|
Chương 31
“LO CHO TÔI SAO, ĐỎ? Không cần đâu. Em đã thấy tôi sử dụng nắm đấm giỏi thế nào rồi. Sam cao gần bằng tôi, và cũng khá nhanh, nhưng cũng chỉ cần một cú là có thể đánh gục hắn thôi, hắn quá gầy.”
Sắc hồng rồi cũng trở lại má nàng. Nắm đấm, không phải súng. Nàng lẽ ra phải nhớ Hunter đang đặt tay lên báng súng từ lúc trước, nên có thể đó chỉ là thói quen của anh thôi. Và nàng thấy ngượng vì anh nghĩ nàng sợ hãi và đoán là vì nàng lo cho anh. Nàng ít nhất cũng phải sửa lưng anh.
“Tôi không lo. Tôi chỉ không thích kiểu bạo lực đó.” Rồi nàng gay gắt, “Nếu anh không định kết hôn với em gái của Sam Warren thì anh nên báo trước cho cha anh ta chứ.”
Anh đảo mắt nhìn nàng rồi cười. “Phải, có lẽ tôi nên như thế.”
Ôi lạy Chúa, anh sẽ làm điều đó vì một lý do khác, bởi vì anh đang mê nàng! Điều đó sẽ không kết thúc mối thù mà chỉ kết thúc sự hòa bình thôi!
“Tôi xin lỗi,” nàng vội nói. “Tôi không có quyền đưa ra lời đề nghị như thế. Mà nếu hợp lý thì anh nên giữ hòa khí với anh em nhà Warren trước khi làm điều gì hấp tấp.”
Anh khịt mũi. “Chẳng có chuyện đó đâu. Nhưng em đúng, đây không phải chuyện của em, nên vì sao em lại nói về chuyện đó vậy?”
Nàng sững người. “Đúng vậy. Chúng ta nên nói về việc thiếu một số đồ cần thiết trong nhà. Có lẽ sẽ cần thêm vài móc treo trong phòng tắm để các anh có thể treo áo khoác tắm lên?”
Anh cười lúc cúc. “Tôi chẳng có cái nào cả.”
“Vậy đi mua một cái đi.”
“Để phải thay đổi thói quen của chúng tôi ư? Để làm gì?”
Chẳng lẽ nàng lại vô lý đến thế khi chỉ yêu cầu một điều nhỏ như vậy thôi sao? Ôi trời, đúng vậy, vì một lần nữa nàng lại đang cư xử như Tiffany, không phải Jennifer. Jennifer sẽ không bao giờ yêu cầu ông chủ phải thay đổi cả!
Nàng ép mình xuống nước. “Vậy tôi chỉ cần ra ngoài khi các anh vào tắm và ở đó cho đến khi các anh xong.”
“Sao chuyện này lại là vấn đề với em thế?”
“Anh đùa sao? Đó không còn là không đứng đắn nữa, mà còn rất khiếm nhã khi khoe thân trần –“
“Tôi không khỏa thân. Em đang phàn nàn về một cái ngực trần sao? Khi mà một người đàn ông không bao giờ lưỡng lự khi giật phăng áo ra trong một ngày trời nóng?”
“Ở nơi tôi đến—“
“Không phải ở đây. Là do nụ hôn, phải không? Đó mới là cái làm em nổi giận. Làm em nghĩ em đã phản bội anh chàng đang ở xa của em? Hay vì em nhận ra em đã lựa chọn sai lầm và nghĩ đến một lựa chọn khác tốt hơn - ở đây?”
Nàng không định trả lời câu hỏi đó, nàng có cảm giác anh cũng chỉ đang trêu chọc nàng thôi, khi anh đổi chiến thuật và hít hà làn khói bay lên từ bếp và nói, “Tôi có cần ăn tối trong thị trấn nữa không đấy?”
“Vẫn chưa xong,” nàng lầm bầm nói dối.
Cuối cùng thì Hunter cũng quay đi.
Anh nói về chuyện đi ăn ở ngoài cũng làm nàng thấy tổn thương. Nồi súp đã khá sệt và nàng đã hy vọng rất nhiều. Vậy sao anh vẫn nói rằng nó không ngon chứ? Nàng sợ nên chưa dám nếm, nhưng nàng hít hà như anh đã làm. Rồi thở dài. Chẳng có mùi gì cả. Đó là lý do vì sao anh nói thế.
Trong công thức nhắc đến hai loại gia vị, nhưng nàng hoàn toàn không biết gì về phụ gia nên nàng nghĩ là an toàn hơn là không cho chúng vào. Nàng quyết định sẽ thêm vào một loại, nên nàng bỏ vào một nắm ớt. Nàng lấy can đảm nếm súp và cắn vào cái gì đó làm nàng chảy nước mắt. Rất là cay, quá cay! Nàng mất khá nhiều thời gian để vớt hết mớ tiêu nàng mới cho vào.
Cole xuất hiện ở cửa để báo đã muộn. “Bữa tối vẫn chưa xong sao?”
Bánh mỳ! Nàng đã quên béng nó trong lò nướng. Không dám nhìn, nàng liếc qua khi mở cửa lò, rồi thở hắt ra nhẹ nhõm. Bánh trông khá ổn. Vỏ bánh hơi sẫm hơn nhưng còn lại vẫn ổn. Nàng lấy ra 6 ổ bánh và bỏ 3 ổ vào giỏ để bày lên ăn tối, cắt theo một khoanh bơ.
Những người đàn ông trong nhà đã ngồi đó chờ, cả 4 người, Hunter và hai em trai, ông Zachary, và kể cả Degan. Nàng đặt các bát súp lên bàn nhưng bước chậm lại khi nghe thấy chuyện họ đang nói đến.
“Và cha tin lão Frank sao”? John hỏi cha.
“Có. Cha nói rồi, đó không phải là cách của chúng.”
“Vậy lão nói gì khi cha nói cô Fleming đang làm việc cho chúng ta?” Cole hỏi, mắt cậu nhìn sang Tiffany. Cậu đang nhe ra cười. Hai anh cậu cũng vậy. Họ đều đang thích thú tận hưởng trò chơi khăm với ba nàng ... với sự trợ giúp của nàng.
Nhưng ông Zachary làm họ ngạc nhiên. “Ta quyết định chờ. Ta có thể thấy hắn lúng túng khi ta hỏi chuyện người quản gia mới. Ta phải cố nín cười khi lão lầm bầm là cô ta vẫn chưa đến. Ta đang định hỏi vì sao thì hắn nói chuyến đi của con gái hắn bị hoãn lại. Hắn thậm chí còn không cố giấu được thất vọng. Ta gần như thấy tiếc cho hắn. Có vẻ cô ta bị bong gân trên đường từ New York đến đây, và vẫn đang ở Chicago để chờ chân lành lại.”
Tiffany không thể không nhìn xuống cổ chân nàng và lúc lắc nó. Nhưng ông Zachary vẫn chưa nói xong. “Nhưng việc đó có thể cho Frank thời gian để tìm một quản gia khác trước con gái hắn đến nơi, và hắn sẽ cố làm thế khi ta cho hắn biết quá sớm rằng chúng ta đã bắt cóc cô quản gia hắn đã thuê. Ta cần đợi gần đến ngày con gái hắn đến để thú nhận.”
Tiffany ngạc nhiên thấy mình cảm thấy hơi tội lỗi vì đã lừa dối mọi người, rồi John cạnh khóe nói, “Cô nàng này mỏng manh thế, một cái cổ chân bong gân cũng cản đường cô ta đi đến đây được.”
Điều đó làm nàng khó chịu. Nàng còn bực bội hơn khi Hunter nói, “Chậm trễ càng tốt cho anh, nhưng em trông mong gì vào một tiểu thư miền Đông chứ? Một cái đinh cũng có thể làm cô ta ngất được đấy.”
Nàng nhìn chằm chằm vào anh, không tin nổi. Anh không chú ý vì ông Zachary nói với anh, “Tử tế đi con trai. Frank nói cô ta rất mong được gặp con. Còn mang theo chiếc váy cưới rất đẹp nữa. Ta sợ phải nói chuyện đó với mẹ con. Bà ấy sẽ rất thất vọng vì con chưa may một bộ đồ nào cho ra hồn cho đám cưới cả.”
