|
Chương 145: Cải tử hoàn sinh?
Tiểu mỹ nam đẹp trai có tiền, vây quanh người là một đám nữ nhân xinh đẹp gợi tình, ha ha, sắp xếp thật chu đáo không có kẽ hở nào, Thất Thất của chàng lúc nào cũng sáng suốt, nếu như không phải bị nàng quấy rầy, đánh rơi mắt kính, thì có lẽ hiện giờ vẫn chưa hay biết gì, nàng rốt cuộc muốn giấu diếm tới khi nào nữa, thật sự nhẫn tâm khiến mình đau lòng đoạn tuyệt tình yêu hay sao?
Một ngàn lượng bạc, là lấy cớ đi, phải chăng vì mình xuất chinh nửa năm, Uy Thất Thất nhớ nhung da diết, cố ý chắn xe hoa giữa đường, lừa bịp tống tiền chàng một ngàn lượng?
Lưu Trọng Thiên xoa cằm, lòng tràn đầy vui sướng mỉm cười, có điều hôm qua cú té ngã kia, quả thực đau điếng người, chắc hẳn bây giờ nàng đang giận dỗi chàng, trách chàng không biết thương hương tiếc ngọc, trong lòng Lưu Trọng Thiên bất giác hối nặng, còn chảy cả máu mũi, nếu biết đó là nàng, Lưu Trọng Thiên thương xót còn chưa kịp, sao có thể cam lòng để nàng bị thương chứ.
Lưu Trọng Thiên xúc động đồng thời cũng bắt đầu nổi lên bất an, Thất Thất của chàng đang có ý tránh né chàng, không biết tới khi nào thì phu thê bọn họ mới có thể đoàn tụ đây, loại giày vò này, dù chỉ một ngày Lưu Trọng Thiên cũng không muốn chờ đợi thêm nữa.
Thất Sắc Giai Nhân? Lòng Lưu Trọng Thiên trăm mối tơ vò, vội vã đến đường phố Trường An, đi tới quán thẩm mỹ viện tráng lệ, nơi đây buôn bán quả thật không tệ, Thất Thất bắt đầu kinh doanh từ khi nào nhỉ? Có lẽ Thất Thất không chỉ đang buôn bán, mà còn đang tìm một chỗ lánh nạn, Thất Sắc Giai Nhân này quả nhiên là nơi tuyệt vời để nàng ẩn náu! Ai có thể nghi ngờ chỗ này chứ?
Lưu Trọng Thiên cất bước tiến vào, đám cận vệ Thất Sắc Giai Nhân lập tức xông lên, khi phát hiện ra là Lưu Trọng Thiên, không dám lỗ mãng nữa, lập tức lui trở về.
Náo động một hồi ngoài cửa, tiếng cười đùa vang lên, Lưu Trọng Thiên lập tức ngoảnh lại, trông thấy Tiền Thiên Tâm từ đằng xa, không, phải là Uy Thất Thất mới đúng, dưới chân nàng đương giẫm lên một ván trượt, rất nhanh trượt tới, thân hình di chuyển linh hoạt, ván trượt vênh lên, người liền dừng lại, trên mặt chẳng biết từ lúc nào đã đeo đôi kính mắt nhỏ màu đen, vô cùng khôi hài, thật là một tiểu nữ nhân đáng yêu, nàng luôn có kha khá những phát minh như vậy.
Thiên Tâm lấy tay nhấc ván trượt lên, sải bước tiến vào Thất Sắc Giai Nhân, giả bộ cũng thật giống nam nhân, tư thế kia, thần sắc kia, song bất luận giống thế nào đi chăng nữa, cũng có thể nhận ra được bóng dáng Thất Thất, đám cận vệ đều cung kính đứng ở một bên, xem ra Tiền Thiên Tâm rất có địa vị ở nơi đây, không thể xem thường nàng được.
“Ông chủ Tiền!” Một nữ tử vận xiêm y màu đỏ nũng nịu bổ nhào tới, nép vào trong lòng Thiên Tâm, Thiên Tâm vội vàng bỏ ván trượt xuống, ôm nữ nhân kia, động tác kia, không khách khí chút nào.
