|
24.
Lúc này vừa mới gặp gã sai vặt Hoàng Phủ Luật phái tới thỉnh hắn, từ chối cho ý kiến, tùy gã sai vặt hướng thư phòng Hoàng Phủ Luật mà đi.
Thư phòng, Hoàng Phủ Luật đang ngồi ở bàn xử lý công sự, mà bên cạnh hắn, Dục nhi bốn tuổi tập viết, thật là một khung cảnh cha con hòa thuận vui vẻ.
Tần Mộ Phong chọn mi, nhìn Hoàng Phủ Luật thần tốc khôi phục, sợ hãi than không thôi. Nam nhân này,thực sự là không hề đơn giản, mới đêm qua còn cùng hắn uống rượu tiêu sầu, hôm nay liền nghiễm nhiên một bộ dáng Vương gia lãnh khốc.
Phượng mắt đầy ý cười đi vào, nói thẳng :”Tiêu Ngọc Khanh sống chết quả thực không để ý sao ?”
Hoàng Phủ Luật ngẩng đầu lên, trong mắt không hề dấu chán ghét, sau đó bạc môi nhẹ mở : “ Hết thảy đều là nàng là tự tìm, bệnh nhẹ, nàng sẽ không chết.”
Tần Mộ Phong ngồi ở ghế, nhìn nam nhân vẻ mặt lãnh sương, mang theo ba phần tùy ý tiếp tục nói : “Ngươi tội gì dùng phương thức này tra tấn nàng ? Làm như vậy, cũng không thể vãn hồi tính mạng Tố Nguyệt.”
Nam nhân ngồi ở bàn, mày kiếm nhăn lại một chút, lợi mắt phóng lại đây, có tìm tòi nghiên cứu.
“ Nói sau, nàng là người vợ mẫu hậu ngươi yêu thương. Luật, ngươi không có giết nàng , là để ý mẫu hậu ngươi, đúng không ?” Tần Mộ Phong nhìn thẳng mắt hắn, từng chữ hiểu rõ.
Sắc mặt Hoàng Phủ Luật càng trở nên khó coi, hắn nói : “Phong, không cần vì nàng nói chuyện nữa. Nàng nợ Tố Nguyệt, ta sẽ tuyệt đối đòi lại trên người nàng.”
Tần Mộ Phong nghiêm túc , “Ta không phải vì nàng nói chuyện, ta chỉ là hy vọng ngươi không bị cừu hận che kín hai mắt, Tiêu Ngọc Khanh nàng thay đổi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao ?”
Hoàng Phủ Luật trầm mặc, Tiêu Ngọc Khanh thay đổi hắn làm sao không có phát hiện, đêm hôm đó nàng ở dưới thân hắn bất lực làm cho hắn khắc vào đáy lòng, hắn vĩnh viễn không thể quên đôi mắt tràn nước mắt cùng kinh sợ kia, bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy. Nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, hắn bắt đầu cảm thấy có tội. Chính là, nàng vẫn là Tiêu Ngọc Khanh, vẫn là khuôn mặt ấy, nhìn khuôn mặt nàng, hắn sẽ nghĩ đến đêm hôm đó Tố Nguyệt tuyệt vọng quăng mình vào lòng sông. Loại đau đớn đó, hắn lại có thể nào quên !!!
Tần Mộ Phong nhìn hắn cũng yên lặng theo.
Lúc này chợt vang lên thanh âm non nớt : “Phụ vương, chúng ta đi tìm nương đi. Tối hôm qua tỷ tỷ nói sẽ làm cho ta nhìn thấy nương.”
Hai nam nhân đều là cả kinh, nữ nhân nào nói có thể mang theo Dục nhi tìm được Tố Nguyệt ?
Thằng bé vui vẻ kéo Hoàng Phủ Luật hướng ngoài cửa đi đến, Tần Mộ Phong cũng tò mò theo phía sau.
Xuyên qua vài cái hành lang dài, ba người tới cửa thiện thất. Hoàng Phủ Luật ngừng cước bộ, không hề đi vào.
Nữ nhân chết tiệt này, cư nhiên lại đem chủ ý để trên người Dục nhi.
Nhíu mi, hắn định xoay người rời đi. Lại bị một cánh tay nhỏ bé kéo lại góc áo, sau đó là một đôi mắt to mong đợi nhìn hắn :”Phụ vương, Dục nhi muốn nương.”
Hoàng Phủ Luật đau đớn trong lòng, đi vào cửa. Hắn cũng muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc diễn trò gì !
Đập vào mắt, sườn phi của hắn nằm trên giường, nhu nạo khinh mạn, nhỏ bé và yếu ớt, mái tóc đen nhánh buông sau đầu vai nhỏ bé yếu ớt, thập phần thần thanh cốt tú. Lông mi đen dài, đôi mắt như làn nước mùa thu, còn có một loại bệnh trạng sở sở động lòng người, một chút cũng không thấy loại cường ngạnh ngày ấy hất nước vào mặt hắn. Nàng để Thu Thủy giúp đỡ ngồi dậy, đảo mắt, nhìn Dục nhi. Hắn nhìn vào mắt nàng, lần đầu tiên kiên nhẫn chờ nàng nói chuyện.
