|
Hách Liên Dung trong lòng không yên đi tới bên hồ, trong đầu đều là những lời nói vừa rồi của Bích Liễu. Ý của Bích Liễu vô cùng rõ ràng, khuyên nàng đi tranh giành, tốt nhất đảm đương chức đương gia, đến lúc đó tự nhiên sẽ không có ai tới gây phiền toái. Tuy nhiên, hiện tại phiền toái đã không có, chỉ sợ lại sẽ xuất hiện chuyện phiền toái mới, toàn bộ Vị phủ, trừ bỏ Ngô thị làm đương gia, đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, Vị Thu Cúc, Vị Đông Tuyết, Nghiêm Yên, thậm chí ngay cả người không nên có phiền toái nhất, lão phu nhân đều có phiền toái, lại nói tiếp, Vị gia vô ưu vô lự nhất nên là cô nãi nãi đi? Quả nhiên không để ý tới mọi chuyện mới là đúng đi?
“Đệ muội? Đệ muội?” Nhận thấy Hách Liên Dung thất thần, Ngô thị quơ quơ cánh tay của nàng, Hách Liên Dung lại không phòng bị, dưới chân trượt một chút, thiếu chút nữa rơi vào trong hồ nước. Ngô thị vội kéo nàng lại, nhìn bãi đá phủ đầy rêu xanh nói: “Hạ nhân này kia càng ngày càng nhàn hạ! Nói với bọn họ phải tẩy sạch rêu xanh, căn bản là không có làm!”
Hách Liên Dung nhìn xung quanh ao, quả nhiên, trên bãi đá phủ một chút rêu xanh, ngày hôm qua ban đêm trời lại đổ mưa, bước lên sẽ bị trượt chân.
Vừa rồi có tính là Ngô thị đã cứu nàng một mạng không? Nhìn Ngô thị còn đang lớn tiếng chỉ trích hạ nhân, Hách Liên Dung liền 囧, lại nhìn thấy phía trước cách đó không xa có thân ảnh vội vàng rời đi, vội nói: “Kia không phải tam nương sao.” Lấy lời này đánh gãy lời của Ngô thị.
Ngô thị nhìn nhìn, nhíu mày nói: “Thấy tẩu liền bước nhanh như vậy, sợ tẩu truy tìm cái gì từ nàng đâu!”
Hách Liên Dung không khỏi nhớ tới Hồ thị nói vay tiền cho Dương thị, tò mò nói: “Tam di nương không dám đến đây? Là chuyện hai trăm lượng của đệ đệ nương ấy?”
Ngô thị giống như không muốn nói tới chuyện này, lôi kéo Hách Liên Dung đi đến lương đình bên cạnh hồ, “Kỳ thực tẩu vừa mới đi tới Thính Vũ hiên, đệ muội không ở đó.”
Hách Liên Dung cũng không biết là chính mình nên cảm tạ Ngô thị vừa rồi kéo mình, vẫn là xem thái độ tốt bụng của Ngô thị nên không lấy ra vẻ mặt lạnh lùng, tóm lại là hỏi một câu, “Tìm muội có việc?”
“Đệ muội còn chưa có nghe nói đi? Nhị muội…. là nhị tỷ của muội, đã trở lại, ước chừng buổi chiều sẽ về thăm nhà.”
Hách Liên Dung gật đầu, “Vừa mới ở trên đường gặp qua.”
Ngô thị kinh ngạc một chút, nhìn Hách Liên Dung một lúc lâu, “Chưa khiến đệ muội khó xử chứ?”
Hách Liên Dung không hiểu chính xác ý tứ của nàng, sẽ không nói chuyện, Ngô thị cười nói: “Đệ muội đừng hiểu lầm, đại tẩu cũng không phải muốn phá hư quan hệ của hai người, chính là… nghĩ muốn nhắc nhở muội một câu, vị nhị tiểu thư này nhà chúng ta, cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu tương lại có chuyện gì, đệ muội nếu muốn dùng biện pháp đối phó đại tẩu với nàng, cũng không phải là chuyện có thể dễ dàng đạt được.” Nói xong những lời này, Ngô thị cười phất tay, “Đại tẩu nhanh mồm nhanh miệng, đệ muội cũng đừng để ý. Chút chuyện này của chúng ta, đã sớm trôi qua, mọi người cũng nên tiến về phía trước, tại Vị gia này, ai đi ai ở, ai có thể trở thành người một nhà, trong lòng đại tẩu vẫn rất rõ ràng.”
Hách Liên Dung chậm rãi gật đầu, trong lòng hiểu Ngô thị sở dĩ mượn sức mình đơn giản là vì chuyện từ đường, cũng không muốn phá hỏng. Ngô thị không có nghe đến lời muốn nghe, tự nhiên sẽ muốn nói lại, đang muốn mở miệng, quản gi Vị phủ Vị Quảng, cũng là trượng phu của Thanh cô tới tìm Ngô thị, nói là việc an bài phòng ở cho nhị tiểu thư xảy ra chút vấn đề, Ngô thị liền vội vàng qua xem xét, không lòng dạ nào cùng Hách Liên Dung nói chuyện giao lưu tình cảm.
Hách Liên Dung cảm thấy thật là có ý tứ, cùng lúc đối với mình quở trách Vị Thủy Liên không tốt, lại đối với việc làm thế nào an bài cho nàng để ý như vậy, nếu đến lúc đó chính mình không rõ liền mang theo địch ý đối với Vị Thủy Liên, như vậy Ngô thị lại nhân cơ hội đi làm người tốt, hết thảy sẽ cảm thấy phi thường tự nhiên.