“Tiểu Quân à, chẳng phải không cho phép cô đến thẫm mỹ viện tìm tôi nữa hay sao?”
“Ngài đã nói tìm người ta, nhưng lần nào cũng không đến, làm cho người ta đau lòng.” Tiểu Quân dẩu môi, vẻ mặt không vui.
Tiền Thiên Tâm thoáng nâng mắt kính đen lên, véo má Tiểu Quân một cái “Cục cưng à, chẳng phải tôi buôn bán bận rộn, hiếm khi rảnh rỗi hay sao?”
Dứt lời ôm Tiểu Quân nghênh ngang tiến vào, khi trông thấy Lưu Trọng Thiên ngồi phía trong đương nhìn cô, tức thì lúng túng quay người lại, khẩn trương đẩy Tiểu Quân ra phía ngoài “Về trước đi, hôm khác lại đến.”
“Vì sao? Ông chủ Tiền, người ta vất vả lắm mới gặp được ngài! Tiểu Quân không đi đâu!” Tiểu Quân cự nự kéo cánh tay Thiên Tâm, Thiên Tâm không biết phải làm sao.
Lưu Trọng Thiên cố kìm nén, thiếu chút nữa bật cười, xem ra hồng nhan tri kỷ của Uy Thất Thất cũng không ít, hôm qua một cô Tố Tố, hôm nay một cô Tiểu Quân, sung sướng hơn nhiều so với Tam vương gia, có điều... Lưu Trọng Thiên xoa cằm, nàng sẽ đối phó với những nữ nhân kia thế nào đây, chẳng lẽ những nữ nhân kia...
Ha ha, thật thú vị, Uy Thất Thất tiểu nữ nhân xảo quyệt này, trông thấy mình liền trốn đông né tây, nhưng ánh mắt kia không che giấu được nỗi hoang mang trong lòng nàng, đặc biệt là khoảnh khắc khi nhìn thấy mình.
Tiền Thiên Tâm thực sự bất đắc dĩ, dẫn Tiểu Quân đi tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, ngẩng cao đầu, dáng vẻ vênh váo tự đắc.
“Sao? Vẫn muốn đánh nhau à?” Dứt lời xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, Lưu Trọng Thiên thấy cánh tay gầy gò nước da trắng mịn như vậy, còn phăm phăm xông về phía Tam vương gia, chẳng phải định đánh nhau ư? Nhưng chàng cam lòng sao?
Lưu Trọng Thiên rút từ trong ngực ra tờ ngân phiếu, đưa cho Tiền Thiên Tâm “Bổn vương tới trả bạc cho ngươi!”
Trả bạc? Tiền Thiên Tâm nghi hoặc nhìn Lưu Trọng Thiên, lại giở trò đùa bỡn gì đây, hôm qua rõ ràng không muốn trả cho cô, còn vì chuyện này mà giáo huấn mình, hôm nay bỗng thay đổi tính tình?
“Vậy... Là ngài chủ động đấy, không được đánh người!” Thiên Tâm nhanh chóng vươn tay ra, Lưu Trọng Thiên lại rút tay về, đùa giỡn nhìn Thiên Tâm, Thiên Tâm nhất thời nổi đóa “Này, là ngài nói muốn trả tiền, làm gì vậy, muốn bỡn cợt Thiên Tâm sao?”
Lưu Trọng Thiên kéo đôi tay Tiền Thiên Tâm vừa vươn ra “Tam vương gia muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, cho ngươi thêm một ngàn lượng, xem như tiền uống rượu!” Nói xong đặt hai tấm ngân phiếu vào tay Thiên Tâm.
Tiền Thiên Tâm không khách khí nhận lấy tờ ngân phiếu, phấn khích cất vào trong ngực, phủi phủi tay “Ngân phiếu kia, có nhiều hơn một tờ, Thiên Tâm không ngại nhiều, về phần kết giao bằng hữu, Thiên Tâm thích kết giao với nữ nhân hơn, tỷ như Tiểu Quân mỹ nhân!” Dứt lời hôn một cái lên má Tiểu Quân, Tiểu Quân xấu hổ đánh hắn một cái, tiện thể dựa vào trong lòng Thiên Tâm, thật là một cảnh tượng nhạt nhẽo.