“Ngươi chính là tỷ tỷ kia sao ?” Không đợi nàng hướng hắn mở miệng, đứa bé liền đánh vỡ yên tĩnh.
Hoàng Phủ Dục tránh sau người phụ thân, trong mắt có tò mò cùng chờ mong, cũng không dám bước lên phía trước, bởi vì nó nhận ra tỷ tỷ chính là nữ nhân thường xuyên khi dễ hắn.
Tô Ngọc Thanh cố gắng nở nụ cười, nói nhỏ với tiểu nam hài xinh đẹp : “Ta chính là tỷ tỷ tối hôm qua.” . Thanh âm nói ra cũng trở nên khàn khàn.
“ Vậy nương đâu ?” Dục nhi gấp không thể chờ, hỏi ra mục đích của bé.
Hoàng Phủ Luật gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trên giường, lạnh lùng nói : “Tiêu Ngọc Khanh, trước mặt bổn vương không được làm loạn !”
Tô Ngọc Thanh chống thân mình suy yếu , không nhìn đến nam nhân, mà là chuyển hướng bé, nói : “Dục nhi sao lại sợ tỷ tỷ như vậy ?”
Bé tránh sau lưng phụ thân, mở to đôi mắt trong sáng nhìn Tô Ngọc Thanh : “Bởi vì tỷ tỷ làm cho Dục Nhi bay lên thực cao, Dục nhi thực sợ hãi.”
Bay lên cao sao ? Tô Ngọc Thanh khó hiểu nhìn bé, nàng tất nhiên là không tin tiểu tử kia lại nói dối, nhất định là chủ nhân trước kia của thân mình này làm một số chuyện thương tổn Dục nhi, cho nên bé mới sợ nàng như thế !
“Tỷ tỷ còn không nói cho ta biết nương ở đâu ?” Bé truy vấn một câu.
Hoàng Phủ Luật mắt lạnh nhìn tất cả, lúc này mới lớn tiếng phân phó :” Người tới, đem tiểu thế tử mang về phòng, về sau không được để cho hắn gần nữ nhân này một bước !”
Sau đó liền thấy một tiểu tỳ đi vào , đối Vương gia cùng vương phi cúi người, sau đó muốn ôm thằng bé đi. Không ngờ bé lại bướng bỉnh, không cho tỳ nữ ôm hắn, hắn sống chết ôm chặt chân phụ thân không chịu buông ra, khóc nói : “ Phụ vương, Dục nhi muốn nương.”
Đây là Hoàng Phủ Luật lần đầu thấy đứa con khóc nháo, hắn nhẹ nhàng ôm lấy đứa con, ôn nhu nói : “ Nương của Dục nhi ở nơi rất xa.”
“Nhưng phụ vương nói qua nương ở trong này.” Tiểu tử kia nức nở, đem lời nói mấy ngày trước của Hoàng Phủ Luật ở linh đường kể ra.
Hoàng Phủ Luật lúc này mới nhớ ra sau hôm hắn hồi phủ liền dẫn Dục nhi tới nơi này bái tế Tố Nguyệt, lúc ấy hắn nói với con Tố Nguyệt ở trong này, không ngờ thằng bé lại nhớ kĩ như vậy. Giờ khắc này, hắn mới giật mình nhận ra con hắn vẫn còn nhỏ, nó cần mẹ. Lúc Tố Nguyệt còn sống, Dục nhi mới có hai tuổi, cũng là hàng năm đều để bà vú chăm sóc, rất ít khi nhìn thấy Tố Nguyệt. Mà Tố Nguyệt, tựa hồ dường như cũng không thích đứa nhỏ.
Hắn đau lòng nhìn nước mắt đứa nhỏ, thống khổ tối hôm qua lại đầy lên trong lòng. Cuối cùng, hắn đem đưa con đang khóc giao cho tỳ nữ, định rời đi.
Lúc này Tô Ngọc Thanh mới mở miệng : “ Nương của Dục nhi chỉ có buổi tối mới có thể đi ra, nếu Dục nhi không khóc nữa, đêm nay tỷ tỷ sẽ khiến cho Dục nhi nhìn thấy nương.”
Bé đang dãy dụa trong ngực thị nữ lập tức ngừng khóc, giương đôi mắt vẫn còn đọng nước mắt nhìn về phía nữ tử suy yếu trên giường : “Tỷ tỷ nói thật sao ?” Sau đó đem thân mình nhỏ bé giãy khỏi ngực tỳ nữ, chạy tới trước mặt Tô Ngọc Thanh, gắt gao nhìn chằm chằm nàng : “Tỷ tỷ không được lừa Dục nhi.”
Tô Ngọc Thanh nhẹ lau nước mắt cho bé, hứa với bé :”Tỷ tỷ tuyệt đối không lừa Dục nhi…..”
Lời đang nói lại bị nam nhân trước mặt cắt đứt , hắn nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói : “Tiêu Ngọc Khanh, lá gan ngươi thật lớn. Trước mặt bổn vương mà dám tính toán vơi Dục nhi ! Chớ quên lần trước ngươi thương tổn Dục nhi, bổn vương còn chưa tính toán với ngươi !”
