Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 2947|Trả lời: 6
Thu gọn cột thông tin

[Twoshots] [Twoshots | T] Parkinson | Tần Vy | Kim Hyun Joong - Kim So Eun | Completed

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 10-2-2014 13:24:45 | Xem tất |Chế độ đọc
___PARKINSON___



Author : Tần Vy

Post-er : Teppi_Izumi

Tag : Truyện đã có sự đồng ý của tác giả Tần Vy

Cap:



Link truyện : http://vongtuynguyetcac.wordpres ... un-joongkim-so-eun/

Rating: T

Pairing: Kim Hyun Joong - Kim So Eun

Disclaimer :  Họ không thuộc về tôi, nhưng sự thật là trong fic này đấy cũng không phải là họ - Tần Vy

Category: AU, angst, OE đau khổ

Summary:

“Anh có gay không?”

“Sao?”

“Anh có gay không, nếu có, chúng ta hãy cưới nhau!”





Kim So Eun


“Anh biết đấy thật ra việc chúng ta đến với nhau, chỉ có anh là người đau khổ.”




Kim Hyun Joong


“Thế đã bao giờ em nghĩ rằng em cũng đau khổ hay chưa?”



Noh Min Woo

“Bình yên nhé, tình yêu cuối cùng của tôi. Tôi luôn ở bên em.”






From Mod: Vì Câu chuyện này chỉ có 2 part. Nên Mod đã chỉnh sửa Thể loại từ Shortfic thành Twoshots. Cho đúng quy định của Box. Thân Ái!





Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
cocluvboo + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 10-2-2014 14:02:40 | Xem tất
— Part 1 —




“Nhân duyên là một cỗ máy lừa đảo. Chúng tước đoạt đi hạnh phúc và vờ như ban ơn. Thật ra, nếu có thể, tôi cũng muốn một lần đánh cược với nhân duyên…”

Nhà hàng sang trọng, ánh sáng dịu dàng từ những chùm đèn tinh xảo rọi xuống khuôn mặt cô gái trẻ, một khuôn mặt đẹp, dịu dàng và nụ cười đằm thắm. Anh nhìn cô gái trước mặt, hết sức trang nhã, cũng hết sức dịu dàng, trong lòng bất chợt dấy lên một cảm giác khó hiểu. Một cô gái như thế này, hà cớ gì lại phải đi xem mặt. Một cô gái xinh đẹp đến thế, tại sao lại không có ai bước vào cuộc đời. Nhưng, dẫu sao thì đó cũng chỉ là tò mò, và anh không ham thích tìm hiểu nó.

So Eun nhấp ngụm nước, cẩn trọng đánh giá người đàn ông trước mặt mình, lòng thầm cảm thán. Hai mươi bảy tuổi, anh trở thành một ông chủ có tiếng trong giới doanh nghiệp, cũng được rất nhiều người theo đuổi, lại không ưa thích ai, cũng không dây vào vụ scandal tình ái nào. So Eun tò mò, nhưng cũng không muốn tham gia vào đời tư của người khác. Nhưng, cô đi xem mặt, và cô cần một người chồng.

“Đồ ăn ngon chứ?” Anh nhã nhặn cười và hỏi cô rồi ra dấu cho người đến dọn bàn và đưa ra món tráng miệng.

“Thật sự rất ngon, Sentirix luôn là một địa điểm tuyệt vời cho những bữa tối như thế này. Rất cảm ơn anh.” So Eun cũng hiền hòa đáp lại, vừa vặn thả một nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

“Phải, Sentirix thật sự rất tuyệt vời, chuỗi nhà hàng của tập đoàn Kim Eun thật sự được đánh giá rất cao trong nước và ngoài nước.”

“Tồng giám đốc Kim, anh đánh giá hơi cao tập đoàn chúng tôi rồi. Huống hồ, chuyên môn của tôi không phải là nhà hàng thực phẩm.” So Eun khiêm nhường đáp lại, ánh mắt họ giao nhau, vẫn rất cẩn trọng và trong mắt đối phương đều tuyệt nhiên không có cảm xúc.

“Vậy có lẽ buổi xem mặt của chúng ta sẽ kết thúc như thế này chăng?” Anh cười, nửa đùa nửa thật. Dù sao anh cũng không muốn dây dưa với người con gái trông nhu nhược nhưng thực chất là ngoại nhu nội cương kia. Cảm thấy cô thật sự rất không thuận mắt.

“Chúng ta còn chưa bắt đầu bữa tráng miệng, tổng giám đốc Kim.” Cô cười, lắc đầu, trong thâm tâm chợt dấy lên một nỗi thỏa mãn.

Rồi không đợi anh nói, cô vào thằng vấn đề.

“Anh có gay không?” cô xoáy cái nhìn dịu dàng vào đồng tử đang dần mở to của anh khi chưa kịp tiêu hóa câu hỏi của cô.

“Sao?”

“Anh có gay không, nếu có, chúng ta hãy cưới nhau.” So Eun từ tốn nhắc lại, một lần nữa ánh nhìn đó lại chạm vào đáy mắt thâm trầm của anh.

Kim Hyun Joong lần đầu tiên trong suốt những năm tháng trên thương trường lộ ra biểu hiện kinh ngạc thẫn thờ. Người con gái trước mặt anh có biết cô ta đang nói gì không thế?

“Cô nói thế là ý gì?”

So Eun từ tốn uống thêm ngụm nước rồi mới bắt đầu cất tiếng.

“Tôi không thích đàn ông. Nên tôi nghĩ nếu buộc phải kết hôn với ai đó, hãy cưới người gay.”

“Ý cô là cô không thích…”

“Phải, không thích đàn ông.” So Eun vuốt tóc, lơ đãng đảo mắt xung quanh và nhoẻn cười. “Anh sẽ cưới tôi chứ?”

Một lần nữa, Hyun Joong phải ngẫm nghĩ thật lâu trước nụ cười và chất giọng đều đều của So Eun. Anh không gay, cũng không thích cưới người con gái mình không yêu, nhưng… rất nhanh, trong đầu anh nhẩm tính đến những lợi ích anh có từ sự việc này. Và đồng ý rất dứt khoát.

“Cô nói đúng, tôi là gay, thậm chí có thể chứng minh. Chúng ta sẽ kết hôn.”

“Tôi sẽ không tin chừng nào anh chứng thực, tôi biết anh toan tính những gì, lấy tôi rất có lợi cho anh, nhưng tôi cần một người đàn ông không thể yêu tôi.” So Eun một lần nữa lại đem lật vấn đề sang một lĩnh vực khác, khiến Hyun Joong im lặng và nín thinh.

“Nếu cô muốn vậy, bao giờ chúng ta có thể chứng thực?”

“Ngay bây giờ!”



Cô mỉm cười và chào tạm biệt anh trước khi bước vào nhà. Nụ cười thật sự rất an lành.

“Cảm ơn anh, vậy tôi đoán tháng sau chúng ta có thể làm lễ cưới được rồi.” So Eun cúi đầu, giọng cô vang lên vẫn mang theo sự bình tĩnh và nhẹ nhàng chuyên nghiệp.

