|
LINK
1.
Bảo Vân sơn Phi Thiên trại gần đây xảy ra một chuyện đại sự, con gái bảo bối độc nhất của trại chủ Thịnh Phi Thiên là Thịnh Bảo Hoa trốn nhà đi, để thư lại như sau: “Gửi phụ thân, con gái đã sớm cùng Mộ Dung đại hiệp OOXX, OO không lấy chồng!”
“Này này này…” Thịnh Phi Thiên trừng mắt nhìn cái dấu chấm than kinh người trên giấy viết thư đang đập vào mắt kia, một chưởng chụp nát bàn ăn, “Mộ Dung đại hiệp? ! Là kẻ nào? Kẻ nào ăn gan hùm mật báo, dám ooxx con gái bảo bối của ta!”
“Trại chủ… nhỏ… nói nhỏ chút, danh tiết đại tiểu thư quan trọng hơn a!” Hồ Tử quân sư một đầu mồ hôi lạnh, chẳng lẽ trại chủ muốn đem chuyện đại tiểu thư đã bị ooxx ồn ào cho tất cả mọi người đều biết sao?
Thịnh Phi Thiên nghe vậy, lập tức che miệng lại, liên tục gật đầu.
“Chỉ là… trại chủ, việc hôn nhân của đại tiểu thư cùng công tử của Huyện thái gia phải làm sao bây giờ?” Hồ Tử quân sư lại khó xử nói.
Thịnh Phi Thiên nhìn nhìn một câu cuối cùng trên giấy kia “OO không lấy chồng”, không khỏi lệ nóng tung hoành, ngửa mặt lên trời thét dài, “Con gái bảo bối của ta, vì cái gì lại không lấy chồng, chẳng lẽ ngươi tự ti vì đã bị ooxx sao? ! Chuyện gì cũng đều có phụ thân làm chủ cho ngươi! Ngươi muốn lấy mấy áp trại tướng công cũng đều không thành vấn đề, ai dám ghét bỏ ngươi nha! Vì sao phải bỏ nhà mà đi a a a…”
Võ lâm đại hội năm năm một lần sẽ cử hành ở Phụng Tiên trấn, sáng sớm mà công việc của lão bản hệ thống khách sạn giang hồ lâu năm Duyệt Lai khách sạn Tài Như Mệnh đã lu bù lên. Tuy rằng năm nay võ lâm đại hội khiến Phụng Tiên trấn đầy ngập khách ghé thăm, cũng khiến túi tiền của cá nhân hắn hưng thịnh, nhưng mấy ngày nay người tới ở trong khách điếm cũng đều là người giang hồ, không có một người nào, không có một việc nào là khiến hắn bớt lo, vạn nhất chọc giận ai, đắc tội với ai, chỉ sợ hắn lập tức phải tới địa phủ hầu hạ Diêm Vương lão gia.
“Đem mấy phần canh này đưa đến bàn số một, số ba, số bảy, số chín, số mười.” Tài Như Mệnh thấp giọng phân phó tiểu nhị.
“Bọn họ không gọi canh a.” Tiểu nhị lục lọi thực đơn, nghi hoặc.
“Nói là biếu bọn họ.”
“A? Vì sao lại chỉ biếu bọn họ? Trong hành lang còn rất nhiều khách mà.” Tiểu nhị không rõ.
“Hừ, cho nên ngươi mới là tiểu nhị còn ta là lão bản, nói ngươi ngu ngốc thật đúng không sai.” Tài Như Mệnh thấp giọng, “Mấy người kia… đều là khách quý, khách quý! Ngươi hiểu không!”
“Rồi rồi, đã hiểu, đã hiểu.” Tiểu nhị vội lộ ra dáng vẻ tươi cười thông suốt.
“Chờ một chút!” Tài Như Mệnh do dự một chút, bởi vì hắn nhìn thấy trong góc gần cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã có một vị công tử dung mạo tú lệ ngồi đó, hắn híp cặp mắt hoa đào đánh giá trên dưới, sờ sờ cằm cười nói, “Bàn gần cửa sổ kia cũng tặng một bát”, nói xong lại lắc đầu, “Mà thôi quên đi, ta tự mình đưa qua đó.”
“Đó là ai a?” Tiểu nhị kinh ngạc, là ai mặt mũi lớn như vậy, lại khiến lão bản vốn tính keo kiệt vắt cổ chày ra nước chẳng những khẳng khái tặng canh còn chưa tính, lại còn đích thân đưa qua?
“Tuy rằng không biết lai lịch thế nào, nhưng mà ngươi nhìn người nọ, tư thế, thần thái, y phục, vừa nhìn đã biết là công tử nhà có tiền. Không chỉ thế, ngươi xem chỗ hắn ngồi, vị trí kia chính là góc nhìn tốt nhất, ngồi ở đó có thể thu được toàn cảnh đại đường khách sạn vào tầm mắt, hơn nữa bởi vì sau lưng hắn là tường, bởi vậy sẽ không để lộ sơ hở cho địch nhân, hơn nữa lại dựa vào cửa sổ, nếu có động tĩnh có thể nhảy cửa sổ ra bất cứ lúc nào, đây chính là một người từng trải a.” Tài Như Mệnh hai mắt tỏa ánh sáng, dậy sóng không dứt, lập tức có kết luận, “Vị công tử này nhất định xuất thân từ võ lâm thế gia, có bối cảnh tốt đẹp, kinh nghiệm giang hồ hơn người!”
Tiểu nhị không nhịn được gật đầu, vẻ mặt khâm phục.
Lúc này, vị công tử lai lịch phi phàm trong miệng Tài Như Mệnh đang ngồi tựa bên cửa sổ, mái tóc dài đen nhánh dùng một cây mộc trâm cài thành một búi lỏng, thoạt nhìn có vẻ lười nhác. Lời bình của lão bản khách điếm lọt vào tai không sót một chữ, khóe môi hắn thoáng hiện ý cười mỉa mai, cúi đầu uống trà. Đang uống trà, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng “Đốc đốc đốc”, hắn cầm chiết phiến trong tay, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, dưới ánh nắng mỏng manh, một con lừa nhỏ lông xám đang từng bước đạp xuống nền đá ngã tư đường, phát ra thanh âm ‘đốc đốc’, có lẽ là trước mắt nó có một cây cà rốt vừa to vừa tươi, khiến nó cảm thấy tâm tình khoan khoái, bởi vì nó đi thập phần vui sướng.
Ngồi trên lưng lừa là một hồng y thiếu nữ, trong tay cầm cần câu củ cà rốt kia, y phục kia hồng đến thập phần vui mừng, nhưng gương mặt so với y phục còn hồng hơn, hai gò má hồng rực, khiến cho khuôn mặt thoạt nhìn hết sức buồn cười.
“Xì” một tiếng, công tử kia phì cười, lập tức dùng cây quạt chặn lại nụ cười quá mức sáng lạn bên môi.
Chưa đầy một tuần trà, hồng y thiếu nữ kia đã chạy tới cửa Duyệt Lai khách sạn. Nàng nhảy xuống lừa, tháo củ cà rốt buộc trên cần câu xuống, tùy tay nhét vào miệng con lừa xám nhỏ, sau đó vỗ vỗ con lừa kia, sải bước đi vào khách điếm.
“Vị cô nương này, mời vào trong, xin hỏi cô dùng gì?” Tiểu nhị nhếch môi, lộ ra tám cái răng, nở một nụ cười tiêu chuẩn, ân cần đón tiếp.
Lão bản từng nói, mỉm cười phục vụ như vậy, khách mới đến như mây bay a.
“Các ngươi có cái gì nha?” Hồng y thiếu nữ quay đầu nhìn về phía tiểu nhị.
