|
Tác giả |
Đăng lúc 24-11-2013 20:17:19
|
Xem tất
57.
Nghe vậy, đầu ta như căng ra, vội hỏi, “Nói rõ xem, có chuyện gì vậy?!”
“Thiếu gia thổ huyết không ngừng, được huynh đệ trong quân doanh đưa trở về!”
Một câu nói không nghe ra được những thứ khác, chỉ nhớ bốn chữ “thổ huyết không ngừng” đã khiến ta choáng váng, tim như muốn vỡ ra, may có Thảo Hồ kịp thời đỡ lấy ta mới không bị ngã sấp xuống.
“Trừ thổ huyết ra còn có triệu chứng gì khác không? !” Thanh âm của Thảo Hồ rất nôn nóng, mỗi một từ đều thấm sự khẩn trương và ước đoán.
“Còn có con trùng nữa! Lớn chừng ngón cái, đầu có sừng nhọn, toàn thân đen ngòm! Mỗi lần thiếu gia nôn ra một ngụm máu, trong máu đó đều lẫn vài con trùng như thế!” Nói đến đó, sắc mặt của quản gia cũng trắng nhợt ra, giọng nói run rẩy không ra hơi, “Thảo Hồ y sư, mau cứu thiếu gia nhà chúng ta! Ngài ấy không thể chết được!” Đoạn, nước mắt đong đầy trong mắt.
“Đừng hoảng, chiếu lời ta nói mà làm! Bây giờ ông lập tức trở về, tìm một tảng đá lớn như vầy áp lên ngực phó soái, có đá đè lên sẽ không thổ huyết nữa, trước khi ta tới đó không được dùng bất cứ cách trị liệu nào hết, càng không được di chuyển ngài ấy! Nữa là đun mười thùng nước chờ ta tới!” Thảo Hồ lúc này rất quyết đoán, bên nói, bên dùng hai tay diễn tả kích thước tảng đá. Sau đó, quản gia vội vã gật đầu, phi như bay xuống núi.
“Lăng cô nương, chúng ta cũng phải nhanh lên, nếu chậm e là mạng phó soái khó giữ được!” Ném giỏ trúc, quăng xẻng, Thảo Hồ nắm cổ tay ta, kéo ta chạy theo quản gia chạy nhanh xuống núi.
Không hề biết về đến “Sướng viên” bằng cách nào, chỉ biết Thảo Hồ xếp rất nhiều bình bình lọ lọ vào hòm thuốc, sau đó kéo ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Liệt phủ. Trái tim ta đập nhanh đến dị thường, lòng kinh hoảng tới mức không thốt nổi lời nào. Bốn chữ “thổ huyết không ngừng” ấy có lực chấn động quá mạnh! Con người có bao nhiêu máu mà nôn ra chứ? Nếu nôn ra máu, vậy chứng tỏ đã bị thương trong nội tạng? !
Thảo Hồ lộ diện, trong phủ sôi lên tựa như thấy được thần quang, tất cả mọi người đều tập trung ngoài phòng Liệt Minh Dã chờ sai bảo.
Chưa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi tanh tưởi, càng gần thì mùi thối càng nồng nặc, hơn nữa trong mùi hôi còn lẫn chút hơi nóng! Vào phòng, khắp nơi đều là máu đen, trong mỗi một vũng máu đều có những con trùng màu đen ghê tởm đang ngo ngoe! Máu trên giường cũng không ít hơn trên nền đất, cài màu đen kịt nhìn thấy mà giật mình ấy châm vào mắt ta, tim ta, còn khiền ta rét buốt từ đầu xuống chân!
Da thịt toàn thân Liệt Minh Dã đều lộ ra màu xanh đen, máu và nước bọt hòa vào nhau ướt đẫm cằm, cổ và trước ngực hắn. Một tay nắm lại thành quyền đè chặt lên ngực, ta cám thấy hô hấp thật khó khăn! Há miệng thở hổn hển, mồ hôi lúc chạy chảy ròng ròng, ngay cả huyết quản cũng đập điên cuồng trong đầu!