“Không có gì, dù sao, tôi cũng cần phải lấy vợ, dù tôi bị gay.” Anh nhẫn nại nói, cảm giác như mình muốn nổ tung lên khi phải bịa đặt ra bản ngã con người không thuộc về anh.

Lần đầu tiên trong cuộc đời từ khi biết rằng số phận vốn bất công, anh đột ngột trở nên tò mò với quyết định của một cô gái tự nhận mình chỉ yêu người đồng giới. Rõ ràng, phía sau câu nói mơ hồ đó, còn có cả một sự tình dài đằng đẵng. Và anh tin là anh hứng thú với chuyện này.

Chỉ là… anh quên mất một điều:


Tò mò luôn dẫn đến nỗi đau.

—o.0.o—

So Eun rất hào hứng với đám cưới của mình. Điều làm Hyun Joong bất ngờ nhất là cô gái ấy lại hào hứng với một cuộc hôn nhân chẳng có tình yêu.

“Nhưng cuộc hôn nhân ấy có tự do.” Cô đã nói như thế khi anh hỏi cô về việc tại sao phải quan tâm đến các nghi thức đến thế. “Cái gì có tự do đều phải trân trọng.”

Khi So Eun thử váy, anh đã ngỡ rằng cô gái ấy không phải là con người, hoặc giả dụ như có là con người cũng đừng nên bị vấy bẩn, cho đến khi ánh mắt anh chạm cái nhìn của cô. Phải, cô gái ấy vẫn là một con người, thậm chí còn là một con người bị vấy bởi nỗi đau.

“Đẹp chứ?”

“Rất đẹp!” anh gật đầu, nhìn nụ cười bừng sáng trên gương mặt rồi từng chút lại càng bị vây quanh bởi băn khoăn và hoang mang.

“Anh cứ đi làm việc đi tôi sẽ chuẩn bị đám cưới chu toàn có thể đi gặp tình nhân cũng được nhưng nhớ về sớm tối nay tôi có chuyện cần bàn.”

Hyun Joong phì cười rồi đáp lại.

“Kim So Eun, tôi không ngờ là cô có hơi dài đến thế, nói một mạch và dai dẳng.”

“Anh cứ đi đi!”

“Được rồi, chuyện đám cưới sẽ giao cho cô, tối nay sáu giờ sẽ đến đón cô.”

“Tôi biết rồi” So Eun cười tự tin và đẩy anh vào xe khi cả hai đứng trước cửa hàng váy cưới sang trọng bậc nhất Seoul.

Chỉ là trong đáy mắt có thoáng dấy lên chút bi thương và thương hại…



Năm rưỡi chiều, Eun dường như quên bẵng cái hẹn với anh, cô tắt điện thoại và để chuông đồng hồ báo thức cho mười giờ đêm nay rồi từ tốn rúc vào chăn và ngủ. Thực sự là ngủ một giấc rất an lành. Cho đến khi chuông đồng hồ reo, thư thả tỉnh giấc cô mới giật mình nhớ ra cái hẹn với anh.

“Chết rồi.” Eun vò đầu rồi bật vội điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào. Thở phào, cô lẩm nhẩm “chắc đi với tình nhân nên mới quên mình rồi, may quá!”

“Sao cơ? Cô em nói gì cơ?” tiếng trầm khàn vang lên phía sau cô, Eun giật mình ngoảnh lại.

“Ế?”

“Cô em to gan nhỉ, quên hẹn với cả tôi.”

Eun cười cầu tài rồi xoa hai tay vào nhau, “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất. Anh ăn gì chưa? Tôi có thể nấu cho anh ăn.” Eun chỉ vào bụng mình rồi hồ hởi quay đi tránh nụ cười nhếch lên u ám của chàng trai trước mặt.

“…”

Đến bao giờ anh mới hết bất ngờ về cô gái này nhỉ? Người ta đồn rằng, cô rất đảm đang cơ đấy. Vấn đề là…

“Xin lỗi, đến đun nước tôi cũng biến nước thành nhúm than thế này.” Eun bối rối day day môi mình rồi thở dài. “Có lẽ tôi nên gọi pizza.”

“Thôi khỏi. chủ tịch và phu nhân đâu rồi? Người hầu nữa?”

“Tôi chưa từng kể tôi sống một mình ở đây sao?” cô ngơ ngác trao cho anh cái nhìn mà chính cô cũng không định nghĩa được nó.

“Chưa hề, nhưng được rồi, có thể nói về việc cô muốn bàn rồi.”

Eun ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy trong tủ lạnh hai lon nước.

“Bò húc đấy, uống đi, tôi không được uống rượu.”

“…”

“Được rồi, vào chuyện chính. Chúng ta sẽ cưới nhau, phải không?”

“chính xác thì hai tuần nữa là cưới.”

“Anh và tôi vốn dĩ không thù không oán, hy vọng lấy nhau rồi cũng đừng căm hận tôi.”

“Tôi nghĩ chúng ta đã là bạn rồi chứ? Được rồi, cô nói đi!”

“Việc thứ nhất, tôi muốn nhờ anh, tôi muốn chúng ta ở một căn hộ nhỏ ngoại ô thành phố, càng ít người biết nơi ở càng tốt.”

“Được.”

“Việc thứ hai, tôi biết anh là gay, cũng không có ý định thích tôi, nhưng, nếu một ngày tôi lỡ có yêu anh, hay anh đột ngột có tình cảm với tôi, chúng ta phải li dị. Ngay lập tức.”

“Không thành vấn đề.”

“Việc thứ ba, anh có thể ngoại tình, có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt đối không được gọi người tình về nhà.”

“Tôi đồng ý.”

“Việc thứ tư, nấu nướng trong nhà hãy để tôi lo.”

Kim Hyun Joong nhìn thẳng vào So Eun, không nao núng và lạnh lùng buông một tiếng hừ.

“Tôi cũng rất vui lòng được ăn cơm bên ngoài, còn nhúm than đó, cô có thể tự thưởng thức một mình!” Anh gạt phăng đi, còn So Eun nhìn anh, đành miễn cưỡng nhượng bộ.

“Tôi chỉ đùa thôi. Nếu vi phạm một trong ba điều trên, hãy chia tay càng nhanh càng tốt. Được rồi chứ?”

“Hiểu rồi. Giờ thì cô nói sao về việc đặt đồng hồ lúc mười giờ đêm?”

Eun không đáp, cũng lảng tránh cái nhìn và câu hỏi của anh, chỉ chăm chú quan sát một khoảng không vô định.

“Cũng muộn rồi, anh về đi!”

—o.0.o—

Hai tuần sau ngày hôm đó, họ không gặp nhau. Anh bận bù đầu với công việc, với việc tiếp quản một phần thừa kế của So Eun trong cái gia tài khổng lồ đang ngày càng phát triển kia, còn cô, quay cuồng và rối tinh rối mù lên trong việc chuẩn bị đám cưới. Nhưng không có sự lo lắng, hồi hộp hay hân hoan như kẻ đang yêu. Người ta chỉ nhìn thấy vị tiểu thư cẩn thận và tỉ mẩn đến từng chi tiết nhỏ trong đám cưới của mình. Không có chút băn khoăn hay hoảng loạn như bao cô dâu khác.

Ngày cưới. So Eun ngồi trong phòng chờ, cô hướng ra cửa sổ và mỉm cười trước bầu trời sâu hút ngoài kia.

Những gì xảy ra sau đó cô thật sự không nhớ, cũng không để tâm, chỉ biết rằng mình đã đứng trước mặt Cha sứ và Chúa trời để nói câu “con đồng ý.” Và cô nhớ mang máng về một nụ hôn hờ mà anh đặt lên môi cô.

Cuộc sống của cô sau hôn nhân giờ mới bắt đầu.

“Anh mệt rồi, có thể ngủ trước đi!” Eun lau tóc và bước qua giường, đóng cửa sổ và kéo rèm lại, cũng không nhìn anh lấy một lần.

“Thiết nghĩ câu nói này sẽ là do tôi nói.”

“Tôi khỏe hơn anh nghĩ nhiều.” Eun xoay người, cười một cái, đoạn cất bước sang thư viện.

Hyun Joong đáp ứng nhu cầu vật chất của cô rất đầy đủ, một căn nhà không lớn nhưng trang nhã, đặc biệt căn bếp cực kì tiện nghi và phòng thư viện đầy ắp sách khiến cô không thể không nở nụ cười mãn nguyện. Thật ra, khi nhìn nụ cười ấy, Hyun Joong cảm thấy rất tự hào. Người con gái đó hình như chưa một lần cười như vậy kể từ khi quen anh.

So Eun theo như anh nhận thấy không có nhiều bạn, cũng không giao thiệp nhiều. Bạn thân của cô lại là một cô bác sĩ thay vì một ai khác. Và hình như cô ta là người duy nhất mà Eun tin tưởng. Trong sự mường tượng của anh, và theo lời Eun nói cô ấy thích con gái, anh đã phán đoán rằng họ là tình nhân.

“Đêm rồi, cô ngủ đi, nếu không thích tôi có thể kê gối ôm ngăn giữa hai chúng ta.” Hyun Joong nhanh chóng giữ tay cô lại rồi kiên định nhìn cô, hoàn toàn không có ý định bỏ rơi cô trong ngày đầu tiên.

“Anh không cần phải tỏ ra trách nhiệm. Đây!” Eun đưa cho anh chiếc điện thoại “Anh gọi cho cậu ấy đi. Tôi nghĩ rằng bây giờ hẳn Kim Bum đang sốt ruột lắm! Tôi hứa sẽ không làm phiền hai người.”

Hyun Joong hơi ngẩn người rồi mới nhớ ra cái lần chết tiệt mà anh buộc phải nhờ Kim Bum đóng kịch, vở kịch đồng tính hạng ba để lừa cô gái này. Anh ú ớ gật đầu rồi hoang mang cực độ. Đến lúc đắn đo mãi thì So Eun đã rời khỏi phòng.



“Ố ồ, đại thiếu gia, cậu lại gọi gì thế?” giọng hồ hởi từ đầu dây bên kia vang lên kèm theo sự í ới mè nheo của các cô gái giang hồ. Hyun Joong nhăn mày rồi đáp.

“Kiếm chỗ yên lặng đi, tôi cần hỏi cậu một chuyện!”

“Rồi đây.” Kim Bum áp điện thoại vào tai, châm điếu thuốc và chăm chú lắng nghe.

“Tại sao So Eun lại bắt tôi gọi cho cậu và tại sao cô ấy tin chúng ta là gay được?”

“…”

“Tại sao cô ta lại có thể đi như thế được nhỉ?”

“…”

“Trả lời đi!”

“Phụt! Hahahahahahahahaha… Không ngờ đấy Kim Hyun Joong. Không ngờ đấy…” Kim Bum vật ra trước cười sảng khoái, tiếng cười nhức nhối đâm thằng vào màng nhĩ của Hyun Joong, một lần nữa anh cau mày.

“Cười gì?”

“Chúa tôi, từ bao giờ cậu trở nên băn khoăn vì một con đàn bà đồng tính? Bỏ qua cô ta đi và có thể đến đây chơi.”

Tút tút tút…

Kim Bum ngẩn người khi đầu dây bên kia gác máy một cách thô bạo, khóe môi vương nụ cười lạnh nhạt.

“Tốt nhất cậu nên tránh xa cô ta, Kim Hyun Joong à.”



Thật sự tần xuất mà So Eun hay Hyun Joong ở nhà là không nhiều. Thậm chí có khi họ chẳng bao giờ gặp nhau. Eun luôn biến mất rất bí ẩn, kể cả khi ở nhà, cô cũng không làm gì nhiều hơn là đọc sách và cắt dán. Thời gian và công việc quấn lấy nhau, khiến Hyun Joong cũng dần bỏ đi cái ý định ban đầu: tìm hiểu về Kim So Eun.

Đó là một ngày đầu thu. Không có nắng cũng không có gió. Đó cũng là lần đầu tiên, Kim So Eun nhận ra giá trị của bản thân.

Bánh xe thời gian quay tròn…

Rồi cứ quay mãi mãi như thế.

“Anh không bị gay?” đấy là câu hỏi đầu tiên cô thốt ra khi tận mắt chứng kiến nhìn thấy anh hôn người con gái khác. “Anh thật sự không bị gay?”

Cô bàng hoàng, anh bàng hoàng, ngay cả cô gái được anh hôn cũng bàng hoàng đến choáng váng. Chỉ là đôi mắt trong veo chân thật kia đang dõi thằng vào anh, khát khao một câu nói giả dối thật chân thành.

“Kim So Eun, tôi chưa từng bị gay và cũng không bị gay.” Anh điềm đạm đáp, tuyệt nhiên không có chút khó chịu, chỉ là vì sao ánh mắt thất vọng kia lại khiến anh cực kì bức bối.

“Vậy đêm đó là sao?”

“Một vở kịch.”

Eun cười… cũng không biết nói gì hơn ngoài việc lặng lẽ quay lưng. Câu nói sau cùng cô thả lại trong gió, bất chợt đem lại cho anh một cảm giác đau lòng.

“Giấy li hôn tôi sẽ kí.”



So Eun nghĩ rằng đã lâu lắm rồi cô không cùng anh ngồi một chỗ, điều đấy thật sự có phần gây rắc rối cho cả hai người về lời than phiền của cha mẹ hai bên. Vốn dĩ nghĩ rằng nên tạo bất ngờ cho anh, dù sao, cả hai cũng đã từng thừa nhận nhau là bạn, huống hồ, họ còn đứng trước lễ đường lập lời thề thiêng liêng hẹn ước.