“Võ lâm đại hội sắp diễn ra, chúng ta đã chuẩn bị phần món ăn đại hiệp đặc sắc, không bằng cô thử xem a, phi thường thực tế, một bầu rượu một chén cơm thêm hai lạng thịt bò, vừa ăn vừa uống a, còn tặng thêm canh suông, canh suông uống xong còn có thể lấy tiếp, chỉ có một lượng bạc!” Tiểu nhị thập phần nhiệt tình tiến cử, “Hơn nữa Duyệt Lai khách sạn chúng ta có chi nhánh khắp giang hồ, nơi nào có giang hồ, nơi đó có Duyệt Lai khách sạn, đi đến đâu cũng chỉ có giá này, già trẻ không gạt a!”
“Oa, đây là giang hồ a!” Hai mắt hồng y thiếu nữ lóe sáng lòe lòe, khí phách nói, “Cho một phần món ăn đại hiệp!”
“Được, cô chờ.” Tiểu nhị vung khăn vải, vội vàng đi báo thực đơn.
Hồng y thiếu nữ tìm một vị trí không người ngồi xuống, ánh mắt quay tròn loạn chuyển, đánh giá khắp nơi, dáng vẻ thập phần tò mò mới lạ.
“Võ lâm đại hội lần này chính là thiên hạ của người trẻ tuổi.” Phía sau, có người thở dài một tiếng.
“Đúng a, Long Ngâm Kiếm chủ nhân Quý Ngọc Anh, Tử Ngọc các Các chủ Mai Ngạo Hàn, người nào không phải thiếu niên anh hùng tuổi còn trẻ đã mang một thân tuyệt kỹ, Trường Giang sóng sau đè sóng trước a, lão không phục cũng không được.” Có người đáp lời.
“Uy uy, ta nghe nói Mộ Dung gia Tam công tử Mộ Dung Vân Thiên cũng tới…”
Nghe được bốn chữ “Mộ Dung Vân Thiên”, hồng y thiếu nữ lập tức dựng thẳng lỗ tai, nàng tập trung lắng nghe, nửa ngày cũng không thấy mấy người đó lên tiếng nữa, có chút kích động nghiêng đầu sang nhìn, chỉ thấy trên chiếc bàn bát tiên phía sau có năm, sau người trung niên đeo kiếm ngồi đó.
“Làm phiền hỏi thăm, các vị đã gặp Mộ Dung đại hiệp sao?” Hồng y thiếu nữ cuối cùng không nhịn được, mở miệng hỏi.
Thanh âm của thiếu nữ quá mức cao vút, danh tiếng “Mộ Dung đại hiệp” quá mức vang dội. Lời vừa hỏi ra, lập tức khiến toàn bộ mọi người trong khách điếm chú ý.
Một số kinh ngạc, một số ngây ra nhìn nàng, nhất thời không có người nào trả lời.
“Cô nương hỏi, là Mộ Dung đại hiệp nào?” Tử y công tử bàn số bảy cười híp mắt hỏi.
“Đương nhiên là Mộ Dung Vân Thiên đại hiệp!” Hồng y thiếu nữ vẻ mặt đương nhiên nói ra đáp án, trong ánh mắt sáng ngời tràn ngập kiêu ngạo, nghe xem, ngay cả tên cũng uy phong như vậy, vừa nghe đã biết là đại hiệp.
Lời vừa nói ra, khiến người nghe phải sợ hãi, mọi người không ngờ rằng Mộ Dung đại hiệp trong miệng cô nương này lại đúng thật là Mộ Dung Vân Thiên, chính là nhân vật năm ấy thiếu niên nổi danh, chuyên hành hiệp trượng nghĩa, toàn thân không tìm ra một chút tì vết.
“Ồ? Không biết cô nương tìm hắn làm gì?” Thanh y công tử bàn số chín chỉ thoáng kinh ngạc một chút, liền hỏi tiếp.
“Tìm hắn cưới ta nha.” Hồng y thiếu nữ vẫn dáng vẻ đương nhiên.
Lời ấy cũng kinh người, nhìn thấy dung mạo thiếu nữ, mọi người đều cười gập người.
“Cười cái rắm a, hắn đáp ứng khi nào ta mười sáu tuổi sẽ cưới ta, bổn cô nương vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi liền đi tìm hắn!” Hồng y thiếu nữ khó chịu nói.
