|
Tác giả |
Đăng lúc 10-3-2015 05:46:03
|
Xem tất
Chap 16:
Dù đắm chìm trong hạnh phúc
Nỗi sợ hãi vô hình vẫn có thói quen len lỏi trong từng phân tử không khí
Cuộc đời chưa lúc nào là hoàn toàn an yên.
Giữa bao nhiêu sự lựa chọn có đúng có sai, con người vô tình bị cuốn vào dòng nước xoáy mà bản thân không thể thoát ra. Đôi khi, chính bản thân họ tự bước vào vòng xoáy ấy. Vòng xoáy thật giả, đúng sai chỉ đến tận cùng thì kẻ cuối cùng mới có thể đoạt được kết quả. Cái kết quả của nó sẽ ra sao chứ.
Bài hát kết thúc, Minha thả vào cái vỏ đàn violin vài đồng nok lẻ. Đám người từ từ tản ra, mỗi người lại trở về với thế giới của riêng mình, sự đồng điệu liên kết đã cắt đứt. Những người nghệ sĩ vô danh lúi húi thu gom mọi thứ rồi lại tiếp tục rong ruổi ở một nơi khác, nơi họ sẽ tiếp tục hát bài hát của những khoảng trời bao la. Duy chỉ có hai người vẫn đứng ở chỗ cũ, lặng lẽ nhìn nhau. Cả hai không hẳn là đang thực hiện một hành động lãng mạn sến súa. Họ đơn giản là không dám tiến về phía nhau. Vì những hoang mang trong tim.
Zhang Yixing giơ tay vẫy cô lại gần. Minha lại như một con rối ngoan ngoãn bị điều khiển bởi anh, bước đến không một khoảnh khắc chống cự. Cho đến khi cả hai đã rất gần, anh cúi xuống mỉm cười:
- Tại sao lại cứ hay gặp em thế này?
Rồi anh vươn tay, luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc cô, vuốt nhẹ nó:
- Nhìn em từ xa cứ như một con mèo xù lông xấu xí.
Minha bước lùi, tự đưa tay vuốt tóc, né tránh bàn tay anh, vì nó làm tim cô đập thật mạnh.
- Anh nghĩ anh đang vuốt tóc ai. Phó chủ tịch hội học sinh Han Minha. Tuy không đến mức nổi tiếng được như Minwoo nhưng cũng là có chút tiếng tăm chứ. Cũng chưa từng ai bảo em xấu xí
- Em đang khẳng định điều gì vậy Minha. – Yixing nheo mắt, chăm chú nhìn gương mặt cô. – Rằng em là một con mèo xấu xí quyền lực mà không ai dám động vào ư?
Minha mím môi. Trong một khoảnh khắc rất nhanh, cô nắm chặt hai vạt áo Yixing, kéo gương mặt anh sát gần cô. Anh rất cao, vì thế mà cả người Yixing như chúi hẳn xuống. Minha nheo mắt, khóe miệng hơi cong lên cười khẩy:
- Đừng vội cười em, Thỏ ngơ Yixing à. Từ xa nhìn anh giống một chú thỏ ngơ ngác tìm mẹ khiến em muốn tặng anh một củ cà rốt.
Nói xong, chỉ ngay lúc nói xong, Minha mới nhận ra hành động mờ ám của mình. Cô ngay lập tức buông áo anh ra, đẩy nhẹ Yixing đứng thẳng trở lại. Anh bỏ mặc mọi hành động của cô, thử xem cô định làm gì tiếp theo. Nhưng Minha đã nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có, quay sang kiêu hãnh nhìn anh. Anh bật cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên khiến anh trong phút chốc lại thật tinh nghịch, cũng thật dịu dàng.
- Được rồi. Đi tìm cà rốt thôi. Anh đói.
Yixing vỗ nhẹ vai cô rồi bước đi trước. Minha liền lẽo đẽo theo anh. Giữa cơn bão lớn, tâm bão luôn là nơi bình yên nhất.
Anh dừng lại một cách đột ngột, lấy chiếc điện thoại đang reo ầm ĩ từ trong túi áo ra nghe máy. Gương mặt anh biến đổi rất phức tạp, giọng nói cũng có phần nghiêm trọng. Minha lo lắng nhìn anh. Yixing cúp máy, cúi xuống Minha.