Lưu Trọng Thiên phục Thất Thất của chàng sát đất, giả bộ quá đạt, chàng đứng lên, đi tới trước mặt Thiên Tâm, cưỡng ép kéo nữ nhân kia ra, ôm bả vai Thiên Tâm.
“Đừng vội thân mật cùng nữ nhân, hãy xem chỗ một ngàn lượng đi, uống một chén với Vương gia thôi.”
“Uống, uống một chén?” Tiền Thiên Tâm bị Lưu Trọng Thiên lôi xềnh xệch ra khỏi Thất Sắc Giai Nhân, Thiên Tâm vẫn không quên ngoảnh lại an ủi Tiểu Quân “Mỹ nhân, chờ Thiên Tâm ra ngoài một lát, lúc khác sẽ tới tìm cô!” Giả bộ khéo ghê.
Lưu Trọng Thiên không biết làm sao, bèn gia tăng lực đôi tay, xương cốt Tiền Thiên Tâm đã sắp rã rời, chẳng phải chỉ uống một chén ư? Tam vương gia muốn đòi mạng hay sao! Đồ tồi Lưu Trọng Thiên, muốn hành hạ mình tới khi nào đây?
Lưu Trọng Thiên dường như đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy, Túy Nguyệt Lâu tao nhã nhất thành Trường An, rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị đầy đủ, bốn bề giăng đầy dải lụa màu bồng bềnh, từng cơn gió mát rượi băng qua lầu các, mang theo hương hoa tươi thơm ngát, nói uống rượu, chi bằng hãy nói đây là thiên đường để trò chuyện yêu đương.
Tiền Thiên Tâm cố trấn tĩnh tâm tình, không chút khách khí ngồi xuống “Tam vương gia, cho thêm một ngàn lượng bạc, còn có rượu ngon thức ăn ngon, sớm biết vậy mang cả hồng nhan tri kỷ của Thiên Tâm đến, cùng vui vẻ náo nhiệt một bữa, bằng không hai nam nhân cô quạnh biết bao!”
“Ai nói tri kỷ nhất định phải là hồng nhan, Lưu Trọng Thiên hôm nay chỉ muốn kết giao bằng hữu với Tiền Thiên Tâm đây!” Lưu Trọng Thiên rót đầy rượu vào chén của Tiền Thiên Tâm, đưa chén rượu đến trước mặt Thiên Tâm.
Tiền Thiên Tâm vội xua tay “Tửu lượng Thiên Tâm rất kém! Không thể cạn chén cùng Vương gia!”
Lưu Trọng Thiên cười xởi lởi “Vậy ngươi hãy nhìn ta uống đi, hơn một năm qua ta chưa lúc nào vui vẻ như thế này, còn ngươi? Có phải vẫn rất vui vẻ, có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, thật khiến người ta ghen tị, nhưng, là một Vương gia, hồng nhan duy nhất cũng đã rời bỏ ta, nhẫn tâm mang theo cả những niềm vui kia đi mất.” Dứt lời nâng chén uống một hơi cạn sạch, ánh mắt si ngốc nhìn Thiên Tâm, lẽ nào Thất Thất không muốn nhận Lưu Trọng Thiên sao?
Tiền Thiên Tâm cúi đầu xuống, vân vê chén rượu, không nói lời nào, hình như đầy ắp tâm sự. Đeo cặp kính mắt đáng ghét kia, hầu như không nhìn thấy đôi mắt đẹp mê người của cô.
Lưu Trọng Thiên liếc nhìn Tiền Thiên Tâm, “Gỡ kính mắt đen của ngươi xuống được không? Hiện tại sắc trời cũng tối rồi, ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Ngươi có thể nhìn rõ mọi người sao? Nhìn rõ khuôn mặt ta sao?”
