|
Tác giả |
Đăng lúc 15-12-2014 20:28:32
|
Xem tất
CHƯƠNG VIII
Một tuần lại trôi qua… công việc của mọi người vẫn ổn định, cái kế hoạch cũ chưa dùng, giờ được dùng, có trước nhưng dùng sau nên vẫn gọi là:
Kế hoạch B…
Như thế nào… thì ý chính vẫn là mỹ nam kế… với tiêu đề “ Anh hùng cứu mỹ nhân” một cái kế xưa…………… còn hơn trái đất nhưng vẫn hữu dụng, bởi con người ta ai cũng muốn có một khoảnh khắc đẹp đẽ đến lạ kỳ… được thống nhất như thế này…
Lại canh lúc đạo diễn Kim về nhà hay đi đâu đó, không cần biết, chỉ biết vào buổi tối là tốt nhất… sẽ bị bọn cướp tấn công… cướp là ai? Sẽ là Jaejoong và Junsu đảm nhiệm…
Cả 3 đồng loạt: -“ Còn chị làm gì?”
Ruby thản nhiên: -“ Ta đạo diễn!”
Sau khi trấn áp đạo diễn Kim, Yoochun sẽ xuất hiện xông vào, anh hùng thời nay chứ không phải thời xưa nhé, bởi thế phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới đánh được hai tên cướp có vũ trang…
Ruby: -“ Cậu Jae cậu phụ trách mượn súng ở phim trường nhé!”
Jaejoong:- “ Có nạp đạn không ạ?”
Yoochun: -“ Trời… anh muốn giết em à, anh Jae? Anh phải kiểm tra kỹ nhé, lỡ có ai đó muốn ám sát em thay đạn thật thì nguy!”
Ruby: -“ Cậu có gì cho người ta ám sát nhỉ?”
Yoochun: -“ Em có gì chị hỏi làm chi, anh nhớ đấy anh Jae!”
Jaejoong: -“ Okay, anh làm việc rất cẩn thận!”
Nói xong liếc nhìn qua bà phù thủy.
Junsu: -“ Thế phải có cảnh đổ máu nữa à?”
Ruby: -“ Dĩ nhiên, phải giả như bị thương nghiêm trọng mới có thứ để người ta lưu luyến chứ!”
Jaejoong: -“ Nhưng ở phim trường hết máu rồi!”
Junsu: -“ Ở gara chổ em làm có ah!”
Đám còn lại đồng thanh:
-“ Chổ đó cắt cổ người ta hay sao mà có máu?”
Junsu lắc đầu: -“ Không ah, chổ đó tính tiền đúng giá lắm, có khi còn bớt cho khách hàng thân thiết nữa, làm ăn rất có uy tín!”
Ruby: -“ Ai mượn hắn quảng cáo vậy trời!”
Junsu: -“ Em muốn nói đến nước thải trong xe đấy ạ, nó có màu đỏ sậm nhơn nhớt ạ!”
Yoochun: -“ Gớm quá, hư hết hình tượng của anh còn gì?”
Jaejoong: -“ Thôi cậu chịu khó vậy, xong về anh tắm cho!”
*Đùng*
Cả đám té ngữa ra phản gỗ… như trúng đạn…
Junsu: -“ À, mà em muốn hỏi, lỡ như đạo diễn Kim biết đánh võ thì sao ạ?”
Ruby: -“ Thì hai bây bị quýnh chứ sao còn hỏi!”
Yoochun: -“ Thế đâu được chị Ruby!”
Jaejoong: -“ Phải tính hết mọi tình huống xấu nhất!”
Nói xong lại liếc qua bà phù thủy…
Ruby liếc lại, bởi đây lần hai… ta ghim rồi đấy nhé, là giờ đây ta vì ngươi mà ngươi còn dè bỉu ta là sao chứ…
Junsu: -“ Không được đâu, em tính như thế này, em và anh Jae làm đàn em xông vào đánh anh Yoochun, còn chị làm đại ca giữ đạo diễn Kim!”
Ruby: -“ Ngươi ăn gì mà khôn thế?”
Jaejoong: -“ Phải đấy, dù gì chị cũng là phù thủy, biết cách biến hóa mà!”
Yoochun: -“ Su nói phải đấy, cậu đúng là nhìn xa trông rộng…”
Junsu: -“ Ừ, thì vẫn là thế… không nhìn xa không thể phóng xe!”
Đồng loạt: -“ Cứ như vậy đi!”
Ruby: “ ………………”
Khi đa số thắng thiểu số…
Jaejoong: “ Rồi làm sao để cut cảnh đó, đạo diễn Kim là người làm phim mà!”
Yoochun: -“ Cô ta nhìn ra ngay là chúng ta lại lừa cô ấy!”
Junsu: -“ Hôm đó cô ấy cũng đã thấy chúng ta!”
Ruby: -“ Hai ngươi đeo mặt nạ, sao thấy, còn Yoochun hôm đấy ta thấy hắn chưa xoay hết 13 thì đã tơi tả còn hơn mền rách, đạo diễn Kim trong lúc tức giận cũng chẳng để ý đâu, makeup cho hắn thì được rồi!”
Yoochun: -“ Lại chụm vào nhau tô tô vẽ vẽ à, rõ ràng chị hô biến được đấy thôi!”
Jaejoong: “ Phải tạo công ăn việc làm cho công dân, chấm chấm chấm…”
Ruby: -“ Nãy giờ mới nghe ngươi nói được một câu vừa tai!”
Sau khi đánh Yoochun tơi tả, thì có tiếng còi cảnh sát.
Ruby: -“ Ta phụ trách cái âm thanh đấy!”
Bọn cướp giật đại thứ gì đó rồi chạy mất, trước khi chạy chúng để lại một vết thương trên người nạn nhân.
Yoochun: -“ Vậy em bị bắn à?”
Ruby: -“ Chính xác!”
Yoochun: -“ Ai bắn em?”
Ruby: -“ Jaejoong, hắn là điểm chính để cần thể hiện diễn xuất trước mặt đạo diễn Kim mà!”
Jaejoong: “ Em ư… vậy em phải bắn vào đâu?”
Ruby: -“ Vào đâu thì tùy cơ ứng biến!”
Junsu: -“ Đâu được chị Ruby, chúng ta cần điểm chính xác để còn dấu bịch máu giả nữa chứ?”
Yoochun vỗ vai Junsu: -“ Cậu đúng là…”
Junsu cười: -“ Nhìn xa trông rộng!”
Jaejoong đưa tay lên quàng qua vai Yoochun và Junsu:
-“ Đúng đấy chị Ruby, chị phải cho em điểm chính xác để em còn tập style thật ấn tượng chứ?”
Ruby thinh lặng, nhíu mày suy nghĩ… trong sự bàn tính của đám đo đó.
Yoochun: -“ Theo em thì bắn vào tim đi, nơi đây là nơi chứa đựng tình cảm, con người ta dễ dàng xiêu lòng khi thấy trái tim rỉ máu…”
Junsu: -“ Em nghĩ nên bắn vào đầu, chổ này quan trọng, nguy hiểm, khiến người ta biết chịu trách nhiệm, nặng lòng hơn…”
Jaejoong: -“ Theo anh nghĩ nên bắn vào chân, vì như thế hợp với logic!”
Yoochun + Junsu: -“ Ừ… đúng đấy anh Jae thật tuyệt…”
Jaejoong: -“ Hihi… cảm ơn…”
Ruby lên giọng: -“ Hắn sợ tội nên tính vậy đó mà!”
Jaejoong: -“ Chị cũng là một bọn với tụi em đấy!”
Yoochun: -“ Rồi chuyện đó cũng duyệt xong, giờ thì sao nữa?”
Đồng thanh: -“ Sao thì đến lúc đó là do cậu diễn chứ sao mà còn hỏi!”
Yoochun: -“ Ủa, chạy hết bỏ việc cho em à?”
Ruby: -“ Thì mỹ nam kế đó thôi…”
Junsu lại vỗ vỗ vai Yoochun: -“ Chị Ruby nói đúng đấy, kế hoạch này cũng là anh đề xuất cơ mà!”