- Đi thôi. Sehun và Minwoo xảy ra chuyện rồi.
***************
Màn sương mờ mịt phủ một tầng mềm xốp lên vùng đất lạnh. Những hàng cây thuộc họ lá kim vững chãi kiên định lẩn khuất trong lớp màn lững lờ. Trời không có gió, nhưng cái lạnh cắt da len lỏi qua từng phân tử không khí. Chút vầng sáng yếu ớt chỉ đủ để thắp sáng cái không gian tịch mịch này nhưng chẳng đủ để người ta nhận biết được nguồn cơn của nó. Sự tĩnh lặng đáng sợ, sự tĩnh lặng như cái nhìn chăm chú của những sinh vật tàn bạo khát máu đang theo dõi con mồi. Minwoo bước đi dưới màn sương, đôi chân trần trên mặt đất khô lạnh chỉ còn sỏi và đá. Cô có thể cảm thấy đôi chân như muốn bật máu vì những vết cứa vô tình của đá. Nhưng cô không dừng lại, bước đi trong vô thức, Minwoo không biết mình đang cố gắng vì cái gì. Tiếng loạt soạt vang lên sau lưng, giữa không gian cô độc, tiếng động nhỏ khẽ lại như một tiếng thét kinh hoàng. Minwoo ngay lập tức quay đầu, cố gắng tìm nguồn cơn của tiếng động. Nhưng không có gì cả, kể cả một chiếc lá rơi cũng không. Cô đã hy vọng đó là một con chim tội nghiệp, hoặc một chú sóc nghịch ngợm, ít ra nó còn là dấu hiệu của sự sống. Nhưng nó lại là sự trống rỗng, không là gì cả. Chỉ là những vật thể vô hình theo dõi nhất cử nhất động của cô, những thực thể của bóng đêm.
“Khi ta nhìn vào bóng tối
Bóng tối cũng đang nhìn ta
Khi ta không còn nhìn vào nó nữa
Nó vẫn quan sát ta”
- Shinhan Woo.
Một giọng nói vang lên. Cô quay phắt người lại. Trước mặt Minwoo là chính cô. Gương mặt thật bên dưới lớp vỏ che đậy đã bị bóc tách, hình xăm ám ảnh kéo dài từ má phải đến nửa vùng trán, đôi mắt đen láy lại pha trộn sự ngạo mạn đáng thương của kẻ đối diện, dấu hiệu ám nguyệt giữa trán. Kẻ đối diện tiếp tục lên tiếng.
- Đừng lầm tưởng tao là mày, Shinhan Woo. Chúng ta là hai thực thể độc lập dưới cùng một lớp vỏ thân xác đáng nguyền rủa.
- Mày là ai?
Kẻ đối diện không nói gì. Ả ta vươn tay như đang cố nắm bắt điều gì đó rất xa xôi. Đôi mắt đen láy bây giờ tràn ngập ánh sáng màu bạc huyền ảo, ánh sáng chết chóc. Khuôn miệng khẽ cử động, giọng nói tựa như vang vọng, âm u:
- Đã đến lúc máu phải đổ. Lễ tế của hai chúng ta, sắp bắt đầu rồi.
Minwoo nhìn theo hướng đôi mắt cô ta. Cuối con đường vô hình, vật thể tròn vành lạnh lẽo hiện ra. Nó có ý nghĩa gì, tại sao máu đổ, tế lễ là gì, quan trọng hơn, tế vật là ai? Ánh trăng màu bạc từ từ bị nuốt chửng bởi vật thể hình cầu khác. Nguyệt thực ư? Vầng trăng dần chuyển sang màu đen u ám. Ám nguyệt.
Cô quay người về phía kẻ đối diện, mong tìm được thêm một chút manh mối. Nhưng cô ta đã biến mất trước khi Minwoo kịp nhận ra. Thay vào đó, cũng ở vị trí của cô ta, một kẻ khác xuất hiện. Là gương mặt ấy, đôi mắt ấy. Oh Sehun. Bờ môi anh khe khẽ cử động, một chuỗi âm thanh vụng về lao đến:
“Are you, are you
Coming to the tree
Wear a necklace of rope, side by side with me
Strange things did happen here
No stranger would it be
If we met up at midnight in the hanging tree
(Em có, em có
Đến bên cái cây
Với cọng dây thừng trên cổ
Bước chung bước với anh
Nơi đây xảy ra bao điều kì dị
Nào còn chi lạ lẫm
Nếu chúng ta gặp nhau lúc nửa đêm tại cây treo cổ)
Anh đang muốn gì. Minwoo không ngừng tự hỏi, phải chăng anh muốn cô bước theo anh sao, bước cùng anh về phía bóng tối sao.
Nhưng không, ánh mắt anh không nhìn vào cô mà xuyên qua Minwoo, hướng về kẻ khác sau lưng. Minwoo quay đầu. Han Sehun. Oh Sehun muốn đem Han Sehun đi? Anh ta thật sự muốn thế khi hát bài hát “Cây treo cổ” này sao. Han Sehun đưa tay về phía Minwoo, mỉm cười dịu dàng. Cô vô thức lại gần, vươn tay về phía anh. Một chút nữa thôi, cô và anh sẽ chạm nhau, chạm vào anh, nỗi chơ vơ này sẽ không còn nữa, và không ai có thể mang anh rời xa cô nữa.
Oh Sehun xuất hiện sau lưng Han Sehun. Ánh mắt đầy sự giễu cợt và đắc chí, khuôn miệng hắn ta cong lên, thành một nụ cười:
- Kết quả này, là do cô gây ra.
Cơ thể Han Sehun ụp xuống. Trên lưng anh, con dao cắm phập vẫn lạnh lùng ở yên vị trí của nó. Từ đó, thứ dung dịch màu đỏ loang dần ra, loang dần ra, cho đến khi chiếc áo sơ mi mỏng trên người anh ướt đẫm. Mảu đỏ nhức nhối và chói mắt. Máu đã chảy. Nhưng Minwoo tự hỏi, tại sao lại là Han Sehun, tại sao phải là anh. Cô lao người đến, đỡ lấy người anh, dùng tay nâng gương mặt Han Sehun lên, nước mắt chực trào. Anh, ánh mắt anh đầy sự căm phẫn:
- Là vì cô, tất cả là tại cô.
Bàn tay Minwoo xuất hiện cái gì đó. Cô đưa lên và nhìn thấy con dao đầy máu, tay cô nhuốm máu anh, con dao đã được rút ra khỏi cơ thể Sehun. Ở một góc, Oh Sehun lại tiếp tục cất tiếng hát.
“Are you, are you
Coming to the tree
Where dead man call out
For his love to flee…”
(Em có, em có
Đến bên cái cây
Nơi kẻ chết kêu gọi
Tình yêu đời mình cùng chạy trốn…)
Minwoo mở toang mắt. Bóng tối lại một lần nữa tràn ngập trong mắt cô. Cô đưa bàn tay mình lên ngắm nhìn, không có gì ngoài màu sắc lạnh lẽo giữa bóng tối, đó chỉ là mơ thôi sao. Nhưng sao giấc mơ lại chân thật đến như thế. Minwoo cựa mình, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc áo khoác đặt trên nền đất lạnh, không có gì ngoài sỏi, cát và đá. Chiếc áo khoác màu xám bạc quen thuộc, nó đã được khoác lên người anh khi anh đem cho cô món xúc xích đỏ. Khi cả hai thả mình trong cơn gió, cô có thể nhìn thấy nó phần phật bay. Họ đã đáp xuống đất an toàn, quyền năng của Sehun đủ để đảm bảo cho một cuộc tiếp đất hoàn hảo. Cô chưa bao giờ nghi ngờ về những việc anh có thể làm.
Mắt Minwoo đã dần quen với bóng tối. Cô đứng dậy, khoác chiếc áo lên cánh tay và bước về khoảng bình nguyên rộng lớn bên kia những tán cây tùng cao lớn, vững chãi. Trực giác mách bảo cô rằng, Sehun đang ở đó.
Anh lặng người đứng tựa lưng vào một tảng đá lớn, mắt ngước lên trời. Cô lặng lẽ tiến lại gần hơn. Hình ảnh vết máu loang ra trên lưng áo, từ con dao cắm phập lướt qua đầu Minwoo. Cô bất giác ngừng chân.
