|
Tác giả |
Đăng lúc 3-1-2015 22:11:38
|
Xem tất
Chap 3
Đêm tháng chín, gió là mạnh hơn mọi ngày làm cho mấy khóm hoa trong vườn rung rinh chuyển động. ZiTao đứng trên ban công nhà người ta thì nghĩ lại chuyện của nhiều năm trước. Ngày hôm đó, ngày mà chiếc xe chở ba mẹ gặp tai nạn là ngày anh hai giành giải trong cuộc thi violin toàn quốc dành cho thanh thiếu niên. Ba mẹ chính là gặp tai nạn trong khi tới dự lễ trao giải, cậu và anh hai đã đợi rất lâu mà ba mẹ không tới. Niềm vui trong phút chốc biến thành lo lắng, hụt hẫng rồi tuyệt vọng. Trải qua cú sốc đó anh hai đã tự dằn vặt suốt một thời gian dài, thậm chí còn không muốn tiếp tục chơi đàn. Lúc nào cũng nghĩ mình chính là nguyên nhân gây ra cái chết của ba mẹ, là đồ sao chổi ngày nào mình còn đứng trên sân khấu thì sẽ có người xảy ra chuyện Kim JaeJoong đã trưởng thành như thế đó.
“Nhưng chẳng phải anh em vẫn chơi đàn đó sao?” – Kris Wu hiếu kì muốn biết.
“Là vì em...nếu không phải muốn kiếm tiền nuôi em thì anh ấy cũng không phải vừa kéo đàn vừa ám ảnh”
ZiTao thở dài thườn thượt, bờ vai khẽ rung lên vì cơn gió vừa thổi qua. Kris Wu tuy biết là người ta lạnh đấy nhưng cũng chả buồn khuyên vào nhà mà lại tiếp tục nhiều chuyện.
“Thế thì anh ấy không lên sân khấu vì lí do đó?”
“Ừ, anh em từng nói sẽ không bao giờ đặt chân lên sân khấu nữa bởi mỗi lần anh ấy đứng ở đó sẽ có người gặp chuyện”
“Anh hiểu rồi” – “ Em có muốn anh ấy kéo đàn trên sân khấu nữa không?”
“Tất nhiên là có rồi”
...
..
.
Cô hai dùng mọi cách sau cùng cũng tìm ra bí ẩn đằng sau chuyện JaeJoong ghét lên sân khấu. Lúc biết chuyện chỉ biết im lặng thông cảm, thì ra có những chuyện không nói tưởng như không sao nói ra lại thấy nhói trong lòng.
“Em có từng nghĩ ba mẹ em muốn em bước lên sân khấu nữa không?”
“Sao cô lại hỏi vậy?”
“Bởi vì ba mẹ em nếu không phải muốn thấy em trên sân khấu thì cũng sẽ không tới đó, như vậy cũng sẽ không gặp tai nạn...” – dừng lại một chút nhìn biểu cảm của JaeJoong – “Điều họ muốn chính là được nhìn thấy em vô ưu vô lo đứng trên sân khấu kéo đàn một cách điêu luyện, chả nhẽ em nhẫn tâm để ao ước của họ trở thành cát bụi?”
“...” – im lặng đôi lúc lại là câu trả lời an toàn nhất.
“Em còn trẻ còn rất nhiều cơ hội...không thể để ám ảnh của quá khứ bao trùm mãi được và quan trọng hơn là...cô không muốn em giống cô...vứt bỏ đam mê của mình một cách ngu ngốc” – cô hai mỉm cười – “ Em cứ suy nghĩ đi, tờ đơn đăng kí này cô để đây nếu thay đổi suy nghĩ hãy điền vô đó...cô về đây”
Cô hai lúc nào cũng vậy tự cho mình quyền quyết định mọi thứ nhưng trong chuyện này cái sự độc đoán đó của cô lại không hề bộc lộ. Cô tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, Kim JaeJoong của cô là một chàng trai có chí hướng, có tài năng không có khó khăn nào nó không vượt qua. Chuyện này...nhất định JaeJoong cũng sẽ vượt qua. Nhất định như thế.
...
..
.
Màu đêm bao phủ mọi ngóc ngách của thủ đô Singapore. JaeJoong đứng là đứng một mình bên ban công suy nghĩ tới những lời cô giáo nói. Đam mê. Thứ đó anh còn giữ không anh cũng không biết. Chỉ có điều anh chắc chắn rằng violin chính là sinh mạng của anh. Không được kéo đàn thì giết chết anh đi còn hơn. Nhưng càng yêu thích lại càng lo sợ, tiếng đàn của mình, sự xuất hiện của mình có phải là điều xui xẻo không. Những người xung quanh mình có khi nào lại bị liên lụy. Ba ơi, mẹ ơi con biết phải làm sao?