Lại nói tới Thính Vũ Hiên, Bích Liễu đã trở về từ trước, cũng chỉ huy bọn nha hoàn bài trí đồ vật này nọ, Hách Liên Dung cũng không ngăn cản, cho nha hoàn đi gọi Bích Đào tới, nàng nhớ rõ Bích Đào nói là có chuyện cần báo lại.
Ai ngờ nha hoàn kia nói Bích Đào từ sáng cùng Hách Liên Dung ra ngoài vẫn chưa thấy trở về, Bích Liễu có chút lo lắng, “Thiếu phu nhân, nếu không chúng ta qua chố lão phu nhân xem sao?”
Hách Liên Dung lắc đầu, “Tùy nàng đi, nếu nàng nghĩ muốn cùng lão phu nhân nói cái gì, hiện tới mới đi ngăn cũng chẳng kịp.”
Bích Liễu nhìn Hách Liên Dung, trên mặt toàn là ưu sầu, Hách Liên Dung hiểu được ý tứ của nàng, lại như thế nào cũng không muốn phụ họa theo sau. Bích Liễu cũng không tiếp tục thuyết phục nàng, lại chỉ huy nha hoàn.
Tới buổi chiều, có một nha hoàn lạ mặt tới truyền lời, nói Vị Thủy Liên hồi phủ, tuy nhiên không vội vàng muốn cùng mọi người gặp mặt, chờ nghĩ ngơi một chút, lấy tâm trạng tốt nhất gặp lại mọi người.
Cái cớ này cũng thật ý nghĩa. Tuy nhiên, Hách Liên Dung nghe xong cũng chỉ cười, ưu sầu trên mặt Bích Liễu nhiều thêm một chút. Hách Liên Dung nghĩ nàng còn muốn nói tới chuyện trước đó, cũng không để ý.
Trước giờ dùng cơm chiều, Hách Liên Dung do dự nửa ngày cuối cùng cũng vẫn là cùng Bích Liễu nói Ngô thị tìm nàng nói những lời đầy mâu thuẫn kia, nói xong bản thân cũng tự thấy mâu thuẫn, nàng là muốn để Bích Liễu cho nàng chút ý kiến sao? Lời nói của Bích Liễu quả nhiên có ảnh hưởng tới nàng đi?
Không ngờ Bích Liễu nghe xong kinh ngạc nửa ngày, “Đại thiếu phu nhân lần nói nói cũng không có sai, nhị tiểu thư đích thực so với đại thiếu phu nhân còn lợi hại hơn.”
“Nga? Là như thế nào?” Ngô thị giỏi nhất việc ra ám chiêu, vô thanh vô tức hãm hại người khác, so với nàng lợi hại hơn là khái niệm như thế nào?
Bích Liễu ngĩ nghĩ, “Ví dụ như…. Nếu lúc trước thiếu nãi nãi tại đại sảnh làm mấy chuyện kia khi nhị tiểu thư ở đây, nàng rất có thể sẽ ném trở lại, hơn nữa sẽ làm cho những người bên cạnh cùng ném với nàng.”
Hách Liên Dung chớp mắt liên tục, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh toàn bộ người trong Vị gia cùng nhau ném đồ vào nàng là loại chuyện náo nhiệt cỡ nào, nàng có phải hay không nên luyện cái gì thiên thủ Quan Âm (thuật Quan Âm nghìn tay) chuyên tiếp loại tuyệt chiêu ám khí này?
Cùng Bích Liễu vừa nói chuyện vừa đi ra đại sảnh, Hách Liên Dung là từ nhị viện đi tới đây, liền từ sau cánh cửa tiến vào, vừa mới bước vào đại sảnh, liền thấy động tác võ thuật đẹp mắt của Vị Thiếu Quân từ cửa chính bước vào.
Thấy hắn, Hách Liên Dung mặc kệ chuyện có nên nhẫn nại hay không, cũng mặc kệ luôn chuyện có nên tâm tình tranh thủ tình cảm hay không, lúc ấy liền giận tái mặt. Vị Thiếu Quân thấy nàng như vậy hình như cũng có chút khó chịu, quệt miệng ngồi vào vị trí, một chân đá lung tung, ngồi cũng như không ngồi.
“Thiếu Quân, ngồi như vậy còn ra thể thống gì.”
Một thanh âm từ bên người Nghiêm thị truyền tới, Hách Liên Dung lúc này mới nhìn sang, thấy bên cạnh Nghiêm thị có một nữ tử xinh đẹp khoảng hai mươi bốn tuổi đang ngồi, đang cúi đầu uống trà. Nàng mặc thường phục màu hồng thêu muôn ngàn đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm đang khoe sắc, tô đậm vẻ đẹp kiều diễm của nàng. Xem khuôn mặt của nàng với Nghiêm thị giống đến năm phần, chắc hẳn là Vị gia nhị tiểu thư Vị Thủy Liên, tuy nhiên, nàng rõ ràng thấy Hách Liên Dung đã vào phòng, lại chỉ trách cứ có một mình Vị Thiếu Quân, mà đối với Hách Liên Dung hờ hững, này không thể nghi ngờ so với việc mở miệng làm khó dễ còn khiến cho người ta khó xử hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Hách Liên Dung cũng đã có những trải nghiệm phong phú tại Vị gia, biết nàng chính là đang chờ chính mình mở miệng, lại nhìn vẻ mặt của mọi người trong phòng, liền hiểu được trận chiến nảy lửa này đã được nhóm lên, chỉ chờ nàng tới làm diễn viên chính thôi.
“Vị này chính là nhị tỷ đi?” Hách Liên Dung đi tới bên cạnh Vị Thủy Liên, nhẹ nhàng phúc thân, “Đệ muội xin chào nhị tỷ.”
“Ba!” Một tiếng, dọa Hách Liên Dung nhảy dựng, nàng cũng không ngẩng đầu, đã nhìn thấy chén trà bị Vị Thủy Liên ném vỡ trên mặt đất, nước trà bắn lên làn váy của nàng, Hách Liên Dung cau mày lui về phía sau hai bước, Vị Thủy Liên cư nhiên mở miệng, “Nguyên lại ngươi chính là thê tử của Vị Thiếu Quân, thật không nghĩ tới đường đường huyền chủ lại là một người đàn bà đanh đá khiến người ta chán ghét, cho nên lắp bắp kinh hãi, trượt tay, thật khiến cho đệ muội chê cười.”
Nếu với tính tình thường ngày của Hách Liên Dung, tiện nghi ngoài miệng là việc không thể để cho người ta có được, tuy nhiên, nàng lại nhớ đến lời nói của Bích Liễu, cảm thấy Vị Thủy Liên bây giờ chính là ước gì nàng cãi lại chống đối, cổ động người nhà cùng nhau dùng bát ném nàng, nếu nàng chống đối, liền bị lừa.
Hách Liên Dung cười cười, xoay người đi tới ngồi xuống bên cạnh Vị Thiếu Quân. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Vị Đông Tuyết nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt nhận thấy có ánh mắt đang chăm chú đặt trên người nàng, xoay qua… , Vị Thiếu Quân hơi nâng mi nhìn nàng chằm chằm, vết thương trên mặt khiến cho hắn có chút quái dị.
Về phần người công bố vì Hách Liên Dung suy nghĩ, Ngô thị, trong mắt không khỏi lướt qua một chút thất vọng. Vị Thủy Liên từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, lại tìm được nhà chồng tốt, trở lại Vị phủ cho tới bây giờ đều đè đầu cưỡi cổ nàng, Ngô thị vẫn luôn trông cậy vào Vị Thu Cúc, loại người giống như cái thùng thuốc nổ này nổ nổ rầm rầm Vị Thủy Liên, bất đắc dĩ người ta là tỷ muội ruột thịt, tự nhiên không chịu đứng về phía nàng, Ngô thị liền đem hy vọng gửi gắm trên người Hách Liên Dung, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã khiến cho nàng thất vọng rồi.
Lão phu nhân mở miệng nói: “Người đã đủ phải đi nhà ăn thôi.”
Vị Thủy Liên thu hồi ánh mắt đang nhìn Hách Liên Dung: “Nãi nãi, tam muội cùng bác còn chưa có đến đâu.”
Nàng nói còn chưa có hết câu, cô nãi nãi Vị Đình Ngọc liền xuất hiện bên trong đại sảnh, sắc mặt của nàng mang theo nét tái nhợt, thấy mọi người cũng không nói gì, đi thẳng đến chỗ của mình ngồi xuống.
Vị Thủy Liên tiếp nhận chén trà mà nha hoàn một lần nữa dâng lên, thổi thổi, ánh mắt không nâng lên nói: “Bác, ta đã ba năm không trở về, như thế nào cũng không nghĩ tới, lần này trở về sẽ ở trong nhà nhìn thấy người.”
Vị Đình Ngọc không hé răng, lão phu nhân nói: “Nói việc này làm cái gì, đi một chút đi.” Nói xong nàng đứng dậy, dẫn đầu đi vào nhà ăn.
Mọi người liền đứng dậy đi theo, đến khi tới nhà ăn, nha hoàn mỗi phòng đều đi tới trước kéo ghế, duy chỉ trước mặt Bích Liễu là trống không, đi ở phía trước Vị Thiếu Dương phát hiện liền kêu hạ nhân đi lấy ghế, Vị Thủy Liên ngồi bên cạnh Nghiêm thị nói: “Thiếu Dương, loại việc vặt vãnh này từ khi nào cũng đến phiên đệ quản?”
Vị Thiếu Dương cau mày, vẫn để cho hạ nhân lấy cái ghế khác cho Hách Liên Dung, lúc này mới ngồi.
Hách Liên Dung hướng Vị Thiếu Dương gật đầy, ngồi xuống, lại nhìn thấy trên bàn thiếu một cây đũa, đột nhiên có chút nghi hoặc.
Từ trong lời nói của Bích Liễu không khó nghe ra Vị Thủy Liên là loại người cứng rắn, như thế nào loại việc này lại rất có phong cách của Ngô thị? Liếc mắt nhìn nàng một cái, Vị Thủy Liên cũng nhìn nàng, tuy nhiên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, “Tam muội không tới sao?”
Nghiêm thị nói: “Thu Cúc trong người không thoải mái, nói tối nay tới gặp con sau.”
Mọi người tự nhiên hiểu được Vị Thu Cúc vì cái gì không đến, Vị Thủy Liên đối với vị muội muội này hiển nhiên cũng là khẩu hạ lưu tình, liền không hề truy vấn, hít sâu, “Vốn là, ta ở xa nhà nhất, những chuyện trong nhà cũng không tiện vung tay múa chân, tuy nhiên a, hôm nay cùng tuần phủ phu nhân vừa mới vào thành, liền mở mang kiến thức, đệ muội, muội hiểu được tỷ nói cái gì chứ?”