“A? Cô nương từng gặp Mộ Dung công tử?” Bạch y thiếu nữ bàn số ba nhìn thấy hồng ý thiếu nữ sắc mặt đáng sợ, không nhịn được thở nhẹ ra tiếng, giang hồ đồn đại Mộ Dung Vân Thiên không gần nữ sắc, chẳng lẽ là do mắt thẩm mỹ của hắn khác hẳn người thường?
“Đó là tất nhiên!” Hồng y thiếu nữ dương dương đắc ý.
“Không biết Mộ Dung công tử dáng vẻ thế nào?” Một cô gái ăn mặc đẹp đẽ ngồi ở bàn số mười hai kéo ghế ra mời nàng ngồi xuống.
Hồng y thiếu nữ cũng không ngại ngần chối từ, đứng lên đi qua đó ngồi xuống, cầm một gói hạt dưa cắn, vừa cắn vừa rung đùi đắc ý nói, “Cái này sao, ta cũng nói không rõ, dù sao dung mạo so với Long Ngâm Kiếm chủ nhân Quý Ngọc Anh còn tuấn tú hơn, võ công so với Tử Ngọc các Các chủ Mai Ngạo Hàn còn cao hơn!”
Kỳ thật nàng làm sao biết được Long Ngâm Kiếm chủ nhân, Tử Ngọc các Các chủ, chỉ là vừa mới nghe những người đó đàm luận, hai người này hẳn là rất lợi hại đi, Mộ Dung đại hiệp nhất định phải lợi hại hơn bọn họ mới được.
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt tử y công tử bàn số bảy cùng thanh y công tử bàn số chín có chút khó coi, người ngồi ở bên cửa sổ cũng nở nụ cười, “Mộ Dung Vân Thiên kia thực sự tốt như cô nói sao?”
Nghe được giọng nói này, hồng y thiếu nữ “Hô” một chút đứng lên, trừng mắt giương nanh múa vuốt, “Ai đang nói chuyện?”
“Ta.” Bên phía cửa sổ, một thanh âm ôn nhu đáp lại, rất là dễ nghe.
Hồng y thiếu nữ theo tiếng nhìn lại, liếc mắt một cái liền bắt gặp một nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng, nàng thoáng ngẩn ngơ, lập tức lắc lắc đầu, nâng tay vỗ nhẹ gương mặt của mình, đỏ mặt gầm lên giận dữ, “Đừng tưởng rằng bộ dạng soái ta sẽ không đánh ngươi! Không cho phép ngươi nói xấu Mộ Dung đại hiệp!”
Nam tử ngồi bên cửa sổ phe phẩy cây quạt nở nụ cười, chỉ là nét tươi cười của hắn chỉ duy trì được một lát, bởi vì hồng y thiếu nữ kia bỗng nhiên ngơ ngác nhìn hắn, gương mặt càng ngày càng hồng, ánh mắt càng lúc càng sáng, ánh mắt kia… Quả thực giống như là con chó nhỏ nhìn thấy cục xương vậy…
“Cô… đang nhìn cái gì?” Hắn khép chiết phiến lại, nhíu mày khẽ hỏi.
“Mộ… Mộ Dung đại hiệp!” Hồng y thiếu nữ bỗng nhiên hoan hô một tiếng, bỏ lại bánh bao trong tay, vội vàng chạy về phía hắn, trực tiếp nhảy vào trong lòng hắn.
Nam tử kia ngơ ngác nhìn cô gái trong lòng khuôn mặt tươi cười so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn, ám khí kẹp ở ngón tay do dự một chút, lại thu hồi trong tay áo.
“Mộ Dung đại hiệp! Ta là Bảo Bảo a! Bảo Bảo!” Hồng y thiếu nữ dựa trong lồng ngực hắn, ôm cổ hắn thân mật cọ loạn.
“Bảo Bảo?” Ôm trong lòng thân mình nho nhỏ kia, thoạt nhìn dáng người không đủ, nhưng xúc cảm lại phi thường dễ chịu, nam tử kia nhướng nhướng mày.
