu ấy lại giấu?”
Youngji từ từ tiến đến gần bạn mình.
“Con gái lúc nói không sao đâu là lúc cần người vừa hỏi mình nhất.”
“Trước giờ tớ từng cười biết bao nhiêu lần khi JB bảo bạn gái mình khó hiểu, khi JR than con gái phức tạp. Giờ đến lượt mình, tớ thấy sao mà khó chịu quá. Và lúc tớ giận, là lúc cô ấy càng rời xa tớ nhiều hơn.”
Rồi Jackson ngồi thụp xuống gốc cây.
“Cô ấy bảo tớ nên lo lắng cho mình hơn, tập trung công việc hơn còn cô ấy thì không sao đâu.”
Và Jackson nói về lúc Suzy cúp máy. Youngji ngồi xuống cùng Jackson, vỗ lên vai bạn mình an ủi.
“Tớ đang tự hỏi, mình có nên để cô ấy ra đi không? Để cô ấy tìm hạnh phúc cho mình không?”
“Như thế thì cậu thật ích kỷ, cậu không quan tâm gì đến cô ấy cả.”
Youngji thẳng tay đánh một phát vào lưng của Jackson cái bốp.
“Tớ sẽ giúp cậu, cậu đi tìm cô ấy và nói hết nỗi lòng của mình đi”
HAHAHA
Jackson bật cười như đang bật khóc. Hai hàng nước mắt cậu rơi xuống gò má rồi lăn xuống cằm, cổ và lan ra ướt áo cậu.
“Thật sự, tớ không thấy mình đủ can đảm.”
“ÔI giào, anh bạn tôi ơi.” Youngji đứng dậy kéo tay Jackson lên và bảo anh bạn dẫn cô đi cùng.
*end flashback*
Cô phóng viên: “ Thế lúc ấy anh có tinh ý nhận ra ẩn ý qua các câu nói của chị chứ?”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô:” Không hề, tôi thật sự không nhận ra tình cảm của bạn mình cho đến một ngày. Cả tôi, cả Suzy, cả Youngji và Mark hyung cùng nhau đi công viên buổi sớm.”
Cô phóng viên ghi chép rồi ngước nhìn tôi.
“Vậy cả ba đã từng gặp nhau ư?”
“Đúng vậy, sau hôm ấy thì tôi bị đá.”
Cô gái trẻ cười khúc khích:” Anh bị đòi chia tay sao?”
Tôi bật cười cùng” Thật ra tôi oan lắm! Lúc đó chúng tôi tranh cãi nhau về việc đi hướng tàu lượn con thoi hay về phía khám phá hầm mỏ hoang, thì vô tình đứng ngay gốc cây đào. Mà hôm đó sớm gió thổi lạnh khiến bụi bay vào mắt Youngji ấy. Tôi thổi cho cô ấy nhưng cô ấy cứ thụt lùi rồi bực mình tôi giữ cô lại nhưng Youngji bị kéo về phía tôi và chúng tôi hôn nhau.”
Cô phóng viên ngạc nhiên:” Chuyện thật cứ như đùa.”
Tôi vỗ tay rồi ngồi nhích về phía cô:” Vì lí do đó mà tôi bị mối tình đầu hiểu lầm và chia tay đấy.”
Rồi tôi ngồi lại dáng gác một chân qua đùi, tiếp tục câu chuyện của mình đang kể.
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi mà.”- Cô phóng viên
“Cô ấy cũng gọi cho tôi và kể hết về những nỗi lòng mà cô trãi qua khi thiếu tôi cạnh. Tôi cũng hiểu việc cô ấy cần một người như thế nào. Nên tôi đồng ý với cô ấy.”
Lúc này, Youngji lại bước ra nhưng đầu tóc đã gọn gàng hơn và trên tay là dĩa trái cây vừa làm của mình.
“Nào, mọi người nghỉ ngơi vài phút đi. Chắc hẳn các bạn đã mệt rồi đó!”
“Dạ, không sao đâu ạ.”- cả cô phóng viên với anh quay phim đồng thanh.
“Vợ tôi mời hai vị mà, mọi người lại ăn cho có sức. Chứ tôi nói dai, nói dài lắm”- Jackson giúp vợ mời gọi khách.
Sau đó, cuộc phỏng vấn tiếp tục khi Youngji vào ngồi cùng.
Phóng viên:” Vậy anh yêu chị khi nào?”
Tôi nhìn vợ mình rồi nói:” Từ những màn đấu đá của chúng tôi trong roomate, cho đến các lần chạm nhau ở hậu trường và những buổi dự hội thể thao.”
Youngji vỗ vai chồng mình:”Sao anh không nói về lần máy phát hiện nói dối trên Weekly với mấy hyung ấy?”
Tôi nheo mắt với vợ rồi nói:” Vì thế tôi bị máy nó phản bội.”
Phóng viên:” Chà, hai người rất hợp nhau nhưng cũng đấu nhau lắm.Nhưng hẳn anh là người chịu nhún nhường và tỏ tình trước.”
Tôi gân cổ lên:” Không, tôi mà chịu thua. Thật ra thì là cổ đó.”
Youngji bóp cổ chồng mình trước mặt mọi người ngay tại chỗ luôn.” Ai nói tôi hả, ai là người ra sắc lệnh 3 cấm với tôi hả.”
Tôi vẫn cố gắng : “Thế ra chứ ai làm theo hả.”
Youngji xịu mặt rùi từ từ buông tay khỏi cổ chồng mình:” Ò, tại tui hết nên mới nghe ông.”
Phóng viên cười khúc khích: “Chị có thể cho biết thêm về 3 điều cấm gì thế?”
Youngji suy nghĩ rồi nói:” Đó là tiệc chia tay Roomate của chúng tôi, rồi chúng tôi trao đổi quà. Ai ngờ tôi chúng ngay quà của tên này, trong đó là list 3 điều cấm. Điều một, phải nghe lời Jackson. Điều hai, cấm có người yêu ngoài Jackson trong 2 tháng. Điều 3, nếu không thực hiện 3 điều này sẽ bị bệnh 3 tháng.”
Những gì Youngji kể khiến Tôi cũng phải bụm miệng cười. Trước đây tôi cũng bào chữa rồi, nhưng ai cũng tặc lưỡi nghi ngờ.
“Thật ra thì tôi viết cho Gukju noona chứ bộ.”
Phóng viên bảo:” Có lẽ do trời định rồi đó ạ.”
Thế là kết thúc buổi phỏng vấn mà khi ra về cô phóng viên với anh quay phim vẫn còn cười. Chúng tôi tiễn họ ra cổng, vẫy tay chào tạm biệt và quay trở vào nhà mình.
Youngji chu mỏ nhìn tôi:” Thế hồi đó muốn đưa Gukju noona sao không bảo tôi đổi choa?”
Tôi béo má vợ mình rồi nói:” Do tôi thích, sao? Không vừa lòng sao?”
Youngji lắc đầu ôm chầm chồng mình. Cả hai chúng tôi vào căn bếp, nơi vợ đã chuẩn bị sẵn sữa Hà Lan, món ruột cho tôi uống.
END
|
|