Hách Liên Dung nhưng lại nói, “Phải.” khiến cho mọi người kinh ngạc không thôi.
Vị Thủy Liên tựa tiếu phi tiếu, “Tỷ không biết muội là nghĩ như thế nào, tuy nhiên lúc ấy cứ theo như tỷ nghe được muội cùng nhị đệ nói chuyện, nhưng cũng không nghĩ muốn thừa nhận muội là em dâu của tỷ. Vị gia ở Vân Trữ gia nghiệp to lớn, nhị tỷ phu muội lại là ngũ phẩm đương triều, ở trong mắt người ngoài, nhà chúng ta không phải là gia đình bình thường, muội có thể nào làm những chuyện như vậy?”
Câu hỏi của Vị Thủy Liên ôn ôn hòa hòa, cũng không giống như Ngô thị bén nhọn, cao vút, nhưng trong lời nói lại khiến cho người ta xem nhẹ cũng rất khó.
Hách Liên Dung nghĩ muốn nói một chữ “Dạ”, lại phát hiện bản thân nói không được, cố nén khiến cho bản thân ngàn vạn lần đừng có nói ra. Nếu một chọi một nàng tự nhiên không sợ, nhưng vị này chính là có tiếng thích đánh hội đồng, hơn nữa đây là bàn ăn, nhiều bát cơm, nàng không khỏi bị ném.
Hách Liên Dung im lặng lại khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, lo lắng đến lúc đó không có kính mắt, đôi đũa trong tay mọi người đồng loạt dừng lại giữa không trung, Ngô thị cùng Nghiêm thị liếc nhìn nhau, đều đang nghi hoặc Hách Liên Dung phải chăng đã ăn nhầm cái gì.
Lão phu nhân lại càng tỏ ra sốt ruột. Nếu nàng nhớ không lần, ban đầu, Hách Liên Dung dường như cũng giống như bây giờ, người ta nói cái gì chính là cái đó, kết quả cuối cùng trình diễn một màn đại náo toàn phủ, hiện tại nàng cùng lúc vừa lo lắng có thể hay không kịch cũ diễn lại, vừa lo lắng có thể hay không diễn một màn song phượng hỏa tịnh. (hai con phượng hoàng cùng cháy: hai lực lượng cường đại đối đầu, tạo ra cục diện hủy diệt hoàn toàn, tựa như loài phượng hoàng chết trong biển lửa)
Tâm tình không tốt nhất phải nói tới Vị Thiếu Quân, mày hắn nhíu thành một hình bế tắc, nhìn chằm chằm vào Hách Liên Dung, giống như nàng uống nhầm thuốc.
Trong mắt Vị Thủy Liên hiện lên chút nghi hoặc, Nghiêm thị nhìn Hách Liên Dung thản nhiên nói: “Nghe nói Bích Đào hôm qua ở Thính Vũ hiên quỳ cả ngày, là vì sao?”
Nàng vừa hỏi như vậy, Hách Liên Dung tiện thể tất nhiên sẽ trả lời, nghĩ nghĩ, Hách Liên Dung mở miệng nói: “Con cũng không hiểu được lí do vì sao, ngày hôm qua con đi một lúc, nàng liền quỳ ở chỗ đó, hỏi nàng cái gì nàng cũng không nói. Con đang muốn hỏi một chút đại gia hỏa, có phải hay không cùng Bích Đào ở bên ngoài làm chuyện không nên gì? Mới bị phạt quỳ?”
Vị Thủy Liên cười cười, “Rốt cuộc là ở bên ngoài làm chuyện không phải, vẫn là ở Thính Vũ hiên làm chuyện không phải?”
Này thật đúng là ý định làm khó dù làm thế nào cũng trốn không thoát, Hách Liên Dung vẫn còn đang cân nhắc muốn hay không lại mở miệng, Vị Thủy Liên lại nói: “Bích Đào là thông phòng nha hoàn của Thiếu Quân, cho dù trong lòng đệ muội ghen tị, nhằm vào Bích Đào là được rồi, làm gì phải ngay cả mặt của Thiếu Quân cũng làm thành như vậy? Hôm nay làm trò trước tuần phủ phu nhân để nàng biết đây là đệ đệ của tỷ, cò không biết người ta sẽ nghĩ như thế nào về Vị gia chúng ta đâu.”
Nói đến đây cũng không biết là vì mặt mũi Vị gia hay là vì mặt mũi của nàng, Hách Liên Dung cười cười, cúi đầu ăn cơm. Vị Thiếu Quân bên cạnh rõ ràng rất phiền não, cầm chén đầy cơm dùng sức thật lớn, Vị Thủy Liên thản nhiên nói: “Thiếu Quân, đệ là nam nhân, nên quản giáo thê tử thật tốt, sao có thể để cho nữ nhân đi tới phía trước nói đạo lí thay? Còn để nàng bên đường khóc lóc om sòm, nói có bao nhiêu khó coi liền bấy nhiêu khó coi!”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Vị Thủy Liên cũng không có trở nên nặng nề, Vị Thiếu Quân nặng nề đặt bát cơm xuống, hai tay nổi đầy gân xanh để xuống bên đùi nghe Vị Thủy Liên nói, mọi người trên bàn đều dừng lại động tác, Hách Liên Dung vẫn nghi hoặc không hiểu. Vị Thủy Liên còn muốn mở miệng, Vị Thiếu Dương nói: “Nhị tỷ, lần này trở về ở lại bao lâu?”
Vị Thủy Liên khẽ cắn môi, tựa hồ có chút không hài lòng, “Tỷ vừa trở về, Thiếu Dương liền muốn đuổi tỷ đi rồi?”
Vị Thiếu Dương cười nói, “Đệ là nghĩ muốn lưu nhị tỷ lại lâu một chút, lại lo lắng nhị tỷ không có nhiều thời gian như vậy.”
Vị Thủy Liên cười cười, lại khiến cho dù là ai cũng không nhìn ra một chút chân thật nào, “Vẫn là Thiếu Dương còn nhỏ. Lúc trước không để cho Thiếu Dương tiếp thánh chỉ tứ hôn kia, thật là có tầm nhìn.”
Trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại, sắc mặt Vị Thiếu Dương nháy mặt trở nên tái nhợt, Vị Thủy Liên ôn nhu cười nhìn Hách Liên Dung, bàn tay Hách Liên Dung cầm đôi đũa dừng lại một chút, vẫn gắp một chút thức ăn trở về, nhưng trên mặt đã không thấy ý cười, môi cũng hơi mím lại.
“May mắn như vậy, bằng không truyền ra Vị gia thiếu nãi nãi chủ quản gia đình là người đàn bà đanh đá, thật đúng là lăng nhục.” (thiếu nãi nãi chủ quản gia đình: k tìm ra đc từ nào hay hơn, ý nói là vợ của thiếu gia đứng đầu trong gia đình)
Vị Thủy Liên tự nhận đánh vào tử huyệt của Hách Liên Dung, cười đem lời nói ra hết, vừa lòng nhìn sắc mặt Hách Liên Dung càng thêm tái nhợt, đang muốn thừa thắng xông lên, thình lình một bát cơm ném ở trên bàn, làm vỡ mấy cái bát khác, mọi người đều không kịp né tránh, cái bàn liền bị người ta xô ngã, Vị Thiếu Quân vẻ mặt tái xanh đứng ở nơi đó, “Nói đủ chưa?”
58.
Lặng yên, trong đại sảnh im lặng tới mức ngay cả âm thanh hô hấp cũng không nghe thấy, không rảnh bận tâm tới một đống hỗn độn trên mặt đất, mọi người đình chỉ hô hấp, mở to con mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Vị Thiếu Quân, Vị Thủy Liên trước hết ngồi lại chỗ cũ, giận dữ nói: “Còn biết quy củ gì nữa không!”
“Không có!” Vị Thiếu Quân táo bạo đá văng cái ghế ra phía sau, “Về sau ít ở trước mặt ta ba hoa! Gà mái so với ngươi còn yên tĩnh hơn!”
Mắt hạnh của Vị Thủy Liên trợn lên, lúc này, nàng đã tức giận đến phát run, “Ngươi! Hỗn đản! Ngươi nói ta là cái gì!”
Vị Thiếu Quân đâu thèm để ý tới nàng, vung vạt áo lên, quay đầu bước đi, thuận tay còn mang theo Hách Liên Dung vẫn còn đang ngẩn ngơ ngồi đó, chớp mắt liền biến mất khỏi nhà ăn.
Hách Liên Dung cho tới khi nghe thấy vài tiếng côn trùng kêu trong hoa viên mới hồi phục lại tinh thần, thấy bản thân bị Vị Thiếu Quân kéo tay đi thẳng tới Thính Vũ hiên, thấy trên trán hắn nổi đầy gân xanh, Hách Liên Dung không dám lên tiếng, sợ hắn… một khi không… cao hứng đem chính mình giống như cái bàn quăng đi.
Tuy nhiên, hắn vì cái gì lật bàn đâu? Là sợ sau khi ném bát cơm kia Vị Thủy Liên cũng sẽ lấy bát cơm ném lại hắn, cho nên đi trước một bước hủy diệt tất cả vũ khí? Vậy hắn lại vì cái gì phải ném bát cơm đâu? Thấy thế nào cũng là bản thân ném bát cơm mới đúng, Vị Thủy Liên nhiều nhất cũng chỉ coi là ngộ thương hắn, vẫn là…. Đột nhiên, lúc đó có năng lực chính nghĩa siêu nhiên nhập vào người?
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Hách Liên Dung đi theo hắn trên con đường gập ghềnh, mắt thấy đã sắp tới Thính Vũ hiên, dưới chân Hách Liên Dung khẽ vấp một chút, “Ai…”
Vị Thiếu Quân liền buông tay Hách Liên Dung, hổn hển quay đầu lại, “Năng lực lúc bình thường của ngươi đâu! Hiện tại lại muốn làm thục nữ! Để cho người ta quở trách đến thiên hôi địa hám cũng không hé răng!” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Vị Thiếu Quân càng nhỏ thêm, lửa giận lại không chút giảm xuống, nhìn chằm chằm cái gì đó trong tay Hách Liên Dung, “Ngươi lấy cái này theo làm cái gì!”
Hách Liên Dung nhìn bát cơm cùng đôi đũa trong tay, có chút vô tội, “Không… buông kịp….”
Vị Thiếu Quân hất tung mấy thứ này nọ trong tay Hách Liên Dung, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Rốt cuộc là ai muốn thế nào…. Thân hình Hách Liên Dung phản xạ có điều kiện nghiêng về phía sau, Vị Thiếu Quân bước từng bước năm lấy cổ áo nàng, nổi trận lôi đình, “Ngươi nghe thấy chứ? Trên thánh chỉ nguyên bản là để cho Thiếu Dương cưới ngươi, không phục sao? Ngươi mắng lại a! Hiện tại làm bộ mặt tiểu tức phụ này là cho ai xem! Bớt khiến người ta ghê tởm!”
Hách Liên Dung run sợ hồi lâu. Lúc này mới hiểu được Vị Thiếu Quân vì sao lại nóng nảy như vậy. Cảm xúc này là do lòng tự tôn bị tổn thương. Khẩu khí của Vị Thủy Liên làm như những đồ vật người ta không thèm, mang vứt đi đều vứt cho hắn. Cho nên, hắn cảm thấy không còn mặt mũi.
Quả nhiên, cách việc bị năng lực chính nghĩa siêu nhiên nhập vào một khoảng rất xa a. Hách Liên Dung khẽ hạ mí mắt, đẩy cánh tay đang nắm cổ áo của mình ra. “Ngươi tức giận cũng không cần lôi ta vào. Ngươi hiện tại đem ta lôi ra đây, ngày mai phiền toái của ta sẽ thi nhau mà đến. Ngươi thật sự là chê ta không đủ phiền toái.”
“Ngươi nghĩ ngươi ngồi ở cái đống kia sẽ không gặp phiền toái?” Vị Thiếu Quân khẽ gầm: “Sức mạnh bên đường bắt người của ngươi đâu? Sức mạnh tát ta một cái đâu?”
“Ngươi hy vọng ta cùng các nàng vung tay sao? Ngươi cho rằng ta thích vung tay sao?” Hách Liên Dung cũng có chút nổi giận. Rõ ràng chịu ủy khuất chính là nàng. U hồn này cư nhiên lại vì cái gọi là tự tôn đến chỉ trích nàng! Chẳng lẽ, nàng đáng bị người ta nói như vậy. Sau đó, lại hỗn chiến thành một đống sao? Thật đúng là u hồn!
Hách Liên Dung không có tâm trạng tiếp tục cùng hắn dây dưa, bước vòng qua hắn đi tới Thính Vũ hiên. Vị Thiếu Quân hai tay chống nạnh bất động thật lâu. Một cước đem cái bát Hách Liên Dung vừa làm rơi đá văng đi thật xa, mặt mang theo nét mặt tràn đầy phẫn nộ nói lớn tiếng, “Ít nhất đánh sẽ có hiệu quả. So với việc ngươi tới ngồi ở một góc tường góc như chết cha còn mạnh hơn gấp trăm lần!”
Hách Liên Dung không chút nghĩ ngợi, quay đầu đốp lại một câu. “Ngươi mới bị chết cha!”
Vị Thiếu Quân ở xa xa trừng mắt nhìn nàng, “Cha ta vốn đã chết!”
U hồn a! Hách Liên Dung nghiến răng nghiến lợi nghĩ, bỗng nhiên tổng kết ra một triết lý.
Tại thời điểm cùng với đám bác chồng Vị gia tức giận là vì báo thù mà tức, một bên tức giận một bên suy nghĩ như thế nào có thể báo thù; mà thời điểm cùng với u hồn này, là toàn bộ giác quan vô lý mà tức giận, động não cũng lười động, trực tiếp xông tới phía trước, chính là như vậy. Cũng không hết giận!
Giống như hiện tại, nàng lại muốn đánh. U hồn ngu ngốc này không có chuyện gì sao lại đi nguyền rủa cha nàng? Thật sự là…. Khoan đã, nghĩ lại lúc trước một chút, u hồn này giống như không chỉ nói nàng giống như đã chết cha, còn nói cái gì mà… trốn trong góc tường khóc?
Hình như chỉ có một lần như vậy, hắn vì sao lại biết? Tiền Kim Bảo nói? Tiền Kim Bảo nói cho Hàn Sâm, Hàn Sâm nói cho hắn? Vẫn là…
Hách Liên Dung không xác định nhìn Vị Thiếu Quân, Vị Thiếu Quân vẫn còn mang theo phẫn nộ trên vẻ mặt, còn có them một chút không tự nhiên, xoay người… đi không cùng nàng đối mặt. “Thiết! Đều nói ta trốn tránh trách nhiệm khẩu thị tâm phi, ngươi cũng nào có tốt như vậy!”
Vị Thiếu Quân cũng không quay đầu lại, đi vào Thính Vũ hiên, không lại quay đầu lại liếc nhìn chút nào, Hách Liên Dung đứng ở chỗ cũ ngây người cả nửa ngày, đột nhiên cảm thấy… được rồi, có lẽ u hồn này lật bàn không phải chỉ vì tự tôn cao ngất của bản thân, còn có thể vì một chút chuyện khác.
Tâm tình Hách Liên Dung trở nên có chút cổ quái, nguyên lại Thượng Đế cũng có khi ngủ gật trong truyền thuyết là thật, bằng không làm sao lại có thể mù mờ để cho một cái u hồn làm được chuyện tốt đâu? Tuy rằng là tiện tay làm chuyện tốt. Tuy rằng là “chuyện tốt” sẽ tạo thành hậu quả thực nghiêm trọng!
Đang nghĩ ngợi, Vị Thiếu Quân lại đằng đằng sát khí từ Thính Vũ hiên đi ra, vì thế, Hách Liên Dung lại dừng lại. Nhìn hắn bước tới ngày càng gần, sau đó bỏ lại một câu, “Ta đi tìm nương!”
“Ta cũng không có hỏi….” Hách Liên Dung thầm nói một câu, cuối cùng hắn còn có thể nghĩ tới Hồ thị, tuy nhiên, hiện tại mới đến chỉ sợ đã muộn, oán khí của Vị Thủy Liên không có nơi phát tiết, Hồ thị là đối tượng lựa chọn tốt nhất.
“Này…” Vào lúc bản than kịp phản ứng lại, Hách Liên Dung đã lên tiếng gọi hắn lại. Vị Thiếu Quân có chút không kiên nhẫn, “Lại gì nữa?”
“Nhị tỷ ngươi hình như ở lại khá lâu đi? Ngươi lại trở về náo loạn một hồi, nương về sau lại càng them khổ sở.” Cho Vị Thiếu Quân chút suy nghĩ, Hách Liên Dung cảm thấy có chút là lạ, tuy nhiên, tổng kết lại nhân phẩm của Vị Thủy Liên, tưởng tượng hiện tại Hồ thị có thể gặp phải loại tình huống gì, Hách Liên Dung khẽ cắn môi, nói cho hết nhẽ, “Tuy nhiên, việc đã đến nước này, bất luận nương làm gì cũng không thể làm tiêu giảm cơn tức của nhị tỷ ngươi, vậy chỉ có thể áp chế cơn giận của nàng, có một người, nàng….”
Vị Thiếu Quân hơi suy nghĩ một chút, không đợi Hách Liên Dung nói xong, người đã chạy sang hướng khác, “Ta tới Thuận Trai chờ bà nội trở về.”
Hách Liên Dung hắng giọng, trừ phi Vị Thiếu Quân tự mình đi giải thích, bằng không Vị Thủy Liên sẽ không nuốt nổi cục tức này, nhưng hiển nhiên, Vị Thiếu Quân sẽ không đi, cho nên mấu chốt liền ở thái độ của lão phu nhân. Tuy nói Vị Thủy Liên là cháu gái của lão phu nhân, Hồ thì chỉ là thiếp thất. Nhưng Vị Thiếu Quân thủy chung là tôn tử mà lão phu nhân sủng ái nhất, nếu lão phu nhân mở miệng bảo hộ cho Hồ thị, chỉ cần thái độ cường ngạnh một chút, Vị Thủy Liên cũng không thể làm như không thấy, chỉ cần chịu đựng được đến khi Vị Thủy Liên rời khỏi Vị phủ, lần gặp lại sau, chỉ sợ đã là chuyện của ba năm nữa.
Về phần bản than, Hách Liên Dung không muốn nghĩ tới, binh tới tướng chặn, sẽ không đến mức quá thê thảm.
Nghĩ tới đây, lại nghe thấy một tiếng “haiz….”
Nâng mắt nhìn lên, đã thấy Vị Thiếu Quân đã lại xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt dao động không cùng nàng đối diện, yết hầu nhấp nhô nửa ngày, “Lá thư này của ngươi không phải ta cố ý để cho đám hỗn tiểu tử kia xem.” Hắn một hơi nói xong, nghiêng đầu, tầm mắt lại chuyển tới trên mặt Hách Liên Dung, dừng lại trong chốc lát, thấy sắc mặt Hách Liên Dung tức thì đen lại. Vị Thiếu Quân không biết làm thế nào, hơi cắn khóe môi, lùi về phía sau hai bước, “Chính là như vậy.”
Nhìn về phía Vị Thiếu Quân biến mất, Bích Liễu vấn theo phía sau bỗng lên tiếng, “Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia là đang…. Giải thích?”
Hách Liên Dung trừng mắt nhìn Bích Liễu một cái, còn đang nghĩ tới lời nói của Vị Thiếu Quân, hung tợn phun ra một câu, “Phi!”
Bích Liễu rụt rụt cổ, không dám nói gì nữa, đưa Hách Liên Dung trở lại phòng ngủ, lại phát hiện Bích Đào còn chưa trở về, do dự một lúc lâu, vẫn là tới bẩm báo với Hách Liên Dung.
Trong đầu Hách Liên Dung cũng hiện lên dấu hỏi chấm, đây là phải báo cáo loại tin tức gì mà lâu như vậy cũng chưa có xong? Lại cảm thấy không đúng, lúc ăn cơm rõ rang nhìn thấy lão phu nhân cũng không thấy nàng gây khó dễ, có thể thấy được nàng cũng không từ chỗ Bích Đào nhận được tin tức gì. Vẫn là nói, nàng không truy cứu? Chờ gom được thật nhiều mới phát tác? Như vậy cũng có khả năng.
“Nô tì chính là vẫn lo lắng Bích Đào cùng với thiếu phu nhân nói cái gì, nếu thật sự là chuyện quan trọng…”
Hách Liên Dung khoát tay, “Mặc kệ nàng, nói không chừng là nàng cố ý nói như vạy, sau đó trốn đi chờ chúng ta đi tìm nàng.”
Bích Liễu nói: ‘Không bằng phái nha hoàn đi Thuận Trai xem qua một chút?”
Hách Liên Dung căn bản không them để ý, cũng tùy Bích Liễu, đỡ có cảm giác nàng đối với chuyện này có chút mong ngóng. Tuy nhiên, nha đầu này vừa đi liền thật lâu không về, Bích Liễu chờ cũng có chút nóng long, hầu hạ Hách Liên Dung rửa mặt cũng không yêu long, luôn ra bên ngoài xem xét.
Hách Liên Dung cũng cảm thấy có điểm không đúng. Nha đầu kia đi có hơn nửa canh giờ, chẳng lẽ lại thật sự xảy ra chuyện gì? Đang muốn để cho Bích Liễu tự mình qua xem, lại có nha hoàn tiến vào thong báo, vẻ mặt có chút khản trương, “Đại thiếu phu nhân dẫn người tới đây.”
Dẫn người? Hách Liên Dung nghi hoặc ra khỏi phòng ngủ, liền thấy Ngô thị đang đứng trong viện, phía sau ngoài năm sau nha hoàn, còn có sáu bảy gia đinh, Hách Liên Dung không khỏi nâng cao mày, nghĩ rằng Ngô thị lâm thời phản bội, đứng về phía Vị Thủy Liên, giờ phút này đến tìm mình gây phiền toái. Không nghĩ tới, vẻ mặt Ngô thị cũng tràn đầy ngượng nghịu, “Đệ muội, đại tẩu không biết phải nói thế nào, tuy nhiên trong phòng lão thái thái lại mất đồ vật này nọ, không riêng gì Thính Vũ hiên, tất cả các phòng đầu bị điều tra, chính là phòng hạ nhân trong phủ thôi, đệ muội, ngươi đem mọi người trong Thính Vũ hiên đều có mặt đi.”
“Rốt cuộc là mất cái gì?” Lần này, đồ bị mất hiển nhiên so với chỗ đồ cổ lần trước còn có giá trị hơn.
“Là tử ngọc như ý mà lúc lâm trung lão gia tử lưu lại, đó là đồ vật yêu thích của lão phu nhân, vô luận như thế nào cũng pải tìm trở về.” Ngô thị nói xong lại ảo não, “Để cho ta tìm ra người nào không có mất trộm ngọc như ý, tẩu liền… tẩu liền….”
Hách Liên Dung không muốn nghe nàng oán giận, để cho Bích Liễu tới hậu viện gọi hạ nhân, đồng thời hơi động não, hỏi Ngô thị: “Lúc nào thì mất?”
Vị Thiếu Quân cũng đi tới Thể Thuận trai, tính tính thời gian, đi cũng đã lâu.
Không ngờ, Ngô thị thế nhưng lắc đầu, “Ai biết, ngọc như ý kia bình thường đều được bảo vệ bằng nhiều lớp nghiêm ngặt, lão phu nhân nói cơm nước buổi sang xong đi xem vẫn còn thấy nó, buổi chiều vội vàng đón nhị muội hồi phủ, cũng không để ý nơi đó, vừa rồi trở về phòng mới biết không còn, chỉ là… Thiếu Quân lại ở đó.”
Trong lời nói của Ngô thị có ám chỉ ngược lại khiến cho Hách Liên Dung xác định không phải do Vị Thiếu Quân gây nên. Nếu là Vị Thiếu Quân trộm, hắn sao có thể ngoan ngaoxn chờ ở Thể Thuận trai, sớm phát điên bỏ đi rồi. Thế nhưng, ngoài Vị Thiếu Quân, Vị gia rốt cuộc có ai có can đảm như vậy, ngay cả đồ mà lão phu nhân yêu quý cũng dám động vào?
“Người đến đủ chưa?” Ngô thị nhìn đám nha hoàn trong viện nói, “Bích Đào đâu?”
Bích Liễu nói: “Thiếu phu nhân cũng tìm nàng cả ngày, không biết đã đi nơi nào, còn nghĩ rằng ở chỗ lão phu nhân, mới phái nha hoàn qua đó hỏi thăm.”
Ngô thị nói: “Nha đầu kia ta có thấy qua, ta cho nàng chờ sau khi tìm xong ở Thính Vũ hiên mới trở về.” Nói xong, nàng nhìn Hách Liên Dung, “Đệ muội cũng biết đấy, loại thời điểm thế này hiềm nghi mới tốt, đỡ phải lưu lại đề tài đàm tiếu cho người ta, để cho người ta nói có người trở về mật báo.”
Hách Liên Dung cười cười, không nói gì, Ngô thị đã phân phó hạ nhân bắt đầu tìm kiếm, chính là phòng Hách Liên Dung, tất cả mọi góc gách có thể giấu đồ vật này nọ đều không bỏ sót.
Một lúc lâu sau, khi cuộc tìm kiếm đã gần kết thúc, Ngô thị đã chuẩn bị cáo biệt Hách Liên Dung để đi tới viện tiếp theo tìm kiếm, thì Bích Lan bỗng từ sau viện chạy tới, cầm trong tay một cái hộp nhỏ, tránh Hách Liên Dung, lấy âm thanh cực thấp nói với Ngô thị điều gì đó. Ngô thị đem cái hộp kia mở ra, chỉ mới nhìn liếc qua sắc mặt đã thay đổi, ngẩng mặt nhìn Hách Liên Dung, muốn nói gì đó lại cắn cắn môi dưới, cuối cùng ngậm miệng, vội vàng dẫn hạ nhân dời đi.
Bích Liễu đuổi theo ra khỏi viện, không bao lâu sau quay lại, nói với Hách Liên Dung: “Nô tì từ xa nghe được đại thiếu phu nhân nhắc tới Bích Đào, sợ rằng là từ trong phòng nàng tìm được cái gì rồi. Thiếu phu nhân, có thể hay không cùng chuyện Bích Đào muốn nói cho người có liên quan?”
|
|