Jaejoong cũng vỗ vỗ vai Yoochun: -“ Cậu chịu khó vậy nhé, xong việc anh thưởng cho!”
Yoochun: -“ Thưởng gì?”
Jaejoong: -“ Giải quyết đạo diễn Kim!”
*Đùng*
Cả đám lại ngã ra phản gỗ cho con người đã lấy lại được sự tự tin…
--
Một tuần trôi qua, hôm nay là ngày thứ sáu, 9h tối, hết việc cho Jaejoong và Junsu, còn Gemstone đóng cửa vì có sự cố nhỏ… đúng là trời thương kẻ hiền… không, là Ruby tạo sự cố…
Jaejoong + Junsu + Ruby đứng núp sau lùm cây lớn, kiểm tra mọi thứ sẵn sàng, cho cái dáng cao cao phía xa kia, đạo diễn Kim đang rảo bước sau khi rời trung tâm mua sắm Gemstone với thật nhiều túi xách trên tay, có sự cố trong tầng hầm để xe nên không thể lấy xe liền được, phải đợi đến nữa tiếng để trung tâm khắc phục sự cố, bản thân cô không quen chờ đợi một điều gì đó, nên cô để xe lại mai lấy cũng không sao, đón taxi… làm gì còn ai trên đoạn đường này khi đã bị bà phù thủy tung tin đồn chứ… hôm nay tha hồ làm việc, sẽ không có tai nạn gì xảy ra nữa… chắc chắn thế…
-“ Chị ăn no rồi phải không chị Ruby?”
Jaejoong hỏi…
Ruby vừa chỉnh lại bộ đồ đen, vừa liếc lên, lên giọng:
-“ Ta muốn bể bụng không làm việc được đây này!”
Junsu: -“ Anh Jae yên tâm, em thấy chị ấy ăn hết cả mâm cơm anh giao rồi!”
Jaejoong: -“ Em suy nghĩ cho đại cuộc thôi mà!”
Ruby: -“ Ta biết rồi…”
Cả 3 thinh lặng chụm đầu vào nhau, dõi mắt nhìn về một hướng, xầm xì…
Ruby: -“ Chuẩn bị làm việc, như kế hoạch nhé, trùm mặt lại nào?”
Cả 3 kéo lưới trùm mặt, chụm lại đưa tay ra đặt lên nhau… đồng thanh…
-“ Fighting!”
Ruby: -“ Ngộp thở quá, cái vớ này cũ hay mới đấy, ta thấy có mùi lạ à nhe…”
Junsu: -“ Em thấy anh Chun đem về còn trong bịch nguyên tem mà!”
Ruby: -“ Bộ ngươi cứ thấy cái gì có tem thì đúng là còn nguyên sao?”
Junsu: -“ A… ư… em không biết… em cũng đang thở không được nè…”
Ruby: -“ Không được ta phải mở ra để tìm date xem!”
Junsu: -“ Ừ… phải đấy…”
Jaejoong: -“ Đứng yên… không được nhúc nhích!”
Ruby cùng Junsu nghe thế ngẩng lên, thấy Jaejoong với gương mặt lạnh dù đã trùm mặt bằng vớ lưới đang chỉa súng vào cả hai, nghe tiếp:
-“ Trong đây đầy đủ sáu viên, dư sức bắn đấy!”
Ruby nhận lấy cái giọng bình thản và cũng lạnh ngắt:
-“ Gì… chưa gì nội bộ đã lủng củng rồi ư?”
Junsu hạ giọng:
-“ Anh Jae đừng đùa nhé, đạn giả nhưng bắn cũng đau lắm đó à nhe…”
Ruby: -“ Ngươi muốn gì?
Jaejoong: -“ Cướp!”
Junsu và Ruby nhìn nhau rồi đồng thanh:
-“ Ta/Em có gì cho ngươi/anh cướp?”
Jaejoong: -“ Đừng để ta lục lọi nhé!”
Vừa nói Jaejoong vừa giơ khẩu súng lên cao hơn một chút tiến tới, với bước chân tự tin, để cho ai kia phải lùi lại… cái dáng cao gầy đột nhiên phóng đến… hai kẻ đang mơ hồ không hiểu theo quán tính lùi lại… đồng la lớn…
-“ Áh… cướp…”
Jaejoong vội buông khẩu súng đưa hai bàn tay lên bịt nhanh hai cái miệng đang phát ra thanh âm có tần số 440 Hz, cười giả lả…
-“ Em diễn tốt chứ?”
Ruby và Junsu đồng thở ra… Jaejoong cúi xuống lượm khẩu súng lên.
Ruby: -“ Hắn điên rồi, Junsu!”
Junsu: -“ Anh đùa gì kỳ vậy?”
Jaejoong thản nhiên: -“ Súng thật nhưng đạn giả mà!”
Ruby: -“ Giả hay thật có trời mới biết!”
Jaejoong nhíu mày đưa khẩu súng lên đặt trong tầm nhìn… thắc mắc…
Junsu vội kéo cây súng ra…
-“ Anh Jae, cẩn tắc vô áy náy mà, anh buông súng xuống đi anh Jae…”
Ruby: -“ Làm việc kìa!”
Jaejoong và Junsu nghe tiếng nói giật… vội xông ra theo cái kịch bản…
-“ Cướp đây!”
Cả hai đồng thanh… Ruby đứng trong lùm cây sẽ bước ra khi nghe gọi…
-“ Đại ca!”
Và cũng phải tính sao cho đúng lúc Yoochun xuất hiện đầu ngã rẽ cách đó 20 mét… nhưng hiện tại Ruby đã nghe gọi rồi mà chưa thấy Yoochun, nên Ruby không thể bước ra được.
Bên ngoài này, Jaejoong và Junsu cũng ngạc nhiên khi chẳng thấy bà phù thủy xuất hiện theo kế hoạch, lại là sao nữa, rõ ràng cho bả ăn no nê rồi mà…
-“ Đại ca!”
Họ lập lại lần nữa, Ruby biết không thể chần chừ, nên bước nhanh ra khỏi lùm cây, nếu không bại lộ chuyện ra hết, lên tiếng đính chính cho bọn nó yên lòng…
-“ Ta có việc riêng một chút đấy mà!”
Rồi Ruby phóng đến bên đạo diễn Kim…
-“ Có gì quý giá đem hết ra đây!”
Carol Kim vừa ngạc nhiên, vừa thấy lạ là, quen quen bởi 3 cái nhân dáng đấy với phong cách diễn mới khiến cho cô lưu tâm… từ trước đến giờ cô là người nhạy bén trong từng hành động cử chỉ của kẻ đối diện, vì thế cô mới được mệnh danh là đạo diễn có tài, đâu đó trong đầu cô chợt nghĩ ra một ý tưởng mới cho một movie, thôi casting luôn tại chổ vậy… nên cô trả lời…
-“ Đem hết ra… bày ngay tại đây ư?”
Cả 3 tròn mắt, Ruby theo phong cách đại ca, gật đầu:
-“ Dĩ nhiên!”
*Phịch*
Âm thanh của những túi giấy đồng loạt rớt xuống đất khi đạo diễn Kim buông tay, cả 3 cúi xuống xem có gì quý giá theo cái bản năng gì chẳng biết… đến khi ngẩng lên thì cả 3 chỉ thấy đạo diễn Kim đã cởi cái áo ngoài ra, đang cởi đến cái váy… Ruby hoảng hồn nhảy tới…
-“ Ngươi muốn gì chứ?”
Thật nhanh xoay người giơ hai tay lên bịt mắt Jaejoong và Junsu lại.
Jaejoong và Junsu lùi lại kéo tay bà phù thủy ra khi không hiểu chuyện gì, đồng thời nghe tiếng của đạo diễn Kim.
-“ Cướp nói có gì quý giá đem hết ra đây!”
Cả 3 giật mình bởi sự nhạy bén của mình, đang bối rối chợt như có tiếng gió ập tới… lại giật mình… khi thấy… người đàn ông trong cái áo Badesi dài bằng dạ màu đen cổ cao, gió đâu đó thổi đến làm tung bay tà áo ngoài, để lộ trang phục bên trong, với quần Jean thun bó sát màu xanh đen tôn lên cặp chân dài, chiếc áo pull mỏng màu trắng làm nổi bật những đường cắt nét, mái tóc quá ót phủ xuống, mềm mại màu nâu ôm trọn khuôn mặt, với góc độ này chỉ thấy được đôi môi màu đỏ, sóng mũi cao… gương mặt xoay qua với tốc độ của ngày nào đó mà ai đã đề xuất… 10mm/s… trao đi đôi mắt màu đen thật sâu, ánh nhìn mạnh mẽ, tràn đầy khí chất lạnh lùng, mở đôi môi gợi cảm, buông lời…
-“ Ah… cướp à… nàng đừng sợ có ta đến bảo vệ nàng…”
*Chíp… chíp… chíu… chíu…*
Cả 3 là Ruby + Jaejoong + Junsu muốn ngất bởi cái ca từ gì của Yoochun chẳng biết… rồi như vừa thoát khỏi lưới tình, cả 3 lấy lại bình tĩnh… mặc dù còn chút chao đảo, nhưng đều hiểu phải làm gì cho cảnh tiếp theo, trễ mất 10’ cho việc chờ đợi Yoochun xuất hiện, nên Ruby vội ra hiệu cho Jaejoong và Junsu…
Jaejoong cùng Junsu thấy hiệu lệnh của bà phù thủy, nên xông vào đánh Yoochun… bọn họ lao vào nhau, gió lại từ đâu đó thổi lên, làm bay tà áo khoác ngoài của người đàn ông đầy khí khái, nam nhi không sợ trời, không sợ đất là đây, sẵn sàng đối phó với cái ác trên đời, dùng thân trai dẹp loạn giữa cái thời hiểm nguy, quyết bảo vệ những kẻ yếu đuối, và chủ yếu là phụ nữ thân thế cô, biết rõ rằng ta sống trong nguy hiểm, nhưng chẳng màng, bởi đời ta có là bao, trong khi đó mạng này chỉ có một, thì phải biết sống sao cho đẹp lòng cả thiên hạ… như một movie hành động đầy kịch tính… khiến cho Ruby cùng đạo diễn Kim chỉ biết tròn mắt nhìn… thưởng thức… quên mất việc tạo âm thanh thổi còi cảnh sát để cut cái đoạn này…
Đã bàn tính với nhau cảnh này chỉ có 15’ nhưng giờ đây đã là nữa tiếng, ai cũng đuối như củ chuối vì phải phô diễn hết khả năng, nhưng chẳng nghe tiếng còi nào hết, cả 3 không ngừng tay nhưng đều liếc nhìn về bà phù thủy, xem bả ra sao mà không làm theo kịch bản…
*Tuýt……………*
Cái âm thanh vang lên như đánh động mọi thứ…
Đạo diễn Kim giật mình quay nhìn nơi phát ra tiếng còi, cắt đứt cảm hứng của cô… thật tên nào phá đám, chỉ cần 1 phút nữa thôi là cô quyết định được rồi.
Đám đo đó thở ra nhẹ người khi hoàn thành xong đoạn phân cảnh số mấy chẳng biết, chỉ là biết phải diễn tiếp cảnh kế tiếp mà thôi.
Ruby là người ngạc nhiên nhất, rõ ràng ta chưa hô biến thì có cái thằng nào thổi tu huýt thế kia… cô quay đầu nhìn… trái tim Ruby chợt rung lên, trong ánh đèn đường màu vàng tôi tối, cô vẫn thấy rõ, một người đàn ông cao lớn, với gương mặt chữ điền, mày rậm, mắt sâu, mũi cao, miệng rộng, cằm chẻ… đây là người đàn ông mà cô ước ao, mà cô mơ tưởng… đang lao tới, tay cầm cái dùi cui, trên người là trang phục cảnh sát, miệng vẫn không rời cái còi huýt vang vang, ôi cái âm thanh sao nghe mà ấn tượng thế… lại gần ta nào người đàn ông trong mơ của ta… thật không thể không ngắm nhìn, uy nghi dũng mãnh toát ra từ cái nhân dáng chuẩn siêu mẫu…
-“ Đứng lại…”
Ừ… thì em có chạy đâu, ôi cái giọng thật ấm áp, đầy mệnh lệnh, có thể quản lý được cả thiên hạ, mà trong đó có em là tên nổi loạn nhất…
Jaejoong và Junsu quay đầu ngạc nhiên khi thấy bà phù thủy cứ đứng chết trân, bả sợ cảnh sát đến nỗi không thể nhấc chân lên hay sao…
Yoochun không thể nhúc nhích, miệng cũng muốn hả ra theo cái bà phù thủy… đang gì thế kia, luôn cho mình là người thông hiểu phụ nữ, anh chỉ có thể khẳng định, bà phù thủy bị trúng tiếng sét ái tình, với… hả… giờ đây bà là cướp, người ta là cảnh sát… ôi cái kịch bản này coi như toi rồi…
Ruby xoay người, bởi cái dáng đấy lao ngang qua phía cô… cô hiểu chàng đang làm gì… bắt bọn hắn ư, thôi chàng tha cho chúng đi, bắt em đủ rồi… nghĩ thế cô đưa tay lên, thoắt chốc, bằng cái năng lực phù thủy, giữ lại người đàn ông trong mộng… giờ đây ta có được rồi, không thể nào để mất đi nữa… ôm không trọn người đàn ông đấy trong vòng tay, ta cũng phải giữ gìn…
Jaejoong và Junsu khựng bước, cái hành động của Ruby làm cả hai động lòng, thì ra bà phù thủy thương họ đến nỗi quên mình giữ cảnh sát lại cho bọn họ chạy… thế thì bọn anh sao có thế vô tâm đến thế, thôi thì cũng đã lỡ dỡ, đây đâu là lần đầu, làm người phải biết có trước sau, làm bạn phải biết vì nhau sống cùng… làm người thân càng phải hy sinh cho nhau…
Yoochun cũng thấy cảnh này, cũng như hai người kia, tự dưng biết nghĩ cho người khác…
--
15 phút trôi qua… cả 4 ngồi ở đồn cảnh sát… biết nghĩ cho nhau vẫn là nghĩ cho nhau, nhưng hiện tại, đám người chia thành hai phe, nhìn nhau như không thể rời…
Đám đó đó đã biết rõ ra mọi sự thật, để giờ đây giận đến nỗi không muốn nói gì nữa, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cái bà phù thủy vì mê trai đẹp mà xảy ra cớ sự, nhưng đây là sở cảnh sát…
Ruby cúi xuống, viết lấy viết để tờ khai tội trạng rồi cho cả đám ký tên xong về, bởi đạo diễn Kim không truy cứu… nhưng cô ta giận đến nỗi, nhìn từng mặt mỗi người như ghim chặt vào bộ nhớ…
--
15 phút sau nữa, đám đo đó bước đi trước, màu đen đen bước theo sau… trên đoạn đường vắng, chỉ có tiếng xào xạc của những bước chân với sự thất vọng não nề… chẳng ai thèm nói với ai tiếng nào… cho đến khi vừa đặt chân lên sân nhà cả 3 ngã ra phản gỗ buông tiếng thở dài…
Ruby vội phóng tới bịt miệng cả 3, bởi từ lúc cô biết cái âm thanh làm chấn động Far Far Away thì cô đã phải dấu kín rồi…
Đám đo đó gạt mạnh tay bà phù thủy ra khỏi miệng mình, bật ngồi dậy, nỗi bực tức từ tối đến giờ, được dồn nén, giờ phải phát ra hết bởi không thể như lần trước tự kỷ bằng cách trùm mền nữa.
Ruby biết giờ hành quyết bắt đầu, cô lùi lại, đứng giữa trời gió, đan hai tay vào nhau, cúi gầm mặt xuống, như tử tù biết ăn năn hối cải rồi, giờ mong được giảm án mà thôi…
Jaejoong lên tiếng bởi anh là người lớn nhất:
-“ Mọi chuyện đã xảy ra rồi, có gì thì cũng không thể sửa nữa, nhưng để mọi thứ không thể tiếp diễn, chúng ta nên dừng tại đây!”
Junsu nói nhỏ vào tai Jaejoong:
-“ Đuổi chị Ruby đi thật à?”
Yoochun cũng chụm đầu vào:
-“ Rắc rối thật, nhưng anh quyết sao bọn em cũng theo anh!”
Jaejoong hạ giọng:
-“ Anh không có quyền quyết định tất cả, chỉ là đa số thắng thiểu số thôi!”
Đồng thanh:
-“ Chúng ta chơi trò sấp ngữa, mọi việc do trời!”
Ruby ngước nhìn cái đồng tiền bằng đồng quyết định số phận của cô, giờ đây chỉ cần cô hô biến là có thể như ý, nhưng không… cô muốn có quyền bình đẳng, cho 3 tên nhóc chưa từng được bình đẳng trong mọi chuyện… đi ư… ừ là lúc cô phải về rồi, nhưng thật cô không muốn về bởi việc chưa làm xong.
Cả 3 cúi xuống, cái đồng tiền mà thường ngày họ luôn sử dụng khi không thể quyết định mọi thứ, họ không tin cho lắm, nhưng lần nào cũng như ý của họ, chẳng qua họ chỉ muốn có thêm sự động viên để có thể vượt qua chính mình mà thôi… nhưng giờ đây… cái mặt sấp, cái mặt mà họ không bao giờ lựa chọn lại ngữa lên, dành cho họ, để họ phải quyết định mà tận trong tâm họ, họ cũng chẳng muốn, tự dưng mất hết niềm tin, như không còn ai bên cạnh để động viên chia cùng, họ cảm thấy mệt mỏi, ngã ra phản, thinh lặng…
Ruby quay người bước vào nhà, cô thay trang phục, lấy mũ nhọn kẹp nách, kéo lê cái chổi sể nghe…
*xèng xẹt………… xèng xẹt……………*
Tạo nên cái âm thanh buồn buồn thê lương, mong đánh động lòng ai đó một lần nữa, nhưng không, đám đo đó nằm như chết, như ngủ mất rồi, cô đứng lại… giữa sân thượng không có gió, đêm nay không khí thật ngột ngạt, rõ ràng ta không cam tâm, các ngươi không thông hiểu cho ta tẹo nào…
-“ Ta đi nhé!”
Đồng thanh: - “ Ừ!”
-“ Ta đi thật đó!?”
-“ Ừ!”
-“ Không về nữa đâu!”
-“ Ừ…”
-“ Không có gì cho các ngươi lưu luyến à?”
-“ Không…”
-“ Ta biết các ngươi giận ta lắm, vậy các ngươi mắng chửi đi, rồi cho ta ở lại!”
-“ Mệt hơi…”
-“ Các ngươi thật vô tình!”
-“ Ừ…”
-“ Nhưng ta rất mến các ngươi!”
-“ Ừ…”
-“ Ta có nhà nhưng không thể về?”
Im lặng…
-“ Các ngươi chưa từng hỏi ta đến đây để làm gì?”
Im lặng…
-“ Chưa từng hiểu ta!”
Im lặng…
-“ Kế hoạch lại thất bại ta cũng đâu muốn!”
Im lặng…
-“ Tại Yoochun nè, không phải tại ta ah!”
Cả 3 ngồi dậy, Jaejoong và Junsu đồng nhìn qua Yoochun:
-“ Sao cậu làm gì mà xuất hiện trễ đến 10’ vậy?”
Yoochun lên giọng thản nhiên:
-“ Tự dưng bỏ đi hết, không ai chuẩn bị thì tự mình chuẩn bị cho mình phải mất thời gian hơn thôi!”
Ruby tiếp lời:
-“ Tại hắn điệu nên hắn trưng diện lâu đó mà!”
Yoochun: -“ Chị nói kế hoạch của chúng ta là mỹ nam kế, dĩ nhiên em phải tút từ đầu xuống chân chứ?”
Junsu: -“ Đã bảo chị hô biến đi là được rồi, còn bày đặt tạo công ăn việc làm gì đó ah!”
Yoochun: -“ Anh Jae cũng hùa theo chị Ruby nè!”
Jaejoong: -“ Ủa, anh thấy chị ấy nói đúng mà… tự dưng ở đâu xuất hiện tên cảnh sát thật vậy chứ?”
Ruby tròn mắt khi thấy đám đo đó nhìn cô với cái nhíu mày, cô lên giọng:
-“ Sao ta biết được!”
Junsu: -“ Chị còn chối nữa, chị phụ trách dọn đường mà!”
Yoochun: -“ Thế chị dọn khu ấy ra sao?”
Ruby: -“ Ta nói ở đường này sẽ có cướp!”
Jaejoong: -“ Trời… chị thật thà đến tự tin luôn há… thảo nào…”
Ruby: -“ Thảo nào cái gì, rõ ràng bọn bây chạy được rồi, quay lại làm chi!”
*Đùng*
Cả 3 ngã ra phản gỗ… trúng đạn…
Jaejoong: -“ Mình vì bả mà quay lại…”
Junsu: -“ Cứ nghĩ bả vì mình hy sinh!”
Yoochun: -“ Ai dè bả ở lại ôm trai đẹp vì mê ah!”
Ruby: -“ Ê đàn ông mê gái, đàn bà mê trai, đó là lẽ đương nhiên đó mà!”
Junsu: -“ Ừ, sao chúng ta không tính tới nước đó nhỉ?”
Ruby: -“ Hihi… ngươi nói phải đấy!”
Yoochun: -“ Sao tính được, cứ nghĩ bả tham ăn thôi chứ?”
Jaejoong: -“ Nếu bả ham trai thì bả làm thịt ba chúng ta rồi!”
Junsu: -“ Anh nói phải đấy anh Jae!”
Yoochun: -“ Chúng ta tuyệt mà!”
*Đùng*
Đến lượt bà phù thủy ngã ra đất…
Cả đám đó đó lao tới… khiến Ruby bật dậy… ngồi xếp bằng dưới đất, dõng dạc…
Ruby: -“ Ta nói cho các chàng trai biết nhé, các chàng không phải là goût của ta… bởi thế trong mắt ta các chàng chỉ là… bạn…”
Đồng thanh: -“ Bạn…”
Ruby gật đầu:
-“ Chứ muốn ta nói thẳng ra à?”
-“ Ừ…”
Ruby ngẩng nhìn, ôi trời… sáu cái viên bi bỏ hồ cá long lanh trong đêm… 3 cái gương mặt sáng, 3 đôi môi hồng hồng, trông đáng yêu làm sao… nhưng đó không phải là cái cảm giác yêu của nam với nữ…
-“ Ta có nói đến trời sáng cũng chưa xong!”
-“ Thì chị cứ nói đi!”
-“ Ngày mai bọn bây không đi làm à?”
-“ Có !”
-“ Vậy vào ngủ đi!”
-“ Thì cho chút gì đó gọi là thông tin cũng được!”
-“ Thông tin là ta sẽ ở lại đây để nói cho các ngươi nghe ta đối với các ngươi thế nào!”
-“ Xì…!”
-“ Tò mò hại thân!”
-“ Xì…!”
-“ Nhiều chuyện cũng thế!”
-“ Xì…!”
-“ Thôi đủ rồi nhe, ta có phải là cẩu đâu mà các ngươi xì ta chứ!”
Ruby lao đến.
-“ Cắn chết các ngươi bây giờ!”
Đám đó đó bật dậy chạy vào nhà… lên giường trùm mền… cùng thở ra, cùng bình yên cho ý muốn của từng người, để ở tận sâu trong tâm… chẳng biết từ bao giờ đã biết quyến luyến, chẳng biết từ bao giờ đã trở thành thói quen không thể thiếu, chẳng biết từ bao giờ đã biết thương cái con người xa lạ đầy nguy hiểm với tên gọi bà phù thủy Ruby…
Ruby lao vào góc nhà, chổ của mình, nằm xuống duỗi chân tay, thả lỏng người cho mọi thứ không thay đổi… trên gương mặt nho nhỏ nụ cười hạnh phúc xuất hiện, đôi mắt khép lại… bình yên.
|
|