“Không cảm thấy khó chịu, quen rồi!” Thiên Tâm căng thẳng thoáng sờ qua kính mắt, né tránh ánh mắt nóng rực của Lưu Trọng Thiên.
“Ha ha!” Lưu Trọng Thiên không nhịn được cười lớn “Đừng sợ, tối qua ta trông thấy ngươi, chỉ là nhất thời không khống chế được, Vương phi của ta đã mất được một năm rồi, đó là sự thật không thể thay đổi, ngươi chỉ có dáng vẻ giống nàng mà thôi, ngươi là nam nhân, chẳng lẽ sợ ta vô lễ với ngươi hay sao?”
Lưu Trọng Thiên đứng dậy, vươn tay ra, Thiên Tâm hơi né tránh, Lưu Trọng Thiên chợt cảm thấy có chút thất vọng, chẳng lẽ không nhận nhau, nhìn một chút cũng không được sao? Thiên Tâm thoáng nhìn thấy vẻ thất vọng của Lưu Trọng Thiên, đặt tay lên mắt kính, từ từ tháo xuống, cười gượng một cái.
“Mọi người đều nói bộ dáng Thiên Tâm giống nữ nhân, nên mới đeo kính mắt, cho có chút vị nam nhân!”
“Vị nam nhân?” Nữ nhân xinh đẹp như vậy, tại sao lại muốn có vị nam nhân?
Lưu Trọng Thiên mê mẩn nhìn dung nhan yêu kiều của Thiên Tâm, đây là Thất Thất của chàng, không thể giả được, chỉ cần chàng khẽ vươn tay, là có thể ôm nàng vào lòng, nhưng chàng không thể, Uy Thất Thất nhất định đương lo sợ sự việc bại lộ, chỉ cần để lộ thân phận nữ nhân, ắt sẽ gặp họa sát thân.
“Như vậy tốt chứ sao, có phải đã cảm thấy khuôn mặt tôi rõ ràng hơn nhiều rồi không!” Lưu Trọng Thiên ép bản thân mình trở về chỗ ngồi, cầm chén rượu lên tiếp tục uống.
Sắc trời tối dần, ánh trăng lên cao, Lưu Trọng Thiên cũng uống không ít, có vẻ say ngà ngà, Tiền Thiên Tâm chỉ uống một chút xíu, cô quả thực vô cùng cẩn thận, không dám lơ là tẹo nào, Sắc trời tối dần, ánh trăng lên cao, Lưu Trọng Thiên cũng uống không ít, có vẻ say ngà ngà, Tiền Thiên Tâm chỉ uống một chút xíu, cô quả thực vô cùng cẩn thận, không dám lơ là tẹo nào, khắp nơi đều có tai mắt người ngoài, không thể chủ quan.
“Vương gia, Thiên Tâm đã uống rượu cùng Vương gia rồi, Vương gia cũng đã uống không ít, chi bằng hôm nay đến đây thôi!”
Lưu Trọng Thiên kéo tay Tiền Thiên Tâm đang muốn rời đi “Chờ chút, uống hết mình cùng ta, không say không về! Đừng vội bỏ đi!”
Tiền Thiên Tâm hất bàn tay kia ra, giật lấy chén rượu trong tay Lưu Trọng Thiên, đặt mạnh xuống bàn, căm tức đứng lên.
“Vương gia, đừng uống nữa, Thiên Tâm phải về rồi!”
“Ngồi thêm một lát với ta đi, Thiên Tâm!” Lưu Trọng Thiên cầm tay cô, ra sức kéo Tiền Thiên Tâm lại, ôm vào trong lòng “Ta đã căn dặn bọn họ không được tới quấy rầy, Thất Thất, hãy để ta ôm em một cái! Hơn một năm qua, chẳng lẽ em cứ nhẫn tâm như vậy sao?”
“Vương gia, ngài uống say rồi, tôi là Thiên Tâm, không phải là Thất Thất của ngài, để người khác nghe thấy sẽ phiền toái đó!”