Tiffany gần như đập cái rổ bánh mỳ xuống bàn, nàng quá giận dữ. Ba nàng đang nói dối về nàng ư? Rose không bao giờ nói với ông ta rằng nàng mong được gặp Hunter trong khi mọi chuyện hoàn toàn không đúng như thế. Làm sao ông ta dám nói dối về nàng chứ! Đúng là nàng có một chiếc váy cưới. Nàng không muốn làm gì với nó hết, nhưng Rose vẫn cứ may nó cho nàng. Nàng đã từ chối mang nó theo và bảo Anna lôi nó ra. Quá tệ. Nếu nàng mang theo thì giờ bọn cướp đã có nó rồi. Nàng quay về bếp để mang xoong súp lên, đặt muôi vào để họ tự múc. May cho họ là nàng không tự đổ nó lên đầu họ.
Ai đó gọi nàng “Này,” trước khi nàng bước đi. Nàng quay lại và thấy John đang cầm một ổ bánh mỳ để chỉ cho nàng phần cứng đen bên dưới. Hunter vẫn còn rúc rích cười khi gõ gõ vào một ổ bánh mỳ khác. Nghe tiếng đanh như đá.
Nàng liếc sang ông Zachary buộc tội. “Tôi đã nói trước tôi không phải đầu bếp mà!”
“Cô là phụ nữ, mọi phụ nữ đều biết nấu ăn,” ông nói theo kiểu –thực-tế-là-thế. “Cô chỉ lo lắng quá thôi. Cũng dễ hiểu. Lần tới cô sẽ làm tốt hơn.”
Nàng ấp úng. Đây đã là bữa thứ hai rồi. Bằng cách nào đó nàng đã không khóc òa lên, nhưng nỗi buồn giờ đã quện vào với sự phẫn nộ. Nàng vội vã chạy vào bếp để lấy súp lên. Chiếc xoong nặng đến nỗi nàng suýt làm rơi nó trước khi đặt được lên bàn ăn. Hunter vẫn đang nhe ra cười. Anh khoái chí với thất bại của nàng đến thế sao? Đó là lúc nàng thấy tự giận mình vì nghĩ có thể học nấu ăn. Nàng không có kinh nghiệm, cũng không có kỹ năng. Nàng lớn lên và chỉ được dạy cách ăn mặc hợp thời, giao tiếp đứng đắn với những người ở cùng tầng lớp với nàng, và cư xử như một tiểu thư. Cảm thấy tức tối và thất bại, nàng nhặt một ổ bánh mỳ lên và đập mạnh xuống bàn. Phải mất ba lần như thế nữa thì ổ bánh mới nứt ra. Rồi nàng cắt phần bánh mềm bên trong và bỏ vào nồi súp.
“Tôi có ý này,” Cole nói. “Đừng cho hết bánh vào. Để cho chúng tôi vài miếng để ăn với bơ đi.”
“Đừng có làm cô ấy nản lòng,” Degan nói. “Cứ đọc tiếp cuốn sách dạy nấu ăn đi. Rồi cô sẽ tìm ra cách thôi.”
Anh ta có lẽ có thể đã nói thêm, “Vì cô là phụ nữ mà.” Nàng không nghi ngờ gì là anh ta đang nghĩ như thế. Nhưng có lô gic quái nào chứ? Và nàng nhận ra rằng giận dữ và tránh xa thói quen ăn ở bàn sẽ chỉ để lại cho nàng một chút bánh mỳ để ăn thôi!
Khi nàng quay về bếp, ông Zachary nói, “Đây mới chỉ là một món thôi phải không? Cô còn món gì khác cho chúng ta không?”
Món đầu ư? Và lúc đó nàng òa lên khóc.
Chương 32
MÓN SÚP CỦA TIFFANY hóa ra cũng không đến nỗi tệ. Không có nhiều hương vị nhưng ít ra cũng có thể ăn no được. Hunter, Cole và Degan cũng khá hợp tác. Nên không phải vì giận dữ và thất vọng mà nàng không ngủ được. Nàng chỉ không thể xóa đi hình ảnh Hunter đứng trong phòng, chỉ đeo chiếc khăn tăm ở ngang hông. Nàng úp mặt xuống gối, lúc lắc đầu, cố gạt bỏ hình của anh ra. Nhưng anh vẫn ở đó, tóc ẩm ướt, ngực lấp lánh nước, đôi chân dài, bàn chân trần, và khuôn ngực rộng, rắn chắc.
