|
115.
Hách Liên Dung không nói gì đến bên người Bạch Ấu Huyên, xem nàng chà xát khối bột trong tay, trong lòng tràn đầy quái dị,” Bạch cô nương, chẳng lẽ ngươi muốn dùng mì đi tham tuyển hoa khôi?”
Trên gương mặt tinh xào của Bạch Ấu Huyên hiện lên một tầng đỏ ửng, nhẹ nhàng cười cười,” Trừ cái này ra, Ấu Huyên cũng không còn tài nghệ sở trường gì.”
Nàng nói xong đem khối bột chia làm mấy phần, lại từ cái hộp trong túi lấy ra một cây kéo nhỏ, cẩn thận cắt trên mặt khối bột, Hách Liên Dung lúc này mới phát hiện cái nàng cầm giống như một cái khuôn đúc nhỏ, xem ra chính là dụng cụ chuyên dùng làm mì ” Bạch cô nương……” Hách Liên Dung do dự nửa ngày,” Kỳ thật…… Ngươi cũng không phải thật tình muốn tham gia cuộc thi hoa khôi đi?”
Nghe xong lời nói của Hách Liên Dung, Bạch Ấu Huyên tay run lên, kéo lưỡi dao sắc bén ở đầu ngón tay nàng lưu lại một nói vết máu, Bạch Ấu Huyên hô nhỏ một tiếng, mang ngón tay để vào trong miệng mút, nửa ngày không nói gì.
Thấy bộ dáng của nàng Hách Liên Dung liền hiểu được đại khái, hít một tiếng, vén tay áo lên, rồi lấy khối bột của Bạch Ấu Huyên ngắt thành đám nhỏ, học bộ dáng của Bạch Ấu Huyên dùng kéo cắt lên mặt khối bột, nhưng lại không như nàng ta tỉa ra con thỏ con nhím, không đâu vào, liền buông tha cho cái tài nghệ này. Nghĩ nghĩ, tìm ra cái chài cán khối bột nhỏ mỏng ra, lại ở trong phòng bếp lấy một ít gia vị, bỏ lên mặt trên lát bột, bỏ nhân vào rồi gói thành một đám sủi cảo lớn có nhỏ có, lại đối Bạch Ấu Huyên cười nói:” Ta chỉ biết làm cái này, giữa trưa liền ăn sủi cảo đi.”
Bạch Ấu Huyên kinh ngạc nhìn động tác nhanh nhẹn của Hách Liên Dung gói sủi cảo, suy nghĩ lung tung một chút,” Phu nhân là người hoàng thất sao lại biết làm sủi cảo a?”
” Hoàng thất?” Hách Liên Dung bật cười, nàng chính là có huyết thống hoàng thất của Tây Việt, bất quá một chút ưu đãi cũng không có, ngược lại bị cái hoàng thúc thúc keo kiệt đưa đến đây, bị trở thành lễ vật không nói, lão cha của nàng ở Tây Việt cũng nhất định sống tốt. Nghĩ đến đây. Hách Liên Dung cảm thán một tiếng, lâu như vậy nàng cũng không cùng lão cha nàng liên hệ, thật sự là bất hiếu.
” Phu nhân?” Bạch Ấu Huyên cẩn thận nhìn nàng,” Là Ấu Huyên nói sai rồi?”
Hách Liên Dung khoát tay, lực chú ý chuyển tới trên mấy viên sủi cảo,” Mẹ ta…… Mẹ ta kể, nữ nhân có thể sẽ không nấu cơm, nhưng không thể không biết làm sủi cảo. Tương lai một nữ nhân được hay không, đều viết trên cái sủi cảo này.”
Bạch Ấu Huyên rất là khó hiểu. Hách Liên Dung đem cái sủi cảo đã gói đến, nếp uốn đều đều bụng no đủ, rất giống cái tiểu nguyên bảo,” Mẹ ta kể, sủi cảo bao được đẹp, về sau trượng phu sẽ đối xử tốt, ngày liền náo nhiệt.”