Tần Mộ Phong nhìn trò hay nửa ngày rốt cuộc cùng nhìn thấy được Hoàng Phủ Luật thật sự tức giận, hắn vội vàng tiến lên, muốn ngăn chắn hắn tức giận: “Luật, đừng như vậy, nàng bây giờ còn đang bệnh.”
Tô Ngọc Thanh cũng không cảm kích ngân bào nam nhân giải vây giúp nàng, hai nam nhân này giống nhau, cũng chưa từng một lần quan tâm nàng, một người trêu đùa nàng, một kẻ tra tấn nàng, nàng thật sự là xui xẻo tám đời mới có thể gặp được hai đại khắc tinh như thế.
Nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tức giận của Hoàng Phủ Luật, nói : “ Hài tử của ngươi cần nương, ta chỉ giúp hắn.”
Hoàng Phủ Luật cười lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử : “A, Tiêu Ngọc Khanh , cấp bổn vương thu hồi hư tình giả ý của ngươi, cũng đừng vọng tưởng hại đến Dục nhi ! Ngươi dám động vào một sợi tóc của Dục nhi, bổn vương nhất định cho ngươi ăn không nổi đi không xong !”
Tô Ngọc Thanh cắn môi, nhìn nam nhân kia, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Giờ phút này, lòng nàng ngoại trừ ủy khuất còn có một loại cảm giác đau đớn lan tràn.
Nàng nhắm mắt, để nước mắt chảy xuống, rồi sau đó vô lực nói : “Các ngươi đều đi ra ngoài, để cho Tô Ngọc Thanh ta chuộc tội với nàng .”
Hoàng Phủ Luật nhìn nước mắt của nàng, một thứ tình cảm không gọi rõ tên xuất hiện. Lệ của nàng, làm cho hắn mơ hồ cảm thấy có lỗi. Hắn nhìn thật sâu nữ tử nhắm mắt rơi lệ, không nói câu gì rời đi. Tần Mộ Phong cũng phức tạp nhìn Tô Ngọc Thanh một cái, cũng tùy Hoàng Phủ Luật mà đi.
Chờ mọi người trong phòng đi ra, tiểu tỳ ngoài cửa mới dẫn theo thầy thuốc vào trong.
25.
Thời gian bảy ngày, quả thực rất dài.
Nàng sốt cao ba ngày mới lui, luôn tại gian thiện thất đối mặt với linh bài của Mạnh Tố Nguyệt, đấu tranh với chính thân thể của mình. Trừ bỏ một đêm kia, đứa nhỏ cũng không có tới thêm lần nào nữa. Ngoài phòng vẫn là lẳng lặng, giống như trên đờ này chỉ có nàng một người.
Trong cơn mê man, nàng nghĩ đến khuôn mặt đầy nhu tình của sư huynh, nàng nhớ da diết từng hành động quan tâm của sư huynh, bởi vì chỉ có sư huynh mới có thể đối nàng tri kỉ cùng thân thiết. Tại cái nơi xa lạ này, nàng bất lực, nàng tuyệt vọng, nhưng không người nào biết, không người nào quan tâm. Nàng cứ như vậy cô đơn nằm vài ngày, đến ngày thứ tám, rốt cục nàng sống lại.
Nam nhân kia tra tấn nàng đủ rồi, đem nàng thả về Tịch Lạc viên.
Ngồi trong khoảnh sân yên tĩnh, lòng của nàng không biết bay đến nơi nào, phương nào.
Nàng, đã không còn là Tô Ngọc Thanh cùng thế vô tranh , thân thể của nàng gánh rất nhiều tội nghiệt, mà hiện tại nàng phải thay chủ nhân thân mình này trả hết nợ nần.
Thời khắc này, nàng thực mê mang.
Không thể quay về Vú sơn, lại không thể đứng mãi ở vương phủ mặc người kia tra tấn nàng. Nàng muốn đi ra ngoài, lại bị nam nhân kia nhốt khéo. Đúng vậy, là nhốt khéo. Bởi vì bệnh của nàng chưa khỏi hẳn, nàng có thêm một người hầu, mỗi một khắc, mỗi một tấc cũng không rời.
Nói là hầu hạ nàng, sao lại không biết nàng ta đang giám sát nàng?
Nàng đứng lên, hướng ngoài Tịch Lạc viên mà đi, chỉ muốn giải sầu.
Thu Phinh theo sau, một tấc cũng không rời.
Nàng cười lạnh, đi vào “nhà giam” khóa trụ mình.
Cảnh xuân tươi đẹp cũng không thể vào mắt nàng, nàng tùy ý đi tới, tâm cũng vô định.
Nàng không biết mình sẽ tới đâu, chính là không mục đích tiêu sái, tựa hồ chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm giác mình là Tô Ngọc Thanh.
Cuối con đường mòn, một mảnh tuyết trắng. Đó là một mảnh rừng lê, hoa lê đầy trời theo gió bay bay, cảnh sắc diễm lệ.
Tô Ngọc Thanh trước mắt sáng ngời, muốn đi đến phiến tuyết trắng kia, lại bị người phía sau ngăn cản.
“Ngọc vương phi, ngài không thể vào nơi này.”