“Phịch”
“Đi đăng kí cho anh!”
ZiTao đang ăn bánh suýt chút nữa làm rơi ra ngoài. Bản đăng kí? Bản đăng kí đã bị anh hai vò nát sao giờ lại...
“Đừng có tròn xoe mắt nhìn như thế...giải nhất 40000USD đó em không muốn sung sướng sao?” – JaeJoong nhanh chóng đổi chủ đề.
“Tất...tất nhiên là muốn nhưng...sao anh lại thay đổi ý kiến thế?” – ZiTao tò mò hỏi.
“Có một người còn tin tưởng anh hơn cả bản thân người đó, anh không thể để người ta thất vọng được”
JaeJoong vừa nói vừa mỉm cười, nụ cười không chút gượng gạo chợt làm trái tim ZiTao chững lại. Cái gì vậy, anh hai vừa cười đó hả? Ghê quá đi.
JaeJoong bữa nay tâm trạng tốt lắm rủ cô hai đi cafe xong thì thông báo tin vui luôn. Cô hai nghe tới là hài lòng rồi nhưng yêu cầu đằng sau thì có chút không ổn.
“Cô dạy lại cho em đi!”
“Nhưng cô đã không chơi violin lâu rồi”
“Thì bây giờ chơi lại, không có cô em sẽ không thi đâu!”
Đã lâu lắm rồi cô hai mới thấy JaeJoong trẻ con như thế đấy. Nên khóc hay nên cười đây?
“Thôi được rồi, cô đồng ý”
Cứ như vậy cô hai nhà họ Wu dần dần trở thành má hai nhà họ Kim. Dạy học như chăm con hằng ngày, cô hai càng lúc càng cảm thấy mình chững chạc hơn trước. Cảm giác được dạy người ta kéo đàn cũng rất tuyệt vời, đặc biệt là khi dạy Kim JaeJoong thì niềm vui còn tăng lên gấp bội. Và để đáp lại sự nỗ lực của hai cô trò cuộc thi cuối cùng cũng diễn ra.
Cô hai là hứa sẽ đi cổ vũ cho người ta thế mà sáng hôm đó lại lên nhầm xe buýt tới trạm áp chót. Đi rồi về thì chắc là khỏe mạnh. Và thế là...
“Cho mượn xe cái”
Chiếc xe đạp địa hình bên đường được cô hai mượn tạm đi làm nhiệm vụ. Mặc cho chủ nhân của nó chới với chạy theo thì cô hai vẫn phóng xe ầm ầm trên phố. Chả biết là có kịp hay không.
Kim JaeJoong ở trong phòng chờ hồi hộp tới mức làm nhòe cả phấn lót. Đã rất lâu rồi anh mới có cảm giác này, đứng trên sân khấu mà bên dưới là hàng ngàn con mắt dõi theo của khán giả khiến anh vừa vui lại vừa lo. Làm tốt thì vui rồi, còn làm không tốt thì thật khó nói.
Đấy, mới nhắc mà đã tới tên mình. Kim JaeJoong hít một hơi thật sâu rồi quyết định bước ra sân khấu. Tiếng vỗ tay của khán giả vang lên giúp anh lấy lại tự tin lại thêm Kris Wu ở bên dưới cứ.
“Anh hai tui đó, thấy anh hai tui không? Hú!!”
Không thi thì chắc bị ném đá mất.
Và rồi màn trình diễn bắt đầu. Thanh âm du dương hòa vào không gian rộng lớn, tiếng đàn vừa da diết lại vừa truyền cảm lay động tới phần sâu nhất trong trái tim con người. Bản “Reason” ngày hôm nay là một bản nhạc hoàn toàn khác với quá khứ, nếu như những nhạc sĩ từng chơi bản này tập trung vào kĩ thuật thì Kim JaeJoong lại tập trung vào màu sắc. Màu sắc của âm nhạc. Phối màu vẽ tranh đã khó, phối âm điều tiết bản nhạc còn khó hơn. Nhưng Kim JaeJoong đã thực sự thành công khi thể hiện điều đó. Tiếng đàn vừa dứt cả khán phòng im lặng tới lạ lùng. Nếu không phải Kris Wu đột nhiên đứng dậy hỏi anh hai tui giỏi không thì không biết không khí này còn kéo dài tới bao giờ. Khán giả vì nghe tiếng ồm ồm Kris nên chính thức thức tỉnh, tiếng vỗ tay vang vọng khắp khán đài. Kim JaeJoong hạnh phúc nhìn xuống bên dưới tìm hình ảnh quen thuộc để vui mừng nhưng tìm mãi, tìm mãi cũng không thấy. Cô...cô đừng xảy ra chuyện nha.
“Giải nhất thuộc về...”
“Kim JaeJoong!!!”
“Kim Taeyeon!!!!”
“À vâng Kim Taeyeon đạt giải nhì và xin chúc mừng giải nhất thuộc về Kim JaeJoong!!”
Thắng rồi. Cô có nhìn thấy không em đã thắng rồi đó...cô...cô đang ở đâu. Cầm giải thưởng trị giá trên tay mà JaeJoong cứ như người mất hồn, người anh muốn gặp nhất tại sao lại không tới? Có lẽ nào đã xảy ra chuyện?
“Em cầm lấy, anh đi tìm cô”
JaeJoong đưa giải thưởng lại cho ZiTao rồi chạy đi tìm cô hai. Tất cả các ngóc ngách sân khấu, khán đài anh đều tìm rất kĩ nhưng tuyệt nhiên cô không hề tới. Không thể nào...cô...không thể có chuyện...cô...em không muốn quá khứ lặp lại...không!
JaeJoong ôm lấy đầu gào thét như người mất trí, nước mắt tự động xuôi dòng đổ xuống.
“Cô...cô đang ở đâu vậy? Hic...hic...”
“JaeJoong sao em ngồi đây một mình như tự kỉ thế? Thắng rồi hả?”
Ngữ điệu quen thuộc vang lên JaeJoong không tin vào tai mình nữa có phải cô đó không?
“CÔ!!!”
Người đã lớn mà vẫn như con nít vừa thấy “mẹ” về thì mừng rỡ ôm lấy mẹ mà khóc rưng rức. Tại sao cô lại biến mất? Tại sao cô không xuất hiện? Cô đã ở đâu? JaeJoong không còn muốn biết nữa chỉ cần biết hiện tại cô đang ở trước mặt là đủ rồi. Không có cô em biết phải làm sao chứ?
“Cô...em yêu cô”
“Cô cũng yêu em lắm nhóc à!”
Cô hai dịu dàng xoa đầu JaeJoong vòng tay yêu thương càng lúc càng siết chặt hơn. Phù may mà vẫn còn kịp...
“Đó! Người đó ăn cắp xe đạp của tôi mau bắt đi!!”
“Không phải chứ, JaeJoong chạy đi!”
...
..
.
Chuyện tốt cùng nhau trải qua, chuyện buồn cùng nhau giải quyết cứ như thế bốn người nào đó đã trở thành một gia đình thực sự. Mùa đông năm nay có người thân bên cạnh ai cũng thấy ấm áp, đang lúc vui vẻ như thế mà cô hai lại lên tiếng tạm biệt. Cũng phải thôi mùa đông đến cũng đồng nghĩa tết sắp tới rồi, cô hai phải tạm biệt ba đứa nhỏ để về với vòng tay của chị cả ở nhà chuẩn bị tết. Ngày tiễn cô đi ZiTao đã khóc tới mức hai mắt sưng húp.
“Ba đứa ở lại nhớ chăm sóc nhau, à Kris tết năm nay nhiệm vụ của cháu là mang hai bảo bối của dì về ăn tết nghe chưa?”
“Dạ...” – sao nghe não nề quá.
“JaeJoong cuối cùng em cũng không làm cô thất vọng...hãy nhớ thành công hay không là ở mình, không phải vì ai cho ai mà chính là vì mình...trong lòng cô em lúc nào cũng là ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời đầy sao. Cô tự hào vì em”
“Em hiểu rồi, em có thể xin cô một chuyện không?”
“Nói đi”
“Mẹ...mẹ có muốn làm mẹ hiền của bọn con không?” – JaeJoong dành cho cô hai một bất ngờ nho nhỏ.
ZiTao ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu thay cho câu hỏi. Cô hai bảo có phải mình đang mơ không...tự nhiên lại có tới hai đứa con trai ngoan ngoãn như này không phải ông trời đang đùa cô chứ.
“Mẹ!”
“Gì mà muốn với không muốn chứ, rõ ràng là vậy mà! Hai đứa ngốc này!” – cô hai bật cười cốc vào đầu hai đứa.
“Mẹ...vậy là mẹ đồng ý rồi nha, mẹ không được bỏ tụi con đâu đó!” – ZiTao phấn khích reo lên.
“ừm”
“Tạm biệt mẹ...”
JaeJoong cùng hai đứa cùng đưa tay lên vẫy chào tạm biệt. Cô hai theo hướng dẫn từ từ bước vào khu check –in vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc. Vậy đó hạnh phúc có khó khăn gì đâu, đưa tay ra một cái là nắm được rồi. Cô hai nhiều năm sau nghĩ lại vẫn bảo mình may mắn mới gặp được hai đứa con trai dễ thương như thế, ông trời coi như đã bù đắp cho cô rồi. |
|