Sehun phát hiện ra sự xuất hiện của kẻ lạ mặt liền đứng thẳng người, nhìn Minwoo. Thì ra là cô. Nhưng tại sao lại bất động như vậy. Anh khó hiểu tiến lại gần.
Minwoo hơi chùn chân. Trong thâm tâm cô hét lên rằng hãy dừng lại đi Sehun. Anh hãy dừng lại trước, vì cô không thể tự điều khiển chính mình. Dù có tự nhắc với lòng, hãy quay lưng mà chạy đi, chạy thật nhanh. Nhưng cuối cùng, cô vẫn để anh tiến sát lại gần mình, đưa tay đặt lên trán.
- Bị sốt sao? Sao lại đứng ngẩn ra như vậy?
- Không có gì. – Minwoo nắm lấy bàn tay Sehun, thả nó xuống. – Đang ngắm gì mà chăm chú vậy?
- Đợi một chút đi. Sắp đến rồi.
Sehun ngước mắt lên trời, bầu trời Bắc Âu quang đãng một cách kì lạ, những vì sao xa xôi rọi phần ánh sáng yếu ớt xuống đôi mắt người nhìn, lung linh và huyền bí. Có nhiều hơn một điều bí ẩn ở đất nước này, ở vùng đất lạnh băng này, ẩn giấu sau những vì sao kia, hoặc trong từng rặng cây âm u. Dẫu vậy, nó vẫn đẹp một cách kì lạ, như người phụ nữ quyến rũ đầy huyền bí. Nhưng cái mà Sehun muốn cho cô thấy là gì.
- Đến rồi kìa.
Giọng anh hồ hởi và chỉ lên bầu trời. Những vầng sáng bạc dựng đứng và uốn cong trong không gian ba chiều tưởng tượng lượn những đường kì ảo trên nền trời đầy lân tinh. Màu sắc nó thay đổi từ trắng sang đỏ, tím rồi lại xanh biếc nõn nà, lóng lánh trong màn đêm. Nó như muốn rơi xuống, vầng sáng huyền hoặc đó tưởng chừng như như bị tác động bởi lực hấp dẫn, chậm chạp rơi. Minwoo tự hỏi có khi nào nó sẽ rơi xuống lòng bàn tay cô. Vầng cực quang ấy, vầng sáng của vùng đất tưởng chừng như cằn cỗi nhất, khắc nghiệt nhất lại hiện hữu kì quan rung động lòng người, tràn ngập sự sống. Minwoo đứng thẳng người dậy, mắt không thể rời khỏi sự huyền hoặc trước mắt, cô bất giác đưa một tay lên, như hứng trọn vầng sáng ấy. Đột nhiên, có ai đó nắm hờ tay còn lại của cô, Minwoo cúi mặt, quay đầu nhìn vào mắt Sehun.
Anh siết chặt lòng bàn tay, kéo giật người Minwoo về phía mình. Tay anh vòng qua ôm gọn người cô, một tay nâng gương mặt thanh tú, nhẹ nhàng đặt lên bờ môi mềm mại một nụ hôn, thanh khiết. Cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt hẹp dài khép hờ, hàng mi cong vút rung nhẹ. Mắt cô ngước lên, nhìn vầng sáng đang uốn lượn chực rơi xuống. Và cô khép mắt lại, hai tay vòng qua ôm lấy người anh, cảm nhận hơi ấm bên ngoài lớp vỏ lạnh cố hữu.
Ra khỏi khu rừng, Sehun và Minwoo tiến về một thị trấn nhỏ, mong chờ sự giúp đỡ từ một gia chủ tốt bụng. Hai người vẫn nắm chặt lòng bàn tay nhau, truyền cho nhau chút hơi ấm giữa cái giá lạnh của tiết trời Nauy. Sehun chọn ngôi nhà có cánh cửa bằng gỗ xưa cũ, có vẻ ngôi nhà đã rất lâu năm, toát nên vẻ sâu sắc hiếm thấy. Anh nhìn thấy ánh đèn từ trong nhà hắt ra, giọng nói đều đều có lẽ vọng ra từ chiếc radio cũ kĩ. Có tiếng người đáp lại, giọng nói của một bà lão. Cánh cửa gỗ bật mở, bà lão có gương mặt phúc hậu nhuốm màu thời gian. Sau khi nghe Sehun trình bày hoàn cảnh, đại khái là họ bị lạc trong rừng, bà ấy nheo đôi mắt mờ đục nhìn hai người khách lạ. Bà nghiêng người, dấu hiệu của sự chấp nhận sự có mặt của người lạ. Cả hai lên tiếng cảm ơn rồi bước vào nhà.
