Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Bacham72
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Shortfic] [Shortfic | T] Bay cùng ước mơ | Bacham72 | JYJ - Fictional girl | Completed

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 19-12-2014 17:23:01 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG CUỐI


PART 1

Hôm nay thật là một ngày đẹp trời, không khí se se lạnh trong một ngày cuối năm, bầu trời trong xanh, có nắng nhẹ, gió man mát…

Bà phù thủy đứng bên Junsu chỉnh trang lại trang phục đua, Jaejoong và Yoochun kiểm tra xe dù chẳng phải là nghề của mình, cả bốn như quấn quít bên nhau không rời, ríu rít như những chú chim sâu, khiến cho nhịp điệu thời gian trở nên đầy tràn sự sống…

Ruby: -“ Rồi, xong rồi đấy, cậu thật đẹp trai ah!”

Junsu: -“ Cảm ơn chị Ruby!”

Yoochun: -“ Sao chị chỉ khen mỗi Su vậy?”

Ruby xoay qua: -“ Ta già mắt kém mà… nhưng tối đấy ta cũng thấy ngươi rất có phong cách!”

Yoochun: -“ Dĩ nhiên rồi!”

Cả 3 quay nhìn, cái tên có gương mặt trắng quay đi, thinh lặng…

Ruby bật cười phóng tới đưa tay quàng cổ Jaejoong, xoay Jaejoong lại…

-“ Ngươi thì khỏi cần khen, ngươi biết mà!”

Jaejoong mỉm cười: -“ Chị rất biết cách dụ ngọt ah!”

Ruby đẩy đám đó đó chụm lại một chổ…

-“ Chụp hình nào, cho ta làm kỷ niệm…”

Ruby giơ tay lên làm cái khung hình…

-“ Cười nào…”

Đám đó đó nở nụ cười… một nụ cười bình yên vì hạnh phúc khi ở cùng với nhau như người thân…

Ở cách đó không xa, trong cái xe đua với kính dán, vẫn không thể làm mờ đi cái hình ảnh nãy giờ từ bốn cái con người mà đạo diễn Kim đã lưu tâm… mỗi người một vẻ, nhưng đều toát ra sự thân thiện, đáng mến… tự dưng cô cảm thấy mình cô độc, tự dưng biết suy nghĩ thật nhiều… rằng từ trước đến giờ sao cô không thể đơn giản hóa mọi vấn đề, như bọn người ấy, vui thì cười, buồn thì khóc… cuộc sống này quá khó khăn, để cô lại trao đi khó khăn cho cả thiên hạ, mà trong đó có cả bản thân mình… như con đường mà cô sắp bước vào, chạy đua với cái thời gian ngắn nhất mà cô bắt mình phải làm cho bằng được, vậy trên con đường đấy cô nhận lấy được gì, chỉ có gió, chỉ có tiếng động cơ gầm rú, chỉ có sự chiến thắng dành cho ai…

Bản thân mình ư? Phải… được chiến thắng mọi thứ là cái tự tin cũng như thỏa mãn cảm giác háo thắng mà mỗi con người chúng ta đều có… vậy ai cũng chạy đua, ai cùng phải lướt qua nhau, thật nhanh trong đời, thì chẳng phải trên con đường đấy đã không có ai nhìn thấy ai…

Tự chủ… là điều cần thiết cho cuộc sống ngày nay, vậy sao ta không chọn, một lần bước chậm lại, để nhận biết thế giới này còn có những sắc màu gì, sao ta không một lần bước chậm lại, để nhận biết có những ai bên cạnh ta… sao ta không một lần bước chậm lại, để trái tim bình yên thở, với nhịp đập đơn thuần, lắng tai nghe những cung bậc của cảm xúc thời gian, hòa mình vào giấc mơ tận sâu trong ký ức, mà đời đã bắt ta phải dấu đi, giấc mơ của tuổi thơ, những giấc mơ ngộ nghĩnh thật trẻ con… không biết lo lắng, phiền muộn… như bốn con người ấy, vất vả giữa đời nhưng vẫn luôn có nhau, bên nhau cùng chia sẻ mọi thứ…

--

Tiếng còi báo hiệu đến giờ, mọi chiếc xe đều được vào vị trí xuất phát… Ruby cùng Jaejoong và Yoochun lựa một chổ trên cao để thấy rõ…

Theo kế hoạch thì Junsu sẽ bám sát xe của đạo diễn Kim, Junsu sẽ đưa đạo diễn Kim vào cuộc đua như không cân sức, muốn vượt qua nhưng chỉ là thua đi 1/1000.

Ruby cổ vũ cho Junsu bằng cách giống như những người hiện đại của trái đất, tay cầm hai cái bông tua lớn, miệng há to hô hào, khiến cho Jaejoong và Yoochun cứ tròn mắt nhìn, rồi xầm xì cùng nhau:

Jaejoong: -“ Xem bả kìa, hơn trăm tuổi rồi còn như con nít!”

Yoochun: -“ 150 tuổi, nhưng em nghĩ bỏ số 0 đằng sau đi thì đúng như cái hình ảnh bây giờ đấy!”

Ruby: -“ Nói xấu ta à? Đừng tưởng ta không nghe nhé! Thế hai ngươi đang làm gì cho Junsu?”

Jaejoong: -“ Chị có làm gì thì Junsu mắc lái xe rồi sao thấy!”

Yoochun: -“ Để dành hơi lát mừng sướng hơn!”

Ruby: -“ Sao hai ngươi biết là Su không thấy, không nghe, ta là phù thủy mà, ta nghe được hắn đang lẩm bẩm kìa?”

Đồng thanh: -“ Su đang lẩm bẩm gì vậy?”

Ruby hạ giọng: -“ Hắn đang nói hình như đạo diễn Kim có ý nhường hắn, và hắn muốn ta cho hắn biết hắn nên làm thế nào?!”

Yoochun: -“ Vậy chị tính sao?”

Ruby nhìn qua Jaejoong: -“ Cái này thì ngươi hỏi nhóc Jae chứ sao hỏi ta, ta chỉ ở giữa truyền đạt thôi nhe!”

Jaejoong: -“ Sao em biết, kế hoạch này 3 người rõ nhất đó mà!”

Yoochun: -“ Vậy… chị quyết định đi!”

Ruby lên giọng: -“ Ta quyết định rồi hư chuyện lại đổ thừa cho ta!”

Yoochun: -“ Vậy anh quyết định đi anh Jae!”

Jaejoong: -“ Cho Su quyết định!”

Ruby nhíu mày, như đã truyền đạt…

-“ Hắn nói hắn không thể quyết định, hắn hối kìa, bởi gần đến đích rồi, nhanh…!”

Jaejoong: -“ Cứ để tự nhiên vậy?”

Yoochun + Ruby đồng thốt lên: -“ Gì…?”

Nhưng cả hai đều bỏ hết tâm trí, lẫn cái mồm vào cái tốc độ trước mặt, miệng la lớn…

-“ Nhanh… nhanh lên Junsu…”

Jaejoong nhíu mày… trời… mình mới nói thì lộ mặt thật rồi, xem kìa, hai người máu me quá đấy…

Ruby quay qua Yoochun: -“ Su nói hắn không dám vượt mặt đạo diễn Kim vì sợ kế hoạch tan tành!”

Yoochun: -“ Anh Jae nói đồng ý để tự nhiên rồi, Su còn sợ gì chứ… ah… gần… gần đến đích rồi kìa chị Ruby…!”

Tiếng Yoochun như quyết định mọi thứ, Ruby lao tới…

-“ Để ta…!”

Jaejoong và Yoochun sững người khi thoắt cái bà phù thủy biến mất, chỉ có cơn lốc như vừa vụt qua… trong tiếng của người dẫn chương trình…

-“ Đoạn cuối định mệnh, khúc cua tử, giữa hai xe luôn dẫn đầu mang số 1 và 13, liệu số 13 có làm nên huyền thoại hay không, và như chúng ta đã thấy sự cạnh tranh quyết liệt này, cơ hội cho xe số 13, thua đó là điều đáng tiếc, như từ đầu, vẫn là 1 và 13 đi cùng, không thể tách rời nhau…

Junsu chọn cua vòng ngoài, nhường cho đạo điễn Kim.

Carol Kim chỉ có thể chọn vòng trong, bởi chiếc 13 đã chọn vòng ngoài, cô chợt nhận ra thế nào là tình bạn hữu, rõ ràng trên đường đua, cô đã thấy tay lái của nhóc đấy cừ hơn cô rất nhiều, nhưng lúc nào cũng chỉ ở phía sau cô… bọn hắn đang làm gì thì giờ đây cô biết rõ… nhưng cô cũng biết rõ mình không thể dừng lại cái cuộc đua cùng sự chiến thắng này, thật tiến thoái lưỡng nan…

Junsu nhả ga, nhưng không chiếc xe của anh chợt lao tới trước trong tốc độ kinh hoàng, anh không thể ngờ tới… tiếng ai đó bên tai…

-“ Ngươi giữ tay lái nhé, ta chỉ có thể lo phần tốc độ thôi!”

Khiến Junsu không thể buông tay, cũng như buông bỏ mọi thứ theo kế hoạch… chạm đích… anh chỉ có thể nhận biết được điều đó, chiếc xe thắng lại đột ngột, anh mới buông tay ra, thở dài… bà phù thủy lại phá hỏng mọi chuyện rồi… tiếng la hét rõ to, nhưng vẫn không làm át đi tiếng người dẫn chương trình…

-“ Cuối cùng thì chúng ta cũng được thưởng thức một cú chạm đích thật ngoạn mục, đây không còn gọi là sự kiện nữa, mà chúng ta nên gọi là huyền thoại dành cho số 13…”

Junsu bước ra khỏi xe, lần đầu tiên anh có thể bước ra chứ không bò ra như mọi lần nữa, khi giấc mơ của anh trở thành hiện thực, nhưng anh Jae thì… có lẽ là không, anh đưa mắt nhìn… giữa biển người mênh mông… tìm kiếm… cái bà phù thủy lại phá hỏng chuyện của anh Jae, nhưng lại đem cho anh cái ước mơ mà anh chỉ có thể để trong tâm, không bao giờ nói ra… là gì, chẳng phải anh luôn chọn cách sống lắng nghe nhiều hơn là nói sao, nhưng giờ đây lại có người nghe tiếng của lòng anh, thì còn gì hạnh phúc cho bằng… nhưng chị Ruby đâu rồi… chị trốn anh Jae rồi sao…

Jaejoong và Yoochun chạy đến bên Junsu… ôm chặt mừng… vì gì chẳng biết… cả 3 đưa mắt nhìn quanh… đồng thanh…

-“ Bả trốn rồi à?”

Ruby khựng bước… rõ ràng ta không thể đi mà… Ôi, sáu viên bi long lanh đang tìm kiếm ta… đừng nhìn… ta sẽ không yên lòng…

-“ Không chỉ có ba má bà đâu nhe, cả quốc vương cũng lo lắng cho bà, giờ bà không muốn về à?”

Tiếng tên nhiều chuyện bên tai…

-“ Họ bảo gặp bà là phải đem bà về ngay tức khắc!”

Ruby quay đầu đáp buồn:

-“ Ta về lấy chổi!”

Nhưng bị khựng lại bởi tên nhiều chuyện:

-“ Không cần đâu, đi cùng với ta nào, đừng để bạn của bà bị phạt tội chứ?”

-“ Có ai chết đâu mà hối thế?”

-“ Sao không, bọn họ chết vì nhớ bà kìa!”

-“ Nhớ ta, không phải là muốn tống cổ ta đi luôn sao?”

-“ Lúc đầu thì thế, sau thì không!”

-“ Ngươi nhiều chuyện, còn nói dối!”

-“ Nói dối chi trời… mà bà ở đây làm gì vậy? Đi mấy cái hành tinh mới tìm được bà, ở đây có gì cho bà chơi? Nhiệm vụ làm đến đâu rồi?”

Nghe tên nhiều chuyện hỏi liên tu bất tận, Ruby biết chắc hỏi sao lát cũng lòi ra mọi việc, nên kéo hắn.

-“ Về nhà thôi! Việc ta làm xong rồi!”

Hai cái dáng biến thành màu đen, rồi thoắt đổi ra làn sương, bay lên trong bầu trời trong xanh…

Không thể quay đầu, nhìn thêm một lần cuối… tạm biệt, những con người mà ta yêu thương… bình yên nhé… Ruby run run chẳng dám trao đi lời thì thầm bằng năng lực, chỉ có thể giữ lại trong đầu, trong con tim cái tình cảm gì… các ngươi biết rõ rồi chứ… là tình thân mà ta cần, ta đã tìm thấy được ở nơi đây, nhưng vẫn như muôn thuở, ta không thể nắm giữ trong tay mình, một đôi tay yếu đuối… mai này ta lại nhốt mình trong phòng, ôm mộng cái bằng hạng ưu, đến bao giờ ước mơ của ta trở thành hiện thực… không bao giờ cả… không vì các ngươi, mà ta muốn được học… học mãi những điều quý giá giữa không gian rộng lớn này…

--

Hai năm sau…

Vẫn dáng ai ngồi bên máy, vẫn tiếng gõ lóc cóc của bàn phím, phía sau vẫn là tên nhiều chuyện góp ý vào…

… Giữa rừng trúc xanh biếc, giữa bóng đêm đen với ánh đèn đô thị, giữa bầu trời trong xanh…

-“ Đoạn này mâu thuẫn quá đấy bà…”

Vẫn bỏ ngoài tai như vô tri, vô giác, cộng cả vô tình… giờ đây có thêm một ngón hoạt động nữa trên bàn phím là 3…

-“ Bao năm rồi bà cũng chưa viết vào phần thân bài gì hết, bà thiệt là… ngóng truyện của bà đọc thôi, cũng dài cổ!”

-“ Vậy ngươi ngóng làm gì?”

-“ Lạ à… từ trước đến giờ vẫn thế cơ mà, ở đây chỉ có ta mới chơi với bà thôi!”

-“ Ngươi từng bảo nơi đây ngóng trông ta, cần ta, nhưng ta về rồi thì bơ ta!”

-“ Là vậy đấy, tự dưng có bà ngồi đây làm cảnh, giữ cửa, lúc trước họ đi qua, đi lại không thấy bà nên mới thấy thiếu thôi, giờ bà vẫn như cũ, giữ cửa ở đây, thì dĩ nhiên họ bơ bà là phải rồi!”

-“ Ngươi nói xuôi ngược gì cũng được ráo trọi ah!”

-“ Ta chỉ nói sự thật thôi, à mà bà định đi nữa à? Nói cho ta biết nơi đấy có gì chơi không?”

-“ Không!”

-“ Bà biết nói xạo hồi nào thế? Nếu không có gì cho bà lưu luyến sao đêm đêm bà cứ nhìn về nó thế kia?”

-“ Giờ ta biết ngươi còn giỏi tưởng tượng!”

-“ Chúng ta cùng trốn đi đi!”

-“ Ngươi đang cua ta à?”

-“ Ôi… sao bà có thể nghĩ ra được như thế nhỉ?”

-“ Ngươi đang dụ ta trốn đấy, ta có ý tưởng mới, im lặng nào…”

-“ Bà biết mà, ta ở đây buồn chết đi được, nếu ta không phải là con trai của Quốc Vương, thì ta đã tự ý xổng chuồng rồi!”

-“ Bởi thế có cho ta bằng cấp hạng đặc biệt, ta cũng không đi cùng ngươi!”

-“ Từ trước đến giờ ta với bà có phân biệt giai cấp đâu!”

-“ Ta biết!”

-“ Giờ bà mới biết sao?”

-“ Ngươi rảnh quá, ta cứ tưởng ngươi lên chức rồi chứ?”

-“ Thôi, đừng nhắc nhé, tổn thương lòng ta đấy, cả hành tinh Far Far Away này chỉ có mỗi người bạn, mà không thèm chia sẻ với ta!”

Ruby dừng tay xoay lại… tên nhiều chuyện chơi với cô từ thuở bé… hắn có cái gốc bự mà cô không muốn chạm vào… hoàng tử của Far Far Away… với vóc dáng có chiều cao và số đo 3 vòng siêu mẫu, gương mặt chữ điền hệt như tài tử ngoại quốc, mái tóc màu nâu đen dài qua vai mềm mại, đôi mắt màu xám xanh đầy mê hoặc, sóng mũi cao, có chút đuôi nhọn, đôi môi màu đỏ sậm hình trái tim, bờ môi dày gợi cảm, cái cằm thì ôi thôi, đúng như ý thích của cô… chẻ khuyết cùng hàng râu phớt màu đen đen trên cả mép, mỹ nam của Far Far Away, biết bao nhiêu người muốn theo hầu, nhưng chỉ chơi với cô, phải chăng đó cũng là một trong những điều mà cô bị ghét bỏ, bị tẩy chay… cô hạ giọng:

-“ Chuyện gì xảy ra vậy?”

-“ Giờ bà mới hỏi…!”

-“ Ta có ở đây đâu, dĩ nhiên giờ ta mới hỏi!”

-“ Nhưng bà về đây được hai năm rồi đấy!”

Ruby nhíu mày…

-“ Hai năm rồi ư?”

-“ Phải, bà trẻ mãi không già, nên không biết sợ thời gian, nhưng nói gì thì nói, bà đi một thời gian thấy bà trông có vẻ ưa nhìn hơn đấy!”

-“ Ta biết trong mắt ngươi, ta xấu nhất hành tinh này, vậy ngươi chơi với ta làm gì, mắc công ta làm ngươi lu mờ!”

-“ Hahaha… ta lựa chọn chơi với bà để ta tuyệt mỹ hơn đó chứ?”

-“ Ngươi đẹp thì sao, bản tính không được thì ta cũng không thèm!”

-“ Bản tính ta như vầy mà bà còn chê, vậy bà thèm ai chứ?”

-“ Hỏi lạ… ta thèm ai thì phải báo cáo cho ngươi biết sao?”

-“ Tự dưng nói chuyện của bà, lần nào cũng thế…”

Ruby thở ra, thật buồn, nhưng lại lên giọng:

-“ Okay… nói chuyện của ngươi!”

Ruby lặng nhìn, cái tên nhiều chuyện… cô chỉ muốn gọi hắn, và xem hắn như thế, để có cái khoảng cách thật gần cho cả hai… cái tên nhiều chuyện cúi xuống, như cái góc độ cùng thời gian ngày nào… cảnh quay chậm… để trái tim cô run rẩy… với những điều chất chứa trong lòng, mà dù thời gian nào có trôi đi thế nào nữa thì cô cũng không thể nói ra… ước mơ của cô ư… cũng chính là đây… cũng là trên cái màn hình màu trắng này, với tiếng gõ bàn phím lóc cóc, mà cô chỉ muốn đem hắn vào làm vai chính, nhưng cô không bao giờ dám… chỉ vì cô biết có những khoảng cách vô hình lại luôn hiện hữu giữa cô và hắn… hắn muốn gì ở cô… đứng phía sau cô, ủng hộ cô, hay chờ đợi cô tỏ lòng… với hắn… cô biết chứ, đã nhiều hắn cho cô cơ hội, nhưng cô biết lượng sức mình, giờ đây cô muốn có đám đo đó ở bên, góp ý cho cô, mặc dù cô biết cái quyết định cuối cùng vẫn là cô tự quyết, nhưng có người ủng hộ cô sẽ thấy mạnh dạn hơn…

-“ Ta nói với bà lần này là lần cuối, tháng sau, papa hối thúc ta làm đám cưới, vậy bà chuẩn bị quà gì cho ta?”

Ruby sững người, quay đi…

-“ Ngươi muốn quà gì…?”

Cô buộc miệng nhưng chợt nhớ nên vội tiếp:

-“ Trong khả năng của ta thôi nhé, ngươi là hoàng tử quý tộc, đâu thiếu thứ gì chứ?”

Ruby không quay lại nhưng vẫn nghe được tiếng trầm buồn…

-“ Ta không ép bà bất cứ việc gì, bà hiểu mà, và bà luôn nói gì ta cũng nghe theo, kể cả bây giờ, bà chúc phúc cho ta, ta cũng phải nhận lấy!”

-“ Ngươi trách ta ư?”

-“ Trách… hờn… dỗi… ta cũng muốn đem hết cho bà, thôi… ta đói bụng rồi, ta về ăn cơm đây, papa nói ta chẳng biết làm gì cả, ăn hại, ăn bám, suốt ngày chơi nhong nhiều chuyện, đói thì về nhà mò cơm ăn, không phụ được gì… có lẽ ta tệ hại thế, nên người ta không thèm ta…”

Nghe tiếng gió thoắt mất, Ruby mới quay lại, cô bước đến khung cửa, đưa tay vén tấm màn mà giờ đây cô đã thay bằng màu đen… bầu trời rộng lớn… đêm nay đầy những vì sao, như những ngọn nến lung linh trong đêm, thắp sáng lên với hàng hàng triệu ước mơ của mỗi sinh vật sống, những ước mơ nào được trở thành hiện thực thì quá ít ỏi… cô đưa tay ra… không bao giờ cho ước mơ mình hòa vào đó, không cho nó bay cao khoe mình trước ai…




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 19-12-2014 17:29:34 | Chỉ xem của tác giả

PART 2

Ruby chợt giật mình bởi vòng tay ôm chặt phía sau, cùng tiếng nói bên tai thật trầm ấm…

-“ Đi cùng anh nào, chúng ta rời bỏ nơi đây, tìm đến một nơi bình yên chỉ có riêng hai ta, bỏ ngoài tai mọi lời nói, bỏ những điều luật khắc khe, những tị hiềm ganh ghét, ta biết rõ ước mơ nào ta đang có cùng, sao em lại cứ lạnh lùng tự giết chết mình như thế… cho em một lần đi, để biết thế giới này có nhiều điều quan trọng cần nắm giữ, vậy mà về đây, em cũng không thể tự vượt qua được chính mình, ai từng nói, phải có kiên trì, ai từng nói sống là phải có ước mơ, ai từng nói muốn có một tình yêu bất diệt…”

Ruby run rẩy khép mắt lại, cô cảm nhận mình như đang bay vào không gian, rời xa Far Far Away… chân trời nào là nơi cô dừng chân, cô mở mắt… chỉ thấy tên nhiều chuyện đang giữ lấy cô, cùng lao vào bóng đêm trước mặt, bay cùng những vì sao… một ngôi sao là một điều mơ ước…

-“ Tại sao ngươi lại chọn ta?”

-“ Vì em đặc biệt nhất Far Far Away!”

-“ Chưa đủ thỏa mãn!”

-“ Vì em xấu nhất, tệ hại nhất và cũng đáng yêu nhất!”

-“ Ta sẽ làm ngươi thân bại danh liệt!”

-“ Ta có gì đâu mà em nói thế!”

-“ Ngươi có cả giang sơn và nhiều mỹ nhân…”

-“ Rồi sẽ chán chê em chứ gì? Nếu em cho là thế mà không dám bước tới thì thật ta là kẻ tệ hại nhất rồi!”

Ruby quay đầu… chạm mắt… lần đầu tiên được nhìn tên nhiều chuyện với cái nhìn thật sâu trong mắt… bao nhiêu năm rồi ta bên nhau nhỉ, nhưng chẳng dám nhìn nhau…

-“ Em chịu nhìn ta rồi ư?”

Nhận lấy đôi mắt long lanh trong đêm, nhận lấy vòng tay siết chặt, nhận lấy tiếng nói bên tai…

-“ Chúng ta đến hành tinh xanh!”

-“ Để làm gì?”

-“ Nơi đó chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc!”

-“ Với ngươi ư?”

-“ Phải, chúng ta sẽ sống bình thường như bao người, sáng đi làm, chiều về nhà quây quần bên nhau!”

-“ Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!”

-“ Sao không… chỉ cần ta nghĩ đơn giản cho mọi thứ, thì mọi thứ sẽ là đơn giản!”

Ruby ngạc nhiên ngước nhìn… tòa nhà lớn màu trắng…

-“ Ta sẽ ở đây ư? Ngươi lại…”

-“ Đâu có, nơi đây là nơi mà ta nghĩ em muốn đến nhất!”

Ruby đưa mắt nhìn những khung cửa sổ rộng không kéo rèm… ánh đèn nhấp nháy đủ màu bên trong, không khí se se lạnh của màn đêm buông xuống… những màu sắc lung linh phủ khắp cây thông màu xanh sậm… đẹp quá… ngày lễ Đoàn tụ… ngày lễ của gia đình… cánh cửa mở rộng ra…

Ruby ngạc nhiên khi thấy… đám đo đó bước ra… với dáng điệu tự tin sải bước chân dài đến bên cô, gương mặt vẫn sáng như ngày nào, nhưng phảng phất nét chững chạc, thời gian trôi qua rồi, mọi thứ phải đổi thay đúng không… bọn chúng vẫn đáng yêu như cái ngày đấy dù bây giờ chúng chải chuốc chỉnh chu từ đầu đến gót chân… tuyệt đẹp…

Mọi thứ chợt ngưng lại, thời gian, không gian, kể cả nhịp tim hơi thở, và cũng như cái ngày ấy, sáu cái viên bi long lanh trao cho cô… bọn chúng đang muốn quyến rũ ai thế kia nhỉ… cả đám tự dưng lao tới… khiến cô chới với lùi lại… vòng tay rộng siết chặt lấy cô, như muốn lấy đi mọi thứ… cô đã thiếu gì bọn hắn để bọn hắn đòi nhỉ…

-“ Merry Christmas!”

Tiếng đồng thanh… theo cùng là những cung bậc cảm xúc riêng, hòa vào nhau, thành bản Acappella như ngày nào… cái âm vực có tần số chấn động Far Far Away…

Cô bị đám đo đó lôi vào nhà… nhấn cô ngồi vào ghế lớn giữa phòng… rồi ngồi xuống đất, trước mặt cô, như cái ngày ấy… giữ cô lại ư… phải, chỉ nơi đây là nơi cô muốn lưu lại, vì ở đây có thứ tình thân mà cô cần… cô ngước nhìn tên nhiều chuyện, hắn đang bước đến bên cô…

Đám đo dó quay lại đồng thanh…

-“ Ai vậy chị Ruby?”

Ruby mỉm cười không trả lời…

Junsu: -“ Bạn trai à?”

Jaejoong: -“ Đồng nghiệp!”

Yoochun: -“ Là người yêu!”

Junsu + Jaejoong: - “ Sao cậu biết?”

Nhưng Yoochun lại nhìn Ruby: -“ Nghề của em mà phải không?”

Ruby bật cười.

Đám đo đó đứng lên kéo ghế, nhưng tên nhiều chuyện lắc tay từ chối, ngồi xuống cùng bọn nó, kéo Ruby ngồi xuống đất luôn…

Jaejoong: -“ Lâu quá không gặp, chị vẫn thế không thay đổi!”

Ruby: -“ Ta là phù thủy mà! Bọn ngươi xinh đẹp hơn đấy!”

Đồng thanh: -“ Sao bảo bọn em xinh đẹp, phải gọi là đẹp trai!”

Ruby bật cười: -“ Ừh…”

Junsu: -“ Sao chị không giới thiệu vậy?”

Jaejoong: -“ Hai người quen nhau lâu chưa?”

Yoochun: -“ Có làm đám cưới chưa?”

Jaejoong: -“ Có baby chưa?”

Junsu: -“ Chị tính ở đây chơi lâu không?”

Yoochun: -“ Sao lần đó chị biến mất vậy?”

Jaejoong: -“ Chị làm bọn em rất buồn!”

Junsu: -“ Ít nhất chị phải nói một lời tạm biệt chứ?”

Ruby: -“ Bọn ngươi nhiều chuyện hơn đấy nhé!”

Yoochun: -“ Cái này là quan tâm mà!”

Jaejoong: -“ Là lo lắng cho nhau!”

Junsu: -“ Là tình cảm của người một nhà!”

Ruby: -“ Ta vẫn nói không lại bọn ngươi!”

Junsu: -“ Chị ở đây nhé!”

Yoochun: -“ Như trước vậy?”

Jaejoong: -“ Giờ bọn em có phòng cho chị rồi đấy!”

Ruby: -“ Nhà của bọn ngươi à?”

Yoochun: -“ Ước mơ của bọn em đã trở thành hiện thực!”

Ruby: -“ Ta biết!”

Đồng thanh: -“ Là do chị đấy!”

Ruby: -“ Ta có làm gì đâu?”

Lại đồng thanh: -“ Đạo diễn Kim nói hết cho bọn em nghe rồi!”

Ruby bật cười nhẹ: -“ Cô ta không giữ lời! Là do sức và tài năng của các ngươi thôi! Ta chỉ có mỗi tội lì…”

Vẫn đồng thanh: - “ Bọn em biết!”

Jaejoong hạ giọng: -“ Mỗi con người đều có một tài năng riêng biệt!”

Yoochun hòa theo: -“ Nhưng để được chứng tỏ thì không phải là chuyện dễ!”

Junsu cũng thế: -“ Cuộc sống này vẫn có cái gọi là tị hiềm, ganh ghét!”

Ruby lên giọng: -“ Vậy thì ta vẫn phải luôn cố gắng để xóa bỏ những thành kiến chủ quan…”

Rồi cả đám bật cười…

Junsu ghé tai Ruby, như xầm xì:

-“ Vậy chị cần hai phòng hay một phòng?”

Yoochun cũng ghé tai như cái ngày nào:

-“ Cậu hỏi lạ, nó còn bé lắm, chị thông cảm!”

Ruby cười nhẹ:

-“ Cậu lớn được bao nhiêu?”

Yoochun cười: -“ Em cũng vẫn còn bé!”

-“ Các cậu vẫn không muốn lớn à?”

Junsu hạ giọng: -“ Công việc bọn em nhiều quá chị à?”

Yoochun thở ra: -“ Không có phút giây nghỉ ngơi!”

Ruby bật cười: -“ Đổ thừa hay hãnh diện vậy?”

Jaejoong: -“ Các người nói gì thì nói lớn lên, mất lịch sự, biết còn có hai người ở đây không?”

Cả 3 ngẩng lên…

Yoochun + Junsu đồng thanh:

-“ Anh đi dọn phòng cho chị đi!”

Jaejoong tròn mắt: -“ Gì… sao lại là anh?”

Lại đồng thanh: -“ Anh quen làm mà!”

-“ Để anh, mấy người nói chuyện đi!”

Ruby ngẩng lên nhìn… tên nhiều chuyện mỉm cười rồi đi vào trong… Ruby nhìn theo… hình như giờ đây cô không nên gọi hắn là tên nhiều chuyện nữa thì đúng hơn, nghe tiếng hỏi đột ngột…

Junsu: -“ Ai vậy chị Ruby?”

Yoochun: -“ Chị chưa trả lời cho bọn em biết!”

Jaejoong: -“ Cũng không thèm giới thiệu người đó là ai!”

Ruby bật cười nhẹ: -“ Là người ta yêu!”

Rồi lên giọng: -“ Ngày mai các ngươi có phải đi làm không?”

Jaejoong: -“ Có, nhưng đến chiều mới đi làm!”

Ruby: -“ Vậy tối nay chúng ta ăn Réveillon nhé!”

Đồng thanh: -“ Okay!”

Junsu: -“ Vậy anh Jae đi dọn tiệc đi!”

Jaejoong: -“ Sao lại là anh?”

Yoochun: -“ Anh quen làm mà!”

Jaejoong: -“ Thế chỉ mình anh thôi à?”

Junsu: -“ Bọn em có chuyện muốn nói với chị Ruby!”

Jaejoong: -“ Nhiều chuyện luôn đúng không?”

Yoochun: -“ Ừ, anh thông minh!”

Junsu: -“ Anh không nhiều chuyện như bọn em, có tiếng tốt rồi còn gì?”

Jaejoong: -“ Hai cậu làm biếng thì có!”

Yoochun: -“ Anh dọn trước đi, lát xong bọn em vào dọn phụ!”

Jaejoong: -“ Xong rồi thì bảo dọn phụ cái gì? Dọn thức ăn vào miệng đúng không?”

Junsu: -“ Ah… anh Jae thông minh!”

Jaejoong: -“ Cảm ơn hai cậu khen nhé!”

Ruby lên tiếng: -“ Thôi, ở đây đi, lát ta hô biến là được chứ gì!”

Jaejoong ngồi xuống: -“ Ừh, được đấy!”

Junsu: -“ Không được! Hô biến thì thức ăn của anh để cho ai?”

Yoochun: -“ Phải tạo việc làm cho công dân…”

Ruby bật cười: -“ Các cậu cứ ăn hiếp anh mình như thế đó à?”

Cả đám bật cười lớn, chỉ có Jaejoong là không cười, mặt hắn nghiêm trang, rất ngầu đời, Ruby hạ giọng:

-“ Tại ngươi chìu bọn nó quá đấy!”

Yoochun: -“ Chị Ruby xúi bậy!”

Junsu: -“ Anh đừng nghe, cũng đừng tin nhé!”

Rồi Yoochun và Junsu lại đồng bật cười… Ruby hòa theo, sau đó là đến Jaejoong…

Nơi hành lang rộng… phía sau… vẫn là cái nhân dáng chuẩn siêu mẫu mà Ruby không bao giờ dám quay nhìn… vì sợ cho mọi thứ… ấy vậy mà cái dáng đấy vẫn dõi theo Ruby, vẫn làm tên nhiều chuyện để cho Ruby biết, em vẫn không chỉ có một mình… hình ảnh của một năm rưỡi trước hiện hữu…

*****


-“ Đạo diễn Kim à, cho tôi nói, một lần thôi, rồi cô muốn làm gì tôi cũng được, thậm chí gọi cảnh sát bắt tôi vì tội phá rối, nhưng chỉ mong cô… cầm đi!”

Cái dáng nhỏ nhắn đuổi theo cái dáng cao cao gầy với những bước chân tự tin, vẫn gương mặt lạnh lùng… như bỏ ngoài tai mọi lời nói:

-“ Một lần thôi, chỉ cần cô đọc hết trang đầu, rồi vứt sọt rác cũng được, cho mọi người cơ hội, chẳng phải cô đã nghĩ như thế trên đường đua hay sao…”

Vẫn bước chân tự tin lạnh lùng ngẩng cao đầu bước tới phía trước…

-“ Ai không có ước mơ, và chỉ muốn ước mơ của mình trở thành hiện thực, cố gắng không buông bỏ, nhưng không có cơ hội thì cũng bằng không? Chưa thử thì làm sao có thể khẳng định để đưa đến một quyết định không đúng, cho người khác cơ hội, tức là cho mình cơ hội!”

Cái dáng nhỏ nhắn mà ta trân trọng giờ lại đi cúi đầu trước người khác… cái con người mà bất cần cả thương hại lẫn thương yêu lại đang vì thương yêu mà hạ giọng năn nỉ người khác… cái người có trái tim sắt đá đến vô tình, giờ đây là vì tình thân mà lo cho người khác… là em… với cái vẻ bên ngoài xấu xí nhất Far Far Away, với sự cứng đầu lì lợm đến độ chẳng ai có thể dạy bảo, cái con người không thích gì thì cứ việc phá tan hoang, cho tan tành mọi thứ, giờ đây phải cố gìn giữ, bằng đôi tay nhỏ bé, em đang cầm gì trong đôi tay ấy, cái kịch bản có tựa đề “ Bay cùng ước mơ” chỉ để mong người ta ghé mắt vào, để thực hiện ước mơ của đám đo đó mà em đã trao đi thứ tình cảm đáng quý, đó là tình thân thuộc giữa con người trong một gia đình, gắn kết bằng điều thiêng liêng mà không có gì có thể chia cắt, phải không em… em đã tìm được ở đây, điều em cần, tìm được ở đây điều em yêu thương, mà nơi đó, anh không thể cho em…

Rõ ràng em có năng lực để làm mọi thứ, nhưng không… em muốn có sự công bằng, muốn giữ lại thành ý, muốn là một con người bình thường nhất, như bao người, để chỉ cần em kiên trì, cố gắng, mọi ước mơ đều có thể trở thành hiện thực đúng không em…

*****


Và như ý của em rồi đó… ước mơ của cả bốn, mà từ cái ngày em nhận lấy, anh cũng đã được thấy, chỉ vẫn là phía sau em âm thầm… vẫn mãi đợi cái ước mơ của anh… trở thành hiện thực…

Ruby quay nhìn… phía sau mình… vẫn tên nhiều chuyện hiện hữu… bên cô không rời… Ngày ấy, cô biết có hắn nhiều chuyện góp vào, cô vẫn giữ lại trong lòng mình đấy chứ, để mỗi ngày một đầy… ước mơ của mọi người đã được thực hiện, còn ước mơ của anh… cho em biết đó cũng chỉ là ước mơ bình thường… nào, cùng đến với bọn em, để cùng bay trên bầu trời rộng lớn…

Junsu lên giọng: “ Chị Ruby à, người yêu của chị tên gì nhỉ?”

Jaejoong: -“ Hai người ở lại đây với bọn em nhé!”

Yoochun: -“ Sao vậy… họ phải có không gian riêng chứ?”

Ruby mỉm cười:

-“ Anh ấy là my love… và ta để anh ấy quyết định cho ta… cạn ly chúc mừng nào…”

Jaejoong: -“ Chúc mừng cho ước mơ của chúng ta đã trở thành hiện thực!”

Junsu: -“ Em còn vài ước mơ nữa chị Ruby ơi?”

Yoochun : -“ Em cũng thế!”

Jaejoong: -“ Hai cậu có ước mơ gì?”

Cả hai bật cười trong tiếng Ruby: -“ Hai cậu cứ trêu anh của mình!”

--

Giữa trời có khung cảnh nên thơ, gió se se lạnh…

Ruby: -“ Không có tiệc nào mà không tàn!”

Junsu: -“ Cuộc vui này chấm dứt để còn tiếp nối cuộc vui khác!”

Yoochun: -“ Có rất nhiều ngày lễ trong năm!”

Jaejoong: -“ Tạm biệt…”

Ruby: -“ Hắn đang động viên ta đó à Su, Chun?”

Junsu: -“ Chào chị, chào anh my love!”

Yoochun: -“ Anh phải chăm sóc cho chị Ruby cẩn thận nhé!”

Jaejoong: -“ Đến ngày lễ anh đưa chị về đây chơi với bọn em!”

Ruby: -“ Các ngươi làm như ta đi chết, thôi nào, cười lên, cho ta chụp một tấm nữa để làm kỷ niệm!”

Ruby đưa tay lên, cái khung ảnh từ đôi tay nhỏ của cô, không thể giữ lại hết mọi thứ, chỉ có thể giữ khoảnh khắc đẹp nhất khi chúng ta bên nhau… 6 viên bi long lanh giờ đây có thêm màn nước mỏng, 3 cái gương mặt sáng thật buồn, 3 bờ môi run run… Ruby bước lùi lại… phóng mình lên cao…

-“ Vui lên nào khi ta được bay cùng ước mơ các bạn trẻ nhé!”

Ánh sáng bên trời không làm mờ đi cái nhân dáng nhỏ bé trong mắt Jaejoong + Yoochun + Junsu… không thể dấu đi từng giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt tròn thật sâu… nép vào lòng ai đó bình yên trong khoảng không rộng lớn… khiến cho bọn anh cũng cảm thấy thật bình yên. Đưa tay lên… hứng lấy… những bông hoa tuyết từ trời rơi xuống… bay bay trong gió, nắm chặt vào lòng bàn tay, cảm nhận được sự ấm áp, bởi nó có từ đôi mắt người mà ta thương yêu… Cả 3 bước đến trước, trong một màu trắng xóa… ta có thể vẽ nên những ước muốn, cho thời khắc này, làm nên những điều tuyệt đẹp… để… bay cùng ước mơ…


Viết xong ngày 22 - 11 - 2014.



Ps: Chân thành cảm ơn mọi độc giả đã ủng hộ Au, hẹn câu chuyện kế tiếp ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
Đăng lúc 8-1-2015 10:06:29 | Chỉ xem của tác giả
Em đọc nhanh ko ss, có nửa tiếng mà hết fic luôn rồi đó *vênh mặt*
Fic này cũng hài quá ss, khúc đầu ss dìm hàng 3 zai nhà em thảm ghê. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, khổ trước sướng sau mà :">
Bà chị Ruby kia cũng thật thần thông quảng đại, ở xứ Far Far Away thì náo loạn dân tình, xuống trái đất thì đâm ra có ích. Cuối cùng ước mơ của 3 chàng đã thành sự thật, lại còn tậu được nhà cơ chứ
Đoạn đối thoại của 4 người hài té ghế, Jae già toàn bị 2 đứa em vứt ra rìa. Em xin Jae về đội của em đc ko ss, hehe.
Hóng fic khác của ss nha. Nice day nghen ss yêu

Bình luận

ss chưa viết bởi ss chưa nghĩ ra làm sao đem ẻm của bọn hắn ra ghế sau đây này, một bài hát "nguy hiểm" haha  Đăng lúc 9-1-2015 07:40 PM
em bị ghiền bài đó đó ss, nghe tới nghe lui. Get Out cũng hay nữa ss <3  Đăng lúc 9-1-2015 09:00 AM
có nhiều người xúm vô tranh giành lắm, rất có thử thách đó mà, há há. ss đang có ý viết fic về bài hát Back seat của JYJ đây, ha ha, em biết bài hát đó ko?  Đăng lúc 9-1-2015 01:13 AM
Eo ơi, đọc nhanh thế lấy fic đâu ra mà đọc, hì. Cảm ơn Shine nhé, Jae đâu phải của riêng ss, ai muón đem đi đâu thì tha hồ, nói chứ ss mà thích ai rùi thì khoái   Đăng lúc 9-1-2015 01:11 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách