|
Tác giả |
Đăng lúc 28-9-2016 11:28:05
|
Xem tất
Adam, Eva: những kẻ lông bông
Một tỷ năm trước, có một con Rắn, vốn nổi tiếng với danh Luật sư nhờ cái lưỡi leo lẻo thụt ra thụt vào và cái mặt thớt, đang băn khoăn bò dọc con đường mòn ven sông, bên mặt nước trong xanh lấp loáng như gương. Sao Rắn lại băn khoăn như vậy? Bởi một người trông vườn có tên Giê-hô-va đã yêu cầu nó tham gia vào một việc rất phức tạp, cần viện tới khả năng thuyết phục của nó. Ngay lúc đó thì nó chấp nhận, nhưng giờ nó lại hối hận và muốn thoát khỏi mớ rắc rối này: gì chứ dính vào những chuyện rắc rối của nhà nông thì phức tạp lắm, phải tránh xa. Cơ mà Giê-hô-va đã hứa tặng nó một giỏ đầy sung tươi ngon mới hái. Và bởi rất thích món này, đặc biệt là lúc chúng còn tươi, nên Rắn không đành lòng khước từ. Làm thế nào bây giờ?
Nhưng vì việc gì mà Giê-hô-va phải cầu cạnh Rắn can thiệp giúp vậy? Số là thế này: trước đây Giê-hô-va tự nhiên hứng chí mời hai kẻ tên là Adam và Eva tới khu vườn địa đàng xinh đẹp Eden nghỉ ngơi vài ngày. Tại sao Giê-hô-va lại mời họ tới ư? Vì bác thấy mình cô độc, thui thủi quá. Có xưng: “tôi”, cũng chẳng có ai thưa “bác à”. Thế nên bác mới nghĩ tới chuyện mời hai kẻ vốn nổi tiếng vui vẻ kia tới bầu bạn.
Nhưng bác không tính trước được việc Adam và Eva là hai kẻ lông bông vô công rồi nghề, chẳng biết làm gì ngoài đàn hát, nhảy múa và hút cỏ. Nên ngay khi tới khu vườn tuyệt đẹp của Giê-hô-va, họ quyết định không rời đi nữa. Đã hai triệu năm trôi qua (thuở ấy thời gian trôi nhanh lắm) mà họ vẫn ở lì đấy. Họ làm gì ư? Chẳng làm gì cả. Chính xác hơn thì chỉ có đàn hát, nhảy múa, đan vương miện bằng các bông hoa xinh xắn trong vườn Eden, và đương nhiên là hút cỏ nữa chứ. Đôi lúc, khi rửng mỡ, họ chơi trò trốn tìm: Adam đi trốn còn Eva đi tìm, hoặc ngược lại.
Đủ rồi, lòng hiếu khách nào cũng có giới hạn (giờ đã là năm thứ năm mươi triệu ở nhờ). Giê-hô-va ban đầu còn thử nói bóng gió, sau thì ngày càng rõ ràng và thường xuyên hơn, để hai kẻ đó hiểu rằng sự hiện diện của họ không còn được chào đón nữa. Chưa kể, họ lại còn khiến bác phật lòng hết sức khi tỏ vè khinh thường công việc của bác. Giê-hô-va là một người lao động tuyệt vời; khu vườn Eden chính là bằng chứng ống động nhất: hoa trái sum suê, cỏ cây xanh ngát. Nhờ bác chăm sóc mà từ một sa mạc, tất cả đã sinh sôi nảy nở. Khi hai kẻ lông bông kia tới, Giê-hô-va mời họ cùng chăm bón khu vườn với mình: bác cứ nghĩ họ sẽ chấp nhận, vì họ thích khu vườn đến thế kia mà. Ấy vậy mà ngay lập tức bác hiểu mình đã lầm: “Chứng tôi mà phải làm việc á? Không đời nào. Chúng tôi tới để hưởng thụ thôi. Bác cứ làm đi, bác yêu lao động thế kia mà.” “Nhưng các người yêu thích khu vườn này thì cũng phải góp tay làm cho nó ngày càng đẹp hơn chứ.” “Úi chà, ai thích gì thì làm nấy. Bác thích lao động thì bác cứ lao động. Chúng tôi thích đàn hát, nhảy múa và hút cỏ thì chúng tôi cứ đàn hát, nhảy múa và hút cỏ.” “Nhưng không làm thì lấy gì mà ăn!” “Ăn là sao kia?”
Để hiểu được câu hỏi này, cần phải biết rằng thuở đó tất cả mọi sinh vật đều ăn, trừ Adam và Eva. Đúng vậy, từ những con trùng amíp, từ loài côn trùng, tới các loài cá, bò sát và động vật có vú, tất cả đều ăn; nhưng Adam và Eva, chỉ có hai kẻ này thôi, không biết ăn là gì. Chưa ai từng nói với họ về điều này, mà nhiều thứ ta làm chủ yếu là vì thói quen, họ có thói quen đàn hát, nhảy múa và hút cỏ, nhưng thói quen ăn thì lại không có.
Vậy là khi Eva hỏi: “Thế ăn là gì?”, Giê-hô-va cắn môi trả lời một cách mơ hồ: “Ờ thì, nói thì cứ nói thế, chứ chẳng có nghĩ gì cả. Mà này, cỏ ta vừa mới hái sáng nay cho các người còn tươi đây.” Khỏi phải nói tới lần thứ hai, hai kẻ đó ôm luôn bó cỏ rồi biến đi mất hút, chẳng hỏi han thêm gì về việc ăn nữa. Hai triệu năm trôi qua, Giê-hô-va bấy giờ tuyệt vọng lắm rồi, vì Adam và Eva chẳng chịu hiểu ra cho, đành đi tìm Rắn. Như đã nói, Rắn nổi tiếng vì khả năng diễn thuyết và tài thuyết phục người khác. Giê-hô-va kể hết sự tình, rồi nói: “Mọi chuyện như thế đó, ta chẳng có cớ nào mà đuổi họ đi. Nói cho cùng thì ta cũng phải công nhận họ chẳng phạm tội gì: đàn hát, nhảy múa và hút cỏ thì có gì sai? Người phải thuyết phục họ làm một cái gì đó bị cấm đoán, để ta có cớ đuổi họ ra khỏi vườn địa đàng.”
Rắn lấy chót đuôi gãi gãi đầu: “Trong số tất cả các loài động vật, Adam và Eva là hai kẻ duy nhất không những không ăn, mà thậm chí còn không biết ăn là gì. Thôi được, tôi sẽ bảo họ ăn cái gì đó, ví như quả táo đỏ đẹp đẽ đang đung đưa trên cây táo kia. Rồi bác tới, đếm táo và phát hiện ra táo bị mất cắp ngay trước mũi. Được, đồng ý, tôi sẽ lo vụ này.”
Giê-hô-va trả lời: “Ngươi đúng là thiên tài. Có thế mà ta không nghĩ ra trước. Quả là giải pháp ở ngay trước mũi mà không thấy. Được, đồng ý, cứ thế đi.”
“Thỏa thuận thế nhé. Tiền công bao gồm một giỏ đầy sung chín mới thu hoạch. Được chứ?”
“Nhất trí.”
Đó là chuyện xảy ra trước thời điểm Rắn trầm ngâm bò đi dọc bờ sông. Quả vậy, nó đang vắt óc nghĩ xem làm thế nào để tránh được vụ việc nhàm chán và vất vả ở Eden, thì bỗng trông thấy dưới làn nước trong xanh một con Lươn ngoe nguẩy giữa các bông hoa súng để tìm nòng nọc và các loài côn trùng khác. Rắn nghĩ:Lươn đủ giống ta để gây nhầm lẫn, cả hai đều không chân không tay; đều có cách di chuyển giống nhau, ta thì lướt trên mặt đất, Lươn thì lách dưới nước. Ai lại không bị nhầm kẻ này với kẻ kia chứ? Hơn nữa, Giê-hô-va dạo này đã già đi nhiều, rất nhiều là đằng khác. Nhưng, chẳng có người già nào lại công nhận mình già, nên dù mắt gần như mù lòa, hắn vẫn không đeo kính. Do đó, nếu Lươn thế chỗ ta, hắn sẽ chẳng thể nhận ra. Lươn sẽ giải thích cho Adam và Eva ăn nghĩa là gì, họ sẽ ăn táo, và Giê-hô-va sẽ có cớ đuổi họ khỏi Eden. Khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ tới lấy giỏ sung. Về phần Lươn, ta sẽ cho nó một bịch nong nọc, thế là nó sướng nhất rồi.
“Ê Lươn! Lươn ơi!”
Lươn nghe gọi tên thì thò đầu lên khỏi mặt nước: “Anh gọi em à?”
“Ừ, anh gọi chú đấy, Lươn thân mến. Chú phải giúp anh một việc nhé.”
“Em nghe đây.”