Anh là người đàn ông quyến rũ nhất nàng từng gặp, và nàng cảm thấy bụng nàng nhộn nhạo lên lạ lẫm, như một chút lo lắng – không, không thật sự là lo lắng, chỉ là nhận thức nhiều hơn về tất cả những thứ liên quan đến anh. Anh sẽ không bao giờ biết, không nếu nàng vẫn kháng cự được. Nhưng, trời ạ, khi anh cười, mà anh thì luôn cười, anh quá đẹp, còn hơn cả đẹp. Nàng không muốn cảm thấy bị hút về phía anh, nhưng cũng không tìm ra cách nào để thay đổi cảm xúc của mình. Nhưng nó cũng không thay đổi quyết định của nàng. Nàng vẫn không cưới anh. Để rồi sau đó sống với những cuộc đấu súng, những kẻ tội phạm, bụi nhiều đến không chịu nổi, và không có một người giúp việc nào để thuê sao? Và không bao giờ được gặp mẹ nữa? Không!
Hơn nữa, Hunter cũng sẽ không thích nàng nếu phát hiện ra nàng là ai, thấy nàng cư xử và sống cuộc sống của nàng. Nàng đã nghe thấy anh và em trai dè bỉu khi nói về Tiffany Warren trong bữa ăn. Hunter thích mẫu phụ nữ biết lao động như Pearl hay Jennifer. Thật tệ là nàng không thể tận hưởng thời gian ở đây và thật sự giống Jennifer hơn. Liệu cô Fleming có cưỡng lại được sức quyến rũ của Hunter không? Liệu cô ấy có muốn không? Người quản gia thật có lẽ sẽ không quay khỏi anh hôm nay, khi anh xuất hiện với chỉ một chiếc khăn tắm choàng quanh hông. Cô ấy có thể không chạy trốn nụ hôn của anh, không khi nụ hôn đó làm nàng cảm thấy quá...
Ôi Chúa, suy nghĩ của nàng đang đi theo hướng nguy hiểm. Nàng kiểm soát bằng cách tưởng tượng ra những con bò nhảy qua hàng rào và đếm chúng, cuối cùng cũng khiến nàng ngủ thiếp đi. Nhưng không được lâu. Vào lúc có tiếng ồn đánh thức nàng. Không, không phải tiếng ồn, mà là một giọng nói thì thào, ở ngay cạnh giường nàng!
“Cô Fleming, tôi đến để giúp cô. Cô Fleming, xin thức dậy đi!”
Nàng đã hét toáng lên ngay lập tức nếu giấc ngủ không làm nàng mụ mị. Có người đang quỳ bên cạnh giường nàng. Lời đề nghị giúp đỡ làm nàng nghĩ đến một đám cháy khác và một trong số anh em nhà Callahan đang cố đưa nàng ra khỏi ngôi nhà. Vậy sao anh ta lại phải thì thào như thế?
“Có chuyện gì thế? Anh là ai?” nàng thận trọng hỏi, cố nhìn hình dáng người đàn ông trong bóng tối.
“Sam Warren, thưa cô.”
Nàng tắc nghẹn. Ôi Chúa, anh cả nàng đang ở trong phòng của nàng sao? Anh ấy không nên đến đây! Làm sao anh phát hiện ra? Nàng muốn ôm anh nhưng không thể! Anh gọi nàng là cô Fleming nên chắc chắn không biết đó là nàng, em gái anh.
“Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra,” Sam nói. “Cô chính là người tôi nhìn thấy ở quán ăn của Sally. Tôi chỉ nhìn thấy phía sau cô, nhưng chiếc váy của cô làm tôi thắc mắc. Không ai ở đây ăn mặc như thế. Và nhìn như cô bị hối thúc ra khỏi quán. Đây đúng là kiểu nhà Callahan, bắt nhốt người ta như thế. Nhưng tôi đến để giúp cô.”
Từng lời nói của anh chỉ làm nàng muốn ôm anh hơn nữa. Sam đến để cứu nàng. Anh thật ngọt ngào. Và nói dối để đuổi anh đi cũng sắp làm nàng khóc.
“Cô bị nhốt ở đây đúng không? Cửa dưới khóa, tôi đã sợ cửa phòng cô cũng bị khóa, nhưng tôi đoán họ nghĩ có người canh gác xung quanh nhà là đủ để ngăn cô chạy trốn.”
“Có người được cử đi gác đêm vì đêm qua có người muốn đốt ngôi nhà.”
“Tôi đã nghe kể, nhưng thề là gia đình tôi không dính dáng gì.”
“Làm thế nào anh qua mặt được người gác cửa?”
Nàng hình dung anh đang cười, giọng anh rất hãnh diện, “Tôi nhanh lắm. Tôi buộc ngựa ở rặng cây và lén đi gần vào, rồi lẻn vào cửa sau nhưng thấy nó đã bị khóa. Nhưng người gác cửa thì ở phía bên kia ngôi nhà, nên tôi trèo lên mái hiên. Cửa sổ ở phía trên đều mở to, kể cả cánh cửa sổ ở ban công phòng cô. Hơn nữa, thật may là đêm nay rất tối, nên người gác đêm đã thắp đèn, nên rất dễ nhìn thấy anh ta.”
“Nhưng nếu họ phát hiện ra anh, họ sẽ nghĩ gia đình anh là người gây ra đám cháy và anh ở đây để đốt nhà lần nữa.”
“Không đâu. Cha tôi đã nói với lão Zachary rằng lão rất ngớ ngẩn khi nghĩ chúng tôi lại làm cái gì như thế.”
“Sao anh biết đây là phòng tôi? Anh không đi vào tất cả các phòng để tìm ra tôi đấy chứ?”
“Tất nhiên là không rồi, không cần phải thế. Tôi thấy cô đứng ở cửa sổ trước khi cô tắt đèn. Không có người phụ nữ nào trong nhà này ở tầng trên, lại còn đứng ở cửa sổ, nên chỉ có thể là cô thôi.”
“Làm sao anh lại biết được cả chuyện sắp xếp phòng ngủ ở nhà này thế?”
Sam cười lúc cúc. “Lúc nhỏ anh em tôi từng thách nhau đến đây để do thám nhà Callahan.”
Tiffany đảo tròn mắt nhìn trần nhà. Anh không thể nhìn thấy nàng vì anh không nói quá về chuyện trời tối mù mịt. Đêm nay không có trăng, như thể một cơn giông nữa lại đến.
Nàng tập trung để nói điều nàng phải nói. “Anh phải đi ngay. Tôi tự nguyện ở đây. Không tự hào gì, nhưng tôi bị đồng tiền sai khiến. Nhà Callahan trả cho tôi gấp đôi để làm việc ở đây. Tôi đã quá xấu hổ nên không dám nói điều đó với cha anh.”
“À, quỷ tha ma bắt, là vấn đề tiền bạc, chúng tôi có thể trả cao hơn họ.”
Nàng thở dài. “Không. Như thể lại bắt đầu một cuộc đua vậy. Tôi phải đặt ra ranh giới cho mình.”
“Nhưng cô không hiểu,” anh khăng khăng. “Họ có thể chỉ sử dụng cô để chơi khăm chúng tôi, còn gia đình tôi thì thật sự cần cô. Em gái tôi sắp đến đây lần đầu kể từ khi nó còn là đứa trẻ. Cha tôi thuê cô để làm cho nó cảm thấy như ở nhà. Nó đã quen với việc có quản gia và nhiều người hầu hơn cô có thể đếm được. Làm cho em tôi cảm thấy thoải mái ở đây vô cùng quan trọng với cha tôi. Đó là lý do ông ấy thuê cô.”
Lúc đó nước mắt nàng dâng lên. Nàng hy vọng có thể giữ im lặng. Nhưng không được may mắn như thế. Anh vội bật diêm lên khi nghe thấy tiếng thút thít của nàng. Nàng thốt lên vội túm chăn che mặt. Nhưng không đủ nhanh.
“Tiffany? Cái quái gì đây?!”
Chương 33
TIFFANY CHẬM CHẠP KÉO chăn xuống. Sam như không tin vào mắt mình, cứ nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến khi que diêm cháy dần vào tay. Anh thả xuống, bật que khác rồi thắp ngọn đèn ở cạnh giường nàng lên. Lờ đi vẻ nhăn nhó của anh, nàng làm việc mình vẫn khao khát từ khi bị anh đánh thức dậy. Nàng quăng tay quanh cổ ôm chầm lấy anh trai.
“Cho em giải thích đã,” nàng thì thầm.
Sam đỡ lưng nàng. Nàng nhìn anh, hạnh phúc gặp lại anh trai sau từng ấy năm. Tóc vàng, mắt xanh, anh nàng thật đẹp. Nàng đã hơn một lần tự hỏi sao anh không giống nàng. Anh đã hãnh diện rằng mình giống ba. Lúc đó nàng chỉ khao khát được biết thêm về ba, nên đã ghen tỵ rất trẻ con với Sam vì anh giống Frank còn nàng thì không.
Mặt anh tối sầm lại. “Vậy ra chúng bắt cóc em. Sao em không nói vậy luôn đi?”
“Bởi vì điều đó không đúng. Họ cũng như anh – lầm tưởng em là Jennifer Fleming. Và điều em nói với anh là thật, họ nghĩ họ đã dụ được em với mức lương gấp đôi đấy.”
“Nhưng sao em không nói cho họ biết là họ sai?”
“Bởi vì em muốn ở đây.”
“Tif...”
“Ngồi xuống đi anh.” Nàng vỗ xuống giường bên cạnh nàng. “Nghe em này. Em không muốn đến Montana chút nào hết. Em nhất định không muốn cưới một gã chăn bò. Nhưng mẹ là người sắp xếp hôn ước này nên cứ muốn em chấp nhận nó. Mẹ bắt em phải hứa là sẽ ở đây 2 tháng để cho Hunter một cơ hội. Vì vậy em mới muốn làm chuyện này.”
“Anh và hai đứa kia cũng không muốn em cưới Hunter. Chỉ có bố mẹ chúng ta mới muốn cuộc hôn nhân này để gìn giữ hòa bình. Nhưng chuyện đó thật nực cười. Như thể bọn anh không thể tự lo được cho mình vậy – khốn kiếp, bọn anh có thể đá đít bọn nhà Callahan lúc nào cũng được.” Sam khinh bỉ cười. “Chắc chúng cũng nghĩ thế nên mới thuê một tay súng nổi tiếng như Degan Grant đến để bảo vệ. Lão Zachary còn kéo theo hắn đến nhà mình sáng nay để buộc tội đốt nhà. Chúng ta không sợ những tay súng bắn thuê, Tiff.”
Trong trường hợp này, thì sự tự tin của anh làm nàng sởn gai ốc. “Anh nên sợ đi! Người đàn ông đó rất nguy hiểm—“
“Đừng bận tâm đến hắn. Em không biết bọn anh đã mong chờ em đến thế nào đâu, để bây giờ lại thấy em ở đây.”
Nàng nhăn mặt. “Em cũng muốn gặp các anh lắm. Nhưng hơn thế --“ Nàng nén lại. Nàng không thể nói với anh về cảm xúc với Frank, rằng việc giả mạo này chỉ để tránh phải gặp và đối mặt với cha của họ. Sam sẽ không hiểu, bởi vì anh yêu Frank.
“Sao nào?” anh nói, đợi nàng tiếp tục.
“Em đã ở đây vài ngày, đủ lâu để biết cuộc sống này không dành cho em.”
“Mới vài ngày không là gì hết, và—“ anh chợt nhận ra – “em lại đang sống như một người giúp việc, chả trách em ghét nó!”
Nàng cười và chỉ ra, “Công việc của một quản gia rất nhàn.” Nàng sẽ không nhắc đến chuyện bếp núc. “Hơn nữa, em đang nói đến vùng đất này. Em đã chạm trán bọn cướp tàu, bị chúng dí súng, nhìn thấy người chết được khiêng xuống, mất gần hết đồ đạc, thấy Hunter gần như bị bắn từ phía sau ... vậy là quá đủ rồi. Ở đây” – nàng vẫy tay – “là cuộc sống của anh, không dành cho em.”