“Ừm! Bảo Bảo!” Hồng y thiếu nữ dùng sức gật đầu, con mắt lóe sáng lòe lòe nhìn hắn, giống hệt con chó nhỏ, chỉ thiếu nước vẫy đuôi nữa thôi.
“Cô nhận ra ta?” Mộ Dung Vân Thiên lại hỏi.
“Nhận được a! Mộc trâm cài trên tóc huynh là ta tặng huynh a! Đó là tín vật đính hôn nương ta tặng cho cha ta, ta lén lút trộm lấy tặng cho huynh làm tín vật đính ước, huynh không nhớ rõ sao?” Hồng y thiếu nữ vươn tay chỉ chỉ cây mộc trâm cài trên tóc hắn.
Mộ Dung Vân Thiên thề, hắn nghe được tiếng cười của đám người trong khách sạn.
“Huynh đang tức giận sao?” Hồng y thiếu nữ cẩn thận quan sát nét mặt, nàng thấy sắc mặt hắn càng ngày càng đen, sợ hãi bất an giật giật.
“Cô lại biết?” Mộ Dung Vân Thiên thản nhiên liếc nhìn nàng.
“Ừm, vẻ mặt huynh hiện tại cùng với vẻ mặt phụ thân lúc tức giận giống nhau như đúc.” Hồng y thiếu nữ ủy khuất mếu máo.
Tiếng cười trong khách điếm lại nhiều hơn một chút.
“Ách, huynh thật sự không nhớ rõ Bảo Bảo sao?” Hồng y thiếu nữ ôm cổ hắn, ủy ủy khuất khuất nhìn hắn.
Mộ Dung Vân Thiên nhìn thấy cặp mắt ngập nước kia, lời phủ nhận định nói lại giữ lại trong cổ họng không thốt ra được, cảm giác… Giống như đang khi dễ tiểu hài tử.
“Mười năm trước, Bảo Bảo bị tên buôn người bán mứt quả lừa đi, là huynh đã cứu ta a!” Hồng y thiếu nữ vội vàng nhìn hắn, níu chặt ống tay áo của hắn, chỉ sợ hắn không thừa nhận, “Là huynh đưa ta về Bảo Vân sơn, huynh còn đáp ứng chờ ta mười sáu tuổi sẽ cưới ta làm đại hiệp phu nhân a!”
“Mười năm trước a…” Mộ Dung Vân Thiên bỗng nhiên cười một chút, tựa hồ nhớ tới đích xác từng có chuyện như vậy xảy ra.
Ở đâu đó trong trí nhớ, có một tiểu cô nương mặc áo đỏ thẫm, cột hai búi tóc, tròn tròn mập mạp giống như tiểu A Phúc, nàng kéo cánh tay thiếu niên yếu ớt tái nhợt, cặp mắt đen lúng liếng nhìn thiếu niên kia, giọng điệu non nớt nói, “Đại hiệp đại hiệp, huynh đừng đi nha, lưu lại làm áp trại tướng công của ta đi!”
Thiếu niên xoa nhẹ đầu nàng, xoay người muốn đi, kết quả tiểu cô nương kia đặt mông ngồi dưới đất, khóc đến nước mắt nước mũi thành một đoàn, vừa khóc còn vừa ồn ào kêu, “Tướng công! Tướng công!
Thiếu niên bất đắc dĩ xoay người kéo nàng, nàng lại ngồi trên mặt đất không chịu đứng dậy, miệng còn lẩm bẩm hỏi, “Huynh làm tướng công của ta được không?” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cặp mắt ngập nước nhìn y, tỏ vẻ nếu huynh không đồng ý, ta cứ khóc cho huynh xem.
Lúc ấy, thiếu niên kia trả lời như thế nào? Dường như y ôn nhu lấy khăn lau đi nước mắt nước mũi cho nàng, sau đó nhéo nhéo hai má phấn nộn của nàng, cười nói, “Ngươi quá nhỏ, chờ ngươi mười sáu tuổi rồi hãy tới tìm ta đi.”