“Thế này nhé…” Rắn giải thích tất cả mọi việc: kể lể sự tình vốn là điểm mạnh của nó. Song Lươn vẫn thấy băn khoăn: “Em… em vốn tính nhút nhát, chẳng biết ăn nói, chẳng biết thuyết phục ai gì đâu…”
“Không lo. Chỉ cần nói: ‘Này, hai bạn đã bao giờ thử ăn chưa?’ Rồi giải thích ngắn gọn phải ăn như thế nào, và chỉ một quả nào đó, như quả táo chẳng hạn. Thế thôi, rồi chú rời đi luôn. Khi quả táo được ăn rồi, anh sẽ tới thu xếp mọi chuyện. Còn chú sẽ nhận đủ một bịch nòng nọc rán giòn. Chú thấy sao?”
Lươn đúng là nhút nhát thật, nhưng nòng nọc rán thì ngon quá đi mất, nên cuối cùng nó nghĩ dù nhút nhát tới đâu thì cũng vẫn đủ khả năng nói: “Này, đằng ấy đã thử chén căng rốn bao giờ chưa?” quả thực, như tất cả các động vật khác, Lươn cũng rất tham ăn và với nó, ăn có nghĩa là nốc cho tới lúc bụng căng tròn lồi cả rốn ra mới thôi. Đúng, là no căng rốn mà.
Lươn nhận lời với Rắn xong thì bò lên bờ mà vào vườn Eden – thành quả sáng tạo tuyệt vời của Giê-hô-va. Nhìn cảnh vật thay đổi, nó biết mình đã tới vườn địa đàng. Lúc trước là cảnh thô quê với những cây cỏ tầm thường. giờ thì mọi khóm cây đều ra hoa, cây cối xanh mướt với hoa trái sum suê chưa từng thấy. Lươn nghĩ: “Giê-hô-va đúng là một lão làm vườn giỏi thật.” Vừa ngạc nhiên vừa thán phục, nó cứ thế bò và cuối cùng, từ con sông nhỏ nó đến chỗ cái hồ tuyệt đẹp, tròn trịa và xanh ngắt như ngọc, nước trong vắt bao quanh bởi những bụi cây nhỏ xinh. Giê-hô-va đang làm việc trong nhà kính, giữa những chậu xương rồng. Lươn cố bắt chước giọng xì xì của Rắn mà rằng: “Tôi, Rắn đây, kẻ kia đang ở đâu?”
Giê-hô-va nghe thấy thế thì quay lại, nhưng vì không có kính nên đúng như Rắn nghĩ, bác đã nhầm tưởng Lươn là Rắn mà trả lời: “Rắn thân mến, cuối cùng ngươi cũng đã đến. Ta đợi mãi. Hai kẻ đó đang ở trong hang dưới kia kìa, gần hồ nước ấy. Họ đang chơi đàn như thường lệ. Ngươi tới đó đi! Làm tốt nhé!”
Lươn lại trườn xuống hồ, bơi sang tận bờ bên kia, leo lên cạn và ngó đầu vào hang. Hai kẻ lông bông kia không chơi đàn như Giê-hô-va nói , mà đang ngủ khì. Họ ôm lấy nhau mà ngủ, trong bóng râm mát mẻ và nền nhạc êm dịu (phải, ở Eden có cả nhạc nữa). Cả hai đều ngáy, nhưng theo kiểu khác nhau: Adam ngáy ầm ĩ, hầu như thô bạo; Eva thì nhẹ hơn, hầu như không thể nghe thấy. Lươn nhìn mà không muốn đánh thức họ : họ đang ngủ ngon thế kia mà. Cuối cùng, nó nghĩ sẽ chỉ đánh thức Eva thôi, vẻ thanh lịch của nàng khiến nó cảm thấy an tâm. Nó đang định nghẹ nhàng lấy chỏm đuôi (tính nó vốn nhẹ nhàng) ngoáy tai trái của Eva thì nàng tỉnh giấc, trông thấy nó và hỏi: “Chào Lươn, sao bạn lại sang đây?”
Lươn chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rút lui. Nó nói: “Tôi chỉ tình cờ ghé qua, khi đuổi theo một con éch mà tôi muốn bắt từ lâu lắm rồi. À, mà tiện nói vè đuổi bắt và ếch, thế hai bạn đã thử chén căng rốn bao giờ chưa?”
Nó nói “chén” chứ không phải “ăn”, và có sự thay đổi này là bởi nó là Lươn, chứ không phải Rắn, nó không phân biệt được sự khác nhau giữa hai từ, nên dẫn đến tai họa. Eva mở to mắt, tò mò hỏi ngay chén căng rốn nghĩa là sao. Lươn giải thích: nghĩa là ních đầy bụng cho tới khi rốn lồi, muốn nổ tung ra được; rồi nó nói có việc phải làm, nên ngắn gọn: “Chào nhé, chén căng rốn nhé!”; và lao tõm xuống hồ. Nó bơi tới lồng kính chứa các cây xương rồng, nhanh nhảu báo với Giê-hô-va: “Nhiệm vụ đã hoàn thành. Bác cứ yên tâm là quả táo sẽ được ăn trước khi trời tối; và thế là có thể đuổi họ đi mà không ra vẻ bất công.” Giê-hô-va đáp: “Cảm ơn Rắn. Còn về giỏ sung thì ngươi phải chờ một chút, vì ta còn chưa đóng gói. Khoảng một triệu năm nữa quay lại nhé.” Sự thự thì Giê-hô-va biết tính Rắn, nên không tin tưởng nó lắm: bác biết vì thói háu ăn sung, nó hoàn toàn có thể giả tảng đã hoàn thành xong một việc mà thậm chí còn chưa bắt đầu. Lươn chỉ chờ có thế, nó mong biến cho nhanh, chứ chẳng quan tâm gì tới giỏ sung, nó chỉ thèm chén ngay lập tức bịch nòng nọc rán giòn. Nó nhanh nhảu trả lời: “Vâng, vâng. Mà một triệu năm chứ một triệu năm trăm ngàn năm cũng được. Thế nhé, tôi đang vội, phải đi luôn đây.” Rồi nó biến mất hút dưới hồ nước.
Nó bơi thẳng ra tận cửa sông, tới chỗ hẹn với ê và kể chi tiết tình hình tại Eden. Nhưng, phần vì đầu óc hay quên, phần vì trong thâm tâm cũng cảm thấy mình đã mắc lỗi, nên nó không kể chi tiết trong lúc vội vã đã thay từ “ăn” bằng cụm từ biểu cảm mạnh mẽ hơn “chén căng rốn”. Rắn hài lòng lắm, trả công cho Lươn như đã thỏa thuận: một chảo nòng nọc vừa rán giòn, còn nóng hôi hổi. Lươn bò vào chảo, thực hiện đúng công việc chén căng rốn, tới độ cuối cùng mình nó phồng lên to như con Trăn, vốn nổi danh không kém bở tính háu ăn, hơn con Rắn gầy còm. Lươn nói: “Cảm ơn anh, đúng là đã chén thì phải chén thế này mới đã! Giờ em xuống đáy sông nghỉ ngơi trong cái hang của em đây. Anh giữ sức khỏe nhé!”
Rắn chẳng phải đợi lâu để đi đòi khoản tiền công xứng đáng: chỉ một triệu năm chứ mấy. Sốt ruột đợi tới giây cuối cùng của phút cuối cùng của giờ cuối cùng của ngày cuối cùng của tháng cuối cùng của năm cuối cùng, nó nhanh nhảu bò tới Eden, vừa bò vừa nuốt nước miếng sung sướng tưởng tượng vị sung trong miệng. Sung với chả sướng! Một cảnh tượng hoang tàn đập vào mắt nó ngay khi vừa tới ngưỡng của Eden: nơi trước đây là những vườn no trĩu trịt nho trắng nho đen, giờ chỉ thấy những thân cây vặn vẹo, trơ trụi; nơi trước đây là những vườn hoa trĩu trịt, giờ chỉ còn toàn lá với rễ, chẳng thấy bóng quả nào. Những cánh đồng lúa mì từng vàng ươm và đung đưa múa lượn trước gió tựa khuôn mặt với bộ râu dài, giờ lởm chởm chỉ thấy toàn rễ với cọng. Cũng chẳng thấy dưa hấu, dưa vàng, dưa chuột… đâu nữa. Cả những vườn xà lách, rau diếp, răm, mùi… những khóm hành, khóm tỏi cũng mất hút. Thậm chí những loại củ dưới đất như khoai tây, cà rốt, củ cải, củ dền… cũng chẳng còn! Tất cả đều biến mất, bị đào xới tan hoang! Rắn hiểu ngay có điều gì đó nghiêm trọng đã xảy ra; nó quyết định từ bỏ đống sung, toan chuồn cho nhanh. Nhưng không kịp. Từ trong nhà kính chứ đầy các cây xương rồng (có vẻ như chúng là những loài cây duy nhất không bị động đến), Giê-hô-va đột ngột nhảy ra. Lần này thì bác đeo kính, và tay phải nắm chặt một cái gậy to tướng: “Á à, mày đấy hả! Mày còn dám vác mặt đến đây hả! Để nhận lấy phần thưởng cho sự phản bội của mày phải không!”