Anh thở dài. “Anh biết những gì em đang nói, Tiff. Mỗi lần đến thăm mẹ và em bọn anh cũng thấy lạc lõng. Bọn anh không thuộc về nơi đó, bọn anh nghĩ rằng đó chỉ là một nơi bọn anh đến chơi tôi. Nhưng em biết không, Roy ấy, vẫn đến thăm em nhiều nhất ấy, khi trở về từ lần cuối cùng thăm em, nó nói nó thật sự nhớ thành phố, rằng nỗi nhớ đó đang lớn dần trong nó. Chỉ cần một chút thời gian thôi để em quen với nơi ở mới.”
“Đàn ông thì có thể đấy, nhưng mỗi lần nhìn xung quanh em đều thấy có bạo lực, không kiểu này thì kiểu khác.”
“Nghe như em không gặp may rồi. Thật đấy, có những lúc không nghe thấy tiếng súng cả mấy tháng liền, mà nếu có thì cũng chỉ là tiếng súng bắn rắn thôi.”
Tiffany nghiêm mặt. “Những kẻ sống ngoài vòng pháp luật không còn nhiều nữa. Cảnh sát Hoa Kỳ ở đây để truy nã bọn chúng. Nhờ có đường ray tàu hỏa, chúng ta đang ngày càng được pháp luật bảo vệ nhiều hơn.”
Nàng vỗ tay anh. Không có sự đảm bảo nào đưa ra có thể thay đổi điều nàng nhìn thấy. Trở thành không có nghĩa sẽ tuân theo pháp luật.
Sam nhận ra điều đó nên trở nên tức tối. “Đó là lý do vì sao em nên về nhà với bọn anh. Bọn anh sẽ cho em một khoảng thời gian tuyệt vời. Chúng ta sẽ đi câu và cưỡi ngựa, đi thăm các ngọn núi, cho em thấy ở đây thật sự có gì. Ba cũng rất mong được gặp em.”
Tiffany nhíu mày hoài nghi, nhưng Sam hiểu lầm, “Ừ, ba muốn em cưới một người nhà Callahan, nhưng đừng lo, bọn anh không để ba làm thế đâu. Mà có lẽ mẹ cũng sẽ đến thăm chúng ta nữa, nếu mẹ biết em đang rất vui ở đây.”
Các anh em nàng rõ ràng đã trông đợi một cuộc viếng thăm nữa, cho rằng nếu nàng thấy thích thú ở Montana này, thì mẹ họ cũng sẽ đến. Chẳng bao giờ có chuyện đó cả. Tiffany bỗng thấy ấm ức với cha mẹ nàng và những bí mật của họ. Mối quan hệ kỳ lạ của họ vẫn còn làm tổn thương các anh em nàng, ngay cả khi họ đều đã trưởng thành.
Nhưng nàng không nói cho anh nàng biết nàng đang tức giận. Nàng chỉ nói, “Sao các anh lại không đến thăm em ở New York nữa? Đã 5 rồi.”
Anh thật sự ngạc nhiên. “Anh đã nói trong thư rồi mà, không phải sao? Bọn anh có nhiều việc phải làm hơn. Bọn anh phải dắt gia súc từ bãi chăn thả ra chợ. Từ hồi anh mới 13 tuổi kìa. Tất nhiên là khi đường ray được xây năm ngoái thì bọn anh không phải làm thế nữa. Nhưng bọn anh vẫn còn những bãi chăn thả khác gần thị trấn, vẫn chưa nối với đường sắt. Nhưng chỉ có vài người có thể dắt gia súc đi thôi. Rồi lại còn cả trường học nữa.”
“Nhưng trước đó nó có ngăn các anh đến thăm em đâu.”
“Vì lúc đó chưa thực sự có trường học. Cha vẫn dạy bọn anh học khi ông có thời gian. Nhưng sau đó Nashart có thể thuê được giáo viên, thầy rất tâm huyết nên họ xây trường học cho thầy. Không nhất thiết phải đến trường, nhưng cha nghĩ mẹ sẽ hài lòng nên cho bọn anh đi học. Ngày nào cũng thế.”
“Em thích đi học lắm, anh không thích à?”
“Học hành thì tốt chứ, nhưng địa ngục là bị nhốt trong một phòng với John và Cole Callahan hàng ngày.”
“Ôi.” Nàng cố không cười. Rồi nàng nhận ra đó không phải chuyện đáng cười, dù đáng ra nó phải thế. Nhưng tuổi thơ của các anh em nàng không lớn lên với những khó khăn thông thường. Họ có những kẻ thù thật sự, sống rất gần họ, và hầu hết đều lớn hơn họ. Nếu có ẩu đả với anh em Callahan, họ có thể không bao giờ thắng được. Thật kinh khủng.
“Anh nói rồi đấy,” Sam lại nói, “mọi thứ thay đổi rất nhanh. Nashart thậm chí còn mở rộng gấp đôi trong những năm vừa rồi.”
Nàng lại nhăn mặt. Anh vẫn đang cố thuyết phục nàng để nàng thích nơi này. Nhưng nàng chợt nhận ra điều nàng cần thuyết phục anh, chứ không chỉ vì chuyện đó.
“Sam, em phải tìm ra cách nào đó để chấm dứt mối thù này mà không phải cần phải sống ở đây. Em sẽ có một cơ hội tốt hơn để làm chuyện đó ở đây, với những người này. Mary Callahan có thể là mấu chốt. Nếu có ai đó biết điều trong nhà này, thì đó chính là bà ấy. Em cần có thời gian làm việc gần bà ấy để tìm ra cách. Và em không muốn ba lôi em đến bệ thờ với Hunter chỉ bởi vì ba nôn nóng muốn chấm dứt mối thù. Nên – nên em muốn anh giữ bí mật chuyện em ở đây, đừng cho Frank biết, kể các anh em nhà mình.”
Sam đứng bật dậy. “Em không thể bảo anh nói dối ba. Em không thể!”
“Không nói dối, chỉ không nói đã gặp em thôi.”
“Cũng giống như-“
“Sam, đây là cuộc đời em, không phải của anh. Em cần thời gian. Nếu anh nói với bất kỳ ai, kể cả trong nhà mình hay với người trong gia đình này, em thề em sẽ bắt chuyến tàu đầu tiên để về nhà, mặc kệ chuyện em đã hứa với mẹ. Rồi sẽ không bao giờ có chuyện giảng hòa nữa. Anh có bao giờ biết trước thời kỳ ngừng bắn thì như thế nào không? Tất nhiên là anh không biết rồi, vì lúc đó anh còn quá nhỏ, cũng như em. Nhưng mẹ biết. Mẹ đã sống ở đây lúc đó. Mẹ kể cho em nghe. Và mẹ căm ghét nó!”
Anh choáng váng. “Đó là lý do mẹ bỏ đi sao?”
Tiffany chớp mắt. “Anh không biết sao?”
“Anh đã hỏi ba. Cũng đã hỏi mẹ. Em có biết đau đớn thế nào khi biết ba mẹ nói dối mình không? Họ không giỏi nói dối, em biết đấy. Nhưng anh chưa bao giờ nỡ khoét sâu chuyện đó. Ba lúc nào cũng buồn bã. Còn mẹ thì nổi giận, dù anh thề bà chỉ giả vờ, chỉ để che đậy rằng bà cũng rất buồn. Điều đó không làm sáng tỏ được cái quái gì hết.”
“Không, không hề.” Tiffany lại thề sẽ bắt ba mẹ nàng nói rõ ràng vì sao họ chia tay. Nàng không còn là một đứa trẻ nữa. Nàng có quyền được biết. Nàng đã có đủ những lời dối trá của họ rồi. Nhưng giờ nàng phải khiến Sam đồng ý với kế hoạch của nàng. “Vậy anh sẽ giữ bí mật cho em chứ?”
Anh mím chặt môi. Rõ ràng là đang dùng dằng. Nàng nín thở.
Rồi anh nói, “Bọn anh đã hy vọng em sẽ ghét cay ghét đắng Hunter nhưng yêu thích Montana đến mức sẽ vẫn ở đây với bọn anh. Cứ nghĩ xem, chúng ta có thể gặp nhau lúc nào cũng được.”
Nén nước mắt, Tiffany lắc đầu. “Sam—“
Anh trông giận dữ lúc đứng lên. “Chưa xong đâu, Tiff. Nói dối ba và giả mạo là quản gia cho nhà Callahan là sai trái. Em hãy nghĩ về chuyện đó đi. Nhưng đừng nói gì lúc này cả.”
|
|