So Eun không có thói quen trang điểm, cô chỉ thích mặc những bộ váy trang nhã hoặc kín đáo rồi để mặt mộc và bước ra ngoài. Đặc biệt là khi cô mới làm cơm xong. Cô đã rất cố gắng để món ăn của mình không hóa thành nhúm than nhưng tất cả chỗ này đều là do người giúp việc làm, cô chỉ được gọt đẽo hoa quả mà thôi.

So Eun không phải là một nhân vật đình đám hay nổi trội trong tập đoàn, nhưng tất cả mọi người đều biết cô ấy, nên việc đi thằng đến phòng giám đốc quả không có gì khó khăn. Chỉ là, khi mở cửa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là cảnh tượng chồng mình đang hôn một cô gái lạ mặt.



Đêm hôm đó anh trở về nhà, đã thấy cô ngồi lặng lẽ trong phòng khách.

“sao anh lại phải lừa tôi?” cô hỏi, giọng lạnh băng, cũng rất nhẹ nhàng, hệt như lần đầu tiên họ gặp mặt.

“Tôi muốn gia tài mà tôi có thể có.” Anh cũng dửng dưng, đáp lại bằng sự thờ ơ và thản nhiên lấy trong tủ lạnh lon bia.

“Anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của kẻ khác khi bị lừa chưa? Đặc biệt là khi họ đặt hy vọng và niềm tin tuyệt đối vào anh?” Eun kéo môi, lộ ra một nụ cười điềm đạm “Tôi đoán hẳn là chưa rồi. Đơn li hôn tôi đã kí rồi, anh có thể kí vào đó.”

“Được rồi, tôi sẽ kí.”

Eun đứng lên, định về phòng, rồi bất chợt như nhớ ra điều gì đó.

“À khoan, không cần đâu, chúng ta chưa đăng kí kết hôn.” Không hiểu sao, khi anh nhìn nụ cười đó, anh thấy lẫn chút châm chọc bi thương cùng mỉa mai cùng cực.

Eun lên lầu, bỏ lại phía sau tiếng rơi vỡ của cốc và ly.



Một buổi sáng sau đó không lâu, So Eun chợt nhận ra cơ thể mình có những triệu chứng “lạ”. cùng buổi sáng đó, cô và Hyun Joong phải về nhà anh. Họ không tách ra ở riêng, cũng chưa từng thông báo về việc li dị, tất cả đều không biết có bất cứ cuộc thỏa thuận nào xảy ra giữa hai bọn họ.

“Đưa tay đây!” anh nói, không nhìn vào mắt cô và chìa tay ra lịch lãm.

Hít một hơi thật sâu, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

“Run sao?”

Cô không đáp, chỉ từ tốn kéo vạt váy bước lên bậc tam cấp. Anh cũng không để ý đến sự run rẩy nhẹ từ nơi cô, chỉ đơn thuần cho rằng cô đang sợ hãi. Trong suy nghĩ chợt thoáng qua cảm giác nực cười. “cô ta cũng biết sợ?”

Đây thật ra chỉ là một bữa ăn gia đình đơn giản, So Ẹun hiểu rõ điều này và hoàn thành nhiệm vụ của một cô con dâu hết sức xuất sắc. chỉ là cho đến khi bắt đầu làm bữa trưa, cô mới lộ ra sự lúng túng của mình.

Việc So Eun không giỏi nấu nướng đã được bà Kim biết, bà cũng không trách cứ gì khi bù lại cô thật sự khéo léo và dịu dàng.

“So Eun, con giúp ta bê cái này ra nhé!” bà chỉ vào một tô canh và mỉm cười hòa ái.

“Vâng, thưa mẹ.” cô gật đầu, rồi bê bát canh ra.

CHOANG!!!

So Eun hoảng sợ nhìn những mảnh vỡ vương vãi dưới đất và nước lênh láng đổ ra, ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Sao vậy Eunnie? Em sao không?” Anh xuất hiện, vội vã kéo Eun lại rồi nhìn thằng vào mắt cô. “Chuyện quái gì vậy?”

“Không sao, em không sao.”

“Eunnie, con sao thế, bị thương ở đâu không?” Bà Kim cũng chạy vội ra, nhìn đứa con dâu mình yêu quý.

“Mẹ, con không sao đâu, con xin lỗi vì làm đổ bát canh.”

“Canh không quan trọng, quan trong là con, con thật sự không sao?”

“Dạ, chỉ là sáng nay con thấy hơi chóng mặt một chút thôi ạ. Con thấy trong người hơi khó chịu.” cô mỉm cười trấn an mẹ chồng “Con không sao đâu, thật đấy!”

Rồi chẳng hiểu sao, bà quay sang nhìn Hyun Joong và mắng.

“Thằng mất nết, vợ có bầu mà không nói cho ta biết là sao?”

“Dạ?” cả anh và cô cùng ngơ ngác.

“Cái này chả là có bầu thì là gì. Thằng mất nết, mẹ dạy mày thế hả con? Mẹ còn mặt mũi nào nhìn bố mày nữa chứ?” Bà cầm muôi cốc lia lịa vào đầu Hyun Joong khiến anh không kịp tránh.

“Không, không phải đâu mẹ ơi. Con không có bầu thật đâu mẹ ạ. Chúng con chưa có đâu ạ.” So Eun hoảng hốt vội vã níu tay bà lại rồi mới hỏi một câu. “Chẳng phải là bố vẫn ngồi kia sao hả mẹ?”

“Mẹ lại học câu đấy ở trong film nào vậy?” Hyun Joong chẹp miệng xoa xoa đầu mình, mẹ anh luôn cốc đầu anh rất đau.

“Mẹ không nhớ nhưng hình như film nào cũng có con ạ.” Bà gãi đầu cười hồn nhiên rồi mới bảo người hầu dọn bàn ăn cho cả nhà.



“Hôm nay cô ăn rất ít. Sao thế?”

Cô nhìn anh, châm chọc.

“Anh đúng là một thằng rất ga lăng. Tôi ổn.”

“Cô có thể thôi thói châm chọc đi được chứ?”

“Anh đáng bị thế mà, anh biết đấy. Anh đáng bị thế.” Eun cợt nhả, rồi kéo cửa sổ xe xuống, gió đêm tạt vào mát rượi.

Anh biết không, tôi đã từng rất mong anh là gay cơ đấy…



Những ngày sau đó, chỉ có cô ở lại với ngôi nhà. Anh đi công tác ở đâu cô không biết cũng không quan tâm, chỉ đóng cửa phòng và luôn luôn ngồi trong đó.

Cầm vốc thuốc trên tay, cô tự nhủ.

“Không còn lâu nữa đâu.”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 10-2-2014 14:34:46 | Xem tất
— Part 2 —




“Quả đất hình cầu. Tại sao không thể để nó là khoảng không vô tận, và chúng ta không thể gặp nhau?”

Cô xoay xoay cốc, ngồi trong quán trà nhỏ và nhìn anh. Cũng không có ý định cất lời, chỉ bình tâm đối diện. Cách họ va vào đời nhau thật sự giống như một trò đùa ngu xuẩn gây nên những hậu quả tang thương. Thật sự rất đau buồn.