“Tiểu Lạc!” Mục Liễu Nhứ thấy ta thì lập tức bật khóc, vẻ mặt sợ hãi, nắm chặt tay ta, run rẩy không thôi.
Ta một bên lắc đầu, bên mấp máy môi muốn nói, lại không thể phát ra tiếng nào, tầm mắt đều bị máu và trùng chiếm cứ!
Thảo Hồ đưa hòm thuốc cho quản gia đang đứng canh bên giường, mở nắp , lấy từ trong ra một cái bình nhỏ, lắc ra năm viên dược hoàn tự mình ăn vào, rồi đặt bình về chỗ cũ. Lấy ra một cái bình khác, cầm nó đi tới giữa sân, đổ một lượng thuốc bột trắng vào năm thùng nước đã chuẩn bị sẵn, rồi đặt bình trở lại hòm thuốc. Sau đó, mới lấy tảng đá áp trên ngực Liệt Minh Dã xuống, mất đá, Liệt Minh Dã lập tức phun ra ngụm máu đen, trùng đen ngúng nguẩy giữa không trung! Thảo Hồ nghiêng mình tránh, rồi tốc độ lật nghiêng tay bổ vào bên gáy hắn đánh hắn bất tỉnh, nhanh chóng cởi quần áo trên người hắn, ôm lên, bước ra khỏi phòng, thả hắn vào một trong các thùng nước trong sân.
Thuốc bột tức khắc sản sinh phản ứng với thân thể Liệt Minh Dã, chỉ thấy tựa như sương giăng, hơi nước đột nhiên bốc lên, lập tức che phủ toàn thân hắn. Mọi người đều bị một màn quỷ dị này dọa đến liên tục hít khí, ta và Mục Liễu Nhứ càng nắm chặt tay nhau.
Chừng năm phút, hơi trắng chầm chậm tản đi, Liệt Minh Dã lại hiện ra, lúc này nước da hắn có hơi nhạt hơn trước một chút.
“Rất tốt!” Thảo Hồ lẩm bẩm một mình, tiến lên bồng Liệt Minh Dã sang thùng nước thứ hai, chuyện lại xảy ra y như lúc vào thùng nước thứ nhất.
Ta buông tay Mục Liễu Nhứ, bước lên vài bước, dừng lại trước thùng nước thứ nhất, nhìn vào trong. . .Vừa liếc mắt một cái, lập tức biến sắc, hét lên, quay mặt chạy ra một bên nôn mửa. Trên mặt nước trong thùng ấy nổi lùng nhùng một đám trùng đen, mỗi con đều nằm ngửa bụng, hiển nhiên đã chết!
“A 一一” tiếng hét thứ hai là từ Mục Liễu Nhứ, nàng cũng chạy tới cạnh ta nôn ra, chắc là cũng thấy cảnh đen ngòm ghê tởm kia!
Tiếp theo sau, càng thêm nhiều tiếng thét và nôn ọe truyền vào tai, càng nhiều người nhìn thấy cảnh tởm lợm trong thùng!
Ta không dám tin trên đời này lại có chuyện tàn nhẫn như thế, chỉ ngâm một thùng đã bức ra nhiều trùng từ cơ thể Liệt Minh Dã như thế, Thảo Hồ lệnh quản gia chuẩn bị mười thùng, nếu ngâm hết toàn bộ sẽ xuất ra bao nhiêu? ! Ta không dám tin, dạ dày lộn nhào cả lên.
Theo thời gian trôi đi, mười thùng nước nóng đều chuẩn bị đủ, Thảo Hồ bồng Liệt Minh Dã đổi hết một thùng lại một thùng, thùng nước dùng qua hắn chưa đổ đi, mà giữ nguyên tại chỗ. Màu da của Liệt Minh Dã từ xanh đen dần trở về bình thường, nước trong thùng cũng từ đen mà nhạt dần, trùng đen cũng ít dần đi. Sau hai nén hương, ngâm xong thùng nước cuối cùng thì Thảo Hồ bồng Liệt Minh Dã ra, đồng thời nói với hạ nhân chung quanh, “Ta cần một nơi khô rão để chữa trị cho phó soái!”