“Nhưng tôi…”
“Mày đã bảo sẽ dụ họ ăn một quả táo, một quả táo thôi, để ta có cớ đuổi họ đi. Thế mà mayyf khiến họ ăn sạch cả một khu vườn! Mày đi tìm sung hả, thế thì tới mà hỏi họ đi! Họ đã chén sạch sành sanh rồi! phải, chén căng rốn! Eva, vốn là kẻ ngây ngô hơn, đã bảo: ‘Lươn thủ thỉ với tôi: đằng ấy đã bao giờ thử chén căng rốn chưa?’ Và thế là ta hiểu ra thậm chí ngươi còn không đích thân tới, ngươi đã hèn hạ lợi dụng bệnh cận thị của ta, ngươi đã đẩy thằng Lươn ngố đến thế chỗ!”
“Nhưng tôi…”
“Đồ xảo trá, gian dối, lừa lọc! Thay vì đuổi Adam và Eva, giờ ta đuổi ngươi, tên xảo trá, gian dối, lừa lọc kia, đuổi ngươi ra khỏi Eden! Trước đây nó đúng là khu vườn địa đàng, giờ chỉ như một bãi rác. Cút đi! Cút ngay!” Vừa nói, Giê-hô-va vừa giáng gậy túi bụi xuống Rắn. Rắn bị đánh tả tơi, máu chảy be bét, thân mình giập nát, may lắm mới thoát khỏi cơn giận khủng khiếp đó. Cũng còn phước cho nó là trong lúc vung gậy giận dữ, Giê-hô-va làm rơi kính, nếu không nó đã chết chắc. Rắn lợi dụng lúc Giê-hô-va cúi xuống tìm kính mà phóng về phía cổng vườn và kể từ đó không ai nhìn thấy nó nữa. Người ta nói nó đã chui lủi xuống lòng đất, ở lì trong hang sâu mà gặm nhấm cơn tức giận không tài nào nguôi ngoai sau trận đòn; thật là khổ sở hết mức.
Về phần Giê-hô-va, ngay ngày hôm đó, bác chất toàn bộ đồ nghề, gia sản lên một chiếc xe thồ so hai con bò kéo, và suốt buổi lầm bẩm trong miệng: “Hoặc ta, hoặc họ. Hoặc ta, hoặc họ”, hẳn là ám chỉ Adam và Eva. Cứ thế, vừa nhắc đi nhắc lại câu nói này, bác vừa đánh xe ra khỏi vườn Eden. Người ta kể rằng toàn bộ lời chào gửi tới hai vị khách là một câu nói rất khó hiểu, nhưng hẳn là mang nghĩa coi thường: “Vĩnh biệt các người! Adam, thế giới bắt đầu.” Nghe thế, Eva gắt hỏi: “Bác bị sao vậy?” “Khỏi bận tâm. Cứ đi đi, Eva.” Vừa ra khỏi Eden , Giê-hô-va gặp hai đứa con của cặp đôi háu ăn kia: Cain và Abel đang ở giữa một cánh đồng choảng nhau chí chết. Giê-hô-va nhìn chúng hồi lâu, lắc đầu buồn bã, vung roi quất lên lưng bò mà đi tiếp.
Giê-hô-va đi đâu sau khi đã đuổi Rắn ra khỏi Eden? Chẳng ai biết rõ. Một vài người nói bác đã đổi tên, từ giờ lấy tên là Thượng-Đế và với cái tên này, Thượng-Đế sẽ tạo ra một khu vườn còn to đẹp gấp vạn lần khu vườn cũ. Một số người khác lại nó bác quết định trở lại Eden, theo lời mời gọi của hai vị khách trước kia giờ đã hối cải, họ làm lành với nhau, và bác sống tại một căn lều không xa khu nhà kính có các bụi xương rồng là mấy. Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán, bởi không ai trông thấy bác nữa. Giống như loài Phượng Hoàng, người ta cũng có thể nói về bác như thế này: [/font
“Tồn tại thì ai cũng bảo tồn tại,
Nhưng nào ai hay biết ở nơi đâu.” |
|