“Mẹ có nói gì khi thấy chúng ta ở riêng không?” Anh hỏi cô, đồng thời nhấp một ngụm trà.

“Tôi chỉ nói rằng anh rất bận, nên hay ngủ ở công ty thôi. Bà chỉ thở dài không nói gì.”

“…”

“Đến bao giờ chúng ta nói cho bà biết sự thật mà bà đã biết từ lâu?” Eun cười, khẽ khàng nhìn ánh nắng nhảy nhót ngoài kia, tự nhiên có chút ưu tư. “Tôi rất tiếc. có lẽ ngay từ đầu tôi và anh không nên mạo hiểm thế.”

“Trước đây tôi và cô đâu đến nỗi nào đâu.”

“Cũng đúng, chúng ta còn từng đi ăn thịt nướng và uống sochu với nhau. Từ bao giờ thành thế này nhỉ?”

Cô cười, câu hỏi xoáy vào anh, rồi cô vô thưởng vô phạt tự đáp lại.

“Phải rồi, vì anh lừa dối tôi.”

“Tôi luôn thắc mắc sao cô quan trọng hóa việc này lên đến thế. Đằng nào tôi cũng không yêu cô?”

Eun cười.

“Đáng ra tôi không nên kết hôn.”



Đêm hôm đó là đêm đầu tiên anh trở về nhà. Căn nhà thật sự rất trống trải, cô ấy đã đuổi người giúp việc đi từ lúc nào.

So Eun tự mình xuống bếp, cũng rất lâu rồi anh không nhìn thấy cô trong bộ dạng bình thường, mơ hồ cảm thấy mình thiếu xót rất nhiều. Thiếu xót cả thời gian lẫn cô. Khi bước vào phòng, điều anh ngạc nhiên nhất là những tấm ảnh cô cắt dán trên tường. Hầu hết đều là cô tự chụp, chụp rất bâng quơ và tình cờ. Điểm chung của đa số bức ảnh đều nhòe và mờ. Rồi anh dừng ánh mắt trước một bức ảnh mà anh chắc chắn cô không chụp.

Chiếc ô đỏ, toàn bức ảnh chỉ mang màu xám đặc trưng, chỉ nổi bật chiếc ô và nụ cười nhàn nhạt của cô ấy. Ai đó đã chụp cho So Eun một bức ảnh rất buồn. Bất giác, anh lấy điện thoại ra rồi ghi lại hình ảnh đấy. Tự cười, tự nhìn rồi giật mình khi cô bước vào.

“Sao anh lại ở đây?” giọng cô nhỏ và khẽ khàng đến mức anh ngỡ rằng thứ mình nghe chỉ là tiếng gió thoảng qua.

“Đây là nhà tôi nữa mà. Cô sống thế nào?”

“Cũng tốt. anh uống nước chứ?” Eun thở dài, xoay gót, tiếng bước chân chạm vào sàn gỗ vang lên cô độc.

Lần đầu tiên sau ngần ấy năm cuộc đời mình, Hyun Joong cảm thấy rất buồn. Rất đau buồn. Cô lấy nước cho anh, cũng tự tay làm mì xào và rán trứng. Một bữa tối ảm đạm diễn ra, đột nhiên thấy bình dị lạ thường. Đột nhiên anh thích cái không khí này.

“Cô nấu ăn đã lên tay rất nhiều. Ai dạy cô vậy?”

“Mẹ của anh. Cũng cần phải học để sau này không mang tiếng chứ.”

Eun cười, lấy dĩa xoắn mì rồi từ tốn đưa vào miệng. Họ lại im lặng nhìn nhau như thế. Căn bếp rất sáng, sáng choang và mọi thứ đều bóng bẩy. Có khi nào anh nhận thấy sự bóng bẩy ấy rất lố lăng không? Cô thậm chí còn không buồn chăm sóc cho bản thân, hà cớ gì căn bếp phải sạch sẽ đến vậy?

“Nơi này thật sạch đấy!”

“Là nơi duy nhất chúng ta ngồi với nhau, chí ít cũng nên ra dáng gia đình.”

Anh cười. Thấy lòng ấm lại. Một cảm giác khác dâng lên rồi biến đi nhanh chóng.

Những ngày sau đó, anh hay về nhà. Cô cũng không cản. Chỉ là thời gian họ chạm mặt nhau ở nhà rất hiếm hoi, thường chỉ khi ăn hoặc cùng lắm là họ nằm cùng nhau. Việc giáp mặt, thường rất hiếm thấy. Anh luôn đứng ngoài cửa phòng thư viện nhìn cô ở trong cầm kéo cắt ảnh. Rồi dần dần anh nhận ra, tay thuận của cô khó lòng điều khiển được nữa. cô chuyển sang tay trái, nhẫn nhịn tập luyện từng ngày.



“Tay em làm sao vậy?” Anh nhìn cô, nghi ngại rồi cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô. “Rất nhiều vết xước.”

“Em làm vỡ đồ thôi mà.” Cô khịt mũi, thờ ơ đáp rồi rút nhanh tay về, sau đó lại biệt tích trong thư viện tại gia. Anh cũng không hỏi thêm, chỉ thường xuyên lặng lẽ nhìn cô từ phía sau. Cô biết điều đó, chỉ nín thinh chăm chú làm việc, cố gắng quên đi cảm giác anh nhìn mình.

Rất lâu sau đó, sau khi mọi thứ chỉ còn là những kí ức vụn vặt tồn tại mơ hồ, anh mới nhận ra, giá như ngày đó có đủ dũng cảm để đến gần cô và ôm lấy cô.

Eun không hay ra ngoài. Hoặc giả có ra ngoài cũng chỉ đi vào một số ngày nhất định, anh cũng không tò mò hay can thiệp vào cuộc sống ấy của cô. Họ sống với nhau, rất lặng lẽ, như những bóng ma buồn thảm vậy. Anh cứ đi rồi về, chỉ cần sau cánh cửa mở ra là hình dáng của cô.

Những bức ảnh trong phòng cô nhiều hơn, những vết cắt cũng trở nên nham nhở rất nhiều, đồ đạc bất chợt đổ vỡ ngày một nhiều.

Lần này, anh không thể để yên.

Đêm ấy là đêm giông.

“Nói rõ đi Kim So Eun. Rút cục em bị làm sao?” Anh kiên nhẫn ngồi xuống trước mặt cô, bình tĩnh nắm bàn tay cô.

Rồi thảng thốt khi nhìn thấy ánh mắt trong veo cô trao cho mình.

“Anh nói gì thế? Em không hiểu?”

“So Eun, chưa bao giờ em nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra.”

“Anh cũng vậy mà, phải không?” cô cười, tươi tỉnh đáp lại, nhìn thắng mắt anh, không lảng tránh, sự thẳng thắn đáng nghi ngờ.