Nghe thế, ta vội đáp, “Tới phòng ta!” Đoạn, bước nhanh dẫn đường, qua thùng thứ mười thì liếc một cái, trong thùng rất sạch sẽ, tựa như chưa từng ngâm qua thứ gì cả.
Thảo Hồ đặt Liệt Minh Dã lên giường, cầm hòm thuốc quản gia đưa cho, lắc ra ba dược hoàn màu xanh lục, mở miệng Liệt Minh Dã ra nhét vào, rồi lau qua mồ hôi trên trán, lấy tiếp ra hai cây ngân châm lần lượt đâm vào đỉnh đầu và huyệt nhân trung của Liệt Minh Dã. Xong rồi đem khăn bông phủ ngoài miệng Liệt Minh Dã, không tới 10 giây, Liệt Minh Dã “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu, màu máu không còn đen nữa, trông bình thường, cũng không có trùng đen! Nhìn màu máu trên khăn, sắc căng thẳng trên mặt Thảo Hồ cuối cùng chùng xuống, ném khăn đi, thu hồi ngân châm, tay kia lấy ra một lọ cao trong suốt bôi khắp mình Liệt Minh Dã, xong xuôi thì thở ra một hơi thật dài, “Phù. .”
Thấy thế, ta vội hỏi, “Tình huống sao rồi?!”
“Không sao rồi, may mà quản gia báo kịp thời, bằng không mạng phó soái sợ không giữ được.” Hắn dùng tay áo lau mồ hôi, lau qua rồi lau lại.
Nghe vậy, cả người ta đều thả lỏng, có cảm giác như từ trên mây hạ xuống mặt đất vậy. Thân mình lung lay vài cái, hai chân mềm ra suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Miệng khí hé ra, khi thì khép lại, vừa muốn khóc, vừa muốn cười, nước mắt cứ thế chảy xuống. Liệt Minh Dã không sao! Hắn không sao rồi!
Mục Liễu Nhứ vui quá mà khóc, ôm lấy ta, khẽ khàng vỗ lưng ta. Quản gia nức nở một tiếng, một mặt lau nước mắt bên khóe mắt, một mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
“Sao thiếu gia lại nôn ra nhiều trùng đen như vậy?” Ta run giọng hỏi ra vấn đề then chốt.
Thảo Hồ rửa mặt, rửa tay xong, nha đầu bưng chậu xuống, đem tin Liệt Minh Dã thoát khỏi nguy hiểm báo cho mọi người.
“Con trùng đen này tên gọi là Phạn trùng, là một loại độc vật chỉ có ở Tây Vực nham mạch, độc này rất tinh diệu, ẩn náu trong cơ thể người nửa tháng sau sẽ bùng phát, những con trùng ký sinh trong người sẽ cùng lúc cắn gặm, độc tính của nó sẽ khiến lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, dẫn tới người trúng độc sẽ thổ huyết không ngừng, thẳng đến lúc nôn hết giọt máu cuối cùng mới mất mạng! Quá trình không dài không ngắn, vừa vặn một canh giờ!” Nói đoạn, trong mắt Thảo Hồ tràn ngập vui mừng cũng nghĩ lại mà sợ.
“Hả!” Ta rít mạnh một hơi, khó tin nỏi trợn tròn mắt, thứ độc này so với “Nhất khắc xuyên tâm tán” chỉ có hơn chứ không kém!
“Nhưng mà, ta không biết nên nói kẻ thi độc này ngu hay thông minh nữa.” Hắn bỗng bật ra một câu.
“Thế là sao?!” Ta như bị vây trong mây mù không hiểu được ý hắn.
“Phó soái trước sau trúng độc hai lần, độc đều xuất từ Tây Vực, kỳ lạ là khi hai loại độc này ở trên cùng một cơ thể sẽ sản sinh ra kháng thể, từ đó về sau người ấy dù trúng độc gì đi nữa cũng không sao cả, có thẻ nói là bách độc bất xâm!” Nói đoạn, chắt lưỡi làm kỳ.