“Bổn vương biết, thế nhưng bổn vương không kiềm chế được.”
Chương 146: Mèo và chuột
Lưu Trọng Thiên ôm chặt Thiên Tâm vào lòng, lưu luyến dựa vào bờ vai cô, trong lòng chàng thầm nghĩ, Thất Thất, tại sao phải nhẫn tâm như vậy, đối mặt với nam nhân nhớ thương nàng như vậy, nàng không chút động lòng sao? Trên chiến trường Đại Hán đã từng hoạn nạn sống chết có nhau, cũng đã kết làm phu thê, những tình cảm sâu đậm ấy há có thể một ngày hai ngày, một năm hai năm gạt bỏ được chứ.
Lưu Trọng Thiên khẽ hôn thân mật lên má Thiên Tâm, nụ hôn kia không có dục vọng, chỉ có nỗi thất vọng, Tiền Thiên Tâm có phần luống cuống, cô không sao tránh né được, đành để mặc chàng ôm như vậy, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau thương của chàng. Lưu Trọng Thiên đã say ngà ngà, ma xui quỷ khiến những hồi ức bấy lâu kia bỗng chốc ùa về xâm chiếm cõi lòng chàng...
“Thất Thất, Thất Thất, đừng bắt ta đau khổ nữa, trở lại bên cạnh ta đi!”
Giọng nói khàn đục kia khiến thân thể Tiền Thiên Tâm thoáng chấn động, cô cuống cuồng đẩy Lưu Trọng Thiên đã say túy lúy ra.
“Tam vương gia, ngài thật thất lễ, tôi là nam nhân, mau buông tôi ra!” Tiền Thiên Tâm nhanh chóng trốn thoát, Lưu Trọng Thiên say rượu vô lực, thần sắc uể oải, vị thống soái kiên cường oai phong trước kia đã biến mất, Tam vương gia trước mặt hiện giờ là một nam nhân đau thương tuyệt vọng, chàng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ hy vọng Uy Thất Thất có thể trở về bên cạnh mình, ngoài ra không cần gì hết.
Tiền Thiên Tâm không đành lòng nhìn Lưu Trọng Thiên say rượu nữa, trong đôi mắt đã ngân ngấn lệ, cô nhanh chóng trốn khỏi chàng, sợ rằng nếu như liếc nhìn chàng thêm nữa, sẽ khó có thể rời đi.
Tiền Thiên Tâm bất chấp Lưu Trọng Thiên có say thật hay không, cô nhất định phải tháo chạy khỏi nơi này, không thể nán lại thêm một giây phút nào nữa, xoay người bỏ chạy khỏi Túy Nguyệt Lâu, cô độc đi trên đường phố Trường An, nước mắt cô ràn rụa, run rẩy cầm đôi kính mắt nhỏ trong tay, có chút hồn xiêu phách lạc, cô đồng ý với bà thầy bói sẽ mai danh ẩn tích, nhưng khó nén nổi sự nhớ nhung trong lòng kia, khiến Tam vương gia bắt đầu hoài nghi Thiên Tâm chính là Thất Thất, một khi thân phận bại lộ, những cố gắng kia sẽ trở thành công cốc, nhất định phải dập tắt ý nghĩ của chàng, bằng không sẽ thực sự hại chàng.
Lưu Trọng Thiên nhìn Túy Nguyệt Lâu trống trơn, trong lòng tràn đầy phiền muộn, đối mặt với Uy Thất Thất yêu dấu, chàng lại chẳng có biện pháp giữ nàng lại, đành giương mắt nhìn nàng bỏ đi, lòng chàng vô vàn mâu thuẫn, có lẽ không nhận nhau, Uy Thất Thất sẽ càng có nhiều tự do hơn, một khi để lộ thân phận, vĩnh viễn tổn thương, nỗi lo lắng trong lòng Thất Thất cũng chính là mối lo của Lưu Trọng Thiên, thế nhưng Lưu Trọng Thiên sao có thể chịu đựng loại cảm giác tương tư không thể gặp gỡ nhau này đây.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Trọng Thiên cảm giác lòng mình ngổn ngang, quả thực khó mà an tọa trong vương phủ, hình bóng Thất Thất cứ thấp thoáng ẩn hiện trong đầu, chàng bực dọc không thôi, rõ ràng Thất Thất ở ngay bên người, sao có thể coi nàng như chưa từng xuất hiện đây? Chàng lại không tự chủ được xuất hiện ở Thất Sắc Giai Nhân.
Lưu Trọng Thiên đứng trước cửa Thất Sắc Giai Nhân, liền trông thấy Tiền Thiên Tâm đeo kính mắt, Thiên Tâm cũng nhìn thấy Tam vương gia, tiểu nữ nhân ấy cau mày, chẳng nói chẳng rằng, nhanh như chớp chạy vụt đi mất, Uy Thất Thất, ngang nhiên dám trốn tránh mình, Lưu Trọng Thiên nổi nóng siết chặt nắm tay, chàng chẳng qua chỉ muốn hàng ngày được gặp nàng mà thôi, sao lại giống như chuột thấy mèo vậy.
Liên tiếp mấy ngày, Lưu Trọng Thiên đều chỉ nhìn được bóng dáng Uy Thất Thất, chàng dần dần mất đi sự kiên nhẫn, phải nghiêm túc giáo huấn tiểu nữ nhân này mới được, chàng là Vương gia, cũng là phu quân của nàng, chẳng lẽ nàng muốn trốn tránh chàng cả đời này sao? Cho dù Uy Thất Thất có thể làm được, nhưng Lưu Trọng Thiên không làm được.
Lưu Trọng Thiên thực sự bất lực đối với Uy Thất Thất, chàng muốn để Thất Thất biết rằng, bất luận tiểu bá vương đường phố Trường An oai phong đến cỡ nào, gặp Tam vương gia rồi, cần phải biết ai mới là bá chủ chân chính ở nơi này.
Chàng oai phong lẫm liệt ngồi ngay ngắn trước cửa Thất Sắc Giai Nhân, hai bên có hơn chục tên quan binh Đại Hán, ai nấy đều trang bị vũ khí đầy đủ, cầm trong tay lưỡi đao sắc lẹm, trừng mắt lạnh canh giữ chỗ đó, đám hộ vệ Thất Sắc Giai Nhân đều núp ở đằng sau, Triệu Tam Bưu chỉ đành trợn mắt nhìn, cũng không dám thở mạnh, Tam vương gia này hình như hôm nay đương bực bội.
Ván trượt dưới chân Uy Thất Thất dừng lại trước cửa, kinh ngạc nhìn thế trận này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nhiều quan binh bao vây Thất Sắc Giai Nhân như vậy, khi cô thấy rõ Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, liền cảm giác được tình hình không ổn, xoay người định chạy.
Lưu Trọng Thiên vung tay lên, gầm một tiếng “Bắt lấy Tiền Thiên Tâm!”
Quan binh nhất loạt xông lên, trên cổ Tiền Thiên Tâm toàn là đao kiếm, điệu bộ kia, không có vẻ là giả, Tam vương gia chết tiệt, chàng điên rồi sao? Đến thật sự rồi.
“Này, này, tôi phạm pháp chuyện gì, tại sao muốn bắt tôi, Tam vương gia, tôi oan uổng quá!” Tiền Thiên Tâm không dám nhúc nhích nữa, những quan binh kia dường như cũng chỉ nghe mệnh lệnh của Lưu Trọng Thiên, hoàn toàn không để ý tới việc cô bị oan hay không.
“Áp giải về vương phủ, bổn vương muốn từ từ thẩm vấn!” Lưu Trọng Thiên cười thầm trong bụng, đứng lên, một binh lính dắt ngựa tới, chàng phi thân lên ngựa, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, khẽ phất tay, Uy Thất Thất liền bị quan binh áp giải, lẽo đẽo theo sau.
Uy Thất Thất bị dẫn vào phủ đệ Tam vương gia, bị nhốt trong căn phòng trước kia của Uy Thất Thất, đám quan binh hoàn thành nhiệm vụ rồi, rất nhanh đều rút lui ra ngoài.
Lưu Trọng Thiên rảo bước tiến vào căn phòng, đi tới bên người Uy Thất Thất, phá lên cười vui vẻ “Dám trốn tránh ta, cho rằng ta sẽ không có biện pháp gặp em hay sao?”
“Dựa vào đâu đòi bắt tôi?” Tiền Thiên Tâm tháo kính mắt xuống, trợn tròn mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, vừa nhìn đã biết nổi trận lôi đình rồi.
“Ta bắt em, bởi vì em là một tên trộm!”
“Tên trộm?” Tiền Thiên Tâm không nhớ ra mình đã làm chuyện xấu gì, ngoại trừ việc Lưu Trọng Thiên chủ động đưa hai ngàn lượng bạc, hình như không có món tiền bạc bất chính nào.
Lưu Trọng Thiên vươn tay nâng cằm cô lên, ngắm kỹ gương mặt đã lâu không gặp “Em trộm lòng của ta, không phải là trộm hay sao?”
“Lưu Trọng Thiên, ngài nói cái gì đó?” Hai má Thiên Tâm đỏ lựng, thẹn thùng, ở trong mắt Lưu Trọng Thiên càng thêm quyến rũ động lòng người, ai dám nói đây không phải là Thất Thất của chàng chứ.
“Vì sao che giấu bổn vương, mặt em đã đỏ bừng, Thất Thất... Lẽ nào nam nhân đối với nam nhân cũng ngượng ngùng như vậy sao?”
Mặt Uy Thất Thất càng lúc càng đỏ, cô nhanh chóng che mặt, né tránh ánh nhìn nóng bỏng của Lưu Trọng Thiên, trong lòng hoảng sợ, Vương gia xấu xa, vì sao nhất định phải từng bước dồn ép chứ?
“Vương gia, mau thả tôi trở về, tôi nghĩ ngài nhất định là nhận lầm người rồi, ai trên đường phố Trường An cũng biết Tiền Thiên Tâm, không biết Uy Thất Thất gì đó.”
Lưu Trọng Thiên tức giận nắm chặt tay Thiên Tâm “Quan tài trống không, Uy Thất Thất... Em còn muốn giả trang làm Tiền Thiên Tâm tới khi nào nữa, người khác có thể xem em là Tiền Thiên Tâm, nhưng đối với ta mà nói, em chính là Uy Thất Thất khiến ta ngày đêm nhung nhớ.”
Lưu Trọng Thiên nhanh chóng bắt lấy mũ cài trên đầu Thất Thất, khẽ giật một cái, trong nháy mắt mái tóc đen nhánh xõa bung ra, Uy Thất Thất biết không thể giấu diếm nữa, đều trách bản thân mình, cầm lòng không đặng đi gặp Vương gia, làm hỏng đại sự, cô phẫn nộ nhìn Lưu Trọng Thiên.
“Lưu Trọng Thiên, ở Đại Hán, Uy Thất Thất chỉ ước mong xa vời một điều, chính là chân tình, nhưng bất luận thế nào Thất Thất cũng không thể làm hại chàng, có lẽ cầu xin Tam vương gia hãy quên Uy Thất Thất, cưới người khác đi!”
“Em cuối cùng cũng thừa nhận...” Lưu Trọng Thiên ôm chầm lấy Uy Thất Thất “Ta phải chăng nên cảm thấy vui mừng nhỉ, em còn sống, chỉ cần em có thể tiếp nhận ta, bất kể em thích thân phận gì, ta cũng sẽ không gượng ép, đừng như mấy ngày qua trốn tránh ta nữa, em biết ta không có cách nào phớt lờ đi sự hiện hữu của em.”
“Trọng Thiên!”
Uy Thất Thất rưng rưng lệ, cô đâu muốn trốn tránh chàng, nỗi nhớ thương chàng cứ đeo bám cô, nhưng nếu như không giả bộ là người dưng nước lã, nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân “Chàng là Tam vương gia, bách tính Đại Hán, thậm chí là Hoàng thượng Đại Hán đều chú ý tới chàng, Thất Thất cũng không còn cách nào, cuộc sống đau khổ như vậy rốt cuộc tới khi nào mới có thể chấm dứt? Vì sao chàng lại là Vương gia? Vì sao hết lần này tới lần khác chàng và Hoàng thượng muốn tranh đấu với nhau? Thất Thất không nên đến Đại Hán, rồi yêu Tam vương gia Đại Hán, tất cả hết thảy đều sai lầm, khiến Uy Thất Thất đau đớn không chịu nổi, tan nát cõi lòng.”
Uy Thất Thất rốt cuộc đã tìm được cơ hội phát tiết, nép vào lòng Lưu Trọng Thiên khóc thổn thức, cô là người vui tươi hoạt bát, lúc này lại trở nên bất lực, nét mặt không còn tươi tắn rạng rỡ nữa.
Lưu Trọng Thiên lưu luyến khẽ vuốt mái tóc Thất Thất, chàng biết, chàng không bảo vệ tốt nữ nhân này, nếu như muốn sống hạnh phúc bên Thất Thất, chàng nhất định phải vứt bỏ những thứ hiện có, chính là quyền lực và phú quý, vứt bỏ thân phận Tam vương gia Đại Hán, nhưng cho dù chàng chịu vứt bỏ, Hoàng thượng sẽ cam lòng thật sao?
“Thất Thất, ta thề, sau này tuyệt đối sẽ không để em phải chịu tủi thân nữa, mất đi rồi, lại có được lần nữa, không biết có phải ông trời thương xót Lưu Trọng Thiên ta hay không, lần này bất kể là ai, cũng đừng hòng đoạt em đi được.”
“Trọng Thiên!” Uy Thất Thất sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ngời sáng của Lưu Trọng Thiên, Tam vương gia sẽ không lại đòi tranh đấu với Hoàng thượng chứ? Nam nhân kia là Đại Hán thiên tử, Tam vương gia chẳng qua chỉ là một Vương gia mà thôi.
Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt mái tóc dài của Thất Thất, nhìn cô thương tiếc.
“Mặc kệ em đến từ nơi nào, từ tương lai xa xôi cũng được, hay là từ quá khứ phủ đầy bụi cũng chẳng sao, bổn vương chỉ muốn mãi mãi được ở bên em, loại cuộc sống hoàng thất lừa gạt lẫn nhau, Lưu Trọng Thiên đã nếm trải đủ rồi, nhưng nếu muốn thoát khỏi đó quả thực nói thì dễ làm mới khó, song... Lần này ta tuyệt đối sẽ không để em phải chịu bất kỳ thương tổn nào.”
“Sớm biết vậy... Thất Thất khỏi cần trốn tránh khổ cực thế này, mỗi lần lén nhìn Vương gia, lòng buồn khôn tả...”
Uy Thất Thất tủi thân túm lấy vạt áo Lưu Trọng Thiên, nghẹn ngào khóc.
“Thất Thất cũng không giấu diếm chàng nữa, em không phải là người Đại Hán, ở nơi Thất Thất sống, đã là hai ngàn năm sau, nơi đó có ông nội yêu thương Thất Thất, nhưng lời nguyền rủa ác độc đã đưa Thất Thất đến nơi này, Thất Thất cho rằng đã đánh mất cuộc sống hạnh phúc nhất, song may mắn thay, trên chiến trường Đại Hán, Thất Thất đã gặp Vương gia, cũng đã yêu Vương gia, Uy Thất Thất giờ này khắc này chẳng còn ước mong xa vời nào khác, chỉ hy vọng ở Đại Hán sống vui vẻ bên Vương gia, cũng hy vọng Vương gia cả đời chỉ yêu thương một mình Thất Thất.”
“Ta hiểu, Lưu Trọng Thiên cả đời chỉ yêu thương một mình em, những thứ khác đều chẳng màng!” Lưu Trọng Thiên ôm Thất Thất thật chặt, cũng âm thầm hạ quyết tâm.
|
|