“Kim So Eun! Em biết anh có thể làm gì, đừng để anh buộc phải dùng đến quyền lực của một người chồng, hoặc tệ hơn là quyền lực của một kẻ nắm tất cả trong tay.”

So Eun không đáp, cô khựng lại rồi thở dài. Đứng lên, cố đến gần cửa sổ rồi vén rèm nhìn ra xa.

“Tuần này mình đi biển được không?”

—o.0.o—

Anh đã cười, một nụ cười thực sự nhẹ nhõm.

“Em tỉnh rồi.” Hyun Joong thở phào, gục mặt vào lòng bàn tay, cả giọng nói cũng đột nhiên mang theo sự nhẹ nhõm.

“Hyun Joong? Sao thế? Em đang ở đâu?”

“Đột nhiên em ngất, tôi mới đưa em về đây.”

So Eun lắc đầu, hơi nhíu mày và kí ức ùa về trong khoảnh khắc.

“Eun!” anh trầm giọng, xoáy vào cô một nỗi lo mơ hồ.

“Sao anh?”

“Trả lời tôi, em rút cục là bị làm sao?”

Cô suy ngẫm một hồi, rồi thở dài.

“Anh có yêu em không?”

“Chưa từng.”

“Vậy thì đừng bao giờ yêu em.”

“Không liên quan, em nói đi, rút cục là em bị làm sao?”

Cô cười. Rất nhanh, khoảnh khắc đấy như là con dao cứa sâu vào kí ức. Mãi mãi về sau anh mới nhận ra, khoảnh khắc anh phủ nhận tình yêu của mình dành cho cô, là khoảnh khắc đau thương nhất.

“Parkinson.”

Anh nhìn cô, chăm chú, rồi sau đó quay lưng. Bỏ lại cô phía sau tự cười với chính bản thân mình. Đó không phải là câu trả lời, đơn thuần là sự mỉa mai chế giễu số phận của cô.



Anh ngồi cạnh cô, đôi mắt cũng mông lung. Nhìn cô thong thả lật sách, chính bản thân anh cũng không hiểu sự giận dữ âm ỉ suốt cả tuần nay là gì.

“Anh biết parkinson là gì không?” cô lên tiếng, có chút mệt nhọc hời hợt “Anh có biết bất hạnh là gì không?”

Anh không đáp, cô thong thả tiếp lời.

“Là không thể điều khiển được bản thân. Một ngày nào đó, em sẽ mất đi tất cả các khả năng của mình. Bắt đầu từ tay.”

Cô nhìn anh, hơi cười. Anh biết cô nhìn mình, chỉ không đủ can đảm quay lại nhìn cô gái ấy. Rất mong manh!

“Rồi em dần cảm thấy bản thân khó lòng trụ được lâu. Em đã thử rất nhiều loại thuốc. Và… uhm… đã đến một nơi em không biết có phải là sai lầm không. Nơi đấy dành cho những người như em. Anh biết em đã nghe một câu chuyện như thế nào không?”

Eun không nói nữa, cô chỉ cúi xuống, ngắm bàn tay mình thật lâu, bàn tay bắt đầu vày vò tấm chăn trắng tinh.

“Đừng yêu ai, cô gái trẻ!”

“dạ?” Eun ngẩn người rồi nhìn sang bên cạnh, một người phụ nữ ngồi trên xe lăn mỉm cười hiền từ.

“Ta đã yêu một người đàn ông, ông ấy cũng yêu ta. Đó là bi kịch, khi đến một ngày cô mất hết ý chí, mất hết cả kí ức, chỉ là một cái xác vật vờ trân trối nhìn cuộc đời và bất lực. Cô sẽ không thể tự vẹ sinh, cũng không thể tự ăn uống, là một cục nợ đời.” Người phụ nữ cay nghiệt nói, nước mắt rớm nơi hàng mi rồi bất ngờ rơi xuống. Một giọt duy nhất.

Eun đã suy nghĩ rất nhiều kể từ khi biết bản thân bị bệnh, kể từ khi gặp người đàn bà xa lạ ấy. chỉ là, cô phải làm sao?

Chỉ cần anh không yêu tôi, cho tôi một cuộc sống gia đình trước khi tôi biến mất.
Cô đã định nói với anh như thế trong đêm tân hôn, nhưng thất bại. Thứ tồn tại giữa cô và anh thậm chí còn không phải là một tờ giấy kết hôn. Họ chưa đăng kí kết hôn.



Chuông điện thoại vang lên khi Eun bất lực nhìn đống giấy vụn vặt dưới đệm. Cô muốn điên lên rồi quẳng tất cả đi. Nhạc chuông khiến người con gái bất hạnh ấy gạt nước mắt và bắt máy.

“cúc cu! Em đây!”

“Hử?”

“Bà chị quên em à? Uốn éo?”

Cái quái gì vậy? So Eun nhíu mày, thật sự đã muốn hét lên như thế.

“Uốn éo, em đây.”

“Ai?”

“Noh Min Woo.”

Tiếng phong linh leng keng, đỏ vỡ. Những tình cảm cuối cùng và cung đàn đứt dây.



Noh Min Woo, em họ thân thiết của cô lại trở về trong những ngày tháng như thế này. Cậu ta giống như ngôi sao băng sáng lên mạnh mẽ trong suốt cuộc đời lạt lẽo của Kim So Eun vậy. Đồng thời, cậu ta là phó giám đốc của công ty nơi Hyun Joong đang làm chủ. Và tình cờ thay, họ rất ghét nhau.

Min Woo bước vào phòng trước khi có cả sự đồng ý của người đàn ông lạnh lẽo kia. Rất bình tĩnh anh thả mình xuống ghế sofa, không khỏi mỉm cười hờ hững.

“Chào anh, Hyun Joong.” Cười cười, khả năng chọc tức người khác của Min Woo nằm ở nụ cười của anh.

“Công việc bên Nhật thế nào rồi?” Hyun Joong liếc ngang, tay đổi hồ sơ và mắt đảo quanh tất cả những giấy tờ có trên mặt bàn.

“Tôi nghĩ có nhiều thứ cần phải hỏi hơn chứ. Mà tôi tưởng tôi mới là người hỏi.” Min Woo đan hai tay vào nhau rồi chống cằm lên đó. “Wow… tổng giám đốc của chúng ta quả thật là máu lạnh nhỉ.”

“Cậu muốn nói gì?”

“Chị họ tôi.”

Hyun Joong liếc thêm anh một lần nữa rồi đứng lên, cầm theo một tập tài liệu. Rất nhanh chóng, anh rảo bước ra khỏi phòng, kèm theo đó là những lời như sau.

“Hai giờ chiều mai chúng ta sẽ có một cuộc họp ở Seoul. Thứ tư tôi sẽ bay sang Singapore. Cậu cũng thế, hãy chuẩn bị đi!”

“Anh nói gì?”

“Bên cạnh đó, hợp đồng sắp tới với tập đoàn HYW sẽ được kí kết vào đầu giờ chiều nay, tôi cần cậu đi cùng với thư kí Kim và lấy chữ kí của giám đốc tài chính bên đó cho tôi. Chúng ta sẽ sang Pháp vào cuối tuần này.”

