|
Tác giả |
Đăng lúc 28-7-2012 12:03:15
|
Xem tất
Anh được Momo đỡ dậy. Theo cách rất kỳ lạ. Không dùng cánh tay trái của cậu ta, cậu ta đỡ Kouda chỉ bằng tay phải, cố giữ anh dưới cánh tay nhỏ của cậu. Răng của Momo kêu lập cập. "Tôi cũng lạnh," Momo thì thầm. "Tôi cũng bị thương cùng chỗ như anh."
Cậu ta nói cậu ta bị thương, nhưng Momo không mặc chiếc áo len màu xanh và đã thay quần áo thành màu đen. Momo có lẽ cũng đã tiêm morphine. Kouda không mặc gì. Vai của anh ta và ngực được bọc trong một lớp dày của những miếng băng.
Momo mặc cho Kouda một cái áo sơ mi mới, áo len, và áo paca. Kouda đứng dậy. Anh không có cảm giác gì với cơ bắp của mình, nhưng anh ta có thể di chuyển. Khi anh ta đi, có một sự rung động không gây đau đớn vang ra trong vai anh.
Momo giữ chiếc túi thể thao xanh của cậu. Cậu để khẩu 64-model lên bàn. Momo hất cằm về phía cánh cửa tủ quần áo và nói, "Tôi sẽ trở lại dọn dẹp hắn."
Kouda lấy tiền, hộ chiếu, áo sơ mi, underwear, và một cái áo len để thay đổi. Sau đó, ống nhòm của mình, một cái mặt lạ trượt tuyết, một cái đèn pin, một cái tuốc nơ vít, và một con dao. Từ giá rửa mặt, anh lấy bàn chải đánh răng của mình và dao cạo và nhét tất cả vào trong. Anh ta cũng có cái túi giấy với bó sushi và sữa mà anh đã mua trong ngày. Chúng còn ấm nếu họ có thể ăn, và họ phải ăn vì ngày mai.
Momo đi trước, và sau đó vài phút sau, Kouda bước ra. Khóa cửa đã bị bung ra bởi khẩu súng trong ngày, nên anh ta đi mà không khóa cửa. Anh ta từ từ đi xuống con hẻm không có người trong màn đêm sâu hun hút. Momo, người đi trước, đã đi chéo qua ngọn đồi của thị trấn Kitayama, hướng đến thị trấn Deguchi.
Khi họ ra khỏi làn đường qua bốt điện thoại, họ ở trong sân sau của nhà thờ. Không có hàng tường rào, chỉ có một ụ cỏ nhỏ. Họ đi qua nó và đi quanh nhà nguyện. Không có ánh sáng từ các tòa nhà hội trường lân cận. Kouda lay khóa trên cửa trước. Nhà thờ đã bị đốt cháy 20 năm trước giờ đã được khôi phục lại như tình trạng ban đầu của nó. Cửa ra vào quen thuộc, và anh ta mơ hồ nhớ chiếc váy màu xanh của mẹ mình đứng trước họ.
Phía bên trong của tòa nhà cho anh ta cùng cảm giác như khi anh ta thấy nó từ rất lâu trước đây rồi. Các băng ghế giáo đường xếp thẳng hàng, và ở phía trước là đường chắn tới nơi tôn nghiêm. Bệ thờ được phủ vải trắng, và có hình chữ thập. Những ngọn nến đã hết. Kính cửa sổ lớn hơn trước đây, và chiếc ly trong đã được thay bởi ly màu.
Momo ngồi xuống trên một cái ghế dài ở hàng đầu. Kouda ngồi cạnh cậu ta. "Cuối cùng chúng ta cũng đến đây," Momo cười và nói. Chúng ta thực sự đã đến, Kouda cũng nghĩ vậy.