“Vậy huynh tên là gì a?” Tiểu cô nương mập mạp cũng không phải là dễ lừa, nàng chớp mắt hỏi tên tướng công tương lai.
Thiếu niên tái nhợt mỉm cười trả lời nàng, “Mộ Dung Vân Thiên.”
Gương mặt tiểu cô nương tròn vo cùng gương mặt hồng y thiếu nữ trước mắt dần dần trùng với nhau, Mộ Dung Vân Thiên cười khẽ, “Như vậy, cô mười sáu tuổi rồi sao?”
“Ừm, ta vừa qua sinh nhật tuổi mười sáu liền tới tìm huynh!” Hồng y thiếu nữ ánh mắt sáng lạn.
Mộ Dung Vân Thiên nhìn thấy dáng vẻ của nàng, bỗng nhiên có cảm giác không hay ho.
Quả nhiên, ngay sau đó, liền nghe được hồng y thiếu nữ kia nghiêm túc nói, “Đại hiệp, theo ta về Bảo Vân sơn Phi Thiên trại làm áp trại tướng công đi!”
Khách điếm lặng im nửa ngày, không biết là ai không nhịn được “Xì” một chút cười ra tiếng, sau đó mọi người đều cười đến nghiêng ngả, chỉ còn tiểu nhị kia vẻ mặt sùng bái nhìn Tài Như Mệnh, “Lão bản, ánh mắt ngài thật tốt, không nghĩ tới hắn lại chính Mộ Dung công tử đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ!”
Tài Như Mệnh rung đùi dương dương đắc ý, cười híp cặp mắt hoa đào đánh giá hồng y thiếu nữ đang quấn quít lấy Mộ Dung Vân Thiên kia, thiếu nữ này lai lịch cũng không đơn giản đâu! Giang hồ đồn đại con gái độc nhất của Bảo Vân sơn Phi Thiên trại Thịnh Phi Thiên là Thịnh Bảo Hoa để thư lại trốn đi, Thịnh Phi Thiên ái nữ thành si phẫn nộ, phát Huyền Thưởng lệnh khắp giang hồ, nói ai có thể đưa Thịnh Bảo Hoa bình yên trở về Phi Thiên trại, lập tức tặng một ngàn lượng hoàng kim.
Bảo Vân Sơn giàu có thịnh vượng, người giang hồ đều biết, Huyền Thưởng lệnh này tự nhiên khiến cho vô số người có hứng thú.
Đương nhiên, thương nhân như Tài Như Mệnh cũng không thể bỏ qua, đều nói người cũng như tên, hắn quả thực danh chính ngôn thuận là một kẻ của nặng hơn người. Vì thế cặp mắt hoa đào kia càng híp lại, ở trong mắt hắn, hồng y thiếu nữ kia đã biến thành một đống hoàng kim phát ra ánh vàng rực rỡ long lanh, sáng tới mức mắt hắn sắp không mở ra nổi rồi.
2.
“Áp trại… tướng công?” Mọi người trong khách điếm cười vang, Mộ Dung Vân Thiên bị danh từ kinh thế hãi tục này dọa giật mình, nhất thời không thể phản ứng.
“Ừ, theo ta quay về Bảo Vân sơn Phi Thiên trại làm áp trại tướng công đi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với huynh !” Thịnh Bảo Hoa dựa vào lồng ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, cặp mắt sáng long lanh nhìn hắn không hề chớp, vẻ mặt trịnh trọng hứa hẹn.
“…” Mộ Dung Vân Thiên liên tục không thể phản ứng.
“Ta sẽ yêu thương huynh, không để cho người khác khi dễ huynh, cho huynh tiền tiêu, còn nuôi huynh nữa.” Thấy hắn không đáp, Thịnh Bảo Hoa lại cọ cọ trong lồng ngực hắn, sát vào gần hơn, cắn chặt răng tựa hồ hạ quyết tâm nói tiếp, “Còn có phụ thân hiểu rõ ta nhất, ta cũng có thể chia cho huynh một nửa nga!”