“Còn So Eun?” Min Woo gằn giọng, anh đi sát theo Hyun Joong và ghì tay mình lên vai người đàn ông trước mặt.

“Cô ấy ở nhà sẽ an toàn.”

Nói dối!

Anh biết anh nói dối.

Cô không an toàn…

Min Woo đã rất muốn đấm gã đàn ông ấy. Anh đã muốn hắn chết trong tay của mình và muốn tế máu hắn cho người con gái đầu tiên và cuối cùng của cuộc đời anh: Kim So Eun. Cô là người duy nhất chạm vào đáy tâm hồn anh một cách rất nhẹ nhàng, là nguồn thuốc an thần duy nhất anh có suốt hai mươi bảy năm trên cõi đời vô vọng này. Là người duy nhất anh tin, người duy nhất anh yêu.

Suốt những tháng năm câm lặng của cuộc đời là kiếp con vợ lẽ, anh chỉ có thể dựa vào So Eun.

Đến ngày hôm nay, anh mới biết, những tưởng khi anh lớn khôn có thể bù đắp cho cô cả một cuộc đời, thì anh vẫn chỉ là kẻ đứng đằng sau cô, dưới sự che chở của cô mà thôi.



“Anh phải đi sao?” Eun thở dài, cô nhìn anh khoác áo vào rồi muốn rủa thầm bản thân mình vô dụng. Chân trái của cô đang dần không thể hoạt động được. Chính bản thân cô cũng muốn dứt mình ra khỏi cuộc sống này.

“Em biết đấy, đấy là công việc mà.” Anh cúi xuống, nâng lọn tóc của cô lên rồi đặt một nụ hôn vội. “Tôi đi nhé!”

“Ngay từ đầu, chuyện của chúng ta đã là công việc. Anh đi sớm về sớm nhé! Em đợi.” cô nghiêng người, né tránh nụ hôn của anh và mỉm cười.

Khi bóng anh khuất sau cánh cửa, khi tiếng chân nện trên nền đất nhỏ dần, cô mới gập người xuống rồi ho dữ dội. Đây là lần thứ năm kể từ khi cô nằm trên giường bệnh mà ho như thế này.

Một ngày nào đó, rất xa xăm, anh mới nhận ra cô luôn chọn lối thoát cuối cùng là bi thương.



Một ngày đầu đông.

Cô đã rất vui mừng khi có thể đứng dưới hiên nhà đón anh về. cũng rất hạnh phúc khi Noh Min Woo không ngần ngại ôm lấy cô. Đó là một trong những ngày hạnh phúc hiếm hoi trong cuộc đời So Eun.

“Anh ăn ngon chứ? Em đã rất cố gắng để làm. Min Woo, ăn nhiều vào đi!” cô đan tay vào nhau hồ hởi nói. Tất cả những món trên bàn đều là trứng.

Anh nhìn cô, cười. Cô nhìn anh, cười. họ nhìn nhau, cười. Thật ra, kẻ đau thương không phải chỉ mình cô.

Đêm buông vội vã trước khi chiều đi. Cô thẩn thơ trở về phòng mình, một lần nữa cầm vốc thuốc trên tay, cô tự nhủ “không còn lâu nữa đâu.” Và là lần đầu tiên anh bắt gặp cô uống thuốc.

“Em không ngủ?”

Eun cười, không đáp, cô nhìn anh một lúc rồi buông tiếng thở dài.

Anh đứng sau cô, rất lâu. Đột ngột nhớ lại một ngày cách đây không lâu. Cô đứng phía sau cánh cửa, điên cuồng đem gạt tất cả đồ đạc từ trên bàn xuống đất. Chỉ nghe thấy tiếng rơi vỡ của mảnh sành và sứ, chỉ nghe tiếng cô khuỵu xuống đớn đau, chứ tuyệt nhiên không có tiếng nấc. Anh biết cô đang khóc thầm. Anh cũng biết cô đang ao ước bản thân mình chết đi. Anh lúc đó, hình như cũng đã khóc.

“Em ngủ đi!” Anh cúi xuống, bồng cô lên và đặt xuống giường, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đủ để mùi hương trên người cô lan vào khứu giác của anh. Mái tóc cô xơ xác, cả đôi mắt cũng trở nên rất thâm trầm.

Anh vừa quay gót, cô đã vội nắm lấy vạt áo anh.

“Ở lại đi!”

“Ừ.”

Họ ở bên nhau trong câm lặng. Cô nằm quay lưng về phía anh, bờ vai mảnh run rẩy từng hồi. Anh biết cô đang phát bệnh, cũng không có ý định ôm lấy cô vào lòng.

Anh đã nhầm, thật ra là cô đang khóc.

Min Woo đứng ngoài cửa, nhìn họ, anh cũng không biết phải làm sao. Làm Eun cười? Từ lâu người có thể làm cô cười đã không còn là anh nữa. Anh nhớ khoảng thời gian anh mới về nước và suốt ngày lân la ở nhà cô, cô rất hay cười. Và chỉ cười khi kể về Hyun Joong mà thôi. Đó là cách cô bắt đầu cho mối tình vô vọng của mình.

—o.0.o—

“Anh có thể bỏ chuyến đi này và ở nhà được không?” Min Woo đứng tựa vào bản lề, nhìn người đàn ông trong phòng kia vẫn đang làm việc hết sức miệt mài.

“Có chuyện gì sao?” Hyun Joong ngẩng lên, bàn tay cũng dừng lại không đánh máy nữa.

“Ở nhà với chị ấy, một tuần này thôi.”

“Tôi không thể, tuần này là tuần cuối cùng làm việc bên HYW. Cậu chuẩn bi đi!”

Min Woo im lặng, rất lâu sau, anh mới chậm rãi cất tiếng, tay lồng vào tóc làm giá đỡ cho chính sự chơi vơi của mình.

“Không còn lâu nữa đâu.” Anh cười, nụ cười rất hiền, thực sự rất bi thương. “Chị ấy không còn sống lâu được nữa đâu.”

Anh khựng lại, rồi sau đó bình tĩnh đáp lời.

“Thế thì sao? Tôi không quan tâm. Cậu chuẩn bị đi!”

“Tên khốn!”

Đó là tất cả những gì mà Min Woo nhớ khi tỉnh lại trong phòng nghỉ của mình tại công ty. Anh đã đấm Hyun Joong và họ đánh nhau. Thật buồn vì anh đã thua. Khạc máu ra khỏi cổ họng, anh lảo đảo đứng dậy rồi ra về.



“Xin lỗi Eun.” Anh chậm rãi nói và uống ngụm nước. “Vì đã không thể giữ hắn lại cho chị. Hắn bảo tuần sau hắn sẽ về.”

“Em không cần lo lắng thế. Chị chưa chết được đâu.”

Anh cười, lấy trong túi ra bao thuốc và rút lấy một điếu.