Tô Ngọc Thanh nhíu mày nhìn nha đầu làm càn, lạnh nhạt nói : “Sao ta không thể vào?”
Thu Phinh nâng mắt nhìn Tô Ngọc Thanh, ngữ khí kiên định nói : “ Nơi này là rừng hoa lê Vương gia trồng tặng Nguyệt vương phi, là nơi chỉ thuộc về Nguyệt vương phi.”
“Nếu ta kiên quyết muốn vào thì sao?” Nàng mắt lạnh nhìn Thu Phinh, nha đầu này thật là không đem chủ tử để vào mắt, còn dám ăn nói ngang ngược như thế. Huống chi, nàng quả thực thích nơi này. Vì trên Vú sơn cũng có một khoảng rừng như thế, đó là nàng cùng sư huynh thiên địa, sư huynh thổi tiêu, nàng nhảy múa, giống như đôi bướm tự do bay lượn trong gió…
Nàng đi vào, đắm chìm trong biển hoa. Ngay sao đó, nàng động tay áo, múa dưới hoa.
Không có tiếng tiêu, thân mình vẫn lả lướt mềm mại tựa cành liễu. Kia dung nhan như hoa nở, làn da nõn là tuyết trắng, khác chi lê hoa tiên tử? Thật lâu sau, nàng xoay người, ngừng nhảy múa, chỉ thấy má ửng hồng, cũng là nước mắt đầy mặt.
Nơi này, không có một người thân thuộc, cũng không có sư huynh, nàng vì ai mà nhảy múa?
Đứng dưới mưa hoa, nàng cô độc cùng tịch mịch một mình.
Hắn, đứng ở ngoài rừng, đem điệu múa cùng cô tịch thu hết đáy mắt.
Hắn, đứng ở hắn bên người, cũng bị điệu múa của nàng cảm động.
“Tứ ca, nàng không phải Tiêu Ngọc Khanh, nàng là Lê hoa tiên tử.”( Tiên nữ hoa lê)
“Nàng là Tiêu Ngọc Khanh, đó là sự thật mãi mãi không thay đổi. Trạch, chúng ta trở về thư phòng.”
Ánh trăng thực trong đêm lạnh lùng, giống lòng của nàng.
Nàng ngồi bên cửa sổ, mặc tỳ nữ cùng lão mụ tử bên cạnh bận rộn.
Hôm nay, là cuối tháng.
Lí mama đứng bên cạnh nàng, cung kính mời nàng lau.
Nàng không nghe thấy, bất động, không nói.
“Ngọc vương phi, xin đừng làm lão tì khó xử nữa. Bên kia Vương gia đang chờ, giờ này cũng không còn sớm .” Lí mama đã vội đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Tô Ngọc Thanh rốt cục nghiêng trán, nhìn lão nhân vẻ mặt vội vã, hỏi một câu : “Độc của Vương gia phát tác từ khi nào?”
Lí mama sửng sốt, nhưng vẫn cung kính đáp: “Thưa Ngọc vương phi, Vương gia trúng độc đã hơn một năm.”
“Vậy mỗi lần đều đem ta đi cho hắn giải độc sao?”
“Ngọc vương phi, vẫn là ngài giúp Vương gia giải độc, ngẫu nhiên Vương gia cũng sẽ tìm những thị thiếp khác trong phủ.”
Tô Ngọc Thanh không nói nữa, đứng lên, cho nhóm tỳ nữ giúp nàng cởi áo.
Trong thùng tắm rải đầy cánh hoa hồng, nàng đem thân mình ngâm trong nước, chỉ thấy làn da băng cơ ngọc phu lộ ra mặt nước, trắng mịn giống như tô vẽ. Nhắm mắt lại, để tỳ nữ lau rửa thân mình, chỉ có bàn tay nắm chặt thành bồn tắm kia mới tiết lộ tâm tư của nàng.
Nàng sợ.
Nàng sợ nam nhân kia, sợ mắt hắn, sợ hắn nói những lời lạnh lùng tàn nhẫn với nàng. Nhưng là, nàng làm gì còn đường rút lui.
Khẽ cắn chặt răng, không để chính mình bất lực biểu hiện ra ngoài.
Cuối cùng, tỳ nữ cũng tẩy sạch thân mình, Lí mama lấy ra một bình ngọc đưa cho tỳ nữ.
“Đây là Ngưng Tình Lộ, ngọc lộ vương gia thích nhất.”(*)
Ngọc Thanh khẽ nhíu mày : “Không cần.” Nàng không thích trên người nàng dùng đồ lạ.
“Chinh là Vương gia phân phó.”
Không để ý lão phụ nhân vẻ mặt ngượng nghịu, Tô Ngọc Thanh để tỳ nữ giúp nàng mặc quần áo, lạnh nhạt nói : “Không thích gì đó, ta tuyệt đối không biết dùng.”
Lí mama bất đắc dĩ, đành phải cất bình ngọc, để tiểu nha đầu bên cạnh soi đèn, hướng Cô Vụ cư mà đi.
Cô Vụ cư, Hoàng Phủ Luật đang đọc sách dưới đèn, thấy Tô Ngọc Thanh ngoài cửa, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
Hắn đứng dậy, phất tay ý bảo Lí mama cùng tỳ nữ lui ra.
Tô Ngọc Thanh đừng chôn chân bên ngoài, không hề tiến vào.
Hoàng Phủ Luật ngồi bên cạnh bàn, nhíu mày nhìn nàng.
Hôm nay nàng, đặc biết nhẹ nhàng, làn da trắng mịn (*), không trang điểm mà dung nhan như tuyết dưới ánh bình minh, gió vờn tóc mai (*), lông mi thuôn dài, môi không điểm mà đỏ hồng, đôi mắt như phủ một làn sương, quần áo sa mỏng chỉ tôn lên từng đường cong quyến rũ, yểu điệu. Bộ dáng nàng, thật phong kiều thủy mị, thơm tho quyến rũ.
Hắn đột nhiên nhớ tới điệu múa của nàng, hắn chưa bao giờ nghĩ nàng biết nhảy múa, cũng chưa bao giờ biết nàng thích hoa lê. Hắn vẫn nghĩ chỉ có Tố Nguyệt mới xứng đàng với loài hoa thanh nhã cao quý kia, không ngờ, thân ảnh của nàng dưới mưa hoa lại đi vào tim hắn. Nàng dưới hoa bay đầy trời, lệ đầy mặt, thật sự làm hắn rung động.
“Tiến vào.” hắn trầm giọng nói.
Tô Ngọc Thanh bình tĩnh nhìn hắn, đến gần, lại dừng lại.
Đó là một cảm giác mãnh liệt làm người ta hít thở không thông, mùi xạ hương mê đắm lòng người trên người hắn chui vào mũi, cặp mắt nóng bỏng, giống như muốn thiêu đốt nàng. Khoảng cách quá gần đến mức nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn. Đây là lần đầu tiên, nàng nhận thấy hắn thực là nam nhân có mị lực, bởi vì trong mắt hắn không có hận ý cùng lửa giận, chỉ có một mảnh sâu thẳm lửa nóng. Lòng của nàng, vì hắn mà không thể không rung động.
“Lại đây.” hắn trầm giọng ra lệnh, trong mắt sâu càng thêm sâu.
Tô Ngọc Thanh nhìn đôi mắt sâu thẳm, bị thanh âm thuần hậu hấp dẫn, chậm rãi đến gần hắn, thẳng đến lúc hắn đột nhiên ôm lấy nàng. Hắn toàn thân run rẩy, cánh tay ôm lấy nàng cũng rất nhanh, nàng thở nhẹ một tiếng, cũng bắt đầu giãy dụa.
Hoàng Phủ Luật ôm lấy nàng hướng giường đi đến, lầm này hắn nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, trước rút đi chính mình quần áo, lộ ra vầng ngực tinh tráng, sau đó sẽ hướng nàng áp tại đây.
Tô Ngọc Thanh giữ chặt vạt áo lui sâu vào trong giường, nàng vẫn không quen hắn đụng chạm như vậy.
Nam nhân lỏa ngực, mặc quần dài đứng ở bên giường, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn nữ tử đầu giường nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi, cả giận nói : “Nếu không phải người tặng cho bổn vương độc này, ngươi nghĩ là bổn vương nguyện ý chạm vào ngươi sao ? Nữ nhân chết tiệt!”
Nghiến răng nói từng từ từng từ xong, cơ thể ập đến khó chịu, kéo nữ nhân trên giường lại gần, lạnh lùng nhìn ánh mắt che kín bất lực của nàng, hắn tự dưng cảm thấy có lỗi. Vô lực buông nàng, hắn nhăn mặt quát : “Nếu như vậy vì sao không đưa cho bổn vương giải dược ?”
Tô Ngọc Thanh nhìn hắn thống khổ nói: “Ta không có.”
Hoàng Phủ Luật nổi giận, lúc này cơ thể càng lúc càng đau đớn, chỉ thấy nữ tử trước mắt , mắt như làn nước dưới thu, thân mình nhỏ nhắn, xinh đẹp kiều diễm. Hắn một phen kéo nàng đến, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Tô Ngọc Thanh chỉ cảm thấy chính mình bị Hoàng Phủ Luật ôm gắt gao vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, nhiệt tình cắn cắn mút mút môi nàng, sau đó chuyển tới bên gáy, rồi xương quai xanh…
Nàng quên dãy dụa, mê mang chìm đắm trong nụ hôn của hắn, vì nam nhân tuy thực vội vàng nhưng cũng rất ôn nhu, không giống lần đó…
Đến lúc nam nhân thoát quần áo của nàng, nàng mở bừng thủy mâu đã bị che bởi một tầng sương mù, giữ chặt bàn tay trên người nàng di chuyển.
Đôi mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm nàng, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn nói giọng khàn khàn : “Ngươi đã không còn đường rút lui.”
Tô Ngọc Thanh run rẩy, nhắm mắt lại, mặc hắn châm ngọn lửa nhiệt tình trên người…
Tiếng thở gấp cùng than nhẹ tràn ngập phòng, trong trướng tình cảm mãnh liệt, tới tận bình minh.
(*) Ngưng Tình Lộ :Ta cũng không biết là cái gì, nhưng ta đoán nó là nước hoa
(*)Nguyên văn: Băng cơ oánh triệt
(*) Nguyên văn : Phong kế cụ tấn
26.
Hôm sau, Tô Ngọc Thanh tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường, Thu Thủy đứng cạnh sửa sang lại quần áo của nàng, nhìn thấy người trên giường tỉnh, cười duyên nói : “ Ngọc vương phi ngài tỉnh rồi ? Nô tỳ mặc quần áo giúp ngài.”
Nàng lấy quần áo sạch sẽ giúp Tô Ngọc Thanh mặc vào, lại nhìn thấy gáy Ngọc Thanh đầy dấu hôn hồng hồng, la hoảng lên : “Ngọc Vương phi, ngài bị kiến cắn sao? Nhiều nốt cắn quá, nô tỳ đi lấy thuốc ngay.”
Tô Ngọc Thanh khẽ vuốt gáy, cũng không thấy khác thường, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nàng nhớ tới đêm qua kiều diễm, nam nhân kia tối hôm qua muốn nàng cả đêm, đến tận sáng sớm nàng mới mệt mỏi thiếp đi. Về phần nàng bị đuổi về Tịch Lạc viên thế nào, cũng không thể biết được. Nàng lẳng lặng nhìn Thu Thủy đang lục lọi tìm thuốc, không rõ vì sao đột nhiên không sợ nam nhân kia đụng chạm, thậm chí còn hơi thích. Loại thay đổi này, làm nàng thực kinh hoảng.
Sau đó, nhìn thấy Lí mama đi vào cửa, trên tay cầm một bình ngọc tinh xảo.
“Ngọc vương phi , đây là Liên U lộ, Vương gia lệnh cho lão tì đưa tới.”
“Ưm, mama để trên bàn là được rồi.” Tô Ngọc Thanh nhẹ nâng mắt, chờ câu tiếp theo.
“Vương gia còn nói, lần sau vương phi cần phải dùng Ngưng TÌnh Lộ.”
Tô Ngọc Thanh nhíu mi, hỏi : “Vì sao nhất định phải dùng ?”
“Bởi vì Ngưng Tình Lộ là hương lộ Nguyệt vương phi khi còn sống thích nhất dùng.”
( có lẽ Hương lộ : là nước hoa ngày xưa chăng? Ngưng tình lộ, Liên u lộ : là tên các loại nước hoa khác nhau???)
Tô Ngọc Thanh mày liễu càng nhíu chặt, thì ra hắn chỉ là đang nhớ chính phi của hắn! Lòng nàng không hiểu sao thấy khó chịu cùng mất mát. Vừa nãy nàng sao có thể vì chuyện tối hôm qua mà thấy thỏa mãn? Như thế nào có thể? Chẳng qua chỉ là một đêm sương sớm chi hoan mà thôi, hắn với nàng, chỉ có cừu hận, nàng như thế nào không rõ! Trái tim nàng, chỉ có thể thuộc về sư huynh mà thôi!
Lúc này, Thu Thủy đã đi tới, nói với Lí mama : “Gáy Ngọc Vương phi bị con gì cắn, mama thử nhìn xem nên bôi thuốc nào?”
Lí mama nhìn thoáng dấu vết trên cổ Tô Ngọc Thanh, nhẹ nói: “ Ngọc vương phi không cần lo lắng, đây không phải vết thương, không cần bôi thuốc.”
Thu Thủy lại nóng nảy : “ Nhưng mà vết thương thoạt nhìn thực nghiêm trọng, hơn nữa lại rất nhiều.”
Lão phụ thân nhìn Tô Ngọc Thanh, thản nhiên trả lời : “Tối hôm qua Ngọc vương phi đi vào phòng Vương gia, trên người tất nhiên sẽ lưu lại những dấu vết này.”
Mặt Tô Ngọc Thanh đỏ lên, cuối cùng cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Thu Thủy vẫn không hiểu : “Chính là trước kia mỗi lần Ngọc Vương Phi vào phòng Vương gia cũng chưa từng có vết thương như thế này…”
“Thu Thủy, hôm nay thời tiết không tồi, đem chăn đệm trong phòng mang ra phơi nắng. mama ngươi cũng trở về đi.”
“Vâng”
Lí mama lui ra ngoài, Thu Thủy vẫn đầy nghi hoặc hầu hạ Tô Ngọc Thanh rửa mặt, mắt thấy vương phi xuân hoa xấu hổ, trốn tránh. Nàng cuối cùng phải ngậm miệng, vào trong ôm đệm chăn ra phơi nắng.
Tô Ngọc Thanh một mình soi gương, nhìn dấu hôn trên gáy ngọc, giật mình.
Nàng làm như vậy, có phải nên thấy thực xin lỗi sư hynh? Nhưng thân mình hiện tại là sườn phi của Hoàng Phủ Luật, là thê tử của nam nhân kia. Mà nàng, sao có thể đem những chuyện xảy ra mấy tháng nay như chưa từng có? Nàng nên làm thế nào?
Cuối cùng, bên ngoài bỗng trở nên ồn ào. Nàng đứng dậy đi ra, thấy chúng tỳ nữ ngừng tay, vây quanh thành một vòng. Nàng đi đến, thấy Thu Phinh ngồi xổm trên mặt đất dỗ dành một đứa trẻ.
“Tiểu thế tử, quay về Vân Lạc viên được không? Nơi này không có nương của thế tử.” Nàng ta bất đắc dĩ.
“Không cần, ta biết tỷ tỷ ở trong này. Tỷ tỷ có thể mang ta đi tìm nương” Bé bướng bỉnh.
“Dục nhi, ta ở trong này.” Tô Ngọc Thanh kinh ngạc lẫn vui mừng khẽ kêu một tiếng, không nghĩ đứa nhỏ lại nhớ dai như thế.
Nàng nhớ tới nương của mình, năm ấy khi nàng năm tuổi nương đã ra đi, chỉ gợi lại trong kí ức của nàng một khuôn mặt mơ hồ. Từ đó đến nay, phụ thân không cưới người khác, mà nàng, cũng không có nương. Loại cảm xúc này, nàng có thể hiểu được.
Mà Dục nhi bây giờ còn nhỏ, tất nhiên là rất cần mẫu thân, không biết Hoàng Phủ Luật có nghĩ tới cưới thêm một chính phi không?
Nàng cười nhìn về phía thằng bé, muốn sờ đầu của nó, lại bị bé né khai.
Bé mở to mắt, khinh hoảng nhìn nàng.
“Dục nhi đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không thương tổn ngươi.”. Nàng cười càng thêm ôn nhu, đến gần, sau đó cầm tay mềm mại của bé hướng đại sảnh đi.
“Thu Thủy, chuẩn bị thêm một ít điểm tâm đến.”
“Dục nhi không cần điểm tâm, Dục nhi chỉ muốn nương.”
Tô Ngọc Thanh vuốt ve má bé, dỗ dành : “Nương của Dục nhi chỉ có buổi tối mới có thể đi ra, ngươi xem, hiện tại đang là ban ngày, nương không thể đi ra, cho nên Dục nhi phải ngoan ngoãn nghe lời phụ vương cùng tỷ tỷ.”
Bé nhìn nàng , còn thực sự hỏi : “Nếu Dục nhi nghe lời tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng có thể làm cho Dục nhi bay cao cao sao?”
Tô Ngọc Thanh nhíu mi, cái gì mà bay cao cao, nàng căn bản là không biết chuyện gì xảy ra. Lúc này Thu Thủy bưng mấy thứ điểm tâm ngon miệng đến, nghe thấy bọn họ nói chuyện, đột nhiên bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, run run nói : “Lần đó là nô tỳ sơ ý, thiếu chút nữa làm tiểu thế tử ngã từ bàn đu dây xuống.”.
Vậy vì sao Dục nhi nói là nàng làm bé bay cao cao?
Nàng nhìn bé, chỉ thấy nó vui vẻ cầm một khối hoa hồng cao cắn vào miệng, làm gì còn nghĩ đến ai làm cho bé bay cao cao?
Cùng không truy cứu nữa, nàng để Thu Thủy đứng lên, phái nàng ta đi xuống làm việc, mà nàng rót cho bé một chén trà lạnh, để bé uống khỏi nghẹn.
Nàng sờ sờ hai má tiểu nam hài xinh đẹp đáng yêu, càng lúc càng thêm yêu quý bé. Cái mũi kia, đôi mắt kia, quả thực chính là hình ảnh thu nhỏ của Hoàng Phủ Luật, bộ dáng dễ thương kia, phòng chừng nương hắn cũng là một tuyệt đại giai nhân. Nàng đột nhiên thấy tò mò về Mạnh Tố Nguyệt, không biết nữ tử Hoàng Phủ luật yêu thương là người như thế nào?
Cuối cùng, nhìn bé tỏ vẻ mệt mỏi, nàng ôm bé hướng trong phòng đi đến, nhẹ nhàng đặt ở giường, sau đó lau những mảnh vụn điểm tâm còn dính hai bên miệng cho bé. Bé lập tức chìm vào mộng đẹp, cũng không chịu buông tay nàng ra. Nàng ôn nhu cười, mặc bé nắm.
“Ngọc vương phi, người của Vân Lạc viên đến tìm tiểu thế tử.” Thu Thủy vẻ mặt lo lắng đi vào.
Tô Ngọc Thanh tay đặt lên môi,suỵt giọng nói : “ Nhỏ giọng chút, thế tử đang ngủ.”
“Nhưng người Vân Lạc viên tìm gấp, nói là vương gia nổi giận rồi.”
Nơi này là đầm rồng hang hổ sao? Tức cái gì mà tức?
“Ngươi nói cho người của Vân Lạc viên, hôm nay tiểu thế tử ngủ lại đây.”
“Nhưng Vương gia…”
“Đi!”
“Vâng.”
Mới từ hoàng cung trở về, liền nghe người Vân Lạc viên nói Dục nhi không thấy, hắn nhất thời nóng lòng như lửa đốt, đem tiểu tỳ chăm sóc Dục nhi đánh cho một trận, sau đó vất nàng vào Phòng hạ nhân làm việc vặt. Chỉ nghe nha đầu kia nói, Dục nhi vẫn la hét muốn nương, thừa dịp tiểu nha đầu cùng bà vú không để ý, lén lút chạy đi.
Hắn không lo lắng Dục nhi có thể chạy ra vương phủ, chính là sợ hãi Dục nhi bị Tiêu Ngọc Khanh lừa một lần nữa. Một đêm triền miên, cũng không thẻ thay đổi việc hắn chán ghét nàng. Hắn yêu thích điệu múa của nàng, cũng không ghét mùi thơm trên người nàng, nhưng tất cả, chỉ có thể hắn thừa nhận nàng là một nữ nhân mê người, một nữ nhân xinh đẹp nhưng tâm như rắn rết.
Nghe hạ nhân báo lại, khuôn mặt tuấn tú đen lại. Dục nhi quả thực đi Tịch Lạc viên, rồi bị nữ nhân kia giữ lại không cho về. Hắn phát giận, nữ nhân này càng lúc càng lớn mật, trêu chọc hắn tức giận hết lần này đến lần khác.
Hắn đứng lên, hé ra khuôn mặt lạnh lùng hướng Tịch Lạc viên đi tới.
“Vương gia.” Thu Phinh thấy hắn, vội vàng cúi người chào.
Hoàng Phủ Luật nhìn nha đầu thông minh hắn cố ý an bài ở Tịch Lạc viên, thấy trên mặt nàng cũng không có ưu sầu, cũng yên lòng một chút. hắn liếc mắt nhìn tì nữ, rồi hướng phòng Tiêu Ngọc Thanh đến.
Đập vào mắt, Dục nhi nằm ở trên giường ngủ say, mà tố y nữ tử kia ngồi cạnh giường, dùng bàn tay mềm mại vuốt ve má Dục nhi, bộ dáng thật ôn nhu. Hắn giật mình, vì nữ nhân kia chưa bao giờ như vậy trước mặt hắn.
Nàng đứng dậy, một thân tố y, tiên tư xanh ngọc. Nhìn thấy hắn xuất hiện cũng không chút kinh sợ, cũng là ngọc diện đạm phát, đi ra ngoài phòng.
“Vì sao phải e ngại ta đến gần Dục nhi? Ta là lang sói phải không?” Đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu, đối nam nhân vẻ mặt tức giận chỉ tao nhã thanh thản ra tiếng.
Hoàng Phủ Luật nhìn nụ cười yếu ớt của nàng, lạnh lùng nói : “Vì sao ngươi còn không chịu buông tha Dục nhi?” Nhìn trên gáy nàng đỏ thẫm dấu hôn , mắt hắn hiện lên một tia phức tạp.
“ Ta không thương tổn Dục nhi.” Tô Ngọc Thanh nhìn hắn, nhẹ nói, nhưng vô cùng kiên định. “Hắn chỉ là đứa nhỏ mất mẹ, sao ta phải làm hại hắn?” Nàng hỏi lại.
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhăn lại, nữ nhân này rốt cuộc là cố ý hay vô tình, dám ở trước mặt hắn nhắc tới nỗi đau kia! Hắn lạnh lùng nói : “Vì sao phải làm như vậy, ngươi so với bổn vương rõ ràng hơn! Tiêu Ngọc Khanh, tốt nhất hãy an phận một chút!” Cặp mắt thâm thúy của hắn nhảy lên hai luồng lửa giận.
Tố y nữ tử trước mặt lại nở nụ cười, cắn chặt hàm răng trắng bóc, mắt ầng ậng nước, cười như hoa nói: “Tùy ngươi nghĩ như thế nào, dù sao ta đã không phải chính mình.”
Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, mày càng nhăn chặt. Nàng như thế này thực xinh đẹp, thực yếu ớt, làm cho hắn cảm thấy đau lòng. Hắn nổi giận, túm vạt áo nàng, cả giận nói : “Không cần ở trước mặt bổn vương giả dạng đàng thương, bồn vương ghét nhất là nước mắt nữ nhân, nhất là của ngươi!”
Tô Ngọc Thanh nhìn thẳng mắt hắn, nước mắt rơi thành chuỗi, nàng mặc hắn nắm chặt vạt áo, thân mình như lá mùa thu, “ Ngươi đã hận ta như thế, vậy hiện tại ngươi giết ta đi!”
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, cắn chặt môi. Lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Luật bùng cháy, hắn một phen giữ chặt eo nàng, giống như muốn cả cơ thể nàng hòa tan vào hắn, rồi đột nhiên hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng, bá đạo cắn cắn, phát tiết lửa giận của mình.
Tô Ngọc Thanh mặc nam nhân ôm chính mình, nước mắt cứ rơi, không phản kháng cũng không đáp lại, giống như một con búp bê vô hồn.
Thẳng đến khi mùi máu tươi lan tràn, nam nhân lúc này mới buông tay, hắn nhìn làn môi bị chính mình cắn nuốt, gầm nhẹ một tiếng “Đáng chết”, rồi sau đó xoay người rời đi.
Tô Ngọc Thanh nhìn bóng dáng cao lớn đi xa, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Nàng, nên làm cái gì bây giờ?
|
|