Thịnh Phi Thiên ở Phi Thiên trại tại Bảo Vân sơn đang lên kế hoạch tìm con gái bỗng nhiên hung hăng hắt xì thật lớn một cái, sau đó xoa xoa mũi yên lặng rơi nước mắt, “Bảo Bảo yêu thương của ta nhất định là đang nghĩ tới phụ thân a …”
Mà tại Duyệt Lai khách sạn, Thịnh Bảo Hoa vì câu dẫn áp trại tướng công của nàng mà hào phóng chia luôn một nửa phụ thân…
Trong khách điếm, tiếng cười càng lúc càng trắng trợn.
Bên tai tràn ngập tiếng cười của mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng trước mắt bất tri bất giác càng lúc càng gần, Mộ Dung Vân Thiên nhíu nhíu mày, rốt cục nâng tay nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt đang ghé sát lại ra một chút, mắt thấy gương mặt kia bị hắn đẩy tới mức sắp đổi hình mà vẫn bám riết không tha, liều mạng áp sát, hắn cũng không nhịn được sửa đẩy thành nắm, nắm lấy hai gò má hồng hồng kia, mềm mại núc ních, vô cùng thoải mái.
Ui, đau… Cảm giác từ hai má truyền tới khiến cặp mắt thật to kia nhiễm một tầng sương mù mỏng manh, Thịnh Bảo Hoa nhẫn nại để hắn tùy ý xoa nắn, tiếp tục chờ mong nhìn hắn.
Mộ Dung Vân Thiên lại đột nhiên buông lỏng tay, bàn tay vừa mới còn trên mặt cô gái đã nắm lấy chiết phiến chỉ thẳng vào một nam tử áo xám chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau hắn.
Chiết phiến kề sát cổ y, vẽ ra một đường máu tinh tế.
Tiếng cười trong khách điếm ngừng lại, không khí nhất thời trở nên có chút lạnh cứng.
Một cây quạt giấy nho nhỏ, ở trong tay cao thủ cũng có thể là lợi khí đoạt mạng người.
“Tam công tử, Đại công tử gửi thư.” Nam tử áo xám kia không hề cử động, để chiết phiến tùy ý cắt qua cổ y, cúi đầu bẩm báo.
Mộ Dung Vân Thiên chậm rãi thu tay về, xách cổ áo Thịnh Bảo Hoa, nhấc nàng ra khỏi người mình, sau đó đứng lên, đứng dậy rời đi.
“Đại hiệp!” Mắt thấy mình bị bỏ lại, Thịnh Bảo Hoa vội vàng kéo ống tay áo của hắn.
Mộ Dung Vân Thiên cúi đầu nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm ống tay áo mình, ngoái đầu nhìn lại cười, “Ta có chuyện phải làm, ở chỗ này chờ ta.”
“Vâng!” Thịnh Bảo Hoa ánh mắt sáng lên, nhu thuận lên tiếng, lưu luyến không rời buông lỏng tay ra, nhìn theo hắn và nam tử áo xám kia đi ra khỏi cửa.
Mộ Dung Vân Thiên bước đi ra khỏi khách điếm, phủi phủi qua ống tay áo vừa mới bị kéo, “Ta nhớ là đã từng nói đừng đột nhiên xuất hiện phía sau ta, nếu lỡ tay giết ngươi, đại ca sẽ trách cứ ta.”
“Dạ.” Nam tử áo xám cúi đầu, nâng tay gạt đi tia máu tinh tế trên cổ.
Bên này, Thịnh Bảo Hoa trông mong nhìn theo Mộ Dung Vân Thiên ra khỏi tầm mắt của mình, quay người ngồi ở chỗ hắn vừa ngồi, chống cằm ngẩn người. Khách điếm tốp năm tốp ba uống rượu nói chuyện phiếm, tiếng bát quái lại vang lên, chỉ là cũng sẽ có người lặng lẽ đánh giá hồng y thiếu nữ đang ngồi ngẩn người ở vị trí gần cửa sổ.
Tài Như Mệnh sờ sờ cằm, nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, Mộ Dung Vân Thiên kia rõ ràng là tìm cớ bỏ mặc nàng mà thôi, bất quá ngốc mới tốt, ngốc mới dễ lừa a.
“Cô nương, phần món ăn đại hiệp của ngài!” Tiểu nhị bưng chén đĩa mang thức ăn lên, “Một bầu rượu một chén cơm hai lượng thịt bò, tặng một chén canh suông, đồ ăn đến đây ~ “
“Ừm.” Thịnh Bảo Hoa rút đũa ra, mải miết ăn cơm.
Tài Như Mệnh cười híp mắt bưng một bát canh thang đi đến trước mặt nàng.
“Ta không gọi cái này.” Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu, trên mặt còn dính hạt cơm, dáng vẻ khiến người khác phải cười.
“Đây là ta mời cô nương.” Tài Như Mệnh đặt bát canh thang lên bàn, thuận tiện ngồi xuống đối diện nàng.
Thịnh Bảo Hoa nhìn nam tử trước mắt ánh mắt cười thành một đường, hắn mặc một chiếc áo choàng gấm màu hồng cánh sen, thoạt nhìn phú quý bức người, vẻ mặt lại hiền lành thân thiện.
Dáng vẻ cũng không tệ, chỉ là so với Mộ Dung đại hiệp còn kém một chút.
“Hồ Tử thúc thúc nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” Còn thật sự gật gật đầu, Thịnh Bảo Hoa trừng cặp mắt đen láy nói.
Tài Như Mệnh lặng đi một chút, cười đến càng vui vẻ, cô nương này thật sự là… Ngốc đến đáng yêu.
“Cô nương quá lo lắng, kẻ bất tài ta đây là lão bản khách điếm này, tục ngữ nói hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được, huống chi giữa ban ngày ban mặt, tại hạ sao có thể có ác ý gì với cô nương đây?”
Thịnh Bảo Hoa nghĩ một chút, lại gật gật đầu, “Ông nói rất có đạo lý, cám ơn a.”
“Thừa dịp nóng ăn đi.” Tài Như Mệnh đẩy bát canh thang về phía trước.
Thịnh Bảo Hoa nhìn thoáng qua bát canh thang nóng hôi hổi, lập tức kéo lại, chậm rãi uống nước canh, sau đó hạnh phúc nheo mắt lại, “Thực ngon.”
Tài Như Mệnh che tay áo cười một chút, “Cô nương từ từ ăn, tại hạ xin lỗi không bồi tiếp được.”
“Ừm.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, tiếp tục ăn.
“Lão bản, cô nương kia thật sự là vị hôn thê của Mộ Dung đại hiệp?” Tiểu nhị thấy Đại lão bản đi đến bên quầy, lập tức chân chó đến gần bát quái.
“Nói linh tinh.” Tài Như Mệnh cười híp mắt ngẩng lên gõ gõ trán gã một chút.
Tiểu nhị kêu đau một tiếng, che đầu, “Vậy sao ngài còn tự mang thức ăn lên?”
“Đó là vàng, một đống vàng.” Tài Như Mệnh híp mắt cười, cầm lấy bút lông trên mặt quầy, chấm chấm mực nước, cúi đầu viết mấy hàng chữ, xong ném cho tiểu nhị, “Đi, đưa đến Mê Ly môn, nói tin tức này giá trị một ngàn lượng hoàng kim, ta chỉ bán năm trăm lượng.”
“Vâng!” Tiểu nhị ánh mắt cũng bắt đầu lòe lòe sáng lên, nhanh chóng đem việc giao cho người khác, bản thân mình thì cầm thư vọt vào chuồng ngựa, dắt ngựa bước đi.
Thịnh Bảo Hoa tự nhiên không biết Tài Như Mệnh tính toán điều gì, nàng hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất ăn canh thang, trong lòng còn lầm bầm Hồ Tử thúc thúc luôn doạ nạt nàng, nói cái gì mà giang hồ hiểm ác, nguyên lai đều là gạt người.
Người trên giang hồ thật tốt nha, còn tặng canh thang cho nàng ăn, tốt nhất là nàng lập tức tìm được Mộ Dung đại hiệp!
|
|