Bà lão chậm chạp đưa cho cả hai ly trà lúa mạch nóng.
- Dạo này thời tiết khắc nghiệt hơn trước. Trước đây có vài người cũng lạc đường, nhưng cứu hộ chỉ tìm được những cái xác cóng lạnh.
Minwoo khẽ rùng mình rồi cô ủ cốc trà trong lòng bàn tay, đưa mắt quan sát ngôi nhà. Căn nhà gỗ nhỏ, không có quá nhiều điều đặc biệt trừ chiếc radio cũ đang phát ra giọng nói đều đều. Bà lão đưa mắt nhìn cô, chậm rãi cất tiếng.
- Hai người là hai hành khách mất tích trên chuyến tàu bị cướp. – Giọng bà không có sự hoài nghi, chỉ là sự khẳng định. Không đợi sự đáp trả từ hai người khách lạ, bà tiếp tục. – Ta không biết vì lý do gì cả hai tìm cách nói dối nhưng tốt hết hãy nói thật với cảnh sát. Có một buồng điện thoại công cộng ở bưu điện làng cách đây mười phút đi bộ. Chuyến tàu đó, đã rơi xuống vách núi rồi.
Cốc trà trên tay Minwoo rơi xuống, đánh đổ cả ra tấm thảm dày. Cô cúi người vội vàng cầm nó lên, chất lỏng mang tên trà lúa mạch tràn ra, thấm vào tấm thảm, tạo thành vùng tối thẫm màu đầy ám ảnh, tựa như màu máu khô lạnh đang đông đặc. Từ chiếc radio cũ, giọng của nữ phát thanh viên vẫn đều đều:
“Toàn bộ hành khách có mặt trên chuyến tàu đều không còn sống sót. Trừ hai vị khách mất tích.”
Hình ảnh bà cụ già có gương mặt tái xám run rẩy nhận chai nước từ cô. Hình ảnh người mẹ trẻ sợ sệt dỗ con. Hình ảnh đứa bé khóc òa. Cô không thể tưởng tượng được cái chết đã đến với họ như thế nào, cô cũng không dám tưởng tượng. Bà lão giúp cô nhặt tách trà, Sehun ôm lấy bả vai Minwoo xoa nhẹ trấn an cô. Gương mặt Minwoo xám đi.
- Đừng tự trách, đừng hoảng sợ. Nếu họ chết, phẫn lỗi thuộc về họ. Cũng như nếu cô chết, phẫn lỗi thuộc về cô, cô bé ạ.
Bà lại rót cho Minwoo một tách trà khác, đặt vào lòng bàn tay đang run rẩy của cô. Đôi mắt Minwoo hướng về người cụ già xa lạ, đó là những tích lũy đến từ một con người trải nghiệm. Nhưng không hề đơn giản, chỉ có người trải qua những biến cô kì dị, khác thường, trải nghiệm được sự mong manh của sự sống và cái chết mới có thể đúc kết ra được những lời nói ấy.
Trong đầu Minwoo văng vẳng lời mẹ cô vẫn hay nói: “Kẻ nào có ý định tổn hại Ám nguyệt, kẻ đó nhất định không toàn thây”
Hình ảnh người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô trên chuyến tàu ấy lướt qua.
Preview chap 17:
“Are you, are you
Coming to the tree
Wear a necklace of rope, side by side with me
Strange things did happen here
No stranger would it be
If we met up at midnight in the hanging tree
(Em có, em có
Đến bên cái cây
Với cọng dây thừng trên cổ
Bước chung bước với anh
Nơi đây xảy ra bao điều kì dị
Nào còn chi lạ lẫm
Nếu chúng ta gặp nhau lúc nửa đêm tại cây treo cổ)
WINNIE
~~To Be Continue~~ |
|