Nghe vậy, ta không biết nên khóc hay nên cười, cái này có thể tính là “vì họa mà được phúc” không nhỉ? Từ giờ trở đi không cần lo Liệt Minh Dã sẽ bị hại bởi kịch độc nữa?
“Thảo HỒ y sư, ngươi vừa nói “Phạn trùng” ở trong cơ thể ẩn náu nửa tháng, có thật không?” Tiếng nói trầm thấp của quản gia truyền vào tai, tựa như giáng một đòn cảnh tỉnh ta!
“Thật! Ta là thầy thuốc, chưa bao giờ bóp méo sự thật. Phó soái xác thật là từ nửa tháng trước trúng độc, lấy canh giờ mà tính thì phải khoảng chập tối.” Thảo Hồ nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chập tối. . .” Quản gia lẩm bẩm hai từ đó, nhíu mày, không chỉ ông ấy, cả ta cũng vậy, bởi chập tối nửa tháng trước chính là lúc giữ Vân Phong ở lại dùng cơm! “Là anh ta!” Ta kinh hoảng thốt lên, cơn rét lạnh từ dưới chân lủi thẳng lên đầu, mặt biến sắc.
Mục Liễu Nhứ hít một hơi, có lẽ cũng nghĩ giống ta. Quản gia im lặng gật đầu, tỏ ý tán đồng.
Thân mình ta run lên, nắm quyền tự đánh lên đầu mình. “Tiểu Lạc!” Mục Liễu Nhứ kinh hô, vội giữ lấy tay ta.
“Mục tỷ tỷ, là Vân Phong hạ độc thiếu gia! Muội không nên giữ hắn lại dùng cơm, muội thật là khờ, là muội đã hại thiếu gia!” Ta dùng sức giãy nàng ra, tự đánh vào đầu mình như phát điên, trái tim xoắn lại phát đau! Ngũ tạng lục phủ như thiêu đốt, trùng đen đội lên gặm cắn, nó phải đau đớn đến thế nào? ! Sao lúc đó ta lại tốt bụng giữ Vân Phong ở lại dùng cơm? Căn bản là dẫn kẻ trộm vào nhà, đẩy Liệt Minh Dã vào chỗ chết!
“Không phải là muội sai, là Vân Phong lòng dạ độc ác!” Mục Liễu Nhứ ôm chặt ta vào lòng, đè chặt cánh tay ta không cho ta tự đánh mình.
Ta không thể chấp nhận cách nói của nàng, vừa khóc vừa kêu, “Là lỗi của muội! Ta cả chút lòng đề phòng người ngoài cũng không hề có! Hắn là dư nghiệt của Kim La! Dư nghiệt của Kim La!” Thật hối hận, nếu không phải ta nhiều chuyện thì Liệt Minh Dã cũng sẽ không phải chịu cái khổ thiêu đốt ấy! Hóa ra Vân Phong đã sớm đặt bẫy, từ đánh đàn ở “Lệ hồ” bắt đầu đã chính là một âm mưu! Tất cả đều là giả! Là giả!
Tiếng khóc của ta làm trong phòng trầm xuống, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc hối hận của ta. Sau hồi lâu, Thảo Hồ âm u nói ra một câu, “Cô nên thấy may bởi Vân Phong không dùng “Trùng đỏ” luyện độc, bằng không phó soái chết là cái chắc, ngay cả thần tiên hạ phàm cũng vô kế khả thi.”
Nghe thế, ta quay phắt lại nhìn hắn, run run cánh môi ngơ ngẩn lặp lại, “Trung đỏ?”
“Không sai!” Hắn dùng sức gật đầu, “Phạn trùng’ phân thành ba cấp, xanh, đen, đỏ, đỏ là lợi hại nhất, cũng đồng dạng cực khó tìm, trùng xanh là phổ biến nhất.” Nói đến đó ngừng lại, cũng không cần thiết phải giải thích nhiều hơn.
Nghe xong, nước mắt ta càng trào ra nhiều hơn, lòng thầm nói, may mà không phải ‘trùng đỏ’! May mà không phải ‘Trùng đỏ’!
***
“Ai. . .” Quản gia than một tiếng nặng nề, vừa lắc đầu, vừa rời đi.
Mục Liễu Nhứ đỡ kẻ đang khóc lóc là ta ngồi xuống bên bàn, nhẹ giọng nói, “Ta đi xem Thương Sí.”
Ta không để ý, úp mặt lên bàn khóc, có hoảng hốt lo sợ, có thật sâu tự trách, càng có sự vui sướng không thôi. Ba loại tình cảm kích thích tuyến lệ của ta, nước mắt không thể ngừng được.
“Lăng cô nương, đừng khóc nữa, phó soái cần an tĩnh, cô khóc nữa ngài ấy lại bị ồn đến thổ huyết bây giờ.” Thảo Hồ một tay chụp nhẹ lên đầu vai ta, nửa là bất đắc dĩ, nửa là ra lệnh nói.
Vừa nghe đến đó ta lập tức bụm miệng lại, vội vàng nhìn sang Liệt Minh Dã đang hôn mê, giây sau chạy ra khỏi phòng ngồi xổm trong sân nức nở. Nếu hắn bởi vậy mà bỏ mạng, vậy thì ta . ..thì ta. . .
Khóc một lúc lâu mới ngừng được nước mắt, sức lực trong người tựa như bị rút hết, ta suy sụp ngồi bệt ra đất, hai mắt ưu sầu nhìn cổng vòm.
Thảo Hồ đỡ ta dậy, dìu ta trở về ngồi xuống cạnh bàn, thấp giọng dặn dò, “Đừng lớn tiếng nữa, phó soái cần yên tĩnh.”
“. . .” Ta im lặng, đờ đẫn gật đầu.
“Ta đi xử lý mười thùng nước trong sân đã, cô ngồi yên đây nhé.” Nói xong, hắn buông tay, đi ra ngoài.
Ta đờ đẫn đứng dậy, từng bước từng bước tới bên giường ngồi xuống, nhìn Liệt Minh Dã sắc mặt trắng bệch không hạt máu, Nhẹ nắm lấy bàn tay lành lạnh của hắn, ta cố kìm tiếng khóc lại để không làm ồn đến hắn. Hắn ngủ an lành, thật giống như một con búp bê thủy tinh cham vào một cái sẽ vỡ nát, hắn có trách ta hại hắn không? Nghĩ vậy, ta nhấc tay nắm thành quyền chống vào giữa trán, ngũ quan nhíu lại vào nhau, ta không cố ý mà. ..
Cửa phòng mở rồi khép lại, Thảo Hồ không quay lại. Ta canh ở bên giường chăm chú ngóng nhìn Liệt Minh Dã, trong đầu trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Tới sẩm tối, Thảo Hồ vào phòng đút cho Liệt Minh Dã ăn ba viên thuốc màu xanh lục, sau đó nói với ta, “Bữa tối đặt trên àn, đi ăn chút đi, cô bữa trưa cũng không ăn rồi.”
Ta lắc đầu, khàn giọng trả lời, “Không đói bụng, gác đó đi.” Cái gì cũng không muốn ăn, cảm giác khẩu vị đều như những giọt máu kia đã nôn hết ra ngoài.
” Cô như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi đâu!” Thảo Hồ nhíu mày, giọng điệu hàm oán.
Ta vẫn như cũ lắc đầu, thấy ta không chịu hợp tác, hắn đi thẳng ra khỏi phòng, không bao lâu thì trở lại, trong tay dôi ra một viên dược hoàn, giơ ra trước mặt ta, nói, “Nếu không ăn cơm thì ăn nó đi.”
Ta nhìn dược hoàn một lát rồi nhón lên, nuốt vào bụng, có lẽ là bổ sung dinh dưỡng. Thấy ta nuốt xuống, hắn không nói thêm nữa, rời phòng.
Nhưng ta đoán sai, hắn cho ta ăn không phải là thuốc bổ sung dinh dưỡng, mà rỏ ràng là “thuốc ngủ”! Sau khi nuốt vào không lâu liền cảm giác mí mắt nặng nề, tay chân vô lực, giãy dụa vài cái rồi chìm vào bóng tối!
Tựa như đã ngủ hẳn một thế kỷ, lúc mở mắt ra thì đập ngay vào một đôi mắt nhu tình như nước vậy. Ta ngẩn ra, sau đó vừa kinh vừa hỉ, sau lưng như gắn lò xo bật ngồi dậy, hô khẽ, “Thiếu gia, ngài tỉnh rồi? !”
Liệt Minh Dã mỉm cười gật đầu, vươn tay về phía ta. Ta vội nắm lấy, mừng khôn xiết đánh giá hắn. Sắc mặt hắn đã tốt lên nhiều, huyết sắc tuy không đủ mười phần, nhưng cũng khôi phục không ít, ngay cả bàn tay cũng đã có nhiệt độ! “Tốt quá rồi! Ta đi tìm Thảo Hồ!” Nói đoạn, buông hắn ra định xuống giường.
Hắn duỗi cánh tay ôm quanh eo ta, kéo ta vào lòng nằm cùng, khàn khàn nói, “Thảo hồ đã tới xem ta rồi, không có sao. Ta còn có hai nữ nhi chưa ra đời mà, sao có thể chết một cách dễ dàng vậy được, nàng có đầu óc mà lại không nghĩ tới đó sao?” Hắn cười cười nhìn ta, trong mắt có nhu tình, cũng có trêu chọc.
Nghe thế, ta oành một cái đỏ bừng mặt, hổn hển ngồi thẳng dậy mắng, “Ngài không thể đứng đắn tí sao?!”
Hắn vô lại nhún nhún vai, coi như chưa nghe.
Trừng hắn một cái, ta tức giận nói, “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày hai đêm.”
“Còn ngài, tỉnh lúc nào vậy?”
“Sau giờ ngọ.”
Nghe thế, ta ngó ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mặt trời đang lặn về Tây, ánh hào quang vàng rực cả một khoảng trời. Hóa ra thuốc của Thảo Hồ làm ra ngủ lâu đến vậy, hóa ra hắn cũng vừa mới tỉnh. “Xin lỗi, ta. .. ” Ta quay đầu lại xin lỗi hắn, chỉ nói đến đó đa bị hắn kéo vào lòng che kín miệng.
“Nàng không hại ta, cũng không cần nói xin lỗi, ta bây giờ đã bách độc bất xâm, ngày sau không có bất cứ loại độc nào có thể hại đến ta.” Hắn dịu dàng nói, trong mắt không hề có một tia trách cứ.
Ta cầm tay hắn, rũ mi xuống, “Nhưng ta tự trách mình.”
“Ngốc, đừng nghĩ nữa. Vân Phong lừa nàng, còn làm phải chịu cảnh thân như lửa thiêu, món nợ này chưa trả được, ta sẽ bắt hắn phải trả giá thật đắt!” Hắn khẽ vỗ vai ta an ủi, sau đó kéo khoảng cách ra một chút, nói, “Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh ta điều dưỡng cho khỏe rồi đi biên giới Đông Nam.”
“Cái gì? !” Ta phát hoảng, vội chống người dậy, hỏi lại, “Sao không phải là Tây Bắc?!”
“Hoàng thượng không yên tâm về “Đức thân vương”, lần này tuy mang danh là hiệp trợ, thực chất là lệnh ta âm thầm giám thị.” Hắn đè thấp âm lượng, chỉ có hai người chúng ta nghe được.
Ta khẽ hít một hơi, mắt trợn lên một chút, đế vương quả đúng là đế vương!
“Mặt khác, Thảo Hồ sẽ đi cùng chúng ta, hắn lúc trước đã chuẩn bị đan dược chạy tới Đông Nam, giờ Hoàng thượng hạ chỉ, vừa khéo cùng đường.”
“Hắn đâu?”
“Ta đã không sao, hắn về “Sướng viên” chuẩn bị đơn dược, năm ngày sau gặp ở cửa thành.”
Ta vừa nghe, vừa gật đầu, sau khi nghe xong mới nhận ra hắn dùng từ “chúng ta”, khó hiểu, “Chúng ta có những ai?”
“Nàng, Thương Sí, Mục tỷ tỷ, Thảo Hồ.”
“Ngài, ngài ngay cả Thương Sí và Mục tỷ tỷ cũng mang theo? !” Ta lắp bắp, thế này có khác gì vác theo vướng bận gia đình đi chứ?
“Không sai, để hai người họ ở Hoàng thành ta lại càng không yên tâm.” Hắn gật đầu, ánh mắt hơi trầm xuống.
Ta cúi đầu im lặng, đang cân nhắc lợi hại giữa ở lại và ra đi. Lát sau đáp một tiếng, quả đúng như hắn nói, ở lại càng khiến người ta lo lắng hơn!
★
Năm ngày sau toàn thể xuất phát, Liệt Minh Dã suất lĩnh ba ngàn tướng sĩ của hắn, Thảo Hồ mang theo đan dược bảo bối của mình. Đội ngũ của ba ngàn tướng sĩ cũng rất lớn mạnh, thêm ba xe bình bình lọ lọ của Thảo Hồ với quần áo và lương thảo càng thêm dọa người, bằng nói là đi chi viện Đông Nam, không bằng nói là chạy trốn còn có vẻ hợp hơn!
Các tướng sĩ có cưỡi ngựa, có đi bộ, chúng ta thì ngồi trong xe ngựa.
Tiểu Thương Sí lần đầu ra xa nhà, có vẻ hào hứng lắm, bám lên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, đôi mắt to tròn lấp lánh lóe lên sự tò mò với thế giới, ta ôm thân hình bé nhỏ của bé cười không khép nổi miệng.
“Ha ha! Ha ha!” Bé chỉ ra ngoài cười vỗ tay, thấy thế, ta ló đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lá cây theo gió lắc lư phát ra từng tiếng “loạt soạt”. “Bảo bối, đó là lá cây, lá cây.” Ta khẽ chọc khuôn mặt trắng bóc của bé nói, âm điệu rõ ràng.
Từ miệng bé phát ra mấy tiếng ậm ờ, chỉ biết học nói, lại không biết nói ra sao.
“Lá cây, lá cây.” Ta cười tủm tỉm lặp lại, sau đó thấy bé nhào đầu vào lòng ta, dùng trán cọ cọ áo ta, bật ra một từ, “Mẹ!”
Nghe vậy, ta như bị đánh vào đầu trợn mắt lên, nâng mặt bé lên kinh hỉ nói, “Con vừa mới nói gì? ! Nói lại lần nữa !”
Bé nghiêng nghiêng đầu nhìn ta, lát sau lại cười toe, chui vào lòng ta nhắc lại, “Mẹ!”
Nghe được thật rồi, thật không thể thật hơn nữa, ta kích động tới mức mắt mờ lệ, run run nói với Liệt Minh Dã, Mục Liễu Nhứ, Thảo Hồ, “Có nghe thấy không, bé biết gọi mẹ rồi! Bé biết nói rồi!”
Ba người kia đều mừng khôn xiết, Liệt Minh Dã còn sáp lại gần nhấc Tiểu Thương Sí lên quay mặt về phía hắn, gấp gáp nói, “Ta là cha con, gọi đi!” Trong mắt lóe lên sự mong đợi.
Tiểu Thương Sí khôgn thèm để ý đến sự mừng rỡ của hắn, một tay bắt lấy tóc hắn mà kéo, vừa kéo vừa nhìn ta cười hà hà, gọi, “Mẹ, hà hà ~ ~ ~”
Thấy thế, ta , Mục Liễu Nhứ, Thảo Hồ đều ngẩn ra, sau đó ôm bụng cười ầm lên, “Ha ha ha ha ha一一 ha ha ha ha 一一”
Ý của Tiểu Thương Sí giống như là bảo ta xem bé ăn hiếp cha nó thế nào, nhất là hai cái răng cửa trắng bóc ấy, càng lộ rõ cái bàn chất bất hảo!
Chúng ta cười, nhưng sắc mặt của Liệt Minh Dã lại cực kỳ khó coi, quay mặt Tiểu Thương Sí về phía hắn, không cam tâm nói, “Gọi cha! Cha! Cha!”
Bộ dáng của Liệt Minh Dã làm ta suýt chút cười rút gân, hắn đâu có giống dạy Tiểu Thương Sí gọi cha, mà rõ là làm người ta thấy như hắn đang lệnh cho Tiểu Thương Sí gọi cha! Ha ha ha ha —— ha ha ha ha, không được rồi, cười chết ta!
Tiểu Thương Sí căn bản không thèm đếm xỉa tới tâm tình hắn đang cấp thiết đến thế nào, vẫn tự nhiên kéo tóc hắn, một bàn tay nho nhỏ duỗi hướng ta, gọi, “Mẹ! Mẹ!”
“Ha ha ha ha—— ha ha ha ha——” ta mất hết hình tượng, vừa ôm bụng, vừa giậm chân, cười đến hụt cả hơi. Mục Liễu Nhứ và Thảo Hồ cũng không kém là bao, cười đến chảy cả nước mắt.
Chưa nghe được con trai gọi cha, đổi lại thành đối tượng bị cười nhạo, sắc mặt của Liệt Minh Dã nhanh chóng chuyển thành đen kịt, thô bạo đẩy Tiểu Thương Sí trở lại lòng ta, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi hận không thể nhai nát chúng ta nuốt vào bụng.
Ta ôm Tiểu Thương Sí mà không ngừng cười được, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bé và Liệt Minh Dã, đôi phụ tử này đúng là hài hước!
“Hừ!” Liệt Minh Dã hừ lạnh một tiếng đứng lên, bực bội vén màn xe, chui ra ngoài ngồi phịch xuống, làm thân xe rung lên.
Thấy vậy, ta đưa Tiểu Thương Sí cho Mục Liễu Nhứ, đuổi theo hắn cũng ra bên ngoài xe, ngồi xuống cạnh hắn, khẽ đẩy bả vai hắn cười nói, “Sao vậy, giận thật à?”
“Ta với tên tiểu tử đó bát tự không hợp!” Hắn giận dỗi quay đầu sang bên, vẻ mặt mất tự nhiên.
“Trẻ con ở vào tuổi này đang học nói, ngài chỉ cần giao lưu với bé nhiều, dạy bé nói là được, cần có lòng nhẫn nại, không thể nóng vội hấp tấp, hiểu không?” Ta bên nói, bên cảm thấy mình cứ như một bà mẹ vậy.
Hắn liếc ta một cái, môi hơi dẩu lên, hừ lạnh một cái rồi lại ngoảnh mặt đi.
“Phụt ——” ta không nhịn được bật cười, xem, hắn còn dẩu môi kìa, đâu có giống như phó soái lĩnh binh ba ngàn cơ chứ, rõ ràng là một tiểu quỷ không được ăn đường mà~~~
Ta khuyên bảo tận tình, mất hồi lâu mới khuyên hắn dịu sắc mặt lại, khiến cho tướng sĩ ở hai bên che miệng cười trộm. Ta đẩy nhẹ hắn, chỉ chỉ tướng sĩ đang cười trộm, trách, “Còn không mau vào trong xe đi, để người ta cười cho kìa.” Nói đoạn, tự mình chui trở vào. Chân trước vừa vào, hắn chân sau đã đỏ bừng mặt vào theo.
Ta cười lắc đầu, hắn nha, gặp chuyện lớn sẽ trở nên cực kỳ đảm đương, đáng tin cậy, nhưng cứ gặp chuyện lông gà vỏ tỏi thường ngày sẽ giận dỗi, ghen tị với con trai, đúng là không có cách với hắn mà…
|
|