Mỗi người ăn hết nửa hộp sushi và uống sữa. Không còn gì để nghĩ thêm nữa. Không còn gì để nghe, không còn gì để nhớ. Thực sự, anh ta không nghĩ rằng anh ta đang chờ đợi một cách rất bình tĩnh cho kế hoạch ngày mai. Thông thường, vào đêm trước khi có một việc lớn, anh ta không thể ngủ được, dạ dày của anh ta sẽ sôi lên và anh cảm thấy buồn nôn, anh sẽ bị đau nửa đầu hoặc đi ngoài, nhưng bây giờ không có gì xảy ra. Thậm chí ngay cả vết thương bị bắn bởi khẩu súng lục cũng không cảm thấy đau. Morphine có lẽ vẫn đang ngấm. Anh ta chỉ thấy lạnh kinh khủng. Ngoài ra, không có gì khác.
Khi anh ta nhìn đồng hồ, đã 1h sáng rồi. Momo đã nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài với đôi mắt nhắm lại. Kouda đặt tay trái của mình qua vai cậu để kéo cậu lại gần hơn. Anh ta cảm thấy buồn ngủ.
6h sáng thứ 7 ngày 16/12
Kouda tỉnh dậy một lần nữa vì cái lạnh. Đầu tiên, anh hắt hơi 2 lần. Khi anh làm vậy, cái lạnh đột ngột thay đổi thành một biển a xít nóng chảy. Anh ta nghĩ vai của mình đang bốc cháy.
Momo đổ gục xuống cánh tay trái của anh. Vào lúc đó, anh ấy nhận ra rằng thân hình cậu ta khác với bình thường. Bàn tay trên đầu gối của cậu lạnh ngắt. Khi anh ta chạm vào chiếc đầu rũ xuống của cậu, cậu ấy không chuyển động. Mắt của Momo vẫn mở. Môi của cậu ta giờ đây đã trở thành màu trắng.
Kouda nhẹ nhàng lay tay cậu ta. Khi anh ta chuyển động, lửa như bắn vào vai phải của anh, lan sang cổ và thái dương của anh và lên đỉnh đầu. Cảm giác như đầu của anh ta đang giật giật. Anh ta cố nghĩ nhưng không thể. Anh ta nhặt chiếc túi thể thao dưới chân Momo lên và mò mẫm bên trong. Momo đã nói rằng cậu ta có những ống tiêm morphine tối qua. Dưới đáy túi, anh ta đã tìm thấy một cái ống tiêm và ống tiêm được bọc trong một cái túi vải nhỏ. Anh sắn tay áo của mình lên. Không nghĩ ngợi gì nữa, và anh đâm chiếc kim vào tĩnh mạch được nhìn thấy như là màu xanh ở bên trong khuỷu tay của mình. Ngay sau đó cơ thể anh ta trở nên nhẹ nhõm. Biển a xít rút lui và cái lạnh trở lại.
Kouda cởi chiếc áo paca Momo đang mặc ra kéo xuống cổ chiếc áo len của cậu. Những tấm băng gạt nhuốn trong máu. Vùng da xung quanh đó đã chuyển sang tái mét. Vết máu dường như nhỏ so với vết thương của cậu ta. Anh ta nhìn ra mặt sau của vai cậu, nhưng không có một vết máu nào ở đằng sau. Viên đạn vẫn ở bên trong, anh ta nghĩ.
Kouda cố đặt tay của Momo vào nhau, nhưng chúng cứng nhắc. Anh ta cũng không thể khép mắt cho cậu. Anh vuốt một lần nữa và đứng dậy. Anh lấy bó semtex, túi nhỏ đựng morphine và ống tiêm và đặt nó vào ba lô của mình. Anh đặt chiếc túi, giờ đây trống trơn, dưới cánh tay của Momo.
Anh phải rời đi bây giờ. Đây không phải nơi mà anh nên ở. Cảm thấy như sự tôn nghiêm đã giảm đi khi chào đón họ tới thánh đường của Chúa và đặt câu hỏi tại sao người như anh ta lại ở đây. Kouda vội vã băng qua các lối đi. Anh đi ra ngoài mà có cảm giác như có cái gì đó đã đẩy anh, sau đó đóng cửa lại.
Chết ko nhắm nổi mắt nhóe
Zai còn bỏ đi cướp ngân hàng nữa
|
|