Bạch Ấu Huyên cười khẽ.” Còn có cách nói này?”
Hách Liên Dung thè lưỡi.” Ta vẫn hoài nghi đây là ta mẹ muốn cho ta học làm sủi cảo mới nghĩ ra. Lễ mừng năm mới nàng sẽ không một người làm nó.”
Bạch Ấu Huyên lại không hiểu. Nghiêng đầu nhìn Hách Liên Dung. Không hiểu vì cái gì đường đường Vương phi muốn đích thân động thủ làm sủi cảo.
Hách Liên Dung cũng đã đắm chìm ở thời gian quá khứ hạnh phúc. Càng phát ra cảm khái.
” Phu nhân……” Hách Liên Dung gói đến mười cái sủi cảo. Bạch Ấu Huyên nhẹ giọng nói:” Phu nhân. Chúng ta vẫn là đổi làm cái khác đi. Không cần làm sủi cảo.”
” Như thế nào đâu?” Hách Liên Dung cảm thấy sủi cảo mình bao xem cũng khá.” Ngươi không ăn ngọt sao? Ta đây không có kén ăn nên không biết……”
” Phu nhân.” Bạch Ấu Huyên tựa hồ có chút khó xử, ấp a ấp úng hồi lâu mới nói:” Phu nhân không biết, Nhị thiếu không ăn sủi cảo sao?”
” Không ăn? Vì cái gì?” Hách Liên Dung đột nhiên nhớ tới, nàng vào Vị gia lâu như vậy, cũng là thực chưa ăn qua sủi cảo một lần.
Bạch Ấu Huyên có chút do dự, chần chờ thật lâu sau. Vẫn là mở miệng nói:” Nhị thiếu phu nhân nói vậy biết trận đại hỏa tám năm trước ở Vị gia?”
Bạch Ấu Huyên hỏi thử. Rất sợ Hách Liên Dung ngay cả việc này cũng không biết ý tứ hàm xúc, thẳng đến Hách Liên Dung gật đầu mới nhẹ nhàng thở ra.” Trận hỏa tuy là Nhị thiếu đốt, nhưng lại không phải hoàn toàn là hắn, còn có một người khác. Kẻ đó thấy lửa cháy đổ thêm dầu, mà nguyên nhân gây ra toàn bộ sự tình, đó là mấy cái sủi cảo.”
Hách Liên Dung lúc này mới cảm thấy kinh ngạc, lúc trước lão phu nhân mang nàng lên núi mục đích chính là muốn cho nàng hỏi ra chân tướng trận đại hỏa năm đó, nàng cũng hỏi qua Vị Thiếu Quân, nhưng không có kết quả, hiện tại xem ra lão phu nhân thật sự là đang nhờ vả mình thu thập chuyện xưa, Bạch Ấu Huyên nhưng lại đã sớm cảm kích.
” Khi đó Nhị thiếu còn không đến mười bốn tuổi, thiên tư thông minh lại được Vị lão gia thích, nhất định trở thành người kế thừa cùa Vị thị, bất quá hắn không phải là con của Đại phu nhân, cho nên người trong phủ cho rằng chỉ có con chính thê mới có tư cách kế thừa. Đại phu nhân có hai cái nữ nhân, nhị tiểu thư từ nhỏ thiên tư thông minh, được cho là sai lầm cảu ông trời, nếu Vị lão gia không có con trai, đánh vỡ quan niệm cùa thế tục làm cho nhị tiểu thư kế thừa gia nghiệp cũng không phải không thể. Cũng bởi như vậy, nhị tiểu thư đối Nhị thiếu tràn ngập địch ý, thường xuyên liên hợp với tam tiểu thư trêu đùa Nhị thiếu, nhưng thiếu gia đối với trò phá phách của nàng lại không quan tâm, sau lại biết được Nhị thiếu thích ăn sủi cảo do phu nhân làm, liền kêu hạ nhân làm sủi cảo cho Nhị thiếu, nhị thiếu ăn xong sau đó liền thượng thổ hạ tả, nhị tiểu thư lại nói cho Nhị thiếu sủi có……” Bạch Ấu Huyên nói tới đây, tố chỉ khẽ vuốt trước ngực, lắc lắc đầu, ý bảo chính mình không thể nói nói ra,” Từ đó về sau, Nhị thiếu liền không hề ăn sủi cảo, không chỉ là sủi cảo, hết thảy những món liên quan đên cái đó đều không ăn, Nhị thiếu cũng không thèm nhìn tới.”
Hách Liên Dung mặc dù không có nghe đến sủi cảo kia gói cái gì, nhưng trí tưởng tượng của con người là không giới hạn, các loại có thể suy nghĩ một lần, chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, vội vàng chuyển hướng đề tài,” Ngươi nói trận hỏa kia bởi vậy dựng lên, như vậy là hắn nghĩ muốn trả thù Nhị tỷ mới đốt thư phòng?”
Bạch Ấu Huyên gật gật đầu,” Nhị thiếu chính là nghĩ muốn dọa dọa nhị tiểu thư thôi, một ngày nhị tiểu thư ở thư phòng đọc sách, Nhị thiếu kêu tiên sinh ra, khóa cửa phòng lại rồi phóng hỏa, hai bên cửa bị người khác tẩm dầu, gặp lửa liền cháy lan nhanh chóng, diễn biến thành cục diện không thể vãn hồi, thời điểm Nhị thiếu muốn đi tìm nhị tiểu thư , nhị tiểu thư lại bình yên vô sự xuất hiện, nói tiên sinh căn bản không bị hắn kêu ra, còn ở trong thư phòng, Nhị thiếu lao vào đám cháy, không phát hiện tiên sinh, lại phát hiện lão phu nhân cùng Đại phu nhân, mới có chuyện sau đó.”
Hách Liên Dung mày nhíu lại, nói như vậy, chính là Vị Thuỷ Liên biết được kế hoạch của Vị Thiếu Quân, sáng sớm chạy đến cấp tin tức giả cho Vị Thiếu Quân, mới làmVị Thiếu Quân chạy vào đám cháy,” người lúc trước cấp thư phòng tẩm dầu hoả chính là Nhị tỷ?”
Bạch Ấu Huyên không có phủ nhận,” Việc này đều là Ấu Huyên cùng nhị thiếu trong lúc hàn huyên nghe Nhị thiếu kể lại, là thật là giả không thể nào biết được, bất quá…… Nghĩ đến Nhị thiếu không có lý do gạt ta.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, hơi khó hiểu Vị Thiếu Quân vì cái gì lựa chọn giấu diếm chân tướng, nếu kia trận hỏa người chịu trách nhiệm chủ yếu là Vị Thuỷ Liên, Vị Thiếu Quân nhiều lắm bị khiển trách một chút. Tuyệt sẽ không tạo thành hậu quả mất đi quyền kế thừa. Vẫn là như theo như lời Vị Thiếu Quân, hắn nghĩ đến lúc sau hết thảy cũng sẽ không có thay đổi, cho nên biết thời biết thế, lại vì người nhận tội.
Không nghĩ tới sự thực năm đó là như thế này, nguyên nhân gây ra trận đại hỏa kia đúng là do hai người con trả thù lẫn nhau.
Mà Vị Thuỷ Liên đại khái nghĩ đến Vị Thiếu Quân biết chuyện này là tất nhiên muốn nói , lúc trước chưa nói, tất nhiên là không biết sự tình chân tướng, cho nên khi nhắc lại việc này vạn phần thản nhiên, không có chút áy náy.
” Phu nhân?”
Hách Liên Dung lấy lại tinh thần. Bạch Ấu Huyên trên nét mặt mang một chút khẩn trương,” Chuyện này…… Thỉnh phu nhân không cần cùng Nhị thiếu nhắc tới, để tránh gợi lên chuyện thương tâm của hắn.”
Hách Liên Dung lộ ra một tia hiểu rõ, chuyện này tình hình thực tế ngay cả lão phu nhân cũng không biết, Vị gia những người khác cũng tất nhiên không biết, như vậy chuyện này là Vị Thiếu Quân cùng Bạch Ấu Huyên là “bí mật hai người”. Nguyện ý cùng đối phương chia sẻ bí mật mà người khác không biết. Có thể nghĩ hai người này quan hệ chặt chẽ.
” Yên tâm đi.” Hách Liên Dung ngừng tay, muốn biết thêm một chút nhưng phát giác mình sẽ không muốn hỏi, thoáng chút ngạc nhiên vì điều này. Vết thương cảu Bạch Ấu Huyên cũng cầm máu rồi, đi rửa vết thương là không sao nữa, nàng cùng Hách Liên Dung nói:” Ấu Huyên to gan. Dạy phu nhân làm chút điểm tâm như thế nào? Nhị thiếu thích nhất ăn mật đường tô tử hoa quế cao.”
Tại phương diện này Hách Liên Dung không có quyền gì lên tiếng, gật đầu đáp ứng, đi theo Bạch Ấu Huyên đi bước một lấy cái sàng, lọc bột, trộn đường…… Bận việc nửa ngày, rốt cục cuối cùng cũng có thể đi hấp nó, Hách Liên Dung mới quyết tâm cùng Bạch Ấu Huyên nói:” Ngươi đã không nghĩ tham gia cuộc thi hoa khôi, vì cái gì còn muốn tham gia đâu?”
Bạch Ấu Huyên không nghĩ tới Hách Liên Dung lại đột nhiên nhắc tới đề tài này, thần sắc buồn bã, thùy hạ mi mắt yên lặng không nói.
Hách Liên Dung nói:” Có phải hay không tú bà bức ngươi tham gia? Ngươi có thể cùng Thiếu Quân nói a, hiện tại nói cũng còn kịp đi?”
” Ta…… Ấu Huyên là tự nguyện tham gia.” Bạch Ấu Huyên thanh âm cực thấp. Thần sắc cũng muốn lã chã khóc.
” Ngươi……” Hách Liên Dung thật chịu không nổi giọng này. Nàng làm sao dự đoán được Bạch Ấu Huyên tuy là tự nguyện tham gia, nhưng nàng càng không hiểu chính là phản ứng đầu tiên của Vị Thiếu Quân khi biết được. Cư nhiên là giúp cho nàng đoạt danh hoa khôi mang về, một câu không muốn cho nàng tham gia đều không có.
Này ở Bạch Ấu Huyên xem ra. Đã là biểu đạt chính xác nhất, nàng cùng Vị Thiếu Quân quen biết hai năm có thừa, hai năm này Vị Thiếu Quân hào phóng bỏ lượng bạc lớn dưỡng nàng, không cho nàng bên ngoài treo biển hành nghề, không cho nàng xuất đầu lộ diện, thậm chí ngay cả Tần mụ mụ làm cho nàng có lệ tiếp vài khách nhân cũng bị Vị Thiếu Quân biết cho nên nàng vẫn nghĩ đến chính mình ở trong lòng Vị Thiếu Quân hẳn là bất đồng, tối thiểu, cùng các cô nương treo biển hành nghề bất đồng.
Nhưng hôm nay, tựa hồ lại không có gì bất đồng.
” Ta không biết các ngươi trong lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Hách Liên Dung bắt buộc chính mình hít sâu một hơi, làm cho chính mình không cần lười đi quản chuyện này,” Bất quá Thiếu Quân đối với ngươi là thực rất quan tâm.”
Không biết vì sao, nói những lời này Hách Liên Dung đột nhiên cảm thấy được chính mình đáy lòng sáp sáp, nàng che dấu cười cười,” Thiếu Quân nói qua không rõ ngươi vì cái gì muốn đi tham tuyển hoa khôi, ta bảo cho hắn tới hỏi ngươi, hắn không có tới, chỉ nói nếu đây là ý nguyện của ngươi, như vậy hắn sẽ trợ giúp ngươi lấy được danh hiệu hoa khôi.”
Lời nói của Hách Liên Dung làm cho Bạch Ấu Huyên tim đập mạnh và loạn nhịp vạn phần, trong mắt dần dần dâng lên một cỗ không xác định chờ đợi,” Hắn…… Nhị thiếu…… Thật sự nói như vậy……”
” Đúng vậy.” Thật sự là khôi hài, nàng đường đường là chính thất phu nhân, cư nhiên thành người hòa giải cho Vị Thiếu Quân cùng Bạch Ấu Huyên. Hách Liên Dung tự giễu ngoắc ngoắc môi, làm cho chính mình tin tưởng như vậy đúng, có câu là trữ sách mười tòa miếu không hủy một môn thân, nàng làm như vậy coi như là tích đức đi? Hách Liên Dung xoá đi phiền não trong lòng, đem lời muốn nói nói một mạch rõ ràng, đỡ phải tự phiền lòng.
” Thời điểm vừa mới lên núi, ngươi kỳ thật rất muốn nghỉ ngơi đi? Nghĩ muốn nghỉ ngơi vì cái gì không nói? Là muốn chờ người khác phát hiện ngươi mỏi mệt nói ra chúng ta nghỉ ngơi một chút sao? Vĩnh viễn không nghĩ trở thành cái thứ nhất biểu đạt ý kiến nhân, vĩnh viễn hy vọng người khác đoán ra chính mình ý đồ…… Đừng choáng váng, trên thế giới nào có nhiều như vậy người am hiểu ý người khác? Chính mình nhu cầu nếu không rõ xác thực biểu đạt đi ra, đối phương vĩnh viễn cũng không sẽ minh bạch.”
116.
“Phu nhân….”
Những lời nói liên tiếp của Hách Liên Dung khiến cho Bạch Ấu Huyên có cảm giác thất thố. Hách Liên Dung hoàn toàn nói đúng tâm tư của nàng, rồi lại khiến cho nàng không hiểu, Hách Liên Dung mới là thê tử chính thất của Vị Thiếu Quân a, nàng vì sao lại nói với mình những lời như vậy?
“Bởi vì ta mới là người tới sau kia a.” Hách Liên Dung nhìn ra sự kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) của nàng, cố tình thoải mái cười cười, “Ngươi đối với Thiếu Quân có cảm tình, Thiếu Quân đối với ngươi cũng vậy, nếu các ngươi lo lắng phía bà nội, ta ít nhiều cũng có thể giúp đỡ đôi chút. Tuy nhiên, hiện tại phải xác định dường như là ngươi có muốn phải theo đuổi đoạn tình cảm này.”
“Ta…” Bạch Ấu Huyên ngàn vạn lần không nghĩ tới bản thân có thể nghe thấy những lời như vậy, tâm tư từng nghĩ đến muốn quên đi lại lần nữa hồi sinh, trong mắt có ánh sáng hy vọng soi rọi. Tuy nhiên, nàng cuối cùng cũng không thể đi đến cuối cùng, có lẽ bởi vì người đối diện chính là Hách Liên Dung, chính thê của Vị Thiếu Quân; hoặc là bởi vì trong lòng nàng còn tràn ngập nghi ngờ, không xác định chính mình có thể khiến cho tình cảm này tốt đẹp; lại có lẽ….
“Một khi mong muốn điều gì, thân phận, địa vị đều không phải trở ngại, sẽ không ngừng cố gắng vươn tới….” Âm điệu của Hách Liên Dung hạ thấp một chút, “Chuyện này cùng với biết rõ không đạt được còn đi tranh giành khác biệt hoàn toàn, hắn luôn ở nơi đó, chỉ cần người từng bước đi tới, hắn cũng sẽ từng bước đi tới, nếu ngươi không nói, cơ hội sẽ cứ như vậy vĩnh viễn mất đi. Ít nhất…. Muốn để hắn hiểu được tâm ý của ngươi, chuyện tiếp theo hắn sẽ tự mình lựa chọn, như vậy, mấy mươi năm sau, ngươi ít nhất sẽ không bởi vì hiện tại không có dũng khí hỏi ra câu hỏi kia mà hối hận không kịp. Suy nghĩ một chút, lúc trước ta cũng đã từng hỏi qua sự thật về vụ hỏa hoạn năm đó, hắn thủy chung không chịu nói cho ta biết sự thật, nhưng ngươi lại biết tất cả. Hai người các ngươi có chung bí mật, chuyện này dường như có thể nói lên điều gì đi?”
Hách Liên Dung vừa dứt lời, liền thấy ánh mắt Bạch Ấu Huyên lòa sáng, đầu nhìn về phía sau mình. Hách Liên Dung có vẻ hiểu được, cười cười, quay đầu nhìn lại Vị Thiếu Quân không biết từ khi nào đã đứng ở cửa nói: “Hiện tại xem ra chuyện đại hội hoa khôi đã chẳng còn quan trọng nữa, ta quân sư quạt mo này cũng không còn tác dụng gì, các ngươi cứ nói chuyện, ta đi xuống núi trước.”
Vị Thiếu Quân khi Hách Liên Dung đi qua bên cạnh thì giữ chặt cổ tay nàng, ánh mắt sáng quắc tựa như đã nói ra suy nghĩ của chính mình. Hách Liên Dung đã có chút khó hiểu, xấu hổ rút khỏi tay hắn, “Đừng lo, ta biết đường trở về.”
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng là chuyện cười chúc phúc, cố tình trong lòng lại có chút căng thẳng, sao vậy chứ? Sợ bản thân sẽ đánh mất thân phận nhị thiếu phu nhân Vị phủ sao? Này đại khái không thể nào, Vị Thiếu Quân hẳn sẽ không có nghĩa khí như vậy, đã biết cuộc đời sẽ không lo cơm áo, an khang trường thọ cho đến cuối cuộc đời. Không phải lo lắng chuyện này. Vậy thì lo lắng cái gì đâu? Hách Liên dung ẩn ẩn cảm thấy chính mình có lẽ biết đáp án, nhưng là… không nghĩ muốn làm rõ đi, lui một bước trời cao biển rộng, đối với tất cả đều tốt đẹp.
Hách Liên Dung đi rồi, Vị Thiếu Quân cùng Bạch Ấu Huyên cũng không nán lại lâu. Thậm chí ngay cả mật đường hoa quế cao làm xong cũng chưa kịp ăn, Vị Thiếu Quân liền vội vội vàng vàng đuổi Bạch Ấu Huyên trở về Đoàn Tụ các.
Bên này, Đinh Lan ở Đoàn Tụ các chờ tới thực sốt ruốt, thấy Bạch Ấu Huyên trở về vội vàng nghênh đón nàng vào nhà, vội vã hỏi: “Tiểu thư, nhị thiếu gọi ngài đi ra ngoài có chuyện gì? Chính là nói chuyện chuộc thân cho người sao?”
Khuôn mặt Bạch Ấu Huyên mang theo nghi hoặc lắc lắc đầu, nàng cũng nghĩ rằng Vị Thiếu Quân nếu nghe được những lời Hách Liên Dung nói với mình, sẽ có chút thái độ, nhưng sau khi Hách Liên Dung đi rồi, Vị Thiếu Quân chỉ nói chút việc vặt vãnh, rồi vội vàng đưa nàng trở về. Suốt dọc đường cũng không nói gì, so với trước đó còn không bằng.
Rốt cuộc là làm sao có chuyện này? Sẽ không phải hắn thực sự đang chờ nàng nói ra câu nói kia chứ?
Thẳng tới lúc này, Bạch Ấu Huyên mới có thể hoàn toàn thả lỏng. Sự lo âu khẩn trương che giấu trước mặt Hách Liên Dung giờ mới đồng loạt xuất hiện trong lòng, nói với Đinh Lan những chuyện hôm nay, không quá xác định nói: “Ngươi nói ta có nên tới Vị phủ nói thẳng với nhị thiếu không?”
“Tiểu thư, đừng vội.” Đinh Lan vội vàng đi tới bếp lấy một cái tiểu hạp. “Vệ công tử hôm nay có tới đay. Đây là thứ hắn đưa cho tiểu thư.”
Mở tiểu hạp ra, đó là một bộ trang sức quý báu bằng chân châu, Bạch Ấu Huyên càng xem càng cảm thấy loạn tâm. “Đinh Lan, ngươi nói ta có nên cự tuyệt Vệ công tử không?”
“Tiểu thư tuyệt đối không thể.” Đinh Lan vội la lên: “Vệ công tử đối với tiểu thư nhất kiến chung tình. Tuy rằng biết tiểu thư không treo biển hành nghề với bên ngoài, vẫn luôn luôn đưa bạc, đưa trang sức tới. Tiểu thư lúc trước không phải từng vì hắn đàn một khúc nhạc sao? Không thể tưởng được hắn lại thật sự học theo. Hôm nay mang cầm đến, nghĩ muốn đàn lại cho tiểu thư nghe đâu.”
“Cái gì?” Bạch Ấu Huyên treo biển hành nghề không lâu thì quen biết Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân mặc dù đối với nàng tốt lại thiếu đi một phần tình cảm. Nhớ kỹ khúc nhạc của nàng, thật khiến cho người ta cảm động. Nhưng… “Nhưng hôm nay nghe những lời của nhị thiếu phu nhân, thật giống như sẽ không làm khó ta cùng với nhị thiếu.”
“Tiểu thư, biết người biết mặt không biết lòng, ngươi sao biết được nàng ta nói với người như vậy là thật lòng hay giả ý? Nói không chừng chỉ là thử tiểu thư mà thôi. Nếu tiểu thư một khi có tâm tư tiến vào Vị phủ, sợ sẽ không từ thủ đoạn đuổi cùng giết tuyệt đâu. Tiểu thư chẳng lẽ đã quên chuyện của Vân cô nương sao? Nàng ta đi làm thiếp. Ban đầu, chính thất chẳng phải cũng đối xử với nàng như tỷ muội? Sau lại như thế nào chứ?”
Đinh Lan nói tới đó chính là một vị cô nương khác trong Đoàn Tụ các, bị một phú thương chuộc thân, nạp làm tiểu thiểp, mới đầu cùng chính thất chung sống hòa hợp, Bạch Ấu Huyên trên đường từng gặp qua một lần, Vân cô nương mặc dù không bước qua chào hỏi, nhưng cũng thực khiến cho người ta hâm mộ. Sau đó, nàng hoài thai, vốn tưởng rằng ngày sau sẽ không phải lo lắng, cũng không ngờ bị chính thất vu khống cùng người khác thông dâm, bởi vì chính thất xưa nay đối xử tốt với nàng, phú thương kia cho rằng chính thất không có lí do nào lại đi hãm hại nàng, liền kéo nàng đi nhét vào lồng heo, không chỉ có đứa nhỏ bị mất, tánh mạng cũng mất một nửa. Bi thảm hơn chính là phú thương kia nhưng lại trục xuất nàng khỏi gia môn, Vân cô nương mang theo hai bàn tay trắng bần cùng bất đắc dĩ chỉ còn cách trở lại Đoàn Tụ các làm nghè cũ. Nhưng chuyện này trong Đoàn Tụ các mọi người đều biết, cho dù có là cô nương thanh lâu, giá trị con người cũng bị suy giảm, trơ mắt nhìn ngày qua ngày ảm đạm trôi qua.
“Vết xe đổ ngay trước mắt, tiểu thư nhất định phải suy nghĩ kỹ càng a.”
Bạch Ấu Huyên càng không có chủ ý, lẽ ra sau khi cùng Hách Liên dung nói chuyện xong, lòng nàng cũng đã thấy sáng tỏ, nhưng nghe Đinh Lan nói như vậy, đúng là nơi nơi nguy khốn, làm cho người ta không rét mà run.
“Đinh Lan hiểu được tâm ý của tiểu thư với nhị thiếu gia, nhưng mà… cũng muốn suy nghĩ lại tương lai của bản thân, có đáng giá để mạo hiểm như vậy hay không. Vệ công tử nhân phẩm, bề ngoài cũng không hề thua kém nhị thiếu gia, quan trọng hơn… hắn đối với tiểu thư có tình cảm sâu đậm. Nhị thiếu gia đối với tiểu thư mặc dù tốt, lại chưa từng tỏ bất kỳ thái độ gì với tiểu thư, thậm chí…. Thậm chí ngày cả chuyện phòng the cũng chưa từng có qua. Đây cũng là lợi thế cuối cùng của tiểu thư. Vệ công tử thường xuyên nói tới chuyện chuộc thân cho tiểu thư, nếu hắn biết tiểu thư là tấm thân hoàn bích, nói không chừng còn có thể lập tức nạp tiểu thư làm thiếp…. thú tiểu thư làm thê cũng không chừng đâu!”
“Làm… thê?” Bạch Ấu Huyên không thể không thừa nhận, danh phận “thê’ này nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ vì thân phận hiện tại của nàng, nghĩ muốn trở thành thê tử của người khác là một chuyện xa vời không bao giờ có thể thành sự thật.
Lại hồi tưởng lại hai năm trước, buổi tối nàng cùng Vị Thiếu Quân gặp nhau lần đầu kia, nàng giống như một món đồ vật ở trên đầi bị người người ra giá, đó là ngày nàng chấm dứt những ngày tháng thanh quan (thanh quan: ý chỉ những cô nương bán nghệ không bán thân). Nàng vẫn nhớ rõ câu nói nàng nói với những khách nhân bên dưới kia, “Nhân thị nê trung khiết hà bất nhiễm, ngô thị hà giang hương nê bất đọa.” ( tạm dịch: người như hoa sen trong bùn mà chẳng nhiễm mùi tanh, người là bông sen tỏa hương không ngừng), cũng chính vì những lời này đã hấp dẫn Vị Thiếu Quân đang uống rượu cùng chúng bằng hữu, hắn mang số tiền gấp hai lần bao nàng, lấy giá cả cao ngất trời bao nàng hai năm, hắn cùng với nàng tâm sự, nói chuyện bí mật, uống rượu, nghe nhạc…. Rõ ràng đối với cô nương như nàng có vẻ thân thiết, có phải hay không bản thân một chút quan hệ cũng khó có được.
Nàng nguyện ý vì Vị Thiếu Quân dâng tặng hết thảy, nhưng hai năm này nàng chưa từng hỏi qua hắn vì sao, nàng tuy rằng suy nghĩ giải đáp tâm tư Vị Thiếu Quân, lại càng sợ bởi vậy mà mất đi quan hệ như vậy.
“Tiểu thư?” Đinh Lan cẩn thận hô một tiếng, “Tiểu thư đang nghĩ chuyện gì? Chính là chuyện phải đưa ra câu trả lời thuyết phục Vệ công tử sao? Hay là muốn cùng nhị thiếu ngả bài?”
Bạch Ấu Huyên cực kỳ chậm lắc lắc đầu, “Ta… phải tiếp tục dự thi, đại hội hoa khôi sau khi kết thúc, lại quyết định sau.”
|
|