“Chị nghĩ em không biết rằng từ khi chị phát hiện ra bệnh của mình, chị đã uống thuốc độc mỗi ngày hay sao? Một cách làm thông minh đấy!” Anh đưa tay xoa đầu Eun rồi ra ngoài hút thuốc. Nhìn tàn thuốc vỡ vụn dưới chân mình, anh mới nhận ra khóe mắt cay cay và nước mắt đã rơi xuống tự khi nào.

Anh không có khả năng bảo vệ cô. Chính cô cũng không cho ai có thể bảo vệ mình. Tên đàn ông khốn nạn ấy lại là kẻ duy nhất bước vào cuộc đời cô, một cách đắng cay.



Là khi nước mắt chảy ngược vào trong.

Những ngày cuối cùng…

So Eun thật sự không thể đi lại được nữa, cô vẫn níu lấy Min Woo để anh đưa thuốc cho mình. Không phải thuốc bệnh mà thuốc độc.

“Eunnie, rút cục chị còn bệnh gì nữa?”

“Parkinson.”

“Không chỉ nó.”

“Ừ… Em chỉ cần biết thế thôi.”

Một sáng nọ, anh bước vào phòng rồi hoảng sợ đánh rơi khay đồ ăn xuống.

“Eunnie, Eunnie! Tỉnh lại, Eunnie!”



Trắng

.

Xám

.

Những giọt nước mưa bên ô cửa sổ.

Những cụm mây lang thang vu vơ.

Những khóm hoa bùng nở trong nắng.

Eun cười.

Cô nhớ cách đây rất lâu, cô mong mình được tìm thấy giữa hoa và cỏ.

Cô mong mình tan trong nước. Mãi mãi…

Noh Min Woo, khi chị chết, em hãy hỏa tang chị nhé. Để chị hóa thành tro…

Cô từng nghĩ rằng, chỉ còn là tàn tro, cô sẽ thôi không còn đau đớn nữa. Đến khi thành tro… lại sợ tàn tro bay mất.

—o.0.o—

Một năm sau.

Ngọn đồi xanh và những cơn gió luồn vào tâm trí anh những cơn đau nhức nhối. Bóng hoàng hôn đổ dài về phía anh, chỉ hắt hình ảnh người đàn ông đứng lặng thinh trước ngôi mộ nhỏ.

“Gửi Hyun Joong.

Nếu anh đứng trước mộ em rồi khóc, em sẽ rất vui anh à. Từ khi biết mình bị bệnh, em đã uống thuốc độc. Anh biết không? Em đoán là không.

Anh này! Trước khi em biến mất, anh có đau lòng không? Em đoán là có một chút. Em biết, anh đã từng thương hại cho em. Giống như cái cách anh thương hại một chú chó nhỏ lạc đường đứng dưới mưa. Em biết… Anh là một kẻ tàn nhẫn dịu dàng. Chỉ là… anh không tàn nhẫn nhiều như em mà thôi.

Em biết, anh à. Em đã găm vào anh, một vết thương mãi mãi. Em không thuộc về anh, cũng không thể yêu anh. Anh có từng yêu em chưa? Hay đơn thuần là có ý nghĩ nào về việc yêu em không?

…”

Bức thư rất dài, anh không đọc hết, chỉ dùng bật lửa đốt mảnh giấy anh luôn cất giữ bấy lâu.

Khụy xuống, anh cúi đầu.

Quỳ trước ngôi mộ ngày hôm ấy, anh biết, thế giới của mình đã sụp đổ.

“Eun à. Anh yêu em.”

End Fic




Rất lâu sau, thứ tồn tại giữa chúng ta chỉ là những nỗi đau không thể xóa nhòa.

Đôi lời tản mạn của tác giả

Fic này dựa trên một bộ film trên Star Movie, nữ chính do Ann Hathaway đóng, cô gái ấy mắc bệnh Parkinson và mình thì không xem đến cuối film. Chỉ nhớ mang máng là có rơi nước mắt.

Có một chi tiết Min Woo nói “không còn lâu nữa đâu” mình lấy trong Gintama tập 15 của nhân vật Okita Sogo khi anh nói với Hijikata Toshiro về căn bệnh của chị gái mình.

Thật sự cái fic này mình viết như một cách để khôi phục phong độ nhưng rõ ràng nó không thành công như mình tưởng. Một năm không viết khiến tay nghề đã thui chột đi rất nhiều.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 10-2-2014 23:20:06 Từ di động | Xem tất
Fic rất hay và cảm động Au à! Thật sự mình đã khóc khi đọc đến những đoạn cuối cùng.
So Eun là một cô gái biết làm chủ bản thân mình, không ủy mị và cũng không yếu đuối. Mình thật sự rất thích cách Au miêu tả về cô ấy, có chút mỏng manh, cô độc và bi thương. Đã lâu rồi mình không đọc được fic nào cảm động như vậy.
Hy vọng lần sau có dịp đọc fic của Au nữa nhé.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 11-2-2014 11:56:23 | Xem tất
nguyenlam2245 gửi lúc 10-2-2014 11:20 PM
Fic rất hay và cảm động Au à! Thật sự mình đã khóc khi đọc đến như ...

Tần Vy nhờ mình gửi lời cảm ơn tới bạn vì đã đọc và yêu thích tác phẩm này ạ . Nàng ý còn viết nhiều truyện nữa lắm, bạn vô wordpress nhà nàng ý đọc nha, vì trên này mình mới up đc 3 fic cua nàng ý thôi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 11-5-2014 02:24:38 | Xem tất
sad end
Kim Hyun Joong - Kim So Eun
lần đầu mình đọc fic 2 ng` 1 couple đấy
nhưng rất hay và ý nghĩa, một cái kết buồn nhưng đọng lại nhiều yêu thương cho cả 2

Bình luận

au tần vy gửi lời cám ơn b đã đọc và nx cho fic ạ :D  Đăng lúc 14-5-2014 11:43 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 11-5-2014 14:45:16 | Xem tất
Mình đã đọc fic này một cách rất chăm chú và kỹ lưỡng. Cảm ơn bạn vì đã post. Fic này thật sự rất hay!
Đa số cách viết của các Author bây giờ khá nhanh, đọc xong cũng không đọng lại được gì. Nhưng Tần Vy đã diễn đạt Fic này một cách rất chậm, rất cô đọng và súc tích. Mình nhận xét hơi mâu thuẫn nhỹ? Nhưng thật sự Fic này của Tần Vy rất sâu lắng... chậm nhưng không chậm... rất tuyệt! Đây cũng là phong cách viết mà mình rất thích và đang theo đuổi. Ủng hộ Tần Vy nhé! Mong rằng mình sẽ đọc được nhiều tác phẩm hay hơn nữa của Tần Vy!
Thân!

Bình luận

thanks b :D mình đã chuyển lời b cho au rùi,tần vy rất cám ơn b đã đọc và nhận xét cho fic :D  Đăng lúc 13-5-2014 10:42 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách