|
Part 2
-Antue!_Taeyeon chạy lại cầm tay Baekhyun_Không được. Anh định giải quyết bằng cách này sao?_Cô liền nhìn sang tên đó ánh mắt nài nỉ_Zi Tao à, đêm nay tôi có khách rồi, hay là mai anh hẳn ghé. Tôi hứa sẽ chiều anh mà, thế được không?_Bất ngờ chiếc khăn trên người cô tụt xuống khi hai tay cô đang cố giữ Baekhyun. Cảnh tượng này khiên cô đỏ mặt khi Zi Tao cứ nhìn vào vùng nhạy cảm của cô. Baekhyun liên ôm cô vào lòng và đẩy về phía sau anh làm Zi Tao mất cả hứng. Vẫn giọng điệu trầm mặc, Zi Tao lên tiếng cho sự im lặng này
-Nể mặt cô ấy tôi sẽ tha cho cậu. Tốt nhất là đừng để tôi thấy cậu đi một mình_Liền thay đổi ánh mắt nhìn sang Taeyeon, Zi tao nói tiếp_Mai anh sẽ ghé. Em phải giữ lời đấy!
-Anh về thong thả!
-Anh đóng cửa lại đây_Dứt lời, Zi Tao liền biến mất sau cánh cửa đó. Không gian chìm vào im lặng đến ngạt thở. Nhẹ nhõm thay, Taeyeon liền nhặt chiếc chăn lên mà bước vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh con trai. Chính cô cũng không hiểu tại sao nó lại ở nhà trong khi cô nhớ đã gởi ở nhà bà ngoại trước đó không lâu mà!
Nhưng...mặc kệ đi!
Tất cả thắc mắc của cô liền biến mất, khi trước mắt cô, là tên Baekhyun đang đứng ở một góc phòng trông thật tội nghiệp, hướng ánh mắt nài nỉ đến cô như đang cầu xin tha tội điều gì
-Anh còn đứng đó làm gì? Không chịu về hả?
-Cháu tên gì?_Baekhyun như không nghe cô nói gì mà tiến đến ngồi xuống trước mặt cậu bé_Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?
-Cháu tên...Jong...Jongin ạ..._Cậu bé lễ phép trả lời_Cháu...25 tuổi rồi ạ...hì
-Haha..._Baekhyun bật cười thành tiếng, cậu bé có tên Jongin cũng cười theo làm tim ai đó lỡ nhịp trước nụ cười thiên thần. Tay Baekhyun xoa xoa đầu Jongin làm tóc cháu nó cứ rối lung tung. Lúc này Taeyeon bỏ đi ra ngoài. Cô muốn cho Baekhyun hiểu là cô muốn mặc đồ vào, nhưng thực chất, nếu để anh thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô lúc này thì sợ rằng anh sẽ cười cô mất. Thế nên cái mà người ta gọi là ba mươi sáu kế thì "chuồn" luôn là thượng sách.
-Chú đừng nghĩ cháu ngốc. Không phải cháu ngốc đâu! Cháu muốn mọi người biết chàu đủ lớn để bảo vệ mẹ cháu khỏi nguy hiểm thôi. Thật ra cháu chỉ mới 25...tháng tuổi thôi ạ_Jongin ngây thơ nói tiếp_Chú vừa cứu mẹ cháu khỏi chú Thao Thao phải không? Chú ấy đáng ghét lắm, đêm nào cũng làm cho mẹ cháu phát la ú ớ ú ớ, nghe mà cháu không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Mẹ thì bảo không được nhìn trộm nên cháu nhờ chú vậy. Chú có thể bảo chú Thao đừng làm vậy nữa được không ạ??
-Này Jongin, con không được nói tầm bậy_Taeyeon mặc một bộ đồ bộ Pucca đi vào trong_Chú Thao không phải như vậy đâu...mà anh còn đứng đó làm gì? Sao chưa về đi. Đêm nay có Jongin nên tôi sẽ không đón bất kì ai cả? Anh về đi, hẹn bữa khác vậy
-Sao cô lại dắt khách của mình về nhà khi có con nhỏ vậy? Thật mất mặt! Mà Jongin này, chú muốn ở lại đêm nay với mẹ con cháu. Chú bị ông già Nô-en đuổi...có li do nên thế có được không?
-Tât nhiên là được rồi ạ_Jongin hớn hở nhảy cẫn lên
-Khụ..._Cơn ho không hiểu là từ trên trời rơi xuống hay độn thổ chui lên mà tự nhiên Taeyeon lại đưa tay trước miệng ra hiệu sự có mặt của cô không là vô hình cho Jongin biết. Hiểu ý, cậu bé cười tít cả mắt nhìn mẹ
-Omma, chú đây có thế ở lại không ạ?
-Chú tên là Baekhyun_Baekhyun cũng thêm vào
-Đó, mẹ thấy chưa? Chú ấy có cái tên rất đẹp mà mẹ. Mẹ cho chú ở lại nhé nhé nhé!!!_Jongin vừa sợ vừa lo nhưng vẫn làm liều. Chính cậu bé cũng không hiểu vì sao bản thân lại thích chú đẹp trai này đến như vậy. Nhưng mọi nỗ lực của cậu đều tan biến khi câu trả lời của Taeyeon vẫn là...
-Không!!
-Mẹ...chú ấy đáng thương lắm! Chú bị ông già Nô-en đuổi đi đó!!_Jongin làm điệu bộ đáng yêu nhất mà cậu chưa từng làm với mẹ
-..._Taeyeon thở dài một tiếng. Bởi cô chưa bao giờ thắng cái biểu cảm này của Jongin cả. Dĩ nhiên lần này không ngoại lệ
-Sáng mai anh hãy rời khỏi đây nếu không có chuyện thì mẹ con tôi không chịu trách nhiệm cho đâu...
-Yeah...
-Mặc xác anh!_Taeyeon liền trèo lên giường_Ta đi ngủ thôi Jongin. Ommo, trễ thế này rồi sao! Đi ngủ nhanh, con hư lắm đó Jongin!
Baekhyun chỉ biết cười trước hành động đánh vào mông Jongin của Taeyeon. Anh tự hỏi cái đánh "yêu" này anh đã từng được biết đến chưa nhỉ? Gia đình anh sao chỉ đánh mạnh tay không thương tiếc vậy? Chỉ nghĩ đến đó thôi nụ cười trên môi anh liền tắt đi, thay vào đó là ánh mắt săt lạnh. Có lẽ trên đời này chưa ai thực sự thương yêu anh cả. Trằn trọc suốt đêm đến 2 giờ sáng, anh vẫn không ngủ được vì cái cảm giác cô đơn bao trùm lấy tấm thân Byun Baekhyun - một cậu bé 25 tuổi thực sự.
-Omma, saranghae..._Jongin ôm mẹ chặt hơn mà lẩm bẩm, đánh thức Baekhyun trở về với hiện tại. Anh mỉm cười. Tự hỏi anh đã cười bao nhiêu lần từ khi bắt đầu gặp cô gái này nhỉ? Nhiều quá! Anh không thể nhớ được. Anh còn ước mình được mẹ ôm như vậy. Không, nói đúng hơn là, anh ước mình là Jongin bây giờ, để được ôm trọn tấm thân đó vào lòng. Có quá tham lam khi điều ước giáng sinh này của anh là một cô gái nhỉ, ông già Nô-en? Con có quá tham lam cho cô gái đầu tiên này không?
Có trời mới biết!!
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Taeyeon trở mình nhìn xuống nền nhà tìm kiếm bóng hình ai đó. Thật lạ khi cô không thấy anh chàng kia đâu cả. Còn sớm mà đã đi không một lời chào rồi sao, hay lại đi lục lọi chỗ nào mà cô không biết, hay là...ăn trộm. Lật mạnh chiếc chăn sang một bên khi suy nghĩ đó vừa ập đến, để lộ cô bé Pucca to đùng trước áo, Taeyeon vôi vàng chạy một vòng quanh nhà xem có mất gì không. Chợt bước chân cô khựng lại ở bếp. Bởi trên bàn, bữa sáng đã được chuẩn bị gọn gàng và thơm một cách kì lạ. Và có cả...thư. Cầm lên trên tay lẩm bẩm dòng chữ được viết ngay ngắn trên giấy để lại. Cô bật cười nhẹ
"Không cần phải xúc động khi sáng dậy đã có người chuẩn bị bữa sáng cho cô đâu! Cảm ơn cô vì đêm qua! Tôi sẽ thường xuyên đến thăm Jongin nên cô hãy trả tiền bữa sáng cho tôi bằng cách đón nhận tôi nhé!"
-Cái gì mà trả nợ chứ?_Taeyeon lại cười_Nợ người khác mà đòi người khác trả nợ sao? Thú vị thật!
1 tháng sau...
Đã một tháng kể từ ngày anh bỏ nhà đi. Một tháng tưởng chừng như dài vô tận nhưng đối với anh nó ngắn ngủi lạ thường. Bởi đây chính là thước phim hạnh phúc nhất cuộc đời anh khi suốt cả tháng trời anh trụ lại căn hộ chung cư mang tên Taeyeon. Nghĩa là, anh đã sống chung với cô và Jongin được một tháng mà không hề có trở ngại nào lớn từ lời bàn tán của mọi người hay sự ghen tuông của Zi Tao. Sở dĩ mọi người biết cô là gái bán hoa nên chuyện dắt đàn ông về nhà không quá xa lạ cho những câu chuyện nói xấu đằng sau lưng cô. Anh cũng thừa biết mình cũng là nhân vật chính của câu chuyện đó, rằng họ nói anh là thằng có vợ bỏ nhà đi theo cái mà người ta hay nói là "đĩ " để thỏa mãn dục vọng rồi ăn bám...vân vân, đủ thể loại. Anh biết hết. Nhưng quan tâm làm gì khi anh đang trải qua những năm tháng hạnh phúc cùng người mẹ đơn thân này chứ!
Riêng Taeyeon, trong mắt cô từ trước đến nay bọn đàn ông chỉ là dối trá, yêu thì đòi quan hệ đến khi cưới thì muốn cưới gái xuân. Kinh nghiệm này cô đã đúc rút được từ người bạn trai cũ, người mà đã cướp đi sự trong trắng của cô. Chỉ tại cô dại dột đem lòng yêu hắn hết mình, trao cho hắn hết cả cuộc đời con gái để rồi nhận được sự phản bội từ hắn đến nay vẫn bặt vô âm tín. Cô hận hắn, hận cô không thể tự tay giết hắn, hận ông trời đã quá bạc bẽo với cô, đối xữ với cô tàn nhẫn. Cho đến ngày hôm nay cô đã không còn trong sạch nữa thì cớ gì lại phải dấu. Cô chọn cho mình một con đường mà không ai trong gia đình ủng hộ, dĩ nhiên chúng ta cũng sẽ không bao giờ ủng hộ, rằng cô sẽ trở thành gái bán hoa. Cô còn sinh cả Jongin - đứa con của bạn trai cũ
Cô thật ngốc phải không!
Chính bản thân cô đã tự thề rằng sẽ không bao giờ mở lòng với bất kì một người đàn ông nào nữa.
Nhưng giờ thì sao...cô đã phá vỡ lời thề để đến với Baekhyun - một người đàn ông, nói đúng hơn là đàn em, để lấp đầy khoảng trống cô đơn thiếu vắng hình bóng người bố cho Jongin. Thực ra cho phép Baekhyun ở lại chỉ đơn thuần là vì Jongin, hay vì chính cô cũng...
Liệu cô có phải trả giá cho lời thề...
|
|